TƯƠNG THANH yên lặng để cho Ngao Thịnh ôm mình. Ban đầu đích xác chỉ là ôm, nhưng mới được một chốc, thì Ngao Thịnh lại bắt đầu không quản được tay mình. Đầu tiên thì chỉ xoa xoa thắt lưng thôi, tiếp nữa thì chậm rãi mà mò xuống dưới một chút, lại còn đi xa thêm chút chút nữa. Mới đến đó thì bị Tương Thanh phát hiện, vươn tay chộp giữ lấy bàn tay không an phận kia.

Ngao Thịnh mắt đầy vô tội nhìn lên, trong khi Tương Thanh lại buồn bực nhìn xuống, “Ngươi không thể có nề nếp hơn được một chốc sao?”

Ngao Thịnh nhíu mày, cười nói, “Bên dưới của ta đã nề nếp lắm rồi, ngươi còn muốn cả bên trên của ta cũng nề nếp nữa thì có hơi khó khăn đấy.”

Tương Thanh ngẫm nghĩ một lúc thì mới chợt hiểu ra ý tứ của Ngao Thịnh, thế là hầm hừ đẩy tay Ngao Thịnh ra, cả giận nói, “Ngươi càng ngày càng hạ lưu!”

Ngao Thịnh cười xấu xa, “Ngươi cũng đã nói là ta hạ lưu vậy thì ta phải khách khí với ngươi nữa để làm gì? Ta sẽ hạ lưu tới cùng cho ngươi xem.” Nói xong, con sói kia liền đè Tương Thanh xuống tháp mà hôn. Tương Thanh tức giận chế trụ hắn lại, quát, “Ngươi lại muốn bị ăn đòn phải không?”

Ngao Thịnh bĩu môi, “Ngoại trừ việc đánh ta ra thì ngươi còn có thể phản kháng bằng cách nào khác hơn nữa được không?”

“Còn có thể phản kháng bằng cách nào khác hơn nữa được không ư?” Tương Thanh khó hiểu cau mày nhìn Ngao Thịnh, “Ta sẽ không dùng độc, nhưng đấy chỉ bởi vì là ngươi mà thôi!”

Ngao Thịnh tủm tỉm cười, “Thanh à~~~, kỳ thật ngươi có thể ăn đậu hủ của ta lại mà. Như vậy hai ta xem như huề nhau.”

Tương Thanh trợn trắng mắt lên liếc hắn, chán nản rút tay về rồi tránh xa Ngao Thịnh một chút, khi đã ngồi xuống bên giường thì mới cất giọng hỏi, “Ngươi và Tước Vĩ lão nhân đã bàn luận tới đâu rồi?”

“Lão gia gia có dạy ta mấy biện pháp dùng để đối phó Tề Soán Thiên. Cũng rất có tính ứng dụng trong thực tế. Bất quá cụ thể thế nào vẫn phải tự mình trải nghiệm thì mới biết được.” Ngao Thịnh đứng dậy, cột lại dây thắt lưng, “Ngươi thì sao? Tề Tán và Quan Khế có làm gì khó dễ ngươi không?”

“Umm......” Tương Thanh đắn đo một lúc, sau đấy mới kể lại cho Ngao Thịnh nghe chuyện Tề Tán muốn dùng giao ngư để đối phó với giao nhân. Thậm chí là cả câu nói cuối cùng của Tề Tán trước khi y rời đi.

Ngao Thịnh nghe xong, lạnh lùng hé môi cười, “Người không vì mình trời tru đất diệt. Vô độc bất trượng phu. Tên Tề Tán này còn giống lang sói hơn cả ta ấy. Song, ta lại rất vừa lòng. Ít nhất hắn còn biết bản thân mình muốn gì.”

Tương Thanh gật gật đầu, “Bất quá, chúng ta cũng nên đề phòng thì sẽ tốt hơn. Nếu quá mức tin tưởng thì không khéo lại có ngày thành họa.”

“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu.

Tiếp theo đó, Tương Thanh lại đem chuyện của Quan Khế ra kể lại một lượt, “Tề Tán bảo ta chú ý đến ánh mắt mà Quan Khế nhìn ngươi. Ta nghĩ, liệu có phải Quan Khế có ý đồ muốn mưu hại ngươi không?”

Ngao Thịnh sửng sốt một chút, nhíu mày suy nghĩ rồi lại bật cười, “Cái tên đó không phải là đã thầm thương trộm nhớ ta đấy chứ?”

Tương Thanh bỗng giật mình, ngước đầu lên nhìn Ngao Thịnh chăm chăm, khắc sau mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng hỏi lại, “Thích ngươi? Ai mà lại thích ngươi chứ…”

“Này!” Ngao Thịnh dở khóc dở cười, giương tay bắt lấy bả vai Tương Thanh, “Ta đã bảo ngươi không biết nhìn người mà. Kẻ thích ta thì có rất nhiều nha. Người ghét ta mới là bọn đầu óc không bình thường đó! Ngao Thịnh ta luận mặt mũi, thông minh, võ công, dáng người thì có điểm nào kém người khác đâu? Gì thì gì ta đây cũng là một hoàng đế! Là rồng trong biển người đó!”

Thật ra, Tương Thanh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này. Quả thật không sai. Ngao Thịnh rất tốt, hẳn sẽ có rất nhiều người thích hắn….Bất quá nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì y vẫn cảm thấy có gì đó không được tự nhiên. Song, không tự nhiên ở chỗ nào thì y chẳng rõ. Ngao Thịnh mỗi ngày đều ca cẩm bên tai y rằng “Ngao Thịnh thích Tương Thanh”. Ngao Thịnh thích Tương Thanh thì mới đúng là Ngao Thịnh. Ngao Thịnh chỉ thích Tương Thanh mà thôi….Đạo lý này vốn là chuyện hiển nhiên. Nhưng, bây giờ nghĩ kĩ lại, phải chăng Tương Thanh y đã hiểu lầm rồi …Ngao Thịnh có thể thích người khác nữa cơ mà. Đương nhiên rồi! Hắn hoàn toàn có khả năng đi thích ai đó chẳng phải Tương Thanh. Hay nói một cách khác, nếu Ngao Thịnh không phải là Ngao Thịnh luôn thích Tương Thanh mà là một Ngao Thịnh si cuồng ai khác thì…hai người họ hiện tại sẽ là những người như thế nào đây? “Thanh.” Ngao Thịnh thấy Tương Thanh ngẩn người ra liền hỏi, “Ngươi nghĩ gì thế? Ghen à?”

Tương Thanh ngoảnh mặt lại nhìn hắn nhưng rồi lại cúi đầu chẳng đáp, tựa hồ có chút không vui.

Ngao Thịnh quan sát sắc mặt Tương Thanh, thầm hỏi – có phải Thanh đang ghen không? – Tưởng tượng đến đây, hắn lại mừng như điên, định bụng sẽ thử thêm lần nữa.

“Thanh.” Ngao Thịnh vờ đắn đo mà hỏi, “Nếu có ai đó thích ta hoặc ta thích một ai đó khác thì ngươi cũng sẽ chẳng bận tâm đúng không?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ rồi lại lẩm bẩm, “Thích một người phải có lý do. Ngươi không phải đã từng nói ngươi và Quan Khế chưa từng gặp riêng nhau trước đây.....”

Ngao Thịnh bỗng chen ngang vào, hỏi, “Nếu hắn thích ta một cách vô điều kiện, lại cũng không có ý muốn hãm hại ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Tương Thanh sửng sốt, giương mắt lên nhìn Ngao Thịnh, một đỗi lâu sau mới đáp, “Hắn thích ngươi, nhưng đâu nhất định ngươi cũng sẽ thích hắn…Chuyện cảm tình chẳng thể xuất phát từ một phía.”

“Nói cũng đúng nhỉ.” Ngao Thịnh gật đầu, “Hắn thích ta, ta không thích hắn. Ngươi nói thử xem, ta không để ý tới hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?”

“Không biết!” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Không được đáp lại thì đến một lúc nào đó cũng sẽ từ bỏ. Khi ấy, hắn sẽ đi thích một người khác.”

Ngao Thịnh khẽ cười, sáp đến gần Tương Thanh, “Thanh, ngươi cũng biết là nếu không được đáp lại thì sẽ có ngày từ bỏ. Vậy còn hai ta thì sao? Ta thích ngươi, ngươi lại chẳng đoái hoài gì đến tình cảm của ta. Chẳng nhẽ ngươi không sợ rằng, đến một lúc nào đó ta sẽ đi thích ai đó khác mà ruồng rẫy ngươi sao?”

Tương Thanh kinh ngạc, mở to mắt mà nhìn Ngao Thịnh. Trong thoáng chốc, đáy mắt vốn tĩnh lặng của y lại hiện lên một tia lo lắng và bối rối. Ngao Thịnh thấy thế thì lại vui sướng không nhỏ – Thanh thật sự là đang ghen mà!

Ngay lúc này, Tước Vĩ vừa ngặm chân gà vừa bước vào cửa, cất giọng ướm lời, “”Ngao Thịnh tiểu tử, mau ra học thôi! Nếu không nhanh học xong thì sẽ muộn giờ cơm chiều mất!”

“A!” Ngao Thịnh gật gật đầu, xoay người theo lão nhân gia ra ngoài. Trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nhìn Tương Thanh một lần, chỉ thấy y cúi đầu bước theo sau, bộ dáng đầy đăm chiêu. Ngao Thịnh lòng bỗng nhóm nhen chờ đợi – Thanh có thể sẽ sớm đáp lại tình yêu của hắn chăng?

Sau đấy, Ngao Thịnh vào thư phòng, chăm chỉ học hành với lão nhân gia. Tương Thanh ngồi một mình trên ghế đá trong sân. Ngao Ô thấy thế bèn tung tăng chạy lại gần, dán người mình sát gần y, để y ôm rồi vuốt ve chải chuốt bộ lông cho mình.

Lớp lông dưới bàn tay nhẵn mịn mềm mại, song, lòng Tương Thanh thì dậy sóng chẳng yên. Người ở đây nhưng tâm tư lại đặt nơi chốn khác.

Tương Thanh chợt nghĩ đến Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, Tư Đồ và Hoàng Bán Tiên. Nếu Mộc Lăng không tìm thấy Tần Vọng Thiên, Tư Đồ không gặp gỡ Hoàng Bán Tiên thì phải chăng họ cũng vẫn sẽ yêu thương một ai đó khác, và bây giờ cũng đang sống cùng người đó cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay.

Trong mắt của mọi người, bọn họ đều là thần tiên quyến lữ, nhưng nếu Tiểu Hoàng gặp một người khác, mà đối phương cũng là kẻ mạnh mẽ, thật lòng thật dạ yêu y. Và Tư Đồ cũng tìm thấy một bóng hình khác, người kia cũng vô cùng nhu thuận dịu ngoan…Như thế sẽ có hai đôi quyến thần tiên lữ. Hay nói một cách khác, họ không nhất định phải gặp gỡ nhau mà chỉ cần tìm thấy ai đó tương hợp là được.

Y và Ngao Thịnh, nếu cứ tiếp tục như thế thì đến lúc nào mới tìm thấy được tiếng nói chung? Có lẽ vĩnh viễn cũng không có. Mà nếu cứ mãi dây dưa thế này thì chỉ tổ khiến đôi bên thêm phần mệt mỏi. Có lẽ đến một ngày nào đó, hai người họ sẽ nhận ra bản thân mình vốn chẳng yêu đối phương.

Ba năm qua, nếu không phải Ngao Thịnh truy tìm khắp nơi thì có thể vĩnh viễn y cũng chẳng quay lại hoàng cung. Đối với đoạn cảm tình này, Tương Thanh y không trả giá nhiều như Ngao Thịnh, hiện tại cũng chỉ là một người theo đuổi một người trốn chạy. Ngao Thịnh nói không sai, yêu là phải xuất phát từ hai phía. Nếu có một ngày, Ngao Thịnh quá mệt mỏi, cúi đầu buông tay ái luyến ấy, vậy thì họ sẽ ra sao đây…Nếu cái ngày Ngao Thịnh yêu một người khác đến thì y có hận hắn không. Nhưng y lấy tư cách gì để mà oán mà hận, thứ y trao lại vốn dĩ chẳng bằng được những gì Ngao Thịnh đã cho đi.

Tương Thanh càng nghĩ lại càng cảm thấy phiền nhiễu. Đến khi mặt trời khuất dạng ở đằng tây thì cũng vẫn nghĩ chưa ra. Nhưng lại hiểu thông được một số chuyện — Nếu thật có ngày Ngao Thịnh sóng vai bước bên người khác thì y sẽ rất đau lòng, hoặc giả y yêu ai đó khác thì Ngao Thịnh cũng lòng xót dạ đau.

Mấy chuyện tình cảm thế này, kỳ thật có đắn đo mấy cũng chẳng nghĩ được phải làm sao cho vẹn toàn. Tương Thanh mang máng nghĩ, có rất nhiều lí do để Ngao Thịnh quên tình cũ phụ nghĩa xưa. Nếu xét điều kiện của Quan Khế thì cả tài trí, thân phận, địa vị…đều tốt cả. Hơn nữa, hắn còn thật tâm thích Ngao Thịnh, vì Ngao Thịnh mà đi khó dễ y. Trái lại, nếu Ngao Thịnh cũng thích Quan Khế thì liệu, bản thân y có tìm cách gây khó dễ cho Quan Khế không? Trên thế gian này, người tốt hơn Tương Thanh y có đến cả hàng ngàn hàng vạn người. Nhưng một đế vương quân chủ như Ngao Thịnh thì chỉ có một mà thôi. Ai dám chắc rằng sẽ không có ngày Ngao Thịnh gặp được người tốt hơn Tương Thanh gấp trăm lần?

Tương Thanh khe khẽ buông tiếng thở dài, chuyện này cũng chẳng phải là chuyện trọng yếu nhất. Chuyện quan trọng hơn chính là bản thân y không tài nào có đủ can đảm đón nhận Ngao Thịnh. Y còn rất nhiều chuyện chẳng bỏ xuống được. Thời gian vốn chẳng chờ ai cả. Ngao Thịnh đợi đã ba năm rồi, liệu còn có thể đợi tiếp nữa hay không?

“Này!” Tương Thanh đang vô cùng đau đầu thì lại chợt nghe thấy tiếng Tước Vĩ lão nhân vọng từ trong phòng ra, “Tiểu Thanh à, đi nấu mì đi! Ta muốn ăn món mì giống tối qua!”

Tương Thanh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Phía bên trong thư phòng, Tước Vĩ lão nhân đứng đối diện với y, lớn tiếng mà gọi. Tương Thanh mắt lại không tự giác mà nhìn về phía Ngao Thịnh. Hắn cũng đang chăm chú nhìn y, trong mắt tràn đầy ý cười. Cứ nghĩ đến một ngày đôi mắt ấm áp ấy rồi sẽ trở nên sắc lạnh như băng và không bao giờ đoái hoài gì đến y nữa, thì Tương Thanh bỗng thấy đau lòng như ai xé. Tương Thanh không dám nghĩ ngợi gì thêm nhiều, liền đứng lên, xoay người bước vào trù phòng nấu mì.

Ngao Thịnh thấy thần sắc Tương Thanh vô cùng khác thường, lòng lại lo lắng chẳng yên. Có phải y vẫn đang bận tâm đến mấy lời nhảm nhí mà tên vu sư kia đã nói không. Nghĩ vậy, hắn liền quay sang lão nhân mà nói, “Lão gia gia, ta đi pha một ấm trà khác cho ông nhé.”

Lão nhân tựa vào mép bàn, tay chống cằm mà nhìn Tương Thanh và Ngao Thịnh kẻ trốn người tìm, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Đi đi.”

Ngao Thịnh cầm ấm trà rỗng chạy vào trong bếp. Vừa vào thì liền thấy Tương Thanh đang đăm chiêu cán bột.

“Thanh!” Ngao Thịnh cất giọng gọi.

Tương Thanh quay đầu lại nhìn. Ngao Thịnh cầm ấm trà đứng ở một bên, hỏi, “Có nước nóng không? Ta muốn pha trà.”

Tương Thanh nhìn chảo nước còn đang nấu trên lò rồi đáp, “Đợi thêm một lát đã.”

“Ta sẽ ngồi đây chờ.” Ngao Thịnh đứng bên cạnh Tương Thanh, đắn đo hỏi, “Ngươi sao thế? Có tâm sự à?”

Tương Thanh bỏ phần bột đang cán xuống, đột nhiên nói, “Ta hỏi ngươi chuyện này nhé.”

“Hỏi đi!” Ngao Thịnh mong chờ nói.

Tương Thanh đắn đo một lúc mới hỏi, “...... Nếu có một ngày có người tốt hơn ta xuất hiện, đối với ngươi vô cùng chân thành thì ngươi có động tâm hay không?”

Ngao Thịnh sửng sốt, đột nhiên lại rất muốn cười – hóa ra gương mặt âu sầu vừa nãy của Tương Thanh là vì suy nghĩ chuyện này đấy ư? Có lẽ Quan Khế đã chọc Thanh giận rồi chăng? – Ngao Thịnh vừa định nhanh miệng mà thốt ra một câu khẳng định – “Làm gì có chuyện đó được!” thì lại trông thấy vẻ khẩn trương của Tương Thanh, thế là có phần do dự. Có nên để cho Thanh lo lắng một lúc nữa không? Biết đâu chừng hắn lại nhận được kết quả mà mình mong muốn chăng.

Ngao Thịnh tuy nghĩ vậy nhưng lại vẫn còn chút đắn đo.

Tương Thanh thấy hắn trầm tư nghĩ ngợi mà lòng chợt tê lạnh hẳn đi, sau đấy thì lại cúi đầu, tiếp tục cán bột.

Ngao Thịnh trừng mắt nhìn, vừa định mở miệng thì Tương Thanh đã chúi đầu vô việc đang làm dở, nên bèn kéo kéo tay áo y, “Thanh?”

Tương Thanh đột nhiên nói, “Nước sôi rồi.”

Ngao Thịnh ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy nước trong chảo lớn đã ùng ục sôi.

Tương Thanh cầm muôi múc nước sôi trong chảo rồi rót vào ấm trà cho hắn, “Mau quay lại học đi. Đừng để lão gia gia chờ lâu.”

“Ừm!” Ngao Thịnh tay bưng ấm trà, bước đến gần, định hôn lên má Tương Thanh một cái nhưng Tương Thanh lại tránh đi.

Ngao Thịnh dù hôn không thành nhưng lại chẳng buồn lòng. Dẫu gì thì mười lần đánh lén ắt cũng sẽ có một lần đánh trúng. Cứ tạm tự an ủi mình như thế đi. Sau đấy hắn liền xoay lưng, bưng ấm trà ra ngoài. Song, trong lòng sao vẫn cảm thấy có chút bất an.

Đợi đến khi Ngao Thịnh đi rồi, Tương Thanh lại ngẩn ra mà nhìn phần bột đang cán, rồi cứ như một người gỗ mà thái mì.... Dao vừa vung lên, lòng bỗng đâm ra buồn giận vô cớ.

Lúc nãy, Ngao Thịnh đã dao động. Hoặc là nên nói, sau này nếu có người như thế xuất hiện thì hắn sẽ thay lòng đổi dạ?

Tương Thanh một bên nghĩ một bên bỏ thêm củi vào lò, rồi cho thịt vào chảo xào chín. Lửa trong lò cháy lớn, lửa trong lòng cũng chẳng nhỏ. Ngao Thịnh kia là đồ vô lương tâm, nói thay lòng là liền thay lòng. Vậy còn y thì sao, phỏng chừng cả đời này, ngoài Ngao Thịnh ra khó mà gần gũi với ai như đã từng kề cận hắn.

Càng nghĩ càng thấy khó thở, Tương Thanh lắc lắc đầu, bỗng dưng cũng sinh ra bất mãn với chính mình, thầm nhủ – y chẳng phải là một tiểu nha đầu, sao lại cứ lo được lo mất. Ngao Thịnh là sói mà, mà sói dẫu muôn đời cũng làm gì có lương tâm!

Nghĩ đến đây, Tương Thanh đột nhiên ngửi thấy mùi khen khét, cúi đầu nhìn lại, chảo thịt mình đang xào đã cháy đen từ đời nảo đời nao rồi.

“Chết rồi!” Tương Thanh vốn định mang vất bỏ chảo thịt khét đen như than này đi, nhưng lại nghĩ, tội tình gì lại phải nấu ngon như thế cho hắn ăn chứ? Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì tay đã nhanh chóng trút hàng mớ nguyên liệu khác vào, đảo qua loa vài cái lại rắc thêm một nắm hành tiêu tỏi ớt lên. Lần này, y chẳng thèm trụng mì qua nước lạnh thì đã tống vào ngay, khiến mì cứ dinh dính ở đáy chảo. Y cũng chẳng cần nêm nếm gì, cứ thế mà xúc cả một thìa muối to vào. Sau đấy, lại cho thêm ớt khô, ớt tươi này nọ lên mặt chảo mì, đảo tới đảo lui….Cuối cùng, thành phẩm là hai đĩa mì đen thui thùi lùi, nhìn chẳng ra hình dạng gì.

Ngao Ô vốn đã thấy Tương Thanh xuống bếp nấu ăn, nên bèn cùng tiểu hoàng cẩu ngóc mỏ nằm chờ, xem thử có gì ngon ngon không đặng còn mon men ăn vụng. Nhưng nằm chờ mãi chỉ ngửi thấy cái mùi cháy khét và cay xè.

Tương Thanh đưa bát mì lại sát mũi Ngao Ô.

Ngao Ô nhìn Tương Thanh, sau đó xoay người bỏ chạy, còn ném lại mấy tiếng hắt xì.

Tương Thanh đột nhiên cảm thấy hả dạ, gọi hai ảnh vệ đến bảo họ đi mua một cân thịt bò về cho Ngao Ô và một con gà nướng cho tiểu hoàng cẩu, thêm cả một bàn ăn thịnh soạn cho bản thân họ.

Ảnh vệ khó hiểu nhìn nhau, sau đấy khe khẽ liếc hai đĩa mì than trong tay Tương Thanh một cái rồi cũng xoay người bỏ chạy nốt.

Tương Thanh đặt đũa lên đĩa mì, tựa như người ta bày đồ cúng lên bàn mà xoay lưng bước ra khỏi trù phòng, hướng về phía thư phòng.

“Ai nha, mì ngon tới rồi!” Lão nhân sau khi ăn xong đĩa mì tối qua của Tương Thanh thì liền nằm mơ được ăn lại lần nữa.

Tương Thanh tiến vào, mặt không chút thay đổi, đặt hai đĩa mì lên bàn, không nói lấy một lời, quay lưng đi mất dạng.

Tước Vĩ và Ngao Thịnh liếc nhau một cái, cúi đầu nhìn xuống...... Há hốc cả mồm ra.

“Ách, Ngao Thịnh, đồ nhi ngoan a, đây là cái gì vậy?” Lão nhân cầm một chiếc đũa lên chọt chọt vào trong đĩa mĩ, chỉ thấy bên trong là mấy thứ vàng đen xanh đỏ loạn xà ngầu hết cả lên.

Ngao Thịnh cũng dán mắt mà nhìn đĩa mì kì lạ kia, sau lại gấp một đũa lên ăn thử, vừa bỏ vào trong miệng thì đã nhanh phun ra – Thanh muốn đầu độc hai người họ chết tươi sao?

Lão nhân nhìn đĩa mì mà lắc đầu, “Ngươi chọc Tiểu Thanh giận hả?”

Ngao Thịnh mặt đầy hồ nghi, “Không có à nha......Lúc nãy khi đi trên đường, y gặp phải chút chuyện không vui. Bất quá…”

“Ai nha, việc này chắc chắn chẳng can hệ gì đến người khác cả, rõ ràng là chỉ muốn trút giận lên mỗi mình ngươi thôi, nhưng cuối cùng lại vạ lây luôn cả ta.” Lão nhân phất tay nói, “Vừa rồi ở trong bếp ngươi đã nói gì với y hử?”

Ngao Thịnh hồi tưởng lại, đem hết mọi chuyện mà kể cho lão nhân nghe. Lão gia gia nghe xong thì bỗng đập bàn cười to, “Sói con à, lão đây xin chúc mừng ngươi nha. Tiểu Thanh thật sự rất rất để tâm đến ngươi đó.”

Ngao Thịnh lòng như mở hội, hỏi lại, “Thật sao?”

Lão nhân nhếch mếp cười, “Ngươi cũng đừng vội vui mừng quá sớm. Ngươi đúng là đầu người óc heo mà. Khi khổng khi không đem tâm huyết mình vất vả gầy dựng ngần ấy năm đổ sông đổ biển. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà.”

“Nói vậy là sao hả?” Ngao Thịnh há hốc mồn nhìn lão nhân gia.

Lão nhân thâm trầm cười đáp, “Thử nghĩ mà xem, một khắc do dự kia của ngươi đã khiến Thanh nghĩ lung tung cái gì hả?”

Ngao Thịnh lắc đầu. Khi nãy hắn còn chưa kịp nói gì thì Thanh đã vội rót nước rồi đuổi khéo hắn đi mất. Song, hôm nay hắn đâu có nói gì đâu mà nhiều a.

“Y đương nhiên là đã nghĩ ngươi nếu gặp được ai đó tốt hơn thì sẽ thay lòng đổi dạ.” Lão nhân mai mỉa, “Ta nếu là y thì cũng vứt áo ra đi, tội tình gì phải ở lại với kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa như ngươi làm gì cho mệt người. Hơn nữa, cả đời này cũng chẳng thèm nhìn đến bản mặt ngươi….”

Không đợi lão nhân nói hết câu, Ngao Thịnh đã đứng bật dậy mà xông ra khỏi thư phòng, quyển sách đang cầm trên tay hắn cũng chẳng quản, cứ thế vứt bừa xuống đất.

Lão nhân gia nhìn kẻ đang lao đi như tên bay là Ngao Thịnh mà bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm, “Ai nha...... Tuổi trẻ thích thật. Sai rồi thì có thể sửa, người đi mất rồi cũng có thể chạy theo tìm về.”

Vừa nói, lão vừa cầm hồ lô lên mà uống. Lúc này, tiểu hoàng cẩu miệng ngặm một con gà nướng chạy vào. Lão nhân trợn mắt há mồn phun hết cả rượu ra. Buông hồ lô xuống, lão đi đến bên bàn, cầm đĩa mì kia lên rồi hướng về phía tiểu hoàng cẩu mà nói, “Tiểu Uông Uông ngoan à~~~, ông lấy mì đổi gà với con nhé?”

Tiểu hoàng cẩu lắc lắc cái đuôi, nguẩy mông chạy thẳng một mạch, rồi lẩn vào trong ổ mà nằm nhâm nhi gà nướng.

Lão nhân tức quá, dặm chân mắng to, “Đồ xấu bụng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện