TƯƠNG THANH CÙNG TỀ TÁN một đường đi đến binh bộ phủ, liền nhìn thấy vũ khí được đúc dở nằm ngổn ngang. Tương Thanh chợt ngộ ra chuyện Tề Tán vừa bảo là y bị người ngáng chân không phải nhằm phục vụ cho kế hoạch lần này mà là sự thật. Tương Thanh âm thầm nhíu mày, Tế Tàn có thể nhẫn nhịn không bẩm báo lên trên như thế đúng là chẳng dễ dàng gì. Tâm không khỏi bội phục Tề Tán song vẫn cảm thấy có chút bất mãn. Một đám cựu thần sao lại xa lánh một tân quan như thế...Cẩn thận suy ngẫm thì hầu hết những cựu thần đó cùng tên thượng thư bị phế truất kia đều là bằng hữu lâu năm. Nay lão ta bị chém vì tội thông đồng tạo phản, Tề Tán lên thay nên không khỏi sinh ra chống đối.
Tương Thanh lại không khỏi nghĩ tới Hạ Lỗ Minh. Năm đó, gã cũng thân mang tội phản trắc, sau khi cả nhà gã bị tru di, Tương Thanh cũng đã không ngừng tự trách chính mình...Cho nên mới nói, con ngươi đôi khi thật mâu thuẫn.
Đám cựu thần khi vừa nhìn thấy Tương Thanh xuất hiện thì liền cư xử đúng mực...Họ không sợ Tề Tán đi cáo bẩm với Ngao Thịnh nhưng lại ngại chuyện y mang Tương Thanh đến. Chiêu này của y thật quá lợi hại mà. Việc chống đối này nếu Tề Tán nói với Ngao Thịnh thì nhiều lắm là họ cũng chỉ bị răn đe đôi chút mà thôi, nhưng một khi chuyện do chính miệng Tương Thanh thuật lại cùng Ngao Thịnh thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn. Rất có thể Ngao Thịnh sẽ nổi cơn lôi đình mà trị tội thẳng tay...vì vậy mà bỗng chốc ai ai cũng trở nên nhún nhường hơn.
Thấy trời cũng sắp quá trưa, Tề Tán liền kéo Tương Thanh đi, “Phu tử, đi dùng cơm thôi.”
Tương Thanh có chút khó xử, y và Ngao Thịnh không thể cùng về ăn cơm với nhau rồi.
“Nếu không ăn thì cùng uống trà vậy.” Tề Tán nói, “Huynh giúp ta chuyện lớn như vậy, mới sáng sớm đã phải bôn ba vất vả rồi, nếu ngay cả một tách trà cũng không uống thì ta ái ngại lắm.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Thế cũng được.”
Tề Tán liền đưa Tương Thanh vào một trà quán, tiểu nhị tức tốc bưng ấm trà Long Tĩnh[1] tốt nhất đến, rót ra chén mời Tương Thanh và Tề Tán. Tương Thang nâng chung lên nhấp một ngụm, chỉ thấy vị trà vừa thanh vừa ngọt, cười mà rằng, “Đúng là trà ngon.”
“Khách quan thật biết thưởng thức.” Tiểu nhị sang sảng cười nói, “Đây là trà Long Tĩnh nổi danh Tây Hồ đấy, ngay cả nước dùng pha trà cũng được người phi ngựa ngày đêm mang từ thượng nguồn Tây Hồ đến.”
“Thật à, kỳ công vậy ư?” Tương Thanh cười khẽ.
“Nếu công tử thích thì có thể mua về dùng.” Tiểu nhị rôm rả mời chào, “Giá không đắt đâu, với lại còn là trà thượng phẩm của năm nay.”
“Cũng được.” Tương Thanh gật gù.
Tề Tán cầm chung trà ngồi ở một bên mà nhìn Tương Thanh uống trà, trong khi bản thân lại chẳng hề chạm môi đến.
Tương Thanh vẫn có chút không yên lòng, uống được một chung trà lại buông xuống mà hỏi Tề Tán, “Uống trà xong rồi huynh có phải ở lại đây nữa không, huynh cũng có chính sự cần giải quyết mà nhỉ?”
“À, đúng vậy.” Tề Tán tựa hồ có chút khẩn trương, đứng lên cùng Tương Thanh bước ra khỏi trà quán. Mới đi được vài bước, Tương Thanh chợt dừng chân, chao đảo lắc đầu, thấy người không thoải mái lắm.
“Phu tử, huynh sao thế?” Tề Tán vội đỡ lấy Tương Thanh.
“Uhm...... Không có gì.” Tương Thanh khẽ nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy tiểu nhị kia đang nhanh chóng đóng cửa tiệm.
“Huynh......” Tương Thanh nghi hoặc xoay người lại nhìn người bên cạnh mình, Tề Tán nhanh nhạy duỗi tay đỡ lấy người đã mặt mũi tối sầm ngất đi là Tương Thanh, đoạn lại cẩn thân bế bổng y lên.
Tên tiểu nhị kia hất đầu nói, “Phía sau có một cỗ xe ngựa.”
Tề Tán gật gật đầu, đi theo lối phía sau trà quán mà bước vào trong xe ngựa. Tên tiểu nhị kia ngồi trước đánh xe. Tề Tán vội nói, “Hồi phủ.”
Tiểu nhị nhanh chuyển đầu xe.
“Mau lên.” Ngao Thịnh lo lắng đến mức đầu đổ mồ hôi lạnh, hỏi Tần Vọng Thiên bên cạnh, “Trước đó, Mộc Lăng đã đến nơi chưa? Dược tính không ảnh hưởng gì đến Thanh chứ?”
Tần Vọng Thiên thở dài đáp, “Đệ đừng lo, lúc nãy Tương Thanh không hề uống tách trà đó.”
“Không uống?” Ngao Thịnh vừa nhanh chân đuổi theo vừa lẩm bẩm, “Ta thấy rõ ràng là y đã uống mà....”
“Ai.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Ta biết là đệ lo lắng nhưng Tương Thanh không phải là người bình thường, kinh nghiệm giang hồ còn hơn cả huynh đệ ta, cứ yên tâm đi!”
Ngao Thịnh nghe Tần Vọng Thiên nói như thế cũng yên tâm phần nào, tâm tình bình tĩnh hơn mà một đường nhanh đuổi theo.
Xe ngựa chạy rất nhanh nhưng điều kỳ lạ chính là không đi về phía phủ Tề Tán mà là thẳng hướng đến vùng ngoại ô.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Quả nhiên là kỳ quặc.”
“Đúng vậy.” Xem ra Tề Tán chẳng qua chỉ là một quân cờ, Liêu Mân muốn lợi dụng hắn để đánh thuốc mê Tương Thanh rồi mang ra khỏi thành.
“Phải rồi!” Ngao Thịnh khẩn trương, “Đến quan đạo ngoài ngoại ô.”
“Nhìn bên kia.” Tần Vọng Thiên chỉ tay về phía cách đó không xa, dưới tán cây ven đường đỗ một cỗ xe lớn có bốn ngựa kéo.
“Thế này là sao?” Tề Tán vén rèm cửa lên, thấy ngay tình huống bất ngờ bên ngoài, “Ngươi là ai? Có ý đồ gì?”
“Ha hả a.” Trong xe ngựa bỗng truyền ra tiếng cười khàn già nua đầy ghê rợn.
Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên liếc nhìn nhau. Họ nhận ra giọng cười này. Hắn chính là hắc y nhân trốn trên chiến thuyền Tề Soán Thiên, lén lút ám toán Tương Thanh.
“Ngươi là......” Tề Tán nhíu mày.
Màn xe được vén lên, một hắc y nhân bước xuống. Bộ dáng vẫn như cũ, mặt che khăn mỏng, dáng người gầy cao trông như vượn tinh, cả người chỉ lộ ra đôi con ngươi nhỏ dài nhìn chằm chằm vào Tề Tán.
“Để Tương Thanh lại, còn ngươi thì cút đi, nể tình cha ngươi, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.” Lão nhân hắc y phẩy tay ra chiều Tề Tán nên ngoan ngoãn biến khỏi đây.
Tề Tán dùng người chắn lấy Tương Thanh, “Ngươi muốn đem y đi đâu?”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm.” Lão lạnh lùng nói, “Ta lặp lại lần nữa, mau cút đi!”
“Nằm mơ đi!” Tề Tán quát lại, “Ta sẽ không giao Thanh phu tử cho ngươi!”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt......” Lão khàn giọng cười gằn, lạnh lùng buông lời, “Vậy đừng trách ta!” dứt lời liền vung tay xuất chưởng đánh về phía Tề Tán. Tề Tán tuy võ công không cao nhưng chẳng phải là kẻ tay trói gà không chặt. Y thuận lợi tránh được một chưởng của lão nhưng lại cảm thấy có một luồng kình phong bạt qua mặt đau rát. Thầm biết tình hình không ổn, võ công của lão già này cao hơn y rất rất nhiều.
“Tề Tán tiếp không quá ba chiêu của lão ta.” Tần Vọng Thiên gấp rút nói, “Hành động thôi!”
Ngao Thịnh gật gật đầu, bắn hỏa pháo lên không, khói hoa bung xòe phía tít trên cao.
Lão hắc y vừa nhìn thấy hỏa pháo liên lạc bắn lên thì trong mắt liền ánh lên vẻ ngoan lệ rợn người, “Tiểu tử, ngươi muốn chết!” đoạn nhảy lên tung một cước về phía Tề Tán. Tề Tán khó khăn lắm mới tránh được nhưng cường thế tấn công của lão quá lớn, đã sớm trở tay xuất thêm một chưởng. Chưởng này Tề Tán vô phương tránh được, nhưng trong tình thế cấp bách, một bóng áo trắng lao từ trong xe ra, bạt đi chưởng kia của lão, giải vây cho Tề Tán.
Người vừa cứu Tề Tán một mạng không phải ai khác chính là Tương Thanh. Lão hắc y nheo mắt nhìn Tương Thanh, “Hóa ra ngươi không trúng mê dược, quả nhiên rất khôn khéo! Hừ, thứ tai họa như ngươi, hôm nay nếu không bắt sống được thì đành phải tiễn ngươi về chầu trời!” hết lời liền phất tay bắn ra ba phi tiêu u lan cực độc. Tương Thanh phi thân tránh đi, lão hắc y nhằm mượn thời cơ xuất chiêu nhưng kế hoạch chưa thành thì có một tiếng thét vang lên giữa trời, “Tiểu Thanh, tránh ra!”
Tương Thanh vội kéo Tề Tán tránh sang một bên, cấp tốc lui về phía sau...Đúng lúc đó, bỗng có một luồng khói thuốc dày đặc từ phía trong rừng bốc lên, thổi về hướng lão già kia.
Lão ta vội vàng lấy ống tay áo che lấy mặt, vận khinh công lui ra xa.
Mộc Lăng không biết từ đầu tới lại đáp xuống bên cạnh gốc cây già, bao vải to đùng hắn cầm trong tay hiển nhiên chính là nguồn phát ra luồng khói thuốc nọ.
“Lão quỷ!” Mộc Lăng khoái trá cười to, “Ta không tin không bắt được ngươi. Hôm nay gia gia ta đây sẽ vạch khăn xem cho rõ mặt ngươi gầy méo thế nào!” Lão hắc y chấn động cả người. Chỉ trong nháy mắt, y phục dính đầy bụi thuốc của lão như kết tinh lại thành băng tuyết, rồi từng mảng từng mảnh rơi xuống...Thân thể xấu xí kia sau khi y phục mất hết liền hiển lộ ra không khí, da dẻ nhăn nheo gấp nếp có màu xám tro, khiến người khác không khỏi nhíu mày.
Mộc Lăng tặc lưỡi hai cái, lấy tay che mắt, ai oán than, “Khó coi chết được! Đúng là lão yêu tinh!”
Rất nhanh, tấm khăn che mặt của lão cũng rơi xuống, lão vội lấy tay che mặt, kiên quyết không để cho nhóm người Tương Thanh có cơ hội nhìn thấy chân diện của mình.
“Thật ra ông là ai?” Tương Thanh cao giọng hỏi, “Tại sao lại sợ người khác nhìn thấy mặt mình như thế?”
“Chẳng mượn ngươi lo!” Lão ôm rịt lấy mặt, xoay người định chạy.
Ngao Thịnh bay đến bên cạnh Tương Thanh, ra lệnh cho tùy tùng, “Bắt sống hắn cho ta!”
Lời Ngao Thịnh vừa dứt, vài chục ảnh vệ từ bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện, trong tay đều cầm theo câu can cùng dây thừng. Lão hắc y một tay ôm mặt nên chỉ còn lại một tay để chống trả. Trong lúc lão lui dài từng bước nhằm tìm đường tẩu thoát thì Tần Vọng Thiên lại đột ngột hiện thân, chặn đầu lão, “Chạy đường nào!” rồi thẳng chân tung một cước, xông vào giao chiến với lão ta.
Tương Thanh muốn chạy qua hỗ trợ nhưng lại bị Ngao Thịnh giữ lại, “Thanh, đừng qua! Lão quái vật đó có ý muốn lấy mạng ngươi! Để ta đi!” đoạn lại định phi thân xông qua kia song Tương Thanh đã níu tay lại, “Không được, nếu ngươi có sơ xuất gì thì Thịnh Thanh phải thế nào?”
Đương lúc hai người níu lấy níu để nhau thì Mộc Lăng liền ngứa mắt nói, “Ai nha, lão quỷ đó giờ chỉ còn một tay mà đánh thắng được Vọng Vọng thì đám chúng ta đều là lũ vô dụng hết!” rồi nhanh quay sang hét lên với Tần Vọng Thiên, “Vọng Vọng, ngươi không được nhìn xuống bên dưới của lão ta! Nếu không mù mắt luôn đó!”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, Mộc Lăng không giúp y thì cũng đành nhưng đằng này lại đi quấy rối!
Lão hắc y vốn xem như là ngang tài ngang sức với Tần Vọng Thiên nhưng hiện giờ lại một tay che mặt lại còn lõa lồ khoe mình như thế nên căn bản chẳng thể nào ứng đối nổi y, với lại xung quanh còn có hơn hai mươi ảnh vệ, tùy thời phóng câu can lại nhằm kìm hãm cước bộ của lão.
Lão hắc y dưới chân lảo đảo, Tần Vọng Thiên tay mắt lanh lẹ, giật kéo tay che mặt của lão ra.
“Răng rắc” một tiếng, cổ tay của lão bị Tần Vọng Thiên bẻ gãy. Tần Vọng Thiên nhíu mày — lão ta vì một tay che mặt không kịp chống đỡ nên mới bị y đánh gãy tay, thật ra lão là ai, sao lại sợ người khác thấy mặt mình đến vậy? Lúc này, ảnh vệ xông lên, túm lấy lão hắc y, dùng dây thừng buộc chặt, áp giải đến trước mặt hai vị chủ tử.
Ngao Thịnh nhíu mày nhìn lão già cứ cúi đầu trước mặt mình, “Nâng đầu lão lên để ta nhìn cho rõ!”
Ảnh vệ vội túm tóc nâng đầu lão hắc y lên.
Ngao Thịnh và Tương Thanh nheo mắt nhìn, sửng sốt không thôi.
“Má ơi!” Mộc Lăng dí mặt đến gần góp vui, “Lão già này ít nhất cũng phải tám mươi chín mươi tuổi a.”
“Biết lão là ai không?” Tần Vọng Thiên đi đến bên cạnh, thấy vẻ mặt kinh nghi của Ngao Thịnh và Tương Thanh, liền biết có vấn đề.
“Ngươi là...... Trần công công?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đồng thời lên tiếng hỏi.
“A?” Mộc Lăng sửng sốt, “Công công?” Nói xong, không tự chủ được mà liếc nhìn xuống hạ thân lão...đoạn lại lấy tay che mắt, “Á....chết rồi! Lỡ nhìn thấy thứ không sạch sẽ rồi!”
Tần Vọng Thiên vội kéo Mộc Lăng sát vào người, “Đã bảo là ngươi đừng có nhìn tầm bậy tầm bạ rồi mà!”
Mộc Lăng mặt đầy đau khổ, “Làm sao bây giờ, lỡ thấy rồi!”
Tần Vọng Thiên thở dài, “Trách ai bây giờ, về nhà lấy nước rửa mắt!”
“Rửa không sạch được!” Mộc Lăng bưng mặt khóc than, Tần Vọng Thiên ra chiều đăm chiêu nói, “Được rồi...Lát nữa về cho ngươi nhìn của ta, nhìn xong rồi thể nào cũng quên mất thứ không nên xem trước đó.”
Tần Vọng Thiên vừa dứt lời thì đã bị Mộc Lăng tẩn cho một quyền, “Đồ không biết xấu hổ!”
Tần Vọng Thiên vẫn cứ trơ trơ nhìn Mộc Lăng cười đầy hạ lưu, đá mắt bảo, “Tối về sẽ cho coi!”
Mộc Lăng mặt mày đỏ bừng, đành bẻ sang chuyện khác, “Tại sao tên này lại ở đây?”
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Ngao Thịnh nheo mắt hỏi, “Sao lại trở thành người không ra người quỷ chẳng ra quỷ mà xuất hiện ở đây?”
“Ha hả...... Lão nô mệnh lớn, không chết được. Thật không ngờ thái tử gia vẫn còn nhớ lão nô.” Trần công công cười lạnh, liếc Tương Thanh đầy xem thường.
“Tiểu Thanh, lão ta là ai vậy?” Mộc Lăng hỏi.
“Ông ấy chính là Trần công công.” Tương Thanh đáp, “Từng là thái giám mà tiên hoàng tín nhiệm nhất....Khi triều đình chiến loạn nghe nói là đã chết nhưng không biết vì sao lại có mặt ở đây.”
“A....Ế!.” Mộc Lăng hỏi lão, “Ngươi một khi đã nguyện trung thành với Viên Lạc, vậy thì sao lại muốn hại hoàng đế đương nhiệm, cũng chính là con của lão ta, hả?”
“Phi!” Trần công công lạnh lùng nói, “Giết cha thí huynh, hắn không xứng làm con của tiên hoàng!” Nói xong, liền đanh mặt nhìn Tương Thanh, “Đều là do tên yêu nghiệt này xúi giục! Ngươi......”
Lão còn định mắng tiếp thì Ngao Thịnh đã nhanh ra hiệu ra ảnh vệ vả vào miệng lão.
Đúng lúc này, Tề Tán lại đứng ở bên ngoài cỗ xe ngựa lớn, chấn động gọi, “Hoàng Thượng, người nhanh đến đây xem.”
Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh rồi nhanh chạy đến. Nhìn vào bên trong cỗ xe, mọi người đều kinh ngạc không thôi khi thấy bốn cỗ quan tài lớn.
Ngao Thịnh vội xông lên xe, mở nắm quan tài phía ngoài cùng...bên trong chỉ là một bộ xương trắng hếu, chẳng rõ là Viên Lạc hay là Tề Diệc, nhưng dựa vào bộ long bào bên ngoài thì hẳn là Viên Lạc.
“Còn đây chắc là Tề Diệc.” Tương Thanh cũng mở nắp những cỗ quan tài còn lại ra.”Kia phỏng chừng là Thần Quý.....”
Với cỗ quan tài cuối cùng, Tương Thanh quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi.”
Ngao Thịnh bước nhanh đến...bên trong là di thể của một nữ nhân, tuổi chừng hơn ba mươi một chút, dáng vẻ tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, trong mái tóc đen dày lẫn đôi ba sợi tóc bạc...Thi hài này được bảo quản vô cùng tốt. Năm đó, Ngao Thịnh đã cất công tìm ra công tượng (thợ thủ công) giỏi nhất để ướp xác Tề hoàng hậu, hy vọng bà có thể luôn luôn xinh đẹp động lòng người, mãi không phai không tàn đi xuân sắc.
Tương Thanh ban đầu cùng Ngao Thịnh đi tế tổ, nên từng nhìn thấy dung nhan Tề hoàng hậu vẫn xinh đẹp ngay cả khi đã tạ thế. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên thì chưa bao giờ được gặp qua hoàng hậu nương nương nên cũng tò mò ghé đầu coi thử, cả hai đều tán thưởng không thôi dung mạo tuyệt sắc của bà. Mộc Lăng lắc lắc đầu, nói, “Lão Viên Lạc đó đúng là mù rồi, thê tử xinh đẹp như thế vậy mà lại đi giam trong lãnh cung.”
Ngao Thịnh khẽ cười, vươn tay ra bế di thể của mẫu hậu hắn lên, hài lòng nhìn Tương Thanh. Y cũng an lòng cười đáp lại hắn... Mặc kệ có tra ra được kẻ chủ mưu sau lưng lão thái giám này hay không, chỉ cần tìm được di thể của hoàng hậu về, để bà không chịu khinh nhờn gì thì cũng đã đủ lắm rồi.
Ngao Thịnh bước ra khỏi xe ngựa, nói với Tề Tán, “Đưa người đi trói cổ Liêu Mân, rồi đưa hắn cùng lão già này về cung cho trẫm! Ngàn vạn lần không được để chúng chết!”
“Thần tuân chỉ!” Tề Tán nhận mệnh, cho người trói chặt Trần công công lại, đầu đội gông xiềng để phòng việc lão sẽ tự sát, đoạn lại mang theo đại quân chạy đến phủ Nguyệt Vương, tóm gọn kẻ đang chuẩn bị chạy trốn là Liêu Mân, áp giải vào hoàng cung.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh bãi giá đến hoàng lăng, đưa trả di thể của Tề hoàng hậu lại chỗ cũ, còn những cỗ di hài khác cũng được người đưa về nơi về vốn thuộc về, ngày đêm có binh mã canh giữ.
Ngao Thịnh cẩn thận giúp mẫu hậu của mình chỉnh lại dung nhan, tóc tai, sau mới an lòng cùng Tương Thanh đóng nắp quan tài lại.
Sau cùng, cả hai mới lên xe ngựa rời khỏi hoàng lăng, quay về cung.
“Thanh.” Ngao Thịnh kề người đến sát Tương Thanh, “Còn nhớ năm đó chúng ta đã nhập cung thế nào không?”
Tương Thanh mỉm cười gật gật đầu.
Ngao Thịnh cũng giống như năm đó, gối đầu lên chân Tương Thanh, “Ngày đó ven đường đều vây bủa thích khách, ngươi vì lo rằng ta sẽ hoảng sợ mà lấy tay bịt tai ta lại.”
“Phải.” Tương Thanh dịu dàng vuốt lấy lọn tóc mai của Ngao Thịnh, “Bây giờ thì ngươi đã lớn như thế này rồi.”
Ngao Thịnh nhợt nhạt cười, “Cuối cùng cũng trừ loạn được Nguyệt Vương, tìm thấy di thể hoàng nương, khối đá trong lòng ta cũng được dẹp bỏ.”
“Đúng vậy.” Tương Thanh gật gật đầu, “Ngươi có thể an tâm ngự giá thân chinh xua quân Nam hạ rồi, còn chưa đến ba ngày nữa là đã xuất chinh.”
Ngao Thịnh cong môi cười, rướn người hôn lên cằm Tương Thanh. Y vội tránh đi nhưng Ngao Thịnh đã nhanh kéo đầu y lại, nói thầm vào tai Tương Thanh, “Thanh à, đêm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải cho ta làm tiếp trang thứ ba!”
Tương Thanh lại không khỏi nghĩ tới Hạ Lỗ Minh. Năm đó, gã cũng thân mang tội phản trắc, sau khi cả nhà gã bị tru di, Tương Thanh cũng đã không ngừng tự trách chính mình...Cho nên mới nói, con ngươi đôi khi thật mâu thuẫn.
Đám cựu thần khi vừa nhìn thấy Tương Thanh xuất hiện thì liền cư xử đúng mực...Họ không sợ Tề Tán đi cáo bẩm với Ngao Thịnh nhưng lại ngại chuyện y mang Tương Thanh đến. Chiêu này của y thật quá lợi hại mà. Việc chống đối này nếu Tề Tán nói với Ngao Thịnh thì nhiều lắm là họ cũng chỉ bị răn đe đôi chút mà thôi, nhưng một khi chuyện do chính miệng Tương Thanh thuật lại cùng Ngao Thịnh thì chắc chắn sẽ thành chuyện lớn. Rất có thể Ngao Thịnh sẽ nổi cơn lôi đình mà trị tội thẳng tay...vì vậy mà bỗng chốc ai ai cũng trở nên nhún nhường hơn.
Thấy trời cũng sắp quá trưa, Tề Tán liền kéo Tương Thanh đi, “Phu tử, đi dùng cơm thôi.”
Tương Thanh có chút khó xử, y và Ngao Thịnh không thể cùng về ăn cơm với nhau rồi.
“Nếu không ăn thì cùng uống trà vậy.” Tề Tán nói, “Huynh giúp ta chuyện lớn như vậy, mới sáng sớm đã phải bôn ba vất vả rồi, nếu ngay cả một tách trà cũng không uống thì ta ái ngại lắm.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Thế cũng được.”
Tề Tán liền đưa Tương Thanh vào một trà quán, tiểu nhị tức tốc bưng ấm trà Long Tĩnh[1] tốt nhất đến, rót ra chén mời Tương Thanh và Tề Tán. Tương Thang nâng chung lên nhấp một ngụm, chỉ thấy vị trà vừa thanh vừa ngọt, cười mà rằng, “Đúng là trà ngon.”
“Khách quan thật biết thưởng thức.” Tiểu nhị sang sảng cười nói, “Đây là trà Long Tĩnh nổi danh Tây Hồ đấy, ngay cả nước dùng pha trà cũng được người phi ngựa ngày đêm mang từ thượng nguồn Tây Hồ đến.”
“Thật à, kỳ công vậy ư?” Tương Thanh cười khẽ.
“Nếu công tử thích thì có thể mua về dùng.” Tiểu nhị rôm rả mời chào, “Giá không đắt đâu, với lại còn là trà thượng phẩm của năm nay.”
“Cũng được.” Tương Thanh gật gù.
Tề Tán cầm chung trà ngồi ở một bên mà nhìn Tương Thanh uống trà, trong khi bản thân lại chẳng hề chạm môi đến.
Tương Thanh vẫn có chút không yên lòng, uống được một chung trà lại buông xuống mà hỏi Tề Tán, “Uống trà xong rồi huynh có phải ở lại đây nữa không, huynh cũng có chính sự cần giải quyết mà nhỉ?”
“À, đúng vậy.” Tề Tán tựa hồ có chút khẩn trương, đứng lên cùng Tương Thanh bước ra khỏi trà quán. Mới đi được vài bước, Tương Thanh chợt dừng chân, chao đảo lắc đầu, thấy người không thoải mái lắm.
“Phu tử, huynh sao thế?” Tề Tán vội đỡ lấy Tương Thanh.
“Uhm...... Không có gì.” Tương Thanh khẽ nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên lại trông thấy tiểu nhị kia đang nhanh chóng đóng cửa tiệm.
“Huynh......” Tương Thanh nghi hoặc xoay người lại nhìn người bên cạnh mình, Tề Tán nhanh nhạy duỗi tay đỡ lấy người đã mặt mũi tối sầm ngất đi là Tương Thanh, đoạn lại cẩn thân bế bổng y lên.
Tên tiểu nhị kia hất đầu nói, “Phía sau có một cỗ xe ngựa.”
Tề Tán gật gật đầu, đi theo lối phía sau trà quán mà bước vào trong xe ngựa. Tên tiểu nhị kia ngồi trước đánh xe. Tề Tán vội nói, “Hồi phủ.”
Tiểu nhị nhanh chuyển đầu xe.
“Mau lên.” Ngao Thịnh lo lắng đến mức đầu đổ mồ hôi lạnh, hỏi Tần Vọng Thiên bên cạnh, “Trước đó, Mộc Lăng đã đến nơi chưa? Dược tính không ảnh hưởng gì đến Thanh chứ?”
Tần Vọng Thiên thở dài đáp, “Đệ đừng lo, lúc nãy Tương Thanh không hề uống tách trà đó.”
“Không uống?” Ngao Thịnh vừa nhanh chân đuổi theo vừa lẩm bẩm, “Ta thấy rõ ràng là y đã uống mà....”
“Ai.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, “Ta biết là đệ lo lắng nhưng Tương Thanh không phải là người bình thường, kinh nghiệm giang hồ còn hơn cả huynh đệ ta, cứ yên tâm đi!”
Ngao Thịnh nghe Tần Vọng Thiên nói như thế cũng yên tâm phần nào, tâm tình bình tĩnh hơn mà một đường nhanh đuổi theo.
Xe ngựa chạy rất nhanh nhưng điều kỳ lạ chính là không đi về phía phủ Tề Tán mà là thẳng hướng đến vùng ngoại ô.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Quả nhiên là kỳ quặc.”
“Đúng vậy.” Xem ra Tề Tán chẳng qua chỉ là một quân cờ, Liêu Mân muốn lợi dụng hắn để đánh thuốc mê Tương Thanh rồi mang ra khỏi thành.
“Phải rồi!” Ngao Thịnh khẩn trương, “Đến quan đạo ngoài ngoại ô.”
“Nhìn bên kia.” Tần Vọng Thiên chỉ tay về phía cách đó không xa, dưới tán cây ven đường đỗ một cỗ xe lớn có bốn ngựa kéo.
“Thế này là sao?” Tề Tán vén rèm cửa lên, thấy ngay tình huống bất ngờ bên ngoài, “Ngươi là ai? Có ý đồ gì?”
“Ha hả a.” Trong xe ngựa bỗng truyền ra tiếng cười khàn già nua đầy ghê rợn.
Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên liếc nhìn nhau. Họ nhận ra giọng cười này. Hắn chính là hắc y nhân trốn trên chiến thuyền Tề Soán Thiên, lén lút ám toán Tương Thanh.
“Ngươi là......” Tề Tán nhíu mày.
Màn xe được vén lên, một hắc y nhân bước xuống. Bộ dáng vẫn như cũ, mặt che khăn mỏng, dáng người gầy cao trông như vượn tinh, cả người chỉ lộ ra đôi con ngươi nhỏ dài nhìn chằm chằm vào Tề Tán.
“Để Tương Thanh lại, còn ngươi thì cút đi, nể tình cha ngươi, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.” Lão nhân hắc y phẩy tay ra chiều Tề Tán nên ngoan ngoãn biến khỏi đây.
Tề Tán dùng người chắn lấy Tương Thanh, “Ngươi muốn đem y đi đâu?”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm.” Lão lạnh lùng nói, “Ta lặp lại lần nữa, mau cút đi!”
“Nằm mơ đi!” Tề Tán quát lại, “Ta sẽ không giao Thanh phu tử cho ngươi!”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt......” Lão khàn giọng cười gằn, lạnh lùng buông lời, “Vậy đừng trách ta!” dứt lời liền vung tay xuất chưởng đánh về phía Tề Tán. Tề Tán tuy võ công không cao nhưng chẳng phải là kẻ tay trói gà không chặt. Y thuận lợi tránh được một chưởng của lão nhưng lại cảm thấy có một luồng kình phong bạt qua mặt đau rát. Thầm biết tình hình không ổn, võ công của lão già này cao hơn y rất rất nhiều.
“Tề Tán tiếp không quá ba chiêu của lão ta.” Tần Vọng Thiên gấp rút nói, “Hành động thôi!”
Ngao Thịnh gật gật đầu, bắn hỏa pháo lên không, khói hoa bung xòe phía tít trên cao.
Lão hắc y vừa nhìn thấy hỏa pháo liên lạc bắn lên thì trong mắt liền ánh lên vẻ ngoan lệ rợn người, “Tiểu tử, ngươi muốn chết!” đoạn nhảy lên tung một cước về phía Tề Tán. Tề Tán khó khăn lắm mới tránh được nhưng cường thế tấn công của lão quá lớn, đã sớm trở tay xuất thêm một chưởng. Chưởng này Tề Tán vô phương tránh được, nhưng trong tình thế cấp bách, một bóng áo trắng lao từ trong xe ra, bạt đi chưởng kia của lão, giải vây cho Tề Tán.
Người vừa cứu Tề Tán một mạng không phải ai khác chính là Tương Thanh. Lão hắc y nheo mắt nhìn Tương Thanh, “Hóa ra ngươi không trúng mê dược, quả nhiên rất khôn khéo! Hừ, thứ tai họa như ngươi, hôm nay nếu không bắt sống được thì đành phải tiễn ngươi về chầu trời!” hết lời liền phất tay bắn ra ba phi tiêu u lan cực độc. Tương Thanh phi thân tránh đi, lão hắc y nhằm mượn thời cơ xuất chiêu nhưng kế hoạch chưa thành thì có một tiếng thét vang lên giữa trời, “Tiểu Thanh, tránh ra!”
Tương Thanh vội kéo Tề Tán tránh sang một bên, cấp tốc lui về phía sau...Đúng lúc đó, bỗng có một luồng khói thuốc dày đặc từ phía trong rừng bốc lên, thổi về hướng lão già kia.
Lão ta vội vàng lấy ống tay áo che lấy mặt, vận khinh công lui ra xa.
Mộc Lăng không biết từ đầu tới lại đáp xuống bên cạnh gốc cây già, bao vải to đùng hắn cầm trong tay hiển nhiên chính là nguồn phát ra luồng khói thuốc nọ.
“Lão quỷ!” Mộc Lăng khoái trá cười to, “Ta không tin không bắt được ngươi. Hôm nay gia gia ta đây sẽ vạch khăn xem cho rõ mặt ngươi gầy méo thế nào!” Lão hắc y chấn động cả người. Chỉ trong nháy mắt, y phục dính đầy bụi thuốc của lão như kết tinh lại thành băng tuyết, rồi từng mảng từng mảnh rơi xuống...Thân thể xấu xí kia sau khi y phục mất hết liền hiển lộ ra không khí, da dẻ nhăn nheo gấp nếp có màu xám tro, khiến người khác không khỏi nhíu mày.
Mộc Lăng tặc lưỡi hai cái, lấy tay che mắt, ai oán than, “Khó coi chết được! Đúng là lão yêu tinh!”
Rất nhanh, tấm khăn che mặt của lão cũng rơi xuống, lão vội lấy tay che mặt, kiên quyết không để cho nhóm người Tương Thanh có cơ hội nhìn thấy chân diện của mình.
“Thật ra ông là ai?” Tương Thanh cao giọng hỏi, “Tại sao lại sợ người khác nhìn thấy mặt mình như thế?”
“Chẳng mượn ngươi lo!” Lão ôm rịt lấy mặt, xoay người định chạy.
Ngao Thịnh bay đến bên cạnh Tương Thanh, ra lệnh cho tùy tùng, “Bắt sống hắn cho ta!”
Lời Ngao Thịnh vừa dứt, vài chục ảnh vệ từ bốn phương tám hướng bỗng xuất hiện, trong tay đều cầm theo câu can cùng dây thừng. Lão hắc y một tay ôm mặt nên chỉ còn lại một tay để chống trả. Trong lúc lão lui dài từng bước nhằm tìm đường tẩu thoát thì Tần Vọng Thiên lại đột ngột hiện thân, chặn đầu lão, “Chạy đường nào!” rồi thẳng chân tung một cước, xông vào giao chiến với lão ta.
Tương Thanh muốn chạy qua hỗ trợ nhưng lại bị Ngao Thịnh giữ lại, “Thanh, đừng qua! Lão quái vật đó có ý muốn lấy mạng ngươi! Để ta đi!” đoạn lại định phi thân xông qua kia song Tương Thanh đã níu tay lại, “Không được, nếu ngươi có sơ xuất gì thì Thịnh Thanh phải thế nào?”
Đương lúc hai người níu lấy níu để nhau thì Mộc Lăng liền ngứa mắt nói, “Ai nha, lão quỷ đó giờ chỉ còn một tay mà đánh thắng được Vọng Vọng thì đám chúng ta đều là lũ vô dụng hết!” rồi nhanh quay sang hét lên với Tần Vọng Thiên, “Vọng Vọng, ngươi không được nhìn xuống bên dưới của lão ta! Nếu không mù mắt luôn đó!”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, Mộc Lăng không giúp y thì cũng đành nhưng đằng này lại đi quấy rối!
Lão hắc y vốn xem như là ngang tài ngang sức với Tần Vọng Thiên nhưng hiện giờ lại một tay che mặt lại còn lõa lồ khoe mình như thế nên căn bản chẳng thể nào ứng đối nổi y, với lại xung quanh còn có hơn hai mươi ảnh vệ, tùy thời phóng câu can lại nhằm kìm hãm cước bộ của lão.
Lão hắc y dưới chân lảo đảo, Tần Vọng Thiên tay mắt lanh lẹ, giật kéo tay che mặt của lão ra.
“Răng rắc” một tiếng, cổ tay của lão bị Tần Vọng Thiên bẻ gãy. Tần Vọng Thiên nhíu mày — lão ta vì một tay che mặt không kịp chống đỡ nên mới bị y đánh gãy tay, thật ra lão là ai, sao lại sợ người khác thấy mặt mình đến vậy? Lúc này, ảnh vệ xông lên, túm lấy lão hắc y, dùng dây thừng buộc chặt, áp giải đến trước mặt hai vị chủ tử.
Ngao Thịnh nhíu mày nhìn lão già cứ cúi đầu trước mặt mình, “Nâng đầu lão lên để ta nhìn cho rõ!”
Ảnh vệ vội túm tóc nâng đầu lão hắc y lên.
Ngao Thịnh và Tương Thanh nheo mắt nhìn, sửng sốt không thôi.
“Má ơi!” Mộc Lăng dí mặt đến gần góp vui, “Lão già này ít nhất cũng phải tám mươi chín mươi tuổi a.”
“Biết lão là ai không?” Tần Vọng Thiên đi đến bên cạnh, thấy vẻ mặt kinh nghi của Ngao Thịnh và Tương Thanh, liền biết có vấn đề.
“Ngươi là...... Trần công công?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đồng thời lên tiếng hỏi.
“A?” Mộc Lăng sửng sốt, “Công công?” Nói xong, không tự chủ được mà liếc nhìn xuống hạ thân lão...đoạn lại lấy tay che mắt, “Á....chết rồi! Lỡ nhìn thấy thứ không sạch sẽ rồi!”
Tần Vọng Thiên vội kéo Mộc Lăng sát vào người, “Đã bảo là ngươi đừng có nhìn tầm bậy tầm bạ rồi mà!”
Mộc Lăng mặt đầy đau khổ, “Làm sao bây giờ, lỡ thấy rồi!”
Tần Vọng Thiên thở dài, “Trách ai bây giờ, về nhà lấy nước rửa mắt!”
“Rửa không sạch được!” Mộc Lăng bưng mặt khóc than, Tần Vọng Thiên ra chiều đăm chiêu nói, “Được rồi...Lát nữa về cho ngươi nhìn của ta, nhìn xong rồi thể nào cũng quên mất thứ không nên xem trước đó.”
Tần Vọng Thiên vừa dứt lời thì đã bị Mộc Lăng tẩn cho một quyền, “Đồ không biết xấu hổ!”
Tần Vọng Thiên vẫn cứ trơ trơ nhìn Mộc Lăng cười đầy hạ lưu, đá mắt bảo, “Tối về sẽ cho coi!”
Mộc Lăng mặt mày đỏ bừng, đành bẻ sang chuyện khác, “Tại sao tên này lại ở đây?”
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Ngao Thịnh nheo mắt hỏi, “Sao lại trở thành người không ra người quỷ chẳng ra quỷ mà xuất hiện ở đây?”
“Ha hả...... Lão nô mệnh lớn, không chết được. Thật không ngờ thái tử gia vẫn còn nhớ lão nô.” Trần công công cười lạnh, liếc Tương Thanh đầy xem thường.
“Tiểu Thanh, lão ta là ai vậy?” Mộc Lăng hỏi.
“Ông ấy chính là Trần công công.” Tương Thanh đáp, “Từng là thái giám mà tiên hoàng tín nhiệm nhất....Khi triều đình chiến loạn nghe nói là đã chết nhưng không biết vì sao lại có mặt ở đây.”
“A....Ế!.” Mộc Lăng hỏi lão, “Ngươi một khi đã nguyện trung thành với Viên Lạc, vậy thì sao lại muốn hại hoàng đế đương nhiệm, cũng chính là con của lão ta, hả?”
“Phi!” Trần công công lạnh lùng nói, “Giết cha thí huynh, hắn không xứng làm con của tiên hoàng!” Nói xong, liền đanh mặt nhìn Tương Thanh, “Đều là do tên yêu nghiệt này xúi giục! Ngươi......”
Lão còn định mắng tiếp thì Ngao Thịnh đã nhanh ra hiệu ra ảnh vệ vả vào miệng lão.
Đúng lúc này, Tề Tán lại đứng ở bên ngoài cỗ xe ngựa lớn, chấn động gọi, “Hoàng Thượng, người nhanh đến đây xem.”
Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh rồi nhanh chạy đến. Nhìn vào bên trong cỗ xe, mọi người đều kinh ngạc không thôi khi thấy bốn cỗ quan tài lớn.
Ngao Thịnh vội xông lên xe, mở nắm quan tài phía ngoài cùng...bên trong chỉ là một bộ xương trắng hếu, chẳng rõ là Viên Lạc hay là Tề Diệc, nhưng dựa vào bộ long bào bên ngoài thì hẳn là Viên Lạc.
“Còn đây chắc là Tề Diệc.” Tương Thanh cũng mở nắp những cỗ quan tài còn lại ra.”Kia phỏng chừng là Thần Quý.....”
Với cỗ quan tài cuối cùng, Tương Thanh quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi.”
Ngao Thịnh bước nhanh đến...bên trong là di thể của một nữ nhân, tuổi chừng hơn ba mươi một chút, dáng vẻ tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, trong mái tóc đen dày lẫn đôi ba sợi tóc bạc...Thi hài này được bảo quản vô cùng tốt. Năm đó, Ngao Thịnh đã cất công tìm ra công tượng (thợ thủ công) giỏi nhất để ướp xác Tề hoàng hậu, hy vọng bà có thể luôn luôn xinh đẹp động lòng người, mãi không phai không tàn đi xuân sắc.
Tương Thanh ban đầu cùng Ngao Thịnh đi tế tổ, nên từng nhìn thấy dung nhan Tề hoàng hậu vẫn xinh đẹp ngay cả khi đã tạ thế. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên thì chưa bao giờ được gặp qua hoàng hậu nương nương nên cũng tò mò ghé đầu coi thử, cả hai đều tán thưởng không thôi dung mạo tuyệt sắc của bà. Mộc Lăng lắc lắc đầu, nói, “Lão Viên Lạc đó đúng là mù rồi, thê tử xinh đẹp như thế vậy mà lại đi giam trong lãnh cung.”
Ngao Thịnh khẽ cười, vươn tay ra bế di thể của mẫu hậu hắn lên, hài lòng nhìn Tương Thanh. Y cũng an lòng cười đáp lại hắn... Mặc kệ có tra ra được kẻ chủ mưu sau lưng lão thái giám này hay không, chỉ cần tìm được di thể của hoàng hậu về, để bà không chịu khinh nhờn gì thì cũng đã đủ lắm rồi.
Ngao Thịnh bước ra khỏi xe ngựa, nói với Tề Tán, “Đưa người đi trói cổ Liêu Mân, rồi đưa hắn cùng lão già này về cung cho trẫm! Ngàn vạn lần không được để chúng chết!”
“Thần tuân chỉ!” Tề Tán nhận mệnh, cho người trói chặt Trần công công lại, đầu đội gông xiềng để phòng việc lão sẽ tự sát, đoạn lại mang theo đại quân chạy đến phủ Nguyệt Vương, tóm gọn kẻ đang chuẩn bị chạy trốn là Liêu Mân, áp giải vào hoàng cung.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh bãi giá đến hoàng lăng, đưa trả di thể của Tề hoàng hậu lại chỗ cũ, còn những cỗ di hài khác cũng được người đưa về nơi về vốn thuộc về, ngày đêm có binh mã canh giữ.
Ngao Thịnh cẩn thận giúp mẫu hậu của mình chỉnh lại dung nhan, tóc tai, sau mới an lòng cùng Tương Thanh đóng nắp quan tài lại.
Sau cùng, cả hai mới lên xe ngựa rời khỏi hoàng lăng, quay về cung.
“Thanh.” Ngao Thịnh kề người đến sát Tương Thanh, “Còn nhớ năm đó chúng ta đã nhập cung thế nào không?”
Tương Thanh mỉm cười gật gật đầu.
Ngao Thịnh cũng giống như năm đó, gối đầu lên chân Tương Thanh, “Ngày đó ven đường đều vây bủa thích khách, ngươi vì lo rằng ta sẽ hoảng sợ mà lấy tay bịt tai ta lại.”
“Phải.” Tương Thanh dịu dàng vuốt lấy lọn tóc mai của Ngao Thịnh, “Bây giờ thì ngươi đã lớn như thế này rồi.”
Ngao Thịnh nhợt nhạt cười, “Cuối cùng cũng trừ loạn được Nguyệt Vương, tìm thấy di thể hoàng nương, khối đá trong lòng ta cũng được dẹp bỏ.”
“Đúng vậy.” Tương Thanh gật gật đầu, “Ngươi có thể an tâm ngự giá thân chinh xua quân Nam hạ rồi, còn chưa đến ba ngày nữa là đã xuất chinh.”
Ngao Thịnh cong môi cười, rướn người hôn lên cằm Tương Thanh. Y vội tránh đi nhưng Ngao Thịnh đã nhanh kéo đầu y lại, nói thầm vào tai Tương Thanh, “Thanh à, đêm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải cho ta làm tiếp trang thứ ba!”
Danh sách chương