VĂN ĐẠT liền vội vã cùng ảnh vệ đi điều tra lai lịch cung nữ kia, còn Tương Thanh thì lại bị Ngao Thịnh kéo trở lại vào tẩm cung.
Vừa bước vào phòng, Tương Thanh đột nhiên bắt lấy cánh tay Ngao Thịnh, bẻ ngược ra sau lưng rồi đẩy hắn ngã xuống mặt bàn.
Ngao Thịnh dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, “Thanh, sao lại mạnh tay như thế chứ? Đau lắm đó!”
Tương Thanh trừng mắt nhìn hắn, nói, “Ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau không được làm chuyện xằng bậy như thế nữa!”
“Thế nào mới gọi xằng bậy?” Ngao Thịnh cười xấu xa nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh buông hắn ra, đe dọa, “Lần sau ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
Ngao Thịnh cười nhẹ, tiến đến bên tai Tương Thanh, nói nhỏ, “Khó mà làm được lắm! Ta không khống chế được bản thân mình đâu.”
Tương Thanh xoay người muốn bước ra ngoài, “Ngươi mau chuẩn bị đi.”
“Ai......” Ngao Thịnh nhanh vươn tay nắm lấy cánh tay y, “Ta còn muốn cho ngươi xem món đồ thứ hai mà!”
“Nó là cái gì?” Tương Thanh khó hiểu.
“Đi theo ta.” Ngao Thịnh dứt lời, kéo Tương Thanh đến phía bên kia long sàng, nơi có một bức bình phong dài dựng trước mặt.
“Ở phía sau!” Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đi ra sau bức bình phong, chỉ tay ra hiệu cho y nhìn vào đấy.
Phía sau bình phong là hai chiếc tủ tinh xảo, một trái một phải, thân tủ cao bằng một người trưởng thành, mang kiểu dáng xưa cổ. Xem ra nó đã có niên đại rất lâu rồi. Trên hai cánh cửa tủ chạm khắc bức vạn nhân chinh đồ, từng nét trạm trổ vô cùng khéo léo, tỉ mỉ.
“Đây là cái gì?” Tương Thanh thoáng có chút giật mình.
“Ta đã nói rồi. Món đồ có màu vàng thứ hai mà ta thích đang ở trong ấy.” Ngao Thịnh vươn tay mở cánh cửa tủ bên trái ra. Nháy mắt, kim quang đã tỏa ra bốn phía.
Tương Thanh khẽ nhíu mi, cố nhìn vào bên trong. Bên trong là một bộ nhuyễn giáp kim sắc, ở trên là chiếc mũ giáp vàng. Cả bộ nhuyễn giáp đều dùng tơ vàng và kim phiến(vàng miếng) dệt thành, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ.
“Đây là......” Tương Thanh có phần sửng sốt, giương tay sờ nhẹ. Kim giáp rực rỡ sáng lấp lánh nhưng khi chạm vào thì chẳng khác gì một mảnh lụa mềm mại. Nhưng, Tương Thanh hiểu, đây là thứ đao thương bất nhập.
“Đây là thứ trước khi chết lão già đó để lại.” Ngao Thịnh vội giải thích “Năm đó khi Viên Lạc chinh chiến sa trường cũng đã mặc bộ nhuyễn giáp này!”
Tương Thanh quay mặt lại nhìn Ngao Thịnh, “Có phải khôi giáp này đao thương bất nhập không?”
“Chẳng những đao thương bất nhập mà còn không thấm nước lại chịu được lửa thêu đốt.” Ngao Thịnh cười, “Phân lượng cũng nhẹ hơn so với những chiếc áo khác. Kỹ thuật chế tạo vô cùng công phu, bề mặt mềm mịn nên có thể dễ dàng hoạt động. Điều đặc biệt chính là có thể mặc nó bất cứ lúc nào, không nhất thiết chỉ được dùng khi kỵ mã.”
Tương Thanh nghe xong, gật gật đầu, nâng mũ giáp lên nhìn rồi lại cầm lấy mảnh nhuyễn giáp...... quan sát hồi lâu, tán thưởng, “Quả nhiên là một bộ khôi giáp vô cùng trân quý.”
“Viên Lạc còn để lại một vài thứ rất tốt.” Ngao Thịnh vừa nói vừa lấy trường đao kim sắc ra, nói, “Khi còn sống, võ công của lão ta cũng không tồi…Chuôi đao này nặng dễ đến trăm cân.”
Tương Thanh nghi hoặc, hỏi Ngao Thịnh, “Ngươi không phải ghét nhất là bị nói giống Viên Lạc sao? Tại sao còn muốn dùng lại thứ hắn đã từng sử dụng qua?”
Ngao Thịnh nghe xong, vui vẻ cười đáp, “Chuyện này cũng chả có gì nghiêm trọng cả...... Nếu ta đã là con của lão, đương nhiên chạy đâu cũng không thoát bóng dáng lão.” Vừa nói, Ngao Thịnh vừa nhẹ nhàng véo cằm Tương Thanh, cười nhẹ, “Ngươi đang nghĩ gì hửm!? Điểm lớn nhất ta giống lão chính là, đều muốn cùng một người nam nhân tư thủ đến già (sống bên nhau trọn đời).”
Tương Thanh chụp lấy ma trảo của hắn, nhắc nhở, “Ngươi còn không mau mặc vào?”
“Vẫn chưa xem xong mà.” Ngao Thịnh mỉm cười, đáp, “Còn một thứ ta muốn cho ngươi.” Nói xong, lại chỉ tay về chiếc tủ bên cạnh.
Tương Thanh đi đến, nhẹ mở cửa tủ ra...... Chỉ thấy bên trong có một bộ nhuyễn giáp giống hệt chiếc vừa rồi, nhưng chất liệu lại bằng bạc. Bộ nhuyễn giáp này cũng được làm toàn bộ bằng bạc trắng, vô cùng mềm nhẹ, kiểu dáng cực kỳ hoa mỹ.
Tương Thanh nhìn bộ nhuyễn giáp mà ngây người, nhẹ giương tay chạm vào, thầm tán thưởng, người tạo ra được những bộ nhuyễn giáp như thế thật ra là cao nhân phương nào, sao lại có thể khiến chúng mềm mịn tựa như tơ lụa? Ngao Thịnh vươn tay kéo lấy bộ sa y nhuyễn giáp, nói, “Đây là thứ lão già đó cho người làm ra để giành tặng Ân Tịch Ly.”
Tương Thanh giật mình. Nếu dựa vào tính chất của mảnh giáp này mà đánh giá thì có thể nhìn ra năm đó Viên Lạc đã ái mộ Ân Tịch Ly đến nhường nào.
“Bất quá Ân Tịch Ly lại chưa từng một lần dùng qua.” Ngao Thịnh thản nhiên cười, nói, “Lão ta âm thầm đưa nó cho Viên Liệt. Nghe nói khi ông ấy đang chinh chiến ngoài sa trường, chính bộ nhuyễn giáp này đã cứu mạng ông không ít lần.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, tiếp nhận nhuyễn giáp, “Viên Lạc nhất định rất giận.”
“Bất quá chúng cũng không tồi.” Ngao Thịnh khoác nhuyễn giáp bạc lên người Tương Thanh sau đó dùng ngọc đái (đai ngọc) bên hông thắt lại, vừa lòng gật đầu, nói, “Đẹp lắm!”
Vừa nói Ngao Thịnh vừa kéo Tương Thanh đến trước gương đồng. Tương Thanh cảm thấy nhuyễn giáp này mặc vào chẳng khác gì ngoại bào bình thường. Chỉ khác là nó phát ra ngân quang, thoạt nhìn có chút xa hoa. Nhìn vài lần, sắc mặt Tương Thanh bỗng trở nên khó coi, quay đầu trừng mắt nhìn Ngao Thịnh rồi lại chạy về bên giường, cầm lấy mảnh khăn lụa dài quấn vào cổ.
Ngao Thịnh vốn đang chẳng hiểu làm sao, nháy mắt liền bừng tỉnh, ha ha cười lớn. Thì ra Tương Thanh đã nhìn thấy dấu hôn hắn vừa lưu lại trên cổ y.
Sau khi quàng xong khăn lụa để che đi hồng ấn, Tương Thanh liền trừng mắt cảnh cáo Ngao Thịnh. Ngao Thịnh mặt dày bước đến gần, vỗ nhẹ lên bụng y, xấu xa nhắc nhở “Ở chỗ này cũng có nữa nè.”
Tương Thanh đẩy tay hắn ra, sửa lại khăn quàng cổ.
“Giúp ta mặc vào.” Ngao Thịnh chỉ vào nhuyễn giáp vàng, “Ta đã sớm muốn mặc nó nhưng vẫn không có cơ hội.”
Tương Thanh giương tay cầm lấy bộ kim giáp, cẩn thận giúp Ngao Thịnh mặc vào. Lúc đầu, hắn vẫn đăm đăm ngắm nhìn gương mặt đang rất gần của Tương Thanh, sau lại bị những ngón tay xanh gầy của y hấp dẫn.
Những ngón tay thon gầy xanh xao kia nhẹ nhàng khoác kim giáp lên người hắn, cẩn thận gài từng khuy áo vào rồi lại thắt dây lưng cho hắn. Bộ kim giáp vừa khít người, không khiến hắn khó chịu. Từng động tác ấy, cẩn thận, kiên nhẫn, ôn nhu đến khó tả.
Đến khi đội mũ giáp vào cho Ngao Thịnh, Tương Thanh mới nhẹ lui về sau từng bước ngắn nhìn hắn. Dáng người Ngao Thịnh vốn cao lớn, cường tráng, nay lại được khoác thêm kim giáp tinh xảo nên càng tôn lên vẻ anh tuấn của hắn, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy khí phách, thập phần uy phong.
Tương Thanh khẽ cúi đầu, không khỏi thầm tán thưởng, “Quả nhiên là bậc đế vương chi tướng (có dáng làm vua)......”
Đương lúc y nghĩ ngợi, Ngao Thịnh đã nhanh nắm lấy tay y. Nhẹ nhàng sờ vào từng đốt ngón tay trắng xanh kia. Chỉ đơn giản là động tác chậm rãi nâng niu xoa nhẹ lên những khớp xương tinh xảo nhưng Ngao Thịnh lại gửi vào đấy vô vàn cảm xúc, khiến bầu không khí thoáng đã trở nên ám muội như trước.
Lần thứ hai Tương Thanh bị Ngao Thịnh gợi lên hưng trí vừa bị phá vỡ kia. Y lo sợ nhanh đẩy hắn ra, vội đề nghị “Đi thôi!”
Ngao Thịnh tay kia cầm trường đao kim sắc, tay này giữ chặt Tương Thanh, xoay người bước ra tẩm cung.
Bạch hổ vốn đã đứng chờ bên ngoài, vừa nhìn thấy hai người bước ra, liền nhanh theo chân. Máu trên khóe miệng cũng bị nó liếm đi sạch sẽ.
Ngao Thịnh nhìn bạch hổ, hỏi Tương Thanh, “Thanh, ngươi có thấy rằng con hổ này không được lớn lắm?”
“Uhm.” Tương Thanh cũng gật đầu, nói, “Đây là sa hổ. Rất quý hiếm”
“Sa hổ? Trong sa mạc sao lại có hổ?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.
“Nghe nói sa hổ và hổ trong núi không giống nhau. Sa hổ là thần thú, rất hiếm thấy. Còn tại sao nó lại sống trong sa mạc thì không ai biết cả.” Tương Thanh giơ tay nhẹ xoa đầu bạch hổ, cười khẽ, “Nó quả thật rất có linh tính.”
Bạch hổ đi lên vài bước, đến phía sau Tương Thanh, dùng đầu cọ cọ vào lưng y, khẽ dùng sức, tựa hồ có ý muốn Tương Thanh leo lên lưng mình ngồi.
Tương Thanh chần chờ một chút. Ngao Thịnh lại nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng y, bế y ngồi lên lưng hổ.
Bạch hổ xem như không có gì, thản nhiên bước đi cùng Ngao Thịnh.
Tương Thanh ngồi trên lưng hổ, cúi đầu nhìn kỹ hoa văn trên lưng nó, còn cả hai cái tai tròn tròn khác lạ kia, nhịn không được lại giơ tay vuốt ve nó.
Bạch hổ gầm nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, tựa hồ rất thoải mái. Ngao Thịnh đứng một bên nhìn, giơ tay nắm lấy bàn tay đang sờ lông hổ của y mà ôm vào tay mình, thấp giọng nói, “Đừng thân cận với nó như vậy. Ta sẽ ghen.”
Tương Thanh vô lực nhìn hắn, “Dấm chua của bạch hổ mà ngươi cũng ăn sao?”
Ngao Thịnh khẽ cười, “Mặc kệ ngươi liếc mắt nhìn ai, dù là một món đồ vô tri, ta cũng ganh tị đến mức đâm ra sợ.”
“Ít nói bậy đi.” Tương Thanh thấp giọng dọa, “Ngươi về sau đừng có mà dùng giọng điệu này với ta!”
“Giọng điệu gì?” Ngao Thịnh có chút khó hiểu.
“Y như đang đối đãi với nữ nhi vậy.” Tương Thanh bất mãn nói, “Ta không thích.”
Ngao Thịnh dở khóc dở cười, hỏi, “Ta nói thích ngươi là coi ngươi như nữ nhi sao?”
Tương Thanh không thèm để ý tới hắn, nói nhanh, “Nam tử trong lúc đó nói chuyện, cứ nên thẳng thắn trực tiếp. Đừng có quanh co như thế!”
“Ồ......” Ngao Thịnh hiểu ý, gật đầu, “Tốt lắm...... Thanh, ta muốn cùng ngươi làm.”
“Ngươi nói cái gì hả?” Tương Thanh bực mình quát.
“Thì ngươi bảo ta nói chuyện cứ thẳng thắn, cứ trực tiếp đấy thôi!” Ngao Thịnh đắc ý, cười xấu xa, “Đêm nay ngươi bồi ta ngủ nha! Hay là hai ta cùng tắm chung!”
“Ý ta không phải vậy!” Tương Thanh giận quá sinh quẫn, ngồi trên lưng hổ, tung chân đá Ngao Thịnh một cước.
Ngao Thịnh khó khăn lắm mới tránh thoát, xoay người lại ôm chân Tương Thanh, cười nhẹ, “Thanh, cái này có nên tính là ngươi đang làm nũng với ta không?”
Tương Thanh khẽ nheo mắt. Quả thật y rất muốn đấm mạnh vào mặt Ngao Thịnh một cái nhưng nghĩ đến việc hắn còn phải tỷ thí mà cố nén khát khao ấy lại, gắng nhẫn nại đợi đến khi xong chuyện thì sẽ dạy dỗ hắn một phen.
Ngao Thịnh thấy vẻ mặt Tương Thanh như thế liền hiểu ngay y đang nghĩ gì trong đầu, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng lắm. Hắn chỉ đang tính phải làm sao để tối nay lại được làm tiếp chuyện ban sáng. Cứ nghĩ đến vùng bụng trắng mịn kia của Tương Thanh là nhiệt huyết của Ngao Thịnh đã dâng lên bừng bừng. Cũng may ngay lúc này còn có trận tỷ thí kia để hắn có thể đem cả bụng tà hỏa trút bớt ra.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến giáo trường. Văn Đạt thì vẫn đang điều tra cùng nhóm ảnh vệ. Tra đi tra lại cả buổi nhưng vẫn không truy ra lai lịch của cung nữ kia. Chỉ biết nàng không phải là người trong cung. Có một người vô tình nhận ra xiêm y bội sức cùng thẻ bài đeo bên thắt lưng là trang phục của một cung nữ tên là Thúy Nga. Thúy Nga vốn là cung nữ chỉ làm việc ở trù phòng (nhà bếp), rất ít khi bước ra ngoài, chứ đừng nói là mang trà dâng lên cho hoàng thượng.
Văn Đạt sai người đến sau trù phòng điều tra, quả thực phát hiện một cỗ thi thể của nữ nhi.
“Kẻ nào lại to gan đến thế?” Văn Đạt khó hiểu, “Lẻn vào hoàng cung giết người giả dạng làm cung nữ, ý đồ ám sát hoàng thượng.”
Nghĩ đến đây, Văn Đạt chợt nghe thấy tiếng của người đang kiểm tra thi thể kia, “Văn công công, trên người ả ta có một hình xăm.”
“Hình xăm?” Văn Đạt thoáng giật mình, đến gần cúi đầu quan sát, trên xương quai xanh ả có một ấn ký nhỏ, được tạo nên từ ba đường châm, là những đường đứt quãng rời rạc nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đấy là hình một bông hoa.
“Đây là cái gì?” Văn Đạt hỏi ảnh vệ, “Mọi người đã từng nhìn thấy trước đây chưa?”
Ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu nói chưa bao giờ thấy qua.
“Kiểm tra xem trên người ả ta còn có gì khác không!” Văn Đạt cẩn thận ra lệnh.
Theo lệnh của Văn Đạt, mọi người tìm thấy trên người ả cung nữ một lọ dược cùng một vài phi tiêu đã tẩm độc. Trên mỗi vật tìm được đều có một kí hiệu tương tự như ấn ký kia.
Văn Đạt thu giữ những vật vừa tìm được, phân phó một vài ảnh vệ đi điều tra về ấn ký đó, số còn lại thì trở về cương vị của mình, tăng cường nhân lực đề phòng. Văn Đạt tập hợp tất cả cung nữ, thái giám trong cung, kỹ lưỡng xem xét trên người họ liệu có những ấn ký kia không.
......
Bên trong giáo trường, văn võ bá quan đều đến đông đủ. Không bao lâu, Ngao Thịnh đã cùng Tương Thanh tiến vào. Mọi người thấy Ngao Thịnh mặc nhuyễn giáp vàng, đều giật mình cả kinh. Một vài cựu thần hít sâu một hơi dài. Kim giáp này từng được tiên hoàng mặc, khi ấy tuổi tác của người đã không còn nhỏ nữa nên kim giáp chưa từng toát lên vẻ uy phong đến thế. Ai nấy đều cảm thấy giờ phút này, con người kia vô cùng kiêu ngạo. Có được một hoàng đế như thế, còn lo gì Thịnh Thanh không thể nhất thống thiên hạ? Diệp Vô Quy cúi đầu, âm thầm vừa cười vừa lắc đầu. Uông Càn Khôn khom lưng cười hỏi, “Đại ca, huynh đang cười gì vậy?”
Diệp Vô Quy giương mắt nhìn, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói, “Tam đệ, chúng ta được gặp nhau thế này, có thể làm nên nghiệp lớn, đúng là chuyện vô cùng may mắn!”
Uông Càn Khôn gật gật đầu, thần tình cũng vô cùng vui sướng.
Hai kẻ sớm đã chờ đến chồn chân mỏi gối là Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương lại mang một tư vị khác trong lòng. Hổ Vương tuổi tác cũng đã lớn, từng gặp qua không ít người. Lần đầu tiên khi y đối mặt Ngao Thịnh thì đã biết nam tử này không đơn giản. Bây giờ lại được tận mắt nhìn Ngao Thịnh một thân hoàng giáp uy vũ oai phong như thế, trong lòng không khỏi rung động. Nếu phải đi theo người này, cũng không phải là chuyện xấu.
Bên trong giáo trường có nhiều người như vậy nhưng chỉ có Dã Lũng Kỳ là không đặt tầm mắt lên người Ngao Thịnh. Gã đang nhìn ai —— đương nhiên là thân ảnh phía sau Ngao Thịnh, người đang cưỡi bạch hổ, lặng lẽ đứng một bên để quan sát, Tương Thanh.
Tương Thanh không muốn làm mọi người chú ý nên đã lui về một bên, vỗ về bạch hổ, muốn thân cận với nó nhiều hơn rồi sau đó lại giống mọi người, dõi mắt nhìn về phía Ngao Thịnh.
Từ xa, Dã Lũng Kỳ đã nhìn thấy bạch ảnh của Tương Thanh cùng gương mặt bị khăn choàng che mất một nửa đang rũ mắt nhìn bạch hổ, vuốt ve chơi đùa cùng nó. Bạch hổ tựa hồ cũng rất thích, khóe mắt lộ ra ý cười. Sau khi gặp gỡ Tương Thanh, Dã Lũng Kỳ cứ ngày nhớ đêm mong. Gã không rõ y có gì đặc biệt mà lại hấp dẫn mình đến thế. Nhìn kỹ, Tương Thanh cũng không có gì đặc sắc. Chỉ là nhìn rất thanh tú mà thôi. Nhưng cảm giác gã đang mang trong lòng, trước đây chưa từng có. Một người thanh thanh tĩnh tĩnh, thoáng chút lạnh lùng lại khiến hắn cứ thấy khao khát như người đang khát khô cổ muốn có một ly nước đầy.
Dã Lũng Kỳ lắc lắc đầu, bực bội thở dài quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh. Tuy hắn bây giờ đang ngồi trên long ỷ nhưng tầm mắt hắn lại chưa một lần rời khỏi Tương Thanh…Dã Lũng Kỳ không phục, thầm nghĩ, nam tử hán đại trượng phu, làm việc phải quyết đoán......Nếu lát nữa nếu ta thật có thể thắng Ngao Thịnh thì ta sẽ cùng hắn tranh lấy ngươi. Còn nếu thua, nghĩa là ta tài không bằng người, không đáng có được ngươi. Vậy cứ đơn giản như thế mà chặt đứt ý niệm trong đầu, tránh vướng bận về sau..
Vừa bước vào phòng, Tương Thanh đột nhiên bắt lấy cánh tay Ngao Thịnh, bẻ ngược ra sau lưng rồi đẩy hắn ngã xuống mặt bàn.
Ngao Thịnh dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, “Thanh, sao lại mạnh tay như thế chứ? Đau lắm đó!”
Tương Thanh trừng mắt nhìn hắn, nói, “Ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau không được làm chuyện xằng bậy như thế nữa!”
“Thế nào mới gọi xằng bậy?” Ngao Thịnh cười xấu xa nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh buông hắn ra, đe dọa, “Lần sau ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”
Ngao Thịnh cười nhẹ, tiến đến bên tai Tương Thanh, nói nhỏ, “Khó mà làm được lắm! Ta không khống chế được bản thân mình đâu.”
Tương Thanh xoay người muốn bước ra ngoài, “Ngươi mau chuẩn bị đi.”
“Ai......” Ngao Thịnh nhanh vươn tay nắm lấy cánh tay y, “Ta còn muốn cho ngươi xem món đồ thứ hai mà!”
“Nó là cái gì?” Tương Thanh khó hiểu.
“Đi theo ta.” Ngao Thịnh dứt lời, kéo Tương Thanh đến phía bên kia long sàng, nơi có một bức bình phong dài dựng trước mặt.
“Ở phía sau!” Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đi ra sau bức bình phong, chỉ tay ra hiệu cho y nhìn vào đấy.
Phía sau bình phong là hai chiếc tủ tinh xảo, một trái một phải, thân tủ cao bằng một người trưởng thành, mang kiểu dáng xưa cổ. Xem ra nó đã có niên đại rất lâu rồi. Trên hai cánh cửa tủ chạm khắc bức vạn nhân chinh đồ, từng nét trạm trổ vô cùng khéo léo, tỉ mỉ.
“Đây là cái gì?” Tương Thanh thoáng có chút giật mình.
“Ta đã nói rồi. Món đồ có màu vàng thứ hai mà ta thích đang ở trong ấy.” Ngao Thịnh vươn tay mở cánh cửa tủ bên trái ra. Nháy mắt, kim quang đã tỏa ra bốn phía.
Tương Thanh khẽ nhíu mi, cố nhìn vào bên trong. Bên trong là một bộ nhuyễn giáp kim sắc, ở trên là chiếc mũ giáp vàng. Cả bộ nhuyễn giáp đều dùng tơ vàng và kim phiến(vàng miếng) dệt thành, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ.
“Đây là......” Tương Thanh có phần sửng sốt, giương tay sờ nhẹ. Kim giáp rực rỡ sáng lấp lánh nhưng khi chạm vào thì chẳng khác gì một mảnh lụa mềm mại. Nhưng, Tương Thanh hiểu, đây là thứ đao thương bất nhập.
“Đây là thứ trước khi chết lão già đó để lại.” Ngao Thịnh vội giải thích “Năm đó khi Viên Lạc chinh chiến sa trường cũng đã mặc bộ nhuyễn giáp này!”
Tương Thanh quay mặt lại nhìn Ngao Thịnh, “Có phải khôi giáp này đao thương bất nhập không?”
“Chẳng những đao thương bất nhập mà còn không thấm nước lại chịu được lửa thêu đốt.” Ngao Thịnh cười, “Phân lượng cũng nhẹ hơn so với những chiếc áo khác. Kỹ thuật chế tạo vô cùng công phu, bề mặt mềm mịn nên có thể dễ dàng hoạt động. Điều đặc biệt chính là có thể mặc nó bất cứ lúc nào, không nhất thiết chỉ được dùng khi kỵ mã.”
Tương Thanh nghe xong, gật gật đầu, nâng mũ giáp lên nhìn rồi lại cầm lấy mảnh nhuyễn giáp...... quan sát hồi lâu, tán thưởng, “Quả nhiên là một bộ khôi giáp vô cùng trân quý.”
“Viên Lạc còn để lại một vài thứ rất tốt.” Ngao Thịnh vừa nói vừa lấy trường đao kim sắc ra, nói, “Khi còn sống, võ công của lão ta cũng không tồi…Chuôi đao này nặng dễ đến trăm cân.”
Tương Thanh nghi hoặc, hỏi Ngao Thịnh, “Ngươi không phải ghét nhất là bị nói giống Viên Lạc sao? Tại sao còn muốn dùng lại thứ hắn đã từng sử dụng qua?”
Ngao Thịnh nghe xong, vui vẻ cười đáp, “Chuyện này cũng chả có gì nghiêm trọng cả...... Nếu ta đã là con của lão, đương nhiên chạy đâu cũng không thoát bóng dáng lão.” Vừa nói, Ngao Thịnh vừa nhẹ nhàng véo cằm Tương Thanh, cười nhẹ, “Ngươi đang nghĩ gì hửm!? Điểm lớn nhất ta giống lão chính là, đều muốn cùng một người nam nhân tư thủ đến già (sống bên nhau trọn đời).”
Tương Thanh chụp lấy ma trảo của hắn, nhắc nhở, “Ngươi còn không mau mặc vào?”
“Vẫn chưa xem xong mà.” Ngao Thịnh mỉm cười, đáp, “Còn một thứ ta muốn cho ngươi.” Nói xong, lại chỉ tay về chiếc tủ bên cạnh.
Tương Thanh đi đến, nhẹ mở cửa tủ ra...... Chỉ thấy bên trong có một bộ nhuyễn giáp giống hệt chiếc vừa rồi, nhưng chất liệu lại bằng bạc. Bộ nhuyễn giáp này cũng được làm toàn bộ bằng bạc trắng, vô cùng mềm nhẹ, kiểu dáng cực kỳ hoa mỹ.
Tương Thanh nhìn bộ nhuyễn giáp mà ngây người, nhẹ giương tay chạm vào, thầm tán thưởng, người tạo ra được những bộ nhuyễn giáp như thế thật ra là cao nhân phương nào, sao lại có thể khiến chúng mềm mịn tựa như tơ lụa? Ngao Thịnh vươn tay kéo lấy bộ sa y nhuyễn giáp, nói, “Đây là thứ lão già đó cho người làm ra để giành tặng Ân Tịch Ly.”
Tương Thanh giật mình. Nếu dựa vào tính chất của mảnh giáp này mà đánh giá thì có thể nhìn ra năm đó Viên Lạc đã ái mộ Ân Tịch Ly đến nhường nào.
“Bất quá Ân Tịch Ly lại chưa từng một lần dùng qua.” Ngao Thịnh thản nhiên cười, nói, “Lão ta âm thầm đưa nó cho Viên Liệt. Nghe nói khi ông ấy đang chinh chiến ngoài sa trường, chính bộ nhuyễn giáp này đã cứu mạng ông không ít lần.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, tiếp nhận nhuyễn giáp, “Viên Lạc nhất định rất giận.”
“Bất quá chúng cũng không tồi.” Ngao Thịnh khoác nhuyễn giáp bạc lên người Tương Thanh sau đó dùng ngọc đái (đai ngọc) bên hông thắt lại, vừa lòng gật đầu, nói, “Đẹp lắm!”
Vừa nói Ngao Thịnh vừa kéo Tương Thanh đến trước gương đồng. Tương Thanh cảm thấy nhuyễn giáp này mặc vào chẳng khác gì ngoại bào bình thường. Chỉ khác là nó phát ra ngân quang, thoạt nhìn có chút xa hoa. Nhìn vài lần, sắc mặt Tương Thanh bỗng trở nên khó coi, quay đầu trừng mắt nhìn Ngao Thịnh rồi lại chạy về bên giường, cầm lấy mảnh khăn lụa dài quấn vào cổ.
Ngao Thịnh vốn đang chẳng hiểu làm sao, nháy mắt liền bừng tỉnh, ha ha cười lớn. Thì ra Tương Thanh đã nhìn thấy dấu hôn hắn vừa lưu lại trên cổ y.
Sau khi quàng xong khăn lụa để che đi hồng ấn, Tương Thanh liền trừng mắt cảnh cáo Ngao Thịnh. Ngao Thịnh mặt dày bước đến gần, vỗ nhẹ lên bụng y, xấu xa nhắc nhở “Ở chỗ này cũng có nữa nè.”
Tương Thanh đẩy tay hắn ra, sửa lại khăn quàng cổ.
“Giúp ta mặc vào.” Ngao Thịnh chỉ vào nhuyễn giáp vàng, “Ta đã sớm muốn mặc nó nhưng vẫn không có cơ hội.”
Tương Thanh giương tay cầm lấy bộ kim giáp, cẩn thận giúp Ngao Thịnh mặc vào. Lúc đầu, hắn vẫn đăm đăm ngắm nhìn gương mặt đang rất gần của Tương Thanh, sau lại bị những ngón tay xanh gầy của y hấp dẫn.
Những ngón tay thon gầy xanh xao kia nhẹ nhàng khoác kim giáp lên người hắn, cẩn thận gài từng khuy áo vào rồi lại thắt dây lưng cho hắn. Bộ kim giáp vừa khít người, không khiến hắn khó chịu. Từng động tác ấy, cẩn thận, kiên nhẫn, ôn nhu đến khó tả.
Đến khi đội mũ giáp vào cho Ngao Thịnh, Tương Thanh mới nhẹ lui về sau từng bước ngắn nhìn hắn. Dáng người Ngao Thịnh vốn cao lớn, cường tráng, nay lại được khoác thêm kim giáp tinh xảo nên càng tôn lên vẻ anh tuấn của hắn, đầu mày cuối mắt đều tràn đầy khí phách, thập phần uy phong.
Tương Thanh khẽ cúi đầu, không khỏi thầm tán thưởng, “Quả nhiên là bậc đế vương chi tướng (có dáng làm vua)......”
Đương lúc y nghĩ ngợi, Ngao Thịnh đã nhanh nắm lấy tay y. Nhẹ nhàng sờ vào từng đốt ngón tay trắng xanh kia. Chỉ đơn giản là động tác chậm rãi nâng niu xoa nhẹ lên những khớp xương tinh xảo nhưng Ngao Thịnh lại gửi vào đấy vô vàn cảm xúc, khiến bầu không khí thoáng đã trở nên ám muội như trước.
Lần thứ hai Tương Thanh bị Ngao Thịnh gợi lên hưng trí vừa bị phá vỡ kia. Y lo sợ nhanh đẩy hắn ra, vội đề nghị “Đi thôi!”
Ngao Thịnh tay kia cầm trường đao kim sắc, tay này giữ chặt Tương Thanh, xoay người bước ra tẩm cung.
Bạch hổ vốn đã đứng chờ bên ngoài, vừa nhìn thấy hai người bước ra, liền nhanh theo chân. Máu trên khóe miệng cũng bị nó liếm đi sạch sẽ.
Ngao Thịnh nhìn bạch hổ, hỏi Tương Thanh, “Thanh, ngươi có thấy rằng con hổ này không được lớn lắm?”
“Uhm.” Tương Thanh cũng gật đầu, nói, “Đây là sa hổ. Rất quý hiếm”
“Sa hổ? Trong sa mạc sao lại có hổ?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.
“Nghe nói sa hổ và hổ trong núi không giống nhau. Sa hổ là thần thú, rất hiếm thấy. Còn tại sao nó lại sống trong sa mạc thì không ai biết cả.” Tương Thanh giơ tay nhẹ xoa đầu bạch hổ, cười khẽ, “Nó quả thật rất có linh tính.”
Bạch hổ đi lên vài bước, đến phía sau Tương Thanh, dùng đầu cọ cọ vào lưng y, khẽ dùng sức, tựa hồ có ý muốn Tương Thanh leo lên lưng mình ngồi.
Tương Thanh chần chờ một chút. Ngao Thịnh lại nhẹ nhàng mà ôm lấy thắt lưng y, bế y ngồi lên lưng hổ.
Bạch hổ xem như không có gì, thản nhiên bước đi cùng Ngao Thịnh.
Tương Thanh ngồi trên lưng hổ, cúi đầu nhìn kỹ hoa văn trên lưng nó, còn cả hai cái tai tròn tròn khác lạ kia, nhịn không được lại giơ tay vuốt ve nó.
Bạch hổ gầm nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, tựa hồ rất thoải mái. Ngao Thịnh đứng một bên nhìn, giơ tay nắm lấy bàn tay đang sờ lông hổ của y mà ôm vào tay mình, thấp giọng nói, “Đừng thân cận với nó như vậy. Ta sẽ ghen.”
Tương Thanh vô lực nhìn hắn, “Dấm chua của bạch hổ mà ngươi cũng ăn sao?”
Ngao Thịnh khẽ cười, “Mặc kệ ngươi liếc mắt nhìn ai, dù là một món đồ vô tri, ta cũng ganh tị đến mức đâm ra sợ.”
“Ít nói bậy đi.” Tương Thanh thấp giọng dọa, “Ngươi về sau đừng có mà dùng giọng điệu này với ta!”
“Giọng điệu gì?” Ngao Thịnh có chút khó hiểu.
“Y như đang đối đãi với nữ nhi vậy.” Tương Thanh bất mãn nói, “Ta không thích.”
Ngao Thịnh dở khóc dở cười, hỏi, “Ta nói thích ngươi là coi ngươi như nữ nhi sao?”
Tương Thanh không thèm để ý tới hắn, nói nhanh, “Nam tử trong lúc đó nói chuyện, cứ nên thẳng thắn trực tiếp. Đừng có quanh co như thế!”
“Ồ......” Ngao Thịnh hiểu ý, gật đầu, “Tốt lắm...... Thanh, ta muốn cùng ngươi làm.”
“Ngươi nói cái gì hả?” Tương Thanh bực mình quát.
“Thì ngươi bảo ta nói chuyện cứ thẳng thắn, cứ trực tiếp đấy thôi!” Ngao Thịnh đắc ý, cười xấu xa, “Đêm nay ngươi bồi ta ngủ nha! Hay là hai ta cùng tắm chung!”
“Ý ta không phải vậy!” Tương Thanh giận quá sinh quẫn, ngồi trên lưng hổ, tung chân đá Ngao Thịnh một cước.
Ngao Thịnh khó khăn lắm mới tránh thoát, xoay người lại ôm chân Tương Thanh, cười nhẹ, “Thanh, cái này có nên tính là ngươi đang làm nũng với ta không?”
Tương Thanh khẽ nheo mắt. Quả thật y rất muốn đấm mạnh vào mặt Ngao Thịnh một cái nhưng nghĩ đến việc hắn còn phải tỷ thí mà cố nén khát khao ấy lại, gắng nhẫn nại đợi đến khi xong chuyện thì sẽ dạy dỗ hắn một phen.
Ngao Thịnh thấy vẻ mặt Tương Thanh như thế liền hiểu ngay y đang nghĩ gì trong đầu, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng lắm. Hắn chỉ đang tính phải làm sao để tối nay lại được làm tiếp chuyện ban sáng. Cứ nghĩ đến vùng bụng trắng mịn kia của Tương Thanh là nhiệt huyết của Ngao Thịnh đã dâng lên bừng bừng. Cũng may ngay lúc này còn có trận tỷ thí kia để hắn có thể đem cả bụng tà hỏa trút bớt ra.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến giáo trường. Văn Đạt thì vẫn đang điều tra cùng nhóm ảnh vệ. Tra đi tra lại cả buổi nhưng vẫn không truy ra lai lịch của cung nữ kia. Chỉ biết nàng không phải là người trong cung. Có một người vô tình nhận ra xiêm y bội sức cùng thẻ bài đeo bên thắt lưng là trang phục của một cung nữ tên là Thúy Nga. Thúy Nga vốn là cung nữ chỉ làm việc ở trù phòng (nhà bếp), rất ít khi bước ra ngoài, chứ đừng nói là mang trà dâng lên cho hoàng thượng.
Văn Đạt sai người đến sau trù phòng điều tra, quả thực phát hiện một cỗ thi thể của nữ nhi.
“Kẻ nào lại to gan đến thế?” Văn Đạt khó hiểu, “Lẻn vào hoàng cung giết người giả dạng làm cung nữ, ý đồ ám sát hoàng thượng.”
Nghĩ đến đây, Văn Đạt chợt nghe thấy tiếng của người đang kiểm tra thi thể kia, “Văn công công, trên người ả ta có một hình xăm.”
“Hình xăm?” Văn Đạt thoáng giật mình, đến gần cúi đầu quan sát, trên xương quai xanh ả có một ấn ký nhỏ, được tạo nên từ ba đường châm, là những đường đứt quãng rời rạc nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đấy là hình một bông hoa.
“Đây là cái gì?” Văn Đạt hỏi ảnh vệ, “Mọi người đã từng nhìn thấy trước đây chưa?”
Ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu nói chưa bao giờ thấy qua.
“Kiểm tra xem trên người ả ta còn có gì khác không!” Văn Đạt cẩn thận ra lệnh.
Theo lệnh của Văn Đạt, mọi người tìm thấy trên người ả cung nữ một lọ dược cùng một vài phi tiêu đã tẩm độc. Trên mỗi vật tìm được đều có một kí hiệu tương tự như ấn ký kia.
Văn Đạt thu giữ những vật vừa tìm được, phân phó một vài ảnh vệ đi điều tra về ấn ký đó, số còn lại thì trở về cương vị của mình, tăng cường nhân lực đề phòng. Văn Đạt tập hợp tất cả cung nữ, thái giám trong cung, kỹ lưỡng xem xét trên người họ liệu có những ấn ký kia không.
......
Bên trong giáo trường, văn võ bá quan đều đến đông đủ. Không bao lâu, Ngao Thịnh đã cùng Tương Thanh tiến vào. Mọi người thấy Ngao Thịnh mặc nhuyễn giáp vàng, đều giật mình cả kinh. Một vài cựu thần hít sâu một hơi dài. Kim giáp này từng được tiên hoàng mặc, khi ấy tuổi tác của người đã không còn nhỏ nữa nên kim giáp chưa từng toát lên vẻ uy phong đến thế. Ai nấy đều cảm thấy giờ phút này, con người kia vô cùng kiêu ngạo. Có được một hoàng đế như thế, còn lo gì Thịnh Thanh không thể nhất thống thiên hạ? Diệp Vô Quy cúi đầu, âm thầm vừa cười vừa lắc đầu. Uông Càn Khôn khom lưng cười hỏi, “Đại ca, huynh đang cười gì vậy?”
Diệp Vô Quy giương mắt nhìn, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói, “Tam đệ, chúng ta được gặp nhau thế này, có thể làm nên nghiệp lớn, đúng là chuyện vô cùng may mắn!”
Uông Càn Khôn gật gật đầu, thần tình cũng vô cùng vui sướng.
Hai kẻ sớm đã chờ đến chồn chân mỏi gối là Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương lại mang một tư vị khác trong lòng. Hổ Vương tuổi tác cũng đã lớn, từng gặp qua không ít người. Lần đầu tiên khi y đối mặt Ngao Thịnh thì đã biết nam tử này không đơn giản. Bây giờ lại được tận mắt nhìn Ngao Thịnh một thân hoàng giáp uy vũ oai phong như thế, trong lòng không khỏi rung động. Nếu phải đi theo người này, cũng không phải là chuyện xấu.
Bên trong giáo trường có nhiều người như vậy nhưng chỉ có Dã Lũng Kỳ là không đặt tầm mắt lên người Ngao Thịnh. Gã đang nhìn ai —— đương nhiên là thân ảnh phía sau Ngao Thịnh, người đang cưỡi bạch hổ, lặng lẽ đứng một bên để quan sát, Tương Thanh.
Tương Thanh không muốn làm mọi người chú ý nên đã lui về một bên, vỗ về bạch hổ, muốn thân cận với nó nhiều hơn rồi sau đó lại giống mọi người, dõi mắt nhìn về phía Ngao Thịnh.
Từ xa, Dã Lũng Kỳ đã nhìn thấy bạch ảnh của Tương Thanh cùng gương mặt bị khăn choàng che mất một nửa đang rũ mắt nhìn bạch hổ, vuốt ve chơi đùa cùng nó. Bạch hổ tựa hồ cũng rất thích, khóe mắt lộ ra ý cười. Sau khi gặp gỡ Tương Thanh, Dã Lũng Kỳ cứ ngày nhớ đêm mong. Gã không rõ y có gì đặc biệt mà lại hấp dẫn mình đến thế. Nhìn kỹ, Tương Thanh cũng không có gì đặc sắc. Chỉ là nhìn rất thanh tú mà thôi. Nhưng cảm giác gã đang mang trong lòng, trước đây chưa từng có. Một người thanh thanh tĩnh tĩnh, thoáng chút lạnh lùng lại khiến hắn cứ thấy khao khát như người đang khát khô cổ muốn có một ly nước đầy.
Dã Lũng Kỳ lắc lắc đầu, bực bội thở dài quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh. Tuy hắn bây giờ đang ngồi trên long ỷ nhưng tầm mắt hắn lại chưa một lần rời khỏi Tương Thanh…Dã Lũng Kỳ không phục, thầm nghĩ, nam tử hán đại trượng phu, làm việc phải quyết đoán......Nếu lát nữa nếu ta thật có thể thắng Ngao Thịnh thì ta sẽ cùng hắn tranh lấy ngươi. Còn nếu thua, nghĩa là ta tài không bằng người, không đáng có được ngươi. Vậy cứ đơn giản như thế mà chặt đứt ý niệm trong đầu, tránh vướng bận về sau..
Danh sách chương