TƯƠNG THANH chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, vội ngẩng đầu lên cắn răng trừng Ngao Thịnh một cái. Thịnh ta nhác thấy Tương Thanh không hài lòng nên bèn cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe miệng y.

Tương Thanh cảm nhận được y phục của Ngao Thịnh đang cọ xát trên vùng ngực mình, vải dệt mềm mại mướt lạnh, khiến từng xúc cảm trở nên dị thường khác lạ, khiến y không rõ vì sao lại thấy nhộn nhạo trong lòng.

Ngao Thịnh di chuyển nụ hôn từ khóe miệng lên đến môi Tương Thanh, từng va chạm làm hắn mê say đến lạ, vươn đầu lưỡi mà liếm nhẹ. Tương Thanh mặt nóng bừng. Y không hiểu mấy về những phương thức tán tỉnh này, chỉ biết là Ngao Thịnh kia đang làm chuyện vô cùng xấu hổ, hại người ta mặt đỏ tim đập cuồng loạn cả lên.

“Thanh.” Ngao Thịnh chậm rãi hôn lên hai gò má hồng, rồi lướt dịu dàng lên đuôi mắt, lại tinh tế dùng tay miên dọc theo đôi mày đậm, cuối cùng lại nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi Tương Thanh... Hắn rất thích chiếc mũi này của Tương Thanh, vừa cao vừa thẳng, vô cùng xinh đẹp.

Tương Thanh chẳng có tâm trạng hưởng ứng sự trêu đùa của Ngao Thịnh, sớm đã nhắm chặt hai mắt giả chết, song trong lòng lại không ngừng thắc mắc, tên sói lang này không phải đã từng bảo, hắn đã hai mươi tuổi đầu nhưng chẳng biết chuyện ân ái là thế nào sao, ấy vậy mà sao từng động tác lại thành thạo thế kia nhỉ, chỉ có mỗi việc là hôn thôi mà cũng bày ra đủ trò. Như vậy chứng tỏ rằng mỗi ngày tên lưu manh này đều suy tưởng những chuyện nhăng nhít.

Ngao Thịnh hưng trí bừng bừng. Tương Thanh ngoan ngoãn nằm im cho hắn hôn, dẫu thật lòng y rất muốn phản kháng song lại chẳng cách nào động đậy, hơn nữa lại chẳng thể kêu cứu, nên chỉ còn mỗi nước là cắn răng chịu đựng. Đôi mày Tương Thanh cau chặt, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng thật sự là khiêu khích mắt người nhìn mà. Ngao Thịnh lấy tay đè lên ngực Tương Thanh, thấp giọng cười hỏi, “Thanh à, sao lại không mở mắt ra hở? Chẳng lẽ không muốn trông thấy mặt ta sao?”

Tương Thanh hừ một tiếng, ý bảo  —— ừ đấy, không muốn nhìn đấy! Ngao Thịnh bật cười, cơn hưng phấn lại trỗi dậy, chợt nhiên trở nên thô bạo hẳn đi, đè Tương Thanh xuống, há mồm cắn lên cằm y, cứ thế, vừa hôn vừa cắn. Tương Thanh sinh đau, quạu quọ trừng mắt nhìn. Ngao Thịnh đắc ý, tiếp tục hôn, môi hắn dán sát vào, đầu lưỡi không ngừng dò xét đi vào sâu bên trong khoang miệng Tương Thanh rồi chậm rãi nhấm nháp từng chút từng chút một, cố tình chọc ghẹo đầu lưỡi đang chẳng biết phải trốn đằng nào của Tương Thanh. Tương Thanh lại một lần nữa rùng mình nhắm chặt mắt, nhưng chiếc lưỡi ma mãnh kia nào chịu buông tha, cứ liên tục quấy đảo khắp khoang miệng y đến nhộn nhạo, khiến tiếng rên nhẹ bật ra từ yết hầu. Ngao Thịnh vô cùng khoái trá, lại hăng say hôn sâu hơn, sâu hơn nữa, sau một lúc một chịu rời đi. Sợi chỉ bạc giăng ngang giữa hai khóe môi. Cảnh sắc ám muội đến khó tả.

Tương Thanh ai oán liếc Ngao Thịnh, “Ngươi càn quấy đủ chưa hả, mau thả ta ra!”

Ngao Thịnh xấu xa cười, “Thanh, như thế thì sao có thể gọi là đủ, phải nhiều hơn nhiều hơn nữa cơ.”

“Ngươi mà dám làm xằng làm bậy thì lát nữa đừng có mà hối hận!” Tương Thanh yếu ớt buông lời uy hiếp, Ngao Thịnh từ trước đến nay vốn luôn rất sợ y không đếm xỉa gì đến hắn nên chiêu này ắt là hữu dụng.

Ngao Thịnh không buồn để ý, “Ta biết ngươi rất thương ta, không đành lòng nào giận ta thật đâu, nên chỉ cần ta biết chừng biết mực thì vừa có thể chiếm được ưu thế vừa không làm ngươi tức giận.”

“Ngươi......” Tương Thanh lòng rối bời, từ đâu mà Ngao Thịnh lại học được chiêu thức này chứ, chắc là từ chỗ lão Tước Vĩ không nên nết kia mà ra. Dạy toàn những thứ linh tinh khiến Ngao Thịnh thành ra như thế, nghĩ vậy, Tương Thanh chợt tức giận mắng, “Sao ngươi lại chắc là ta không dám hả?! Lần này ta giận thật rồi đấy!”

“Ngươi sẽ không làm thế đâu.” Ngao Thịnh mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ Tương Thanh, tự tin tràn đầy mà rằng, “Ta hiểu rất rõ về ngươi mà.” Ngao Thịnh vừa nói vừa nhẹ nâng cằm Tương Thanh, hai mắt chuyên chú nhìn y, “Ta hiểu ngươi hơn cả việc ngươi hiểu chính bản thân mình.”

Tương Thanh thoáng ngây ra nhìn Ngao Thịnh, thiếu niên trong trí nhớ ngày xưa nay đã đổi khác. Tại khoảng thời gian mà y không biết đến, cậu bé kia đã trưởng thành. Kẻ cuồng vọng chỉ biết kéo lấy góc áo y mà đùa chọc rồi lại ầm ĩ gào khóc bảo các ngươi chẳng ai là thật tâm yêu ta cả, hiện tại đã khôn lớn đến mức có thể áp chế được y, hơn nữa còn tự tin mà nói rằng, rất hiểu y.

Trong lúc Tương Thanh thất thần, Ngao Thịnh đã tận dụng thời cơ mà cúi đầu hôn lên xương quai xanh của y khiến y không tự giác được mà run lên, “ Sao ngươi và Ngao Ô lại giống hệt nhau thế!”

Ngao Thịnh giật mình, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, “Ngao Ô từng liếm chỗ này sao?”

Tương Thanh ngoảnh mặt đi, bỏ thầm một câu, “Nó chỗ nào mà chẳng liếm.”

“Cái gì?” Ngao Thịnh nhíu mày, cắn răng quát, “Lát nữa ta sẽ đi thiến nó! Đỡ cho nó phải nhìn ngươi mà nghĩ lung tung!”

Tương Thanh bị lời này của Ngao Thịnh chọc cho bật cười, “Ngươi có bị làm sao không hở! Nó có phải là người đâu!”

Ngao Thịnh xoa nhẹ eo Tương Thanh, “Ngươi rất được lòng người, con súc sinh kia nói thế nào cũng là giống đực, ta không thể không đề phòng!”

Tương Thanh lại xoay mặt nhìn sang nơi khác, nhẹ giọng thương lượng với ai kia, “Ngươi cần gì phải điểm huyệt ta, buông ta ra trước rồi nói tiếp!”

Ngao Thịnh nhướng mày, “Sao được chứ, thể nào ngươi cũng phản kháng cho xem!”

Tương Thanh nhíu mày, “Ta đâu còn sức mà phản kháng chứ, ngươi cứ giải huyệt cho ta trước đi.”

Ngao Thịnh nhìn xoáy vào mắt Tương Thanh, “Có thật là không phản kháng không?”

Tương Thanh hé môi đáp, “Thật.”

Ngao Thịnh mỉm cười lắc đầu, vươn tay chạm lên lên khóe miệng Tương Thanh, “Thanh à, mỗi lần nói dối ngươi sẽ nhẹ cắn môi một cái, khóe miệng thì cong xuống, còn ánh mắt thì lại nhìn đi nơi khác.”

Tương Thanh bị lật tẩy nên chỉ còn biết cúi đầu.

Ngao Thịnh nhẹ cười, “Mỗi khi không biết phải làm gì hay cảm thấy thua cuộc thì ngươi lại cúi đầu, mắt thì cứ nhìn rũ xuống”

Tương Thanh ngưỡng mặt trừng ai kia.

Ngao Thịnh dịu dàng xoa đôi may đang nhíu lại của Tương Thanh, “Khi muốn phô trương thanh thế thì lại trừng mắt lên, không phải là ngươi tức giận mà là chỉ thờ ơ nhìn thôi…. Chỉ có mỗi nơi này là thành thật nhất.” Ngao Thịnh đặt tay lên ngực trái của Tương Thanh, đảo quanh vài vòng, thấp giọng mà rằng, “Nơi đây không biết gạt người…. Ta ôm ngươi, hôn ngươi, ngươi hoàn toàn không chán ghét.”

Tương Thanh mặt đỏ bừng, không biết phải đáp trả thế nào, thật lâu sau mới lắc đầu nói, “Ngươi nói bậy!”

“Đấy.” Ngao Thịnh hôn lên khóe môi y, “lại nói dối nữa rồi.”

Tương Thanh hiện tại biểu cảm có chút không tự nhiên, mặt thì đỏ, toàn thân nóng bừng. Ngao Thịnh lo rằng y sẽ lạnh nên vội lấy một tấm chăn lông dê mịn phủ lên cả hai người.

Xung quanh bỗng tối sầm lại, Tương Thanh nhìn ra bốn phía, “Ngươi làm gì vậy? Nóng chết được.”

Ngao Thịnh khẽ cười, “Như vậy ngươi có thể kêu la vài tiếng rồi, nếu cứ cắn răng chịu đựng thì khổ sở lắm.”

“Ta thèm vào.” Tương Thanh mạnh miệng đáp, “Ngươi đừng đắc ý, chờ sau khi khỏi hẳn ta sẽ đòi lại bằng hết!”

“Sao cơ?” Ngao Thịnh hứng khỏi hỏi, “Đòi thế nào cơ?”

Tương Thanh lườm Ngao Thịnh, “Bắt trói ngươi lại rồi đánh cho tơi tả!”

Ngao Thịnh có chút thất vọng lắc đầu, tựa lên ngực Tương Thanh, dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng vân vê điểm đỏ trước ngực y, “Chỉ đánh thôi sao? Ta còn chờ mong là ngươi sẽ làm chuyện gì thất lễ với ta nữa chứ.”

“Nằm mơ đi!” Tương Thanh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng,  cố gắng không khiến cho thanh âm mình run rẩy, nói, “Ta.....có chết cũng không làm”

“Có chết cũng không làm?” Ngao Thịnh hừ cười, vùng ra khỏi tấm chăn mà ngồi dậy, cởi toạc y phục mình ra.

“Ngươi làm gì vậy hả?” Tương Thanh trợn to mắt nhìn, cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà.

Ngao Thịnh nhếch mép cười đầy hạ lưu, “Quyến rũ ngươi!”

“Nhảm nhí.” Tương Thanh nhỏ giọng nói thầm.

Ngao Thịnh cười chẳng đáp, chỉ chuyên tâm cởi từng lớp y phục của mình xuống.

Tương Thanh ngoảnh mặt sang một bên, nhưng bên trong mã xa, chỉ cần đảo một vòng thì lại nhìn thấy ai kia. Ngao Thịnh da màu mật, thân hình xốc vác cao lớn, những đường cong trên cơ thể ẩn hiện, tuy không rõ ràng hơn lại cuốn hút vô cùng. Ngao Thịnh dáng người dẫu cao lớn nhưng so ra thì vẫn bị gọi là gầy, cổ cùng xương quai xanh tinh tế hoàn mỹ… Bất tri bất giác, Tương Thanh lại âm thầm mà nhận xét, đợi đến khi giật mình nhớ ra thì lại nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của Ngao Thịnh. Mặt lại đỏ thêm vài phần. Tương Thanh kiên quyết ngoảnh mặt chẳng nhìn, song Ngao Thịnh lại vẫn cứ tỉnh bơ mà làm, cởi đến khi không còn gì để cởi nữa.

“Thanh, không quay lại nhìn ta một cái sao?” Ngao Thịnh ác ý quyến dụ Tương Thanh.

Tương Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, tai lập tức liền đỏ ửng lên. Ngao Thịnh cứ trần nhồng nhộng, hơn nữa nơi nào đó còn có phản ứng..... Tương Thanh nhíu mày, mắng nhỏ một tiếng, “Hạ lưu!”

Ngao Thịnh cười đểu, “Không hạ lưu thì sao mà áp chế được ngươi chứ?”

“Ngươi......” Tương Thanh trợn mắt trừng Ngao Thịnh, “Sau này ngươi chỉ cần học binh pháp chiến thuật với Tước Vĩ gia gia là được rồi, đừng có học đòi mấy thứ linh tinh!”

Ngao Thịnh cau mi, cười rằng, “Sao mà được, lão nhân gia mình đầy tài hoa, nhất là về phương diện này đó nha.” Nói xong, liền xuống tay cởi bỏ xiêm y của Tương Thanh.

“Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?” Tương Thanh khẩn trương quát.

“Làm gì à?” Ngao Thịnh cười hạ lưu, “Ta cởi hết rồi, nếu ngươi mà còn nguyên vẹn thế này thì chả công bằng chút nào hết ấy, hai ta phải hết sức chân thành với nhau chứ.”

“Chân thành cái đầu nhà ngươi ấy!” Tương Thanh giận dữ mắng.

Ngao Thịnh cười đầy giang tà, “Thanh à, ta đã cởi hết rồi mà, ngươi còn muốn gì nữa nào?”[1]

“Ngươi đi chết đi!” Tương Thanh thẹn quá thành giận, “Đồ không biết xấu hổ!”

Ngao Thịnh thuần thục một đường cởi sạch hết áo quần trên người Tương Thanh, sau đấy thì ném chúng sang một bên, cuối cùng lại vừa lòng vừa ngắm nhìn Tương Thanh vừa gật gù mà rằng, “Như vậy mới công bằng chứ. Ta đã trần như nhộng thế này thì ngươi cũng phải giống vậy.”

Tương Thanh nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ rần lên, thật tình không biết phải làm sao cho tốt.

Ngao Thịnh vươn tay vuốt nhẹ lên bụng Tương Thanh, thấp giọng nói, “Lần này thật sự là đã tổn thương nguyên khí quá nặng, gầy đến thế còn gì.”

Tương Thanh mở to mắt ra lườm ai kia, “Cho nên ngươi đừng có mà xằng bậy, mau thả ta ra!”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Thanh à, thả ngươi ra cũng vô dụng thôi, tốt hơn hết chính là lấy thật nhiều món ngon đến bón cho ngươi ăn, nuôi cho béo cho tròn ra.”

Tương Thanh biết Ngao Thịnh sẽ không thay đổi ý định, trong khi đó lại còn phóng mắt nhìn xuống chiêm ngưỡng thân thể y, liền cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn tìm nơi nào đó có thể trốn vào, sau một lúc lại quát, “Ngươi nhìn đủ chưa hả?”

Ngao Thịnh gật gật đầu, xấn đến là ôm chầm lấy Tương Thanh.

Hai cơ thể trần trụi hoàn toàn dán chặt vào nhau. Ngao Thịnh khẽ cọ cọ cả người mình vào người Tương Thanh.... Tương Thanh chợt cảm giác thấy phía bên dưới của Ngao Thịnh lại trướng to thêm một vòng, cả người y cũng run lên.

Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Thanh, sao ngươi không có phản ứng gì hết vậy?”

Tương Thanh không buồn để ý đến hắn – con người này lúc nào cũng phát ngôn linh tinh, thực đáng ghét.

Ngao Thịnh vươn tay, nhẹ di dọc theo thắt lưng Tương Thanh, một đường xoa xuống đầu gối rồi len tay vào bên mép trong đùi, khẽ khàng tách hai chân y ra. Giữa hai chân chợt trở nên ướt lạnh, khiến Tương Thanh lo lắng nhắm tịt mắt lại. May mắn có một tầng chăn phủ trên người cả hai....

Tương Thanh khe khẽ run rẩy. Ngao Thịnh không chút nhàn rỗi, phủ bàn tay nóng rực của mình lên nơi yếu ớt nhất của y mà xoa nắn, chậm rãi đảo quanh, vuốt ve. Tương Thanh gồng mình không động đậy, tự xem mình như cá chết trên thớt gỗ, mặc Ngao Thịnh làm gì thì làm.

Ngao Thịnh cúi thấp người xuống, hôn phủ lên vùng da non mịn giữa hai chân Tương Thanh......

“Ui...” Tương Thanh cắn răng gắng gượng gằn từng tiếng, “Ngươi dừng lại!”

Ngao Thịnh dịu dàng cắn nhẹ, hoan hỉ nói, “Thanh, có phản ứng rồi!”

Tương Thanh giận đến phát run, “Đương nhiên rồi. Ai bảo ngươi làm thế làm gì!”

“Làm gì cơ?” Ngao Thịnh miệng thì hôn, tay thì tách hai chân Tương Thanh rộng ra hơn, đoạn lại chen người vào giữa, cúi đầu hôn nhẹ lên nơi đang khẽ ngẩng đầu kia.

“Ư......” Tương Thanh thấp giọng rỉ ra một tiếng rên, “Ngươi...đồ không biết xấu hổ. Đừng chạm vào nó!”

Ngao Thịnh mỉm cười, không chút khách khí mà cắn mà hôn, “Thanh ơi, phản ứng càng lúc càng lớn nha.”

“Ngươi......” Tương Thanh không biết phải nói gì nên đành nhắm mắt giả chết, song có giả làm cái xác khô cũng vô dụng. Nơi mẫn cảm yếu ớt nhất trên cơ thể bị người ta tùy ý vỗ về như thế. Loại cảm giác này thật khó mà nói thành lời.

“A......” Tương Thanh hừ ra một tiếng. Ngao Thịnh vui sướng tiếp tục, hé môi mà nuốt lấy, rồi lại học theo sách mà nhẹ nhàng đung đưa đầu mà cắn mút, thậm chí còn dùng đầu lưỡi đảo quanh... Chiếc lưỡi tinh quái lướt qua từng thớ thịt mềm, cảm nhận đến rõ ràng mỗi lần huyết mạch lưu động bên dưới làn da mỏng mảnh. Ngao Thịnh dịu dàng yêu thương, vừa mơn trớn vừa trêu tức Tương Thanh.

Tương Thanh không thể nhịn được nữa, từng âm tiết khẽ rỉ ra khóe miệng. Ngao Thịnh luồn hai tay ra sau người y, bắt lấy cánh mông mềm mại mà nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay như cợt như đùa mà len vào hậu đình. Tương Thanh xấu hổ giận dữ đến cực điểm, không tự giác mà nâng thắt lưng lên tránh đi.... Chỉ tiếc, cả người y đã bị điểm huyệt đạo nên căn bản chẳng động đậy được. Song, Ngao Thịnh xem chừng hiểu ý Tương Thanh, bèn nâng thắt lưng y lên. Lúc này, Tương Thanh mới hoảng sợ nhận ra, chỉ một hành động nhỏ thôi, đã khiến toàn bô nơi kia vói sâu vào vòm miệng Ngao Thịnh.  Ngao Thịnh lại ác ý kéo y lại gần mình hơn...khiến ngón tay đang dạo quanh hậu đình khẽ đi sâu vào bên trong một chút. Tương Thanh cả kinh hừ một tiếng. Ngao Thịnh miệng vẫn không ngừng trêu đùa Tương Thanh, trong khi tay lại liên tục đi sâu vào. Tương Thanh run rẩy, cứ cảm thấy hiện tại sống không bằng chết. Cơ thể đã hoàn toàn không còn thuộc về mình nữa. Chóp mũi cao cao ra một tầng mồ hôi bạc. Cả người nóng ran. Hạ thân thì vừa trướng vừa đau. Khổ sở khôn cùng.

Ngao Thịnh gây sức ép một hồi rồi lại ngẩng đầu lên nhìn, Tương Thanh tuy không thể động đậy nhưng đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ, khóe miệng khẽ mấp máy, bèn vươn tay giải huyệt đạo cho Tương Thanh.

Tương Thanh cả người buông lỏng, lúc này mới hay mình đã được giải huyệt đạo, song y chưa kịp cao hứng thì Ngao Thịnh lại ồ ạt tấn công, tận lực chà xát hạ thân y.

“A...... Chậm lại....” Tương Thanh giãy dụa không được, chỉ còn biết giương tay nắm lấy đầu Ngao Thịnh, mười ngón tay siết chặt da đầu, Ngao Thịnh lại càng trở nên điên cuồng hơn.

Cuối cùng, Tương Thanh chỉ có thể ôm miệng rên rỉ, thắt lưng thoáng run lên, phải mất một lúc sau y mới có thể bình tĩnh trở lại.

Ngao Thịnh vẫn tiếp tục. Tương Thanh lấy tay che mắt, cảm thấy mình và Ngao Thịnh cũng chẳng có gì khác nhau, đều không biết xấu hổ. Mỗi lần đều không thể khống chế được bản thân.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh im lặng mà sầu mà não, liền chậm rãi trườn người lên, cười hỏi, “Thanh, thoải mái không?”

Tương Thanh phủ chăn lên mặt mình, không buồn nhìn tới mặt Ngao Thịnh. Hắn vội kéo chăn ra, cười mà rằng “Thanh à, không lên tiếng nghĩa là thừa nhận đó.”

Tương Thanh như trước không đáp. Chỉ vì y cảm thấy rất thoải mái nên mới không bình thường. Chẳng lẽ y cũng trở nên hư hỏng rồi sao? Tương Thanh càng thêm buồn bực, song y giận nhất vẫn chính là bản thân mình.

Ngao Thịnh vươn tay nắm lấy tay Tương Thanh kéo xuống phía dưới hạ phúc của hắn, chạm vào thứ cũng đang trướng sưng nọ. Tương Thanh cả kinh vội rút tay về, giận dữ quát, “Ngươi lại muốn làm gì nữa hả?”

Ngao Thịnh trán lấm mồ hồi, cười khổ đáp, “Ngươi không biết ta đang khổ cực thế nào đâu. Chẳng nhẽ một chút cũng không nguyện giúp ta?”

Tương Thanh mặt đỏ ửng, nhìn sang nơi khác. Ngao Thịnh cúi người hôn lên môi y. Hương vị tanh nồng chợt xông lên, khiến Tương Thanh chợt nhớ đến lần đầu tiên xúc động của mình, nhưng Ngao Thịnh đã nhanh nắm lấy tay y mà tự động xoa nắn hạ thân của hắn.

Tương Thanh vụng về mơn trớn, chẳng dám dùng sức cũng chả đành buông bỏ, chợt lại nghe thấy Ngao Thịnh hào hển nói nhẹ bên tai, “Như vậy là tốt rồi, đừng lo.”

Tương Thanh sửng sốt, giương mắt lên nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy thấy hắn khẽ nhíu mi, trên mặt biểu tình tựa như say mê lại kèm chút nhẫn nhịn, khiến người ta thấy thật không bình thường.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh nhíu mày nhìn mình, khẽ cười vuốt vuốt tóc y, “Cố chịu một lát…cũng sắp xong rồi.”

Hắn miệng thì bảo là sắp xong rồi nhưng vẫn cứ gây khó dễ thật lâu. Tương Thanh chau mày nghĩ – Thật ra thì y không phải là đang cố chịu đựng hay bởi do không đành lòng…dù sao cũng không phiền hà gì – đoạn lại ngưỡng đầu lên nhìn Ngao Thịnh.

“Này.” Tương Thanh nhỏ giọng gọi.

Ngao Thịnh cúi đầu nhìn.

Tương Thanh dùng bày tay còn lại nâng cằm Ngao Thịnh lên, rướn người, đặt lên khóe môi Ngao Thịnh một nụ hôn nhẹ tênh.

Hai đôi môi chỉ chạm nhẹ vào nhau thôi, ấy vậy mà Ngao Thịnh đã bị kích thích không ngừng, động tác trở nên nhanh hơn, chốc sau thì cũng phóng thích. Hắn cúi đầu nhìn Tương Thanh. Trên vùng bụng phẳng mịn kia dính đầy chất dịch trắng đục. Tương Thanh khẽ cử động. Vô hình trung lại khiến cho thứ dịch kia chảy xuống giữa hai chân. Ngọn lửa trong người Ngao Thịnh lại sôi trào.

Ngao Thịnh dù sao cũng là người trẻ tuổi, làm sao chịu nổi loại kích thích này, hơn nữa lúc nãy Tương Thanh còn chủ động hôn  hắn,  nên lập tức hóa thành lang sói, vội vội vàng vàng mà xấn đến ôm chặt lấy Tương Thanh, vừa hôn vừa chà xát, miệng lại không ngừng nói, thích ngươi yêu ngươi. Tương Thanh thì cứ nhắm chặt mắt lại. Gây sức ép hơn nửa canh giờ, lúc này Ngao Thịnh mới thỏa mãn dừng lại, rồi chợt áy náy nhìn mảng bụng dính đầy dịch trắng của Tương Thanh, sau lại lấy khăn mà giúp y lau sạch. Nhìn cơ thể màu nâu nhạt kia lưu lại những vết đỏ do chính mình gây ra, Ngao Thịnh chợt ngây ngô cười.

Tương Thanh giật khăn tự mình lau chùi, tuyệt không dám nhìn mặt Ngao Thịnh, nếu không lại nổi cơn tức giận.

Sau khi lau người xong, Tương Thanh vội tiếp nhận y phục Ngao Thịnh đưa mà mặc vào.

“Đai lưng và y khố của ta đâu?” Tương Thanh dùng mủi chân đạp nhẹ vào lưng tên đang ngồi thắt đai lưng bên cạnh.

Ngao Thịnh chìa tay ra.

“Đây là của ngươi mà......” Tương Thanh còn chưa dứt lời thì Ngao Thịnh đã xấu xa cười thành tiếng.

“Ngươi......” Tương Thanh chỉ cảm thấy như có lửa nóng trào lên đến tận đầu, “Y khố ngươi đang mặc là của ai hả?”

Ngao Thịnh phủi tay cười đểu, “Ai mà biết. Chắc không cẩn thận nên mặc nhầm…Hay là ta cởi ta trả lại cho ngươi nha.”

“Ngươi!” Tương Thanh chộp lấy cái gối to nhất nặng nhất mà ném vào đầu Ngao Thịnh, mắng to, “Ngao Thịnh, ngươi sẽ chết không yên đâu!”

Ngao Thịnh cười nhăn cả răng ra mà buộc Tương Thanh mặc y khố của hắn vào rồi dùng luôn cả đai lưng của hắn nốt.

Tương Thanh căm giận nghiến răng nghiến lợi. Ngao Thịnh kê sát mặt đến gần “Thanh ơi, buộc tóc lại cho ta đi. Vừa rồi ngươi làm rối tóc ta.”

Tương Thanh tức giận bộp vào đầu hắn một cái rõ đau.

“Ai nha......” Ngao Thịnh ôm đầu, giương mắt nhìn Tương Thanh mà kêu la, “Đau quá đi.”

Tương Thanh tựa hồ đã nguôi giận đôi chút, cởi dây cột tóc xuống, cẩn thận chải lại mái tóc tán loạn của Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh cảm giác thấy mười đầu ngón tay dài mảnh của Tương Thanh lướt trên tóc mình, nơi nào đó trong lòng lại mềm hẳn đi, bèn xáp đến gần, xoay người ôm lấy thắt lưng Tương Thanh, “Thanh, chỉ có người là tốt với ta nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện