Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới rời giường Thịnh Hàm đã rất có tinh thần, cha mẹ Thịnh lâng này trở về sẽ ở lại vài ngày, công việc tạm gác sang một bên mà ở nhà chăm sóc cho con trai cùng con gái, cho nên lúc ăn sáng trêm bàn ăn không chỉ có mình hai anh em nữa mà là một nhà bốn người ăn sáng cùng nhau, khung cảnh ấm áp, Thịnh Hàm tựa hồ như rất vui vẻ, cười không ngậm được miệng. Ăn sáng xong Thịnh Hàm liền gấp không chờ được liền chạy ra ngoài sân thúc giục Hàn Thư mau chở cô đến trường, ngay cả nụ hôn tạm biệt cha mẹ Thịnh cô cũng quên luôn, để lại ba người nhìn nhau khó hiểu, chỉ có Thịnh Mộ Triều ánh mắt sâu kín, giống như đã biết được gì đó.
Dưới sự thúc giục của Thịnh Hàm, Hàn Thư vẫn duy trì thái độ bình tĩnh gặm sandwich, ăn sáng xong thì hắn uống một ngụm nước rồi mới không nhanh không chậm khởi động xe, xe bắt đầu lăn bánh trên đường, tốc độ chiếc xe chạy rõ ràng không khác ngày thường bao nhiêu nhưng Thịnh Hàm vẫn cảm thấy quá chậm, lần nữa lên tiếng thúc giục.
“Anh Hàn Thư, anh chạy nhanh lên một chút có được không?” Thịnh Hàm ngồi ghế sau, thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Thư, lúc này đang lái xe nên hắn không có đeo kính, để lộ gương mặt tuấn tú cùng với đôi mắt nghiêm nghị, rõ ràng thiếu niên mười tám tuổi nên hoạt bát hiếu động mới đúng, vì sao lại luôn mặc một bộ đồ màu đen để cải trang thành một người trưởng thành cơ chứ? “Tốc độ hiện tại là tốc độ an toàn, em muốn chạy nhanh chính là không tuân thủ luật giao thông, như vậy là không tốt.” Giọng nói Hàn Thư mười phần nghiêm túc, trong giọng nói còn ẩn chứa sự khiển trách.
“Em chỉ mới có tám tuổi, anh đừng nói luật pháp với em.” Thịnh Hàm bĩu môi, ngay lập tức liền bịt tai lại, hành động tự nhiên như được làm đi làm lại rất nhiều lần, giống như thật sự sợ Hàn Thư lôi luật pháp ra giáo huấn cô.
Vì sao hai ông anh trai của cô, người sau lại càng thêm nghiêm túc hơn người trước?
Chuyện Hàn Thư là con nuôi của Thịnh gia cũng không phải là bí mật gì, ba người từ nhỏ lớn lên với nhau, đối với người anh nuôi này cô cũng không có chán ghét, bản thân cô chính là được hai người anh trai này nuôi lớn, tình cảm của cô đối với Hàn Thư cũng giống như đối với Thịnh Mộ Triều, chính là cô không thể chơi cùng hai người được, một người thì quá bá đạo, người kia lại quá nghiêm nghị, Thịnh Hàm tuổi nhỏ hoạt bát, không muốn cùng hai người anh trai này chơi cùng, cô sợ có một ngày sẽ trở thành bà cụ non, như vậy chẳng phải sẽ khóc chết cô sao?
Hàn Thư bất đắc dĩ: “Sao hôm nay em lại nôn nóng muốn đến trường như vậy?” Ngày thường cũng không thấy cô tích cực như vậy.
“Em muốn nhanh chóng đi gặp A Ly.” Nói đến đây đôi mắt Thịnh Hàm hơi sáng lên, một bộ dạng vô cùng phấn khởi.
“Bình tĩnh đi, trường học còn ở đó, chỉ cần Kiều Ly hôm nay đến trường thì em không cần sợ không gặp được cô ấy.”
“Hừ, anh đúng là không hiểu gì hết!”
Trong lúc hai người tranh luận thì chiếc xe rất nhanh liền chạy đến trường, xe vừa dừng lại Thịnh Hàm đã mở cửa xe, chạy thẳng một mạch lên lớp, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi ở sau cô, ngay lập tức liền chạy lại ôm chầm lấy Kiều Ly.
“A Ly, nhớ cậu quá.” Thịnh Hàm đứng, Kiều Ly ngồi, cho nên Kiều Ly thấp hơn một cái đầu so với Thịnh Hàm, nhưng Thịnh Hàm lại cúi thấp đầu, một đầu tóc đen cọ cọ vào bên má Kiều Ly, một bộ dạng làm nũng khiến mọi người trong lớp không khỏi ghé mắt nhìn.
Đây là Thịnh Hàm sao?
Sao lại có vẻ mặt như cún con thế kia? Còn hướng Kiều Ly làm nũng nữa chứ?
Tính tình Thịnh Hàm trước giờ luôn hòa đồng thân thiện cho nên bạn học trong lớp đối với có thái độ rất tốt, chính là đối với người khác Thịnh Hàm tuy cười nói vui vẻ nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, không giống với Kiều Ly thân thiết đến mức có thể ăn cùng một cái bánh, Thịnh Hàm đối với Kiều Ly đặc biệt chuyện này bạn học đều biết, chỉ là không ngờ Thịnh Hàm vậy mà lại hướng Kiều Ly làm nũng, đúng là khiến người khác phải há mồm kinh ngạc.
Kiều Ly cũng bị hành động của Thịnh Hàm làm cho sửng sốt, như nghĩ đến gì đó nên cô không có đẩy Thịnh Hàm ra, để mặc Thịnh Hàm cọ vào má cô, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người trong lớp.
“Chúng ta chỉ mới không gặp có một ngày thôi a.” Kiều Ly hơi mỉm cười, cô biết sở dĩ hôm nay Thịnh Hàm như vậy là liên quan đến cuộc nói chuyện tối qua của hai người, có vẻ như cả cô và Thịnh Hàm sau cuộc nói chuyện đó đều đã thông suốt được một số chuyện.
“Một ngày không gặp như cách ba thu.” Gặp Kiều Ly không đẩy mình ra Thịnh Hàm hơi thụ sủng nhược kinh, quen biết Kiều Ly bao nhiêu năm tính tình cô ấy thế nào cô rất rõ ràng, Kiều Ly chỉ mới tám tuổi nhưng lại có suy nghĩ trưởng thành, lại rất chững chạc, ngoại trừ lần đầu gặp mặt nhìn thấy cô ấy khóc ra thì Thịnh Hàm chưa bao giờ nhìn thấy Kiều Ly khóc thêm một lần nào cả, đối mặt với vấn đề nan giải Kiều Ly sẽ bình tĩnh suy nghĩ biện pháp mà không phải giống như những người khác khóc rống lên, cũng bởi vì tính tình Kiều Ly như vậy cho nên Thịnh Hàm đôi lúc cũng xem cô như chị gái mà đối đãi. Kiều Ly không thích tiếp xúc thân mật với người khác, bất kể là nam hay nữ, ngay cả cô là bạn thân của cô ấy mà ngày thường hai người cũng chỉ dắt tay, Kiều Ly vô cùng bày xích với người khác đến gần, để cho Thịnh Hàm nắm tay đã là giới hạn của cô rồi, Thịnh Hàm nhận ra điều này cho nên cô cũng không có tiếp xúc thân mật với Kiều Ly, hôm nay bởi vì vui vẻ quá nên mới ôm Kiều Ly, đến lúc bừng tỉnh thấy Kiều Ly không đẩy cô ra thì cô rất vui mừng, cảm giác như giới hạn của hai người đã kéo gần lại, bức tường vô hình ngăn cách hai người giờ đã biến mất.
“Còn biết liên hệ thành ngữ nữa à?”
Thịnh Hàm cũng không có được một tấc lại muốn một thước, cô buông Kiều Ly ra, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười.
“Tớ đây vì cậu mà học thành ngữ, cậu có vui không?” Mỗi người đều vì người quan trọng của mình mà học một thứ gì đó, ngày thường Thịnh Hàm mù tịt thành ngữ, điểm Trung văn của cô thấp đến mức khiến người khác lầm tưởng rằng giáo viên dạy Trung văn của cô là chủ nhiệm giáo dục nữa cơ, hôm nay lại có thể nói ra một câu thành ngữ như vậy, giáo viên Trung văn của cô nghe được nhất định sẽ vui đến mức khóc đi.
“Vui.” Kiều Ly mỉm cười, nụ cười của cô như băng tuyết vừa mới tan chảy, so với nụ cười âm áp như mặt trời của Thịnh Hàm hoàn toàn trái ngược, bất quá lại không hề thất sắc.
“Mau về chỗ ngồi, giáo viên sắp vào rồi.”
“Tình cảm hai người tốt thật đó.” Cô bạn ngồi cùng bàn của Thịnh Hàm nhìn thấy một màn này không khỏi lên tiếng, đôi mắt cũng hiện lên tia hâm mộ.
Người biết đến gia thế của Thịnh Hàm đều muốn kết bạn với Thịnh Hàm, tính tình Thịnh Hàm dễ hòa đồng, lại rất hoạt bát, cho nên trong lớp có rất nhiều bạn, chỉ là không có ai được Thịnh Hàm đối xử đặc biệt giống như Kiều Ly, cho nên mọi người đối với Kiều Ly mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng cũng là ghen tỵ.
“Tất nhiên, chúng tớ chẳng khác nào chị em trong nhà cả.” Nói đến đây trong mắt Thịnh Hàm hiện lên tia đắc ý, đối với sự hâm mộ của bạn cùng bạn, Thịnh Hàm lựa chọn làm như không thấy, hâm mộ thì hâm mộ, cô cũng chẳng thể cùng cô ấy trở thành bạn thân thiết như với Kiều Ly được, không phải bất kì ai cũng giống như Kiều Ly, không ôm mục đích gì đến gần cô lại có thể bao dung mọi thứ của cô.
“Phải chi tớ cũng có một cô bạn thân như cậu thì tốt biết mấy.” Cô bạn cùng bàn cảm thán.
“Không đâu, tớ không tốt như vậy, có bạn thân như A Ly mới là may mắn của tớ.” Lời này của Thịnh Hàm là thật, bất quá trong mắt những người khác lại không nghĩ như vậy, một đứa trẻ mới tám tuổi còn không sâu xa hiểu rõ hàm ý ẩn giấu trong câu nói đó.
Cô bạn cùng bàn cười gượng, không có nói tiếp, tiếp tục lật sách ra xem bài mới, lúc này Thịnh Hàm hơi nghiêng đầu quay xuống, cho Kiều Ly một cái mặt quỷ.
Chuông vào học rất nhanh vang lên, giáo viên vào lớp giảng bài, thời gian trôi qua, đã gần đến giờ giải lao nhưng trong lớp lúc này một mảnh im lặng, mọi người đều đang tập trung làm bài tập của bản thân, lúc này Thịnh Hàm lại quay xuống cùng Kiều Ly thì thầm.
“A Ly, một lát nữa tớ dẫn cậu đến nơi này.”
Kiều Ly đang giải toán, nghe Thịnh Hàm nói vậy hơi kinh ngạc, ngẩng đẩu nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Đi đâu cơ?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.” Thịnh Hàm nháy mắt, bộ dạng vô cùng bí mật, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không buông tha mà kéo Thịnh Hàm lại hỏi cho rõ nhưng Kiều Ly lại không làm như vậy, bởi vì đáy lòng cô mơ hồ đoán được đáp an.
Điều này phải nhắc đến ngày hôm qua, sau khi Thịnh Hàm xách cặp đi nói là đi vệ sinh không bao lâu thì giáo viên lại gọi cô đến văn phòng, sắp đến thi giữa kì, cô thân là lớp phó có trách nhiệm nhắc nhở các bạn phải học tập chăm chỉ để lấy được thành tích cao, lúc cô trở về đi ngang qua hành lang, phía dưới hành lang đó là khu vườn nhỏ của trường, có chút nhàm chán nên Kiều Ly đứng đó hóng mát một chút, vô tình bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang ngồi phía dưới.
Cô gái một thân váy công chúa, mái tóc đen dài, gương mặt xinh xắn với nụ cười rạng rỡ, cô như mặt trời nhỏ sáng chói, cho dù là ở bất kì đâu cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, trái ngược với cô, cậu bé bên cạnh thì lại không được nổi bật như vậy, thân hình gầy gò, so với cô bé còn có vẻ ốm yếu hơn nhiều, làn da ngăm đen, mái tóc bù xù, lúc này cậu đang cúi đầu nên không thể nhìn rõ gương mặt, bất quá chỉ nhìn từ bên ngoài cũng thấy được hai người khác nhau một trời một vực.
Thịnh Hàm?
Sao cậu ấy lại ở đây?
Người ngồi bên cạnh cô ấy là ai?
Trong đầu Kiều Ly hiện lên ba câu hỏi, cô ôm chồng tài liệu vào ngực, đầu hơi vươn ra cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hai người đang ngồi ở chỗ kia, chính là khoảng cách có chút xa, bởi vì quen thuộc với bộ dạng của Thịnh Hàm nên cô mới có thể xác định được, còn về cậu bé bên cạnh, lục tìm trong kí ức của cô không có sự tồn tại của người này cho nên trong lúc nhất thời cô không thể này biết được cậu bé này là ai.
Thịnh Hàm không phải là người giỏi nói dối, lúc nãy nhìn bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô Kiều Ly liền biết là có chuyện, nhưng cô cũng không có bận tâm quá nhiều, hiện tại nhìn thấy một màn này thì Kiều Ly mới hiểu rõ vì sao lúc nãy Thịnh Hàm lại có thái độ như vậy.
Tiểu đồng bọn của cô vậy mà lại giấu cô đi tìm đồng bọn khác!
Đôi mắt Kiều Ly nhìn cậu bé hơi nghiền ngẫm, Thịnh Hàm mặc dù thân thiện với mọi người nhưng cũng không phải loại người tùy tiện đi kết giao với người khác, hơn nữa người đó lại còn là nam sinh, càng đừng nói đến việc Thịnh Hàm vậy mà lại cùng một người nam sinh uống chung một hộp sữa. Mặc dù bộ dạng của Thịnh Hàm không mấy tình nguyện, thậm chí có thể nói là ngậm đắng nuốt cay nhưng mà Thịnh Hàm vẫn lựa chọn uống, cho thấy bản thân cô ấy cũng chấp nhận điều này, cô cùng cô ấy kết bạn bao nhiêu năm hai người thân thiết nhất cũng chỉ ăn chung một cái bánh, chứ chưa có uống cùng một hộp sữa thân thiết như vậy.
Nam sinh...
Lại thân thiết với Thịnh Hàm...
Như nghĩ đến gì đó đôi mắt cô xẹt qua tia sáng, chẳng lẽ là...
Cô tựa hồ đã đoán được thân phận của người này.
Giờ nghỉ giải lao.
“A Ly, cậu đợi tớ một chút...” Thịnh Hàm lúc này đang cúi đầu lục tìm thứ gì đó trong cặp, nói mới để ý chiếc cặp của Thịnh Hàm hôm nay đặc biệt to hơn mọi ngày, chắc hẳn là chứa thứ đồ vật gì đó to lớn lắm.
“Đây là gì vậy?” Kiều Ly nhìn một chiếc túi nhỏ mà Thịnh Hàm lấy từ trong cặp ra, chiếc túi không quá lớn, cao hơn mười cm, trong túi tựa hồ đang chứa vật gì đó, nhìn qua có chút nặng.
“Hộp cơm a.”
Kiều Ly sửng sốt: “Cậu đi học mang theo hộp cơm làm gì? Chẳng lẽ buổi sáng chưa có ăn?”
“Này không phải của tớ, là tớ mang cho người khác.”
Người khác?
Chẳng lẽ...
Kiều Ly trừng mắt, đôi mắt cô nhìn Thịnh Hàm như nhìn một sinh vật gì đó quái lạ, một lúc sau cô mới lấy lại giọng nói mà mở miệng: “Cậu mang cho Lôi Hành Liệt?”
“A, sao cậu biết?” Thịnh Hàm kinh ngạc, cô còn chưa nói gì mà sao A Ly lại biết rồi?
Quả nhiên...
“Hôm qua tớ đi ngang phòng giáo viên trở về nhìn thấy cậu ngồi cùng một người, tớ đoán người đó là Lôi Hành Liệt.” Lúc đầu cô chỉ suy đoán, dù sao ở trong trường này ngoại trừ cô ra thì Thịnh Hàm chỉ quan tâm đến một người, đó là chính là Lôi Hành Liệt - người mà mấy ngày trước Thịnh Hàm gặp gỡ và kết bạn.
“Đúng vậy, chính là anh Lôi Hành Liệt a.” Cô vốn dĩ cũng muốn nói với Kiều Ly, không nghĩ đến Kiều Ly đã biết, như vậy cũng tốt, cô cũng không giấu Kiều Ly, cho nên khi Kiều Ly hỏi cô rất tự nhiên mà thừa nhận.
“A Ly, tớ không phải là muốn giấu cậu chuyện này, bởi vì tớ không biết phải làm thế nào, hôm nay tớ muốn dẫn cậu đi gặp anh ấy.” Thịnh Hàm vội giải thích, tình bạn của hai người bọn họ vừa mới xảy ra vấn đề, mặc dù đã được giải quyết nhưng cô cũng không muốn giữa cô cùng Kiều Ly có bí mật, cũng không muốn vì chuyện này mà giữa hai người nảy sinh khoảng cách.
“Tớ biết cậu không cố ý giấu tớ.” Kiều Ly là một con người lí trí, trước khi chưa điều tra rõ mọi chuyện cô sẽ không vô cớ tức giận.
Thấy cô bình thản như vậy Thịnh Hàm mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: “Mấy ngày trước tớ cùng anh ấy kết bạn, cậu cũng biết mà, trong trường này anh ấy cũng không có bạn bè thân thiết gì cho nên giờ giải lao tớ mới giấu cậu đi gặp anh ấy, tớ không phải muốn lừa cậu đâu.”
“Lời giải thích này coi như hợp lí, có thể bỏ qua, bất quá...” Kiều Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Thịnh Hàm, chỉ là sau đó đôi mắt cô nhìn Thịnh Hàm có phần thay đổi, không nói rõ là gì nhưng Thịnh Hàm lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Sao cậu lại đưa cơm cho anh ta?”
Bạn bè mà thôi, cũng chưa đến mức phải đưa cơm chứ?
Cô cùng Thịnh Hàm kết bạn bao nhiêu năm cũng chưa thấy qua Thịnh Hàm giúp cô chuẩn bị cơm, Lôi Hành Liệt này chỉ là người đến sau, dựa vào đâu mà muốn Thịnh Hàm mang cơm cho cậu?!
“Tớ nuôi anh ấy mà? Cơm của anh ấy tớ phải phụ trách.” Đối với sự trách cứ trong lời của Kiều Ly, Thịnh Hàm cũng nghe ra được, chính là cô không rõ vì sao Kiều Ly lại tức giận.
“Cái gì?” Kiều Ly kêu lên một tiếng thất thanh, ngay lập tức liền nhận được sự chú ý của những người xung quanh, lúc này bọn họ đã đi ra ngoài hành lang, hành lang nhiều người, phát hiện mình thất thố cô vội vàng đưa tay che miệng, còn Thịnh Hàm bên cạnh lại mỉm cười.
“Cậu cười cái gì?” Kiều Ly mím môi, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại.
“Hi hi, lần đầu tiên thấy A Ly thất thố như vậy, có chút buồn cười.”
“Hừ! Không được cười.”
“Tốt a, không cười.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ý cười trên mặt của cô cũng không chút suy nghĩ, Kiều Ly bất đắc dĩ, không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này.
“Làm sao cậu lại nuôi anh ta rồi?” Đây là điều Kiều Ly không thể nào giải thích được, Thịnh Hàm cùng Lôi Hành Liệt mới gặp nhau bao nhiêu lần, nói chuyện được mấy câu mà hiện tại lại đưa cơm cho cậu, thậm chí còn dùng thái độ thản nhiên như đúng rồi thế này để nói ra những lời “không bình thường” đó, quan hệ của hai người họ từ khi nào lại phát triển thần tốc như vậy?!
“Tớ thấy anh ấy gầy gò ốm yếu như vậy ngày thường chắc chắn là không được ăn no, cho nên mới cảm thấy anh ấy đáng thương, muốn nuôi anh ấy.” Lời này của Thịnh Hàm là thật, cô vốn dĩ là cô bé tốt bụng có lòng thương người, nhìn thấy người khác gặp khó khăn cô không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa dáng vẻ cậu ở siêu thị ngày đó trông vô cùng cô đơn, cũng chính vì như vậy mà trong đầu cô vang lên một lời nhắc nhở, cô không muốn nhìn cậu có cuộc sống khổ như vậy, cô phải giúp đỡ cậu.
“Lý do này không được.” Kiều Ly lắc đầu, thái độ không hài lòng.
Tiểu đồng bọn của cô có tiểu đồng bọn khác, hơn nữa còn muốn nuôi tiểu đồng bọn kia!
Kiều Ly tức giận!
Thịnh Hàm ngẩn người: “Vì sao lại không được?”
“Anh ấy có người nhà, lại có tay có chân, sao lại cần cậu nuôi?” Mặc dù Lôi Hành Liệt cũng chỉ là học sinh tiểu học như bọn họ nhưng so với bọn họ lớn hơn, suy nghĩ chắc chắn sẽ chính chắn hơn, ở tuổi này của bọn họ ngoại trừ các thiếu gia tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có thì những đứa trẻ xuất thân bình dân đều biết làm việc để kiếm tiền, huống hồ Lôi Hành Liệt cũng không phải vô gia cư, cậu cũng có nhà, tuy rằng đó là nhà của cậu mợ cậu.
“Hơn nữa cậu mới bao lớn mà đời nuôi anh ta? Đừng quên cậu còn nhỏ tuổi hơn anh ta nữa!”
“Tớ còn tiền để dành, hơn nữa tớ nuôi anh ấy bằng cơm nhà, không sợ không nuôi nổi.” Nói đến đây Thịnh Hàm liền nở nụ cười vui vẻ.
“Cậu...” Kiều Ly buồn bực, nhìn Thịnh Hàm với ánh mắt rèn sắt không thành.
“A Ly, người nhà anh ấy đối xử với anh ấy không tốt, thậm chí còn bỏ đói anh ấy, anh ấy thật sự rất đáng thương.”
“Lời này là anh ta nói với cậu?” Nếu thật sự là như vậy thì người tên Lôi Hành Liệt này tiếp cận Thịnh Hàm là có mục đích!
Thịnh Hàm lắc đầu: “Không có, là tớ suy đoán thôi.”
“Suy đoán?” Lần này đến lượt Kiều Ly ngẩn người, đối với suy nghĩ của Thịnh Hàm cô thật sự không thể nào hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, nhiều lúc Thịnh Hàm nhìn qua có chút ngốc, rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng đôi lúc lại rất thông minh, còn biết che giấu cảm xúc của bản thân không cho người khác biết.
Con người là sinh vật phức tạp, đây là lần đầu tiên Kiều Ly hiểu rõ câu nói này.
“Rốt cuộc cậu dựa vào đâu để suy đoán, sau đó kết luận như vậy rồi đưa ra quyết định sẽ nuôi anh ấy?!”
“Trên người anh ấy có rất nhiều vết thương, cũ mới đều có, quần áo mặc trên người lại là đồ cũ, hơn nữa mỗi lần gặp tớ anh ấy đều kêu đói.” Gương mặt Thịnh Hàm thoáng hiện tia buồn bã, đôi mắt long lanh chứa đầy hơi nước, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống, người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ tiến lên an ủi nhưng Kiều Ly thì không.
Nghe có vẻ đáng thương đấy, chỉ là cô tuyệt đối không mềm lòng, chấp nhận việc Thịnh Hàm bị người khác lợi dụng như thế.
“Thịnh Hàm, cậu không nghĩ rằng cậu có thể bị anh ta lợi dụng sao?” Cô không nói Lôi Hành Liệt là người xấu, bởi vì chưa có chính thức gặp mặt nên cô không thể xác định được cậu là người thế nào, chỉ là...
“Không có đâu, tớ và anh ấy là bạn mà, anh ấy gặp khó khăn tớ chỉ muốn giúp đỡ thôi.” Thấy Kiều Ly như vậy Thịnh Hàm liền biết là cô đã hiểu lầm Lôi Hành Liệt, thật ra suy nghĩ của Kiều Ly cũng dễ hiểu thôi, thân phận của Thịnh Hàm như vậy, có rất nhiều người muốn tiếp cận, đồng thời cũng có rất nhiều người muốn lợi dụng lòng tốt của Thịnh Hàm, bản thân Thịnh Hàm cũng hiểu rõ điều này cho nên mới không dám tùy tiện kết bạn, chính là đối với Lôi Hành Liệt cô không hề có ý nghi ngờ cậu.
Rõ ràng cô và Lôi Hành Liệt chỉ mới gặp nhau vài lần, nói chỉ được vài câu, thậm chí cô còn không biết rõ về cậu, ấy vậy mà cô lại tin tưởng cậu, cô chưa bao giờ nghi ngờ việc cậu đến gần cô, cô không biết vì sao bản thân lại có thể chắc chắn cậu sẽ không làm hại cô, nhưng nếu đã là bạn của nhau thì sẽ không bao giờ nghi ngờ đối phương.
Có thể Lôi Hành Liệt rất nghèo, rất khổ, một ngày ba bữa đều bị bỏ đói, thậm chí còn bị thương khắp người nhưng cậu sẽ không lợi dụng lòng tốt của cô chỉ vì sự ích kỷ cho tư lợi của bản thân đâu.
Nhưng mà... nếu có thì sao?
Nếu cậu thật sự giống như lời A Ly nói, tiếp cận cô chỉ vì muốn lợi dụng cô...
Nếu thật sự như vậy... cho dù cậu có lợi dụng cô đi chăng nữa, thì chẳng phải là bởi vì cô có giá trị lợi dụng sao?
A, Thịnh Hàm, mày đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại nghĩ anh ấy lại dụng mày? Lôi Hành Liệt sẽ không lợi dụng mày đâu!
“A Ly, có thể cậu không tin nhưng mà anh ấy thật sự rất đáng thương, có vẻ như người nhà anh ấy đối xử với anh ấy không được tốt, thường xuyên bỏ đói anh ấy, mỗi lần gặp anh ấy đều bảo là đói, tớ cho anh ấy ăn đồ ăn vặt của mình mà vẫn chưa no, cho nên tớ mới nghĩ ra cách là nuôi cơm anh ấy.”
“Nhưng cậu chỉ gặp anh ta có mấy ngày, làm sao cậu có thể tin tưởng anh ta được chứ?”
“A Ly, anh ấy thật sự không phải người xấu, chuyện này là tớ đề nghị anh ấy, anh ấy không có ép buộc tớ nuôi anh ấy hay gì cả, cho nên cậu đừng nghĩ anh ấy như thế.”
Người xấu cũng đâu có viết chữ người xấu lên mặt, bất quá lời này Kiều Ly cũng không có nói ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Hàm nghiêm túc làm một việc gì đó, thậm chí khi giải thích dùm Lôi Hành Liệt còn bỏ phí công sức thuyết phục cô, như sợ rằng cô không tin cậu.
“Cậu dẫn tớ đi gặp anh ta, để tớ xem anh ta có đáng để cậu nuôi không.” Thịnh Hàm kiên quyết như vậy, Kiều Ly chỉ đành thỏa hiệp.
“Được a.” Thịnh Hàm nghe vậy liền vui vẻ mỉm cười, kéo tay Kiều Ly đi về phía lớp 6 ban nhất, Kiều Ly bị cô kéo, chỉ đành bất đắc dĩ mỉm cười.
Lôi Hành Liệt hôm nay hoàn thành bài tập sớm, cho nên vào giờ giải lao cậu đã quay đầu nhìn về phía cửa, giống như đang đợi một người.
Một lúc sau, thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện, bất quá bên cạnh thân ảnh nhỏ nhắn đó còn có một thân ảnh khác, hôm nay Thịnh Hàm đến tìm cậu, nhưng không phải chỉ một mình Thịnh Hàm.
“Anh Lôi Hành Liệt!” Thịnh Hàm một tay cầm túi chứa hộp đựng cơm, một tay nắm tay Kiều Ly, nhìn thấy Lôi Hành Liệt vội kêu lên, mặc dù trong lớp hiện tại có không ít người nhưng có Kiều Ly bên cạnh Thịnh Hàm cũng không sợ hãi.
Lôi Hành Liệt trầm mặc, đứng dậy đi ra ngoài, mọi người trong lớp cũng nghe thấy giọng nói của Thịnh Hàm, lại nhìn thấy hành động của Lôi Hành Liệt không khỏi xôn xao.
Trong mắt mọi người Lôi Hành Liệt là loại người quái dị, ngoại trừ thành tích tốt một chút thì những thứ khác đều không được, đặc biệt là tính cách, âm trầm thích một mình, không dễ thân cận.
“Cô bé đó là ai vậy?”
“Sao hai người đó lại đi tìm Lôi Hành Liệt?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngoại trừ giáo viên ra còn có người khác tìm đến cậu ta.”
“A, cô bé mặc váy hồng kia hình như hôm qua có đến đây đó, còn ở ngoài cửa lấp ló nữa.”
“Lớp trưởng, hôm qua thấy cậu nói chuyện với cô bé đó, cậu có biết cô bé ấy là ai không?”
Bạch Diệu từ đầu chí cuối đều im lặng đứng một bên, nghe bạn cùng bàn hỏi vậy mới đáp lời: “Hình như là em gái của Lôi Hành Liệt.”
“Em gái?” Bàn cùng bàn kinh ngạc: “Chẳng phải cậu ta chỉ có em trai thôi sao?”
“Tớ cũng không biết.” Bạch Diệu lắc đầu, nhìn về phía cửa.
Kiều Ly đánh giá Lôi Hành Liệt, mười hai tuổi mà lùn như vậy sao, hơn nữa còn ốm yếu như vậy, thảo nào Thịnh Hàm lại muốn nuôi cậu, bất quá lại có phần hung hăng, rõ ràng không phải loại người dễ trêu chọc, đặc biẹt là đôi mắt thâm trầm kia không biết đang nghĩ gì, Thịnh Hàm kết bạn với người này cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.
“Anh Lôi Hành Liệt, đây là bạn thân của em, Kiều Ly.”
Trong lúc Kiều Ly đánh giá Lôi Hành Liệt thì cậu cũng đánh giá Kiều Ly, làn da cô rất trắng nhưng không phải loại trắng hồng đầy sức sống như Thịnh Hàm mà là trắng nhợt nhạt, đôi mắt cô trong suốt, giống như trăng sáng mùa thu, rõ ràng chỉ là một bé mới tám tuổi nhưng đôi mắt lại không hề giống một đứa trẻ.
“Chào anh, em là Kiều Ly.” Kiều Ly ngập ngừng mở miệng, rốt cuộc cô vẫn không có thói quen tiếp xúc với người lạ.
“Chào.” Lôi Hành Liệt thật sâu nhìn cô một cái, lãnh đạm mở miệng.
“A Ly, cậu đừng để ý, tính tình anh ấy chính là như vậy.”
“Ân...” Chưa gì đã lên tiếng nói giúp người ta, cô nghi ngờ tiểu đồng bọn của mình quả thật là đã bị người này lừa đi rồi.
“Anh Lôi Hành Liệt, A Ly là bạn thân nhất của em, em muốn giới thiệu cho anh biết để hai người kết bạn với nhau đó.” Nói đến đây nụ cười trên gương mặt Thịnh Hàm càng thêm tươi tắn: “Hai người đều là bạn của em, cả hai đều quan trọng với em, em muốn hai người thật hòa thuận với nhau.”
Kiều Ly cùng Lôi Hành Liệt hai mặt nhìn nhau, tựa hồ như xuyên qua ánh mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhất thời cả hai đều lâm vào trầm mặc.
“A Ly, anh Lôi Hành Liệt mặc dù không thích nói chuyện nhưng tính tình anh ấy rất tốt, nếu cậu thân thiết với anh ấy cậu sẽ nhận ra một con người khác của anh ấy, anh ấy rất đáng để kết giao đó.”
Tính tình tốt?
Phải không?
Nhìn bộ dạng đó của anh ta thật không dễ chọc chút nào.
Kiều Ly nhìn Lôi Hành Liệt, từ chối cho ý kiến: “...”
“Anh Lôi Hành Liệt, A Ly là một cô gái đáng yêu, suy nghĩ của cậu ấy có chút trưởng thành nhưng đối đãi với mọi người rất tốt, hai người mà làm bạn cậu ấy sẽ giống như chị gái, chăm sóc anh thật tốt.”
Chị gái?
Chăm sóc?
Lôi Hành Liệt liếc mắt nhìn Kiều Ly, cậu cần một người chị gái chăm sóc mình sao? Hơn nữa người đó lại còn là một cô bé nhỏ tuổi hơn cậu?
Đùa gì vậy?!
“Hai người không có trả lời tức là đồng ý rồi nhé? Từ bây giờ ba người chúng ta sẽ là một đôi bạn thân!”
Kiều Ly: “...” Sao cậu có thể tự ý quyết định như vậy hả? Nhân quyền của tớ đâu rồi?
Lôi Hành Liệt: “...” Đùa à?
Đây quả thật là một màn kết bạn kỳ lạ nhất trong lịch sử, khi chưa được sự đồng ý của hai bên.
“Anh Lôi Hành Liệt, em mang cơm cho anh đây, chúng ta xuống vườn ăn được chứ?” Thịnh Hàm không hề phát hiện không khí kỳ quái giữa hai người, cô cầm lấy túi đựng hộp cơm, bộ dạng vui vẻ.
“Được.” Nói đến ăn cơm tâm tình Lôi Hành Liệt tốt hơn vài phần, cũng không có truy cứu chuyện cũ mà dẫn đầu rời đi, Thịnh Hàm như cái đuôi theo sau, Kiều Ly đứng đó nhìn bóng dáng hai người, trong lòng xẹt qua cảm xúc kỳ lạ.
“A Ly, ngây người gì vậy? Mau đi thôi.” Thịnh Hàm không thấy bóng dáng bên cạnh bèn quay đầu lại, nhin thấy Kiều Ly ngẩn ngơ đứng đó thì chạy lại kéo tay cô, nhanh chóng đuổi theo Lôi Hành Liệt.
Kiều Ly nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay cô, đè nén cảm xúc kỳ lạ dưới đáy lòng, sao cũng được... cái gì tới thì sẽ tới, cô không nên can thiệp quá nhiều.
Dưới sự thúc giục của Thịnh Hàm, Hàn Thư vẫn duy trì thái độ bình tĩnh gặm sandwich, ăn sáng xong thì hắn uống một ngụm nước rồi mới không nhanh không chậm khởi động xe, xe bắt đầu lăn bánh trên đường, tốc độ chiếc xe chạy rõ ràng không khác ngày thường bao nhiêu nhưng Thịnh Hàm vẫn cảm thấy quá chậm, lần nữa lên tiếng thúc giục.
“Anh Hàn Thư, anh chạy nhanh lên một chút có được không?” Thịnh Hàm ngồi ghế sau, thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Thư, lúc này đang lái xe nên hắn không có đeo kính, để lộ gương mặt tuấn tú cùng với đôi mắt nghiêm nghị, rõ ràng thiếu niên mười tám tuổi nên hoạt bát hiếu động mới đúng, vì sao lại luôn mặc một bộ đồ màu đen để cải trang thành một người trưởng thành cơ chứ? “Tốc độ hiện tại là tốc độ an toàn, em muốn chạy nhanh chính là không tuân thủ luật giao thông, như vậy là không tốt.” Giọng nói Hàn Thư mười phần nghiêm túc, trong giọng nói còn ẩn chứa sự khiển trách.
“Em chỉ mới có tám tuổi, anh đừng nói luật pháp với em.” Thịnh Hàm bĩu môi, ngay lập tức liền bịt tai lại, hành động tự nhiên như được làm đi làm lại rất nhiều lần, giống như thật sự sợ Hàn Thư lôi luật pháp ra giáo huấn cô.
Vì sao hai ông anh trai của cô, người sau lại càng thêm nghiêm túc hơn người trước?
Chuyện Hàn Thư là con nuôi của Thịnh gia cũng không phải là bí mật gì, ba người từ nhỏ lớn lên với nhau, đối với người anh nuôi này cô cũng không có chán ghét, bản thân cô chính là được hai người anh trai này nuôi lớn, tình cảm của cô đối với Hàn Thư cũng giống như đối với Thịnh Mộ Triều, chính là cô không thể chơi cùng hai người được, một người thì quá bá đạo, người kia lại quá nghiêm nghị, Thịnh Hàm tuổi nhỏ hoạt bát, không muốn cùng hai người anh trai này chơi cùng, cô sợ có một ngày sẽ trở thành bà cụ non, như vậy chẳng phải sẽ khóc chết cô sao?
Hàn Thư bất đắc dĩ: “Sao hôm nay em lại nôn nóng muốn đến trường như vậy?” Ngày thường cũng không thấy cô tích cực như vậy.
“Em muốn nhanh chóng đi gặp A Ly.” Nói đến đây đôi mắt Thịnh Hàm hơi sáng lên, một bộ dạng vô cùng phấn khởi.
“Bình tĩnh đi, trường học còn ở đó, chỉ cần Kiều Ly hôm nay đến trường thì em không cần sợ không gặp được cô ấy.”
“Hừ, anh đúng là không hiểu gì hết!”
Trong lúc hai người tranh luận thì chiếc xe rất nhanh liền chạy đến trường, xe vừa dừng lại Thịnh Hàm đã mở cửa xe, chạy thẳng một mạch lên lớp, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ngồi ở sau cô, ngay lập tức liền chạy lại ôm chầm lấy Kiều Ly.
“A Ly, nhớ cậu quá.” Thịnh Hàm đứng, Kiều Ly ngồi, cho nên Kiều Ly thấp hơn một cái đầu so với Thịnh Hàm, nhưng Thịnh Hàm lại cúi thấp đầu, một đầu tóc đen cọ cọ vào bên má Kiều Ly, một bộ dạng làm nũng khiến mọi người trong lớp không khỏi ghé mắt nhìn.
Đây là Thịnh Hàm sao?
Sao lại có vẻ mặt như cún con thế kia? Còn hướng Kiều Ly làm nũng nữa chứ?
Tính tình Thịnh Hàm trước giờ luôn hòa đồng thân thiện cho nên bạn học trong lớp đối với có thái độ rất tốt, chính là đối với người khác Thịnh Hàm tuy cười nói vui vẻ nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, không giống với Kiều Ly thân thiết đến mức có thể ăn cùng một cái bánh, Thịnh Hàm đối với Kiều Ly đặc biệt chuyện này bạn học đều biết, chỉ là không ngờ Thịnh Hàm vậy mà lại hướng Kiều Ly làm nũng, đúng là khiến người khác phải há mồm kinh ngạc.
Kiều Ly cũng bị hành động của Thịnh Hàm làm cho sửng sốt, như nghĩ đến gì đó nên cô không có đẩy Thịnh Hàm ra, để mặc Thịnh Hàm cọ vào má cô, cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người trong lớp.
“Chúng ta chỉ mới không gặp có một ngày thôi a.” Kiều Ly hơi mỉm cười, cô biết sở dĩ hôm nay Thịnh Hàm như vậy là liên quan đến cuộc nói chuyện tối qua của hai người, có vẻ như cả cô và Thịnh Hàm sau cuộc nói chuyện đó đều đã thông suốt được một số chuyện.
“Một ngày không gặp như cách ba thu.” Gặp Kiều Ly không đẩy mình ra Thịnh Hàm hơi thụ sủng nhược kinh, quen biết Kiều Ly bao nhiêu năm tính tình cô ấy thế nào cô rất rõ ràng, Kiều Ly chỉ mới tám tuổi nhưng lại có suy nghĩ trưởng thành, lại rất chững chạc, ngoại trừ lần đầu gặp mặt nhìn thấy cô ấy khóc ra thì Thịnh Hàm chưa bao giờ nhìn thấy Kiều Ly khóc thêm một lần nào cả, đối mặt với vấn đề nan giải Kiều Ly sẽ bình tĩnh suy nghĩ biện pháp mà không phải giống như những người khác khóc rống lên, cũng bởi vì tính tình Kiều Ly như vậy cho nên Thịnh Hàm đôi lúc cũng xem cô như chị gái mà đối đãi. Kiều Ly không thích tiếp xúc thân mật với người khác, bất kể là nam hay nữ, ngay cả cô là bạn thân của cô ấy mà ngày thường hai người cũng chỉ dắt tay, Kiều Ly vô cùng bày xích với người khác đến gần, để cho Thịnh Hàm nắm tay đã là giới hạn của cô rồi, Thịnh Hàm nhận ra điều này cho nên cô cũng không có tiếp xúc thân mật với Kiều Ly, hôm nay bởi vì vui vẻ quá nên mới ôm Kiều Ly, đến lúc bừng tỉnh thấy Kiều Ly không đẩy cô ra thì cô rất vui mừng, cảm giác như giới hạn của hai người đã kéo gần lại, bức tường vô hình ngăn cách hai người giờ đã biến mất.
“Còn biết liên hệ thành ngữ nữa à?”
Thịnh Hàm cũng không có được một tấc lại muốn một thước, cô buông Kiều Ly ra, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười.
“Tớ đây vì cậu mà học thành ngữ, cậu có vui không?” Mỗi người đều vì người quan trọng của mình mà học một thứ gì đó, ngày thường Thịnh Hàm mù tịt thành ngữ, điểm Trung văn của cô thấp đến mức khiến người khác lầm tưởng rằng giáo viên dạy Trung văn của cô là chủ nhiệm giáo dục nữa cơ, hôm nay lại có thể nói ra một câu thành ngữ như vậy, giáo viên Trung văn của cô nghe được nhất định sẽ vui đến mức khóc đi.
“Vui.” Kiều Ly mỉm cười, nụ cười của cô như băng tuyết vừa mới tan chảy, so với nụ cười âm áp như mặt trời của Thịnh Hàm hoàn toàn trái ngược, bất quá lại không hề thất sắc.
“Mau về chỗ ngồi, giáo viên sắp vào rồi.”
“Tình cảm hai người tốt thật đó.” Cô bạn ngồi cùng bàn của Thịnh Hàm nhìn thấy một màn này không khỏi lên tiếng, đôi mắt cũng hiện lên tia hâm mộ.
Người biết đến gia thế của Thịnh Hàm đều muốn kết bạn với Thịnh Hàm, tính tình Thịnh Hàm dễ hòa đồng, lại rất hoạt bát, cho nên trong lớp có rất nhiều bạn, chỉ là không có ai được Thịnh Hàm đối xử đặc biệt giống như Kiều Ly, cho nên mọi người đối với Kiều Ly mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng cũng là ghen tỵ.
“Tất nhiên, chúng tớ chẳng khác nào chị em trong nhà cả.” Nói đến đây trong mắt Thịnh Hàm hiện lên tia đắc ý, đối với sự hâm mộ của bạn cùng bạn, Thịnh Hàm lựa chọn làm như không thấy, hâm mộ thì hâm mộ, cô cũng chẳng thể cùng cô ấy trở thành bạn thân thiết như với Kiều Ly được, không phải bất kì ai cũng giống như Kiều Ly, không ôm mục đích gì đến gần cô lại có thể bao dung mọi thứ của cô.
“Phải chi tớ cũng có một cô bạn thân như cậu thì tốt biết mấy.” Cô bạn cùng bàn cảm thán.
“Không đâu, tớ không tốt như vậy, có bạn thân như A Ly mới là may mắn của tớ.” Lời này của Thịnh Hàm là thật, bất quá trong mắt những người khác lại không nghĩ như vậy, một đứa trẻ mới tám tuổi còn không sâu xa hiểu rõ hàm ý ẩn giấu trong câu nói đó.
Cô bạn cùng bàn cười gượng, không có nói tiếp, tiếp tục lật sách ra xem bài mới, lúc này Thịnh Hàm hơi nghiêng đầu quay xuống, cho Kiều Ly một cái mặt quỷ.
Chuông vào học rất nhanh vang lên, giáo viên vào lớp giảng bài, thời gian trôi qua, đã gần đến giờ giải lao nhưng trong lớp lúc này một mảnh im lặng, mọi người đều đang tập trung làm bài tập của bản thân, lúc này Thịnh Hàm lại quay xuống cùng Kiều Ly thì thầm.
“A Ly, một lát nữa tớ dẫn cậu đến nơi này.”
Kiều Ly đang giải toán, nghe Thịnh Hàm nói vậy hơi kinh ngạc, ngẩng đẩu nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Đi đâu cơ?”
“Lát nữa cậu sẽ biết.” Thịnh Hàm nháy mắt, bộ dạng vô cùng bí mật, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không buông tha mà kéo Thịnh Hàm lại hỏi cho rõ nhưng Kiều Ly lại không làm như vậy, bởi vì đáy lòng cô mơ hồ đoán được đáp an.
Điều này phải nhắc đến ngày hôm qua, sau khi Thịnh Hàm xách cặp đi nói là đi vệ sinh không bao lâu thì giáo viên lại gọi cô đến văn phòng, sắp đến thi giữa kì, cô thân là lớp phó có trách nhiệm nhắc nhở các bạn phải học tập chăm chỉ để lấy được thành tích cao, lúc cô trở về đi ngang qua hành lang, phía dưới hành lang đó là khu vườn nhỏ của trường, có chút nhàm chán nên Kiều Ly đứng đó hóng mát một chút, vô tình bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang ngồi phía dưới.
Cô gái một thân váy công chúa, mái tóc đen dài, gương mặt xinh xắn với nụ cười rạng rỡ, cô như mặt trời nhỏ sáng chói, cho dù là ở bất kì đâu cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, trái ngược với cô, cậu bé bên cạnh thì lại không được nổi bật như vậy, thân hình gầy gò, so với cô bé còn có vẻ ốm yếu hơn nhiều, làn da ngăm đen, mái tóc bù xù, lúc này cậu đang cúi đầu nên không thể nhìn rõ gương mặt, bất quá chỉ nhìn từ bên ngoài cũng thấy được hai người khác nhau một trời một vực.
Thịnh Hàm?
Sao cậu ấy lại ở đây?
Người ngồi bên cạnh cô ấy là ai?
Trong đầu Kiều Ly hiện lên ba câu hỏi, cô ôm chồng tài liệu vào ngực, đầu hơi vươn ra cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hai người đang ngồi ở chỗ kia, chính là khoảng cách có chút xa, bởi vì quen thuộc với bộ dạng của Thịnh Hàm nên cô mới có thể xác định được, còn về cậu bé bên cạnh, lục tìm trong kí ức của cô không có sự tồn tại của người này cho nên trong lúc nhất thời cô không thể này biết được cậu bé này là ai.
Thịnh Hàm không phải là người giỏi nói dối, lúc nãy nhìn bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của cô Kiều Ly liền biết là có chuyện, nhưng cô cũng không có bận tâm quá nhiều, hiện tại nhìn thấy một màn này thì Kiều Ly mới hiểu rõ vì sao lúc nãy Thịnh Hàm lại có thái độ như vậy.
Tiểu đồng bọn của cô vậy mà lại giấu cô đi tìm đồng bọn khác!
Đôi mắt Kiều Ly nhìn cậu bé hơi nghiền ngẫm, Thịnh Hàm mặc dù thân thiện với mọi người nhưng cũng không phải loại người tùy tiện đi kết giao với người khác, hơn nữa người đó lại còn là nam sinh, càng đừng nói đến việc Thịnh Hàm vậy mà lại cùng một người nam sinh uống chung một hộp sữa. Mặc dù bộ dạng của Thịnh Hàm không mấy tình nguyện, thậm chí có thể nói là ngậm đắng nuốt cay nhưng mà Thịnh Hàm vẫn lựa chọn uống, cho thấy bản thân cô ấy cũng chấp nhận điều này, cô cùng cô ấy kết bạn bao nhiêu năm hai người thân thiết nhất cũng chỉ ăn chung một cái bánh, chứ chưa có uống cùng một hộp sữa thân thiết như vậy.
Nam sinh...
Lại thân thiết với Thịnh Hàm...
Như nghĩ đến gì đó đôi mắt cô xẹt qua tia sáng, chẳng lẽ là...
Cô tựa hồ đã đoán được thân phận của người này.
Giờ nghỉ giải lao.
“A Ly, cậu đợi tớ một chút...” Thịnh Hàm lúc này đang cúi đầu lục tìm thứ gì đó trong cặp, nói mới để ý chiếc cặp của Thịnh Hàm hôm nay đặc biệt to hơn mọi ngày, chắc hẳn là chứa thứ đồ vật gì đó to lớn lắm.
“Đây là gì vậy?” Kiều Ly nhìn một chiếc túi nhỏ mà Thịnh Hàm lấy từ trong cặp ra, chiếc túi không quá lớn, cao hơn mười cm, trong túi tựa hồ đang chứa vật gì đó, nhìn qua có chút nặng.
“Hộp cơm a.”
Kiều Ly sửng sốt: “Cậu đi học mang theo hộp cơm làm gì? Chẳng lẽ buổi sáng chưa có ăn?”
“Này không phải của tớ, là tớ mang cho người khác.”
Người khác?
Chẳng lẽ...
Kiều Ly trừng mắt, đôi mắt cô nhìn Thịnh Hàm như nhìn một sinh vật gì đó quái lạ, một lúc sau cô mới lấy lại giọng nói mà mở miệng: “Cậu mang cho Lôi Hành Liệt?”
“A, sao cậu biết?” Thịnh Hàm kinh ngạc, cô còn chưa nói gì mà sao A Ly lại biết rồi?
Quả nhiên...
“Hôm qua tớ đi ngang phòng giáo viên trở về nhìn thấy cậu ngồi cùng một người, tớ đoán người đó là Lôi Hành Liệt.” Lúc đầu cô chỉ suy đoán, dù sao ở trong trường này ngoại trừ cô ra thì Thịnh Hàm chỉ quan tâm đến một người, đó là chính là Lôi Hành Liệt - người mà mấy ngày trước Thịnh Hàm gặp gỡ và kết bạn.
“Đúng vậy, chính là anh Lôi Hành Liệt a.” Cô vốn dĩ cũng muốn nói với Kiều Ly, không nghĩ đến Kiều Ly đã biết, như vậy cũng tốt, cô cũng không giấu Kiều Ly, cho nên khi Kiều Ly hỏi cô rất tự nhiên mà thừa nhận.
“A Ly, tớ không phải là muốn giấu cậu chuyện này, bởi vì tớ không biết phải làm thế nào, hôm nay tớ muốn dẫn cậu đi gặp anh ấy.” Thịnh Hàm vội giải thích, tình bạn của hai người bọn họ vừa mới xảy ra vấn đề, mặc dù đã được giải quyết nhưng cô cũng không muốn giữa cô cùng Kiều Ly có bí mật, cũng không muốn vì chuyện này mà giữa hai người nảy sinh khoảng cách.
“Tớ biết cậu không cố ý giấu tớ.” Kiều Ly là một con người lí trí, trước khi chưa điều tra rõ mọi chuyện cô sẽ không vô cớ tức giận.
Thấy cô bình thản như vậy Thịnh Hàm mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: “Mấy ngày trước tớ cùng anh ấy kết bạn, cậu cũng biết mà, trong trường này anh ấy cũng không có bạn bè thân thiết gì cho nên giờ giải lao tớ mới giấu cậu đi gặp anh ấy, tớ không phải muốn lừa cậu đâu.”
“Lời giải thích này coi như hợp lí, có thể bỏ qua, bất quá...” Kiều Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Thịnh Hàm, chỉ là sau đó đôi mắt cô nhìn Thịnh Hàm có phần thay đổi, không nói rõ là gì nhưng Thịnh Hàm lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Sao cậu lại đưa cơm cho anh ta?”
Bạn bè mà thôi, cũng chưa đến mức phải đưa cơm chứ?
Cô cùng Thịnh Hàm kết bạn bao nhiêu năm cũng chưa thấy qua Thịnh Hàm giúp cô chuẩn bị cơm, Lôi Hành Liệt này chỉ là người đến sau, dựa vào đâu mà muốn Thịnh Hàm mang cơm cho cậu?!
“Tớ nuôi anh ấy mà? Cơm của anh ấy tớ phải phụ trách.” Đối với sự trách cứ trong lời của Kiều Ly, Thịnh Hàm cũng nghe ra được, chính là cô không rõ vì sao Kiều Ly lại tức giận.
“Cái gì?” Kiều Ly kêu lên một tiếng thất thanh, ngay lập tức liền nhận được sự chú ý của những người xung quanh, lúc này bọn họ đã đi ra ngoài hành lang, hành lang nhiều người, phát hiện mình thất thố cô vội vàng đưa tay che miệng, còn Thịnh Hàm bên cạnh lại mỉm cười.
“Cậu cười cái gì?” Kiều Ly mím môi, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại.
“Hi hi, lần đầu tiên thấy A Ly thất thố như vậy, có chút buồn cười.”
“Hừ! Không được cười.”
“Tốt a, không cười.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ý cười trên mặt của cô cũng không chút suy nghĩ, Kiều Ly bất đắc dĩ, không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này.
“Làm sao cậu lại nuôi anh ta rồi?” Đây là điều Kiều Ly không thể nào giải thích được, Thịnh Hàm cùng Lôi Hành Liệt mới gặp nhau bao nhiêu lần, nói chuyện được mấy câu mà hiện tại lại đưa cơm cho cậu, thậm chí còn dùng thái độ thản nhiên như đúng rồi thế này để nói ra những lời “không bình thường” đó, quan hệ của hai người họ từ khi nào lại phát triển thần tốc như vậy?!
“Tớ thấy anh ấy gầy gò ốm yếu như vậy ngày thường chắc chắn là không được ăn no, cho nên mới cảm thấy anh ấy đáng thương, muốn nuôi anh ấy.” Lời này của Thịnh Hàm là thật, cô vốn dĩ là cô bé tốt bụng có lòng thương người, nhìn thấy người khác gặp khó khăn cô không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa dáng vẻ cậu ở siêu thị ngày đó trông vô cùng cô đơn, cũng chính vì như vậy mà trong đầu cô vang lên một lời nhắc nhở, cô không muốn nhìn cậu có cuộc sống khổ như vậy, cô phải giúp đỡ cậu.
“Lý do này không được.” Kiều Ly lắc đầu, thái độ không hài lòng.
Tiểu đồng bọn của cô có tiểu đồng bọn khác, hơn nữa còn muốn nuôi tiểu đồng bọn kia!
Kiều Ly tức giận!
Thịnh Hàm ngẩn người: “Vì sao lại không được?”
“Anh ấy có người nhà, lại có tay có chân, sao lại cần cậu nuôi?” Mặc dù Lôi Hành Liệt cũng chỉ là học sinh tiểu học như bọn họ nhưng so với bọn họ lớn hơn, suy nghĩ chắc chắn sẽ chính chắn hơn, ở tuổi này của bọn họ ngoại trừ các thiếu gia tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có thì những đứa trẻ xuất thân bình dân đều biết làm việc để kiếm tiền, huống hồ Lôi Hành Liệt cũng không phải vô gia cư, cậu cũng có nhà, tuy rằng đó là nhà của cậu mợ cậu.
“Hơn nữa cậu mới bao lớn mà đời nuôi anh ta? Đừng quên cậu còn nhỏ tuổi hơn anh ta nữa!”
“Tớ còn tiền để dành, hơn nữa tớ nuôi anh ấy bằng cơm nhà, không sợ không nuôi nổi.” Nói đến đây Thịnh Hàm liền nở nụ cười vui vẻ.
“Cậu...” Kiều Ly buồn bực, nhìn Thịnh Hàm với ánh mắt rèn sắt không thành.
“A Ly, người nhà anh ấy đối xử với anh ấy không tốt, thậm chí còn bỏ đói anh ấy, anh ấy thật sự rất đáng thương.”
“Lời này là anh ta nói với cậu?” Nếu thật sự là như vậy thì người tên Lôi Hành Liệt này tiếp cận Thịnh Hàm là có mục đích!
Thịnh Hàm lắc đầu: “Không có, là tớ suy đoán thôi.”
“Suy đoán?” Lần này đến lượt Kiều Ly ngẩn người, đối với suy nghĩ của Thịnh Hàm cô thật sự không thể nào hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, nhiều lúc Thịnh Hàm nhìn qua có chút ngốc, rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng đôi lúc lại rất thông minh, còn biết che giấu cảm xúc của bản thân không cho người khác biết.
Con người là sinh vật phức tạp, đây là lần đầu tiên Kiều Ly hiểu rõ câu nói này.
“Rốt cuộc cậu dựa vào đâu để suy đoán, sau đó kết luận như vậy rồi đưa ra quyết định sẽ nuôi anh ấy?!”
“Trên người anh ấy có rất nhiều vết thương, cũ mới đều có, quần áo mặc trên người lại là đồ cũ, hơn nữa mỗi lần gặp tớ anh ấy đều kêu đói.” Gương mặt Thịnh Hàm thoáng hiện tia buồn bã, đôi mắt long lanh chứa đầy hơi nước, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống, người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ tiến lên an ủi nhưng Kiều Ly thì không.
Nghe có vẻ đáng thương đấy, chỉ là cô tuyệt đối không mềm lòng, chấp nhận việc Thịnh Hàm bị người khác lợi dụng như thế.
“Thịnh Hàm, cậu không nghĩ rằng cậu có thể bị anh ta lợi dụng sao?” Cô không nói Lôi Hành Liệt là người xấu, bởi vì chưa có chính thức gặp mặt nên cô không thể xác định được cậu là người thế nào, chỉ là...
“Không có đâu, tớ và anh ấy là bạn mà, anh ấy gặp khó khăn tớ chỉ muốn giúp đỡ thôi.” Thấy Kiều Ly như vậy Thịnh Hàm liền biết là cô đã hiểu lầm Lôi Hành Liệt, thật ra suy nghĩ của Kiều Ly cũng dễ hiểu thôi, thân phận của Thịnh Hàm như vậy, có rất nhiều người muốn tiếp cận, đồng thời cũng có rất nhiều người muốn lợi dụng lòng tốt của Thịnh Hàm, bản thân Thịnh Hàm cũng hiểu rõ điều này cho nên mới không dám tùy tiện kết bạn, chính là đối với Lôi Hành Liệt cô không hề có ý nghi ngờ cậu.
Rõ ràng cô và Lôi Hành Liệt chỉ mới gặp nhau vài lần, nói chỉ được vài câu, thậm chí cô còn không biết rõ về cậu, ấy vậy mà cô lại tin tưởng cậu, cô chưa bao giờ nghi ngờ việc cậu đến gần cô, cô không biết vì sao bản thân lại có thể chắc chắn cậu sẽ không làm hại cô, nhưng nếu đã là bạn của nhau thì sẽ không bao giờ nghi ngờ đối phương.
Có thể Lôi Hành Liệt rất nghèo, rất khổ, một ngày ba bữa đều bị bỏ đói, thậm chí còn bị thương khắp người nhưng cậu sẽ không lợi dụng lòng tốt của cô chỉ vì sự ích kỷ cho tư lợi của bản thân đâu.
Nhưng mà... nếu có thì sao?
Nếu cậu thật sự giống như lời A Ly nói, tiếp cận cô chỉ vì muốn lợi dụng cô...
Nếu thật sự như vậy... cho dù cậu có lợi dụng cô đi chăng nữa, thì chẳng phải là bởi vì cô có giá trị lợi dụng sao?
A, Thịnh Hàm, mày đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại nghĩ anh ấy lại dụng mày? Lôi Hành Liệt sẽ không lợi dụng mày đâu!
“A Ly, có thể cậu không tin nhưng mà anh ấy thật sự rất đáng thương, có vẻ như người nhà anh ấy đối xử với anh ấy không được tốt, thường xuyên bỏ đói anh ấy, mỗi lần gặp anh ấy đều bảo là đói, tớ cho anh ấy ăn đồ ăn vặt của mình mà vẫn chưa no, cho nên tớ mới nghĩ ra cách là nuôi cơm anh ấy.”
“Nhưng cậu chỉ gặp anh ta có mấy ngày, làm sao cậu có thể tin tưởng anh ta được chứ?”
“A Ly, anh ấy thật sự không phải người xấu, chuyện này là tớ đề nghị anh ấy, anh ấy không có ép buộc tớ nuôi anh ấy hay gì cả, cho nên cậu đừng nghĩ anh ấy như thế.”
Người xấu cũng đâu có viết chữ người xấu lên mặt, bất quá lời này Kiều Ly cũng không có nói ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Hàm nghiêm túc làm một việc gì đó, thậm chí khi giải thích dùm Lôi Hành Liệt còn bỏ phí công sức thuyết phục cô, như sợ rằng cô không tin cậu.
“Cậu dẫn tớ đi gặp anh ta, để tớ xem anh ta có đáng để cậu nuôi không.” Thịnh Hàm kiên quyết như vậy, Kiều Ly chỉ đành thỏa hiệp.
“Được a.” Thịnh Hàm nghe vậy liền vui vẻ mỉm cười, kéo tay Kiều Ly đi về phía lớp 6 ban nhất, Kiều Ly bị cô kéo, chỉ đành bất đắc dĩ mỉm cười.
Lôi Hành Liệt hôm nay hoàn thành bài tập sớm, cho nên vào giờ giải lao cậu đã quay đầu nhìn về phía cửa, giống như đang đợi một người.
Một lúc sau, thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện, bất quá bên cạnh thân ảnh nhỏ nhắn đó còn có một thân ảnh khác, hôm nay Thịnh Hàm đến tìm cậu, nhưng không phải chỉ một mình Thịnh Hàm.
“Anh Lôi Hành Liệt!” Thịnh Hàm một tay cầm túi chứa hộp đựng cơm, một tay nắm tay Kiều Ly, nhìn thấy Lôi Hành Liệt vội kêu lên, mặc dù trong lớp hiện tại có không ít người nhưng có Kiều Ly bên cạnh Thịnh Hàm cũng không sợ hãi.
Lôi Hành Liệt trầm mặc, đứng dậy đi ra ngoài, mọi người trong lớp cũng nghe thấy giọng nói của Thịnh Hàm, lại nhìn thấy hành động của Lôi Hành Liệt không khỏi xôn xao.
Trong mắt mọi người Lôi Hành Liệt là loại người quái dị, ngoại trừ thành tích tốt một chút thì những thứ khác đều không được, đặc biệt là tính cách, âm trầm thích một mình, không dễ thân cận.
“Cô bé đó là ai vậy?”
“Sao hai người đó lại đi tìm Lôi Hành Liệt?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngoại trừ giáo viên ra còn có người khác tìm đến cậu ta.”
“A, cô bé mặc váy hồng kia hình như hôm qua có đến đây đó, còn ở ngoài cửa lấp ló nữa.”
“Lớp trưởng, hôm qua thấy cậu nói chuyện với cô bé đó, cậu có biết cô bé ấy là ai không?”
Bạch Diệu từ đầu chí cuối đều im lặng đứng một bên, nghe bạn cùng bàn hỏi vậy mới đáp lời: “Hình như là em gái của Lôi Hành Liệt.”
“Em gái?” Bàn cùng bàn kinh ngạc: “Chẳng phải cậu ta chỉ có em trai thôi sao?”
“Tớ cũng không biết.” Bạch Diệu lắc đầu, nhìn về phía cửa.
Kiều Ly đánh giá Lôi Hành Liệt, mười hai tuổi mà lùn như vậy sao, hơn nữa còn ốm yếu như vậy, thảo nào Thịnh Hàm lại muốn nuôi cậu, bất quá lại có phần hung hăng, rõ ràng không phải loại người dễ trêu chọc, đặc biẹt là đôi mắt thâm trầm kia không biết đang nghĩ gì, Thịnh Hàm kết bạn với người này cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.
“Anh Lôi Hành Liệt, đây là bạn thân của em, Kiều Ly.”
Trong lúc Kiều Ly đánh giá Lôi Hành Liệt thì cậu cũng đánh giá Kiều Ly, làn da cô rất trắng nhưng không phải loại trắng hồng đầy sức sống như Thịnh Hàm mà là trắng nhợt nhạt, đôi mắt cô trong suốt, giống như trăng sáng mùa thu, rõ ràng chỉ là một bé mới tám tuổi nhưng đôi mắt lại không hề giống một đứa trẻ.
“Chào anh, em là Kiều Ly.” Kiều Ly ngập ngừng mở miệng, rốt cuộc cô vẫn không có thói quen tiếp xúc với người lạ.
“Chào.” Lôi Hành Liệt thật sâu nhìn cô một cái, lãnh đạm mở miệng.
“A Ly, cậu đừng để ý, tính tình anh ấy chính là như vậy.”
“Ân...” Chưa gì đã lên tiếng nói giúp người ta, cô nghi ngờ tiểu đồng bọn của mình quả thật là đã bị người này lừa đi rồi.
“Anh Lôi Hành Liệt, A Ly là bạn thân nhất của em, em muốn giới thiệu cho anh biết để hai người kết bạn với nhau đó.” Nói đến đây nụ cười trên gương mặt Thịnh Hàm càng thêm tươi tắn: “Hai người đều là bạn của em, cả hai đều quan trọng với em, em muốn hai người thật hòa thuận với nhau.”
Kiều Ly cùng Lôi Hành Liệt hai mặt nhìn nhau, tựa hồ như xuyên qua ánh mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhất thời cả hai đều lâm vào trầm mặc.
“A Ly, anh Lôi Hành Liệt mặc dù không thích nói chuyện nhưng tính tình anh ấy rất tốt, nếu cậu thân thiết với anh ấy cậu sẽ nhận ra một con người khác của anh ấy, anh ấy rất đáng để kết giao đó.”
Tính tình tốt?
Phải không?
Nhìn bộ dạng đó của anh ta thật không dễ chọc chút nào.
Kiều Ly nhìn Lôi Hành Liệt, từ chối cho ý kiến: “...”
“Anh Lôi Hành Liệt, A Ly là một cô gái đáng yêu, suy nghĩ của cậu ấy có chút trưởng thành nhưng đối đãi với mọi người rất tốt, hai người mà làm bạn cậu ấy sẽ giống như chị gái, chăm sóc anh thật tốt.”
Chị gái?
Chăm sóc?
Lôi Hành Liệt liếc mắt nhìn Kiều Ly, cậu cần một người chị gái chăm sóc mình sao? Hơn nữa người đó lại còn là một cô bé nhỏ tuổi hơn cậu?
Đùa gì vậy?!
“Hai người không có trả lời tức là đồng ý rồi nhé? Từ bây giờ ba người chúng ta sẽ là một đôi bạn thân!”
Kiều Ly: “...” Sao cậu có thể tự ý quyết định như vậy hả? Nhân quyền của tớ đâu rồi?
Lôi Hành Liệt: “...” Đùa à?
Đây quả thật là một màn kết bạn kỳ lạ nhất trong lịch sử, khi chưa được sự đồng ý của hai bên.
“Anh Lôi Hành Liệt, em mang cơm cho anh đây, chúng ta xuống vườn ăn được chứ?” Thịnh Hàm không hề phát hiện không khí kỳ quái giữa hai người, cô cầm lấy túi đựng hộp cơm, bộ dạng vui vẻ.
“Được.” Nói đến ăn cơm tâm tình Lôi Hành Liệt tốt hơn vài phần, cũng không có truy cứu chuyện cũ mà dẫn đầu rời đi, Thịnh Hàm như cái đuôi theo sau, Kiều Ly đứng đó nhìn bóng dáng hai người, trong lòng xẹt qua cảm xúc kỳ lạ.
“A Ly, ngây người gì vậy? Mau đi thôi.” Thịnh Hàm không thấy bóng dáng bên cạnh bèn quay đầu lại, nhin thấy Kiều Ly ngẩn ngơ đứng đó thì chạy lại kéo tay cô, nhanh chóng đuổi theo Lôi Hành Liệt.
Kiều Ly nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay cô, đè nén cảm xúc kỳ lạ dưới đáy lòng, sao cũng được... cái gì tới thì sẽ tới, cô không nên can thiệp quá nhiều.
Danh sách chương