Editor: LaOngDao142

"Chỉ cần khuôn mặt của con không còn lành lặn, đương nhiên cũng không cần phải lo lắng."

Mộc Thanh Y nghe Mộc Trường Minh tự cho rằng tình thương của phụ thân từ từ nói, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run. Hay là nàng nên cảm kích Mộc Trường Minh không có muốn giết nàng mà chỉ muốn nàng hủy dung nhan? Nhưng đối với một hầu môn khuê tú mà nói, nàng không nhìn ra hủy dung và chết có sự khác biệt gì? Giữ lại một mạng nhưng cả đời chịu đừng bị hành hạ hay sao? Chống lại vẻ khiếp sợ của nàng, Mộc Trường Minh có chút tận tình khuyên bảo mà nói: "Y nhi, con yên tâm. Coi như dung nhan của con không còn, thì sau này phụ thân cũng sẽ chăm sóc con thật tốt. Chờ qua vài năm, hoặc giả có thể tìm đại phu giúp con chữa khỏi."

Mộc Thanh Y rũ mắt, nhìn một bàn thức ăn tỉnh xảo trước mắt, giọng nói lạnh nhạt: "Khó trách phụ thân đến bồi Thanh Y dùng bữa. Bên trong những món ăn này, phụ thân cho thêm thịt cua sao? Nhưng Thanh Y cũng không có thường xuyên ra ngoài."

Mộc Trường Minh bị nữ nhi vạch trần tâm tư của mình, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, nhìn dung nhan Mộc Thanh Y tràn đầy vết đỏ sậm vì phát bệnh sởi, Mộc Trường Minh có chút không được tự nhiên nhìn về một bàn thức ăn đặt ở trước mặt Mộc Thanh Y. Đây là món ăn mà Mộc Trường Minh ân cần vì nàng gắp, nó so với các món ăn khác, quả thật mùi vị đậm đà hơn không ít. Nói vậy đầu bếp trong phủ mà nàng luôn luôn cho rằng tài nấu nướng cũng chỉ bình thường cũng vẫn có mấy phần thâm tàng bất lộ, thế nhưng có thể hòa lẫn nước canh thịt cua vào trong thức ăn, hơn nữa còn có thể khiến nàng không ngửi thấy được. Đáng tiếc Mộc Trường Minh tính toán sai lầm rồi, nàng căn bản cũng không có trúng độc phấn hoa.

"Phụ thân, Thanh Y luôn luôn cố gắng tôn trọng người, còn người, tại sao phụ thân lại đối xử với con như vậy?" Mộc Thanh Y sâu kín nói. Không phải nàng đang rất cố gắng sao? Nếu không phải cố gắng khắc chế tâm tình của mình, hiện tại người xui xẻo không phải Mộ Dung Dục mà chính là Mộc Trường Minh.

Mộc Trường Minh nhìn ánh mắt ưu thương của Mộc Thanh Y giống như đã từng quen, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một trận chột dạ. Dù sao phần thức ăn kia Mộc Thanh Y cũng đã ăn hết, Mộc Trường Minh cũng không muốn ở lại lâu thêm nữa. Đứng dậy thật nhanh đi ra ngoài: "Y nhi, con đừng trách phụ thân, phụ thân, phụ thân cũng là vì muốn tốt cho con!" Dứt lời, phảng phất phía sau có ác quỷ đuổi theo, vội vã đi ra cửa.

Mộc Thanh Y nhìn thức ăn phong phú trên bàn, quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng Mộc Trường Minh đã đến cửa, sâu kín thở dài nói: "Nếu quả như thật là Y nhi, nói không chừng thật sự sẽ không trách ngươi. Nhưng ta không phải muội ấy, phải làm sao đây?"

"Tiểu thư."

Doanh nhi và Vô Tâm đồng thời xuất hiện ở trong sảnh, trong đôi mắt xinh đẹp của Doanh nhi cơ hồ muốn phun ra lửa. Mộc Thanh Y nhìn bộ dáng lòng đầy căm phẫn của nàng, u ám trong lòng ngược lại tản đi không ít, không khỏi bưng miệng cười nói: "Làm cái gì vậy? Ta cũng không có bị hủy dung thật."

Doanh nhi tức giận nói: "Coi như tiểu thư không có sao, nhưng vẫn không thể thay đổi Túc Thành Hầu muốn hại tiểu thư a. Túc Thành Hầu thật là so với Mộc Vân Dung còn khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm hơn!" Mộc Vân Dung nhìn tiểu thư không vừa mắt, ít nhất vừa nhìn liền biết nàng ta nhìn ngươi không vừa mắt, muốn hại ngươi. Nhưng Túc Thành Hầu, rõ ràng muốn làm hủy dung tiểu thư, nhưng lại bày ra dáng vẻ muốn tốt cho ngươi, thật sự khiến cho người khác muốn nôn mửa. Mắng xong, Doanh nhi đột nhiên nhớ lại, Túc Thành Hầu dù sao vẫn là phụ thân ruột thịt của tiểu thư. Bất kể như thế nào, tiểu thư có lẽ sẽ không nguyện ý người khác nhục mạ mắng chửi phụ thân của mình. Nhất thời, vốn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng lại có mấy phần đáng thương, khổ sở và luống cuống.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Không sao."

Doanh nhi tức giận nói: "Coi như tiểu thư không có sao, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyệnTúc Thành Hầu muốn hại tiểu thư. Con người Túc Thành Hầu này so với Mộc Vân Dung càng khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!" Mộc Vân Dung nhìn tiểu thư không vừa mắt, ít nhất nàng ta thể hiện rõ ràng nhìn ngươi không vừa mắt, muốn hại ngươi. Nhưng còn Túc Thành Hầu rõ ràng muốn làm hại phá hủy dung nhan của tiểu thư, nhưng lại còn bày ra dáng vẻ vì muốn tốt cho ngươi, khiến cho người ta muốn nôn mửa. Mắng xong, Doanh nhi đột nhiên nhớ lại, Túc Thành Hầu dù sao vẫn là phụ thân ruột thịt của tiểu thư. Bất kể như thế nào, tiểu thư có lẽ sẽ không nguyện ý người khác nhục mắng phụ thân của mình. Nhất thời, trê khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng lại nhiều hơn mấy phần đáng thương luống cuống.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Không sao."

Ánh mắt của Doanh nhi híp lại, sau đó mở to mắt nhìn Mộc Thanh Y. Tiểu thư là phụ thân nhận định chủ nhân, nhưng phụ thân nhưng vẫn lo lắng tiểu thư và phủ Túc Thành Hầu còn có quan hệ máu mủ tình thân có thể khiến cho những gì Cố tướng quân lưu lại đến cuối cùng tất cả vì sẽ vì kẻ thù của mình mà trả giá. Hôm nay nhìn phản ứng của tiểu thư, tựa hồ thật sự đối với phủ Túc Thành Hầu không có một chút tình cảm nào?

Mộc Thanh Y làm sao có thể hiểu Doanh nhi đang suy nghĩ gì, cười nhạt nói: "Tốt lắm, ngày thường ở bên ngoài không được mở miệng nói chuyện không chừng mực như vậy, dù sao nơi này vẫn còn là phủ Túc Thành Hầu."

Doanh nhi dí dỏm cười le lưỡi một cái, nàng mới có không trắng mắt như vậy. Ánh mắt rơi vào mấy món ăn trên bàn, Doanh nhi cau mày nói: "Tiểu thư, hiện tại phải làm sao đây? Túc Thành Hầu nhìn tiểu thư ăn thịt cua, nếu như khuôn mặt của tiểu thư vẫn hoàn hảo, nói không chừng sẽ dẫn tới Cung Vương hoài nghi."

Mộc Thanh Y nhíu mày nói: "Đi mời đại phu tới. Sau đó đóng cửa Lan Chỉ Viện, bất luận kẻ nào đều không cho phép đi vào nữa. Bổn cô nương bị hủy dung, tâm tình không tốt không muốn gặp người."

"Ai cũng không thấy sao?" Doanh nhi hỏi. Những người khác còn có thể dễ bàn, Mộc Trường Minh thẹn trong lòng sẽ không tới, Mộc lão phu nhân thì ước chừng cũng không có ý định để ý tới tôn nữ không được cưng chìu. Nhưng Tôn thị, mẹ con ba người kia, nếu như không đến nhìn để hả hê một phen thì ngược lại không được bình thường. Ánh mắt Mộc Thanh Y trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vô luận là người nào, chỉ cần là người phủ Túc Thành Hầu tới cũng đánh đuổi ra ngoài cho ta!"

"Như vậy... Được chứ?"

"Túc Thành Hầu sẽ xử lý." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói, lúc này trong sảnh chỉ có Vô Tâm cùng Doanh nhi, Mộc Thanh Y cũng lười diễn trò, trực tiếp gọi Túc Thành Hầu.

"Nô tỳ tuân lệnh!" Giọng nói giòn tan của Doanh nhi vang lên, dù sao nàng nhìn người của phủ Túc Thành Hầu cũng hết sức không vừa mắt.

Buổi tối hôm đó, Lan Chỉ Viện vô cùng ồn ào. Sau khi nhanh chóng mời đại phu, Mộc Thanh Y liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khóa chặt cửa phòng không chịu gặp mặt bất luận người nào. Tất cả mọi người trong phủ Túc Thành Hầu mới biết được Tứ tiểu thư không hiểu tại sao lại bị hủy dung.

Trong thư phòng Túc Thành Hầu, Mộc Trường Minh và Mộc Linh, Mộc Sâm đều ở đây. Người còn lại là lão đại phu mới từ trong sân viện của Mộc Thanh Y tới. Lão đại phu này là đại phu Bình Tâm Đường trong kinh thành, y thuật y đức cũng có chút danh tiếng, hàng năm vì phủ Túc Thành Hầu đến khám bệnh. Túc Thành Hầu đối với ông cũng có mấy phần khách khí: "Đại phu, tiểu nữ mặt thật đúng là...."

Lão đại phu thở dài, lắc lắc đầu nói: "Tứ tiểu thư thể chất cực kỳ mảnh mai, đối với rất nhiều loại phấn hoa tơ liễu đều nhạy cảm. Mấy ngày trước vốn chỉ dị ứng phấn hoa phát bệnh sởi bình thường, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là có thể khỏe. Nhưng hôm nay mấy mụn mẫn bệnh sởi đột nhiên bắt đầu thối rữa, điều này có nghĩa khuôn mặt của Tứ tiểu thư không cách nào phục hồi như cũ nữa." Nói đến chỗ này, lão đại phu cũng không khỏi ở trong lòng tiếc hận. Thời điểm dung nhan của Tứ tiểu thư còn bình thường mặc dù ông chưa từng thấy qua, nhưng lần trước vì nàng xem bệnh cũng nhìn ra được, nếu như mụn mẫn biến mất nhất định cũng  là mỹ nhân số một số hai trong kinh thành. Chỉ tiếc, hôm nay trên mặt mỹ nhân này xuất hiện nhiều mụn mẫn thối rữa không cách nào chữa trị, Tứ tiểu thư đời này coi như bị phá hủy.

Suy nghĩ một chút, lão đại phu từ trong hòm thuốc bên cạnh lấy ra một chút thuốc cao cùng một phần phương thuốc nói: "Tuyết Nguyệt Cao là thánh phẩm dưỡng nhan khó có được, còn có phương thuốc. Đợi đến khi vết thương trên mặt Tứ tiểu thư bắt đầu vảy thì có thể uống thuốc. Sau đó chờ vảy rơi ra thì có thể thoa Tuyết Nguyệt Cao. Dùng khoảng một năm rưỡi cũng sẽ khá hơn một chút. Những chuyện khác lão phu cũng bất lực. Nghe nói trong cung rất nhiều ngự y tinh thông thuật trú nhan dưỡng nhan, Hầu gia có thể mời họ thử một lần."

Giao phó xong bệnh tình của Mộc Thanh Y, lão đại phu liền đứng dậy cáo từ.

Mộc Trường Minh nhìn dược cao và phương thuốc trên bàn, trong mắt lóe lên một tia phức tạp nhưng rất nhanh lại biến mất. Đứng ở một bên Mộc Sâm chỉ cảm thấy cả người rét run, hắn nhớ mấy ngày trước phụ thân còn khen ngợi Tứ muội thông minh đoan chính thanh nhã, so với Tam muội còn có phong phạm danh môn thiên kim. Không nghĩ tới mới qua mấy ngày, phụ thân có thể đối với Tứ muội hạ ngoan thủ như vậy.

Lúc trước trên mặt của Mộc Thanh Y phát bệnh sởi Mộc Sâm cũng biết, nhưng lúc đó cũng không nghiêm trọng lắm. Xế chiều hôm nay bất quá Mộc Trường Minh cùng Tứ muội dùng cơm một lần, buổi tối dung nhn của Tứ muội bị hủy. Chuyện như vậy, Mộc Sâm vô luận như thế nào cũng không thể tin tưởng chuyện này có thể trùng hợp được. Hơn nữa, Mộc Sâm bén nhạy phát hiện sau khi lễ Long Vương đản trở về, sắc mặt Mộc Trường Minh nhìn mình lạnh nhạt không ít, ngược lại sắc mặt nhìn về phía Mộc Linh ngược lại nhiều thêm mấy phần yêu thích như lúc trước. Mặc dù vẫn còn chuyện ở Báo Quốc Tự nhưng vẫn coi trọng vàn hòa, nhưng Mộc Sâm biết rõ thái độ của phụ thân đối với Mộc Linh đang dần dần chuyển biến tốt. Mà một khi Mộc Linh trở mình thành công, thì biểu hiện của mình mấy ngày nay ở trước mặt phụ thân lấy được coi trọng lập tức lại sẽ trở nên không đáng giá được nhắc tới.

Nhu phi!

Mộc Sâm chưa bao giờ có lúc nào hiểu rõ ràng như hiện tại vậy, Nhu phi tuyệt đối chỉ có thể là lực cản và địch nhân của mình!

"Linh nhi, phương thuốc và dược cao con cầm lấy đưa cho mẫu thân con, chờ Y nhi khá hơn chút thì cho người ta qua đưa thuốc cho Y nhi là được." Mộc Trường Minh giơ tay lên đưa dược cao và phương thuốc cho Mộc Linh. Ánh mắt Mộc Linh chợt lóe, đưa tay nhận lấy, trầm giọng nói: "Hài nhi biết, phụ thân yên tâm."

Mộc Sâm nhìn vẻ mặt Mộc Trường Minh yêu thương nhìn Mộc Linh, ánh mắt càng thêm băng lạnh. Biết rõ quan hệ giữa Tôn thị và Tứ muội còn cố tình đưa thuốc giao cho Tôn thị, phụ thân, ngươi đang chuẩn bị hoàn toàn vứt bỏ Tứ muội sao? Như vậy Tứ muội, muội định làm gì đây?

Ra khỏi thư phòng, ánh mắt Mộc Sâm lơ đãng nhìn về phương hướng Lan Chỉ Viện. Hắn vẫn cảm thấy Tứ muội của hắn cũng không giống người dễ dàng bị làm cho người ta thao túng như vậy. Nếu như nàng thật phản pháo...

Tin tức Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu ngoài ý muốn bị hủy dung cũng không có đưa tới sóng to gió lớn. Bởi vì sáng sớm ngày thứ hai tất cả mọi người cả kinh thành đều bị một tin tức khác chấn động đến thất tinh bát đảo. Sáng sớm, Thất hoàng tử Ninh Vương điện hạ được thị vệ Cung Vương phủ từ dưới vách núi cách mười mấy dặm bên ngoài thành tìm trở lại. Ninh Vương điện hạ từ trên vách núi rơi xuống người bị thương nặng, hơn bởi vì trước đó vài ngày bị trọng thương cũng chưa khỏi hẳn, hôm nay lại gặp trọng thương đe dọa đến tính mạng. Sáng sớm, trong kinh thành cơ hồ tất cả đại phu có danh tiếng đều bị Cung Vương mời đến Ninh Vương phủ, đợi đến khi cung cửa vừa mở ra, càng thêm vội vàng bận rộn phái người vào cung mời mấy vị thái y. Động tĩnh lớn như vậy càng làm cho mọi người chắc chắc rằng Ninh Vương thật sự bị thương không nhẹ. Hơn nữa nhớ tới trận đại hỏa hoạn ở Tụy Hồng Các hơn một tháng trước, Ninh Vương cũng cả người bị thương nặng. Mọi người không thể không ở trong lòng thầm than, năm nay đối với Ninh Vương mà nói, tuyệt đối là một năm đại hung!

Trong Ninh Vương phủ, Mộ Dung Dục ngồi trong phòng khách bên ngoài phòng của Mộ Dung An, nhìn mọi người trước mắt bận rộn bận rộn liên tục ra ra vào vào mà trên người toát ra lãnh khí. Hạ nhân Ninh Vương phủ cũng biết tâm tình Cung Vương bây giờ không tốt, cũng không dám trêu chọc vị chủ tử này, nhưng mà trong lòng vẫn run sợ ngồi chuyện của mình. Trong phòng, bảy tám vị đại phu đang vây quanh giường thay Mộ Dung An bắt mạch chuẩn đoán, kiểm tra vết thương, những người còn lại thì cũng ở một bên thấp giọng trao đổi ý kiến của mình. Lúc này bất kỳ ai trong nghề cũng không có suy nghĩ khác, nhìn Ninh Vương bị thương nặng như vậy, ai cũng không dám bảo đảm nói có thể cứu sống. Nhưng chỉ nhìn sắc mặt bên ngoài của Cung Vương liền biết, nếu như Ninh Vương thật sự có bất trắc gì, bọn họ tuyệt đối không thể sống tốt được.

Lúc này tâm tình Mộ Dung Dục phiền muộn nóng nảy cơ hồ muốn rút kiếm chém sạch sẽ những người trước mắt này. Bộ dáng ôn văn nhĩ nhã trong ngày thế nào cũng duy trì không được, chỉ đành phải sắc mặt không biểu cảm ngồi ở trong phòng khách chờ đợi kết quả đại phu chẩn đoán bệnh. Bản thân hắn mọi chuyện triền thân, Chu Minh Yên bị mang về Cung Vương phủ hắn còn chưa nghĩ tới phải xử trí như thế nào, mẫu phi bị liên lụy cách chức làm tần, bảo tàng Cố gia và Cửu Chuyển Linh Lung một món cũng không có được, còn có Cố Tú Đình mất tích! Mỗi một chuyện đều vô cùng khó giải quyết nhưng phải nhanh chóng xử lý. Nhưng Ninh Vương phủ bây giờ vẫn chưa có nữ chủ nhân, mẫu phi bị cấm chân mà Chu Minh Yên hiện tại cái gì cũng không làm được, cho dù Mộ Dung Dục bận rộn nữa cũng chỉ có thể tự mình đến Ninh Vương phủ trấn giữ.

"Vương gia." Ngoài cửa, thị vệ của Cung Vương phủ đi vào, cẩn thận nói.

Mộ Dung Dục nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Nói."

Thị vệ trầm giọng nói: "Ngày hôm qua có sáu thị vệ đi theo Ninh Vương ra ngoài vẫn không có tung tích, bất quá thuộc hạ có bảy thành nắm chặc những người này đều đã chết. Nơi Ninh Vương điện hạ rơi xuống vực sâu dân cư thưa thớt, thêm lúc đó vùng phụ cận kinh thành dân chúng đều chạy tới sông Dương Liễu, cũng không có người nhìn thấy tình cảnh lúc ấy. Ninh Vương điện hạ cỡi ngựa đột nhiên mất khống chế, trực tiếp xông về vách đá. Bất quá bởi vì vách núi cũng không quá cao, Ninh Vương điện hạ bị ngựa ném ra sau, trong quá trình rơi xuống bị ngọn cây bên vách núi cản lại, cho nên mới không có..." Tại chỗ ngã chết.

"Cho nên ngươi nói cho bổn vương biết, Thất đệ là ngoài ý muốn rớt xuống vực sao? Đây chính là kết quả ngươi điều tra một đêm sao?" Mộ Dung Dục trầm giọng nói.

Thị vệ chỉ cảm thấy sống lưng run lên, vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám, Ninh Vương điện hạ nếu như ngoài ý muốn rơi vực, thì thị vệ đi theo Ninh Vương cũng đã nhanh chóng  trở lại bẩm báo hoặc là đi xuống vực tìm Ninh Vương mới phải. Nhưng nơi Ninh Vương rơi xuống không có bất kỳ dấu chân của ai. Bên trong phương viên kinh thành mấy trăm dặm cũng không có người thấy bọn họ. Cho nên thuộc hạ cho rằng Ninh Vương điện hạ bị người ám toán, thị vệ đi theo bên cạnh cũng chết hết. Hơn nữa, còn có nghe nói người bị Ninh Vương điện hạ cướp đi tung tích không rõ."

"Hung thủ là người nào?" Mộ Dung Dục hỏi.

"Thuộc hạ vô năng." Thị vệ cúi đầu ngã quỵ xuống đất. Bọn họ từ ngày hôm qua Ninh Vương mất tích đã bắt đầu tra xét, nhưng từ đầu đến cuối không tra được một chút ít dấu vết. Tất cả đều tự nhiên giống như thật sự chính Ninh Vương điện hạ tự mình cỡi ngựa xông xuống núi rồi rơi xuống vực. Nhưng không một ai có thể giải thích, quan trọng là Tú Đình công tử và sáu thị vệ đi theo bên cạnh Ninh Vương đang ở đâu?

"Vương gia, Ninh Vương điện hạ...." Thị vệ nuốt nước miếng một cái, có chút gian nan nói: "Chỉ cần Ninh Vương điện hạ tỉnh, tất cả mọi chuyện đều sẽ được phơi bày." Mộ Dung Dục trầm giọng nói: "Ta còn đang chờ kết quả đây!"

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, Mộ Dung Dục mới hơi kinh hãi phát hiện đối phương đối với thời gian và tình hình thực tế nắm chặc đến trình độ làm cho người ta hoảng sợ. Hắn vốn nên rời thuyền rồng đến Thúy Vi Uyển mang Thất đệ về trước khi tế điển bắt đầu, nhưng hết lần này tới lần khác bị chuyện lôi đài tỷ võ trì hoãn. Đợi đến tế điển vừa kết thúc, hắn ra roi thúc ngựa chạy tới Thúy Vi Uyển, Mộ Dung An đã đi rồi, chờ hắn trở lại biệt viện thì biệt viện đã bị người nào đó cướp Cố Tú Đình mang đi rồi Mộ Dung An mất tích. Mà từ đầu tới cuối, chỉ để lại một thị vệ chứng minh cho Mộ Dung An tự mình rời đi, hơn nữa chỉ nói mấy câu nói thì thị vệ cũng chết. Nữa sau lại xảy ra chuyện của Chu Minh Yên, khiến cho hắn vẫn không có công phu phân thân tự mình đi tìm kiếm Thất đệ. Mà tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng Mộ Dung Dục mới phát hiện, hắn thế nhưng không có bắt được một người có thể hỏi thăm căn cứ chính xác.

Rốt cuộc là ai tìm mọi cách tính toán Cung Vương phủ và Ninh Vương phủ?

"Cố Lưu Vân... Cố Lưu Vân..."

Từ đầu tới cuối, hắn chỉ nhận được tên của một người đã chết cách đây rất nhiều năm. Chuyện như vậy nhất định cùng Cố gia có quan hệ! Bình vương? Trong lòng Mộ Dung Dục âm thầm lắc đầu một cái, hủy bỏ suy luận.

"Vương gia, Phúc Vương điện hạ, Bình Vương điện hạ, Trì Vương điện hạ, còn có Bát hoàng tử tới." Ngoài cửa, quản gia của Ninh Vương phủ vội vã tới bẩm báo nói.

Mộ Dung Dục chau mày, đứng lên nói: "Bổn vương biết, mời bọn họ vào."

Không bao lâu, mấy vị vương gia theo sau quản gia nhanh chóng đi vào. Phúc Vương Mộ Dung Khác trước sau như một vẫn mang phong thái huynh trưởng, ân cần hỏi han: "Lục đệ, Thất đệ thế nào?"

Mộ Dung Dục lắc lắc đầu nói: "Đa tạ các vị huynh đệ quan tâm, Thất đệ..." Những đại phu đi vào có hơn nửa canh giờ, nhưng cũng không có một ai ra ngoài bẩm cáo nửa câu. Nhưng Mộ Dung Dục cũng đã từ thái độ của bọn họ hiểu được, Mộ Dung An chỉ sợ không được tốt lắm.

Mộ Dung Khác nhìn thần sắc của hắn cũng hiểu mấy phần. Giơ tay lên vỗ vỗ bả vai nói Mộ Dung Dục nói: "Thất đệ người hiền tự có thiên tương, Lục đệ cũng không cần quá lo lắng."

Những người khác cũng rối rít an ủi Mộ Dung Dục mấy câu. Mà Bát hoàng tử Mộ Dung Chiêu phụng ý chỉ của Hoa Hoàng tới thăm Mộ Dung An. Mặc dù giống như an ủi, nhưng làm cho người ta cảm giác nhìn có mấy phần hả hê đắc ý, thấy thế những người khác rối rít cau mày. Liếc mắt nhìn thần sắc Mộ Dung Dục bình tĩnh, dường như không có nghe thấy lời nói của Mộ Dung Chiêu. Rối rít ở trong lòng lắc đầu một cái, tính tình này của Bát đệ quá mức khoa trương càn rỡ, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ thua thiệt trong tay Cung Vương.

Huynh đệ mấy người đang nói chuyện, mấy đại phu từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn một phòng vương gia hoàng tử giật nảy mình, có chút nom nớp lo sợ tiến lên hành lễ: "Ra mắt chư vị vương gia."

Phúc Vương vung tay lên nói: "Đứng lên đi. Thương thế Thất đệ thế nào?"

"Chuyện này..." Mấy đại phu do dự chần chừ, nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào. Mộ Dung Chiêu nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Bảo các ngươi nói tình hình thực tế. Thất ca của ta rốt cuộc thế nào? Bổn hoàng tử thứ cho các ngươi vô tội."

Mấy đại phu nhất thời vui mừng, liếc mắt nhìn Mộ Dung Dục thấy hắn cũng không có ý lên tiếng, một thái y dẫn đầu mới tiến lên trước từng bước nói: "Khởi bẩm chư vị vương gia, vi thần vô năng, Ninh Vương điện hạ thật sự bị thương quá nặng..."

Trì Vương Mộ Dung Hiệp cau mày hỏi: "Thất đệ cuối cùng là bị thương tích gì?"

Thái y nói: "Ninh Vương điện hạ có hai cây xương sườn gảy lìa, có thể trong lúc rơi xuống vực bị vật cứng tạo thành, ngược lại cũng không cần gấp gáp, dưỡng thương mấy tháng cũng sẽ khỏi. Còn có vùng bụng sợ là có chút nội thương, ảnh hưởng tới vết thương lần trước chưa khỏi hẳn. Nếu như vương gia thanh tỉnh, từ từ điều trị vẫn có thể có khôi phục từng ngày. Nhưng quan trọng nhất là vương gia hiện tại hôn mê bất tỉnh, vô luận thuốc gì uống vào hiệu quả cũng sẽ giảm bớt nhiều. Cái này đối với nội thương của vương gia rất khó khỏi."

"Thất đệ lúc nào sẽ tỉnh?" Mộ Dung Dục nhàn nhạt hỏi, đồng thời ánh mắt thản nhiên từ trên người mấy vương gia nhất nhất xẹt qua. Đại phu khó khăn lắc đầu một cái, nói: "Ninh Vương điện hạ dường như bị đả thương đầu óc, vi thần đã kê khai phương thuốc hoạt huyết lưu thông máu tắc nghẽn, nhưng Ninh Vương lúc nào có thể tỉnh... Thứ cho thần vô năng, thật sự rất khó khăn để xác định. Có thể..."

Bát hoàng tử thiêu mi nói: "Có thể đời này không thể tỉnh lại?"

Thái y thở dài nói: "Điều này chưa phải tệ nhất. Tệ nhất chính là nếu như trong vòng một tháng Ninh vương không tỉnh lại, nội thương trong cơ thể vương gia có thể sẽ chuyển biến xấu, như vậy..." Không có cả đời, nếu Mộ Dung An trong vòng một tháng không tỉnh lại thì nửa đời sau sẽ trở thành ma bệnh, nếu không cũng chỉ có thể sống hơn một tháng, trực tiếp mà nói có thể đưa tang.

Mộ Dung Khác cau mày nói: "Chỉ rơi xuống vực sao thương thế lại nghiêm trọng như thế? Không phải nói vách núi không cao sao? Võ công Thất đệ cũng rất tốt a."

Đại phu lắc đầu một cái, hắn chỉ để ý xem bệnh cứu người, cho dù kết luận cũng không nghĩ tại sao lại như vậy. Mộ Dung Hiệp suy nghĩ một chút, hỏi: "Trên người Thất đệ có thể có vết thương nào khác không?"

"Không có." Đại phu khẳng định nói: "Ninh Vương điện hạ chỉ có gảy xương sườn và trong lúc rơi xuống gặp một chút chấn thương. Nội thương như vậy, nếu như Ninh Vương điện hạ ban đầu không có bị thương, cũng không nghiêm trọng như vậy. Chỉ tiếc..." Hết lần này tới lần khác một tháng trước Ninh Vương suýt nữa đã mất mạng, bây giờ bị thương càng thêm nghiêm trọng, cũng bởi vì trọng thương hôn mê mà thuốc dược uống vào cũng không cách nào phát huy tác dụng. Đơn giản chính là ông trời muốn tiêu diệt hắn: "Hơn nữa đầu Ninh Vương điện hạ có thể va chạm nên đả thương đầu óc." Nếu không phải như vậy căn bản không cách nào giải thích được tại sao Mộ Dung An hôn mê bất tỉnh, mặc dù bọn họ cũng không tìm thấy vết thương trên đầu của Ninh Vương, nhưng bảy tám vị đại phu đều cùng nhau cho rằng Ninh Vương nhất định là dập đầu đến não bộ.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách có chút trầm mặc. Tâm tình Mộ Dung Dục không tốt là có thể khẳng định, những người khác cũng không biết nói cái gì cho phải. Lúc này vô luận nói cái gì đi nữa nhìn qua đều giống như có chút hả hê đi?

Cuối cùng vẫn còn Mộ Dung Khác phất phất tay nói: "Thôi, các ngươi lui xuống trước đi. Chăm sóc Thất đệ cho tốt."

Mấy đại phu cũng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, rối rít bái tạ cáo lui. Đều nói Phúc Vương dễ nói chuyện nhất trong số các hoàng tử vương gia, quả nhiên không sai.

Sau khi đại phu cáo lui, trong phòng khách trầm mặc một hồi, Mộ Dung Chiêu có chút không nhịn được đứng lên nói: "Phụ hoàng vẫn còn ở trong cung chờ tin tức, ta đi về trước." Mộ Dung Hiệp gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, Bát đệ đi về trước đi, đừng để cho phụ hoàng chờ nóng ruột."

Mộ Dung Chiêu gật đầu một cái, cũng không cùng Mộ Dung Dục chào hỏi, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Mộ Dung Hiệp nhìn thần sắc Mộ Dung Dục im lặng, ôn thanh nói: "Tính khí đó của Bát đệ, Lục đệ đừng trách móc. Nếu như Thất đệ có cần gì, đệ phái người tới thông báo cho Tứ ca một tiếng. Tứ ca sẽ để cho Tứ tẩu đệ chuẩn bị thật tốt." Ai cũng biết, Mộ Dung An không có vương phi, mà vương phi của Mộ Dung Dục hiện tại không biết xui xẻo như thế nào rồi, các hoàng tử vương gia cũng rối rít bày tỏ nếu như có cái gì bất tiện, cứ phái người trong phủ đến nói là được.

Biết Mộ Dung Dục lúc này không có tâm trạng cùng bọn họ hàn huyên, đám người Mộ Dung Khác cũng rối rít đứng dậy cáo từ.

Trong phòng khách mới vừa rồi còn phi thường náo nhiệt lại một lần nữa an tĩnh lại, Mộ Dung Dục đứng dậy đi vào phòng trong nhìn Mộ Dung An nằm bất tỉnh nhân sự mà thần sắc âm trầm. Quản gia của Ninh vương phủ lo lắng đứng ở bên cạnh hắn, nhất thời cũng không biết có thể nói gì: "Vương gia...."

Mộ Dung Dục hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Chiếu cố Thất đệ thật tốt. Bổn vương sẽ phái người tìm kiếm danh y."

"Vâng, vương gia."

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Dục không chút do dự xoay người rời đi, quản gia có chút bất đắc dĩ thở dài. Trong lòng cũng biết hôm nay là thời buổi rối loạn, vương gia căn bản không có thể vì Ninh Vương ở chỗ này lâu được.

"Vương gia, hoàng thượng cho mời vương gia lập tức vào cung yết kiến." Mới ra khỏi Ninh Vương phủ, thị vệ liền tiến lên bẩm báo nói.

Vốn dĩ chuẩn bị trở về phủ Mộ Dung Dục chỉ có thể dừng lại, xoay người nói: "Biết, vào cung."

Cần Chính Điện

Khi Mộ Dung Dục bước vào trong điện, đã thấy Hoa Hoàng cao cao tại thượng ngồi ở long ỷ, một thân long bào minh hoàng rực rỡ, khắp người càng thêm cao xa không thể với tới, dường như có chút lạnh lẽo vô tình. Mộ Dung Dục rũ mắt, che giấu dã tâm và khát vọng trong lòng mình. Vị trí cao cao tại thượng có thể cúi đầu nhìn chúng sinh, một ngày nào đó sẽ là thuộc về hắn. Vô luận phải trả giá cao ra sao đi nữa!

"Nhi thần ra mắt phụ hoàng." Mộ Dung Dục cung kính quỳ lạy.

Trong điện cũng không phải chỉ có một mình Mộ Dung Dục, tới sớm hơn còn có Bình Nam Quận Vương Chu Biến và Cung Vương phi Chu Minh Yên. Vừa mới ngắn ngủn một ngày, Chu Minh Yên vốn cả người xinh đẹp mang theo kiêu ngạo mà ung dung cũng đã trở nên tiều tụy đến tái nhợt, một thân phục sức vương phi duyên dáng sang trọng duyên dáng sang trọng ngày thường, cũng chỉ còn một thân y phục màu la, nhưng như vậy càng nhiều thêm mấy phần yếu đuối.

Nhưng chuyện khiến cho Chu Minh Yên sợ hãi, từ khi nàng vừa vào Cần Chính Điện, Hoa Hoàng chỉ nhìn nàng mấy lần. Nhưng những lần liếc mắt đó làm cho Chu Minh Yên cảm thấy ánh mắt Hoa Hoàng nhìn nàng dường như đang nhìn một vật bẩn thỉu thối nát. Nàng muốn cao giọng nói rằng nàng không có làm chuyện có lỗi với Mộ Dung Dục, nàng không có thất tiết, những người bắt cóc nàng cũng không có làm gì đối với nàng. Nhưng nàng không dám, nàng cũng biết Hoa Hoàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Hoa Hoàng nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Dục một cái, trầm giọng nói: "Đứng dậy đi. Ninh Vương như thế nào?"

Mộ Dung Dục cung kính nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, Thất đệ, đệ ấy... Đại phu nói nếu như vẫn chưa tỉnh lại, ước chừng  chỉ có thể sống hơn một tháng." Dù sao vẫn là con trai của mình, cho dù không phải nhi tử ký thác hậu vọng nhưng cũng vẫn có mấy phần tình cảm. Hoa Hoàng hơi động dung, nhíu mày nói: "Từ Thái Y Viện tìm thêm mấy thái y xem một chút. Nếu như có cần dùng dược liệu gì, cứ cho người vào cung lấy."

Tình phụ tử đế vương, ước chừng cũng không hơn. Hỏi thăm xong, Hoa Hoàng lập tức vứt bỏ vấn đề này, nhìn về phía Bình Nam Quận Vương và Chu Minh Yên, cau mày nói: "Bình Nam Quận Vương, chuyện hôm qua ngươi muốn giải thích như thế nào?"

Chuyện này, Chu Biến cũng rất oan uổng. Nữ nhi đột nhiên mất tích, Chu Biến đã sớm như kiến bò trên chảo nóng. Thật vất vả tìm được thì lại xảy ra chuyện như vậy, điểm chết người chính là hoàng đế còn muốn hắn giải thích? Hắn có thể giải thích cái gì? Chẳng lẽ hắn đần độn đến nổi để cho con gái của mình đi làm chuyện tổn hại khuê dự sao? Nhưng hoàng đế hỏi hắn lại không thể không đáp, chỉ đành phải nhắm mắt nói: "Hoàng thượng minh giám, tiểu nữ xưa nay đoan trang hiền thục, chuyện lần này... Tuyệt đối là bị người hãm hại a."

Hoa Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Hãm hại? Tại sao người đó không hãm hại vương phi khác, lại đặc biệt hãm hại con gái ngươi?" Trên thực tế, Hoa Hoàng căn bản không quan tâm Chu Minh Yên có phải bị hãm hại hay không. Coi như bị hãm hại, thì cũng đã xảy ra chuyện như vậy, con dâu như vậy tuyệt đối không thể giữ được nữa. Hoa Hoàng sở dĩ hỏi như thế, bất quá chỉ muốn Chu Biến mở miệng thừa nhận thôi. Chỉ tiếc, Bình Nam Quận Vương Chu Biến không thể nghĩ ra được Hoa Hoàng sẽ đào ra con đường như thế.

Nhưng cũng không thể trách Chu Biến, Chu Biến dưới gối chỉ có một nữ nhi Chu Minh Yên, vẫn luôn sủng ái nhất chính phi sở sinh. Mặc dù còn có hai đứa con trai, nhưng đều do thất sở sinh tư chất tư chất càng thêm thường thường nên không được chịu cưng chìu. Như thế thứ nhất, Chu Biến ngược lại đối với nữ nhi Chu Minh Yên ký thác hi vọng so với hai đứa con trai càng nhiều. Bình Nam Quận Vương vị mặc dù cũng được coi là tước vị tôn quý nhất ngoại trừ tôn thất vương gia ra, nhưng hôm nay Hoa Hoàng coi trọng cũng là An Tây Quận Vương cùng hắn có quan hệ không tốt. Về phần hắn Bình Nam Quận Vương trong tay mặc dù còn có chút binh quyền, nhưng ở trước mặt Hoa Hoàng chỉ sợ cũng không được coi trọng bằng Mộc Trường Minh một Túc Thành Hầu. Vì vậy, Chu Biến không thể không đem tất cả vốn liếng gửi vào trên người Mộ Dung Dục. Nếu như Chu Minh Yên không phải Cung Vương phi, vậy những thứ hắn làm chẳng phải tốn công vô ích?

Hoa Hoàng bị Chu Biến đâm một đinh nên nhất thời không vui. Không chút khách khí quét qua Chu Minh Yên, lạnh nhạt nói: "Trẫm không muốn để ý tới những chuyện loạn thất bát tao. Chu thị ngày đó ở Long Vương đản quần áo xốc xếch, phóng đãng làm mất mặt mũi hoàng thất. Nữ tử như vậy không có khả năng trở thành người hoàng thất. Cung Vương, ngươi hiểu chứ?"

Mộ Dung Dục ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Minh Yên nhìn mình cầu khẩn, rũ mắt trầm giọng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng chuyện này cũng không phải là lỗi của Minh Yên. Từ hai ngày trước Minh Yên bị phỉ đồ bắt cóc, đều do nhi thần vô năng, không thể kịp thời cứu nàng. Nhưng nhi thần dám cam đoan, Minh Yên cũng không có để cho hoàng thất hổ thẹn."

Nghe được Mộ Dung Dục nói, Chu Minh Yên đầu tiên là ngẩn ra, trong mắt óng ánh lệ quang. Nàng không nghĩ tới, Mộ Dung Dục thế nhưng sẽ vì nàng cãi hoàng mệnh. Dù sao, thân là người trong cuộc nàng và Mộ Dung Dục cũng rõ ràng, Mộ Dung Dục cũng không thương nàng.

Hoặc giả... Hoặc giả hắn...

Chu Minh Yên cảm động không dứt, Hoa Hoàng cũng giận tím mặt. Cầm lấy tấu chương trên ngự án ném vào đầu Mộ Dung Dục.

"Vương gia!" Chu Minh Yên kêu lên một tiếng, tại chỗ liền xông tới chắn trước mặt Mộ Dung Dục, mặc dù cách xa, nhưng Hoa Hoàng dù sao cũng là người tập võ, tấu chương đập vào trên bả vai Chu Minh Yên. Chu Minh Yên rên lên một tiếng, nuốt tiếng rên đau trở vào. Ngã nhào vào trong ngực Mộ Dung Dục trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.

"Yên nhi...." Chu Biến sợ hết hồn, nhưng ngại Hoa Hoàng cũng không dám lập tức tiến lên xem xét, chỉ đành phải té quỵ xuống đất: "Bệ hạ thứ tội."

Hoa Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục, nổi giận nói: "Không để cho hoàng thất hổ thẹn? Đầu óc ngươi bị chó ăn? Ngươi cho rằng thật sự xảy ra chuyện gì thì mới coi được coi là để cho hoàng thất hổ thẹn sao? Ngày hôm qua chuyện gièm pha đã sớm truyền đầy cả kinh thành, sáng sớm hôm nay ngay cả trẫm cũng nghe được nô tài trong cung ở trong bóng tối nghị luận, ngươi còn có ý nói không có để cho hoàng thất hổ thẹn!"

Vô lực dựa vào trong ngực Mộ Dung Dục, sắc mặt Chu Minh Yên trắng bệch một tia huyết sắc cũng không có.

"Phụ hoàng, nhi thần... Nhi thần tin tưởng Minh Yên." Mộ Dung Dục nhắm mắt, cắn răng nói.

"Trẫm xem ngươi đã bị ma quỷ ám ảnh!" Hoa Hoàng cả giận nói.

"Bệ hạ!" Chu Biến cắn răng, cao giọng nói: "Bệ hạ, vi thần đối với bệ hạ trung thành cảnh cảnh, cầu xin bệ hạ nhìn ở vi thần không có công lao cũng có khổ lao phân thượng, tha thứ Yên nhi một lần. Vi thần chỉ có một nữ nhi Yên nhi này, vi thần cầu xin bệ hạ ân điển...."

Nhìn dáng vẻ phụ thân già yếu cầu xin, Chu Minh Yên cũng không khỏi nước mắt rơi như mưa. Cố nén đau đớn trên vai  ngồi dậy, quỳ xuống bên cạnh Mộ Dung Dục: "Minh Yên khiến cho hoàng thất mất thể diện, cầu xin phụ hoàng giáng tội. Nhưng phụ hoàng, con dâu thật sự bị người hãm hại, con dâu chưa từng làm chuyện có lỗi với vương gia, cũng tuyệt không có thẹn với cử chỉ hoàng gia, cầu xin phụ hoàng minh giám."

Hoa Hoàng nhìn phụ tử trước mắt khóc rối tinh rối mù, còn có một nhi tử mặt bình tĩnh quỳ gối, chỉ cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn. Mộ Dung Dục tại sao phải lưu lại Chu Minh Yên, hắn cũng không phải nhìn không hiểu. Chẳng qua không muốn để ý tới thôi, theo Hoa Hoàng, nhi tử có lợi hại hơn nữa cũng vĩnh viễn không bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng được, ngươi nguyện ý chịu trách nhiệm thanh danh như vậy, trẫm cũng không ngăn ngươi. Nhưng Chu Minh Yên bây giờ giáng xuống thành trắc phi! Vĩnh không tấn vị!"

Thấy Mộ Dung Dục còn muốn nói nữa, Hoa Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Ngươi nếu như còn không hài lòng, Cung Vương ngươi cũng đừng làm. Bình đầu dân chúng cũng không ai trông nom thê tử của ngươi mà có phải thanh danh bại hoại hay không!" Hoa Hoàng dứt lời, phẩy tay áo một cái xoay người trở về hậu điện, căn bản cũng không để ý tới trong đại điện còn ba người chưa kịp phản ứng.

"Vương gia..." Chu Minh Yên đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mộ Dung Dục, khóc khẽ một tiếng nhào vào trong ngực Mộ Dung Dục. Thần sắc Mộ Dung Dục lạnh nhạt, đở Chu Minh Yên đứng dậy, ôn thanh nói: "Minh Yên, nàng không cần lo lắng. Nàng vĩnh viễn vẫn là Cung Vương phi."

Chu Minh Yên rúc vào trong ngực Mộ Dung Dục, nghẹn ngào khóc nấc lên: "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh vương gia, Minh Yên cũng không cần cái gì hết." Chu Biến cũng không có gì bất mãn, chuyện lần này, đừng nói là hưu Chu Minh Yên, nghiêm trọng hơn Hoa Hoàng xử tử Chu Minh Yên cũng không ai dám nói thêm cái gì, chẳng qua chỉ bị cách chức thành trắc phi, đã chuyện thiên đại may mắn. Về phần câu mãi không tấn vị này, Chu Biến căn bản không có để ở trong lòng. Đợi đến tương lai Cung Vương lên ngôi hoàng đế, lập người nào làm hậu còn không phải là Cung Vương định đoạt sao. Mặc dù Hoa Quốc không cho phù thiếp thất thành chánh thất, nhưng bản thân Chu Minh Yên chính là lấy chi lễ chính phi vào cửa, coi như bị cách chức làm trắc phi cũng không coi là thiếp chân chính. Quy củ này, đều do con người nắm lấy.

Một nhóm ba người ra khỏi Cần Chính Điện, Mộ Dung Dục buông Chu Minh Yên ra, nói: "Ta đi thăm mẫu phi, nàng về phủ trước đi."

Chu Minh Yên khéo léo gật đầu một cái, vừa mới khóc một trận tròng mắt vẫn đẫm lệ trong suốt mềm mại đáng yêu: "Vâng, ta đi về trước. Vương gia sớm trở lại." Mộ Dung Dục gật đầu một cái, xoay người đi về phía hậu cung.

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Dục rời đi, Chu Minh Yên không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay lúc nãy Mộ Dung Dục nắm chặc, chỉ cảm thấy có chút không hiểu. Hắn... Thật sự thương hắn sao?

Phủ Túc Thành Hầu

Trong Lan Chỉ Viện, Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu bởi vì hủy dung mà ở trong phòng khóc lóc nức nở, đang bưng một chén trà xanh cực phẩm mới vừa đưa tới thản nhiên dựa vào ghế tay phẩm trà. Bên dưới khăn che mặt, mơ hồ có thể thấy vết sẹo rạn nứt đáng sợ, quả thật có chút xúc mục kinh tâm.

Cách đó không xa, Dung Cửu công tử cười khanh khách ngồi trên ghế, trong tay cũng bưng một chén trà mặt say mê, rỗi rãi thở dài nói: "Đều nói tơ tằm Tây Việt, rượu Bắc Hán, trà Đông Hoa có thể nói thiên hạ tam tuyệt. Uống trà, quả nhiên vẫn nên uống ở Hoa Quốc mới tương đối khá a. Nơi khác, cho dù trà ngon hơn ở Hoa Quốc, nhưng có chút mất mùi vị."

Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Năm nay tân xuân mới vừa được tiến cống trà, trong cả phủ Túc Thành Hầu cũng chỉ có nhiêu đó. Cửu công tử tới đúng lúc." Ước chừng do phá hủy khuôn mặt của nàng, Mộc Trường Minh rất là áy náy, hai ngày nay ngược lại tặng Lan Chỉ Viện không ít đồ tốt. Bất quá hơn phân nửa bị Mộc Thanh Y diễn trò phát giận cho ném ra ngoài. Trái lại sáng nay trà xanh mới vừa đưa tới, Mộc Thanh Y suy nghĩ một chút vẫn nên để lại. Khó có được đồ tốt, ném ra còn không phải tiện nghi người khác.

Dung Cẩn nghiêng đầu, cười híp mắt nói: "Xem ra, hủy dung cũng không có khiến cho Thanh Thanh khổ sở a."

Mộc Thanh Y nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Cửu công tử ngại mắt?"

"Làm sao có thể? Vô luận Thanh Thanh biến thành hình dáng gì, ở trong mắt bổn công tử đều là Thiên Hạ Vô Song." Dung Cẩn dịu dàng nói, khẽ rên ngữ điệu thâm tình mà uyển chuyển, quả nhiên bộ dáng vô cùng thâm tình.

Nhưng Mộc Thanh Y chỉ thấy hắn bình tĩnh không có một tia dao động trong mắt, thâm thúy mà u tĩnh, cho dù tràn đầy vui vẻ cũng không cách nào che dấu u lãnh sâu trong đáy mắt. Nếu như Cố Vân Ca mười lăm tuổi trước kia, có lẽ sẽ tò mò nam tử này rốt cuộc là một người như thế nào, nhưng bây giờ Mộc Thanh Y đối với dục vọng lần này lại không chút nào giải thích.

"Cửu công tử khen trật rồi, nếu bàn về Thiên Hạ Vô Song, người nào so được với Cửu công tử?" So với hắn hơn sẽ diễn trò, người vô tình ác liệt hơn cũng càng lãnh khốc hơn, chỉ sợ cả thiên hạ chỉ có mình hắn.

Dung Cửu công tử có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Thanh Y, dù sao bị người nhìn thấu thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất thất bại a. Nhưng người luôn nhìn thấu mình lại là Thanh Thanh khiến hắn càng muốn đến gần thêm. Nếu như thế giới của ta là bóng tối nhất định cô độc lạnh lẽo như băng, tại sao không kéo một người giống như ta cùng nhau hưởng thụ tịch mịch chứ?

"Nghe nói Cung Vương ở trong cung vì vương phi không tiếc chống lại thánh chỉ của Hoa Hoàng, tình thâm như thế,- Thanh Thanh có ý kiến gì không?" Đặt chén trà xuống, Dung Cửu công tử cười híp mắt hỏi.

"Tình thâm?" Mộc Thanh Y giật mình, trong lúc nhất thời rất khó đem từ tình thâm đặt ở trên người Mộ Dung Dục: "Cửu công tử cảm thấy thế nào?"

Dung Cẩn trầm ngâm chốc lát, nhẹ xuy một tiếng nói: "Cung Vương điện hạ... Nói không chừng có một ngày thật có thể trăm nhẫn thành tiên đây. Có câu nói... Ăn được khổ trong khổ, mới là người bề trên. Cung Vương là một người có đại nghị lực người." Nói ra là tán thưởng, nhưng giọng nói kia tuyệt đối càng giống như giễu cợt hơn.

"Ủng hộ của Bình Nam Quận Vương phủ rất quan trọng. Hộ quốc tướng quân ủng hộ Bát hoàng tử, An Tây Quận Vương rõ ràng có giao tình với Trì Vương tốt hơn. Nếu không phải Mộ Dung Dục có thể được Bình Nam vương phủ và phủ Túc Thành Hầu ủng hộ, tương lai căn bản không cách nào cùng Bát hoàng tử và Trì Vương chống lại." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Huống chi, trải qua chuyện lần này, Chu Biến còn không tử tâm tháp địa vì Mộ Dung Dục cống hiến?"

Dung Cẩn nhìn dung nhan Mộc Thanh Y bình tĩnh, như có điều suy nghĩ: "Thanh Thanh nói có lý, bất quá bổn công tử lại không nghĩ rằng, Thanh Thanh không chỉ có tài hoa và mưu lược, ngay cả thế cục triều đình cũng có thể thấy rõ ràng như thế."

Mộc Thanh Y ngẩn ra, ngước mắt nhìn Dung Cẩn nói: "Thanh Y cũng không nghĩ tới, Cửu công tử thân là hoàng tử Tây Việt, lại cảm thấy hứng thú đối với phân tranh ở Hoa Quốc như vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện