TƯƠNG THANH và Ngao Thịnh nhìn nhau một cái, sau đó lập tức chạy ra ngoài. Đúng lúc này, hai ảnh vệ cũng đang đỡ một người bước vào. Người nọ toàn thân đều là máu, xem chừng đã bị thương rất nặng.

Tương Thanh vừa nhìn thấy thì khẽ chau mày. Người bị thương chính là ảnh vệ vừa cùng y trở về, tên là Mạc Tâm. Nhưng tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại bị trọng thương nặng như vậy? Ngao Thịnh cũng bất ngờ chẳng kém, lo lắng hỏi Mạc Tâm, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Tâm yếu ớt đáp chữ được chữ mất, “Hoàng...... Hoàng thượng......”

“Hãy nâng y vào nhà trước đã.” Ngao Thịnh vừa nói vừa phân phó thuộc hạ, “Mau vời thái y đến đây.”

Mọi người vội vàng đỡ Mạc Tâm vào trong. Ngao Thịnh nhìn hai bên trái phải, hỏi, “Còn một người nữa đâu?”

Sắc mặt của tất cả ảnh vệ bỗng trở nên vô cùng khó coi. Bỗng, một người bước lên giao một món đồ gì đấy cho Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh tiếp nhận, nhìn vào món đồ trong tay mà giật mình. Một cái yêu bài[1] dính đầy máu tươi. Một ảnh vệ chợt đau xót nói, “Yêu bài này được Mạc Tâm mang về. Nó là của Mạc Y.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh nghe mà lòng bỗng lạnh hẳn đi…Những ảnh vệ này, mỗi người đều được cấp cho một khối yêu bài khác nhau. Nếu như bản thân gặp chuyện chẳng lành mà mất mạng, trong khi những đồng đội khác lại chẳng tìm được thi thể của đối phương thì họ sẽ mang yêu bài này trở về…

Bên cạnh Ngao Thịnh có tổng cộng bảy mươi hai ảnh vệ. Họ không chỉ là ảnh vệ đơn thuần mà dưới quyền mỗi người còn là một đội ám bộ gồm bảy mươi hai thành viên khác nữa. Tổng số quân lính có khoảng hơn năm nghìn người. Nhưng chỉ có mỗi mình Ngao Thịnh là có quyền chỉ huy những ám bộ này. Tất cả những ảnh vệ đó đều là do Tương Thanh vì Ngao Thịnh mà vất vả huấn luyện. Họ là người của Hắc Vân Bảo, cũng là tâm phúc của Ngao Thịnh. Mỗi người trong số họ đều có một thân võ công cao cường, trung thành và vô cùng tận tụy, Ngao Thịnh chưa bao giờ xem họ như bầy tôi của mình. Có thể nói, những huynh đệ ảnh vệ là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Ngao Thịnh, từ một cậu bé chân ướt chân ráo vào kinh, đến khi trở thành một đại trượng phu, ngồi vào ngôi cửu ngũ chí tôn. Vì thế, giữa Ngao Thịnh và những ảnh vệ này có mối thâm giao khá khắng khít. Bảy mươi hai huynh đệ đi theo hắn từ đó đến nay, chưa một lần gặp phải chuyện gì nghiêm trọng cả….Ấy vậy mà hôm nay, đã có một người phải bỏ mạng…ngay cả thi thể cũng chẳng tìm thấy…

Tương Thanh và Ngao Thịnh trên gương mặt đều mang đầy nỗi tiếc thương. Ngao Thịnh cầm lấy yêu bài của Mạc Y, xoay lưng bước vào trong. Tương Thanh cũng theo đi vào, buồn bã hỏi, “Thịnh Nhi, ngươi đã phái hai người họ đi đâu thế?”

Ngao Thịnh nâng mi mắt lên nhìn Tương Thanh, ảm đạp đáp, “Sau khi ngươi và họ trở lại, họ đã đem chuyện ngươi gặp được vu sư kia mà kể lại với ta. Nên ta đã phái họ đi thăm dò tung tích của tên vu sư đó.”

Tương Thanh chau mày, “Vu sư đó nhìn không giống là kẻ có võ công cao thâm đến thế…Người có thể giết Mạc Y, đả thương Mạc Tâm, nhất định phải là một trong mười cao thủ hàng đầu võ lâm.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, đi đến bên giường Mạc Tâm, cúi đầu xem xét thương thế của y. Dường như y đã bị nội thương rất nặng, tứ chi đều bị đánh gãy. Hắn nhíu sâu đôi mày, hỏi “Ai đã đả thương ngươi?”

Mạc Tâm khó khăn thở rồi bỗng phun ra một búng máu, lời muốn nói cứ ứ nghẹn lại trong cuống họng.

Ngao Thịnh khoát tay, trấn an, “Ngươi đừng vội, cố gắng chịu đựng! Thái y sẽ đến nhanh thôi.”

Lúc này, thái y hớt hơ hớt hải chạy vào, chẳng kịp hành lễ quân thần thì đã vội vội vàng vàng bắt mạch cho Mạc Tâm. Một lúc sau bỗng tắc lưỡi vài tiếng, lắc lắc đầu than rằng, “Hoàng thượng, y bị thương quá nặng.”

Ngao Thịnh nhíu mày, “Hãy cố hết sức cứu y!”

Thái y bất đắc dĩ nhìn Ngao Thịnh rồi lại buồn bã nói, “Lão thần chỉ có thể bảo trụ tín mệnh của y trong vòng ba ngày mà thôi.”

Ngao Thịnh mặt âm trầm hẳn đi, quay đầu phân phó cho các thị vệ đang đứng ngoài cửa, “Mau vào cung vời Sử Khang đến. Còn nữa, trong cung có bao nhiêu thái y thì đưa hết bấy nhiêu đến đây luôn!”

Thị vệ nhìn một Ngao Thịnh đằng đằng sát ý mà hấp ta hấp tấp chạy đi vời thái y. Còn vị thái y kia trước nhất cố gắng trị liệu duy trì kinh mạch cho Mạc Tâm. Không bao lâu sau, Sử Khang và những thái y khác cũng lần lượt tiến vào. Tất cả họ hôm nay đều không đi xe ngựa, mà được thị vệ ưu ái kẹp theo bên hông rồi dùng khinh công mà bay đến trúc viện.

“Lão Sử!” Ngao Thịnh túm chặt lấy tay Sử Khang, khẩn thiết nói, “Khanh nhất định phải cứu sống Mạc Tâm.”

Sử Khang tiến lên quan sát thần sắc của người bệnh, khắc sau đã cau mày lắc đầu, “Y đã giao đấu với cao thủ ư?” Vừa nói ông vừa xem xét tứ chi của Mạc Tâm, “Gân mạch toàn thân đều bị cắt đứt…”

“Lão Sử.” Ngao Thịnh sốt ruột, “Khanh có thể cứu y được không?”

Sử Khang ngồi vào bên giường tham mạch cho Mạc Tâm rồi đáp, “Thần chỉ có thể bảo trụ y năm ngày..... Muốn cứu mạng y, thần tuy không có khả năng nhưng rất có thể Mộc thần y sẽ có biện pháp.”

“Mộc Lăng ư?” Tương Thanh hỏi nhanh.

Sử Khang gật gật đầu, “Đúng vậy, nếu ngay cả Mộc thần y cũng không thể cứu được y thì trên đời này sẽ chẳng còn ai làm được chuyện đó nữa.”

“Hoàng thượng.” Hai ảnh vệ bỗng tiến vào phòng, tha thiết nói, “Người hãy để chúng thuộc hạ đến Tu La Bảo tìm Mộc thần y.” Lời vừa dứt, chẳng kịp đợi Ngao Thịnh gật đầu, cả hai đã tức tốc phi thân bay đi mất.

Sau đấy, Sử Khang và tất cả thái y khác cùng chung tay trị liệu cho Mạc Tâm, Tương Thanh và Ngao Thịnh đứng chờ ở ngoài cửa. Tước Vĩ thì lại chẳng biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi chống cằm ở ngoài ghế đá giữa sân mà ngắm đôi trẻ Thịnh Thanh người qua kẻ lại chau mày đến là đáng thương.

“Thanh, tên vu sư đó có hình dáng thế nào?” Ngao Thịnh hỏi, “Ngươi hãy miêu tả lại diện mạo của hắn cho họa sư, ta sẽ cho dán hình thị chúng để truy nã hắn.”

Tương Thanh gật gật đầu, cố nhớ lại, “Người này rất tráng kiện, vận áo choàng đen, mang mặt nạ đen, tóc và mắt thì có màu đỏ.”

Ngao Thịnh nghe xong thì liền nhướn mày hỏi lại, “Hắn là người hay là quỷ vậy?”

Tương Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Tóc và mắt đều đỏ ư?” Tước Vĩ lão nhân vốn luôn ngồi ở một bên, đột nhiên đầy hứng thú mà chen ngang vào, “Đó chẳng phải là vu sư của Xa Quỷ tộc sao?”

Tương Thanh liếc Ngao Thịnh một cái rồi cả hai liền chạy ngay đến bên cạnh Tước Vĩ, “Lão gia gia, ông cũng biết chuyện vu sư của Xa Quỷ tộc ư?”

“Đương nhiên.” Lão nhân gia gật gật đầu, nói, “Sao lại không biết được. Ta đã sống lâu như vậy rồi. Tụi trẻ các ngươi ấy mà, nếu như sinh sớm vài năm thì mới biết được bọn vu sư Xa Quỷ ấy đã tác nghiệt thế nào. Sau đó may mà có tiểu nha đầu Tô Mẫn đã ra tay tiêu diệt chúng a.”

“Nghe mọi người đồn đãi rằng những vu sư ấy đều biết yêu thuật. Chuyện đó có thật không?” Tương Thanh tò mò hỏi.

“Umm......” Tước Vĩ sờ sờ cằm, hỏi, “Ngươi xác định vu sư kia có tóc màu đỏ ư? Nhưng đỏ thế nào cơ?”

“Đỏ như máu.” Tương Thanh đáp, “Tròng mắt cũng là màu đỏ.”

“Ai u.” Lão nhân nhíu mày lắc lắc đầu, “Thế thì hắn lợi hại lắm đây…Vu sư của Xa Quỷ tộc đa phần đều tu luyện khi còn bé. Muốn biết cấp bậc vu thuật của họ cao thấp thế nào thì cứ nhìn màu tóc, màu móng tay và hai tròng mắt này nọ là biết ngay. Bởi vì, khi vu sư tu luyện họ thường phải uống máu, thành ra màu tóc và màu mắt cũng biến đổi. Nếu mà có màu đỏ…thì có nghĩa là người đó đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Thông thường, người ta gặp nhiều nhất là vu sư có tóc và mắt màu ráng chiều hoặc nâu. Còn người toàn thân lại đỏ như máu thì cả Xa Quỷ tộc cũng chỉ có hai người mà thôi.”

“Vu thuật?” Ngao Thịnh không tin hỏi lại, “Đó là loại vu thuật gì? Có thể bay lên trời hay là độn thổ?”

Lão nhân gia ha hả cười “Mấy cái vu thuật ấy chỉ là trò lừa người mà thôi…Nói trắng ra thì đấy là chú thuật.”

“Chú thuật?” Tương Thanh và Ngao Thịnh khó hiểu mà nhìn nhau sau đấy lại đồng thanh hỏi lão gia gia thông thái, “Chú thuật là gì?”

Lão nhân đắn đo một chốc rồi đáp, “Khi bắt quỷ tróc yêu, chữa bệnh ngừa họa thì chẳng phải đều dùng phù chú hết sao?”

Tương Thanh và Ngao Thịnh gật gật đầu. Quả thật có rất nhiều vùng phụng tín vu sư, mỗi khi có tai bay vạ gió gì thì họ đều thành thành khẩn khẩn mà thỉnh mà vời vu sư đến độ trì.

“Vu sư của Xa Quỷ thích dùng huyết chú nhất. Theo suy đoán của lão thì đó chỉ là một loại độc dược hay một mách khóe lừa người dối đời mà thôi…Tóm lại thì nó là thứ có thể mê hoặc lòng người này nọ. Phần lớn họ thường sử dụng những phù chú cổ quái, tà thuyết để sai khiến người khác, tệ hơn là dùng chúng để hại người…Cho nên năm đó Xa Quỷ tộc mới bị đuổi tận giết tuyệt.”

“Nói cách khác, chúng đều là những kẻ lừa đảo?” Ngao Thịnh hỏi.

Lão nhân gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, “Cũng không hẳn là vậy. Chuyện lừa người là thật nhưng mọi chuyện phức tạp lắm. Nói chung thì đó là một bộ tộc rất quỷ dị.”

“Tên vu sư sư kia nhìn cũng không giống người có võ công cao thâm cho lắm.” Tương Thanh nói, “Hắn ngồi ở trên đầu xe, mọi cử chỉ cũng như cách nói chuyện ta đều có thể nhìn ra được rằng hắn chỉ biết chút ít công phu mà thôi.”

“Nói như vậy, có thể không phải là hắn đả thương Mạc Tâm mà là một người khác?” Ngao Thịnh cẩn thận ngẫm nghĩ sau đấy lại hỏi Tương Thanh, “Ngươi có thể nhìn ra được loại võ công đả thương Mạc Tâm có xuất xứ từ đâu không?”

“Thật sự là nhìn không ra.” Tương Thanh lắc đầu, “Chỉ dùng chưởng lực mà đã có thể đánh gãy hết gân cốt của người khác thì không phải người bình thường nào cũng làm được, phải là kẻ có nội lực thâm hậu lắm thì mới có khả năng. Trong võ lâm Trung Nguyên cũng chẳng có mấy người được như thế. Thứ võ công đả thương Mạc Tâm có đặc điểm rất lạ. Chắc chắn không phải là những cao thủ giang hồ ấy.”

“Nếu không phải là nhân tài mới nổi thì chỉ có thể là ngoại tộc mà thôi.” Ngao Thịnh tinh tường nói.

Tương Thanh gật đầu, có chút lo lắng mà nhíu mày, “Công lực của đối phương ra sao chúng ta không tài nào biết được. Tình hình hiện tại khá cấp bách, nên cẩn thận đề phòng và nâng cao cảnh giác vẫn hơn.”

Đúng lúc này, nhóm thái y do Sử Khang đứng đầu bỗng bước ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Ngao Thịnh, cúi đầu nói, “Hoàng thượng, tính mạng của Mạc Tâm tạm thời đã không còn nguy hiểm nữa. Y cũng đã tỉnh lại rồi, người có thể vào hỏi han tình hình y.”

Ngao Thịnh nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, rồi nhanh chóng cùng Tương Thanh tiến vào tẩm thất của lão gia gia. Tước Vĩ cũng tò mò mà theo vào cùng.

“Mạc Tâm.” Ngao Thịnh kinh hỉ gọi một tiếng. Người được gọi lúc này đã nước mắt lưng tròng. Tay cầm khối yêu bài của Mạc Y mà khóc chẳng thành tiếng. Mạc Y và Mạc Tâm là thân sinh huynh đệ. Mạc Y là ca ca. Mạc Tâm là đệ đệ…Cảm tình của cả hai khắng khít tựa keo sơn.

Ngao Thịnh vỗ vỗ bả vai Mạc Tâm, cảm thông hỏi,  “Là ai làm?”

Mạc Tâm nghe vào tai câu hỏi của Ngao Thịnh mà mắt bỗng trở bên mịt mờ đi, đôi môi khô khốc khép mở, khó khăn thốt ra từng âm tiết, “Thuộc hạ không biết….”

“Ngươi không biết đối phương là ai ư?” Tương Thanh kinh ngạc hỏi lại.

“Không...... Thuộc hạ không biết...... Hắn không phải là người.” Mạc Tâm đau đớn đáp, vừa cố nhớ lại chuyện đã xảy ra vừa cau mày như chẳng dám tin những gì mình đã trải qua, “Người đó…vận hắc y…tóc đen…tròng mắt có màu đỏ…môi màu tím…gương mặt thì xanh xao đến bệnh hoạn.”

Tương Thanh lẫn Ngao Thịnh đều giật mình sửng sốt. Trên giang hồ có người như vậy tồn tại ư? Họ chưa từng được nghe ai nhắc đến cả.

Tương Thanh hỏi, “Ngươi có từng nhìn thấy hắn trước đây không?”

Mạc Tâm lắc lắc đầu, ho khan vài tiếng rồi yếu ớt đáp, “Thuộc hạ chưa bao giờ thấy qua….Trên mặt hắn có rất nhiều vết sẹo. Bên dưới mắt lại có một đường khâu rất dài, cạnh mũi thì có một đường khâu nhỏ….Hầu như những đường khâu ấy chạy khắp mặt hắn. Giống như gương mặt ấy là được chắp vá lại từ những phần rời rạc vậy.”

Lần này, Ngao Thịnh và Tương Thanh không chỉ đơn giản là giật mình mà còn là sửng sốt. Chỉ cần tưởng tượng ra một gương mặt chằng chịt đường may vá thế thôi cũng đủ thấy quỷ dị đến nhường nào rồi. Một người như thế, nếu từng gặp qua một lần thì chẳng cách nào quên cho được.

“Ai nha má ơi.” Tước Vĩ bỗng vỗ đùi một cái, chen ngang vào, “Đây chẳng phải là bách quỷ lục sao?”

Hai người Thịnh, Thanh khó hiểu xoay đầu lại nhìn lão gia gia, “Bách quỷ lục? Đó là gì?”

“Bách quỷ lục là chú pháp cao siêu nhất của vu sư đứng đầu Xa Quỷ tộc.” Tước Vĩ vừa nói vừa tìm chỗ để đặt mông ngồi xuống, “Có biết tại sao mọi người lại gọi họ là Xa Quỷ tộc không?”

Cả hai bây giờ chỉ còn mỗi năng lực gật đầu và lắc đầu, thế là cũng bèn tìm chỗ ngồi gần bên lão gia gia, thành khẩn mà lắng nghe lão nói.

“Trong truyền thuyết xa xôi, tổ tiên của Xa Quỷ là một quái tử thủ[2] chuyên phụ trách thực thi tội hình ngũ xa phanh thây[3] ở nước Tần.” Tước Vĩ trầm giọng kể, “Đại khái là bởi vì bị những oan hồn mất tay mất chân nhiều vô số kể ấy ám nên khi quái tử thủ đó già thì da thịt bắt đầu bị mục rữa, bong ra từng mảng từng mảng. Bệnh trạng của hắn vô cùng thê thảm.”

Tương Thanh và Ngao Thịnh nghe xong thì đều nhíu mày.

“Rất nhanh, quái tử thủ già đó sẽ phát bệnh mà chết, sau khi chết xuống địa ngục thì cũng được giao phụ trách thi hành hình phạt ngũ xa phanh thây. Chẳng qua những đối tượng mà hắn phải giày xéo không phải là người mà là quỷ. Làm quái tử thủ của địa phủ thì vĩnh viễn không được siêu thoát.” Lão nhân tiếp tục đều giọng kể, “Bất quá, quái tử thủ ấy lại chẳng cam tâm muôn đời bị giam cầm ở địa phủ nên hắn đã tìm cách mà lẻn đi. Chỉ tiếc diêm vương gia đã thu giữ thân thể hắn, ngài chỉ cho hắn hồn phách để tồn tại mà thôi. Một khi không có thân thể mà vẫn cứ ngoan cố trốn khỏi địa phủ thì hồn phách sẽ bị tiêu tan, vạn kiếp bất phục.”

Ngao Thịnh nghe xong mà dở khóc dở cười, “Lão gia hỏa à, không phải là ông định lừa con nít đó chứ?”

Lão nhân cười mát, “Mấy chuyện này chỉ là tương truyền lại. Ta cũng chỉ là nghe người ta nói mà thôi.”

“Gia gia à, người cứ kể tiếp đi.” Tương Thanh hối, “Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó, hắn đã trăm phương nghìn kế trốn chạy khỏi địa phủ. Nhưng mà diêm vương không đồng ý trả thân thể lại cho hồn phách của hắn, vì thế, hắn đã nảy ra một mưu đồ đối với thi hài của bọn quỷ kia.” Lão nhân gia đắn do nói, “Mỗi lần hắn phanh thây đám tiểu quỷ kia thì đều chừa lại một ít da thịt vụn vặt của chúng. Lúc ấy, hắn đã nghĩ ra cách là sẽ thu thập đám thịt vụn kia rồi vá lại thành một thân thể mới.

“Tiếp theo nữa thì linh hồn hắn nhập vào trong thân thể ấy rồi chạy trốn khỏi địa phủ phải không?” Ngao Thịnh nhanh mồm chen vào.

“Phải, bởi vì hắn đã dùng tổng cộng một trăm thi thể của bọn quỷ nên mới có tên là bách quỷ lục.” Lão nhân thở dài, “Nghe nói, con người lúc sống làm quá nhiều chuyện ác nhưng lại không bị báo ứng thì khi chết xuống địa phủ sẽ bị đày đọa. Nghiêm trọng nhất chính là hình phạt ngũ xa phanh thây. Mấy tên tiểu quỷ đó lúc còn sống đều là những kẻ cường hào ác bá, cực kì tàn nhẫn hung ác. Tất cả những oán khí của chúng đều tích tụ lại trên da thịt của chính chúng.”

“Nói vậy, tổ tiên của Xa Quỷ tộc khi dùng thân thể được làm nên từ một trăm thi hài của tiểu quỷ thì cũng chính là đang thừa hưởng oán khí của một trăm tên ác nhân ấy ư?” Ngao Thịnh hỏi.

“Đúng vậy.” Lão nhân gật đầu, “Tên tổ tiên kia sau khi chạy thoát khỏi địa phủ thì càng lúc càng trở nên tệ hại, càng ngày càng tà ác. Sau khi hắn lưu lại hậu nhân thì lại bị diêm vương lôi về địa phủ, ngũ xa phanh thây, cũng chỉ vì tội lỗi chồng chất của mình.”

Tương Thanh hỏi, “Hậu nhân mà hắn lưu lại cũng chính là người đã lập nên xa quỷ tộc phải không?”

“Phải.” Lão nhân vuốt cằm nói, “Ta nghe nói, trong những loại chú pháp được truyền lại cho các đời hậu nhân của Xa Quỷ tộc, thì thứ lợi hại nhất chính là bách quỷ lục. Người thi chú sẽ phải tiêu hao một lượng máu lớn còn người chịu chú sẽ biến thành kẻ chẳng ra dạng người cũng chẳng thành hình quỷ, nhưng lại có năng lực khiến người khác phải kinh sợ.”

“Vậy chú thuật bách quỷ lục ấy phải thi triển như thế nào?” Ngao Thịnh tuy đã được nghe lão nhân gia giải thích nhưng vẫn còn một số điều chưa thể thông hiểu được, bèn hỏi lại “Chẳng lẽ không có ai biết được cụ thể sao?”

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, “Từ xưa, Xa Quỷ đã là một bộ tộc thần bí nhất rồi. Người bình thường thì không tài nào biết được. Ta cũng chỉ là tình cờ nghe được mà thôi…Cụ thể thế nào thì chẳng biết đâu mà lần. Truyện kể cũng đã thất truyền nhiều năm như vậy rồi. Chẳng có gì là rõ ràng hết.”

Ngao Thịnh nghe xong thở dài, xoay mặt nhìn qua thì lại thấy Tương Thanh đang cau chặt đôi mày, nhìn có chiều đăm chiêu lắm.

“Thanh.” Ngao Thịnh nhẹ gọi một tiếng. Tương Thanh ngẩng đầu lên, giao với ánh nhìn của Ngao Thịnh. Hai người không hẹn nhưng lại cùng nghĩ đến những lời ám ảnh của vu sư kia – hắn đã không còn là người mà là quỷ…Hắn muốn công tử và người công tử yêu không được chết già.

Tương Thanh lắc lắc đầu vài cái, cảm thấy bây giờ nếu cứ miên man suy đoán cũng chẳng được gì, bèn nói, “Trước mắt, chúng ta đừng vội cả quyết lung tung. Ta sẽ mang người đi điều tra những chuyện có liên quan đến vu sư kia. Mặt khác, việc quan trọng hiện tại cần để tâm chính là chuyện Tề Soán Thiên xua quân làm loạn, đừng để những chuyện linh tinh làm rối loạn tâm tình.”

“Phải đấy.” Lão nhân gia cũng tán đồng, “Chưa đánh mà lòng đã loạn chính là việc tối kị của binh gia.”

“Lão gia gia, ông hãy theo bọn ta hồi cung đi?” Ngao Thịnh đột nhiên quay sang hỏi Tước Vĩ, “Như thế sẽ tiện lợi hơn. Nhưng nếu ông không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng…”

“Có ngốc đâu mà lại không muốn hả?” Lão nhân gia lớn giọng cười, “Hoàng cung nổi tiếng là có sơn hào hải vị, trăm ngàn kẻ hạ người hầu, ta muốn còn không kịp nữa là!”

Ngao Thịnh ảo não nhìn Tương Thanh một cái, rồi lại vô lực mà liếc lão nhân gia – tuy ông già này có năng lực không thua gì thần tiên thật nhưng tính tình thì chẳng khác gì là đồ đệ của rượu thịt cả.

......

Hai ngày sau, Tương Thanh và Ngao Thịnh khởi giá hồi cung, đúng lúc ấy lại nghe được nội thị báo lại một tin tức quan trọng, đó là – Mộc Lăng đã đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện