MỌI NGƯỜI CHỈ THẤY TRONG PHÒNG QUAN ĐÌNH là một mảnh hỗn độn, bàn ghế nghiên ngã xiêu vẹo, y phục ném lung tung, các đồ sành sứ thì vỡ tan tành...cứ như thể vừa trải qua một trận đập phá vô cùng dữ dội vậy. Nhưng thứ khiến cho tất cả kinh nghi nhiều nhất chính là bức họa trên ở đầu giường.
Người trong tranh ấy nhưng lại là Viên Lạc.
“Đây là bức họa Viên Lạc đã treo trong tẩm cung ngày trước.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Nhưng khi trong cung xảy ra chiến loạn thì không hiểu sao lại mất, hóa ra là do hắn ta lấy.”
“Theo lý mà nói thì Quan Đình phải hận Viên Lạc chứ?” Tương Thanh khó hiểu, “Tại sao lại treo tranh của ông ta trong phòng mình?”
“Nếu hắn hận lão ta thì bức tranh phải bị rạch nát, coi tranh như người chém một đao giải mối hận mới phải, đời nào lại khơi khơi treo trước đầu nằm.” Mộc Lăng vuốt cằm, “Chẳng lẽ hắn cắn răng nằm gai nếm mật? Nếu vậy thì nên treo trong nhà xí cho tiện a.”
“Bức tranh nhìn như là có người ngày ngày chà lau.” Tần Vọng Thiên đi đến trước bức họa, vươn tay sờ thử, hoàn toàn không có chút bụi bẩn nào.
“Hứ.” Ngao Thịnh lạnh lùng nhếch mép cười, “Hắn không hận Viên Lạc đến chết đi sống lại mà là yêu lão ta đến sống lại chết đi!”
Tương Thanh nhíu mày, “Thịnh Nhi.....thế nghĩa là sao?”
“Phải yêu thương một người sâu đậm thì mới đem tranh họa người ấy treo ở bên giường để ngày ngày có thể ngắm nhìn.” Ngao Thịnh ung dung đáp.
Tương Thanh nháy mắt lại nhớ tới bức tranh họa y được Ngao Thịnh khảm ở trần nhà ngay phía trên đầu giường.
Ngao Thịnh đắn đo một lúc lại nói, “Với tính cách của Viên Lạc thì chẳng đời nào có việc lão ta chỉ tìm duy nhất một thế thân của Ân Tịch Ly?”
Câu nói của Ngao Thịnh khiến ba người còn lại phải nhíu mày. Mộc Lăng bỗng vỗ tay mà rằng, “Đúng đó, nếu như là thế thân của Ân Tịch Ly thì chắc những người đó phải có nét gì đó giống nhau.”
“Vậy thì, hắn chẳng phải Quan Đình và cũng không là Quan Khế.” Tương Thanh đưa mắt nhìn mọi người, “Giả như những gì hắn kể với Tề Tán có một nửa là thật thì rất có thể hắn chính là một trong những kẻ thế thân bên cạnh Viên Lạc, và có nét gì đó nhìn giống Quan Khế. Năm đó Quan Khế bị giam lỏng trong cung, chưa lần về nhà nên cũng hiếm khi gặp người ngoài...Cũng vì thế mà sau khi Quan Khế không may chết đi, Viên Lạc liền mang tên giả mạo này ra làm kẻ thay thế để tránh dư luận đả kích mà khiến thế cục thêm nhiễu nhương, sau khi cuộc biếm loạn qua đi, tên kia liền một đường đi tới, danh chính ngôn thuận trở thành Nguyệt Vương.”
“Mục đính thật sự của hắn là gì?” Tương Thanh dừng một lúc lại nói tiếp, “Tại sao lại phải tốn công biên dựng câu chuyện về hai huynh đệ song sinh để lừa Tề Tán?”
“Đúng vậy.....” Ngao Thịnh cũng mờ mịt không hiểu gì, đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động, Tần Vọng Thiên vội thổi tắt nến, mọi người nhanh chóng ẩn mình.
Quả nhiên không bao lâu sau vang lên tiếng chân của ai đó đang đi về phía cửa phòng, cước bộ trì hoãn tựa hồ như là đang rất mỏi mệt, “cạnh” một tiếng, cửa bị đá văng ra.
Nhóm người Ngao Thịnh tản ra bốn phía, nín thở ngưng thần dụng nội lực nhảy lên trên những đoạn xà ngang mà quan sát tình hình bên dưới.
Kẻ vừa đến lấy mồi lửa ra châm nến, phòng sáng rực lên, đối phương không phải ai khác mà chính là Quan Khế.
Tương Thanh và Ngao Thịnh liếc nhìn nhau, xem ra gã ta đã thương thuyết đâu vào đó với Tề Tán rồi.
Gã cởi tuột áo ngoài ra ném xuống đất, lảo đảo đi đến giường thì bị vấp chiếc ghế nằm lăn lóc dưới sàn mà té ngã. Gã nhổ một ngụm nước bọt, điên tiết mắng, “Mẹ nó, toàn là rác rưởi, đi chết đi!”
Gã vừa chửi rủa vừa mò tới giường, ngồi trên đệm mà trầm ngâm ngắm bức tranh họa Viên Lạc. Thất thần một lúc, gã lại lê người đến sát vào tranh, kề má lên tay của Viên Lạc trong tranh rồi cọ mặt mình vào, điệu bộ thỏa mãn vô cùng. Mọi người nhìn mà thấy rợn hết da gà lên.
“Hoàng......” Quan Đình nói với vẻ vô cùng say mê, cứ liên tục thì tào rằng, “Hoàng...... Người đừng nôn nóng, Mân Nhi nhất định sẽ giết chết tên khốn Ngao Thịnh đó...Mân Nhi sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế kia lại cho người, rồi đợi người về mà ngồi lên bảo tọa.”
Gã vừa hết lời, nhóm người Ngao Thịnh kinh nghi mà trợn tròn mắt – Gã vừa nói gì? Đợi Viên Lạc trở về? Lão ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, sao còn mò về được nữa?!
Quan Đình ngã người như có ý muốn nằm xuống trong khi mọi người lại đang nấp mình trên những xà ngang trên trần nhà, chỉ cần gã vừa nằm xuống liền bắt gặp được những vị khách không mời này...Dưới tình thế cấp bách, Tương Thanh liền nhanh trí lấy một mạt gỗ vụn, xuất chưởng đánh tắt ngọn nến trên bàn.
Nháy mắt, bóng tối lại bao phủ…
Tất cả nhanh phi thân nhảy xuống, may mắn lúc nãy khi vào Quan Đình không hề đóng cửa nhờ vậy mọi người mới có thể dễ dàng lẻn ra ngoài...
Vì ai ai khinh công cũng đều rất khá nên chỉ trong nháy mắt Quan Đình ngã lưng nằm xuống chỉ cảm thấy được một luồng gió phả qua khiến gã rùng mình một cái. Đoạn, gã lại đứng dậy thắp nến rồi lại nằm sóng soài trên giường, thẩn thờ ngắm nhìn bức họa, nói như si như dại rằng, “Hoàng...... Mân Nhi rất nhớ người, bao giờ người mới chịu trở lại?”
Mọi người đứng trong viện một lúc, đến khi không còn nghe thấy thanh âm nào vọng ra từ phòng Quan Đình và dự chừng rằng gã đã ngủ rồi thì mới xoay người rời đi.
Trên đường trở về, Mộc Lăng liên tục lắc đầu chép miệng bảo, “Thật sự là tà môn mà, sao lại có chuyện như thế được? Điệu bộ kia của Quan Đình cho thấy hắn yêu Viên Lạc điên cuồng, lại còn cà nhây nói là cái gì Mân Nhi nữa.”
Ngao Thịnh trầm ngâm một lúc mới đáp, “Chuyện thi thể bị trộm rồi việc hắn ta bảo là Viên Lạc sẽ trở về…ước chừng có liên quan đến nhau.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tương Thanh gật gật đầu nói, “Viên Lạc đã chết, đây là sự thật không thể chối cãi, làm sao lại có chuyện đội mồ sống dậy? Có lẽ chuyện này có can hệ đến vu thuật khiến người chết sống lại của Nam Man.”
“Phỏng chừng Quan Đình cũng chỉ là kẻ bị người ta lợi dụng mà thôi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu.
“Đúng rồi.” Tương Thanh quay sang hỏi Ngao Thịnh, “Nếu hắn ta từng là nam sủng thế thân cho Ân Tịch Ly, vậy thì thân phận thật sự của hắn là gì?”
Ngao Thịnh đắc ý đáp, “Ta nghĩ có một người có thể trả lời được!”
“Ai?” Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cười, nói với Mộc Lăng rằng, “Mộc Lăng, sao nè, có muốn ăn Thiên hạ đệ nhất Oa không?”
“A!” Mộc Lăng lập tức phấn chấn tinh thần, “Muốn chớ! Muốn chớ!”
“Thịnh Nhi, người mà ngươi nhắc tới chính là Vương ngự trù?” Tương Thanh tinh ý hiểu ra.
Ngao Thịnh gật gật đầu, đưa mọi người đến Thiên hạ đệ nhất thuyền của Vương ngự trù.
Mọi người lên thuyền, gọi cửa cả nửa ngày trời thì tiểu nhị mới mặt hung mày tợn ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy Ngao Thịnh thì chân lại nhũn ra mà khụy xuống đất, mừng rỡ hô, “Áiii, vạn tuế gia a!”
Ngao Thịnh phẩy tay, “Miễn lễ, chưởng quầy đâu rồi, ta có chuyện muốn quấy rầy ông ấy một chút.”
“Có gì đâu mà quấy rầy ạ.” Tiểu nhị vội đưa mọi người vào trong, vừa đi vừa réo gọi Vương ngự trù. Không lâu sau, ông béo ục à ục ịch liền vui vẻ xuất hiện, hành lễ với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cười nói, “Vương ngự trù a, trước cho chúng ta món Thiên hạ đệ nhất Oa sở trường của ông đi, sau đó, ta có vài chuyện muốn hỏi ông.”
Vương ngự trù gật gật đầu, hứng chí mà rằng, “Lập tức có ngay!” rồi xoay người chạy về nhà bếp.
Mộc Lăng ngó nghiêng bốn phía thuyền hoa, nói, “Hóa ra là hai ngươi lấy tin ở chỗ này.”
“Đúng là chỉ có ngự trù ngày trước mới biết rõ chuyện xảy ra năm đó.” Tần Vọng Thiên nói, “Bên trong hậu cung có bao nhiêu người, ngự trù hẳn phải là người biết rõ nhất, đặc biệt là thân phận địa vị của những người đó. Lại còn phải nhất nhất ghi nhớ khẩu vị của từng người một. Cho dù có là nam sủng của Viên Lạc, thân phận không tôn quý thì vẫn được người hầu hạ.”
“Ai u”, Mộc Lăng nheo mắt nhìn Vọng Vọng nhà mình, “Ngươi cũng rành quá nhỉ.”
Tần Vọng Thiên cười đáp, “Không phải ta vì ngươi mà cất công đi tìm ngự trù rồi bái ông ta làm sư sao, những khi dạy ta nấu ăn thì ông ta lại lải nhải mấy chuyện như vậy, nói cái gì mà, Vương gia này thích cái này, đại thần kia khoái cái kia. Không ai có thể hiểu tường tận chuyện trong cung bằng các ngự trù đâu, thậm chí có mà hỏi chủ tử họ có bao nhiêu cơ thiếp thì họ cũng sẽ trả lời rành rọt cho nghe nữa là.”
Tương Thanh thấy Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng nói chuyện khăng khít như thế, liền xoay mặt lại nhìn Ngao Thịnh, lại thấy hắn ta chăm chăm nhìn mình, ngượng ngùng ngó sang nơi khác, nhưng bày tay để dưới bàn lại bị Ngao Thịnh nắm lấy.
Tương Thanh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan cài vào nhau dưới bàn mà lòng chợt thấy chua xót...Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên thì có thể quang minh chính đại nói nói cười cười trong khi y và Ngao Thịnh lại phải lén lút nắm tay nhau giấu dưới bàn...Y biết, Ngao Thịnh làm thế không phải vì sợ bị thế nhân chê cười mà là lo y sẽ nổi giận. Tương Thanh không khỏi tự trách – có phải vì y lúc nào cũng tỏ ra cẩn trọng quá mức hay không mà Ngao Thịnh lại luôn nom nớp lo sợ như thế? Bốn người ngồi đợi một lúc, Vương ngự trù lại giống lần trước, mang một cái nồi đá ra, đặt lên bàn mà nhe răng cười, “Hoàng Thượng, xin mời thưởng thức.” Vừa nói vừa mở nắp đậy ra.
Hương khí dậy lên bốn phía.
Tương Thanh rướn người nhìn vào bên trong, cảm thấy có chút khác lạ – không giống với lần trước, bên trong không có cháo cũng chẳng nêm thêm dấm chua.
“Oa.” Mộc Lăng nhìn Vương ngự trù cầm thía xúc ra những kì trân dị phẩm vào bát cho mọi người mà chẹp miệng tán thưởng, “Thiệt không hổ là thiên hạ đệ nhất oa nha, quá trời món sang luôn!”
Vương ngự trù xúc đầy bốn bát cho mọi người xong rồi mới ngồi vào bàn mà hỏi Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, người có chuyện gì muốn hỏi già?”
Ngao Thịnh mỉm cười, gật gật đầu, nói, “Vương ngự trù, ông có biết rõ về những người từng sống trong hậu cung không?”
“Biết chứ.” Vương ngự trù gật đầu, nói, “Chuyện này cũng bình thường thôi, hậu cung có bao nhiêu người, thân phận thế nào, khẩu vị ra sao, đám nô tài đều phải nhất nhất nhớ kĩ.”
“Chu choa......” Ngao Thịnh chưa kịp mở miệng thì Mộc Lăng đã không ngừng chen vào tán thưởng, “Thơm quá à...... Không hổ là thiên hạ đệ nhất oa nha!”
Ngao Thịnh mỉm cười Tương Thanh, chỉ thấy y cúi đầu húp canh, chốc chốc lại ngước lên nhíu mày nhìn hắn, như tỏ ý – không có ngon giống lần trước!
Ngao Thịnh chỉ nhoẻn miệng cười, đoạn lại quay sang hỏi chuyện Vương ngự trù, “Vậy, ông có biết trước đây tiên hoàng có bao nhiêu nam sủng không?”
“Ách......” Vương ngự trù cười nói, “Biết chứ.”
Mọi người liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút hy vọng, Ngao Thịnh liền hỏi, “Ông có thể kể rõ một chút không?”
“À.” Vương ngự trù xê dịch ghế, nhỏ giọng nói, “Tiên hoàng a, người có một thói xấu không bỏ.”
“Thói xấu?” Mộc Lăng vừa ăn vừa hỏi, “Thói gì cơ?”
“Ừ thì.....Những nam sủng mà người sủng hạnh đều có dáng dấp thần thái hoặc cử chỉ giông giống với Ân quốc tướng.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Ngay cả ông cũng biết tiên hoàng mê luyến Ân Tịch Ly?”
“Hây da.” Vương ngự trù bĩu môi, “Hoàng Thượng à, chuyện này ai mà chẳng biết chứ, nó cũng chẳng phải bí mật gì. Tiên hoàng điên cuồng mê luyến Ân tướng, nhưng Ân tướng lại quay lưng đi mất biệt, cho nên...aiii, nói tới nói lui, khổ sở nhất vẫn là kẻ bị bỏ lại.”
“Tiên hoàng có tổng cộng bao nhiêu nam sủng?” Ngao Thịnh truy vấn.
“Tính luôn cả Quan Khế vương gia nữa thì chắc là năm sáu người.” Vương ngự trù đáp, “Nhưng mà tiên hoàng lại rất quay vô cớ nổi giận, đôi khi còn giận chó đánh méo nên đa số họ đều đã chết hết, chỉ mỗi một người là bỏ ra đi.”
“Bỏ đi?” Mọi người vội truy hỏi, “Là ai?”
“À...Người đó được tiên hoàng đưa đến hành cung nên trong chúng nô tài chẳng ai là biết rõ hết, nhưng nghe đâu tên là Liêu Mân, tiên hoàng thường hay gọi là Mân.” Vương ngự trù xoa cằm, “Hắn ta rất được sủng ái, tính tình thì khá là nhu thuận.”
Mọi người cúi đầu ngẫm nghĩ, Liêu Mân, Mân Nhi....Hóa ra là vậy!
“Liêu Mân đó trông thế nào?” Ngao Thịnh hỏi.
“Umm.” Vương ngự trù nhíu mày, “Nói mới nhớ, chuyện thiệt là lạ, già từng một lần trông thấy cái người tên Liêu Mân đó từ phía xa, dung mạo cũng không có gì đặc biệt cả...hết sức bình thường, nhìn thế nào cũng chả giống nam sủng tí nào.”
“Ông cố nhớ lại xem, hắn và Quan Khế trông có giống nhau không?” Ngao Thịnh lại hỏi.
Vương ngự trù nháy mắt mấy cái, ngưỡng cổ suy tư, chốc lát lại vỗ đầu mà rằng, “Ai u, hình như là na ná nhau.....”
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, tỏ ý — quả nhiên là vì người giống người.
“Làm thế nào mà Liêu Mân lại được triệu vào cung, bối cảnh gia đình thế nào, tiền bối có biết không?” Tương Thanh gáp gáp truy hỏi.
“Sự là già có nghe người ta đồn.” Vương ngự trù đáp, “Những nam sủng mà tiên hoàng chọn phần lớn đều là con nhà thường dân nhưng lại biết thi từ ca phú, quan trọng hơn hết là phải có điểm gì đó trông giống Ân Tịch Ly nhưng tính tình thì không được ngông cuồng tự đại như người kia mà phải dịu ngoan biết nghe lời.”
Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, khó trách Viên Lạc lại ham muốn chiếm được Tiểu Hoàng như thế, y hoàn toàn phù hợp với sở vọng của lão ta.
“Vậy, ông có biết sau đó Liêu Mân kia thế nào không?”
“Chuyện này thì già không rành vì đã sớm trốn khỏi cung rồi.” Vương ngự trù cười cười, lắc đầu, nói, “Ai, những nam sủng đó chung quy cũng chỉ là những hài tử đáng thương mà thôi. Tính tình tiên hoàng cổ quái, trước khi chết còn tra tấn họ để bồi y xuống hoàng tuyền nữa.”
Mọi người trầm mặc gật gù. Sau đó, Ngao Thịnh lại hỏi thêm vài câu nữa nhưng lại không tra ra được gì, liền bảo Vương ngự trù lui xuống nghỉ ngơi.
Suốt cả tối chạy ngược chạy xuôi, mọi người cũng thấm mệt và đói lả người nên nhanh chóng giải quyết xong một nồi lớn Thiên hạ đệ nhất Oa. Mộc Lăng xoa bụng bảo ăn đã ghiền rồi còn hứa hẹn là sau này sẽ thường xuyên lui tới ủng hộ nữa.
Rời khỏi thuyền hoa hồi cung, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên trở về biệt viện, Ngao Thịnh thì nắm tay Tương Thanh, bước từng bước chậm mà đi về tẩm cung, mượn cớ là đi cho tiêu thực.
Tương Thanh nãy giờ vẫn có điều muốn hỏi, nay khi hai người Mộc Vọng đi rồi mới dám túm áo Ngao Thịnh mà rằng, “Thịnh Nhi, món mà chúng ta ăn lúc nãy hình như... không phải là Hoàng Hậu Oa?”
Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn Tương Thanh, cười hỏi, “Ngươi thích ăn cái nào hơn?”
Tương Thanh thành thật đáp, “Hoàng Hậu Oa.”
Ngao Thịnh đắc ý cười, “Đương nhiên rồi!”
“Mộc Lăng nếu mà ăn được món đó thì chắc là sẽ vui lắm.” Tương Thanh nhỏ giọng nói thầm.
Ngao Thịnh bất giác xoay người lại, kéo y sát vào người, “Đúng vậy...nhưng Mộc Lăng lại không có phúc phần để thưởng thức được món đó đâu.”
Tương Thanh tỏ ra khó hiểu, giương mắt nhìn hắn.
Ngao Thịnh tiến đến bên tai y, thấp giọng nói, “Hoàng Hậu Oa của ta, khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một người có thể nếm được, người đó nếu mà chịu gật đầu làm Hoàng hậu của ta thì ta sẽ mỗi ngày mỗi nấu cho y ăn.”
Vành tai Tương Thanh khẽ phiếm hồng, ngại ngần ngước nhìn Ngao Thịnh, tuy không nói lời nào nhưng lòng lại rộn ràng rung động...Lý do tại vì sao thì hiện thời chưa nói rõ ra được.
Hai người đi vào tẩm cung, liền thấy Tề Tán đã ngồi bên bàn đá đợi tự bao giờ, mặt mày trông buồn ngủ tệ, xem chừng là đã đến khi vừa tan cuộc đấu trí với Quan Đình.
“Tề Tán.” Ngao Thịnh vỗ vai Tề Tán khiến y giật mình, mơ mơ hồ hồ hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Ngao Thịnh cười hỏi, “Sao không quay về phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì mai nói vẫn được mà?”
“Ách.” Tề tán cười khổ, “Thần không dám, Quan Đình có đưa cho thần một thứ, thần không dám chậm trễ dâng lên cho Hoàng thượng xem qua.” Vừa nói vừa lấy một cái tráp nhỏ trong ngực áo ra.
Ngao Thịnh tiếp nhận, ngay khi hắn cúi mắt nhìn vật kia thì Tề Tán liền tận dụng mà liếc nhìn Tương Thanh, đúng lúc y cũng đáp lại. Tề Tán đăm đắm nhìn Tương Thanh khiến y bối rồi mà cúi đầu vuốt tóc, ngoảnh đầu nói với Ngao Thịnh, “Hai người cứ nói chuyện đi, ta vào trong trước.” dứt lời liền lướt vai Tề Tán mà qua.
Tề tán thở dài, quay đầu nhìn lại, Ngao Thịnh đã mở tráp ra, lơ đãng hỏi, “Những gì Quan Đình nói, khanh tin bao nhiêu phần?”
Tề tán ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, “Khoảng năm phần.”
Ngao Thịnh gật đầu, nhíu mày nhìn vật bên trong tráp, “Đây là gì?”
Tề tán trầm mặc một lúc lại nói, “Là thứ có thể khiến Thanh phu tử ngoan ngoãn nghe lời.”
Ngao Thịnh vừa nghe xong thì sắc mặt liền trầm xuống, ẩn ẩn phẫn nộ, nghiến răng mà rằng, “Liêu Mân...ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
Người trong tranh ấy nhưng lại là Viên Lạc.
“Đây là bức họa Viên Lạc đã treo trong tẩm cung ngày trước.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Nhưng khi trong cung xảy ra chiến loạn thì không hiểu sao lại mất, hóa ra là do hắn ta lấy.”
“Theo lý mà nói thì Quan Đình phải hận Viên Lạc chứ?” Tương Thanh khó hiểu, “Tại sao lại treo tranh của ông ta trong phòng mình?”
“Nếu hắn hận lão ta thì bức tranh phải bị rạch nát, coi tranh như người chém một đao giải mối hận mới phải, đời nào lại khơi khơi treo trước đầu nằm.” Mộc Lăng vuốt cằm, “Chẳng lẽ hắn cắn răng nằm gai nếm mật? Nếu vậy thì nên treo trong nhà xí cho tiện a.”
“Bức tranh nhìn như là có người ngày ngày chà lau.” Tần Vọng Thiên đi đến trước bức họa, vươn tay sờ thử, hoàn toàn không có chút bụi bẩn nào.
“Hứ.” Ngao Thịnh lạnh lùng nhếch mép cười, “Hắn không hận Viên Lạc đến chết đi sống lại mà là yêu lão ta đến sống lại chết đi!”
Tương Thanh nhíu mày, “Thịnh Nhi.....thế nghĩa là sao?”
“Phải yêu thương một người sâu đậm thì mới đem tranh họa người ấy treo ở bên giường để ngày ngày có thể ngắm nhìn.” Ngao Thịnh ung dung đáp.
Tương Thanh nháy mắt lại nhớ tới bức tranh họa y được Ngao Thịnh khảm ở trần nhà ngay phía trên đầu giường.
Ngao Thịnh đắn đo một lúc lại nói, “Với tính cách của Viên Lạc thì chẳng đời nào có việc lão ta chỉ tìm duy nhất một thế thân của Ân Tịch Ly?”
Câu nói của Ngao Thịnh khiến ba người còn lại phải nhíu mày. Mộc Lăng bỗng vỗ tay mà rằng, “Đúng đó, nếu như là thế thân của Ân Tịch Ly thì chắc những người đó phải có nét gì đó giống nhau.”
“Vậy thì, hắn chẳng phải Quan Đình và cũng không là Quan Khế.” Tương Thanh đưa mắt nhìn mọi người, “Giả như những gì hắn kể với Tề Tán có một nửa là thật thì rất có thể hắn chính là một trong những kẻ thế thân bên cạnh Viên Lạc, và có nét gì đó nhìn giống Quan Khế. Năm đó Quan Khế bị giam lỏng trong cung, chưa lần về nhà nên cũng hiếm khi gặp người ngoài...Cũng vì thế mà sau khi Quan Khế không may chết đi, Viên Lạc liền mang tên giả mạo này ra làm kẻ thay thế để tránh dư luận đả kích mà khiến thế cục thêm nhiễu nhương, sau khi cuộc biếm loạn qua đi, tên kia liền một đường đi tới, danh chính ngôn thuận trở thành Nguyệt Vương.”
“Mục đính thật sự của hắn là gì?” Tương Thanh dừng một lúc lại nói tiếp, “Tại sao lại phải tốn công biên dựng câu chuyện về hai huynh đệ song sinh để lừa Tề Tán?”
“Đúng vậy.....” Ngao Thịnh cũng mờ mịt không hiểu gì, đúng lúc này, bên ngoài chợt có tiếng động, Tần Vọng Thiên vội thổi tắt nến, mọi người nhanh chóng ẩn mình.
Quả nhiên không bao lâu sau vang lên tiếng chân của ai đó đang đi về phía cửa phòng, cước bộ trì hoãn tựa hồ như là đang rất mỏi mệt, “cạnh” một tiếng, cửa bị đá văng ra.
Nhóm người Ngao Thịnh tản ra bốn phía, nín thở ngưng thần dụng nội lực nhảy lên trên những đoạn xà ngang mà quan sát tình hình bên dưới.
Kẻ vừa đến lấy mồi lửa ra châm nến, phòng sáng rực lên, đối phương không phải ai khác mà chính là Quan Khế.
Tương Thanh và Ngao Thịnh liếc nhìn nhau, xem ra gã ta đã thương thuyết đâu vào đó với Tề Tán rồi.
Gã cởi tuột áo ngoài ra ném xuống đất, lảo đảo đi đến giường thì bị vấp chiếc ghế nằm lăn lóc dưới sàn mà té ngã. Gã nhổ một ngụm nước bọt, điên tiết mắng, “Mẹ nó, toàn là rác rưởi, đi chết đi!”
Gã vừa chửi rủa vừa mò tới giường, ngồi trên đệm mà trầm ngâm ngắm bức tranh họa Viên Lạc. Thất thần một lúc, gã lại lê người đến sát vào tranh, kề má lên tay của Viên Lạc trong tranh rồi cọ mặt mình vào, điệu bộ thỏa mãn vô cùng. Mọi người nhìn mà thấy rợn hết da gà lên.
“Hoàng......” Quan Đình nói với vẻ vô cùng say mê, cứ liên tục thì tào rằng, “Hoàng...... Người đừng nôn nóng, Mân Nhi nhất định sẽ giết chết tên khốn Ngao Thịnh đó...Mân Nhi sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế kia lại cho người, rồi đợi người về mà ngồi lên bảo tọa.”
Gã vừa hết lời, nhóm người Ngao Thịnh kinh nghi mà trợn tròn mắt – Gã vừa nói gì? Đợi Viên Lạc trở về? Lão ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, sao còn mò về được nữa?!
Quan Đình ngã người như có ý muốn nằm xuống trong khi mọi người lại đang nấp mình trên những xà ngang trên trần nhà, chỉ cần gã vừa nằm xuống liền bắt gặp được những vị khách không mời này...Dưới tình thế cấp bách, Tương Thanh liền nhanh trí lấy một mạt gỗ vụn, xuất chưởng đánh tắt ngọn nến trên bàn.
Nháy mắt, bóng tối lại bao phủ…
Tất cả nhanh phi thân nhảy xuống, may mắn lúc nãy khi vào Quan Đình không hề đóng cửa nhờ vậy mọi người mới có thể dễ dàng lẻn ra ngoài...
Vì ai ai khinh công cũng đều rất khá nên chỉ trong nháy mắt Quan Đình ngã lưng nằm xuống chỉ cảm thấy được một luồng gió phả qua khiến gã rùng mình một cái. Đoạn, gã lại đứng dậy thắp nến rồi lại nằm sóng soài trên giường, thẩn thờ ngắm nhìn bức họa, nói như si như dại rằng, “Hoàng...... Mân Nhi rất nhớ người, bao giờ người mới chịu trở lại?”
Mọi người đứng trong viện một lúc, đến khi không còn nghe thấy thanh âm nào vọng ra từ phòng Quan Đình và dự chừng rằng gã đã ngủ rồi thì mới xoay người rời đi.
Trên đường trở về, Mộc Lăng liên tục lắc đầu chép miệng bảo, “Thật sự là tà môn mà, sao lại có chuyện như thế được? Điệu bộ kia của Quan Đình cho thấy hắn yêu Viên Lạc điên cuồng, lại còn cà nhây nói là cái gì Mân Nhi nữa.”
Ngao Thịnh trầm ngâm một lúc mới đáp, “Chuyện thi thể bị trộm rồi việc hắn ta bảo là Viên Lạc sẽ trở về…ước chừng có liên quan đến nhau.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tương Thanh gật gật đầu nói, “Viên Lạc đã chết, đây là sự thật không thể chối cãi, làm sao lại có chuyện đội mồ sống dậy? Có lẽ chuyện này có can hệ đến vu thuật khiến người chết sống lại của Nam Man.”
“Phỏng chừng Quan Đình cũng chỉ là kẻ bị người ta lợi dụng mà thôi.” Tần Vọng Thiên lắc đầu.
“Đúng rồi.” Tương Thanh quay sang hỏi Ngao Thịnh, “Nếu hắn ta từng là nam sủng thế thân cho Ân Tịch Ly, vậy thì thân phận thật sự của hắn là gì?”
Ngao Thịnh đắc ý đáp, “Ta nghĩ có một người có thể trả lời được!”
“Ai?” Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cười, nói với Mộc Lăng rằng, “Mộc Lăng, sao nè, có muốn ăn Thiên hạ đệ nhất Oa không?”
“A!” Mộc Lăng lập tức phấn chấn tinh thần, “Muốn chớ! Muốn chớ!”
“Thịnh Nhi, người mà ngươi nhắc tới chính là Vương ngự trù?” Tương Thanh tinh ý hiểu ra.
Ngao Thịnh gật gật đầu, đưa mọi người đến Thiên hạ đệ nhất thuyền của Vương ngự trù.
Mọi người lên thuyền, gọi cửa cả nửa ngày trời thì tiểu nhị mới mặt hung mày tợn ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy Ngao Thịnh thì chân lại nhũn ra mà khụy xuống đất, mừng rỡ hô, “Áiii, vạn tuế gia a!”
Ngao Thịnh phẩy tay, “Miễn lễ, chưởng quầy đâu rồi, ta có chuyện muốn quấy rầy ông ấy một chút.”
“Có gì đâu mà quấy rầy ạ.” Tiểu nhị vội đưa mọi người vào trong, vừa đi vừa réo gọi Vương ngự trù. Không lâu sau, ông béo ục à ục ịch liền vui vẻ xuất hiện, hành lễ với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cười nói, “Vương ngự trù a, trước cho chúng ta món Thiên hạ đệ nhất Oa sở trường của ông đi, sau đó, ta có vài chuyện muốn hỏi ông.”
Vương ngự trù gật gật đầu, hứng chí mà rằng, “Lập tức có ngay!” rồi xoay người chạy về nhà bếp.
Mộc Lăng ngó nghiêng bốn phía thuyền hoa, nói, “Hóa ra là hai ngươi lấy tin ở chỗ này.”
“Đúng là chỉ có ngự trù ngày trước mới biết rõ chuyện xảy ra năm đó.” Tần Vọng Thiên nói, “Bên trong hậu cung có bao nhiêu người, ngự trù hẳn phải là người biết rõ nhất, đặc biệt là thân phận địa vị của những người đó. Lại còn phải nhất nhất ghi nhớ khẩu vị của từng người một. Cho dù có là nam sủng của Viên Lạc, thân phận không tôn quý thì vẫn được người hầu hạ.”
“Ai u”, Mộc Lăng nheo mắt nhìn Vọng Vọng nhà mình, “Ngươi cũng rành quá nhỉ.”
Tần Vọng Thiên cười đáp, “Không phải ta vì ngươi mà cất công đi tìm ngự trù rồi bái ông ta làm sư sao, những khi dạy ta nấu ăn thì ông ta lại lải nhải mấy chuyện như vậy, nói cái gì mà, Vương gia này thích cái này, đại thần kia khoái cái kia. Không ai có thể hiểu tường tận chuyện trong cung bằng các ngự trù đâu, thậm chí có mà hỏi chủ tử họ có bao nhiêu cơ thiếp thì họ cũng sẽ trả lời rành rọt cho nghe nữa là.”
Tương Thanh thấy Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng nói chuyện khăng khít như thế, liền xoay mặt lại nhìn Ngao Thịnh, lại thấy hắn ta chăm chăm nhìn mình, ngượng ngùng ngó sang nơi khác, nhưng bày tay để dưới bàn lại bị Ngao Thịnh nắm lấy.
Tương Thanh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan cài vào nhau dưới bàn mà lòng chợt thấy chua xót...Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên thì có thể quang minh chính đại nói nói cười cười trong khi y và Ngao Thịnh lại phải lén lút nắm tay nhau giấu dưới bàn...Y biết, Ngao Thịnh làm thế không phải vì sợ bị thế nhân chê cười mà là lo y sẽ nổi giận. Tương Thanh không khỏi tự trách – có phải vì y lúc nào cũng tỏ ra cẩn trọng quá mức hay không mà Ngao Thịnh lại luôn nom nớp lo sợ như thế? Bốn người ngồi đợi một lúc, Vương ngự trù lại giống lần trước, mang một cái nồi đá ra, đặt lên bàn mà nhe răng cười, “Hoàng Thượng, xin mời thưởng thức.” Vừa nói vừa mở nắp đậy ra.
Hương khí dậy lên bốn phía.
Tương Thanh rướn người nhìn vào bên trong, cảm thấy có chút khác lạ – không giống với lần trước, bên trong không có cháo cũng chẳng nêm thêm dấm chua.
“Oa.” Mộc Lăng nhìn Vương ngự trù cầm thía xúc ra những kì trân dị phẩm vào bát cho mọi người mà chẹp miệng tán thưởng, “Thiệt không hổ là thiên hạ đệ nhất oa nha, quá trời món sang luôn!”
Vương ngự trù xúc đầy bốn bát cho mọi người xong rồi mới ngồi vào bàn mà hỏi Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, người có chuyện gì muốn hỏi già?”
Ngao Thịnh mỉm cười, gật gật đầu, nói, “Vương ngự trù, ông có biết rõ về những người từng sống trong hậu cung không?”
“Biết chứ.” Vương ngự trù gật đầu, nói, “Chuyện này cũng bình thường thôi, hậu cung có bao nhiêu người, thân phận thế nào, khẩu vị ra sao, đám nô tài đều phải nhất nhất nhớ kĩ.”
“Chu choa......” Ngao Thịnh chưa kịp mở miệng thì Mộc Lăng đã không ngừng chen vào tán thưởng, “Thơm quá à...... Không hổ là thiên hạ đệ nhất oa nha!”
Ngao Thịnh mỉm cười Tương Thanh, chỉ thấy y cúi đầu húp canh, chốc chốc lại ngước lên nhíu mày nhìn hắn, như tỏ ý – không có ngon giống lần trước!
Ngao Thịnh chỉ nhoẻn miệng cười, đoạn lại quay sang hỏi chuyện Vương ngự trù, “Vậy, ông có biết trước đây tiên hoàng có bao nhiêu nam sủng không?”
“Ách......” Vương ngự trù cười nói, “Biết chứ.”
Mọi người liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút hy vọng, Ngao Thịnh liền hỏi, “Ông có thể kể rõ một chút không?”
“À.” Vương ngự trù xê dịch ghế, nhỏ giọng nói, “Tiên hoàng a, người có một thói xấu không bỏ.”
“Thói xấu?” Mộc Lăng vừa ăn vừa hỏi, “Thói gì cơ?”
“Ừ thì.....Những nam sủng mà người sủng hạnh đều có dáng dấp thần thái hoặc cử chỉ giông giống với Ân quốc tướng.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Ngay cả ông cũng biết tiên hoàng mê luyến Ân Tịch Ly?”
“Hây da.” Vương ngự trù bĩu môi, “Hoàng Thượng à, chuyện này ai mà chẳng biết chứ, nó cũng chẳng phải bí mật gì. Tiên hoàng điên cuồng mê luyến Ân tướng, nhưng Ân tướng lại quay lưng đi mất biệt, cho nên...aiii, nói tới nói lui, khổ sở nhất vẫn là kẻ bị bỏ lại.”
“Tiên hoàng có tổng cộng bao nhiêu nam sủng?” Ngao Thịnh truy vấn.
“Tính luôn cả Quan Khế vương gia nữa thì chắc là năm sáu người.” Vương ngự trù đáp, “Nhưng mà tiên hoàng lại rất quay vô cớ nổi giận, đôi khi còn giận chó đánh méo nên đa số họ đều đã chết hết, chỉ mỗi một người là bỏ ra đi.”
“Bỏ đi?” Mọi người vội truy hỏi, “Là ai?”
“À...Người đó được tiên hoàng đưa đến hành cung nên trong chúng nô tài chẳng ai là biết rõ hết, nhưng nghe đâu tên là Liêu Mân, tiên hoàng thường hay gọi là Mân.” Vương ngự trù xoa cằm, “Hắn ta rất được sủng ái, tính tình thì khá là nhu thuận.”
Mọi người cúi đầu ngẫm nghĩ, Liêu Mân, Mân Nhi....Hóa ra là vậy!
“Liêu Mân đó trông thế nào?” Ngao Thịnh hỏi.
“Umm.” Vương ngự trù nhíu mày, “Nói mới nhớ, chuyện thiệt là lạ, già từng một lần trông thấy cái người tên Liêu Mân đó từ phía xa, dung mạo cũng không có gì đặc biệt cả...hết sức bình thường, nhìn thế nào cũng chả giống nam sủng tí nào.”
“Ông cố nhớ lại xem, hắn và Quan Khế trông có giống nhau không?” Ngao Thịnh lại hỏi.
Vương ngự trù nháy mắt mấy cái, ngưỡng cổ suy tư, chốc lát lại vỗ đầu mà rằng, “Ai u, hình như là na ná nhau.....”
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, tỏ ý — quả nhiên là vì người giống người.
“Làm thế nào mà Liêu Mân lại được triệu vào cung, bối cảnh gia đình thế nào, tiền bối có biết không?” Tương Thanh gáp gáp truy hỏi.
“Sự là già có nghe người ta đồn.” Vương ngự trù đáp, “Những nam sủng mà tiên hoàng chọn phần lớn đều là con nhà thường dân nhưng lại biết thi từ ca phú, quan trọng hơn hết là phải có điểm gì đó trông giống Ân Tịch Ly nhưng tính tình thì không được ngông cuồng tự đại như người kia mà phải dịu ngoan biết nghe lời.”
Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, khó trách Viên Lạc lại ham muốn chiếm được Tiểu Hoàng như thế, y hoàn toàn phù hợp với sở vọng của lão ta.
“Vậy, ông có biết sau đó Liêu Mân kia thế nào không?”
“Chuyện này thì già không rành vì đã sớm trốn khỏi cung rồi.” Vương ngự trù cười cười, lắc đầu, nói, “Ai, những nam sủng đó chung quy cũng chỉ là những hài tử đáng thương mà thôi. Tính tình tiên hoàng cổ quái, trước khi chết còn tra tấn họ để bồi y xuống hoàng tuyền nữa.”
Mọi người trầm mặc gật gù. Sau đó, Ngao Thịnh lại hỏi thêm vài câu nữa nhưng lại không tra ra được gì, liền bảo Vương ngự trù lui xuống nghỉ ngơi.
Suốt cả tối chạy ngược chạy xuôi, mọi người cũng thấm mệt và đói lả người nên nhanh chóng giải quyết xong một nồi lớn Thiên hạ đệ nhất Oa. Mộc Lăng xoa bụng bảo ăn đã ghiền rồi còn hứa hẹn là sau này sẽ thường xuyên lui tới ủng hộ nữa.
Rời khỏi thuyền hoa hồi cung, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên trở về biệt viện, Ngao Thịnh thì nắm tay Tương Thanh, bước từng bước chậm mà đi về tẩm cung, mượn cớ là đi cho tiêu thực.
Tương Thanh nãy giờ vẫn có điều muốn hỏi, nay khi hai người Mộc Vọng đi rồi mới dám túm áo Ngao Thịnh mà rằng, “Thịnh Nhi, món mà chúng ta ăn lúc nãy hình như... không phải là Hoàng Hậu Oa?”
Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn Tương Thanh, cười hỏi, “Ngươi thích ăn cái nào hơn?”
Tương Thanh thành thật đáp, “Hoàng Hậu Oa.”
Ngao Thịnh đắc ý cười, “Đương nhiên rồi!”
“Mộc Lăng nếu mà ăn được món đó thì chắc là sẽ vui lắm.” Tương Thanh nhỏ giọng nói thầm.
Ngao Thịnh bất giác xoay người lại, kéo y sát vào người, “Đúng vậy...nhưng Mộc Lăng lại không có phúc phần để thưởng thức được món đó đâu.”
Tương Thanh tỏ ra khó hiểu, giương mắt nhìn hắn.
Ngao Thịnh tiến đến bên tai y, thấp giọng nói, “Hoàng Hậu Oa của ta, khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một người có thể nếm được, người đó nếu mà chịu gật đầu làm Hoàng hậu của ta thì ta sẽ mỗi ngày mỗi nấu cho y ăn.”
Vành tai Tương Thanh khẽ phiếm hồng, ngại ngần ngước nhìn Ngao Thịnh, tuy không nói lời nào nhưng lòng lại rộn ràng rung động...Lý do tại vì sao thì hiện thời chưa nói rõ ra được.
Hai người đi vào tẩm cung, liền thấy Tề Tán đã ngồi bên bàn đá đợi tự bao giờ, mặt mày trông buồn ngủ tệ, xem chừng là đã đến khi vừa tan cuộc đấu trí với Quan Đình.
“Tề Tán.” Ngao Thịnh vỗ vai Tề Tán khiến y giật mình, mơ mơ hồ hồ hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Ngao Thịnh cười hỏi, “Sao không quay về phủ nghỉ ngơi, có chuyện gì mai nói vẫn được mà?”
“Ách.” Tề tán cười khổ, “Thần không dám, Quan Đình có đưa cho thần một thứ, thần không dám chậm trễ dâng lên cho Hoàng thượng xem qua.” Vừa nói vừa lấy một cái tráp nhỏ trong ngực áo ra.
Ngao Thịnh tiếp nhận, ngay khi hắn cúi mắt nhìn vật kia thì Tề Tán liền tận dụng mà liếc nhìn Tương Thanh, đúng lúc y cũng đáp lại. Tề Tán đăm đắm nhìn Tương Thanh khiến y bối rồi mà cúi đầu vuốt tóc, ngoảnh đầu nói với Ngao Thịnh, “Hai người cứ nói chuyện đi, ta vào trong trước.” dứt lời liền lướt vai Tề Tán mà qua.
Tề tán thở dài, quay đầu nhìn lại, Ngao Thịnh đã mở tráp ra, lơ đãng hỏi, “Những gì Quan Đình nói, khanh tin bao nhiêu phần?”
Tề tán ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, “Khoảng năm phần.”
Ngao Thịnh gật đầu, nhíu mày nhìn vật bên trong tráp, “Đây là gì?”
Tề tán trầm mặc một lúc lại nói, “Là thứ có thể khiến Thanh phu tử ngoan ngoãn nghe lời.”
Ngao Thịnh vừa nghe xong thì sắc mặt liền trầm xuống, ẩn ẩn phẫn nộ, nghiến răng mà rằng, “Liêu Mân...ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
Danh sách chương