“CÓ BIẾT thứ này là gì không?” Trong lúc trên đường trở về, Mộc Lăng bỗng quay sang hỏi Tương Thanh và Ngao Thịnh về quả thiết cầu mà hắn đang cầm trong tay. Cả hai chỉ biết lắc lắc đầu, tỏ ý – lần đầu được bọn ta nhìn thấy nó đó. Một quả cầu rỗng ruột chỉ cần lắc lắc mấy cái là có thể hô gọi đám rắn rết trùng ong đủ loại đến, thật sự là ngoài sức tưởng tượng mà.

“Món đồ này gọi là trùng nao.” Mộc Lăng nhìn hai kẻ mặt ngờ nghệch không biết gì kia mà nói, “Hình tròn thì là trùng nao, còn loại hình trụ là cổ nao.” [1]

“Nao?” Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Nó cũng giống như những loại nhạc khí bình thường khác phải không?”

“Đúng vậy.” Mộc Lăng gật gật đầu, “Đây là lần đầu ta mới được tận mắt trông thấy thứ này đấy. Trước kia nhiều lắm thì cũng chỉ nhìn sơ qua trong sách cổ mà thôi. Tương truyền thì vật này là do Cổ Vương lưu lại từ thời đã xưa lắm rồi, nhưng, nghe đâu, ông ta ở tận phía tây nam của Miêu tộc lận. Không biết bây giờ sao lại rơi vào tay của Hạ Lỗ Minh nữa.”

“Nếu nó là nhạc khí vậy thì tại sao lại có thể dẫn dụ nhiều loại độc trùng đến thế?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi.

“À......” Mộc Lăng đắn đo một lúc mới đáp, “Nghe nói chuỗi lục lạc bên trong quả cầu này là do một trăm loại độc trùng làm nên. Các loại độc trùng trong thiên hạ đều là những loài có linh tính, chỉ cần chúng nghe thấy tiếng chuông này thì sẽ dựa theo đó mà tìm đến nơi đã phát ra âm thanh. Nếu tiếng chuông vang lên chậm rãi thì sẽ gọi lũ độc trùng đến, ngược lại, tiếng chuông mạnh mẽ dồn dập thì cái đám sâu bọ kia sẽ nhanh chóng bỏ đi.”

Tương Thanh và Ngao Thịnh cùng lúc gật gù ra chiều đã hiểu.

“Thế còn cổ nao thì sao?” Tương Thanh hỏi tiếp, “Nó sẽ gọi cổ trùng đến à?”

Mộc Lăng lắc đầu, đáp, “Cổ nao còn đáng sợ hơn nhiều. Phàm là những người bị trúng cổ độc, chỉ cần nghe thấy tiếng cổ nao ngân lên thì sẽ bị khống chế.”

Tương Thanh gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Ngươi vừa mới bảo, kẻ thông đồng với Hạ Lỗ Minh là người không tầm thường…” Ngao Thịnh cau mày hỏi, “Vậy, ai mới là người có khả năng sở hữu trùng nao và cổ nao?”

Mộc Lăng thở dài, “Là Cổ Vương! Song, ông ta đã sớm về chầu ông bà mất rồi, phỏng chửng có thể là hậu nhân của ông ấy, hoặc là kẻ được Cổ Vương chân truyền….Tóm lại là kẻ rất rất lợi hại. Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao lại có mấy thứ như Lam Diễm, quặc sưu này nọ. Hóa ra là ông tổ dụng độc đã quay trở lại.”

“Ông tổ dụng độc?” Ngao Thịnh và Tương Thanh quay đầu lại nhìn Mộc Lăng chăm chăm. Cả hai đều cảm thấy danh hiệu này nghe rất chi là kêu.

“Ta không có nói bậy đâu nhá!” Mộc Lăng mặt đầy thật thà mà lớn tiếng nói, “Không được rồi! Ta phải đi tìm dược liệu thôi! Phải chuẩn bị thêm nhiều thuốc giải độc, bằng không tới lúc đó sẽ phiền lắm đây!”

Tương Thanh khẽ nhíu mày. Lúc này, Mộc Lăng đột nhiên lại cười to mà rằng, “Ta nói này Tiểu Thanh à~~~, chàng họ Hạ khá là hào phóng nha~~~, Trùng nao này dẫu có tiền muôn bạc vạn cũng khó lòng mua được đó. Cứ nhìn mặt chàng là biết, chàng muốn dành tặng nó cho ngươi đó mà~~~~. Ngươi tốt nhất là giữ cho kĩ vào. Nó là bảo vật có một không hai trên đời, cũng là vũ khí đứng đầu thiên hạ đó. Sau này biết đâu sẽ có lúc cần đến. Ngươi cứ nghĩ thử đi, có nó ấy hả, đừng nói là một chọi một, dù có đối đầu với thiên quân vạn mã cũng chẳng thành vấn đế đâu. Không tốn chút sức lực nào cũng có thể dẹp gọn toàn bộ địch thủ.”

Tương Thanh nghe xong, theo bản năng mà khẽ đưa mắt liếc nhìn Ngao Thịnh một cái, chỉ thấy Ngao Thịnh sắc mặt khó coi vạn phần, lòng lại thầm nhủ – đúng là Mộc Lăng lúc nào cũng sợ thiên hạ không đủ loạn mà.

Đại ma đầu chẳng những không biết điều mà im lặng, thậm chí lại còn vừa đi vừa hí hửng dùng cái giọng nhừa nhựa mà nói tiếp, “Hây dồ! Ngươi đừng có mà thấy chàng Hạ Lỗ Minh tuổi già mặt biến dạng mà buồn. Cứ nhìn chàng thì biết, chàng một thân võ nghệ cao cường nha. Tuy mặt có hơi xấu một chút, nhưng mà, ta nói ớ, nam nhân a~~~chỉ cần có khí phách là đủ rồi….Cha chả, quả nhiên nam nhân ba mươi xuất đầu hơn hẳn lũ nhãi chỉ vừa đôi mươi nha. Hố hố hố!”

Tương Thanh mặt đầy nhăn nhó, quay sang nhìn Ngao Thịnh. Kẻ được nhìn lúc này mặt mũi đã trắng bệch cả ra nhưng lại chỉ cắn răng không nói nửa lời.

Đúng lúc ảnh vệ chợt xuất hiện trước mặt ba người, đầy hoan hỉ mà bẩm báo, “Hoàng Thượng, đã cứu được Mạc Y!”

Mộc Lăng vẫn còn đang mải mê khoái chí thì đã bị ảnh vệ túm lấy túm để, ba chân bốn cẳng chạy đi cứu người.

Tương Thanh quay sang nhìn Ngao Thịnh, cả hai vừa mừng vừa sợ mà nhanh chân quay trở về.

Khi vừa quay về hoàng cung, cả hai đã thấy Mộc Lăng đang chuyên chú trị liệu cho Mạc Y. Mạc Tâm đứng ở một bên vừa khóc vừa cười. Hầu hết ảnh vệ cũng tập trung gần đấy mà lo lắng dõi theo người huynh đệ của mình. Mắt thấy Ngao Thịnh tiến vào phòng, cả bọn vừa định mau mau lui tránh đi thì Ngao Thịnh đã nhanh phất tay ngăn lại, “Muốn nhìn thì cứ nhìn. Trốn cái gì mà trốn hử!”

Bấy giờ, nhóm ảnh vệ mới an tâm lưu lại, mặt mũi đầy vẻ chờ mong mà nhìn vào trong phòng.

Khi Ngao Thịnh và Tương Thanh đều đã an vị rồi Mộc Lăng mới nói, “Không có việc gì. Chẳng chết được đâu! Nhưng mà hắn bị thương thật sự rất nặng, ít nhất phải tịnh dưỡng nửa năm.”

“Còn sống là tốt rồi!” Ngao Thịnh và Tương Thanh cùng lúc bật ra một câu như thế rồi lại ngại ngùng nhìn nhau, sau đó thì im bặt hẳn đi.

Mộc Lăng mất cả một canh giờ trị liệu cho Mạc Y, đến khi đã băng bó người bệnh đâu vào đấy thì trời cũng sớm tối sẫm đi.

Thần trí Mạc Y cũng đã thanh tỉnh tám chín phần. Khi vừa nhác thấy Ngao Thịnh thì suýt chút nữa đã kinh ngạc mà nhảy dựng lên, sau lại nhìn đến đệ đệ của mình đang đứng gần đấy mới nhẹ nhõm thở ra. Chốc sau, Mạc Y đem toàn bộ chuyện đã xảy ra mà kể lại một lượt. Ngày đó, y cùng Mạc Tâm lần theo cỗ xe ngựa kia thì bị hắc y nhân đánh lén. Đối phương có võ công rất cao, hai người họ căn bản không phải là đối thủ của hắn. Lúc ấy, hắn đã dùng kế để cho Mạc Tâm thoát thân, chạy về báo tin. Tiếp theo đó, hắc y nhân kia đã đánh y rơi xuống sông. Nhưng khi y vẫn chưa chìm hẳn xuống lòng sông thì đã được một người nào đó vớt lên rồi đưa đến kho thóc gần đấy.

Khi đó, tâm trí y mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ là có một ai đó khác đứng bên bờ quát lớn rằng, “Sửu bát quái chết tiệt kia, hắn chẳng qua chỉ là một nô tài của người trong mộng của ngươi mà thôi, cần gì phải tốn công cứu hắn chứ!”

Mạc Y dừng lại, suy nghĩ gì đó một lúc mới tiếp, “Sau đấy thì thuộc hạ ngất đi, còn bị sốt cao liên tục nên không biết chuyện gì xảy ra nữa.”

Mạc Y nói xong, tất cả mọi người cũng đều im lặng. Sắc mặt Ngao Thịnh càng lúc càng trở nên khó coi hơn.

Tương Thanh bảo Mạc Y hãy yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt, còn Mạc Tâm cũng đang bị thương nên hãy ở lại mà chiếu cố ca ca mình.

Rời khỏi khu nội viện của ảnh vệ, Mộc Lăng loạng choạng đi ra ngoài rửa tay, vừa đi vừa không quên mà nói bóng nói gió, “Mạc Y bị thương nghiêm trọng đến thế, nếu không có người kia dùng nội lực bảo vệ tâm mạch giúp hắn thì hắn đã sớm về với tổ tiên ông bà rồi a….Ái chà, Hạ Lỗ Minh thiệt quả là một nam nhân tốt. Đúng là vàng thật thì không sợ lửa mà!” [2]

Ngao Thịnh nghe xong, lòng bỗng đâm ra buồn bực, liền xoay người đi thẳng đến thư phòng.

Tương Thanh đứng tại chỗ, nhìn theo dáng vẻ đầy tức giận của Ngao Thịnh. Khi hắn đã đi khuất dạng hẳn, y mới ngoảnh lại, thở dài nhìn Mộc Lăng, “Sao huynh cứ cố tình chọc cho hắn giận thế?”

Mộc Lăng cười to, đáp, “Chỉ vì một vài câu nói mà đã giận đến mức phải bỏ đi như thế thì có nghĩa là hắn còn chưa đủ trưởng thành, vẫn là một tiểu hài tử mà thôi.”

Tương Thanh nghe Mộc Lăng nói với vẻ đầy hiểu biết xong, lại đột nhiên bảo, “Đúng rồi Mộc Lăng, gần đây trong kinh thành xuất hiện một đại phu, bảo là huynh tài không bằng hắn. Hắn mới là người xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y.”

“Cái gì?” Mộc Lăng bước một bước rõ dài đến trước mặt Tương Thanh, hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên, cao giọng hỏi, “Tên ba hoa đó là ai hả? Hắn sống ở đâu? Ông đây sẽ cho hắn biết ai mới là thiên hạ đệ nhất thần y!”

“Khụ khụ.” Tương Thanh ho khan một tiếng, nhìn Mộc Lăng mà đáp, “Chỉ vì một vài câu nói mà đã giận đến mức phải tỏ ra như thế thì có nghĩa là còn chưa đủ trưởng thành, vẫn là một tiểu hài tử mà thôi.”

Mộc Lăng chợt cảm giác như có gió lạnh thổi qua tai, đứng như trời trồng. Một lúc sau, Tương Thanh quay sang vỗ vỗ vai Mộc Lăng, nói với vẻ cảm thông, “Lát nữa, muốn ăn cái gì thì cứ bảo hạ nhân đi làm cho huynh ăn. Hôm nay vất vả rồi, mau đi ngủ đi!”  Nói xong, y liền xoay người rời khỏi khu nội viện.

Gần đấy, nhóm huynh đệ ảnh vệ thấy Mộc Lăng cứ thừa gió bẻ măng, công kích Ngao Thịnh nhà bọn họ nên cũng bỗng thấy giận thay. Dù sao thì bọn họ cũng đã chứng kiến quá trình Ngao Thịnh trưởng thành, hơn nữa còn là bậc cửu ngũ chí tôn, ấy vậy mà Mộc Lăng dám ỷ vào giao tình giữa mình và Tương Thanh, biết rằng dù hắn có chọc Ngao Thịnh tức chết thì Ngao Thịnh cũng sẽ vì nghĩ cho Tương Thanh mà không thèm đi so đo nọ kia với hắn nên lúc nào cũng nói dài nói dai nói bậy. Nhưng mà kể đi cũng phải kể lại, Mộc Lăng là kẻ có công cứu mạng Mạc Y và Mạc Tâm nên dẫu có giận mấy thì họ cũng chỉ có thể âm thầm cắn răng hờn dỗi thay Ngao Thịnh nhà bọn họ mà thôi.

Ôi, thánh thần hỡi! Thật không ngờ, Tương Thanh chỉ với một câu đầy hàm súc đã khiến cho tên ba hoa Mộc Lăng kia phải đứng hóa đá đơ mặt mo giữa sân đình, bốn bề gió thổi sắt se hiu hắt. Đúng thật là một khung cảnh hữu tình nói không nên lời, khiến nhóm ảnh vệ chịu không nổi mà ôm bụng bỏ chạy. Thiệt quá đã nha!

Đại khái là qua một đoạn thời gian uống hết một nửa chén trà nhỏ, Mộc Lăng mới phục hồi tinh thần lại, vừa mếu máo, vừa ôm gốc đại thụ gần đấy mà khóc ròng, “Hết rồi! Thôi thế là hết rồi! Tiểu Thanh vì con sói con ấy mà chơi xỏ mình! Đau lòng quá đi hà~~~~Người lớn rồi thì khó lòng mà giữ lại, cố giữ lại cũng chỉ tổ khiến cho người ta ghét hà~~~~~”

“Hắt xì......” Về bước tới cửa thư phòng, Tương Thanh còn không kịp đi vào thì đã nhảy mũi rồi.

Ngao Thịnh đang ngồi ở bên trong xem tấu chương, chợt nghe thấy có động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mắt thấy Tương Thanh bước vào, liền hỏi, “Ngươi bị cảm ư?”

Tương Thanh vội lắc đầu, đi đến bên cạnh hắn, nói, “Mộc Lăng huynh ấy từ trước đến nay ưa nói hưu nói vượn, ngươi đừng để ý.”

Ngao Thịnh thoáng có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, cười nói, “Thanh, ngươi vì ta mà bảo là Mộc Lăng không tốt, ta phải nhìn xem thử hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào a.”

Tương Thanh trừng mắt liếc hắn. Ngao Thịnh cười gượng mội cái, cúi đầu tiếp tục xem tấu chương.

Tương Thanh vô lực lắc đầu, bộ dạng vừa rồi của Ngao Thịnh nếu dùng bốn chữ “cười gượng cho có” mà miêu tả thì chẳng sai đi đâu được a.

“Tấu chương cầm ngược rồi kìa.” Tương Thanh đột nhiên nói.

Ngao Thịnh giật mình, vội đảo lại chiết tử trong tay.....Lúc này mới phát hiện, thế mới là cầm ngược à nha.

Ngao Thịnh gương mắt lên nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh chỉ cười đáp lại, sau đó lại lấy trùng nao bỏ vào trong một cái túi gấm, cột vào đai lưng của mình. Bên trong túi gấm đã lót sẵn một ít vải bông nên dù có tình cờ chạm vào cũng không gây ra tiếng vang gì.

Ngao Thịnh đưa mắt nhìn, thấy Tương Thanh có vẻ thích món đồ kia, thậm chí còn xem nó như bảo bối, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nhưng lại chỉ im lặng không nói nửa lời. Nếu lỡ mà phản ứng y hệt như lời Mộc Lăng vừa nói thì hắn chẳng khác gì kẻ chưa trưởng thành hết.

Lúc này, Tước Vĩ bỗng đạp cửa xông vào, quát “Thằng ranh kia, lúc nãy ngươi chuồn đi đâu vậy hả, chẳng biết nói với ai tiếng nào hết?”

“A, vừa nãy có chút chuyện ấy mà.” Ngao Thịnh hỏi Tước Vĩ, “Gia gia à, ông vừa từ Lạc Hà Khẩu về đó sao?”

“Phải, mới đi về.” Tước Vĩ gật gật đầu, nói, “Tiểu tử Tề Tán này dụng binh cũng không tồi nha, người cũng thông minh nữa. Chỉ tiếc là nhân mã của hắn ít quá. Nếu mà có ít nhất mười vạn đại binh trong tay thì hắn chắc chắn sẽ đại thắng cho xem.”

Ngao Thịnh cũng khẽ gật gù, “Hắn đích thật không có đủ quân lực nhưng ta cũng đã cấp cho hắn ba vạn rồi đấy thôi! Hắn chê ít à!”

“Tự hắn cũng biết là không đủ.” Tước Vĩ lớn giọng cười đáp, “Tiểu tử này rất thông minh nên đã sớm biết ngươi còn nhiều quân lực nhưng lại không chịu cấp thêm cho hắn, thành ra hắn mới lấy nhân mã của chính mình ra mà huấn luyện kìa.”

“Ai nha.” Tương Thanh đột nhiên nhớ ra một chuyện là y đã đồng ý tìm cho Tề Tán ba trăm cung nỏ thủ nên vội nói “Hai ngươi cứ trò chuyện, ta đi an bài nhân thủ một chút!” Nói xong, liền xoay người đi thẳng một đường.

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh đi xa mà lòng lại buồn bực vô cớ...... Từ lúc trở về đến giờ, Tương Thanh tựa hồ đã vui vẻ lên không ít. Chỉ bằng một tên Hạ Lỗ Minh mà lại khiến y vui đến thế sao? Lão nhân gia nhìn bóng dáng Tương Thanh đang biến mất dần, liền quay sang cười nói, “Ế? Hôm nay, tâm tình Thanh phu tử có vẻ tốt quá ha.”

Ngao Thịnh thở dài, ngay cả Tước Vĩ cũng nhìn ra được điều ấy.

“Nhưng, sao ngươi lại mặt cau mày có thế hử?” Tước Vĩ khó hiểu nhìn Ngao Thịnh, “Thanh phu tử vui vẻ thì ngươi cũng phải thấy mừng thầm chớ?”

“Đúng vậy, ta đang rất là hoan hỉ đây.” Ngao Thịnh mở bức hải chiến đồ ra, định bụng sẽ bàn chính sự, như vậy ít ra hắn cũng nguôi ngoai được phần nào.

Tước Vĩ híp mắt nhìn Ngao Thịnh một lúc rồi bỗng cười cười, ra chiều ta đây đã hiểu, “A, ta biết rồi nha! Bởi vì Thanh phu tử vui vẻ nên ngươi mới cười không nổi, phải không nào?”

Ngao Thịnh mặt đầy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn lão nhân gia, “Ông đã có tuổi rồi đó biết không? Đừng có mà nhiều chuyện như vậy nữa!”

“Sao vậy?” Tước Vĩ lấy chiếc quạt hương bồ lận ở đai áo sau lưng ra mà phe phẩy mấy cái “Bị nói trúng tâm sự nên quạu quọ hả? Nói ra ta nghe nào, xem sư phụ ta đây có thể giúp đồ nhi giải quyết không?”

Ngao Thịnh giương mắt nhìn lão, bật cười đáp, “Ông bảo là không nhận đồ đệ mà? Ta cũng chẳng muốn phải làm đồ nhi của sư phụ Ân Tịch Ly đâu.”

“Ai nói Ân tiểu tử là đồ đệ của ta hả?” Lão phụng phịu nói, “Lão nhân gia ta đời này chỉ nhận có mỗi tên mặt lạnh không biết cười là Viên Liệt làm đệ tử. Còn Tề Diệc, Viên Lạc chỉ là hai đứa đến dự thính mà thôi!”

Ngao Thịnh có chút sửng sốt, hỏi, “Sao ông lại không dạy Ân Tịch Ly?”

“Việc gì ta phải dạy y chứ?” Lão nhìn Ngao thịnh đầy xem thường, “Y cần gì ta phải dạy?”

Ngao Thịnh phất tay bảo, “Quên đi, đừng nói về cái lão xúi quẩy ấy nữa, nghe mà phiền.”

“Hắc hắc.” Lão nhân vui vẻ đáp, “Chính vì cái điểm ấy mà lão thích ngươi đấy! Nào, nói đi, sao lại không vui thế này?”

Ngao Thịnh buông bức hải chiến đồ trong tay xuống, cân nhắc một lúc rồi nói, “Trước đây, vì đăng cơ, ta đã buộc Thanh phải làm một chuyện tổn hại đến người khác, khiến người ấy bỏ đi……Sau đó thì ta đăng cơ. Thanh thì lúc nào cũng mang mặc cảm tội lỗi với người kia….Gần đây, đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến bọn ta nghĩ hắn quay về tìm hai ta trả thù. Nhưng thật không ngờ, hôm nay gặp lại người nọ, hắn khiến cho ta rất đỗi ngạc nhiên. Hắn chẳng những không trở nên xấu xa mà còn tốt hơn trước. Hắn bảo hắn không hận Thanh….” Nói tới đây, Ngao Thịnh bỗng thở dài, “Còn nói ngay cả ta cũng không phải là người hắn hận nhất, sau đó thì vội vã bỏ đi, còn tặng cho Thanh một bảo bối quý giá nữa. Thanh vì thế mà rất vui vẻ..... Còn vui hơn cả trước kia!”

Lão nhân gia nghe xong, nhíu mày, “Sau đó ngươi liền cảm thấy lợi thế mà mình cố công xây đắp bỗng chốc bị tiểu tử kia đoạt đi, đâm ra ghen ghét mà khó chịu trong lòng. Càng nhìn thấy Tiểu Thanh vui vẻ thì càng không thoải mái chứ gì?”

Ngao Thịnh bất đắc dĩ nhìn lão nhân gia một cái, uể oải đáp, “Có lẽ Mộc Lăng nói đúng, con người tốt xấu gì thì đến tuổi ba mươi cũng sẽ thành thục trầm ổn hơn. Còn ta, bất quá cũng chỉ là một tiểu tử hai mươi tuổi mà thôi.”

“Ha ha ha......” Ngao Thịnh vừa dứt lời thì Tước Vĩ đã chống tay lên bàn, cười ha hả lên, giống như là đã nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời vậy đó.

Ngao Thịnh bị tiếng cười của lão dọa cho giật mình mà quát, “Lão cười gì mà cười?”

“Ai u.” Lão nhân gia cười đau cả bụng, chỉ tay vào giữa mặt Ngao Thịnh mà nói, “Ta sớm đã nghe người ta nói qua những kẻ đang yêu dù có thông minh đến cỡ nào cũng sẽ có lúc ngu hơn cả heo.”

Ngao Thịnh sửng sốt, chớp mắt mấy cái, hỏi, “Ông nói thế nghĩa là gì hả?”

Lão nhân gia lắc lắc đầu, hỏi, “Ngươi cho là Thanh phu tử của nhà ngươi hoan hỉ như thế là vì chuyện gì hả?”

Ngao Thịnh nhíu mày, “Làm sao ta biết?”

Tước Vĩ lại phe phẩy quạt mà rằng “Y vui là bởi không còn cảm thấy có lỗi với người luôn đối địch với ngươi. Y đã có thể toàn tâm toàn ý giúp ngươi đối phó với địch nhân mà không phải bị vây trong tình cảnh khó xử.”

Ngao Thịnh ngây người một chốc, lúc sau mới giật mình phản ứng, “A......”

Tước Vĩ nhìn trời, nói, “Ngươi có biết Thanh phu tử của ngươi sợ gì nhất không? Là bản thân mình sẽ mềm lòng đó! Một khi ngươi và người kia đối đầu nhau, y đương nhiên sẽ giúp ngươi rồi. Nhưng, người kia lại là kẻ mà y không thể làm tổn thương thêm một lần nào nữa. Cũng vì suy nghĩ đó mà Tiểu Thanh mới bị giày vò….Hiện tại thì tốt rồi! Con đường phải đi trước mắt đã bằng phẳng rồi, chỉ cần không phải là người kia thì đối thủ có là ai đi nữa, Thanh phu tử của ngươi cũng sẽ giữ vững quyết tâm đứng cùng chiến tuyến với ngươi….Thằng ngốc kia, ngươi có não để suy nghĩ không hả? Ta nếu mà là người thì đã mừng đế độ chết cũng mãn nguyện đó!”

Ngao Thịnh ngây phỗng ra một lúc, đột nhiên hắn cảm thấy lòng mình như được khai phá, liền nói, “Gia gia à, ăn xong rồi nói chuyện sau nhé….Ta sẽ sai người chuẩn bị cho gia gia một bàn rượu thịnh soạn, nhé?”

Lão nhân gia cười, gật gật đầu, biết tỏng Ngao Thịnh sẽ chạy đi tìm Tương Thanh ngay.

Đợi đến khi Ngao Thịnh đi rồi, không bao lâu sau, ảnh vệ chạy đến bày một bàn tiệc xa hoa ra dâng lên cho lão nhân gia, song lão vẫn cảm thấy có chút gì đó thiếu hụt, cơm ngon rượu ngọt nhưng lại chỉ lẻ loi một mình. Có chút buồn à nha!

Ngay lúc này, Mộc Lăng đã dựa theo mùi hương hấp dẫn kia mà xộc vào, nhìn thấy một bàn đầy thức ăn mà mắt long lanh tỏa sáng. Hai người, một già một trẻ liếc mắt nhìn nhau. Lão gia gia thông giọng hỏi, “Tiểu thần y, có muốn cùng lão đối ẩm hay không?”

“Đương nhiên là muốn rồi đó mà!” Mộc Lăng ưỡn ngực, đanh mặt đi đến chiếc ghế bên cạnh, cùng lão nhân nâng chén rượu nồng, mở lòng đối ẩm. Hai người vừa ăn vừa tán chuyện, càng nói càng hăng say, chưa đến ba tuần rượu thì đã đổi giọng, xưng huynh gọi đệ.

“Mộc hiền đệ, đệ xem, món bồ câu sữa tam vị này nếu mà cho thêm chút vừng trắng vào nữa thì sẽ càng thơm nha!”

“Lão ca ca đúng là cao kiến a! Còn phải cho thêm tí tiêu xanh và hồi hương nữa thì sẽ là mỹ vị nhân gian a!”

“Đúng, đúng a! Nào, cạn!”

“Cạn!”

“Ha ha ha......”

......

Tương Thanh sau khi tuyển chọn ba trăm cung nỏ thủ từ trong đội ám bộ ra thì dặn dò họ nhanh đi dùng cơm, sau đó buổi tối vào cung tập hợp.

Nhóm cung nỏ thủ vừa đi, Tương Thanh liền quay đầu lại, định sẽ tìm chỗ nào đó ăn qua loa một bữa nhưng lại trông thấy Ngao Thịnh mặt đầy kích động chạy từ ngoài vào, hô “Thanh!”

Tương Thanh bị bộ dạng chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng của hắn dọa không nhỏ, liền tiến lên hỏi “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngao Thịnh thở lấy thở để, nhìn Tương Thanh chăm chăm một lúc, sau đó lại đột nhiên kéo y ôm vào lòng. Tương Thanh thoáng giật mình, lúc này Ngao Thịnh lại thì thầm vào tai y, “Thanh à, ta cũng rất vui!”

Tương Thanh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh, hỏi, “Vui? Tại sao?”

Ngao Thịnh nhìn y đầy dịu dàng, đáp, “Bởi vì ngươi cũng đang rất vui.”

Tương Thanh ngây ra một chốc, lại đáp, “Lúc nãy, ngươi đã để Hạ Lỗ Minh đi.”

Ngao Thịnh ngơ ngác gật gật đầu, “Kỳ thật, ta không muốn thả cho hắn đi, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy nên để hắn đi thì sẽ tốt hơn.”

Tương Thanh khẽ cười, “Bởi vì ngươi biết, thả hắn đi, ta sẽ không khổ sở.”

Ngao Thịnh tròn mắt nhìn, Tương Thanh khẽ vỗ vỗ hai má của hắn, nhỏ giọng nói, “Cho nên ta rất vui.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện