Editor: LaOngDao142

Mộc Thanh Y ngồi ở trong phòng điều chế hương liệu, trên chiếc kỷ trà trước mặt có để các loại hương liệu tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Mộc Thanh Y nhìn về phía những hương liệu, trong mắt cũng không có mấy phần ôn hòa mềm mại như ngày thường. Châu Nhi học bộ dáng Thanh Y ngồi xổm bên cạnh chiếc kỷ trà, tò mò nhìn tiểu thư nhà mình loay hoay với hương liệu này.

"Tiểu thư, đây là cái gì?" Châu Nhi tò mò hỏi.

Thanh Y giương mắt liếc mắt nhìn Châu Nhi trước trước, cười nhạt nói: "Đây là rể cây mai."

"Hương hoa mai Châu Nhi biết, nhưng chưa nghe nói qua rể cây mai cũng có hương a." Châu Nhi nghi ngờ nói. Tiểu thư muốn điều chế hương liệu, không phải nên chọn hoa mai sao, muốn dùng rể cây mai để làm gì? Thanh Y nhàn nhạt cười yếu ớt nói: "Hương hoa mai lạnh thấu xương, vậy sao ngươi biết cây mai không có hương?"

Quả thật không có ai cố ý đào rễ cây mai lên để ngửi cả, thậm chí ngay cả thân cây mai cũng không có gì để xem, thì rể cây có thể có mùi thơm sao? Nhìn tiểu nha đầu bộ dáng khốn hoặc, Thanh Y thản nhiên nói: "Có thứ, không ngửi ra mùi cũng không thể nói nó thật sự không có mùi. Hương hoa mai mặc dù say lòng người, nhưng nếu như lẫn vào hương liệu khác không khỏi có chút thiếu thú vị, nên rể cây mai này cũng là nguyên liệu sử dụng tốt nhất."

Châu Nhi gật đầu, cười nói: "Dù sao Châu Nhi cũng không hiểu những thứ này, tiểu thư thật là lợi hại. Châu Nhi cũng không biết tiểu thư biết điều chế hương liệu đấy." Hương liệu các nàng dùng hiện tại đều là tiểu thư tự tay điều chế, so với hương liệu trong phủ mỗi tháng đưa tới tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Thanh Y dừng tay một chút, hồi lâu mới cười nhạt nói: "Đây cũng là... Người khác dạy ta thôi."

Châu Nhi có chút áo não nhíu mày một cái, nhìn thần sắc tiểu thư như vậy, nói vậy vừa nhớ đến biểu tiểu thư. Đều tại nàng không nên hỏi nhiều như vậy!

"Mộc Tứ tiểu thư ở trong sao?" Ngoài cửa, có người cung kính nói.

Thanh Y nhíu mày một cái, nàng đến Báo Quốc Tự người biết cũng không nhiều. Lúc này không tới một canh giờ đã có người tìm tới cửa? Châu Nhi đứng dậy đi tới cửa, nhìn nam tử trầm mặc áo quần màu xanh đứng trước cửa ngẩn người hồi lâu mới nói: "Ngươi là ai? Tìm tiểu thư nhà ta khi nào?"

Nam tử nhìn Châu Nhi một cái, trầm giọng nói: "Tệ thượng thỉnh Tứ tiểu thư ra ngoài gặp mặt."

Châu Nhi không vui cau mày, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm nam tử trước mắt nói: "Ngươi càn rỡ! Cũng không thông báo tên họ liền kêu tiểu thư nhà ta đi ra ngoài gặp nhau..."

"Châu Nhi." Mộc Thanh Y bước chậm từ trong phòng đi ra, nhìn một chút thanh y nam tử thanh y trước mặt ngưng mi nói: "Người Tây Việt?"

Nam tử mặc áo xanh lục sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, chắp tay nói: "Đúng vậy. Ra mắt Mộc Tứ tiểu thư."

"Cửu công tử đang ở bên ngoài, ngược lại không nghĩ tới Cửu công tử còn có cấp bậc lễ nghĩa như thế." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói. Bình thường Dung Cẩn ngay cả khuê phòng cô nương nhà ta đều tùy ý ra vào, ở bên ngoài ngược lại rất quy, làm cho người ta không khỏi có chút ngạc nhiên.

Thần sắc nam tử thanh y buồn bả, thấp giọng nói: "Đúng vậy, mời cô nương."

Thanh Y gật đầu một cái, bước ra cửa phòng. Châu Nhi không khỏi quýnh lên, liền vội vàng kéo nàng nói: "Tiểu thư! Vạn nhất là người xấu làm sao bây giờ? Vẫn nên cẩn thận một chút..." Thanh Y mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ trên trán Châu Nhi cười một tiếng nói: "Nơi này là Báo Quốc Tự, có thể có người xấu sao? Yên tâm đi, người tới ta biết."

"Châu Nhi bồi tiểu thư cùng đi." Châu Nhi vẫn không yên lòng, vội vàng cũng đi theo ra ngoài. Thanh Y cười nhạt, cũng không thèm để ý.

Đi theo nam tử thanh y một đường đi tới khách viện Báo Quốc Tự, quả nhiên thấy bên cửa dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Hôm nay là ngày Long Vương đản và sinh thần Hoa Hoàng, quan to quý nhân kinh thành tới cửa dâng hương cầu phúc ngược lại ít đi rất nhiều. Một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ này cũng không khiến người ta chú ý.

"Thanh Thanh, đi lên." Trong xe ngựa, truyền đến thanh âm của Dung Cẩn. Không biết tại sao, Mộc Thanh Y cảm giác giọng nói của Dung Cẩn dường như có chút suy yếu. Rèm xe ngựa bị người từ bên trong vén lên, một thiếu nữ thanh y dung mạo xinh đẹp từ bên trong đi xuống, đứng trước xe ngựa nhíu mày nhìn Mộc Thanh Y, thần sắc có chút ý tứ xoi mói. Chống lại dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Mộc Thanh Y, lại có mấy phần cẩn thận cùng cảnh cáo.

Mộc Thanh Y cũng chỉ cười nhạt, chuyển thân lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Dung Cẩn biếng nhác nằm nghiêng trên nhuyễn tháp. Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo bệnh tật già nua, ấn đường thậm chí có vài vết màu xanh. Bộ dáng như thế còn có đôi môi đỏ như nhuốm máu, mắt như hàn thủy.

"Cửu công tử đây là thế nào? Sẽ không phải là say xe ngựa chứ?" Mộc Thanh Y thiêu mi cười nói, tròng mắt lại nhìn về ống tay áo bị Dung Cẩn giấu dưới nhuyễn tháp. Thật ra thì từ lúc tới nàng đã ngửi thấy, trong xe ngựa này thoang thoảng có mùi máu tươi.

"Thanh Thanh thật không có lương tâm, công tử ta nghe nói ngươi bị phạt, chính là đặc biệt tới thăm ngươi." Ánh mắt Dung Cẩn nhìn Mộc Thanh Y nhiều thêm mấy phần u oán. Mộc Thanh Y không nhịn được co rút khóe môi, thản nhiên nói: "Thân thể không tốt thì ít đi lại đi." Tuy nói như vậy nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh Dung Cẩn nắm tay bắt mạch cho hắn.

Lúc Mộc Thanh Y chạm tay bắt mạch cho Dung Cẩn, cảm thấy cổ tay cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại buông lỏng xuống. vẻ mặt Dung Cẩn nhìn Mộc Thanh Y càng nhiều thêm mấy phần suy nghĩ: "Không nghĩ tới... Thanh Thanh còn hiểu biết y thuật?"

Mộc Thanh Y đã sớm không muốn quan tâm sửa lại cách xưng hô của hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Không thể nói tinh thông, có biết một phần." Mộc Thanh Y cũng không phải khiêm tốn, ít nhất... Nàng hoàn toàn không nhìn ra Dung Cẩn rốt cuộc bị bệnh gì hay là trúng độc. Chỉ cảm thấy mạch tượng Dung Cẩn vô cùng rối loạn, nếu như mạch tượng đối với người bình thường Mộc Thanh Y chỉ có thể đưa hắn một câu sớm chết sớm siêu sinh. Nhưng đối với Dung Cẩn, nàng lại cảm thấy gieo họa đúng là một ngàn năm.

Buông cổ tay của hắn ra, Mộc Thanh Y thản nhiên hỏi: "Cửu công tử thế nào? Có muốn mời đại phu hay không? Ta nhớ Báo Quốc Tự phương trượng Từ Ân đối với y thuật cũng có thành tựu."

Dung Cẩn lắc đầu một cái, cười nhạt nói: "Không cần, thói quen. Ừ... Xem ra giao dịch giữa bổn công tử và Thanh Thanh rất nhanh có thể đạt thành?" Nhìn Thanh Y, Dung Cẩn thiêu mi cười nói, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm bệnh tình của mình.

Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn vết máu trên nhuyễn tháp bởi vì Dung Cẩn di động mà lộ ra, ánh mắt lóe sáng: "Khứu giác của công tử thật nhạy bén." Cách điều chế U Hàn hương cũng không phức tạp, nhưng điều chế lại vô cùng phiền toái. Không tới cuối cùng ai cũng không dám khẳng định là có thể thành công, hiện tại nàng cũng chỉ chuẩn bị hương liệu để luyện chế mà thôi. Dung Cẩn có thể từ mùi hương dính trên người nàng đoán được, có thể thấy được đối với U Hàn hương vô cùng quen thuộc.

"Bổn công tử có chút mệt mỏi, muốn nghỉ một lát mà." Dung Cẩn miễn cưỡng duỗi hạ thắt lưng, nhân lúc Thanh Y còn chưa kịp phản ứng bỗng nhiên đưa tay nắm lấy hông của nàng, hơn nữa được voi đòi tiên đem đầu dựa vào trên đùi của nàng.

"Dung Cẩn!" Mộc Thanh Y không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói.

Dung Cẩn lại không thèm để ý chút nào tức giận của nàng, dương như hết sức thư thích cọ cọ, thấp giọng lầu bầu nói: "Thanh Thanh chớ quấy rầy, công tử ta ngủ."

Nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt lấy tốc độ cực nhanh lâm vào ngủ say, Mộc Thanh Y chỉ cảm giác tất cả tu dưỡng và định lực của nàng trong nháy mắt cũng không còn. Giơ tay lên muốn đẩy người vén xuống, nếu không khi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô lại kia liền muốn hung hăng quăng một bạt tay.

"Thanh Thanh... Ngủ..."

Âm thanh người nào đo mang theo chút ủy khuất cùng chút buồn ngủ vang lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt mí mắt nặng nề nhắm lại, Mộc Thanh Y trợn mắt thu lại tay.

Vì dì còn có đại ca... Dung Cẩn sau khi tỉnh lại tốt nhất thức thời một chút biết cái gì gọi là tri ân báo đáp, nếu không...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện