CHẠNG VẠNG, trên dải bình nguyên châu thổ Bá Châu, nơi đặt doanh trại của quân đội Thịnh Thanh.

Tống Hiểu đang ngồi trong soái trướng xem bản đồ, chợt nghe thấy tiếng nói nhao nhao phía bên ngoài. Ông vừa ngẩng đầu nhìn lên thì cửa lều bỗng bị vén ngang qua, Vương Trung Nghĩa sải bước đi vào, xẵng giọng nói, “Nguyên soái! Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi, mẹ nó, sao còn chưa đánh giặc nữa?!”

Trâu Viễn cũng vừa chạy đuổi theo gã vào trong lều, vội cất tiếng khuyên ngăn, “Ai nha, Vương tướng quân a, ngài không thể nhẫn nại thêm vài ngày nữa sao. Nguyên soái nhất định có an bài mà.”

“Còn định an bài tới khi nào nữa.” Vương Trung Nghĩa cao giọng oán giận, “Đánh mẹ nó đi chứ! Sau đó công chiếm đông bắc rồi trở về lãnh công. Để còn khoe khoe khoang khoang trước mặt tiểu hoàng đế, cho đám đại thần lúc nào cũng khinh thường ta câm miệng lại luôn.”

“Ai da!” Tống Hiểu trừng mắt liếc gã một cái sắc lẻm, “Lại nói vớ vẩn gì nữa thế hả?”

Vương Trung Nghĩa bĩu môi.

“Vương Nhiếp rất giỏi dùng ám chiêu lại giảo hoạt khôn cùng.” Tống Hiểu nghĩ nghĩ, bổ sung vào, “Hắn án binh bất động, khẳng định là đang có mưu đồ gì đó...... Cho nên chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.”

“Vậy phải đợi tới khi nào?” Vương Trung Nghĩa bất mãn bĩu môi lần nữa, rồi lại nghĩ ngợi gì đó, nói thêm, “Ai, ta nói, ta dẫn ngươi đi xem cái này?”

“Xem cái gì?” Tống Hiểu cau mày.

“Hắc hắc, các ngươi đoán xem lão tử giỏi làm gì nhất?”

Trâu Viễn và Tống Hiểu chỉ biết nhìn nhau, thầm hỏi, đại gia ngài ngoài giỏi làm xằng làm bậy ra thì còn giỏi cái gì nữa chứ? Vương Trung Nghĩa thấy Tống Hiểu lẫn Trâu Viễn đều đang nhìn mình đầy hoài nghi, liền bĩu môi, phân trần, “Ta là Vương Bát Khố[1]!”

Tống Hiểu nhíu mày cau mặt nửa ngày cũng không hiểu được Vương Trung Nghĩa đang muốn ám chỉ gì, bèn hỏi, “Vương Bát Khố là gì?”

“A, là thổ ngữ.” Trâu Viễn vội mỉm cười giải thích, “Ý muốn chỉ những người rất giỏi bơi lặn đấy ạ.”

“Ồ......” Tống Hiểu gật gật đầu, nhủ thầm, biết bơi là chuyện rất tốt, Đông Bắc quân bọn họ cũng chẳng am tường mấy chuyện bơi lặn này. Trước mặt lại còn cả một con sông dài nữa.

“Ta sẽ thừa dịp đêm hôm tối lửa tắt đèn, mang theo mấy huynh đệ thủy phù[2] bơi tới bờ bên kia. Sau đó tìm hiểu thật hư binh mã Vương Nhiếp, được không?”

Tống Hiểu sờ sờ cằm, Trâu Viễn đứng cạnh cũng diễn giải thêm, “Nguyên soái, kế này không tồi. Nếu có thể bơi qua sông, lẻn vào quân doanh bên kia bờ của Vương Nhiếp, chúng ta không cần phải biết quân tình cơ mật gì, chỉ cần biết vị trí kho lương, cách thức bài binh cùng số lượng quân lính canh phòng ở đó là được!”

“Phải...... Chính xác. Chắc chắn Vương Nhiếp không thể nghĩ đến việc có người có thể bơi qua sông tiếp cận hắn.” Nói tới đây, Tống Hiểu chợt ngẩng đầu nhìn Vương Trung Nghĩa, “Ngươi đi ư? Con sông này rộng lắm đấy!”

“Bao nhiêu đó thì có là gì!” Vương Trung Nghĩa phất tay tỏ vẻ chẳng xem trọng chuyện đó, “Hôm qua ta đã ra xem thử, dòng nước chảy cũng chẳng xiết lắm! Tìm vài cái túi da dê, buộc lại quanh người, đến lúc đó muốn lặn sâu bao nhiêu thì lặn!”

“Đúng thế.” Trâu Viễn gật gật đầu, “Kế này rất tuyệt diệu!”

Tống Hiểu suy nghĩ một lát, “Chủ ý này không tồi! Bất quá ngươi phải nhanh chóng quay lại. Nhớ rõ, nhất định phải cẩn thận!”

“Ai, yên tâm!” Vương Trung Nghĩa khoát tay, “Cũng như đi chơi một chuyến thôi mà!” Nói xong, gã lại hoan hoan hỉ hỉ chạy ra khỏi lều, dạo khắp quân doanh, thăm hỏi xem ai biết bơi lặn. Một chốc, gã đã chọn được mười người. Sau khi tất cả đã ăn uống no đủ thì liền tức tốc chuẩn bị túi da dê, sẵn sàng cho cuộc vượt sông vào đêm nay.

Đêm đó, trước khi Vương Trung Nghĩa đi, Trâu Viễn đã đến gặp gã và mười người kia.

“Vương tướng quân, ngài hãy mang theo thứ này bên cạnh.” Trâu Viễn đưa cho Vương Trung Nghĩa một vài thứ. Vương Trung Nghĩa vừa nhận lấy, cảm thấy mấy chiếc túi da dê này có vẻ nặng hơn, nhìn vào mới biết thì ra bên trong đã cẩn thận bôi một lớp sáp, hoàn toàn không thấm nước.

“Thứ này dùng để làm gì?” Vương Trung Nghĩa thắc mắc hỏi lại.

“Sau khi mọi người đã qua sông, hãy thử nghĩ cách tiếp cận kho lương của Vương Nhiếp!” Trâu Viễn cẩn thận giải thích, “Trong những chiếc túi này có chứa dầu hỏa, lưu huỳnh và lân phấn (bột phốt-pho).” Vừa nói, y vừa đưa cho mỗi người một hỏa chiết tử[3], “Nếu tìm thấy kho lương thì hãy đốt nó! Không có lương thảo, Vương Nhiếp sẽ phải khốn đốn!”

“Ai, chiêu này hay a!” Vương Trung Nghĩa vui ra mặt, Trâu Viễn lại dặn dò thêm, “Vương tướng quân, hành động này rất nguy hiểm. Vừa tìm thấy kho lương thì phải đốt ngay. Nếu tìm không thấy thì phải tức tốc quay trở về, mọi người bàn bạc thêm, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng!”

“Umm, ta hiểu rồi!” Vương Trung Nghĩa thu xếp một chút. Sau đó mọi người cởi áo ra, quấn nó vào quanh cổ, treo những túi da dê đã chuẩn bị trước đó quanh người rồi cùng nhau lặn xuống sông.

Nước sông mùa đông ở phương bắc coi vậy mà lại ấm áp hơn khi ở trên đất liền. Mọi người cẩn trọng rẽ nước bơi sang bờ bên kia. Quả nhiên Vương Trung Nghĩa không nói ngoa, kỹ năng bơi của gã là tốt nhất.

Trâu Viễn quay trở lại đại trướng, cùng Tống Hiểu lo lắng chờ đợi.

......

Mặt khác, trong quân doanh phía bên kia bờ của Vương Nhiếp, các tướng sĩ đang bận rộn bàn tính kế sách trong những lều trại lớn. Còn những binh sĩ thì lại đang tất bật cuộn cuộn buộc buộc những bó rơm to, ra ra vào vào quân doanh. Sau một lúc, những bó rơm kia đã được xếp thành một hàng dài, đủ kích cỡ, nhấp nhô lên xuống như một dãy núi.

Vương Nhiếp tọa bên trong đại trướng, hỏi quân sư, người đang bận rộn ôm trong tay một chồng sổ sách,  ”Thứ kia đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Đã xong rồi ạ!” Quân sư đáp, “Hai mươi vạn quả lôi hỏa đạn, một quả cũng không thiếu. Tất cả đều đã được sắp xếp cẩn thận ngoài cửa doanh trại. Ngày mai là có thể dùng được.”

“Tốt lắm!” Vương Nhiếp vỗ soái án, hung tợn nói, “Tống Hiểu có mười vạn nhân mã, vậy trước tiên ta ‘tặng’ hắn mười vạn quả, sau lại bồi thêm mười vạn quả nữa, khiến cho hắn phải toàn quân bỏ mạng.”

“Nguyên soái quả là cao kiến.” Phó tướng cao hứng tán tụng, sau lại nhỏ giọng hỏi han, “Nhưng, số lôi hỏa đạn này là do người khác đưa đến cho chúng ta, mà lại không cần ngân lượng. Mạt tướng lo lắng không biết liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, vả lại, lôi hỏa đạn này dùng cũng không thuận tiện cho lắm.”

“Umm.” Vương Nhiếp trầm ngâm gật gật đầu, nhíu mày, “Nhưng, chẳng cần biết người đó là ai, chỉ cần có thể giúp ta đối phó Thịnh Thanh là được!” Suy nghĩ một lát, Vương Nhiếp lại hỏi, “Đúng rồi, khi được vận chuyển đến đây, không khiến ai hoài nghi đấy chứ?”

“Không ạ.” Quân sư lắc đầu quả quyết, “Hai mươi vạn quả hỏa lôi này đều được giấu kín trong những bó rơm. Người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ đây chỉ là lương thảo bình thường mà thôi.”

“Tốt lắm. Thứ này rất dễ cháy nổ. Truyền lệnh xuống bảo mọi người không được thắp đèn.” Vương Nhiếp buông giọng phân phó, cười hừ một tiếng, “Tống Hiểu, ngươi dám giết chết đại tướng của ta, còn tiêu diệt sạch hai vạn nhân mã của ta. Ra oai đánh đòn phủ đầu sao? Được, lần này, lão tử phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!”

......

Lại nói về nhóm người của Vương Trung Nghĩa. Sau khi rẽ nước lặn ngụp cả nửa ngày trong con sông mùa đông thì tất cả cũng vào được đến bờ. Ai nấy đều gần như rã rời muốn long cả tay chân ra.

“Ui......” Vương Trung Nghĩa vừa ngẩng đầu lên nhìn thì liền trông thấy ngay đại bản doanh của Vương Nhiếp, khó hiểu quay lại hỏi thủ hạ phía sau, “Này, ngươi nói thử xem bọn Vương Nhiếp đang làm gì thế? Tại sao lại chất nhiều rơm rạ ngoài cổng doanh thế này?”

Những binh tướng phía sau cũng ngẩng đầu lên quan sát, quả thật trong ngoài cổng doanh đều chất đầy một hàng dài những bó rơm to nhỏ khác nhau, nối đuôi tạo thành một dãy nhấp nhô sinh động.

“Ách...... Tiên phong à, có thể là lương thảo đó!” Thủ hạ vừa được hỏi ngầm suy đoán.

“Có lẽ vậy!” Vương Trung Nghĩa gật đầu, “Lương thảo ơi lương thảo, mi cũng giống như tên gọi a, rành rành lại đúng là cỏ a[4] ! Không thể tin được. Đại quân của Vương Nhiếp lại nghèo nàn khốn cùng đến thế. Không có cơm ăn lại phải đi ăn cỏ!”

Chúng thủ hạ dở khóc dở cười, nhắc khéo, “Tiên phong à, mấy cái đó phỏng chừng là để cho ngựa ăn?”

Vương Trung Nghĩa kinh hãi, hỏi lại, “Cái gì? Cái đống rơm ấy nhiều như vậy, Vương Nhiếp hắn có được bao nhiêu con ngựa chứ? Không được, chúng ta phải đi thám thính thử mới được!” Nói xong, mọi người bò rạp sát đất, phủ phục ở cánh đồng cỏ cao chừng đến thắt lưng. Kế đó, họ chậm rãi tiếp cận đại doanh Vương Nhiếp. Khi thấy những binh lính canh phòng ngoài cổng doanh không nhiều, Vương Trung Nghĩa thầm nghĩ, nhân số binh mã không nhiều thì số lượng ngựa cũng phải có hạn, tại sao chúng lại cần nhiều cỏ khô đến thế?

“Ta đã nói là dùng cho người ăn mà!” Vương Trung Nghĩa bĩu môi, “Đại quân của Vương Nhiếp rất thảm a. Bọn chúng nên sớm quy thuận Thịnh Thanh ta thì hơn.”

Mọi người cẩn thận di chuyển trong bụi cỏ, âm thầm quan sát tình hình bên trong. Cả quá trình vô cùng thuận lợi, bởi vì khắp nơi đều tối lửa tắt đèn. Quân doanh của Vương Nhiếp ngay cả một ngọn đèn nhỏ cũng không thắp lên. “Có phải Vương Nhiếp đã điên rồi không?” Vương Trung Nghĩa cân nhắc, “Tại sao ngay cả đèn mà hắn cũng keo kiệt không chịu thắp?!” Nghĩ một hồi gã lại quay trở về bờ sông, lấy bùn bôi lên khắp người sau đó băng rẽ ra khỏi đồng cỏ khô, ẩn mình sau những bó rơm kia.

Vương Trung Nghĩa tháo những chiếc túi da dê đựng dầu hỏa xuống, trút hết số dầu bên trong lên những bó rơm.

Những huynh đệ còn lại vừa định rắc lân phấn dọc theo cổng doanh thì Vương Trung Nghĩa đã ngăn lại, “Đừng có rải ở bên ngoài, rải bên trong đấy.”

“Tại sao?” Mấy huynh đệ khó hiểu.

“Nếu như thế thì bọn chúng sẽ biết ngay có người tới phóng hỏa!” Vương Trung Nghĩa bĩu môi, giải thích, “Trước tiên, chúng ta phải đốt bên trong trước. Như vậy sẽ không có kẻ phát hiện. Đến khi lửa lớn rồi thì chúng muốn dập cũng chẳng kịp. Hơn nữa dầu sẽ lan đi rất nhanh lại thêm cả trời đang lúc gió lớn, đám cháy sẽ lan ra tận ngoài đồng cỏ kia. Nếu các ngươi phóng hỏa ở bên ngoài thì chẳng khác gì gọi người tới, phát hiện rồi dập lửa ư?”

“Ô......” các huynh đệ gật gật đầu, nhanh làm theo những gì Vương Trung Nghĩa nói.

Sau khi nhen lửa, Vương Trung Nghĩa thấy tình hình không khác dự định cho lắm, liền mang theo huynh đệ lui về phía bờ sông, cẩn thận trốn vào trong nước.

Gã vốn muốn nhìn thử xem lửa sẽ thiêu cháy kho lương kia thành dạng nào nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó, tiếng nổ ấy cứ thế mà vang lên không ngừng như một dây chuyền nối tiếp nhau. Thậm chí hơn một nửa đại doanh của Vương Nhiếp trong nháy mắt đã nổ tung. Ngọn lửa bốc cao tận trời. Trong khoảnh khắc, cả một vùng trời ngập chìm trong sắc đỏ, những muội lửa bắn tỏa khắp nơi như pháo hoa. Một trời khói lửa rực lên đầy diễm lệ giữa màn đêm.

......

“Tại sao lại có khói lửa thế kia?” Tương Thanh bỗng nghe thấy tiếng vang, liền xoay người, phóng mắt nhìn qua cửa sổ. Phía xa xa, những mảng đỏ cứ liên tục lóe lên, thắp sáng một vùng trời xa.

“Không phải khói lửa đâu.” Ngao Thịnh, không biết từ khi nào đã bơi đến bên cạnh y, thấp giọng nói, “Là tên lệnh dùng để liên lạc. Chiến thuyền đang thao luyện ngoài xa báo tin về cho thủy trại ấy mà.”

Tương Thanh hiểu ra, gật gật đầu, “Thì ra là thế......” Khi nói chuyện, y lại cảm thấy bầu không khí không được thích hợp cho lắm. Nhìn lại, chỉ thấy Ngao Thịnh, không biết từ lúc nào đã đến quá gần, mái tóc ướt đẫm rũ xuống vai, khóe miệng cong lên một đường, mắt đã có chút dấu hiệu mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm vào một nửa thân thể đang khuất trong nước của Tương Thanh.

Khi vừa bước vào hồ, Tương Thanh vận một tiết y (áo lót) mỏng, cũng bởi vì quá mỏng mà đường nét cơ thể cùng những gì giấu bên dưới lớp áo ấy đã hiện lên, rõ mồn một, hơn nữa làm gì có ai khi tắm mà vẫn còn mặc áo bao giờ? Cho nên sau khi vào hồ được một lúc, Tương Thanh đã cởi bỏ lớp tiết y. Hiện tại, Ngao Thịnh lại sát ngay bên cạnh, cứ mở to hai mắt mà nhìn đăm đăm vào ngực Tương Thanh, khiến y chẳng được tự nhiên chút nào.

Tương Thanh khẽ nghiêng người, tránh sang một bên, nhỏ giọng nhắc khẽ, “Sao ngươi lại tới đây?”

Ngao Thịnh duỗi chân dài ra, hỏi lại, “Thanh, có muốn ta chà lưng giúp ngươi không?”

Tương Thanh xấu hổ, nói gắt lên, “Không......” Lời còn chưa hết, Ngao Thịnh đã cầm sẵn trên tay một chiếc khăn, chuyển người ra phía sau lưng Tương Thanh rồi lại lấy tay đè một bên vai của y xuống.

Tương Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, Ngao Thịnh cười xấu xa, đưa mặt sát lại, “Thanh, sợ cái gì chứ, ta chỉ chà lưng cho ngươi thôi mà.”

Tương Thanh vốn muốn tránh đi, nhưng lại vì câu nói đó của Ngao Thịnh, sợ bản thân lại khiến hắn giận nên đành cứng nhắc gồng mình ngồi yên ở đấy.

Ngao Thịnh nhếch mép cười đểu, cúi đầu, dán hai mắt vào tấm lưng thon gầy của Tương Thanh.

Dáng người Tương Thanh khá mảnh khảnh, thể trạng cũng không được tính là cường tráng, nhưng dù sao cũng là người luyện võ nên cơ thể có phần tiêm gầy lại dẻo dai. Làn da mịn màng thoáng màu mật ong cùng những đường cong xinh đẹp, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước ấm áp mờ ảo. Mỗi một đường nét, mỗi một vị trí đều hấp dẫn tầm mắt Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh âm thầm nhắc nhở chính mình, phải từ từ, không thể gấp. Nhưng, tự kiểm là một chuyện, mấu chốt chính là, hiện tại, Ngao Thịnh đã quản không được tay mình!

Hắn nhẹ nhàng sờ dọc theo đường cong bả vai Tương Thanh. Nhác thấy Tương Thanh giật mình biến sắc, hắn liền giả vờ cầm chiếc khăn kia lên, nhún vào trong nước, làm ướt khăn rồi nhanh nhẹn chà nhẹ lên phía sau cổ Tương Thanh.

Khi hơi nóng bàn tay cùng sự ấm áp của khăn vừa chạm lên vùng da nhạy cảm, Tương Thanh không tự chủ được mà khẽ run lên. Những đầu ngón tay của Ngao Thịnh tưởng vô tình mà như hữu ý chạm vào sống lưng y. Tương Thanh lại rùng mình, cơ thể bỗng sinh ra một cảm giác khác thường, rất ngứa a......

Ngao Thịnh dựa người lại gần, cẩn thận ngắm nhìn tấm lưng đổ dài của Tương Thanh, phát hiện thấy có một vài vết thương đã nhạt. Phần da chỗ vết thương có vẻ sạm màu hơn, hình như là vết thương đã cũ, liền hỏi, “Sao lại có vết thương này?”

Tương Thanh vốn đang vạn phần khẩn trương thì lại nghe thấy Ngao Thịnh hỏi, hơi ngẩn người, một lát mới đáp, “À...... Là vết thương cũ thôi. Trước kia khi đang luyện võ thì bị.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, dùng đầu ngón tay miết lên phần da có vết thương kia, vùng da nơi đó có vẻ sáng loáng hơn.

Tương Thanh cảm thấy khó chịu, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải chà lưng sao, sờ cái gì mà sờ?”

Ngao Thịnh mỉm cười, hạ lưu nói, “Sao ngươi lại dễ giận như thế chứ!? Không phải chỉ là sờ thôi sao!? Nếu ngươi nghĩ mình đang chịu thiệt thì ta cho ngươi sờ lại. Ngươi thấy thế nào?”

Tương Thanh lười tranh cãi với hắn, hắng giọng một tiếng, quay đầu đi, chỉ mong sao cho Ngao Thịnh mau mau chà lưng xong.

Ngao Thịnh cũng đã tính toán rất kỹ lưỡng nên động tác chậm ơi là chậm. Hắn nhẹ nhàng di khăn dọc theo bả vai Tương Thanh xuống cánh tay, từ vai đến thắt lưng rồi từ thắt lưng chầm chậm lần xuống phía dưới......

“Ngươi......” Tương Thanh nhanh lách người ra xa, đoạt lấy chiếc khăn, tức giận ném ra một câu, “Ngươi cứ tẩy cho mình đi. Ta tự lo được!”

Ngao Thịnh có chút không tình nguyện, thấy Tương Thanh còn muốn chạy, hắn liền sáp đến. Tương Thanh quay đầu lại ném cho hắn một cái nhìn đầy cảnh cáo, sau đó hơi cúi đầu, nhìn xuống bên dưới phần thân thể đã khuất trong nước của Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh cả kinh, lui ra xa, lấy tay che chắn phía dưới lại, thấp giọng nỉ non “Thanh à, ngươi đừng làm bậy nha. Chỗ này hiện tại thì chỉ là của mình ta nhưng sau này cũng  sẽ là của ngươi nữa. Bây giờ nếu ngươi vì giận quá mất khôn, ra tay làm bừa, mai mốt khóc cũng không kịp hối a.”

Tương Thanh mặt đỏ tai hồng, hung hăng liếc Ngao Thịnh một cái sắc như dao, sau đó xoay người rẽ sang chỗ khác, cầm khăn tự chà lưng, cách Ngao Thịnh càng xa càng tốt.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh xõa tóc ra, tựa hồ đang muốn gội đầu, tâm khẽ động, hít sâu một hơi, lặn xuống dưới nước.

Tương Thanh đã quay lưng đi nên không để ý động tĩnh phía bên Ngao Thịnh, đến khi y quay đầu lại mới phát hiện —— Ngao Thịnh đi đâu rồi?

Đáp án đầu tiên nảy ra trong đầu Tương Thanh chính là, có phải Ngao Thịnh đã tắm xong nên đã đi lên rồi không? Nhưng nghĩ lại thì không đúng, y đâu có nghe thấy tiếng rẽ nước......

Đang khó hiểu, đột nhiên Tương Thanh lại cảm giác thấy có ai đó đang bắt lấy chân mình… Tương Thanh cả kinh, nghĩ muốn rút chân lại, nhưng khí lực người kia quá lớn, một tay kéo y vào trong nước. Tương Thanh chỉ kịp hít lấy một hơi, rồi bị nhấn chìm vào trong làn nước ấm.

Dưới mặt nước, Tương Thanh cố mở to mắt nhìn, quả nhiên, kẻ kéo chân y chính là Ngao Thịnh! Gương mặt hắn đang vẽ ra nụ cười đểu cáng hạ lưu khoái đùa dai. Tương Thanh sinh giận, nhấc chân muốn đạp hắn một cước nhưng ở trong nước thì làm gì mà có lực chứ, động tác cũng thi triển hoài không ra, hơn nữa bản thân lại đang không một mảnh vải. Hai người đều trần trụi như nhau, lại thêm, ở dưới nước, động một chút đều khó khăn.

Tương Thanh vừa định ngoi lên mặt nước thì Ngao Thịnh đã nhào đến ôm chặt lấy y. Tương Thanh quay đầu lại trừng hắn, ấy thế mà Ngao Thịnh chỉ cười gian, nghiêng mặt sáp đến, hôn y......

Tương Thanh cũng không dám giãy giụa, nghẹn không thở được. Kỹ năng bơi của y không được tốt, nếu phải uống nước nữa thì nguy mất. Ngao Thịnh thì lại đang đục nước béo cò, ôm siết lấy Tương Thanh, cuồng nhiệt hôn lấy, đẩy toàn bộ không khí từ miệng hắn vào miệng y, hơn nữa còn dùng lưỡi quét khắp khoang miệng y......

Hai người, chìm sâu trong nước, hôn đến mức chẳng còn biết trăng sao gì. Cho đến khi Tương Thanh gần như sắp lả người đi, Ngao Thịnh mới nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nâng y nổi lên mặt nước.

“Rầm” một tiếng, hai người ngoi lên khỏi mặt nước.

“A...... A......” Tương Thanh há miệng ngóp lấy ngóp để không khí. Chỉ cần Ngao Thịnh chậm một chút nữa thôi thì có lẽ y đã nghẹn mà chết rồi.

Thấy Ngao Thịnh cũng thần tình đỏ bừng chẳng khác gì mình, Tương Thanh giận mà quát, “Ngươi không muốn sống nữa hả?”

Tuy rằng Ngao Thịnh chật vật không kém Tương Thanh là mấy, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi bao nhiêu. Tương Thanh chợt cảm thấy phần cơ thể nào đó của hắn đang dính sát vào mình hơi cọ động, lại còn nóng bừng bừng, đặt ngay giữa đùi y. Tương Thanh kinh hãi, nhanh lui về phía sau. Ngao Thịnh hung tợn sấn đến, dỗi hờn nói, “Đúng vậy, ta không muốn sống nữa đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện