Nhưng một lát sau, Tần Thiên bình tĩnh trở lại, nàng cúi đầu, khinh khẽ cười cười, nàng tức giận với hắn thì được gì đây? Trong mắt hắn nàng chỉ là một hạ nhân, một nha hoàn thông phòng, bản thân không có quyền tự chủ, phải nhìn sắc mặt hắn mà sống, yêu cầu này của hắn tất nhiên không hề quá đáng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, lúc này Trang Tín Ngạn cũng nhìn nàng, nhếch môi, mặt âm trầm, vẻ mặt này giống như cho rằng nàng đang phạm vào lỗi lớn tày trời vậy.
Hiểu được là một chuyện, có cam tâm tình nguyện phục tùng hay không lại là một chuyện khác.
Tần Thiên vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy bút, viết xuống giấy: “Nhưng ngươi chưa bao giờ hỏi qua ý ta, ta có nguyện ý trở thành nữ nhân của ngươi hay không. Nếu ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, cho dù trong mắt ngươi thân phận ta ti tiện như vậy, đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!”
Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng bệch.
Tần Thiên nhìn hắn một cái, tiếp tục viết: “Ta không phải là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ta biết thân phận hiện tại của mình, ta sẽ chú ý ngôn hành, nếu ngươi nguyện ý tín nhiệm ta, mặc kệ ta làm gì, ngươi cũng không cần phải hoài nghi, nếu ngươi căn bản không tín nhiệm ta, như vậy cho dù ta làm gì, tâm ngươi cũng không thể buông lỏng. Nếu ta là một nữ nhân không đáng được ngươi tin tưởng, ngươi giữ ta lại bên người cũng không có ý nghĩa gì.”
Viết xong những lời này, Tần Thiên buông bút, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía phòng bếp.
Trang Tín Ngạn đứng ở nơi đó cúi đầu, kinh ngạc nhìn chữ của nàng, chữ nàng viết không tính là xinh đẹp, mỗi một nét chữ cũng không có bao nhiêu mỹ cảm, nhưng từng chữ đều đều lưu sướng, có khí khái quyết tâm mà lanh lẹ, có thể thấy được khi nàng viết những lời này tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Đây là ý nghĩ thật sự từ đáy lòng của nàng.
Trang Tín Ngạn nhìn những chữ nàng viết một lần rồi lại một lần, mỗi lần nhìn tức giận trong lòng cũng tiêu tan một phần, được một lúc cảm xúc đã hoàn toàn bình ổn.
Mìn có phải đã hơi quá đáng hay không? Hắn nhấc bút, đặt dưới câu “… Đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!” viết xuống câu: “Ai nói muốn ngươi trở thành thiếp thất thông phòng của ta.”
Ta hiện tại muốn ngươi trở thành người đi chung cả cuộc đời với ta mà…
Trang Tín Ngạn thấy mình viết xuống những lời này không khỏi thất thần. Hải Phú đã trốn đi ra ngoài lúc này lại đi vào đến vỗ nhẹ trên vai Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, bút trong tay run bắn, một giọt mực nhỏ xuống dưới, ở trên giấy tuyên thành nhuộm đẫm ra một đóa hoa. Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy lòng như bị ai bóp nhẹ, ê ẩm mềm mại, khóe miệng bất tri bất giác tràn ra một tia cười yếu ớt.
“Mau ăn cơm, để ta thu dọn.” Hải Phú cũng không chú ý nhiều, giống như bình thường cầm lấy giấy viết vò thành một đống. Trang Tín Ngạn ngăn cản không kịp, thấy trang giấy đã bị hắn vò không còn ra hình dáng, rồi sau đó bị hắn mang vứt đi, trong lòng có chút tiếc hận, thật ra hắn kỳ vọng nàng có thể nhìn thấy câu nói hắn viết vừa rồi.
Sau khi Hải Phú thu dọn xong, Tần Thiên bưng đồ ăn đi vào. Ba người im ắng dùng cơm trưa. Buổi chiều, Trang Tín Ngạn ở trong phòng sao chế trà. Tần Thiên mặc dù ở bên cạnh hầu hạ, châm trà rót nước, nhưng vì trong lòng không thoải mái, không để ý tới hắn. Trang Tín Ngạn lúc làm việc một lòng đều đặt vào việc chế trà, cũng không để ý tới cảm xúc của nàng. Đến tận buổi tối thấy nàng đối với mình vẫn lạnh nhạt, muốn hòa giải với nàng, nhưng chung quy vẫn có tâm tính Đại thiếu gia, rốt cuộc cũng không muốn hạ mình.
Hắn cố ý sai nàng làm việc, muốn nàng chú ý tới hắn, nhưng nàng làm việc thì cứ làm việc, cũng không thèm nhìn hắn, khiến hắn rất nóng vội, lại bất đắc dĩ, không biết nên dỗ nàng như thế nào.
Hai người cứ giằng co qua một đêm như vậy, buổi sáng hôm sau, thời điểm Trang Tín Ngạn và Hải Phú chuẩn bị lên núi, Hải Phú nói với Tần Thiên đang giặt quần áo: “Thiếu gia gọi ngươi cùng lên núi.”
“Ta đi làm cái gì?” Tần Thiên vò quần áo, thản nhiên nói, “Trong nhà còn rất nhiều việc, ta cũng đi, việc trong nhà ai làm?”
Hải Phú quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn bên kia liếc mắt một cái, thấy hắn tuy rằng đưa lưng về phía này, nhưng không ngừng lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên rất nóng vội.
Hải Phú lại quay đầu lại, nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ta biết ngày hôm qua thiếu gia nổi giận, ngươi cũng không thoải mái. Nhưng thiếu gia chung quy vẫn là chủ tử, chúng ta là nô tài, nào có đạo lý nô tài nhăn mặt khó chịu với chủ tử, tuy rằng ngươi hiện tại được sủng ái, nhưng làm như vậy hơi quá đáng.”
Thấy Tần Thiên mắt lạnh nhìn về phía hắn, vội nói: “Này, ta cũng không phải là đang giáo huấn ngươi, ta chỉ thấy ngươi rất tốt, muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đừng không vui! Xem bộ dáng ngươi ngày thường luôn tươi cười, giờ này ánh mắt lại khiến ta sợ sệt a!”
Tần Thiên thấy Hải Phú gấp đến độ mặt đỏ lựng, lúc mới nở nụ cười, “Biết ngươi quan tâm ta rồi.” Nàng nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đúng lúc hắn quay đầu, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tần Thiên lại vội vàng quay đầu đi.
“Ngươi nói đúng, là nha hoàn Trang phủ dù sao cũng phải có bộ dáng nha hoàn, không thể quên bổn phận của mình. Các ngươi đợi ta, ta thu thập một chút rồi lập tức ra!”
Chờ Tần Thiên xong xuôi, ba người cùng lên núi, mới vừa đi đến chân núi, liền nghe thấy có người ở phía sau gọi: “Trang Đại công tử, Trang Đại công tử!” Đúng là thanh âm của Tạ Đình Quân.
Hải Phú nhíu mày, quay đầu lại, Trang Tín Ngạn thấy động tác của hắn cũng quay đầu theo, thấy rõ là Tạ Đình Quân, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nhưng nhớ tới những lời Tần Thiên viết ngày hôm qua, lại miễn cưỡng áp chế cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Tạ Đình Quân người cao chân dài, vài bước đã đi đến trước mặt mấy người, cười nói: “Các ngươi cũng lên núi sao? Thật sự vừa khéo.” Kỳ thật không hề khéo, sáng sớm hắn đã sai tùy tùng đứng trực ở đây, thấy bọn họ đi ra vội vàng theo đuôi đi đến.
Hắn nhìn về phía Tần Thiên, lên tiếng chào hỏi. Tần Thiên nhớ tới lời Trang Tín Ngạn viết ngày hôm qua, hướng về hắn hơi hơi hạ thân, sau đó thối lui ra phía sau Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn, bình tĩnh mà xem xét, cho dù là Tạ Đình Quân hay là Tần Thiên, đều không có hành vi vượt rào lễ nghĩa, có điều trong lòng hắn vẫn không thấy thoải mái.
Hắn thản nhiên hoàn lễ với Tạ Đình Quân.
“Ta sớm nghe nói Động Đình sơn phong cảnh như họa, cho nên chuẩn bị lên núi ngắm nhìn, không nghĩ tới hội ngộ các ngươi, tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ (hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt), chúng ta kết bạn đồng hạnh đi.” Tạ Đình Quân cười nói.
Nói đến mức này, Trang Tín Ngạn còn có thể nói được gì, hắn thản nhiên cười cười. Tần Thiên ở một bên có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng, nhưng Hải Phú lại nhịn không được nói: “Tạ công tử, công tử nhà chúng ta lên núi cũng không phải để thưởng thức phong cảnh, công tử nhà chúng ta có chính sự phải làm!”
“Sau khi lên núi, các ngươi đi làm việc của các ngươi, ta cùng công tử nhà ta đi thưởng thức phong cảnh, đâu có gì liên quan đến nhau?” Lời này do tùy tùng Lâm Vĩnh của Tạ Đình Quân nói.
“Vốn không liên quan đến nhau, ta chẳng qua là muốn nói cho các ngươi biết trước, chúng ta không có thời gian đợi các ngươi du sơn ngoạn thủy, để các ngươi đừng trách móc!” Hải Phú cười nói.
Tạ Đình Phong từ bên hông lấy ra một chiết phiến làm bằng ngà voi, “Xoát” mở ra, cười nói: “Tiểu ca lời này rất khách khí, chỉ cần các ngươi không chê chủ tớ chúng ta quấy rầy là tốt rồi.”
Khi nói chuyện, năm người đã bắt đầu lên núi, Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn, ngạc nhiên phát hiện ra hắn leo núi đã nhanh nhẹn hơn, không hề giống với lần đầu tiên, đi vài bước phải dừng lại nghỉ một lúc. Nhưng ngay cả như vậy, so với Tạ Đình Quân vẫn kém xa. Chủ tớ hai người Tạ Đình Quân bước đi như bay, mặt không đỏ, khí không suyễn liền bỏ ba người lại đằng sau. Đôi lúc, bọn họ đều phải dừng lại chờ đợi ba người Trang Tín Ngạn.
Lúc gần đến chỗ hái trà, Tạ Đình Quân lại bỏ xa bọn họ mấy chục thước, cùng tùy tùng đứng ở phía trước nhàn nhã phe phẩy cây quạt, chờ mấy người Trang Tín Ngạn đến gần, Lâm Vĩnh cười nói: “Trang công tử, công tử nhà chúng ta đợi các ngươi đã lâu!”
Tạ Đình Quân thu quạt lại, dùng xương quạt gõ đầu hắn, cười nói, “Không thể nói như vậy, Trang công tử thân thể không khỏe, trước đó vài ngày lại bị bệnh nặng, tất nhiên không thể so sánh với chúng ta được!”
“Nhưng mà, thân thể công tử từ nhỏ đã luyện võ, bất luận là cưỡi ngựa hay quyền cước đều không phải là nói chơi!” Nói xong, Lâm Vĩnh còn vỗ đầu vai Tạ Đình Quân một chút, cơ bắp vững chắc phát ra âm thanh trầm đục. Tạ Đình Quân đẩy nhẹ tay hắn ra, ngửa đầu cười to vài tiếng, tiếng cười hào sảng đại khí, giống như có thể đâm thẳng lên tận trời, kinh động phi điểu chung quanh.
Trong thiên hạ nữ tử có người nào không thích nam nhi thân thể cường tráng. Tạ Đình Quân lời này là cố ý nói cho Tần Thiên nghe, luận về thân thể khỏe mạnh, Trang Tín Ngạn chỉ là tiểu bạch kiểm có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hắn!
Nhưng những lời này đối với Tần Thiên cũng không có hiệu quả, Tạ Đình Quân hắn cho dù là người mẫu tiêu chuẩn thế giới, cùng nàng cũng không có gì liên quan. Cho dù Tạ Đình Quân đối với nàng có ý tứ, chẳng lẽ hắn có thể cưới hỏi đàng hoàng đem nàng trở về? Không phải cũng chỉ làm thiếp thôi sao.
Nếu phải làm thiếp, vậy không bằng nàng trở thành thiếp thất của Trang Tín Ngạn, cuộc sống quen thuộc lại vui vẻ. Cần gì phải làm điều dư thừa đi thích ứng với một hoàn cảnh mới?
Nhưng những lời này của Tạ Đình Quân lại khiến Trang Tín Ngạn tức giận không ít, vốn cũng đã mệt mỏi, bị hắn châm chọc như vậy, toàn thân đều nhịn không được phát run.
“Ai nha, Trang công tử sắc mặt trắng bệch, có vẻ chịu không nổi nữa rồi? Trang công tử thân thể khôi phục còn chưa được bao lâu, cũng không nên để thân thể quá lao lực!”
Tạ Đình Quân tiến lên, vẻ mặt quan tâm đỡ lấy hắn, muốn nâng đỡ hắn.
Trang Tín Ngạn mặc dù luôn bình tĩnh cũng nhịn không được, đẩy tay hắn ra, cắn răng leo lên núi, mỗi một bước đi như bay.
Hải Phú vội vàng theo sau, còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Đình Quân liếc mắt một cái.
Tạ Đình Quân trong lòng khoái ý nói không nên lời, lại xoát một chút mở ra cây quạt, một bên phe phẩy, một bên cười ha hả. Cuối cùng đã hả cơn tức ngày hôm qua rồi!
Thấy Tần Thiên đi cuối cùng, trong lòng vừa động, lại vội vàng đi theo.
“Tần Thiên, Tần Thiên, trên núi này chỗ nào có phong cảnh đẹp, ngươi có thể dẫn ta đi nhìn ngắm được không?” Tạ Đình Quân đi theo Tần Thiên cười nói.
Tần Thiên cũng không ngừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Tạ công tử, người thật sự không hiểu, hay cố ý giả bộ không hiểu, thân phận của nô tỳ sao có thể một mình đi theo công tử ngắm phong cảnh, Tạ công tử không phải muốn hại nô tỳ đó chứ?”
Nói trắng ra như vậy lại khiến Tạ Đình Quân giật mình, những hắn vẫn cười nói: “Ta chính là thích điểm này ở ngươi, nói chuyện cũng không vòng vèo!”
“Cho nên, Tạ công tử, về sau người đừng để ý tới nô tỳ, công tử nhà ta sẽ mất hứng.” Tần Thiên nói xong, cước bộ nhanh hơn, đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.
Tạ Đình Quân là người chẳng dễ dàng buông tay, hắn chân dài, lại đuổi theo Tần Thiên: “Ta chỉ cảm thấy nữ tử giống như cô nương, cảnh ngộ thật sự là ủy khuất, chẳng lẽ cô nương không nghĩ tới, kỳ thật cô nương có thể có cơ hội sống một cuộc sống tốt hơn?”
Tần Thiên dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn cười, “Ta đâu phải không muốn, ta có thể khẳng định tương lai ta nhất định sẽ cuộc sống rất tốt. Bất quá mọi thứ về sau, cũng không có quan hệ với bất cứ ai, ta sẽ tự làm chủ bản thân mình!”
Tạ Đình Quân ngây ngẩn cả người.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, lúc này Trang Tín Ngạn cũng nhìn nàng, nhếch môi, mặt âm trầm, vẻ mặt này giống như cho rằng nàng đang phạm vào lỗi lớn tày trời vậy.
Hiểu được là một chuyện, có cam tâm tình nguyện phục tùng hay không lại là một chuyện khác.
Tần Thiên vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy bút, viết xuống giấy: “Nhưng ngươi chưa bao giờ hỏi qua ý ta, ta có nguyện ý trở thành nữ nhân của ngươi hay không. Nếu ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, cho dù trong mắt ngươi thân phận ta ti tiện như vậy, đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!”
Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng bệch.
Tần Thiên nhìn hắn một cái, tiếp tục viết: “Ta không phải là người không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ta biết thân phận hiện tại của mình, ta sẽ chú ý ngôn hành, nếu ngươi nguyện ý tín nhiệm ta, mặc kệ ta làm gì, ngươi cũng không cần phải hoài nghi, nếu ngươi căn bản không tín nhiệm ta, như vậy cho dù ta làm gì, tâm ngươi cũng không thể buông lỏng. Nếu ta là một nữ nhân không đáng được ngươi tin tưởng, ngươi giữ ta lại bên người cũng không có ý nghĩa gì.”
Viết xong những lời này, Tần Thiên buông bút, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía phòng bếp.
Trang Tín Ngạn đứng ở nơi đó cúi đầu, kinh ngạc nhìn chữ của nàng, chữ nàng viết không tính là xinh đẹp, mỗi một nét chữ cũng không có bao nhiêu mỹ cảm, nhưng từng chữ đều đều lưu sướng, có khí khái quyết tâm mà lanh lẹ, có thể thấy được khi nàng viết những lời này tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Đây là ý nghĩ thật sự từ đáy lòng của nàng.
Trang Tín Ngạn nhìn những chữ nàng viết một lần rồi lại một lần, mỗi lần nhìn tức giận trong lòng cũng tiêu tan một phần, được một lúc cảm xúc đã hoàn toàn bình ổn.
Mìn có phải đã hơi quá đáng hay không? Hắn nhấc bút, đặt dưới câu “… Đối với việc trở thành thiếp thất thông phòng ta không hề có hứng thú!” viết xuống câu: “Ai nói muốn ngươi trở thành thiếp thất thông phòng của ta.”
Ta hiện tại muốn ngươi trở thành người đi chung cả cuộc đời với ta mà…
Trang Tín Ngạn thấy mình viết xuống những lời này không khỏi thất thần. Hải Phú đã trốn đi ra ngoài lúc này lại đi vào đến vỗ nhẹ trên vai Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, bút trong tay run bắn, một giọt mực nhỏ xuống dưới, ở trên giấy tuyên thành nhuộm đẫm ra một đóa hoa. Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy lòng như bị ai bóp nhẹ, ê ẩm mềm mại, khóe miệng bất tri bất giác tràn ra một tia cười yếu ớt.
“Mau ăn cơm, để ta thu dọn.” Hải Phú cũng không chú ý nhiều, giống như bình thường cầm lấy giấy viết vò thành một đống. Trang Tín Ngạn ngăn cản không kịp, thấy trang giấy đã bị hắn vò không còn ra hình dáng, rồi sau đó bị hắn mang vứt đi, trong lòng có chút tiếc hận, thật ra hắn kỳ vọng nàng có thể nhìn thấy câu nói hắn viết vừa rồi.
Sau khi Hải Phú thu dọn xong, Tần Thiên bưng đồ ăn đi vào. Ba người im ắng dùng cơm trưa. Buổi chiều, Trang Tín Ngạn ở trong phòng sao chế trà. Tần Thiên mặc dù ở bên cạnh hầu hạ, châm trà rót nước, nhưng vì trong lòng không thoải mái, không để ý tới hắn. Trang Tín Ngạn lúc làm việc một lòng đều đặt vào việc chế trà, cũng không để ý tới cảm xúc của nàng. Đến tận buổi tối thấy nàng đối với mình vẫn lạnh nhạt, muốn hòa giải với nàng, nhưng chung quy vẫn có tâm tính Đại thiếu gia, rốt cuộc cũng không muốn hạ mình.
Hắn cố ý sai nàng làm việc, muốn nàng chú ý tới hắn, nhưng nàng làm việc thì cứ làm việc, cũng không thèm nhìn hắn, khiến hắn rất nóng vội, lại bất đắc dĩ, không biết nên dỗ nàng như thế nào.
Hai người cứ giằng co qua một đêm như vậy, buổi sáng hôm sau, thời điểm Trang Tín Ngạn và Hải Phú chuẩn bị lên núi, Hải Phú nói với Tần Thiên đang giặt quần áo: “Thiếu gia gọi ngươi cùng lên núi.”
“Ta đi làm cái gì?” Tần Thiên vò quần áo, thản nhiên nói, “Trong nhà còn rất nhiều việc, ta cũng đi, việc trong nhà ai làm?”
Hải Phú quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn bên kia liếc mắt một cái, thấy hắn tuy rằng đưa lưng về phía này, nhưng không ngừng lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên rất nóng vội.
Hải Phú lại quay đầu lại, nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ta biết ngày hôm qua thiếu gia nổi giận, ngươi cũng không thoải mái. Nhưng thiếu gia chung quy vẫn là chủ tử, chúng ta là nô tài, nào có đạo lý nô tài nhăn mặt khó chịu với chủ tử, tuy rằng ngươi hiện tại được sủng ái, nhưng làm như vậy hơi quá đáng.”
Thấy Tần Thiên mắt lạnh nhìn về phía hắn, vội nói: “Này, ta cũng không phải là đang giáo huấn ngươi, ta chỉ thấy ngươi rất tốt, muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đừng không vui! Xem bộ dáng ngươi ngày thường luôn tươi cười, giờ này ánh mắt lại khiến ta sợ sệt a!”
Tần Thiên thấy Hải Phú gấp đến độ mặt đỏ lựng, lúc mới nở nụ cười, “Biết ngươi quan tâm ta rồi.” Nàng nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đúng lúc hắn quay đầu, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tần Thiên lại vội vàng quay đầu đi.
“Ngươi nói đúng, là nha hoàn Trang phủ dù sao cũng phải có bộ dáng nha hoàn, không thể quên bổn phận của mình. Các ngươi đợi ta, ta thu thập một chút rồi lập tức ra!”
Chờ Tần Thiên xong xuôi, ba người cùng lên núi, mới vừa đi đến chân núi, liền nghe thấy có người ở phía sau gọi: “Trang Đại công tử, Trang Đại công tử!” Đúng là thanh âm của Tạ Đình Quân.
Hải Phú nhíu mày, quay đầu lại, Trang Tín Ngạn thấy động tác của hắn cũng quay đầu theo, thấy rõ là Tạ Đình Quân, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày. Nhưng nhớ tới những lời Tần Thiên viết ngày hôm qua, lại miễn cưỡng áp chế cảm xúc phiền muộn trong lòng.
Tạ Đình Quân người cao chân dài, vài bước đã đi đến trước mặt mấy người, cười nói: “Các ngươi cũng lên núi sao? Thật sự vừa khéo.” Kỳ thật không hề khéo, sáng sớm hắn đã sai tùy tùng đứng trực ở đây, thấy bọn họ đi ra vội vàng theo đuôi đi đến.
Hắn nhìn về phía Tần Thiên, lên tiếng chào hỏi. Tần Thiên nhớ tới lời Trang Tín Ngạn viết ngày hôm qua, hướng về hắn hơi hơi hạ thân, sau đó thối lui ra phía sau Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn, bình tĩnh mà xem xét, cho dù là Tạ Đình Quân hay là Tần Thiên, đều không có hành vi vượt rào lễ nghĩa, có điều trong lòng hắn vẫn không thấy thoải mái.
Hắn thản nhiên hoàn lễ với Tạ Đình Quân.
“Ta sớm nghe nói Động Đình sơn phong cảnh như họa, cho nên chuẩn bị lên núi ngắm nhìn, không nghĩ tới hội ngộ các ngươi, tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ (hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt), chúng ta kết bạn đồng hạnh đi.” Tạ Đình Quân cười nói.
Nói đến mức này, Trang Tín Ngạn còn có thể nói được gì, hắn thản nhiên cười cười. Tần Thiên ở một bên có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng, nhưng Hải Phú lại nhịn không được nói: “Tạ công tử, công tử nhà chúng ta lên núi cũng không phải để thưởng thức phong cảnh, công tử nhà chúng ta có chính sự phải làm!”
“Sau khi lên núi, các ngươi đi làm việc của các ngươi, ta cùng công tử nhà ta đi thưởng thức phong cảnh, đâu có gì liên quan đến nhau?” Lời này do tùy tùng Lâm Vĩnh của Tạ Đình Quân nói.
“Vốn không liên quan đến nhau, ta chẳng qua là muốn nói cho các ngươi biết trước, chúng ta không có thời gian đợi các ngươi du sơn ngoạn thủy, để các ngươi đừng trách móc!” Hải Phú cười nói.
Tạ Đình Phong từ bên hông lấy ra một chiết phiến làm bằng ngà voi, “Xoát” mở ra, cười nói: “Tiểu ca lời này rất khách khí, chỉ cần các ngươi không chê chủ tớ chúng ta quấy rầy là tốt rồi.”
Khi nói chuyện, năm người đã bắt đầu lên núi, Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn, ngạc nhiên phát hiện ra hắn leo núi đã nhanh nhẹn hơn, không hề giống với lần đầu tiên, đi vài bước phải dừng lại nghỉ một lúc. Nhưng ngay cả như vậy, so với Tạ Đình Quân vẫn kém xa. Chủ tớ hai người Tạ Đình Quân bước đi như bay, mặt không đỏ, khí không suyễn liền bỏ ba người lại đằng sau. Đôi lúc, bọn họ đều phải dừng lại chờ đợi ba người Trang Tín Ngạn.
Lúc gần đến chỗ hái trà, Tạ Đình Quân lại bỏ xa bọn họ mấy chục thước, cùng tùy tùng đứng ở phía trước nhàn nhã phe phẩy cây quạt, chờ mấy người Trang Tín Ngạn đến gần, Lâm Vĩnh cười nói: “Trang công tử, công tử nhà chúng ta đợi các ngươi đã lâu!”
Tạ Đình Quân thu quạt lại, dùng xương quạt gõ đầu hắn, cười nói, “Không thể nói như vậy, Trang công tử thân thể không khỏe, trước đó vài ngày lại bị bệnh nặng, tất nhiên không thể so sánh với chúng ta được!”
“Nhưng mà, thân thể công tử từ nhỏ đã luyện võ, bất luận là cưỡi ngựa hay quyền cước đều không phải là nói chơi!” Nói xong, Lâm Vĩnh còn vỗ đầu vai Tạ Đình Quân một chút, cơ bắp vững chắc phát ra âm thanh trầm đục. Tạ Đình Quân đẩy nhẹ tay hắn ra, ngửa đầu cười to vài tiếng, tiếng cười hào sảng đại khí, giống như có thể đâm thẳng lên tận trời, kinh động phi điểu chung quanh.
Trong thiên hạ nữ tử có người nào không thích nam nhi thân thể cường tráng. Tạ Đình Quân lời này là cố ý nói cho Tần Thiên nghe, luận về thân thể khỏe mạnh, Trang Tín Ngạn chỉ là tiểu bạch kiểm có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp hắn!
Nhưng những lời này đối với Tần Thiên cũng không có hiệu quả, Tạ Đình Quân hắn cho dù là người mẫu tiêu chuẩn thế giới, cùng nàng cũng không có gì liên quan. Cho dù Tạ Đình Quân đối với nàng có ý tứ, chẳng lẽ hắn có thể cưới hỏi đàng hoàng đem nàng trở về? Không phải cũng chỉ làm thiếp thôi sao.
Nếu phải làm thiếp, vậy không bằng nàng trở thành thiếp thất của Trang Tín Ngạn, cuộc sống quen thuộc lại vui vẻ. Cần gì phải làm điều dư thừa đi thích ứng với một hoàn cảnh mới?
Nhưng những lời này của Tạ Đình Quân lại khiến Trang Tín Ngạn tức giận không ít, vốn cũng đã mệt mỏi, bị hắn châm chọc như vậy, toàn thân đều nhịn không được phát run.
“Ai nha, Trang công tử sắc mặt trắng bệch, có vẻ chịu không nổi nữa rồi? Trang công tử thân thể khôi phục còn chưa được bao lâu, cũng không nên để thân thể quá lao lực!”
Tạ Đình Quân tiến lên, vẻ mặt quan tâm đỡ lấy hắn, muốn nâng đỡ hắn.
Trang Tín Ngạn mặc dù luôn bình tĩnh cũng nhịn không được, đẩy tay hắn ra, cắn răng leo lên núi, mỗi một bước đi như bay.
Hải Phú vội vàng theo sau, còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Đình Quân liếc mắt một cái.
Tạ Đình Quân trong lòng khoái ý nói không nên lời, lại xoát một chút mở ra cây quạt, một bên phe phẩy, một bên cười ha hả. Cuối cùng đã hả cơn tức ngày hôm qua rồi!
Thấy Tần Thiên đi cuối cùng, trong lòng vừa động, lại vội vàng đi theo.
“Tần Thiên, Tần Thiên, trên núi này chỗ nào có phong cảnh đẹp, ngươi có thể dẫn ta đi nhìn ngắm được không?” Tạ Đình Quân đi theo Tần Thiên cười nói.
Tần Thiên cũng không ngừng cước bộ, quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Tạ công tử, người thật sự không hiểu, hay cố ý giả bộ không hiểu, thân phận của nô tỳ sao có thể một mình đi theo công tử ngắm phong cảnh, Tạ công tử không phải muốn hại nô tỳ đó chứ?”
Nói trắng ra như vậy lại khiến Tạ Đình Quân giật mình, những hắn vẫn cười nói: “Ta chính là thích điểm này ở ngươi, nói chuyện cũng không vòng vèo!”
“Cho nên, Tạ công tử, về sau người đừng để ý tới nô tỳ, công tử nhà ta sẽ mất hứng.” Tần Thiên nói xong, cước bộ nhanh hơn, đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.
Tạ Đình Quân là người chẳng dễ dàng buông tay, hắn chân dài, lại đuổi theo Tần Thiên: “Ta chỉ cảm thấy nữ tử giống như cô nương, cảnh ngộ thật sự là ủy khuất, chẳng lẽ cô nương không nghĩ tới, kỳ thật cô nương có thể có cơ hội sống một cuộc sống tốt hơn?”
Tần Thiên dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn hắn cười, “Ta đâu phải không muốn, ta có thể khẳng định tương lai ta nhất định sẽ cuộc sống rất tốt. Bất quá mọi thứ về sau, cũng không có quan hệ với bất cứ ai, ta sẽ tự làm chủ bản thân mình!”
Tạ Đình Quân ngây ngẩn cả người.
Danh sách chương