(Theo QT thì tinh tượng nghĩa là suy đoán số mạng dựa theo độ sáng và vị trí của ngôi sao chiếu mệnh)
NÔN NÓNG…
Đây biểu tình mọi người thấy được ở trên mặt Ngao Thịnh mấy ngày nay.
Kiềm nén…
Cũng là biểu tình mấy ngày nay mọi người được thấy trên mặt Ngao Thịnh.
Mỗi ngày vào triều, Thịnh ta chỉ có duy nhất một ước mong, đó là, có thể bận tối tăm mặt mũi đến tận nửa đêm sau đó thì ngủ quên mất, rồi đến sáng hôm sau lại bận đến sức đầu mẻ trán…Cơ mà tiếc thay, gần đây thiên hạ vô cùng thái bình, hoàn toàn chẳng có chuyện gì để hắn phải nhúng tay vào cả.
Cuối cùng, Ngao Thịnh đành phải mỗi ngày ngồi đần mặt ra ở trong sân, hoặc là dựa vào một thân cây nào đó, hoặc là cùng Ngao Ô ngắm bướm đang vờn hoa.
Tần Vọng Thiên xa xa nhìn cảnh Ngao Thịnh mặt mày vô thần, lo âu mà nhíu mi, suy đi tính lại vẫn đi đến tìm Ân Tịch Ly. Lúc đến cửa viện chỉ thấy quốc tướng đang ngồi xem bản đồ. Tần Vọng Thiên vội đi đến, “Ân tướng.”
“Umm?” Ân Tịch Ly nhanh mời Tần Vọng Thiên ngồi, đoạn lại rót cho y một tách trà.
“Ân tướng…” Tần Vọng Thiên nhận lấy tách trà, dợm hỏi, “có thể xuất quân sớm vài ngày được không?”
Ân Tịch Ly khẽ cười, “Sao? Hoàng Thượng chờ không nổi nữa à?”
“Không phải, chỉ là ta thấy, nửa tháng hay mười ngày…cũng không khác biệt gì mấy.” Tần Vọng Thiên do dự một lúc nhưng vẫn nói, “Nhưng mà nhìn Ngao Thịnh buồn rầu như thế ta thấy khó chịu lắm, với lại các tướng sĩ cũng đã rất nôn nóng rồi.”
“Ha hả.” Ân Tịch Ly cười lắc đầu, “Đừng bảo là mười ngày, dù có là ngày mai ra trận thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục cả.”
“Hả?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Thế tại sao lại phải đợi?”
“Chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình vội, lo Hoàng thượng chờ đến nao lòng…nhưng lại quên cho Tương Thanh thời gian chuẩn bị.” Ân Tịch Ly nói, “Nửa tháng này là thời gian dành để cho Tương Thanh.”
“Tương Thanh?” Tần Vọng Thiên giật mình nhớ ra là suýt nữa đã quên mất còn Tương Thanh trên đời.
“Có biết tại sao Tương Thanh lại chủ động đi đến đó không?” Ân Tịch Ly cười hỏi.
“Ách…không phải là vì để làm nội ứng sao?” Tần Vọng Thiên đắn đó, “…và vì để đánh thắng trận.”
“Đó cũng là một nguyên nhân, nhưng, chuyện mà Tương Thanh có thể làm còn nhiều hơn là như thế nữa.” Ân Tịch Ly nâng chung lên nhấp một ngụm trà, đoạn lại mở thực hạp trên bàn ra mời Tần Vọng Thiên dùng, như thể đang chuyện trò với bằng hữu.
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười hỏi Ân Tịch Ly, “Vậy Tương Thanh có thể làm được gì?”
“Cậu cứ nghĩ mà xem…ta chỉ giả dụ thôi…” Ân Tịch Ly nói, “Nếu có một ngày, Mộc Lăng rời xa cậu, rồi cậu lại cực khổ tìm được con trai của cậu ta, mà bộ dạng lại giống hệt nhau nữa…thì cậu sẽ làm gì?”
Tần Vọng Thiên ngẩn người, sau một lúc lâu mới đáp, “Ừ thì…coi người đó như con ruột của mình.”
“Chỉ là coi như con ruột thôi sao?” Ân Tịch Ly lại hỏi.
“Thì còn thương yêu hơn cả ruột thịt.” Tần Vọng Thiên thở dài, “Hẳn là sẽ đặt hết tất cả nhớ nhung cùng tình thương giành cho Mộc Mộc lên trên đứa trẻ đó.”
“Như vậy, cậu nói thử xem, đứa trẻ đó có sức ảnh hưởng gì đến cậu không?” Ân Tịch Ly cười hỏi.
“Đương nhiên là…” Tần Vọng Thiên gật gù, “A…ta hiểu rồi, ý Ân tướng muốn nói là, Tương Thanh có thể sẽ tác động được Man Vương?”
“Ừ, đương nhiên là phải có tác động rồi.” Ân Tịch Ly cười khẽ, “Ta đã từng gặp Tương Vân…khí chất của y khác với Tương Thanh, cũng vì vậy mà lúc đầu ta không nhận ra được. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì họ đúng là phụ tử, giống nhau từ trong tâm giống ra. Nên chắc chắn là không có chuyện Man Vương không nghe theo Tương Thanh.”
Tần Vọng Thiên hứng thú hỏi, “Tương Vân là người thế nào?”
“Một người thú vị.” Ân Tịch Ly nhớ lại, “Vừa thành thật…lại vừa cố chấp.”
“Thế thì chẳng phải rất tẻ nhạt sao?” Tần Vọng Thiên hỏi.
Ân Tịch Ly cười đáp, “Mộc Lăng cũng thường xuyên mắng cậu là lưu manh đấy thôi, song cậu ta lại vẫn cứ thích bản tính lưu manh đó của cậu.”
Tần Vọng Thiên bật cười.
Ân Tịch Ly cảm thán, “Năm đó…Viên Liệt lỡ tay ngộ sát Tương Vân. Huynh ấy không hề muốn thế, nên vẫn mãi áy náy.”
Tần Vọng Thiên chần chờ một chút lại hỏi, “Viên Liệt…ngay từ đầu đã có tính nết thế này sao?”
Ân Tịch Ly khoái chí cười, “Không thích huynh ấy hả?”
Tần Vọng Thiên gãi gãi đầu, “Không phải là không thích mà là thấy không gần được.”
“Umm.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Ta hiểu. Từ bé, Viên Liệt đã không phải là kẻ được nhiều người yêu mến rồi, lúc nào cũng nghiêm nghị, chán chết được.”
Tần Vọng Thiên nhìn Ân Tịch Ly, không biết phải nên tiếp chuyện thế nào cho phải.
“Hắt xì…” Kẻ đang ở ngoài Mạc Bắc xa xôi là Viên Liệt bỗng hắt hơi khiến tên đang lọ mọ kiểm kê những món đồ Tần Vọng Thiên gửi đến, hỏi, “Sao vậy? Bị cảm hả? Ta bắt mạch cho ông nhá?”
Viên Liệt không đáp, Mộc Lăng bĩu môi mếu, “Chán quá đi!”
......
“Chuyện của ta và Viên Liệt kể ra dài lắm.” Ân Tịch Ly thở dài, “Có những việc ta đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng ta lại không quên được vì sao ta lại thích huynh ấy.”
Tần Vọng Thiên tò mò, “Ta vẫn luôn nghĩ…là vì Viên Liệt yêu ngài nên cố giành lấy ngài cho bằng được.”
“Ha ha…” Ân Tịch Ly sảng khoái cười lớn, “Trên thực tế thì mọi người đều thích ta, nhưng Viên Liệt lại chẳng ưa gì ta.”
Tần Vọng Thiên ngạc nhiên, “Sao lại có thể?”
Ân Tịch Ly nhún vai, “Huynh ấy luôn cho rằng ta là yêu nghiệt hại nước hại dân nên lúc nào cũng muốn giết ta.”
“Thật sao?” Tần Vọng Thiên kinh hãi.
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Song, ta cũng có chiêu đối phó huynh ấy.”
“Chiêu gì?” Tần Vọng Thiên hiều kì hỏi.
Ân Tịch Ly sờ sờ cằm, cười mà không nói, chỉ cúi đầu uống trà.
Tần Vọng Thiên mong chờ nhìn Ân Tịch Ly, chốc sau, ai kia mới ngẩng đầu nói lảng sang chuyện khác, “Có lẽ…Tương Thanh thật sự có thể tác động đến Man Vương. Chiến tranh là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng ta hy vọng là sẽ không có thương vong gì.”
“Làm sao chiến tranh mà lại không có thương vong?” Tần Vọng Thiên nhíu mày, “Cho dù đã thuận lợi đánh thắng Nam Man, nhưng quân ta vẫn tổn hao cả ngàn người.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Cậu có nghĩ tới việc, Man Vương bị lật đổ, một mình tha hương, cho dù tự mình lập nên một cơ đồ to lớn chỉ trong mấy mươi năm…nhưng làm gì lại chiêu mộ được nhiều người nguyện thay hắn đánh trận như thế?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt.
“Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo tuy rằng thế lực hùng hậu nhưng liệu gộp lại có sánh bằng với binh lực của Thịnh Thanh hay không? Nếu đã biết rõ sẽ thua mà vẫn đánh ư? Làm sao có chuyện đó được?”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, “Ân tướng muốn nói là…đội quân của Man Vương có vấn đề?”
Ân Tịch Ly gật gật đầu.
“Ta vẫn còn chuyện không hiểu.” Tần Vọng Thiên lại hỏi, “Theo lý mà nói, người giết Tương Vân là Viên Liệt nhưng Man Vương lại nguyền rủa hậu nhân Viên Thị? Hơn nữa, ta thấy Man Vương hận Ngao Thịnh hơn hẳn Viên Liệt. Nói cách khác, kẻ mà Man Vương hận thấu xương chính là Viên Lạc?”
Ân Tịch Ly hài lòng cười, “Cậu rất thông minh.”
Tần Vọng Thiên khó hiểu, “Còn có ẩn tình trong chuyện này?”
Ân Tịch Ly thở dài, “Phải.”
“Ngài có thể nói ra không?” Tần Vọng Thiên dò hỏi.
Ân Tịch Ly lắc lắc đầu, “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày, gật đầu tỏ ý mình thông hiểu, “Thế thì ta cũng không ép.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Cậu hãy giành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Hoàng thượng, nói bóng nói gió với người, để người có thể tận lực nhẫn nại.”
“Ta đã hiểu.” Tần Vọng Thiên cười đáp, “Thật ra ta thấy, Ân tướng có thể tự mình đi nói với Ngao Thịnh.”
Ân Tịch Ly ngẩn người một lúc mới nói, “Ta không thể khiến người khác thích mình.”
“Đời nào.” Tần Vọng Thiên bưng tách trà lên uống cạn, “Ta nghe nói, mọi người đều thích ngài.”
Ân Tịch Ly lại chỉ lắc đầu, “Người mà ta nói đến không phải là mọi người.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, nhíu mày nhìn Ân Tịch Ly đứng dậy, bưng tách trà đi vòng vòng từng bước quanh viện, “Có một số việc đã sớm được định sẵn rồi. Năm đó ta đã bói quẻ hỏi trời, tính được thiên hạ sẽ phải trải qua hai mươi năm hoang phế, hai mươi năm loạn lạc, sau đó thì lại là trăm năm thái bình thịnh thế.”
“Như vậy năm nay thuộc giai đoạn nào?” Tần Vọng Thiên lo lắng.
“Đương nhiên là năm đại loạn thứ hai mươi.” Ân Tịch Ly thản nhiên đáp.
Tần Vọng Thiên vui mừng, “Vậy nghĩa là, sau khi chuyện này kết thúc sẽ là lúc thái bình thịnh thế.”
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tần Vọng Thiên hoan hỉ, “Thế thì hay quá!”
Ân Tịch Ly có chút bất an, “Song, quẻ bói lúc nào cũng còn điều dự phòng…Nếu năm đại loạn cuối cùng này không qua đi thì thiên hạ sẽ trở mình thay triều đổi đại.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày, chuyện này quả thật quá nghiêm trọng, y hoàn toàn không muốn nhìn cảnh sinh linh đồ thán.
“Đúng rồi.” Ân Tịch Ly nói, “Ngao Thịnh là tử vi tinh.”
(Trước nhất là phải đề cập tới chòm Thất tinh Bắc Đẩu, là mảng sao bao gồm 7 ngôi sao, tạo nên hình ảnh giống cái đẩu.
Tử vi tinh còn có tên gọi khác là Bắc cực tinh (polaris), là ngôi sao chính nằm trong chòm Tiểu Hùng, Thất tinh Bắc Đẩu quanh quay Tử vi tinh trong suốt bốn mùa, vậy nên nói cách khác, Tử vi tinh là ngôi sao đứng đầu chòm sao Bắc Đẩu.
Tử vi tinh là một chòm sao chỉ người có số mạng làm đế vương, từ lúc sinh ra đã gặp được nhiều thiên phúc, luôn có quý nhân phò trợ.)
“Vì đệ ấy là hoàng đế….” Tần Vọng Thiên gật gù, “nên đương nhiên là được đế tinh che chở.”
“Còn cậu là Khôi tinh.” Ân Tịch Ly lại nói điều khiến Tần Vọng Thiên phải giật mình không thôi, “Trong số những quý nhân tương trợ cho Ngao Thịnh thì cậu là người góp phần to lớn nhất.”
(Khôi tinh hay còn gọi là sao Văn Khúc (Thiên Quyền) là một trong bốn ngôi sao đầu tạo thành hình cái đẩu trong chòm Thất tinh Bắc Đẩu,đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.)
Tần Vọng Thiên gãi đầu, cười mà rằng, “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
“Quyết định cuối cùng của cậu, có thể ảnh hưởng đến vận thế của cả Thịnh Thanh.” Ân Tịch Ly bình thản nói.
Tần Vọng Thiên lại chỉ biết mếu máo, “Chuyện này…ta có hơi bất an đó, ngài đang nói đùa phải không?”
Ân Tịch Ly lắc lắc đầu, “Đây không phải là chuyện để đùa, ta đang nói rất thật. Cậu phải tỉnh táo để đưa ra quyết định. Đến cuối cùng, có lẽ cả Tương Thanh lẫn Hoàng thượng đều cần cậu đến cứu.”
Tần Vọng Thiên khó xử, nhún vai, “Ta có thể làm cái gì? Ngoại trừ biết nhiều võ công ra thì còn có thể làm gì nữa?”
Ân Tịch Ly nhướng mày, “Cậu là đại ca của Hoàng thượng, nên người tin tưởng cậu là chuyện đương nhiên. Khi thời cơ đến, trọng trách nặng nhất sẽ được đặt lên trên vai cậu. Cậu có thấy lo lắng không?”
Tần Vọng Thiên gãi gãi cằm, “Ta cũng chả rõ là mình có lo lắng hay không, nhưng mà khi huynh đệ đã cần thì người làm đại ca như ta phải ra tay hỗ trợ thôi…Hơn nữa, ta cảm thấy, mọi người cứ hay nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu nên khiến ai ai cũng phải bất an. Ta thì lại cứ hay nghĩ theo chiều lạc quan, nên cuối cùng, nếu có thể giúp đỡ gì ta sẽ không từ nan…Mặc khác, chỉ cần không đụng tới Mộc Mộc của ta là được rồi.”
Đoạn, Tần bảo chủ lại hỏi tiếp, “Ta phải quay về đây, Ân tướng còn gì muốn căn dặn nữa không?”
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Hết rồi.”
Tần Vọng Thiên cáo từ rồi xoay người rời đi.
Ân Tịch Ly đứng nhìn Tần Vọng Thiên từ từ đi mất, trên môi lại dần hiện ra ý cười, bước vào phòng giở lại quẻ bói đã lâu không đụng tới, mà lần nữa chiêm bái.
Tần Vọng Thiên đi đến tẩm cung của Ngao Thịnh, lại vẫn thấy cảnh Thịnh ta ngồi đần mặt một góc, bèn bước đến ngồi xuống trước mặt hắn.
“Đại ca?” Ngao Thịnh nâng đầu lên nhìn y.
Tần Vọng Thiên nhìn hắn một lúc mới đáp, “Ân Tịch Ly nói với ta rằng, Tương Thanh có thể khiến Man Vương chịu quy phục, vì vậy đệ hãy kiên nhẫn cho y thêm thời gian.”
Ngao Thịnh ngẩn người ra, mất một lúc lâu mới vỗ vai Tần Vọng Thiên mà rằng, “Thế mà lão hồ ly già kia không chịu nói sớm?!”
Tần Vọng Thiên nhún nhún vai, “Ông ấy nói là vì ông ấy không thể khiến người khác yêu mến mình được, nhưng ta lại thấy vì ông ấy có tính cách quá ư đặc biệt.”
Ngao Thịnh bật cười, “Đặc biệt hay là ác liệt?”
Tần Vọng Thiên đắn đo một lúc, “Kỳ thật cũng không đáng ghét lắm.”
Ngao Thịnh nhẹ nhàng thở ra, “Là ta nhất thời hồ đồ quên mất Thanh.” Đoạn lại phủi mông đứng dậy, “Đi uống rượu thôi!”
Tần Vọng Thiên đứng dậy, cùng Ngao Thịnh đến hai chồng cỏ khô nằm vất vưởng trong viện mà uống rượu, đoạn lại bỏ thêm một câu, “Đến lúc đó, nếu đệ có chuyện gì khó xử muốn phó thác người khác thì hãy cứ giao cho ta nhé.”
Ngao Thịnh khẽ giật mình, xoay mặt lại nhìn Tần Vọng Thiên, y lại sờ sờ cằm mà rằng, “Không cần khách sáo.”
Ngao Thịnh nhìn y một lúc mới cười đáp, “Được!”
NÔN NÓNG…
Đây biểu tình mọi người thấy được ở trên mặt Ngao Thịnh mấy ngày nay.
Kiềm nén…
Cũng là biểu tình mấy ngày nay mọi người được thấy trên mặt Ngao Thịnh.
Mỗi ngày vào triều, Thịnh ta chỉ có duy nhất một ước mong, đó là, có thể bận tối tăm mặt mũi đến tận nửa đêm sau đó thì ngủ quên mất, rồi đến sáng hôm sau lại bận đến sức đầu mẻ trán…Cơ mà tiếc thay, gần đây thiên hạ vô cùng thái bình, hoàn toàn chẳng có chuyện gì để hắn phải nhúng tay vào cả.
Cuối cùng, Ngao Thịnh đành phải mỗi ngày ngồi đần mặt ra ở trong sân, hoặc là dựa vào một thân cây nào đó, hoặc là cùng Ngao Ô ngắm bướm đang vờn hoa.
Tần Vọng Thiên xa xa nhìn cảnh Ngao Thịnh mặt mày vô thần, lo âu mà nhíu mi, suy đi tính lại vẫn đi đến tìm Ân Tịch Ly. Lúc đến cửa viện chỉ thấy quốc tướng đang ngồi xem bản đồ. Tần Vọng Thiên vội đi đến, “Ân tướng.”
“Umm?” Ân Tịch Ly nhanh mời Tần Vọng Thiên ngồi, đoạn lại rót cho y một tách trà.
“Ân tướng…” Tần Vọng Thiên nhận lấy tách trà, dợm hỏi, “có thể xuất quân sớm vài ngày được không?”
Ân Tịch Ly khẽ cười, “Sao? Hoàng Thượng chờ không nổi nữa à?”
“Không phải, chỉ là ta thấy, nửa tháng hay mười ngày…cũng không khác biệt gì mấy.” Tần Vọng Thiên do dự một lúc nhưng vẫn nói, “Nhưng mà nhìn Ngao Thịnh buồn rầu như thế ta thấy khó chịu lắm, với lại các tướng sĩ cũng đã rất nôn nóng rồi.”
“Ha hả.” Ân Tịch Ly cười lắc đầu, “Đừng bảo là mười ngày, dù có là ngày mai ra trận thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục cả.”
“Hả?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Thế tại sao lại phải đợi?”
“Chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình vội, lo Hoàng thượng chờ đến nao lòng…nhưng lại quên cho Tương Thanh thời gian chuẩn bị.” Ân Tịch Ly nói, “Nửa tháng này là thời gian dành để cho Tương Thanh.”
“Tương Thanh?” Tần Vọng Thiên giật mình nhớ ra là suýt nữa đã quên mất còn Tương Thanh trên đời.
“Có biết tại sao Tương Thanh lại chủ động đi đến đó không?” Ân Tịch Ly cười hỏi.
“Ách…không phải là vì để làm nội ứng sao?” Tần Vọng Thiên đắn đó, “…và vì để đánh thắng trận.”
“Đó cũng là một nguyên nhân, nhưng, chuyện mà Tương Thanh có thể làm còn nhiều hơn là như thế nữa.” Ân Tịch Ly nâng chung lên nhấp một ngụm trà, đoạn lại mở thực hạp trên bàn ra mời Tần Vọng Thiên dùng, như thể đang chuyện trò với bằng hữu.
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười hỏi Ân Tịch Ly, “Vậy Tương Thanh có thể làm được gì?”
“Cậu cứ nghĩ mà xem…ta chỉ giả dụ thôi…” Ân Tịch Ly nói, “Nếu có một ngày, Mộc Lăng rời xa cậu, rồi cậu lại cực khổ tìm được con trai của cậu ta, mà bộ dạng lại giống hệt nhau nữa…thì cậu sẽ làm gì?”
Tần Vọng Thiên ngẩn người, sau một lúc lâu mới đáp, “Ừ thì…coi người đó như con ruột của mình.”
“Chỉ là coi như con ruột thôi sao?” Ân Tịch Ly lại hỏi.
“Thì còn thương yêu hơn cả ruột thịt.” Tần Vọng Thiên thở dài, “Hẳn là sẽ đặt hết tất cả nhớ nhung cùng tình thương giành cho Mộc Mộc lên trên đứa trẻ đó.”
“Như vậy, cậu nói thử xem, đứa trẻ đó có sức ảnh hưởng gì đến cậu không?” Ân Tịch Ly cười hỏi.
“Đương nhiên là…” Tần Vọng Thiên gật gù, “A…ta hiểu rồi, ý Ân tướng muốn nói là, Tương Thanh có thể sẽ tác động được Man Vương?”
“Ừ, đương nhiên là phải có tác động rồi.” Ân Tịch Ly cười khẽ, “Ta đã từng gặp Tương Vân…khí chất của y khác với Tương Thanh, cũng vì vậy mà lúc đầu ta không nhận ra được. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì họ đúng là phụ tử, giống nhau từ trong tâm giống ra. Nên chắc chắn là không có chuyện Man Vương không nghe theo Tương Thanh.”
Tần Vọng Thiên hứng thú hỏi, “Tương Vân là người thế nào?”
“Một người thú vị.” Ân Tịch Ly nhớ lại, “Vừa thành thật…lại vừa cố chấp.”
“Thế thì chẳng phải rất tẻ nhạt sao?” Tần Vọng Thiên hỏi.
Ân Tịch Ly cười đáp, “Mộc Lăng cũng thường xuyên mắng cậu là lưu manh đấy thôi, song cậu ta lại vẫn cứ thích bản tính lưu manh đó của cậu.”
Tần Vọng Thiên bật cười.
Ân Tịch Ly cảm thán, “Năm đó…Viên Liệt lỡ tay ngộ sát Tương Vân. Huynh ấy không hề muốn thế, nên vẫn mãi áy náy.”
Tần Vọng Thiên chần chờ một chút lại hỏi, “Viên Liệt…ngay từ đầu đã có tính nết thế này sao?”
Ân Tịch Ly khoái chí cười, “Không thích huynh ấy hả?”
Tần Vọng Thiên gãi gãi đầu, “Không phải là không thích mà là thấy không gần được.”
“Umm.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Ta hiểu. Từ bé, Viên Liệt đã không phải là kẻ được nhiều người yêu mến rồi, lúc nào cũng nghiêm nghị, chán chết được.”
Tần Vọng Thiên nhìn Ân Tịch Ly, không biết phải nên tiếp chuyện thế nào cho phải.
“Hắt xì…” Kẻ đang ở ngoài Mạc Bắc xa xôi là Viên Liệt bỗng hắt hơi khiến tên đang lọ mọ kiểm kê những món đồ Tần Vọng Thiên gửi đến, hỏi, “Sao vậy? Bị cảm hả? Ta bắt mạch cho ông nhá?”
Viên Liệt không đáp, Mộc Lăng bĩu môi mếu, “Chán quá đi!”
......
“Chuyện của ta và Viên Liệt kể ra dài lắm.” Ân Tịch Ly thở dài, “Có những việc ta đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng ta lại không quên được vì sao ta lại thích huynh ấy.”
Tần Vọng Thiên tò mò, “Ta vẫn luôn nghĩ…là vì Viên Liệt yêu ngài nên cố giành lấy ngài cho bằng được.”
“Ha ha…” Ân Tịch Ly sảng khoái cười lớn, “Trên thực tế thì mọi người đều thích ta, nhưng Viên Liệt lại chẳng ưa gì ta.”
Tần Vọng Thiên ngạc nhiên, “Sao lại có thể?”
Ân Tịch Ly nhún vai, “Huynh ấy luôn cho rằng ta là yêu nghiệt hại nước hại dân nên lúc nào cũng muốn giết ta.”
“Thật sao?” Tần Vọng Thiên kinh hãi.
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Song, ta cũng có chiêu đối phó huynh ấy.”
“Chiêu gì?” Tần Vọng Thiên hiều kì hỏi.
Ân Tịch Ly sờ sờ cằm, cười mà không nói, chỉ cúi đầu uống trà.
Tần Vọng Thiên mong chờ nhìn Ân Tịch Ly, chốc sau, ai kia mới ngẩng đầu nói lảng sang chuyện khác, “Có lẽ…Tương Thanh thật sự có thể tác động đến Man Vương. Chiến tranh là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng ta hy vọng là sẽ không có thương vong gì.”
“Làm sao chiến tranh mà lại không có thương vong?” Tần Vọng Thiên nhíu mày, “Cho dù đã thuận lợi đánh thắng Nam Man, nhưng quân ta vẫn tổn hao cả ngàn người.”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Cậu có nghĩ tới việc, Man Vương bị lật đổ, một mình tha hương, cho dù tự mình lập nên một cơ đồ to lớn chỉ trong mấy mươi năm…nhưng làm gì lại chiêu mộ được nhiều người nguyện thay hắn đánh trận như thế?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt.
“Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo tuy rằng thế lực hùng hậu nhưng liệu gộp lại có sánh bằng với binh lực của Thịnh Thanh hay không? Nếu đã biết rõ sẽ thua mà vẫn đánh ư? Làm sao có chuyện đó được?”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, “Ân tướng muốn nói là…đội quân của Man Vương có vấn đề?”
Ân Tịch Ly gật gật đầu.
“Ta vẫn còn chuyện không hiểu.” Tần Vọng Thiên lại hỏi, “Theo lý mà nói, người giết Tương Vân là Viên Liệt nhưng Man Vương lại nguyền rủa hậu nhân Viên Thị? Hơn nữa, ta thấy Man Vương hận Ngao Thịnh hơn hẳn Viên Liệt. Nói cách khác, kẻ mà Man Vương hận thấu xương chính là Viên Lạc?”
Ân Tịch Ly hài lòng cười, “Cậu rất thông minh.”
Tần Vọng Thiên khó hiểu, “Còn có ẩn tình trong chuyện này?”
Ân Tịch Ly thở dài, “Phải.”
“Ngài có thể nói ra không?” Tần Vọng Thiên dò hỏi.
Ân Tịch Ly lắc lắc đầu, “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày, gật đầu tỏ ý mình thông hiểu, “Thế thì ta cũng không ép.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Cậu hãy giành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Hoàng thượng, nói bóng nói gió với người, để người có thể tận lực nhẫn nại.”
“Ta đã hiểu.” Tần Vọng Thiên cười đáp, “Thật ra ta thấy, Ân tướng có thể tự mình đi nói với Ngao Thịnh.”
Ân Tịch Ly ngẩn người một lúc mới nói, “Ta không thể khiến người khác thích mình.”
“Đời nào.” Tần Vọng Thiên bưng tách trà lên uống cạn, “Ta nghe nói, mọi người đều thích ngài.”
Ân Tịch Ly lại chỉ lắc đầu, “Người mà ta nói đến không phải là mọi người.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, nhíu mày nhìn Ân Tịch Ly đứng dậy, bưng tách trà đi vòng vòng từng bước quanh viện, “Có một số việc đã sớm được định sẵn rồi. Năm đó ta đã bói quẻ hỏi trời, tính được thiên hạ sẽ phải trải qua hai mươi năm hoang phế, hai mươi năm loạn lạc, sau đó thì lại là trăm năm thái bình thịnh thế.”
“Như vậy năm nay thuộc giai đoạn nào?” Tần Vọng Thiên lo lắng.
“Đương nhiên là năm đại loạn thứ hai mươi.” Ân Tịch Ly thản nhiên đáp.
Tần Vọng Thiên vui mừng, “Vậy nghĩa là, sau khi chuyện này kết thúc sẽ là lúc thái bình thịnh thế.”
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tần Vọng Thiên hoan hỉ, “Thế thì hay quá!”
Ân Tịch Ly có chút bất an, “Song, quẻ bói lúc nào cũng còn điều dự phòng…Nếu năm đại loạn cuối cùng này không qua đi thì thiên hạ sẽ trở mình thay triều đổi đại.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày, chuyện này quả thật quá nghiêm trọng, y hoàn toàn không muốn nhìn cảnh sinh linh đồ thán.
“Đúng rồi.” Ân Tịch Ly nói, “Ngao Thịnh là tử vi tinh.”
(Trước nhất là phải đề cập tới chòm Thất tinh Bắc Đẩu, là mảng sao bao gồm 7 ngôi sao, tạo nên hình ảnh giống cái đẩu.
Tử vi tinh còn có tên gọi khác là Bắc cực tinh (polaris), là ngôi sao chính nằm trong chòm Tiểu Hùng, Thất tinh Bắc Đẩu quanh quay Tử vi tinh trong suốt bốn mùa, vậy nên nói cách khác, Tử vi tinh là ngôi sao đứng đầu chòm sao Bắc Đẩu.
Tử vi tinh là một chòm sao chỉ người có số mạng làm đế vương, từ lúc sinh ra đã gặp được nhiều thiên phúc, luôn có quý nhân phò trợ.)
“Vì đệ ấy là hoàng đế….” Tần Vọng Thiên gật gù, “nên đương nhiên là được đế tinh che chở.”
“Còn cậu là Khôi tinh.” Ân Tịch Ly lại nói điều khiến Tần Vọng Thiên phải giật mình không thôi, “Trong số những quý nhân tương trợ cho Ngao Thịnh thì cậu là người góp phần to lớn nhất.”
(Khôi tinh hay còn gọi là sao Văn Khúc (Thiên Quyền) là một trong bốn ngôi sao đầu tạo thành hình cái đẩu trong chòm Thất tinh Bắc Đẩu,đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.)
Tần Vọng Thiên gãi đầu, cười mà rằng, “Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
“Quyết định cuối cùng của cậu, có thể ảnh hưởng đến vận thế của cả Thịnh Thanh.” Ân Tịch Ly bình thản nói.
Tần Vọng Thiên lại chỉ biết mếu máo, “Chuyện này…ta có hơi bất an đó, ngài đang nói đùa phải không?”
Ân Tịch Ly lắc lắc đầu, “Đây không phải là chuyện để đùa, ta đang nói rất thật. Cậu phải tỉnh táo để đưa ra quyết định. Đến cuối cùng, có lẽ cả Tương Thanh lẫn Hoàng thượng đều cần cậu đến cứu.”
Tần Vọng Thiên khó xử, nhún vai, “Ta có thể làm cái gì? Ngoại trừ biết nhiều võ công ra thì còn có thể làm gì nữa?”
Ân Tịch Ly nhướng mày, “Cậu là đại ca của Hoàng thượng, nên người tin tưởng cậu là chuyện đương nhiên. Khi thời cơ đến, trọng trách nặng nhất sẽ được đặt lên trên vai cậu. Cậu có thấy lo lắng không?”
Tần Vọng Thiên gãi gãi cằm, “Ta cũng chả rõ là mình có lo lắng hay không, nhưng mà khi huynh đệ đã cần thì người làm đại ca như ta phải ra tay hỗ trợ thôi…Hơn nữa, ta cảm thấy, mọi người cứ hay nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu nên khiến ai ai cũng phải bất an. Ta thì lại cứ hay nghĩ theo chiều lạc quan, nên cuối cùng, nếu có thể giúp đỡ gì ta sẽ không từ nan…Mặc khác, chỉ cần không đụng tới Mộc Mộc của ta là được rồi.”
Đoạn, Tần bảo chủ lại hỏi tiếp, “Ta phải quay về đây, Ân tướng còn gì muốn căn dặn nữa không?”
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Hết rồi.”
Tần Vọng Thiên cáo từ rồi xoay người rời đi.
Ân Tịch Ly đứng nhìn Tần Vọng Thiên từ từ đi mất, trên môi lại dần hiện ra ý cười, bước vào phòng giở lại quẻ bói đã lâu không đụng tới, mà lần nữa chiêm bái.
Tần Vọng Thiên đi đến tẩm cung của Ngao Thịnh, lại vẫn thấy cảnh Thịnh ta ngồi đần mặt một góc, bèn bước đến ngồi xuống trước mặt hắn.
“Đại ca?” Ngao Thịnh nâng đầu lên nhìn y.
Tần Vọng Thiên nhìn hắn một lúc mới đáp, “Ân Tịch Ly nói với ta rằng, Tương Thanh có thể khiến Man Vương chịu quy phục, vì vậy đệ hãy kiên nhẫn cho y thêm thời gian.”
Ngao Thịnh ngẩn người ra, mất một lúc lâu mới vỗ vai Tần Vọng Thiên mà rằng, “Thế mà lão hồ ly già kia không chịu nói sớm?!”
Tần Vọng Thiên nhún nhún vai, “Ông ấy nói là vì ông ấy không thể khiến người khác yêu mến mình được, nhưng ta lại thấy vì ông ấy có tính cách quá ư đặc biệt.”
Ngao Thịnh bật cười, “Đặc biệt hay là ác liệt?”
Tần Vọng Thiên đắn đo một lúc, “Kỳ thật cũng không đáng ghét lắm.”
Ngao Thịnh nhẹ nhàng thở ra, “Là ta nhất thời hồ đồ quên mất Thanh.” Đoạn lại phủi mông đứng dậy, “Đi uống rượu thôi!”
Tần Vọng Thiên đứng dậy, cùng Ngao Thịnh đến hai chồng cỏ khô nằm vất vưởng trong viện mà uống rượu, đoạn lại bỏ thêm một câu, “Đến lúc đó, nếu đệ có chuyện gì khó xử muốn phó thác người khác thì hãy cứ giao cho ta nhé.”
Ngao Thịnh khẽ giật mình, xoay mặt lại nhìn Tần Vọng Thiên, y lại sờ sờ cằm mà rằng, “Không cần khách sáo.”
Ngao Thịnh nhìn y một lúc mới cười đáp, “Được!”
Danh sách chương