“Tuy phạm nhân đã tự mình đi đến nhưng việc thu phục họ vẫn là một vấn đề lớn.” Ngao Thịnh hỏi Tống Hiểu: “Khanh thấy thế nào? Có thể thu phục họ không?”
Tống Hiểu gật gật đầu: “Mạt tướng có thể.”
Ngao Thịnh mỉm cười: “Tám vạn binh mã này, không dễ gì đảm đương, có phải hay không?” vừa nói vừa khẽ liếc mắt nhìn Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn.
“Bẩm, đúng là như thế!” Uông Càn Khôn gật đầu: “Họ không phải là những binh lính bình thường mà là những người bị lưu vong hoặc thân mang án tử…Có ưu điểm cũng có khuyết điểm.”
“Nói cặn kẽ hơn đi!” Ngao Thịnh thấy Tương Thanh một mực đứng nghe, sợ y mệt, liền kéo y ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình. Tương Thanh không giãy tay hắn ra, bằng không lại có vẻ mất tự nhiên. Y tuy chần chờ nhưng vẫn nương theo động tác của Ngao Thịnh, ngồi xuống cạnh hắn.
Quý Tư, Diệp Vô Quy, Uông Càn Khôn cùng Tống Hiểu đều giả vờ ngó lơ, ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một lần. Văn Đạt nhanh nhẹn sai người đưa ghế tựa đến. Ngao Thịnh cười hòa ái: “Mọi người cũng ngồi xuống đi!”
Mọi người nhìn nhau ngầm hội ý, đoạn lại nhanh chóng an tọa.
“Trước, nói về khuyết điểm.” Uông Càn Khôn mở lời: “Thứ nhất, rất khó để có thể quản giáo họ. Dù sao họ cũng là tội phạm, muốn họ hoàn toàn phục mệnh, nghe người khác chỉ huy là điều nan giải. Thứ hai, tâm tư họ rất dễ bị lay động. Một khi có kẻ gây chuyện thị phi thì sẽ trở nên náo loạn. Thứ ba, là về kỉ luật trong quân đội, họ khó lòng tuân theo được.”
“Có khuyết điểm thì cũng có ưu điểm, nếu biết cách lợi dụng khuyết điểm thì đó sẽ trở thành ưu điểm.” Diệp Vô Quy nói tiếp: “Bọn họ đều là tử tù, chứng tỏ họ sẽ không sợ chết. Nếu thật tâm quy phục thì khả năng chiến đấu của họ còn hơn cả những binh lính bình thường. Tâm tư dễ lung lay, cũng đồng nghĩa với việc họ có khả năng thích ứng cao. Lại nói, tuy họ không am hiểu quân quy nhưng nếu chúng ta biết thưởng phạt phân minh thì hẳn rất nhanh họ sẽ theo kịp.”
“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn mọi người: “Có biện pháp gì cụ thể không?”
“Khống chế họ bằng dược vật không phải là biện pháp lâu dài.” Tương Thanh nói: “Điều quan trọng vẫn là tâm ý của họ.”
“Đúng thế.” Ngao Thịnh gật đầu, quay sang hỏi Tống Hiểu: “Tống tướng quân, đó là nhân mã của khanh, khanh định làm thế nào?”
Tống Hiểu đáp: “Thần dự định sẽ chọn ra hai vạn nhân mã có khả năng nhất, giao cho Vương Trung Nghĩa làm quân tiên phong.”
Lời vừa nói ra, Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn khẽ liếc nhìn nhau, thoáng có chút giật mình.
Tương Thanh lại nói: “Ta cho rằng cách này rất tốt! Họ là phạm nhân chứ không phải kẻ ngốc. Họ chắc chắn sẽ nghĩ, bởi vì binh mã của Thịnh Thanh không đủ năng lực nên mới cần đến bọn họ. Tựa như chúng ta đang ép họ đi vào chỗ chết. Nếu tướng lãnh là người trong quân đội, bày ra bộ dáng lãnh đạo cao cao tại thượng, chưa chắc họ sẽ nghe lời. Nhưng nếu tướng lãnh là một người có phần thô kệch lại bình dị, nói không chừng lại có tác dụng!”
“Phải!” Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói: “Vương Trung Nghĩa tuy là phúc tướng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên mang binh, khanh nên chỉ dẫn thêm cho hắn.”
Tống Hiểu gật đầu, bẩm: “Xin hoàng thượng yên tâm, nếu có thể, xin hãy cho toàn bộ nhân mã uống thuốc giải, sau đó tập trung đưa họ đến quân doanh cạnh hoàng lăng. Thần hoàn toàn có tự tin thu phục được tất cả họ.”
Ngao Thịnh thoáng giật mình, nhìn sang Tương Thanh, vội hỏi: “Thu phục hết thảy tám vạn người?”
Tống Hiểu cười nói: “Hoàng thượng, điều này có thể hơi khó tin nhưng thần nói thật. Nếu nói đến đánh giặc, trước mắt tìm khắp Thịnh Thanh cũng không có người vượt qua được Tề Diệc.”
Ngao Thịnh nhướn mày, gật gật đầu: “Chuyện ấy thì ta tin.”
“Ban đầu khi Tề Diệc đánh trận, y chỉ mang theo mười vạn người nhưng sau số lượng đại quân lại lên đến trăm vạn. Những người này đa phần đều là cường đạo thảo khấu hoặc là dân chúng tay không tấc đất.” Tống Hiểu nói: “Biện pháp mà thần dùng cũng chính là cách năm đó Tề Diệc đã áp dụng!”
“A…” Ngao Thịnh bật cười.
“Hoàng thượng, thần có lời hơi khó nghe muốn nói cùng Tống tướng quân.” Diệp Vô Quy lên tiếng.
“Sao?” Ngao Thịnh sửng sốt, nhìn Tống Hiểu.
“Diệp học sĩ cứ nói, đừng ngại.” Tống Hiểu nhìn Diệp Vô Quy.
“Tại hạ không phải không tin Tống tướng quân.” Diệp Vô Quy quay sang nói với Tống Hiểu: “Tại hạ tuyệt đối tin tưởng phương thức dụng binh của Tề Diệc tướng quân, nhưng…Dù sao Tống tướng quân cũng không phải là Tề Diệc.”
Tống Hiểu thoáng sửng sốt, gật gật đầu. Năm đó đại danh chiến thần của hộ quốc hầu Tề Diệc, khắp thiên hạ không ai không biết. Do đó có rất nhiều người tâm phục quy thuận y. Nhưng còn Tống Hiểu hắn, liệu có được cái uy danh ấy không!? “Bất quá, tuy Tống tướng quân không có, nhưng hoàng thượng có.” Diệp Vô Quy nhìn Ngao Thịnh: “Thần cả gan xin hỏi một câu, võ công của hoàng thượng nếu so với Tề Diệc năm đó, người nào lợi hơn?”
Không đợi Ngao Thịnh đáp, Tương Thanh nhanh đỡ lời: “Tôi từng giao thủ với Tề Diệc, hoàng thượng hoàn toàn có thể đánh bại y. Hiện tại, không đến bốn người có khả năng vượt qua hoàng thượng.”
Tống Hiểu sửng sốt, Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn cũng bất ngờ nhìn nhau. Công phu của Ngao Thịnh rất tốt nhưng họ chưa từng nghĩ đến võ công của hắn đã xuất ngoại cao thâm đến thế.
Ngao Thịnh thoáng chao mày, cảm thấy câu nói “không đến bốn người có khả năng vượt qua hoàng thượng” kia vô cùng chói tai…Một trong số đó khẳng định là sư phụ Tương Thanh. Còn ba tên còn lại không hỏi cũng biết, chắc chắn là Tư Đồ, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng… Hắc Vân Bảo chết tiệt. Tu La Bảo chết toi.
“Vậy thì tốt quá.” Diệp Vô Quy nói: “Hoàng thượng, những người này, là nhân mã của Tống tướng quân, có thể nói là Tống gia quân. Nhưng lại nói, tất cả nhân mã trong thiên hạ, và cả người của Tống gia quân, đều là bề tôi của hoàng thượng! Nói cách khác, người để họ quy phục, không phải là Tống tướng quân hay bất kì tướng lãnh nào khác, mà chính là hoàng thượng người!”
“Tốt lắm.” Ngao Thịnh gật đầu, cười: “Lời này rất thuận tai.”
Cuối cùng, chiếu theo những gì mọi người thương định. Trước, Tống Hiểu phải huấn luyện tốt quân quy cho binh sĩ, vài ngày sau Ngao Thịnh sẽ ngự giá đến quân doanh.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Tương Thanh đảo mắt nhìn Ngao Thịnh. Hắn có chút đăm chiêu nhưng trong mắt lại lấp lánh quang hoa…Tựa hồ hắn đang rất hưng phấn. Quả nhiên thành viên của Viên thị đại tộc đều là kẻ hiếu chiến. Cháu ngoại trai giống cậu, Ngao Thịnh chính là cháu ngoại trai của Tề Diệc.
Sau khi trở lại quân doanh, Tống Hiểu liền nghiêm túc hành sự. Tất cả tù phạm đều đã uống thuốc giải Diệp Vô Quy đưa cho, yên lòng chờ an bài tiếp theo. Chạng vạng, Tống Hiểu phái người đưa cơm đến quân doanh. Nhóm tù phạm và những binh sĩ bình thường đều có phần ăn giống nhau. Bữa cơm vô cùng phong phú, có thịt, có rau, màn thầu và cơm trắng. Một nhóm đông đúc những phạm nhân suốt nhiều năm liền đều không có lấy một bữa cơm ra trò, nay lại được bày ra trước mắt một mâm cỗ đủ đầy. Một đám thô nhân tựa như quỷ đói lâu ngày thấy cơm, cứ hùng hổ lao vào ăn uống hả hê.
Tống Hiểu và những quan binh, tướng lãnh dưới trướng cùng ngồi ăn chung với mọi người. Tất cả vừa ăn vừa chuyện trò rất náo nhiệt.
Nhóm tù phạm tò mò hỏi những quan binh kia, đáp án có được đương nhiên là: bọn họ trước kia đều là cường đạo kiếp phỉ, may mắn được Tề Diệc thu nhận, sau đó cùng nhau lên đường đánh giặc. Những lão binh cứ huyên thuyên mải miết đánh giặc oai hùng thế nào, hãnh diện ra sao, làm anh hùng tuyệt diệu hơn làm tội phạm. Họ có thể ăn no, nếu một ngày không may bỏ mạng lại chiến trường, mẹ già vợ trẻ con thơ đều được triều đình cấp dưỡng. Còn linh vị của bọn họ cũng được đưa đến trung liệt từ đường, mỗi ngày có người thắp hương tế bái. Còn nếu ai có vận khí tốt, thắng trận quay về, thì có thể được ngự phong làm quan, một khắc phi thân thành phượng hoàng, con cháu đời đời hưởng phúc phần.
Nhóm tù phạm nghe thấy, liền rất phấn khích. Một vài người hăng hái thăm hỏi, hoàng đế hiện tại là người thế nào.
Mọi thứ diễn ra hệt như những gì năm đó Tề Diệc từng làm. Tất cả đều nói vài ngày nữa hoàng thượng sẽ đến. Chúng phạm nhân ai nấy đều chờ mong. Họ vốn là những tử tù, cuộc đời coi như đã hết nhưng đột ngột trước mắt lại xuất hiện tia hi vọng. Dù đã nghe Tống Hiểu giảng giải về chiến thuật hành binh nhưng dẫu thế nào họ vẫn muốn nghe chính hoàng đế an bài cho họ.
Chuyện náo nhiệt nhất vẫn thuộc về phần của Vương Trung Nghĩa. Hắn vô cùng thân thiết nói chuyện với mọi người, vừa ăn uống linh đình vừa tán chuyện đến nổi nước bọt văng đầy trời…Tống Hiểu đứng xa xa nhìn, lại thêm vài phần nể trọng Vương Trung Nghĩa. Tên mãng phu này, thật rất may mắn và có duyên với người khác!
Mấy ngày sau, quân đội thao diễn vô cùng uy vũ. Tất cả phạm nhân đều mặc hào y được may gấp suốt mấy đêm liền. Hào y đều thống nhất thành một kiểu dáng, phía sau có từ “Thịnh” còn đằng trước lại được thêu chữ “Tống”. Tám vạn người, cùng mặc một kiểu hào y, uy phong lẫm lẫm, nhìn không ra đâu là quân chính quy, đâu là tù phạm.
Tống Hiểu đứng trên thành cao, khen ngợi Trâu Viễn bên cạnh: “Quân phục Trâu giáo úy làm rất tốt!”
Trâu Viễn nhanh xua tay: “Tướng quân quá khen rồi.” Sau đó lại nói: “Tống tướng quân, theo phân phó của ngài, tại hạ đã ghi tên tám vạn người này vào danh sách. Có sáu vạn người là còn gia quyến, những người này đều rất dễ quản giáo, tại hạ đều phân phó lại cho các phó tướng. Hai vạn người còn lại đều là quang côn, không còn ai thân thuộc…những người ấy được giao cho Vương tiên phong. Còn về quân phục, đều chiếu theo phân phó của y, thân áo màu đen, chữ hồng.”
Tống Hiểu nghe xong, gật gật đầu, thầm khen Trâu Viễn rất có năng lực. Chức giáo úy của y làm rất tốt, mọi chuyện lớn nhỏ trong quân doanh đều được y xử lí hoàn hảo. Y là một nhân tài.
Trong những ngày này, Tống Hiểu ra lệnh cho các phó tướng ngừng việc thao luyện, quay về quân doanh giảng dạy quân lệnh và quân kỷ cho binh sĩ. Về cơ bản mọi người vẫn tiếp tục sử dụng quân kỷ trước kia Tề Diệc từng ban hành. Mặt khác, Diệp Vô Quy cũng đưa ra chế độ trừng phạt của tội liên đới.
Luyện tập hơn nửa tháng, tất cả tù phạm đều mang dáng dấp của quân chính quy. Bởi họ đều rất hòa hợp cùng nhóm lão binh, phần lớn đều là hán tử có tâm huyết nên sĩ khí dần dần tăng vọt. Mặt khác, Tống Hiểu võ nghệ cao cường, thái độ làm người chính trực, lại giỏi hành binh, quan trọng hơn hết, hắn lại không hề cao ngạo nên tù phạm bắt đầu thật tâm quy phục hắn.
Một ngày, tướng sĩ đang luyện võ ở thao trường, chợt nghe thấy từ xa tiếng trống chiêng vang rền.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy cỗ kiệu linh đình nối đuôi nhau….Theo sau chính là loan giá.
Nhóm tù phạm thoáng nhìn nhau —— Là hoàng thượng tới! Bọn họ nhiều người như vậy, chưa có ai từng nhìn thấy dáng dấp hoàng thượng thế nào. Nên ai cũng tò mò rướn cổ lên ngóng nhìn.
Tống Hiểu mang theo phó tướng cùng Trâu Viễn ra nghênh đón.
Văn Đạt cao giọng tri thông: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tống Hiểu và mọi người đồng loạt quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Ngao Thịnh ngồi trong loan giá, bên cạnh là Tương Thanh, người bị hắn ngoan cố kéo vào ngồi cùng.
“Thanh….” Ngao Thịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tương Thanh: “Ta thích nghe mọi người cùng nhau hô vạn tuế…Đây là chuyện thú vị nhất khi làm hoàng đế.”
Tương Thanh giương mắt nhìn Ngao Thịnh. Hắn nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn ngọc lồng trong ngón tay, sâu kín nói: “Những việc Viên Lạc không thể làm được, ta nhất định sẽ hoàn thành. Ta muốn lãnh thổ khắp thiên hạ đều thuộc về Thịnh Thanh, con dân muôn nơi chỉ nhận duy nhất một mình ta là hoàng đế, tất cả ngoại tộc phải quy thuận Thịnh Thanh, hàng năm đều đến triều bái trước mặt ta.” Vừa nói Ngao Thịnh vừa bắt lấy tay Tương Thanh: “Ta muốn Thịnh Thanh lớn mạnh, nhất thống thiên hạ. Sau đó sẽ truyền ngôi cho một người ngoài khác họ, đoạn tử tuyệt tôn nhà họ Viên…Ngươi nói thử xem, lão già kia có tức mà chết lần nữa không? Sau đó, ở dưới đấy, Tề Diệc sẽ cười vào mặt lão?”
Tương Thanh nghe những lời này, chẳng rõ mình nên lắc đầu hay gật đầu. Ngao Thịnh vẫn đang nắm tay y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay đó: “Thanh, ta muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ khi ta đứng ở nơi cao nhất!” Nói xong, đứng lên, vén sa liêm, xuống ngựa, bước đi.
Tương Thanh ngồi trong xe, ngây người. Thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, bước ra cỗ xe.
Ngao Thịnh chậm rãi ra khỏi loan giá, quét mắt qua tám vạn người đang quỳ rạp người sát đất. Hắn không đứng trên thành cao, mà lại từ tốn đi đến trước mặt mọi người, buông lời: “Tất cả hãy đứng lên cả đi.”
Nhóm tù phạm theo bản năng ngóng nhìn động tác của Tống Hiểu. Thấy Tống Hiểu đứng lên, bọn họ cũng vội làm theo. Vài người lá gan lớn, giương mắt đánh giá hoàng đế, vừa thấy liền giật mình, thầm nghĩ: Sao hoàng đế lại khôi ngô tuấn tú và còn trẻ đến thế?
Ngao Thịnh nhìn tất cả tù phạm, hỏi: “Trong số các ngươi, có bao nhiêu kẻ từng giết người? Giơ tay cho trẫm xem!”
Mọi người khẽ nhìn nhau. Hơn một nửa đã giơ tay lên.
Ngao Thịnh gật gật đầu, nói: “Tốt, vậy không cần phải dạy các ngươi giết người thế nào nhỉ?”
Tù phạm lại thầm trao đổi ánh mắt, khẽ hé môi cười.
Ngao Thịnh nói không chút khách khí: “Trẫm muốn các ngươi thay trẫm đi giết người. Người các ngươi phải giết là phản quân đông bắc và nhân mã của Vương Nhiếp!”
Mọi người đều từng nghe về Vương Nhiếp. Hắn là kẻ đã thâu tóm toàn vùng đông bắc, dưới trướng có hơn mười vạn đại quân, luôn rình rập địa phận phía bắc.
“Vương Nhiếp ngự trị đông bắc. Hắn đã ra sức cướp bóc của cải, tổng cộng giết hơn mười vạn nhân mã và dân chúng của Thịnh Thanh ta.” Ngao Thịnh nói: “Việc trẫm muốn các ngươi làm chính là lấy trở về những thứ hắn đã cướp đi. Ai có thể chặt được đầu Vương Nhiếp, trẫm sẽ cho người đó cả đời vinh hoa phú quý.
Nửa tháng sau, các ngươi xuất chinh. Trẫm muốn các ngươi dùng tin thắng trận làm lễ mừng năm mới cho trẫm! Từ nay về sau, các ngươi không còn là tù phạm. Không ai có quyền thóa mạ các ngươi. Các ngươi chính là binh sĩ của Thịnh Thanh! Là anh hùng bảo vệ quốc gia! Tất cả các ngươi đều được hưởng đãi ngộ giống như những binh sĩ khác! Có quân bổng, được thăng chức, hoặc cũng có thể cởi bỏ mũ giáp về quê hưởng phúc. Tùy các ngươi lựa chọn! Muốn trở lại chịu cả đời lao ngục hoặc hành quân đánh giặc, nửa năm sau quay về, được phong quan tiến chức, cưới vợ sinh con?”
“Hoàng thượng…” Vài người cả gan hỏi: “Nếu thắng trận trở về, có thật là người sẽ phóng thích cho bọn thảo dân về nhà? Thậm chí còn được thưởng bạc?”
Ngao Thịnh nhìn họ, cười gật đầu: “Đương nhiên! Quân vô hí ngôn!”
Tù phạm nghểnh tai lắng nghe. Tất cả đều phấn chấn hẳn lên.
Ngao Thịnh đột nhiên một vén vạt áo, phi thân lướt trên đầu mọi người. Nhún mình nhảy lên tường thành, vững vàng đáp xuống… Khinh công siêu phàm. Chúng tù phạm ồ lên, ngay cả Tống Hiểu cũng choáng váng không kém.
Ngao Thịnh đứng một mình ở nơi cao nhất, cất cao giọng nói với mọi người bên dưới: “Bình Vương Nhiếp, Nam Hải Tề Soán Thiên, phiên quốc Tây Nam, dị tộc Tây Bắc, Thịnh Thanh ta phải nhất thống thiên hạ. Trăm năm sau, tên tuổi các ngươi còn được truyền tụng, người người sẽ ca ngợi sự dũng mãnh của đội quân này!”
Dưới thành, các tướng sĩ đều kích động. Ngao Thịnh cười vang: “Tất cả bán mạng đánh giặc cho trẫm. Trẫm sẽ không bạc đãi bất kỳ ai. Đến lúc đó, muốn vàng có vàng, thích bạc có bạc. Nam tử hán đại trượng phu, về quê làm ruộng thì còn ý nghĩa gì! Cùng nhau đánh trận! Kể từ hôm nay, thiên hạ này là của trẫm, cũng là của các ngươi!”
Ngao Thịnh nói xong. Bên dưới thành, Vương Trung Nghĩa liền cao giọng nói: “Lão tử đã sớm cảm thấy đánh giặc là chuyện tốt! Lão tử muốn đi đánh Vương Nhiếp!”
Tất cả tù phạm cũng hào hứng giơ cao binh khí trong tay, rống to: “Bọn ta cũng muốn đánh giặc, chết cũng không quay lại ngồi tù!”
Chỉ một thoáng, tiếng hô rền “Bắt sống Vương Nhiếp, giết sạch phản quân đông bắc” đã vang vọng khắp nơi.
Ngao Thịnh đứng trên thành lâu, nhìn mọi người bên dưới nhiệt huyết sôi trào. Dục vọng len trong từng ngóc ngách tế bào, từng mao mạch huyết quản đều thảm thiết kêu gào. Tim cũng đập nhanh hơn, ý niệm xa xôi ngày nào cũng không ngừng trỗi dậy trong tâm trí —— hắn muốn tự mình mang thiên quân vạn mã, khứ viễn chinh!
Ngao Thịnh không thể ức chế khát vọng này trong lồng ngực, liền dõi mắt về phía loan giá. Tương Thanh vận một thân trường sam bạch y đứng trong gió, không nói một lời, chuyên chú dõi theo hắn… Đột nhiên hắn lại cảm thấy cách duy nhất để khắc chế dục vọng mãnh liệt được tự mang quân chinh chiến này, chính là cùng người kia, điên cuồng làm tình! Nghĩ thế, ánh mắt Ngao Thịnh cũng trở nên sắc bén hẳn.
Tương Thanh nhìn theo từ phía xa. Y chợt cảm nhận được ánh mắt của Ngao Thịnh. Nó tựa như đôi mắt của mãnh thú đang khát khao con mồi… Thoáng, y chợt thấy lòng mình rối bời.
Vì những lời của Ngao Thịnh, chí khí của tướng sĩ cao ngút, mọi người hăng hái tiếp tục tập luyện. Ngao Thịnh bước xuống thành, vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu, rồi hồi cung.
Ngồi ở trên mã xa, Tương Thanh cảm thấy Ngao Thịnh như đang nhẫn nhịn đều gì. Trông hắn quái dị vô cùng!
Y vừa định hỏi thăm, đột nhiên Ngao Thịnh lập tức đánh tới, ôm chặt lấy y, cúi người hôn xuống… Có chút hung hăng, đôi phần tàn bạo.
Tương Thanh hoảng sợ, mở to mắt nhìn Ngao Thịnh. Y vội đẩy hắn ra, trừng mắt: “Ngươi đừng quá phận!”
Đôi con ngươi của Ngao Thịnh bén nhọn tựa ưng, nhìn xoáy vào Tương Thanh: “Thanh, ta muốn đánh giặc!”
Tương Thanh khẽ sửng sốt, không nghĩ Ngao Thịnh sẽ nói như thế. Trong một thoáng y chần chờ, Ngao Thịnh đã nhanh kẹp lấy hông y, hung hăng hôn vào cổ y, thở mạnh: “Và làm tình với ngươi!”
Tương Thanh kinh hãi, khóa trụ hai tay Ngao Thịnh, ngăn hắn lại. Thấy Ngao Thịnh vẫn không có ý từ bỏ, y liền vận công, đẩy hắn ra, xoay người đem Ngao Thịnh đặt dưới thân, hai tay cố định cổ hắn, trừng mắt nói: “Ngươi muốn làm càn thì cũng nên nghĩ xem mình có năng lực hay không!”
Ngao Thịnh ngữa mặt lên trời cười to, khẽ sờ hai bên chân Tương Thanh, ngả ngớn buông lời: “Thanh, ngươi nỡ lòng nào giết ta sao?”
Thừa dịp Tương Thanh ngẩn người, Ngao Thịnh xoay người, chuyển khách thành chủ, đặt Tương Thanh ở dưới thân. Hắn nhẹ hôn lên hai má y rồi lại vươn người cắn vành tai y.
“Aaa…” Tương Thanh cả kinh, cơn giận dâng cao, liền nhấc chân đá Ngao Thịnh một cước khiến hắn văng ra xa, gầm nhẹ: “Ngươi muốn đánh nhau à?”
Ngao Thịnh xoa xoa ngực, cố chấp nhào đến: “Đúng vậy! Ta muốn đánh nhau đấy!”
Văn Đạt ở bên ngoài loan giá, nghe thấy động tĩnh kịch kiệt phía trong mà thở dài thườn thượt.
Vất vả lắm đoàn người mới về đến hoàng cung. Tương Thanh sửa sang lại y phục bị Ngao Thịnh làm nhăn, rồi quay sang hỏi kẻ bị đánh cho bầm dập, đang nằm thở chẳng ra hơi kia: “Ngươi không sao chứ?”
Ngao Thịnh bất mãn nhìn Tương Thanh: “Ngươi khi dễ ta đánh không lại ngươi! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta khiến ngươi cầu xin ta tha thứ!”
“Ngươi đừng có nói nhảm nữa!” Tương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người nhanh trốn khỏi mã xa.
Ngao Thịnh ủ rũ ngữa mặt lên trời, nằm bên trong loan giá, nhìn hoa văn trang trí trên trần xe, thì thào tự nói: “Ngao Thịnh ơi Ngao Thịnh, mi vẫn chưa đủ mạnh mẽ… Dù rất muốn nhưng cũng không có khả năng làm được!”
Nửa tháng sau.
Ngoại thành. Cửa Bắc.
Ngao Thịnh lập kim đàn, phong soái cho Tống Hiểu.
Dân chúng khắp đường cùng ngõ nhỏ đều vui vẻ ra đưa quân. Mười vạn nhân mã chậm rãi rời khỏi kinh thành, ngược hướng bắc.
Tống Hiểu gật gật đầu: “Mạt tướng có thể.”
Ngao Thịnh mỉm cười: “Tám vạn binh mã này, không dễ gì đảm đương, có phải hay không?” vừa nói vừa khẽ liếc mắt nhìn Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn.
“Bẩm, đúng là như thế!” Uông Càn Khôn gật đầu: “Họ không phải là những binh lính bình thường mà là những người bị lưu vong hoặc thân mang án tử…Có ưu điểm cũng có khuyết điểm.”
“Nói cặn kẽ hơn đi!” Ngao Thịnh thấy Tương Thanh một mực đứng nghe, sợ y mệt, liền kéo y ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình. Tương Thanh không giãy tay hắn ra, bằng không lại có vẻ mất tự nhiên. Y tuy chần chờ nhưng vẫn nương theo động tác của Ngao Thịnh, ngồi xuống cạnh hắn.
Quý Tư, Diệp Vô Quy, Uông Càn Khôn cùng Tống Hiểu đều giả vờ ngó lơ, ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một lần. Văn Đạt nhanh nhẹn sai người đưa ghế tựa đến. Ngao Thịnh cười hòa ái: “Mọi người cũng ngồi xuống đi!”
Mọi người nhìn nhau ngầm hội ý, đoạn lại nhanh chóng an tọa.
“Trước, nói về khuyết điểm.” Uông Càn Khôn mở lời: “Thứ nhất, rất khó để có thể quản giáo họ. Dù sao họ cũng là tội phạm, muốn họ hoàn toàn phục mệnh, nghe người khác chỉ huy là điều nan giải. Thứ hai, tâm tư họ rất dễ bị lay động. Một khi có kẻ gây chuyện thị phi thì sẽ trở nên náo loạn. Thứ ba, là về kỉ luật trong quân đội, họ khó lòng tuân theo được.”
“Có khuyết điểm thì cũng có ưu điểm, nếu biết cách lợi dụng khuyết điểm thì đó sẽ trở thành ưu điểm.” Diệp Vô Quy nói tiếp: “Bọn họ đều là tử tù, chứng tỏ họ sẽ không sợ chết. Nếu thật tâm quy phục thì khả năng chiến đấu của họ còn hơn cả những binh lính bình thường. Tâm tư dễ lung lay, cũng đồng nghĩa với việc họ có khả năng thích ứng cao. Lại nói, tuy họ không am hiểu quân quy nhưng nếu chúng ta biết thưởng phạt phân minh thì hẳn rất nhanh họ sẽ theo kịp.”
“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn mọi người: “Có biện pháp gì cụ thể không?”
“Khống chế họ bằng dược vật không phải là biện pháp lâu dài.” Tương Thanh nói: “Điều quan trọng vẫn là tâm ý của họ.”
“Đúng thế.” Ngao Thịnh gật đầu, quay sang hỏi Tống Hiểu: “Tống tướng quân, đó là nhân mã của khanh, khanh định làm thế nào?”
Tống Hiểu đáp: “Thần dự định sẽ chọn ra hai vạn nhân mã có khả năng nhất, giao cho Vương Trung Nghĩa làm quân tiên phong.”
Lời vừa nói ra, Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn khẽ liếc nhìn nhau, thoáng có chút giật mình.
Tương Thanh lại nói: “Ta cho rằng cách này rất tốt! Họ là phạm nhân chứ không phải kẻ ngốc. Họ chắc chắn sẽ nghĩ, bởi vì binh mã của Thịnh Thanh không đủ năng lực nên mới cần đến bọn họ. Tựa như chúng ta đang ép họ đi vào chỗ chết. Nếu tướng lãnh là người trong quân đội, bày ra bộ dáng lãnh đạo cao cao tại thượng, chưa chắc họ sẽ nghe lời. Nhưng nếu tướng lãnh là một người có phần thô kệch lại bình dị, nói không chừng lại có tác dụng!”
“Phải!” Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói: “Vương Trung Nghĩa tuy là phúc tướng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên mang binh, khanh nên chỉ dẫn thêm cho hắn.”
Tống Hiểu gật đầu, bẩm: “Xin hoàng thượng yên tâm, nếu có thể, xin hãy cho toàn bộ nhân mã uống thuốc giải, sau đó tập trung đưa họ đến quân doanh cạnh hoàng lăng. Thần hoàn toàn có tự tin thu phục được tất cả họ.”
Ngao Thịnh thoáng giật mình, nhìn sang Tương Thanh, vội hỏi: “Thu phục hết thảy tám vạn người?”
Tống Hiểu cười nói: “Hoàng thượng, điều này có thể hơi khó tin nhưng thần nói thật. Nếu nói đến đánh giặc, trước mắt tìm khắp Thịnh Thanh cũng không có người vượt qua được Tề Diệc.”
Ngao Thịnh nhướn mày, gật gật đầu: “Chuyện ấy thì ta tin.”
“Ban đầu khi Tề Diệc đánh trận, y chỉ mang theo mười vạn người nhưng sau số lượng đại quân lại lên đến trăm vạn. Những người này đa phần đều là cường đạo thảo khấu hoặc là dân chúng tay không tấc đất.” Tống Hiểu nói: “Biện pháp mà thần dùng cũng chính là cách năm đó Tề Diệc đã áp dụng!”
“A…” Ngao Thịnh bật cười.
“Hoàng thượng, thần có lời hơi khó nghe muốn nói cùng Tống tướng quân.” Diệp Vô Quy lên tiếng.
“Sao?” Ngao Thịnh sửng sốt, nhìn Tống Hiểu.
“Diệp học sĩ cứ nói, đừng ngại.” Tống Hiểu nhìn Diệp Vô Quy.
“Tại hạ không phải không tin Tống tướng quân.” Diệp Vô Quy quay sang nói với Tống Hiểu: “Tại hạ tuyệt đối tin tưởng phương thức dụng binh của Tề Diệc tướng quân, nhưng…Dù sao Tống tướng quân cũng không phải là Tề Diệc.”
Tống Hiểu thoáng sửng sốt, gật gật đầu. Năm đó đại danh chiến thần của hộ quốc hầu Tề Diệc, khắp thiên hạ không ai không biết. Do đó có rất nhiều người tâm phục quy thuận y. Nhưng còn Tống Hiểu hắn, liệu có được cái uy danh ấy không!? “Bất quá, tuy Tống tướng quân không có, nhưng hoàng thượng có.” Diệp Vô Quy nhìn Ngao Thịnh: “Thần cả gan xin hỏi một câu, võ công của hoàng thượng nếu so với Tề Diệc năm đó, người nào lợi hơn?”
Không đợi Ngao Thịnh đáp, Tương Thanh nhanh đỡ lời: “Tôi từng giao thủ với Tề Diệc, hoàng thượng hoàn toàn có thể đánh bại y. Hiện tại, không đến bốn người có khả năng vượt qua hoàng thượng.”
Tống Hiểu sửng sốt, Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn cũng bất ngờ nhìn nhau. Công phu của Ngao Thịnh rất tốt nhưng họ chưa từng nghĩ đến võ công của hắn đã xuất ngoại cao thâm đến thế.
Ngao Thịnh thoáng chao mày, cảm thấy câu nói “không đến bốn người có khả năng vượt qua hoàng thượng” kia vô cùng chói tai…Một trong số đó khẳng định là sư phụ Tương Thanh. Còn ba tên còn lại không hỏi cũng biết, chắc chắn là Tư Đồ, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng… Hắc Vân Bảo chết tiệt. Tu La Bảo chết toi.
“Vậy thì tốt quá.” Diệp Vô Quy nói: “Hoàng thượng, những người này, là nhân mã của Tống tướng quân, có thể nói là Tống gia quân. Nhưng lại nói, tất cả nhân mã trong thiên hạ, và cả người của Tống gia quân, đều là bề tôi của hoàng thượng! Nói cách khác, người để họ quy phục, không phải là Tống tướng quân hay bất kì tướng lãnh nào khác, mà chính là hoàng thượng người!”
“Tốt lắm.” Ngao Thịnh gật đầu, cười: “Lời này rất thuận tai.”
Cuối cùng, chiếu theo những gì mọi người thương định. Trước, Tống Hiểu phải huấn luyện tốt quân quy cho binh sĩ, vài ngày sau Ngao Thịnh sẽ ngự giá đến quân doanh.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Tương Thanh đảo mắt nhìn Ngao Thịnh. Hắn có chút đăm chiêu nhưng trong mắt lại lấp lánh quang hoa…Tựa hồ hắn đang rất hưng phấn. Quả nhiên thành viên của Viên thị đại tộc đều là kẻ hiếu chiến. Cháu ngoại trai giống cậu, Ngao Thịnh chính là cháu ngoại trai của Tề Diệc.
Sau khi trở lại quân doanh, Tống Hiểu liền nghiêm túc hành sự. Tất cả tù phạm đều đã uống thuốc giải Diệp Vô Quy đưa cho, yên lòng chờ an bài tiếp theo. Chạng vạng, Tống Hiểu phái người đưa cơm đến quân doanh. Nhóm tù phạm và những binh sĩ bình thường đều có phần ăn giống nhau. Bữa cơm vô cùng phong phú, có thịt, có rau, màn thầu và cơm trắng. Một nhóm đông đúc những phạm nhân suốt nhiều năm liền đều không có lấy một bữa cơm ra trò, nay lại được bày ra trước mắt một mâm cỗ đủ đầy. Một đám thô nhân tựa như quỷ đói lâu ngày thấy cơm, cứ hùng hổ lao vào ăn uống hả hê.
Tống Hiểu và những quan binh, tướng lãnh dưới trướng cùng ngồi ăn chung với mọi người. Tất cả vừa ăn vừa chuyện trò rất náo nhiệt.
Nhóm tù phạm tò mò hỏi những quan binh kia, đáp án có được đương nhiên là: bọn họ trước kia đều là cường đạo kiếp phỉ, may mắn được Tề Diệc thu nhận, sau đó cùng nhau lên đường đánh giặc. Những lão binh cứ huyên thuyên mải miết đánh giặc oai hùng thế nào, hãnh diện ra sao, làm anh hùng tuyệt diệu hơn làm tội phạm. Họ có thể ăn no, nếu một ngày không may bỏ mạng lại chiến trường, mẹ già vợ trẻ con thơ đều được triều đình cấp dưỡng. Còn linh vị của bọn họ cũng được đưa đến trung liệt từ đường, mỗi ngày có người thắp hương tế bái. Còn nếu ai có vận khí tốt, thắng trận quay về, thì có thể được ngự phong làm quan, một khắc phi thân thành phượng hoàng, con cháu đời đời hưởng phúc phần.
Nhóm tù phạm nghe thấy, liền rất phấn khích. Một vài người hăng hái thăm hỏi, hoàng đế hiện tại là người thế nào.
Mọi thứ diễn ra hệt như những gì năm đó Tề Diệc từng làm. Tất cả đều nói vài ngày nữa hoàng thượng sẽ đến. Chúng phạm nhân ai nấy đều chờ mong. Họ vốn là những tử tù, cuộc đời coi như đã hết nhưng đột ngột trước mắt lại xuất hiện tia hi vọng. Dù đã nghe Tống Hiểu giảng giải về chiến thuật hành binh nhưng dẫu thế nào họ vẫn muốn nghe chính hoàng đế an bài cho họ.
Chuyện náo nhiệt nhất vẫn thuộc về phần của Vương Trung Nghĩa. Hắn vô cùng thân thiết nói chuyện với mọi người, vừa ăn uống linh đình vừa tán chuyện đến nổi nước bọt văng đầy trời…Tống Hiểu đứng xa xa nhìn, lại thêm vài phần nể trọng Vương Trung Nghĩa. Tên mãng phu này, thật rất may mắn và có duyên với người khác!
Mấy ngày sau, quân đội thao diễn vô cùng uy vũ. Tất cả phạm nhân đều mặc hào y được may gấp suốt mấy đêm liền. Hào y đều thống nhất thành một kiểu dáng, phía sau có từ “Thịnh” còn đằng trước lại được thêu chữ “Tống”. Tám vạn người, cùng mặc một kiểu hào y, uy phong lẫm lẫm, nhìn không ra đâu là quân chính quy, đâu là tù phạm.
Tống Hiểu đứng trên thành cao, khen ngợi Trâu Viễn bên cạnh: “Quân phục Trâu giáo úy làm rất tốt!”
Trâu Viễn nhanh xua tay: “Tướng quân quá khen rồi.” Sau đó lại nói: “Tống tướng quân, theo phân phó của ngài, tại hạ đã ghi tên tám vạn người này vào danh sách. Có sáu vạn người là còn gia quyến, những người này đều rất dễ quản giáo, tại hạ đều phân phó lại cho các phó tướng. Hai vạn người còn lại đều là quang côn, không còn ai thân thuộc…những người ấy được giao cho Vương tiên phong. Còn về quân phục, đều chiếu theo phân phó của y, thân áo màu đen, chữ hồng.”
Tống Hiểu nghe xong, gật gật đầu, thầm khen Trâu Viễn rất có năng lực. Chức giáo úy của y làm rất tốt, mọi chuyện lớn nhỏ trong quân doanh đều được y xử lí hoàn hảo. Y là một nhân tài.
Trong những ngày này, Tống Hiểu ra lệnh cho các phó tướng ngừng việc thao luyện, quay về quân doanh giảng dạy quân lệnh và quân kỷ cho binh sĩ. Về cơ bản mọi người vẫn tiếp tục sử dụng quân kỷ trước kia Tề Diệc từng ban hành. Mặt khác, Diệp Vô Quy cũng đưa ra chế độ trừng phạt của tội liên đới.
Luyện tập hơn nửa tháng, tất cả tù phạm đều mang dáng dấp của quân chính quy. Bởi họ đều rất hòa hợp cùng nhóm lão binh, phần lớn đều là hán tử có tâm huyết nên sĩ khí dần dần tăng vọt. Mặt khác, Tống Hiểu võ nghệ cao cường, thái độ làm người chính trực, lại giỏi hành binh, quan trọng hơn hết, hắn lại không hề cao ngạo nên tù phạm bắt đầu thật tâm quy phục hắn.
Một ngày, tướng sĩ đang luyện võ ở thao trường, chợt nghe thấy từ xa tiếng trống chiêng vang rền.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy cỗ kiệu linh đình nối đuôi nhau….Theo sau chính là loan giá.
Nhóm tù phạm thoáng nhìn nhau —— Là hoàng thượng tới! Bọn họ nhiều người như vậy, chưa có ai từng nhìn thấy dáng dấp hoàng thượng thế nào. Nên ai cũng tò mò rướn cổ lên ngóng nhìn.
Tống Hiểu mang theo phó tướng cùng Trâu Viễn ra nghênh đón.
Văn Đạt cao giọng tri thông: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tống Hiểu và mọi người đồng loạt quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Ngao Thịnh ngồi trong loan giá, bên cạnh là Tương Thanh, người bị hắn ngoan cố kéo vào ngồi cùng.
“Thanh….” Ngao Thịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tương Thanh: “Ta thích nghe mọi người cùng nhau hô vạn tuế…Đây là chuyện thú vị nhất khi làm hoàng đế.”
Tương Thanh giương mắt nhìn Ngao Thịnh. Hắn nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn ngọc lồng trong ngón tay, sâu kín nói: “Những việc Viên Lạc không thể làm được, ta nhất định sẽ hoàn thành. Ta muốn lãnh thổ khắp thiên hạ đều thuộc về Thịnh Thanh, con dân muôn nơi chỉ nhận duy nhất một mình ta là hoàng đế, tất cả ngoại tộc phải quy thuận Thịnh Thanh, hàng năm đều đến triều bái trước mặt ta.” Vừa nói Ngao Thịnh vừa bắt lấy tay Tương Thanh: “Ta muốn Thịnh Thanh lớn mạnh, nhất thống thiên hạ. Sau đó sẽ truyền ngôi cho một người ngoài khác họ, đoạn tử tuyệt tôn nhà họ Viên…Ngươi nói thử xem, lão già kia có tức mà chết lần nữa không? Sau đó, ở dưới đấy, Tề Diệc sẽ cười vào mặt lão?”
Tương Thanh nghe những lời này, chẳng rõ mình nên lắc đầu hay gật đầu. Ngao Thịnh vẫn đang nắm tay y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay đó: “Thanh, ta muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ khi ta đứng ở nơi cao nhất!” Nói xong, đứng lên, vén sa liêm, xuống ngựa, bước đi.
Tương Thanh ngồi trong xe, ngây người. Thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, bước ra cỗ xe.
Ngao Thịnh chậm rãi ra khỏi loan giá, quét mắt qua tám vạn người đang quỳ rạp người sát đất. Hắn không đứng trên thành cao, mà lại từ tốn đi đến trước mặt mọi người, buông lời: “Tất cả hãy đứng lên cả đi.”
Nhóm tù phạm theo bản năng ngóng nhìn động tác của Tống Hiểu. Thấy Tống Hiểu đứng lên, bọn họ cũng vội làm theo. Vài người lá gan lớn, giương mắt đánh giá hoàng đế, vừa thấy liền giật mình, thầm nghĩ: Sao hoàng đế lại khôi ngô tuấn tú và còn trẻ đến thế?
Ngao Thịnh nhìn tất cả tù phạm, hỏi: “Trong số các ngươi, có bao nhiêu kẻ từng giết người? Giơ tay cho trẫm xem!”
Mọi người khẽ nhìn nhau. Hơn một nửa đã giơ tay lên.
Ngao Thịnh gật gật đầu, nói: “Tốt, vậy không cần phải dạy các ngươi giết người thế nào nhỉ?”
Tù phạm lại thầm trao đổi ánh mắt, khẽ hé môi cười.
Ngao Thịnh nói không chút khách khí: “Trẫm muốn các ngươi thay trẫm đi giết người. Người các ngươi phải giết là phản quân đông bắc và nhân mã của Vương Nhiếp!”
Mọi người đều từng nghe về Vương Nhiếp. Hắn là kẻ đã thâu tóm toàn vùng đông bắc, dưới trướng có hơn mười vạn đại quân, luôn rình rập địa phận phía bắc.
“Vương Nhiếp ngự trị đông bắc. Hắn đã ra sức cướp bóc của cải, tổng cộng giết hơn mười vạn nhân mã và dân chúng của Thịnh Thanh ta.” Ngao Thịnh nói: “Việc trẫm muốn các ngươi làm chính là lấy trở về những thứ hắn đã cướp đi. Ai có thể chặt được đầu Vương Nhiếp, trẫm sẽ cho người đó cả đời vinh hoa phú quý.
Nửa tháng sau, các ngươi xuất chinh. Trẫm muốn các ngươi dùng tin thắng trận làm lễ mừng năm mới cho trẫm! Từ nay về sau, các ngươi không còn là tù phạm. Không ai có quyền thóa mạ các ngươi. Các ngươi chính là binh sĩ của Thịnh Thanh! Là anh hùng bảo vệ quốc gia! Tất cả các ngươi đều được hưởng đãi ngộ giống như những binh sĩ khác! Có quân bổng, được thăng chức, hoặc cũng có thể cởi bỏ mũ giáp về quê hưởng phúc. Tùy các ngươi lựa chọn! Muốn trở lại chịu cả đời lao ngục hoặc hành quân đánh giặc, nửa năm sau quay về, được phong quan tiến chức, cưới vợ sinh con?”
“Hoàng thượng…” Vài người cả gan hỏi: “Nếu thắng trận trở về, có thật là người sẽ phóng thích cho bọn thảo dân về nhà? Thậm chí còn được thưởng bạc?”
Ngao Thịnh nhìn họ, cười gật đầu: “Đương nhiên! Quân vô hí ngôn!”
Tù phạm nghểnh tai lắng nghe. Tất cả đều phấn chấn hẳn lên.
Ngao Thịnh đột nhiên một vén vạt áo, phi thân lướt trên đầu mọi người. Nhún mình nhảy lên tường thành, vững vàng đáp xuống… Khinh công siêu phàm. Chúng tù phạm ồ lên, ngay cả Tống Hiểu cũng choáng váng không kém.
Ngao Thịnh đứng một mình ở nơi cao nhất, cất cao giọng nói với mọi người bên dưới: “Bình Vương Nhiếp, Nam Hải Tề Soán Thiên, phiên quốc Tây Nam, dị tộc Tây Bắc, Thịnh Thanh ta phải nhất thống thiên hạ. Trăm năm sau, tên tuổi các ngươi còn được truyền tụng, người người sẽ ca ngợi sự dũng mãnh của đội quân này!”
Dưới thành, các tướng sĩ đều kích động. Ngao Thịnh cười vang: “Tất cả bán mạng đánh giặc cho trẫm. Trẫm sẽ không bạc đãi bất kỳ ai. Đến lúc đó, muốn vàng có vàng, thích bạc có bạc. Nam tử hán đại trượng phu, về quê làm ruộng thì còn ý nghĩa gì! Cùng nhau đánh trận! Kể từ hôm nay, thiên hạ này là của trẫm, cũng là của các ngươi!”
Ngao Thịnh nói xong. Bên dưới thành, Vương Trung Nghĩa liền cao giọng nói: “Lão tử đã sớm cảm thấy đánh giặc là chuyện tốt! Lão tử muốn đi đánh Vương Nhiếp!”
Tất cả tù phạm cũng hào hứng giơ cao binh khí trong tay, rống to: “Bọn ta cũng muốn đánh giặc, chết cũng không quay lại ngồi tù!”
Chỉ một thoáng, tiếng hô rền “Bắt sống Vương Nhiếp, giết sạch phản quân đông bắc” đã vang vọng khắp nơi.
Ngao Thịnh đứng trên thành lâu, nhìn mọi người bên dưới nhiệt huyết sôi trào. Dục vọng len trong từng ngóc ngách tế bào, từng mao mạch huyết quản đều thảm thiết kêu gào. Tim cũng đập nhanh hơn, ý niệm xa xôi ngày nào cũng không ngừng trỗi dậy trong tâm trí —— hắn muốn tự mình mang thiên quân vạn mã, khứ viễn chinh!
Ngao Thịnh không thể ức chế khát vọng này trong lồng ngực, liền dõi mắt về phía loan giá. Tương Thanh vận một thân trường sam bạch y đứng trong gió, không nói một lời, chuyên chú dõi theo hắn… Đột nhiên hắn lại cảm thấy cách duy nhất để khắc chế dục vọng mãnh liệt được tự mang quân chinh chiến này, chính là cùng người kia, điên cuồng làm tình! Nghĩ thế, ánh mắt Ngao Thịnh cũng trở nên sắc bén hẳn.
Tương Thanh nhìn theo từ phía xa. Y chợt cảm nhận được ánh mắt của Ngao Thịnh. Nó tựa như đôi mắt của mãnh thú đang khát khao con mồi… Thoáng, y chợt thấy lòng mình rối bời.
Vì những lời của Ngao Thịnh, chí khí của tướng sĩ cao ngút, mọi người hăng hái tiếp tục tập luyện. Ngao Thịnh bước xuống thành, vỗ vỗ bả vai Tống Hiểu, rồi hồi cung.
Ngồi ở trên mã xa, Tương Thanh cảm thấy Ngao Thịnh như đang nhẫn nhịn đều gì. Trông hắn quái dị vô cùng!
Y vừa định hỏi thăm, đột nhiên Ngao Thịnh lập tức đánh tới, ôm chặt lấy y, cúi người hôn xuống… Có chút hung hăng, đôi phần tàn bạo.
Tương Thanh hoảng sợ, mở to mắt nhìn Ngao Thịnh. Y vội đẩy hắn ra, trừng mắt: “Ngươi đừng quá phận!”
Đôi con ngươi của Ngao Thịnh bén nhọn tựa ưng, nhìn xoáy vào Tương Thanh: “Thanh, ta muốn đánh giặc!”
Tương Thanh khẽ sửng sốt, không nghĩ Ngao Thịnh sẽ nói như thế. Trong một thoáng y chần chờ, Ngao Thịnh đã nhanh kẹp lấy hông y, hung hăng hôn vào cổ y, thở mạnh: “Và làm tình với ngươi!”
Tương Thanh kinh hãi, khóa trụ hai tay Ngao Thịnh, ngăn hắn lại. Thấy Ngao Thịnh vẫn không có ý từ bỏ, y liền vận công, đẩy hắn ra, xoay người đem Ngao Thịnh đặt dưới thân, hai tay cố định cổ hắn, trừng mắt nói: “Ngươi muốn làm càn thì cũng nên nghĩ xem mình có năng lực hay không!”
Ngao Thịnh ngữa mặt lên trời cười to, khẽ sờ hai bên chân Tương Thanh, ngả ngớn buông lời: “Thanh, ngươi nỡ lòng nào giết ta sao?”
Thừa dịp Tương Thanh ngẩn người, Ngao Thịnh xoay người, chuyển khách thành chủ, đặt Tương Thanh ở dưới thân. Hắn nhẹ hôn lên hai má y rồi lại vươn người cắn vành tai y.
“Aaa…” Tương Thanh cả kinh, cơn giận dâng cao, liền nhấc chân đá Ngao Thịnh một cước khiến hắn văng ra xa, gầm nhẹ: “Ngươi muốn đánh nhau à?”
Ngao Thịnh xoa xoa ngực, cố chấp nhào đến: “Đúng vậy! Ta muốn đánh nhau đấy!”
Văn Đạt ở bên ngoài loan giá, nghe thấy động tĩnh kịch kiệt phía trong mà thở dài thườn thượt.
Vất vả lắm đoàn người mới về đến hoàng cung. Tương Thanh sửa sang lại y phục bị Ngao Thịnh làm nhăn, rồi quay sang hỏi kẻ bị đánh cho bầm dập, đang nằm thở chẳng ra hơi kia: “Ngươi không sao chứ?”
Ngao Thịnh bất mãn nhìn Tương Thanh: “Ngươi khi dễ ta đánh không lại ngươi! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta khiến ngươi cầu xin ta tha thứ!”
“Ngươi đừng có nói nhảm nữa!” Tương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người nhanh trốn khỏi mã xa.
Ngao Thịnh ủ rũ ngữa mặt lên trời, nằm bên trong loan giá, nhìn hoa văn trang trí trên trần xe, thì thào tự nói: “Ngao Thịnh ơi Ngao Thịnh, mi vẫn chưa đủ mạnh mẽ… Dù rất muốn nhưng cũng không có khả năng làm được!”
Nửa tháng sau.
Ngoại thành. Cửa Bắc.
Ngao Thịnh lập kim đàn, phong soái cho Tống Hiểu.
Dân chúng khắp đường cùng ngõ nhỏ đều vui vẻ ra đưa quân. Mười vạn nhân mã chậm rãi rời khỏi kinh thành, ngược hướng bắc.
Danh sách chương