SÁNG SỚM HÔM SAU, cả Lạc Đô như trẩy hội. Trời chưa sáng, dân chúng đã hay tin Ngao Thịnh đại thắng trở về, và chỉ chốc lát nữa hoàng đế của họ sẽ dẫn theo năm mươi vạn đại quân diễu hành vào thành. Chân mệnh thiên tử trong lòng họ đã trở về. Không nói ngoa chứ, trong suy nghĩ của dân chúng, hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ này như thể là một vị thần…vì văn võ song toàn, bách chiến bách thắng, những chuyện đã trải qua, cùng với vị Thanh phu tử đạm mạc bên cạnh nữa.

Ngao Thịnh sớm về tới quân doanh, khi thấy các tướng sĩ đều đã mặt mày nghiêm túc, đứng ưỡn ngực ngưỡng đầu thì liền thấy lòng phơi phới. Hắn dẫn quân đi đầu, cất cao giọng nói, “Khải hoàn quay về, ai cũng đều có thưởng. Những tướng sĩ đã anh dũng đánh giặc giết địch bảo vệ nước nhà, trẫm đều sẽ cho tất cả vinh hoa phú quý.”

Chúng tướng nhiệt liệt hoan hô. Tương Thanh đứng ở bên cạnh mỉm cười…Đó chính là ưu điểm của Ngao Thịnh, chưa khi nào nói mà không làm. Lúc ra trận, một khi đã thắng, liền ban thưởng người có công hoàng kim cùng vật phẩm.

Tống Hiểu và Vương Trung nghĩa cho các tướng sĩ xếp thành hàng…Chốc sau, khi ba hồi pháo nổ…cổng thành Lạc Đô rộng mở ra.

Tiếng người tung hô bên trong đã khiến nhiệt huyết của các tướng sĩ chân vừa vào thành đã sôi trào.

Ngao Thịnh đứng ở trên chiến xa, đi phía trước nhất. Tương Thanh thì ngồi ở bên trong cỗ xe. Cỗ chiến xa này đã được Ngao Thịnh tốn công tìm người đúc thành nhưng miền Nam lại chỉ toàn cây cối, nên chẳng cách nào dùng đến được.

Song, Ngao Thịnh vẫn rất thích cỗ xe này. Hắn luôn tin rằng rồi sẽ có ngày dùng đến. Hơn nữa, Thịnh ta còn hy vọng rằng, mình sẽ ngồi trên cỗ chiến xa oai hùng đó mà nhất thống thiên hạ.

Ngao Ô cũng hí hửng góp mặt, ngồi ở trong thùng xe, gác đầu lên chân Tương Thanh. Hổ ta vừa nghe thấy tiếng người huyên náo thì liền hưng phấn hơn hẳn, vội chạy ra ngoài, đứng bên cạnh Ngao Thịnh, ngưỡng đầu lên trời mà gầm dài một tiếng.

Dân chúng càng thêm kích động. Lần đầu họ được nhìn thấy bạch hổ to lớn đến thế. Căn bản trông hổ ta giống là một vị thần hơn. Lại thêm Ngao Thịnh thân mặc chiến bào kim giáp đứng cạnh bạch hổ khiến mọi người không ngừng nghĩ rằng vua bách thú cũng đã thuần phục dưới trướng của hoàng đế nhà bọn họ.

Tương Thanh ngồi ở bên trong, tựa người vào cửa, ngắm nhìn hình ảnh đầy uy phong ấy mà nhoẻn miệng cười – Ngao Thịnh của y thật sự đã trưởng thành rồi. Hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của một hài tử bốc đồng ngày xưa nữa.

Đoàn quân một đường tiến thẳng vào hoàng cung. Chiến xa của Ngao Thịnh đi đầu, đón nhận sự tung hô nhiệt liệt của dân chúng. Không lâu sau, khi đã đi đến hoàng thành, Ngao Thịnh liền vén mành xe lên nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh biết Ngao Thịnh sắp phải lên hoàng thành, phát biểu vài lời với con dân của mình nên định là sẽ ngồi ở trong xe chờ hắn, song Thịnh ta lại cứ nhìn y chằm chằm, khó hiểu bèn hỏi, “Sao thế Thịnh Nhi?”

Ngao Thịnh chìa tay về phía Tương Thanh, “Thanh, cùng ta lên hoàng thành.”

Tương Thanh ngẩn người ra, nhưng cũng không đắn đo gì nhiều, liều nhổm dậy bước ra cửa, Ngao Thịnh vội đỡ lấy y, đoạn lại dụng sức, phi thân bay lên phía trên hoàng thành.

Tương Thanh còn chưa chuẩn bị kịp thì đã bị Thịnh ta ôm bay lên trên tường thành.

Hai người dắt tay, sóng vai nhau đứng phía trên hoàng thanh cao vời vợi…Tất cả dân chúng Lạc Đô đều có thể nhìn thấy một nam tử áo trắng đứng cạnh hoàng đế của họ.

Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhìn không rõ lắm, nhưng nương vào dáng người thanh cao, khăn choàng phiêu dật bay, mặt mày ẩn hiện nét thanh tú đã khiến mọi người cảm thấy y đẹp đẽ và hòa nhã đến nói không nên lời.

Mọi người liền bắt đầu bàn tán xôn xao.

Ngao Thịnh đứng trên đầu tường thành, tay hắn vẫn giữ chặt lấy tay Tương Thanh…Mơ hồ, Tương Thanh hiểu được Ngao Thịnh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng vẫn thấy có chút bất an. Y vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Đoạn, Thịnh ta lại càng siết chặt tay Tương Thanh hơn. Tương Thanh cũng cố níu lấy bàn tay hắn, hoàn toàn không muốn phải tách rời.

Ngao Thịnh lướt nhìn hàng vạn bách tính bên dưới, khẽ nhoẻn miệng cười, “Trẫm đã thắng trận, diệt được lũ Nam Man.”

Mọi người hoàn toàn không hề nghĩ rằng câu phát biểu đầu tiên của Ngao Thịnh lại thẳng thắn đến thế, nhịn không được mà bật cười.

Ngao Thịnh lại nói tiếp, “Trẫm còn có một tin vui nữa muốn thông báo với mọi người.”

Chúng dân vội im lặng, ngóng trông Ngao Thịnh nói tiếp.

Ngao Thịnh vội kéo vai Tương Thanh, để y dựa vào trong ngực hắn, hân hoan cất cao giọng, “V này...... chính là hoàng hu ca Thnh Thanh. Cđời này ca trm s mãi mãi  bên cnh y, mãi mãi cùng y nm cht tay nhau. Thanh còn Thnh còn, Thanh mt Thnh vong, Thnh Thanh hai ch, mãi chng phân ly.

Ngao Thịnh vừa đỉnh đạc tuyên bố, mọi người chợt lặng đi. Chớp mắt sau, tiếng tung hô lại vỡ ra như lớp sóng đánh tràn bờ. Song, Tương Thanh lại hoàn toàn không nghe thấy chút tiếng động nào, bên tai chỉ còn lại câu nói thâm tình kia, “Thanh còn Thịnh còn. Thanh mất Thịnh vong. Thịnh Thanh hai chữ, mãi chẳng phân ly…Mãi chng phân ly!”

Tiếp theo sau đó, Ngao Thịnh hạ lệnh ngày hôm nay chính là quốc khánh, đến tối sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần. Đến cuối, mọi người lại hồi cung, Ngao Thịnh lần nữa thượng triều.

Tương Thanh sau khi đã bước xuống hoàng thành rồi mà vẫn còn như người mất hồn, mặc cho Ngao Thịnh muốn nắm tay kéo đi đâu thì đi, xem chừng là vẫn chưa tỉnh khỏi cơn xúc động khi nãy.

Ngao Thịnh nhìn dáng vẻ y như thế chợt thấy thú vị vô cùng, nhịn không được mà cứ nhoẻn miệng cười suốt.

Tất cả quay về đại điện. Ngao Thịnh an tọa trên long ỷ đã lâu không ngồi. Tương Thanh thì vẫn như trước, ẩn mình sau bình phong bên cạnh hoàng đế hắn. Ngao Ô lại lò dò xuất hiện ngay bên chân y mà phe phẩy cái đuôi…Khung cảnh này vốn quen thuộc vô cùng.

Phải đến khi bá quan cùng nhau hô vạn tuế thì Tương Thanh mới phục hồi tinh thần lại, mặt mày nháy mắt lại đỏ rần lên, ngay cả vành tai cũng đỏ…Khi nãy, Ngao Thịnh đã đứng trước mặt dân chúng, thề cùng y nắm tay đi bên nhau đến già…Hơn nữa lại còn bảo y là hoàng hậu. Danh xưng này thật khiến người ta xấu hổ mà. Tương Thanh lắc đầu, lấy tay che mặt, cố làm bản thân tỉnh táo lại, đến lúc ngẩng đầu lên lại thấy Thịnh ta mặt mày lưu manh đang nhìn y đầy trêu chọc.

Tương Thanh cúi đầu, dùng mũi chân đá đá Ngao Ô. Hổ ta thuận đà nằm ngửa ra, trưng nguyên cái bụng béo ra để cho Tương Thanh xoa.

Đầu tiên, Ngao Thịnh phong thưởng cho tất cả tướng soái có công Nam chinh. Chốc sau thì ban thưởng cho chúng thần đã vất vả trấn thủ ở kinh đô. Cuối cùng lại hỏi Quý Tư, “Quý tướng, trong khoảng thời gian trẫm không có mặt ở Lạc Đô, có chuyện gì không hay xảy ra không?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, có.” Ngay sau đó, Quý Tư cùng văn võ bá quan tỉ mỉ trần thuật lại nhưng chuyện đã xảy ra. Từng chuyện từng chuyện chẳng xử trí được khi không có mặt Ngao Thịnh đều báo cáo hết sức kĩ càng. Ngao Thịnh cẩn thận phân xử, chuyện nào không thể dàn xếp ngay thì lại bảo Trâu Viễn ghi chép lại, đợi ngày sau sẽ cùng nhau nghiên cứu.

Buổi chầu này, bắt đầu từ sáng sớm, nhưng vẫn chẳng giải quyết được hết mọi việc. Vì thế, Ngao Thịnh mời quần thần ở lại hoàng cung dùng cơm rồi đến chiều lại tiếp tục.

......

“Hô......” Vất vả lắm mới trở về được tẩm cung, Ngao Thịnh liền quấn lấy Tương Thanh ngồi xuống ghế, than thở, “Lâu rồi không có thượng triều nên đau lưng quá trời luôn, so ra thì còn mệt hơn lúc đánh trận.”

Tương Thanh chỉ cười, Ngao Thịnh lại nói tiếp, “Thanh nè, lát nữa ta phải thượng triều tiếp, ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi theo.”

“Ta không mệt.” Tương Thanh lắc đầu, chợt cảm thấy bản thân có chút khẩn trương, sau lời tuyên bố ở hoàng thành xong, thì đây là lần đầu hai người mới ngồi đối diện nói chuyện với nhau, vì vậy mà Tương Thanh lại có chút bối rối.

Ngao Thịnh cầm tay y lên, “Ngươi không mệt nhưng ta thì xót đó.”

Tương Thanh xấu hổ nhìn, quả nhiên liền phát hiện Ngao Thịnh lại đang cố tình chọc ghẹo y.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh nhìn mình không hài lòng, liền cười hỏi, “Ta làm thế ngươi không vui hả?”

“Không phải.” Tương Thanh vội lắc đầu, duy chỉ đón lấy tiếng cười khẽ của Ngao Thịnh.

Lúc này, Văn Đạt lại cho người dâng ngọ thiện lên. Ngao Thịnh vừa định và cơm thì thấy Tương Thanh chỉ ngây ra ôm bát cơm, liền gắp cải xanh cho y. Tương Thanh ngẩng lên nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh vừa nhai vừa nói, “Thanh…có nhớ lúc nãy ta nói  gì không?”

Tương Thanh gật gật đầu.

Ngao Thịnh hạnh phúc cười, “Cả đời cũng không được quên đó!”

Tương Thanh lại gật gật đầu.

Ngao Thịnh vừa lòng, cúi đầu ăn cơm.

Sao đó, hai người chỉ im lặng ăn cơm, thường xuyên gắp thức ăn cho nhau nhưng chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn người kia, rồi lại xấu hổ cúi đầu và cơm tiếp.

......

Đến chiều, Ngao Thịnh lại vào điện, xử lý tiếp chuyện còn dang dở. Tương Thanh ngồi nghỉ ngơi trong viện. Trên chân y là Miêu Ô, còn bên cạnh thì lại là Ngao Ô ăn no rồi ngủ.

Trong khoảng thời gian đó, Mộc Lăng có tạt sang một lần, đưa cho y chút điểm tâm, rồi  nói là sẽ cùng Tần Vọng Thiên đi dạo phố, hỏi Tương Thanh có muốn đi hay không, y chỉ lắc đầu từ chối, vì lo là chốc nữa nếu về mà không thấy y, Ngao Thịnh lại sẽ lo sốt vó lên.

Hai người kia rời đi, Tương Thanh lại một mình ngồi ngẩn người trong viện, lại miên man suy nghĩ linh tinh.

Được một lúc, Tương Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nói, “Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Chốc sau, trong không trung khẽ truyền đến tiếng động…một hắc y nhân bay đáp xuống trong viện, đứng ở trước mặt Tương Thanh. Đối phương là người hồi lâu không xuất hiện, Hạ Lỗ Minh.

Ngao Ô vừa thấy có người xuất hiện, liền ngẩng đầu lên trừng đối phương. Dẫu sao hổ cũng là vua bách thú chứ không phải là chó giữ nhà dở dở ương ương nhìn thấy người thì không chút phản ứng. Ngao Ô lườm Hạ Lỗ Minh một lát, thấy gã không có địch ý, hơn nữa Tương Thanh lại còn quen biết, nên liền cụp tai…ngủ tiếp.

“Sao ngươi lại đến đây?” Tương Thanh hỏi, tuy rằng cũng không biểu lộ địch ý, nhưng cũng đã có tâm đề phòng.

Hạ Lỗ Minh đăm chiêu nhìn Tương Thanh một lúc mới nặng nề nói, “Chúc mừng ngươi.”

Tương Thanh cũng không biểu lộ gì, chỉ cúi đầu xoa đầu Miêu Ô.

Hạ Lỗ Minh bật cười lắc lắc đầu, “Lần đầu khi ngươi bỏ đi, phải chăng là vì ta?” Đoạn lại ngồi xuống chiếc ghế gần đấy.

Tương Thanh thấy gã bình tĩnh nói nói cười cười, như thể chỉ là đang thuận miệng nói về chuyện người khác như thế cũng chỉ mỉm cười mà không đáp.

Gã cũng giống như Ngao Thịnh, đã không còn là kẻ trung thực, đôn hậu lại có chút ngây ngô khi xưa…Nếu như trách nhiệm buộc Ngao Thịnh phải trưởng thành, vậy thì đau khổ lại khiến Hạ Lỗ Minh chững chạc đi.

Hạ Lỗ Minh nâng mắt lên nhìn y.

Tương Thanh liền hỏi, “Ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn hỏi câu này?”

Hạ Lỗ Minh nhún vai, “Vấn đề này đã khiến ta hoang mang rất lâu.”

Tương Thanh lại chỉ cười, “Hỏi hay không cũng vậy.”

“Ta muốn biết.” Hạ Lỗ Minh kiên trì nói, “Có thể nói cho ta biết không?”

“Thật lòng mà nói…” Tương Thanh vừa suy ngẫm vừa nói, “Cả đời này, ngoài Ngao Thịnh ra thì ta không hề vì ai mà làm chuyện mình không muốn cả.”

Hạ Lỗ Minh khẽ nhíu mày.

“Năm đó khi phải rời Hắc Vân Bảo nhập kinh, một nửa là tự nguyện, nửa còn lại là vì ân tình của Hắc Vân Bảo dành cho ta.” Tương Thanh thẳng thắn nói, “Năm đó ta bỏ đi, hoàn toàn là vì không biết phải đối mặt với Ngao Thịnh thế nào. Ra đi để mình có thể hiểu rõ mọi chuyện hơn.”

“Ngươi hoàn toàn không thấy áy náy với ta?” Hạ Lỗ Minh cau mi hỏi.

Tương Thanh gật đầu, “Đương nhiên là có, ta đã nói rồi, ta nợ ngươi một mạng, nếu ngươi muốn thì ta sẽ trả?”

Hạ Lỗ Minh bật cười lắc đầu, “Ta không hẹp hòi thế đâu…Năm đó ngươi vốn là người của Ngao Thịnh. Đừng nói là khi ấy ngươi đã cứu ta, dù có giết ta thì cũng là vì chủ của mình mà làm thôi. Chuyện chẳng có ai đúng ai sai. Nói đến nói đi, ngươi cũng không phải thật sự lừa gạt cảm tình của ta. Là ta tự mình đa tình, không tự chủ được đã si mê ngươi đến thần hồn điên đảo nên mọi chuyện mới thành ra thế.”

Tương Thanh lại cúi mặt xoa đầu Miêu Ô.

Hạ Lỗ Minh thở dài, “Lần này ta đến là vì có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tương Thanh ngẩng đầu lên hỏi, “Chuyện gì?”

Hai người nhìn nhau mộc lúc, Hạ Lỗ Minh mới nói, “Liên quan tới thân thế của ngươi…và cha ngươi.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, Hạ Lỗ Minh lại vội bổ sung, “Đừng lo lắng…song thân của ngươi đều đã qua đời.”

Tương Thanh sửng sốt, lòng lại bối rối khôn cùng. Y thật không biết phải nói sao, nếu là vui vẻ khi hay tin cha mẹ mình đã không còn thì quá ư là bất hiếu…Nhưng nếu như hai người họ đều đã từ trần thì nghĩa là mọi chuyện không phải do cha y khởi xướng. Cũng vì vậy mà Tương Thanh mới nhẹ nhõm thở ra.

Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh như trút được gánh nặng, liền thở dài mà rằng, “Ngươi thật là! Đừng cho là mọi chuyện bình thường, hãy ngẫm lại mà xem, nếu là người không liên quan thì sao biết được chuyện năm đó…lại còn cố tình che giấu, không muốn để ngươi biết?”

Tương Thanh bất an nghĩ – Đúng vậy, bây giờ ngẫm lại, càng thấy khả nghi, nếu như chuyện không can hệ gì đến người thân của y thì tại sao mọi người lại cố tình bưng bít, hơn nữa lại còn cực lực giấu diếm y và Ngao Thịnh.

Thấy Tương Thanh cứ cau chặt đôi mày lại, Hạ Lỗ Minh lo lắng gọi, “Thanh…”

Tương Thanh giương mắt lên nhìn gã, không quen khi có ai khác ngoài Ngao Thịnh gọi y như thế.

Hạ Lỗ Minh cười hỏi, “Có muốn biết cha mẹ mình là ai và chết như thế nào không? Và, kẻ đứng sau mọi chuyện, muốn hại các người là ai…?”

Tương Thanh do dự…Đương nhiên là y rất muốn biết, nhưng y luôn có cảm giác rằng, việc này là việc không may mắn. Điều y lo lắng hơn cả, chính là, bí mật kia, có thể sẽ khiến y và Ngao Thịnh phải chia lìa, lần nữa! Ngao Thịnh đã thề – Mãi chẳng phân ly!

Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh đắn đo, liền lắc đầu, nói, “Thôi thì vậy đi…Ngươi có muốn ở bên Ngao Thịnh suốt đời?”

Tương Thanh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lỗ Minh, ánh mắt kiên định kia như muốn hỏi – Có thể được vậy ư? Hạ Lỗ Minh sắc mặt khẽ trầm xuống, vươn một ngón tay ra mà nói, “Nếu thật sự muốn thế…ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội! Kết quả sẽ là, hoặc tái sinh từ trong cõi chết, hoặc mãi mãi chẳng thể yên ổn mà sống bên nhau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện