Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Hải Phú đã áp giải Trương Dũng lên xe ngựa trở về thành, chỉ hai canh giờ sau đã về đến Trang phủ.
Cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ đang nhà lo lắng chờ đợi tin tức của Trương Dũng. Đang lúc nàng đứng ngồi không yên, Lưu Bích Quân lại chạy tới tìm nàng, rủ nàng ra phố.
Hóa ra ngày ấy Tạ Đình Quân đưa tới mấy món đồ mới, Lưu Bích Quân nhìn trúng vài trang sức tinh mỹ cùng mấy kiện vải mới lạ mà tinh xảo, cũng muốn đi mua về. Nàng ghen tị với tiểu cô gả cho phu gia giàu có, có tâm tư muốn tìm lại mặt mũi trước mặt Trang Minh Hỉ, cố ý rủ nàng cùng đi, muốn cho nàng ta tận mắt xem, nàng cũng không hề thiếu tiền.
Hiện tại Trang Minh Hỉ làm sao có tâm tư thoải mái nhàn hạ, vốn định tìm cớ đuổi nàng, nhưng không chịu nổi Lưu Bích Quân nhõng nhẽo rồi cứng rắn, lại cảm thấy bản thân ngồi ở đây chờ đợi rất khó chịu, còn không bằng đi ra ngoài tiêu khiển thời gian, cho nên cũng thu xếp một chút rồi đi theo Lưu Bích Quân lên xe ngựa ra ngoài.
Đi vào cửa hàng bán châu báu bảo trai lớn nhất Dương Thành, chưởng quầy thấy tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân Trang phủ, vẻ mặt tươi cười nhiệt tình chiêu đãi, lấy ra mặt hàng mới nhất tốt nhất trong cửa hàng để hai người chọn lựa.
Lưu Bích Quân bị châu sai chim phượng giương cánh bay triêu dương tử kim bằng đá ruby khảm vàng ròng trong số đó hấp dẫn, cầm trong tay yêu thích không muốn buông xuống. Bên này, chưởng quầy lại hướng Trang Minh Hỉ giới thiệu một bộ trang sức ngọc bích: “Trang tiểu thư, đây chính là trang sức mới nhất của bổn điếm, là người nước ngoài mang đến, toàn Dương Thành cũng chỉ có một bộ này.”
Nghe hắn nói như vậy, Lưu Bích Quân cảm thấy hứng thú, vội vàng lấy xem, thấy ngọc bích nhan sắc thuần túy, trong ánh ngọc lại sinh quang, kiểu dáng khác biệt thú vị, xác thực là vật phi phàm, nha hoàn bên người sát ngôn quan sắc (xét lời nói và xem sắc mặt để đoán tâm ý người khác), thấy nàng thích, liên thanh nói lời dễ nghe, dỗ Lưu Bích Quân càng thêm hứng thú, lập tức hỏi giá.
Chưởng quầy nói ra một con số, Lưu Bích Quân trong lòng trùng xuống, nàng sau khi gả đi cũng không được trượng phu sủng ái, nhà mẹ đẻ lại bởi vì cho mượn bạc nhưng mãi chưa thấy trả lại mà sinh hiềm khích, nàng không có người cung cấp bạc, tuy rằng của hồi môn khá nhiều, nhưng bảo nàng lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy để mua trang sức, lại cảm thấy luyến tiếc.
Lập tức, nàng buông hộp gỗ, làm bộ như vô tình cười nói: “Đồ của người nước ngoài mặc dù đẹp mặt, nhưng nếu mang trên người Khải nhân chúng ta có vẻ hơi lạ, châu sai vừa rồi có lẽ thích hợp hơn!” Tiếp theo, nàng liếc mắt nhìn Trang Minh Hỉ bên cạnh dường như đang không yên lòng, cười nói: “Tiểu cô, ta thấy trang sức này thật ra lại rất thích hợp với ngươi, không bằng ngươi mua nó đi!”
Chưởng quầy vội vàng nhìn về phía Trang Minh Hỉ, hiện tại ai chẳng biết Trang Minh Hỉ là nhi tức tương lai của Tạ gia? Chưởng quầy lời lẽ nịnh nọt dễ nghe, nhưng hiện tại Trang Minh Hỉ nào có tâm trạng, nói “Tẩu không phải đang trêu ghẹo ta sao? Trang sức đắt tiền như vậy, chỉ có Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta mới có thể đeo!”
Vừa dứt lời, liền có một thanh âm hùng hậu cường thế sáp nhập: “Ai nói trang sức này chỉ có Đại thiếu phu nhân Trang phủ mới có thể đeo?”
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Đình Quân một thân cẩm bào màu đen long hành hổ bộ đi đến.
Trang Minh Hỉ ngực căng thẳng, tâm sinh cảnh giác.
Tạ Đình Quân mặt mang tươi cười đi đến trước mặt hai người, song phương thi lễ. Lưu Bích Quân thấy hắn khí vũ hiên ngang, lại có tài có thế, ra tay hào phóng, so với phu quân Trang Tín Xuyên của mình trong lòng không khỏi chua chát, nàng cười nói: “Tạ công tử không phải là biết tiểu cô của chúng ta ở đây nên cố ý tìm đến đấy chứ, nếu không sao lại khéo như vậy?”
Tạ Đình Quân cười nhẹ, cũng không trả lời, quay đầu nói với chưởng quầy: “Đem tất cả trang sức Nhị thiếu phu nhân và Trang tiểu thư nhìn trúng đưa đến Trang phủ đi, tất cả đều tính cho Tạ gia chúng ta!”
Chưởng quầy trên mặt nhất thời cười nở hoa, liên thanh đáp ứng.
Tạ Đình Quân lại quay đầu cười nói với Lưu Bích Quân: “Về sau đều là người một nhà, xem như một chút tâm ý của tại hạ, thỉnh Nhị thiếu phu nhân xin vui lòng nhận cho.”
Thấy tự dưng chiếm được tiện nghi lớn như vậy, Lưu Bích Quân nào có mất hứng, lập tức tâm như nở hoa, “Ta hôm nay là nhờ Minh Hỉ hết. Tạ công tử, phần tâm ý này của ngươi đối với Minh Hỉ thật sự không thể không nhận.”
Nghe vậy, Tạ Đình Quân thâm tình chân thành nhìn Trang Minh Hỉ, nói: “Chỉ cần là Trang tiểu thư thích, đừng nói chỉ là một bộ trang sức, cho dù là núi vàng núi bạc, tại hạ cũng có thể bỏ ra!”
Điều này làm cho Lưu Bích Quân cực kỳ hâm mộ, Trang Minh Hỉ nghe vào trong tai lại thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), nàng không phải đứa ngốc, đương nhiên sẽ không tin tưởng Tạ Đình Quân chỉ trong một thời gian ngắn đối với mình thay đổi tâm ý, giải thích duy nhất, đó là hắn đang có âm mưu gì đó, nhưng Trang Minh Hỉ dù đánh giá xem xét thế nào, đều không thể nhìn ra nửa điểm sơ hở trên gương mặt trầm ổn của hắn.
Trang Minh Hỉ áp chế tâm đang nhảy loạn, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hướng về phía Tạ Đình Quân hành lễ, “Đa tạ ý tốt của công tử.”
Tạ Đình Quân vươn tay cầm tay nàng đỡ lên xe ngựa, hành động thân thiết tình cảm như vậy khiến Trang Minh Hỉ trong lòng khủng hoảng càng sâu, giãy khỏi tay hắn, bước lên xe ngựa.
Sauk hi Lưu Bích Quân lê xe, dưới sự thúc giục của Trang Minh Hỉ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi đó.
Tạ Đình Quân đứng ở cửa điếm bán đồ châu báu trang sức, vẫn nhìn theo xe ngựa rời đi, hiển nhiên là lưu luyến không rời.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy vài người hướng bên này thò đầu ra nhìn, Tạ Đình Quân xoay người, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh lùng.
Trong mắt hắn, phương pháp dự phòng mầm tai họa tốt nhất đó là trước khi mầm tai họa hình thành phải tiên hạ thủ vi cường, đem nhổ bỏ cả gốc rễ. Vì sự an toàn của Tần Thiên, cũng không nên trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Bên này, xe ngựa rời khỏi cửa hàng sau đó hướng về phía Trang phủ.
Một lát sau, xe ngựa đi tới một ngã tư vắng người.
Trên xe, Lưu Bích Quân đang chua giọng khen Trang Minh Hỉ mệnh tốt, ngoài xe ngựa nha hoàn ma ma cũng đang hưng trí bừng bừng thấp giọng nghị luận chuyện vừa rồi. Đúng lúc này, dị biến nổi lên, không biết từ đâu bỗng nhiên xông ra vài đại hán mặc áo ngắn vải thô che kín mặt, trước tiên nhảy lên xe ngựa, một cước đá văng xa phu, đoạt lấy quyền khống chế xe ngựa. Các nha hoàn ma ma thấy vậy bị dọa sợ kêu lớn, hô to cứu mạng, người đi đường nhìn thấy, thấy mấy đại hán người người đều là hung thần ác sát, vì vậy không ai dám xen vào.
Lại có một người nhảy lên xe ngựa, xốc lên màn xe, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sợ tới mức hoa dung thất sắc, Trang Minh Hỉ kêu to: “Các ngươi là ai, muốn làm gì? Đây là xe ngựa của Trang phủ, các ngươi thật to gan!”
Người nọ có một đôi mắt sáng âm hiểm như sói, lúc này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ: “Ngươi chính là Trang Tứ tiểu thư?”
Trang Minh Hỉ không dám trả lời, người nọ lại quay đầu nhìn về phía Lưu Bích Quân đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta… Ta là Trang Nhị thiếu phu nhân.” Lưu Bích Quân run run trả lời.
Vừa dứt lời, người nọ bỗng nhiên vươn tay quăng Lưu Bích Quân ra ngoài xe ngựa. Lưu Bích Quân châu tròn ngọc sáng (ý chỉ thân thể đầy đặn), thể trọng không nhẹ, nhưng ở trong tay hắn giống như một con gà dễ dàng bị ném bỏ! Lưu Bích Quân “Bịch” một tiếng rơi xuống đất, đau quá “Oa oa” kêu to, nha hoàn ma ma vội vây quanh.
Một bên Trang Minh Hỉ thừa dịp hắn không chú ý muốn nhảy xuống xe ngựa, vừa đứng dậy đã bị người nọ phát hiện, người nọ vươn cánh tay dài đem Trang Minh Hỉ ôm vào trong lòng ngồi trở lại trong xe ngựa, Trang Minh Hỉ bị hắn chế trụ, không thể động đậy.
Trang Minh Hỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ kêu to hét lớn, liều mạng giãy dụa, nhưng phản kháng đối với hắn mà nói bất quá chỉ như kiến cắn mà thôi!
Đột nhiên, người nọ tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt kinh khủng đầy vết sẹo dữ tợn do đao kiếm, khiến Trang Minh Hỉ vô cùng hoảng sợ, thừa dịp Trang Minh Hỉ trợn mắt há hốc mồm, người nọ bỗng nhiên cúi đầu, hôn xuống miệng của nàng. Trang Minh Hỉ ngửi thấy mùi hôi thối trong khoang miệng, nàng chưa từng phải chịu sự nhục nhã như vậy, tức giận thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Người nọ nắm cằm nàng, cẩn thận nhìn nàng, cười lạnh nói: “Tạ Đình Quân thật sự là có phúc khí, lại có một vị hôn thê nũng nịu thơm ngào ngạt như vậy!” Hắn cười vài tiếng, trong thanh âm ẩn ẩn hận ý, hắn lại hướng về phía bên ngoài kêu lên: “Lão ngưu, cho chạy nhanh hơn đi, nơi đây không nên ở lâu!”
Tiếp theo, một đôi tay không chút nào thành thật làm càn ở trên người Trang Minh Hỉ, người nọ một bên khinh bạc một bên cười to: “Hôm nay để cho ta tới nếm thử tư vị hôn thê của Tạ Đình Quân xem thế nào!”
Trang Minh Hỉ nhìn hắn roẹt một tiếng xé bỏ xiêm y của nàng, nhìn hắn vùi đầu trước ngực nàng, trong lòng dâng lên tuyệt vọng lạnh lẽo như băng tuyết, thời điểm cảm thấy đau đớn toàn tâm, Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu rên bi thương.
***
Đại sảnh Trang phủ.
Đại phu nhân ngồi ở chính vị, Tần Thiên đứng ở bên người bà, hai bên là các nhi tử, Tam di thái thái, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan, cùng với Nhị di thái thái mà Tần Thiên cố ý đón trở về từ biệt viện.
Bởi vì việc này có liên quan đến Trang Minh Hỉ, cho nên thân là mẫu thân, Nhị di thái thái cũng phải có mặt, để nàng chính mắt thấy quá trình diễn ra việc này, miễn cho nàng về sau mượn cớ sinh sự.
Trong đại sảnh, Hải Phú áp chế Trương Dũng quỳ trên mặt đất, Phạm Thiên đứng ở cách đó không xa căm tức nhìn Trương Dũng.
Ngồi ở phía dưới, Tam di thái thái thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhị di thái thái ngồi ở ghế cuối cùng, thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt uể oải, cả người gầy gò, mái tóc vốn đen nhánh hiện tại lại có chút hoa râm, làm sao còn có nửa phần phong thái, nhìn qua dường như so với Đại phu nhân còn tiều tụy hơn.
Nhớ tới trước kia Nhị di thái thái luôn khi nhục, áp bách, Tam di thái thái trong lòng dâng lên khoái ý, đúng lúc Nhị di thái thái nhìn lại đây, Tam di thái thái đánh bạo, hướng tới Nhị di thái thái nhướn mày, vẻ mặt đắc ý khiến Nhị di thái thái giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt.
Bên này, Tần Thiên đang bảo mọi người giải thích sự tình trải qua.
“Ngay từ đầu, ta đã suy nghĩ, là ai muốn hại ta. Tam thúc công nói, Nhị di thái thái đã bị điều đến biệt viện, Nhị thiếu gia không cầm quyền, trong Trang phủ cũng không còn ai có tâm tư, có điều kiện hãm hại ta. Nhưng Tam thúc công lại quên mất một người, hắn quên mất Nhị phòng còn có một Trang Minh Hỉ!”
Nhị di thái thái nghe thấy câu này, lập tức kêu lên: “Đại thiếu phu nhân, ngươi đừng ngậm máu phun người, Minh Hỉ của chúng ta là một nữ hài tử nào có bản sự như vậy? Ngươi đuổi ta tới biệt viện còn chưa đủ, ngay cả nữ nhi sắp xuất giá của ta cũng không chịu buông tha sao?”
Tần Thiên nhìn nàng ta cười nhẹ, nói: “Nhị di thái thái thật sự cho rằng chính nữ nhi của mình không có bản sự này sao?” Nói xong nàng đi đến bên cạnh Trương Dũng, nhìn hắn lớn tiếng nói: “Như vậy, người này nên giải thích như thế nào? Nhị di thái thái cũng không thể phủ nhận Trương Dũng là người của Nhị phòng các ngươi chứ!”
_________________
Cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ đang nhà lo lắng chờ đợi tin tức của Trương Dũng. Đang lúc nàng đứng ngồi không yên, Lưu Bích Quân lại chạy tới tìm nàng, rủ nàng ra phố.
Hóa ra ngày ấy Tạ Đình Quân đưa tới mấy món đồ mới, Lưu Bích Quân nhìn trúng vài trang sức tinh mỹ cùng mấy kiện vải mới lạ mà tinh xảo, cũng muốn đi mua về. Nàng ghen tị với tiểu cô gả cho phu gia giàu có, có tâm tư muốn tìm lại mặt mũi trước mặt Trang Minh Hỉ, cố ý rủ nàng cùng đi, muốn cho nàng ta tận mắt xem, nàng cũng không hề thiếu tiền.
Hiện tại Trang Minh Hỉ làm sao có tâm tư thoải mái nhàn hạ, vốn định tìm cớ đuổi nàng, nhưng không chịu nổi Lưu Bích Quân nhõng nhẽo rồi cứng rắn, lại cảm thấy bản thân ngồi ở đây chờ đợi rất khó chịu, còn không bằng đi ra ngoài tiêu khiển thời gian, cho nên cũng thu xếp một chút rồi đi theo Lưu Bích Quân lên xe ngựa ra ngoài.
Đi vào cửa hàng bán châu báu bảo trai lớn nhất Dương Thành, chưởng quầy thấy tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân Trang phủ, vẻ mặt tươi cười nhiệt tình chiêu đãi, lấy ra mặt hàng mới nhất tốt nhất trong cửa hàng để hai người chọn lựa.
Lưu Bích Quân bị châu sai chim phượng giương cánh bay triêu dương tử kim bằng đá ruby khảm vàng ròng trong số đó hấp dẫn, cầm trong tay yêu thích không muốn buông xuống. Bên này, chưởng quầy lại hướng Trang Minh Hỉ giới thiệu một bộ trang sức ngọc bích: “Trang tiểu thư, đây chính là trang sức mới nhất của bổn điếm, là người nước ngoài mang đến, toàn Dương Thành cũng chỉ có một bộ này.”
Nghe hắn nói như vậy, Lưu Bích Quân cảm thấy hứng thú, vội vàng lấy xem, thấy ngọc bích nhan sắc thuần túy, trong ánh ngọc lại sinh quang, kiểu dáng khác biệt thú vị, xác thực là vật phi phàm, nha hoàn bên người sát ngôn quan sắc (xét lời nói và xem sắc mặt để đoán tâm ý người khác), thấy nàng thích, liên thanh nói lời dễ nghe, dỗ Lưu Bích Quân càng thêm hứng thú, lập tức hỏi giá.
Chưởng quầy nói ra một con số, Lưu Bích Quân trong lòng trùng xuống, nàng sau khi gả đi cũng không được trượng phu sủng ái, nhà mẹ đẻ lại bởi vì cho mượn bạc nhưng mãi chưa thấy trả lại mà sinh hiềm khích, nàng không có người cung cấp bạc, tuy rằng của hồi môn khá nhiều, nhưng bảo nàng lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy để mua trang sức, lại cảm thấy luyến tiếc.
Lập tức, nàng buông hộp gỗ, làm bộ như vô tình cười nói: “Đồ của người nước ngoài mặc dù đẹp mặt, nhưng nếu mang trên người Khải nhân chúng ta có vẻ hơi lạ, châu sai vừa rồi có lẽ thích hợp hơn!” Tiếp theo, nàng liếc mắt nhìn Trang Minh Hỉ bên cạnh dường như đang không yên lòng, cười nói: “Tiểu cô, ta thấy trang sức này thật ra lại rất thích hợp với ngươi, không bằng ngươi mua nó đi!”
Chưởng quầy vội vàng nhìn về phía Trang Minh Hỉ, hiện tại ai chẳng biết Trang Minh Hỉ là nhi tức tương lai của Tạ gia? Chưởng quầy lời lẽ nịnh nọt dễ nghe, nhưng hiện tại Trang Minh Hỉ nào có tâm trạng, nói “Tẩu không phải đang trêu ghẹo ta sao? Trang sức đắt tiền như vậy, chỉ có Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta mới có thể đeo!”
Vừa dứt lời, liền có một thanh âm hùng hậu cường thế sáp nhập: “Ai nói trang sức này chỉ có Đại thiếu phu nhân Trang phủ mới có thể đeo?”
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Đình Quân một thân cẩm bào màu đen long hành hổ bộ đi đến.
Trang Minh Hỉ ngực căng thẳng, tâm sinh cảnh giác.
Tạ Đình Quân mặt mang tươi cười đi đến trước mặt hai người, song phương thi lễ. Lưu Bích Quân thấy hắn khí vũ hiên ngang, lại có tài có thế, ra tay hào phóng, so với phu quân Trang Tín Xuyên của mình trong lòng không khỏi chua chát, nàng cười nói: “Tạ công tử không phải là biết tiểu cô của chúng ta ở đây nên cố ý tìm đến đấy chứ, nếu không sao lại khéo như vậy?”
Tạ Đình Quân cười nhẹ, cũng không trả lời, quay đầu nói với chưởng quầy: “Đem tất cả trang sức Nhị thiếu phu nhân và Trang tiểu thư nhìn trúng đưa đến Trang phủ đi, tất cả đều tính cho Tạ gia chúng ta!”
Chưởng quầy trên mặt nhất thời cười nở hoa, liên thanh đáp ứng.
Tạ Đình Quân lại quay đầu cười nói với Lưu Bích Quân: “Về sau đều là người một nhà, xem như một chút tâm ý của tại hạ, thỉnh Nhị thiếu phu nhân xin vui lòng nhận cho.”
Thấy tự dưng chiếm được tiện nghi lớn như vậy, Lưu Bích Quân nào có mất hứng, lập tức tâm như nở hoa, “Ta hôm nay là nhờ Minh Hỉ hết. Tạ công tử, phần tâm ý này của ngươi đối với Minh Hỉ thật sự không thể không nhận.”
Nghe vậy, Tạ Đình Quân thâm tình chân thành nhìn Trang Minh Hỉ, nói: “Chỉ cần là Trang tiểu thư thích, đừng nói chỉ là một bộ trang sức, cho dù là núi vàng núi bạc, tại hạ cũng có thể bỏ ra!”
Điều này làm cho Lưu Bích Quân cực kỳ hâm mộ, Trang Minh Hỉ nghe vào trong tai lại thấy mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), nàng không phải đứa ngốc, đương nhiên sẽ không tin tưởng Tạ Đình Quân chỉ trong một thời gian ngắn đối với mình thay đổi tâm ý, giải thích duy nhất, đó là hắn đang có âm mưu gì đó, nhưng Trang Minh Hỉ dù đánh giá xem xét thế nào, đều không thể nhìn ra nửa điểm sơ hở trên gương mặt trầm ổn của hắn.
Trang Minh Hỉ áp chế tâm đang nhảy loạn, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hướng về phía Tạ Đình Quân hành lễ, “Đa tạ ý tốt của công tử.”
Tạ Đình Quân vươn tay cầm tay nàng đỡ lên xe ngựa, hành động thân thiết tình cảm như vậy khiến Trang Minh Hỉ trong lòng khủng hoảng càng sâu, giãy khỏi tay hắn, bước lên xe ngựa.
Sauk hi Lưu Bích Quân lê xe, dưới sự thúc giục của Trang Minh Hỉ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi đó.
Tạ Đình Quân đứng ở cửa điếm bán đồ châu báu trang sức, vẫn nhìn theo xe ngựa rời đi, hiển nhiên là lưu luyến không rời.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy vài người hướng bên này thò đầu ra nhìn, Tạ Đình Quân xoay người, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh lùng.
Trong mắt hắn, phương pháp dự phòng mầm tai họa tốt nhất đó là trước khi mầm tai họa hình thành phải tiên hạ thủ vi cường, đem nhổ bỏ cả gốc rễ. Vì sự an toàn của Tần Thiên, cũng không nên trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Bên này, xe ngựa rời khỏi cửa hàng sau đó hướng về phía Trang phủ.
Một lát sau, xe ngựa đi tới một ngã tư vắng người.
Trên xe, Lưu Bích Quân đang chua giọng khen Trang Minh Hỉ mệnh tốt, ngoài xe ngựa nha hoàn ma ma cũng đang hưng trí bừng bừng thấp giọng nghị luận chuyện vừa rồi. Đúng lúc này, dị biến nổi lên, không biết từ đâu bỗng nhiên xông ra vài đại hán mặc áo ngắn vải thô che kín mặt, trước tiên nhảy lên xe ngựa, một cước đá văng xa phu, đoạt lấy quyền khống chế xe ngựa. Các nha hoàn ma ma thấy vậy bị dọa sợ kêu lớn, hô to cứu mạng, người đi đường nhìn thấy, thấy mấy đại hán người người đều là hung thần ác sát, vì vậy không ai dám xen vào.
Lại có một người nhảy lên xe ngựa, xốc lên màn xe, Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sợ tới mức hoa dung thất sắc, Trang Minh Hỉ kêu to: “Các ngươi là ai, muốn làm gì? Đây là xe ngựa của Trang phủ, các ngươi thật to gan!”
Người nọ có một đôi mắt sáng âm hiểm như sói, lúc này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ: “Ngươi chính là Trang Tứ tiểu thư?”
Trang Minh Hỉ không dám trả lời, người nọ lại quay đầu nhìn về phía Lưu Bích Quân đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta… Ta là Trang Nhị thiếu phu nhân.” Lưu Bích Quân run run trả lời.
Vừa dứt lời, người nọ bỗng nhiên vươn tay quăng Lưu Bích Quân ra ngoài xe ngựa. Lưu Bích Quân châu tròn ngọc sáng (ý chỉ thân thể đầy đặn), thể trọng không nhẹ, nhưng ở trong tay hắn giống như một con gà dễ dàng bị ném bỏ! Lưu Bích Quân “Bịch” một tiếng rơi xuống đất, đau quá “Oa oa” kêu to, nha hoàn ma ma vội vây quanh.
Một bên Trang Minh Hỉ thừa dịp hắn không chú ý muốn nhảy xuống xe ngựa, vừa đứng dậy đã bị người nọ phát hiện, người nọ vươn cánh tay dài đem Trang Minh Hỉ ôm vào trong lòng ngồi trở lại trong xe ngựa, Trang Minh Hỉ bị hắn chế trụ, không thể động đậy.
Trang Minh Hỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ kêu to hét lớn, liều mạng giãy dụa, nhưng phản kháng đối với hắn mà nói bất quá chỉ như kiến cắn mà thôi!
Đột nhiên, người nọ tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt kinh khủng đầy vết sẹo dữ tợn do đao kiếm, khiến Trang Minh Hỉ vô cùng hoảng sợ, thừa dịp Trang Minh Hỉ trợn mắt há hốc mồm, người nọ bỗng nhiên cúi đầu, hôn xuống miệng của nàng. Trang Minh Hỉ ngửi thấy mùi hôi thối trong khoang miệng, nàng chưa từng phải chịu sự nhục nhã như vậy, tức giận thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Người nọ nắm cằm nàng, cẩn thận nhìn nàng, cười lạnh nói: “Tạ Đình Quân thật sự là có phúc khí, lại có một vị hôn thê nũng nịu thơm ngào ngạt như vậy!” Hắn cười vài tiếng, trong thanh âm ẩn ẩn hận ý, hắn lại hướng về phía bên ngoài kêu lên: “Lão ngưu, cho chạy nhanh hơn đi, nơi đây không nên ở lâu!”
Tiếp theo, một đôi tay không chút nào thành thật làm càn ở trên người Trang Minh Hỉ, người nọ một bên khinh bạc một bên cười to: “Hôm nay để cho ta tới nếm thử tư vị hôn thê của Tạ Đình Quân xem thế nào!”
Trang Minh Hỉ nhìn hắn roẹt một tiếng xé bỏ xiêm y của nàng, nhìn hắn vùi đầu trước ngực nàng, trong lòng dâng lên tuyệt vọng lạnh lẽo như băng tuyết, thời điểm cảm thấy đau đớn toàn tâm, Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng kêu rên bi thương.
***
Đại sảnh Trang phủ.
Đại phu nhân ngồi ở chính vị, Tần Thiên đứng ở bên người bà, hai bên là các nhi tử, Tam di thái thái, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan, cùng với Nhị di thái thái mà Tần Thiên cố ý đón trở về từ biệt viện.
Bởi vì việc này có liên quan đến Trang Minh Hỉ, cho nên thân là mẫu thân, Nhị di thái thái cũng phải có mặt, để nàng chính mắt thấy quá trình diễn ra việc này, miễn cho nàng về sau mượn cớ sinh sự.
Trong đại sảnh, Hải Phú áp chế Trương Dũng quỳ trên mặt đất, Phạm Thiên đứng ở cách đó không xa căm tức nhìn Trương Dũng.
Ngồi ở phía dưới, Tam di thái thái thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhị di thái thái ngồi ở ghế cuối cùng, thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt uể oải, cả người gầy gò, mái tóc vốn đen nhánh hiện tại lại có chút hoa râm, làm sao còn có nửa phần phong thái, nhìn qua dường như so với Đại phu nhân còn tiều tụy hơn.
Nhớ tới trước kia Nhị di thái thái luôn khi nhục, áp bách, Tam di thái thái trong lòng dâng lên khoái ý, đúng lúc Nhị di thái thái nhìn lại đây, Tam di thái thái đánh bạo, hướng tới Nhị di thái thái nhướn mày, vẻ mặt đắc ý khiến Nhị di thái thái giận đến mức vặn vẹo khuôn mặt.
Bên này, Tần Thiên đang bảo mọi người giải thích sự tình trải qua.
“Ngay từ đầu, ta đã suy nghĩ, là ai muốn hại ta. Tam thúc công nói, Nhị di thái thái đã bị điều đến biệt viện, Nhị thiếu gia không cầm quyền, trong Trang phủ cũng không còn ai có tâm tư, có điều kiện hãm hại ta. Nhưng Tam thúc công lại quên mất một người, hắn quên mất Nhị phòng còn có một Trang Minh Hỉ!”
Nhị di thái thái nghe thấy câu này, lập tức kêu lên: “Đại thiếu phu nhân, ngươi đừng ngậm máu phun người, Minh Hỉ của chúng ta là một nữ hài tử nào có bản sự như vậy? Ngươi đuổi ta tới biệt viện còn chưa đủ, ngay cả nữ nhi sắp xuất giá của ta cũng không chịu buông tha sao?”
Tần Thiên nhìn nàng ta cười nhẹ, nói: “Nhị di thái thái thật sự cho rằng chính nữ nhi của mình không có bản sự này sao?” Nói xong nàng đi đến bên cạnh Trương Dũng, nhìn hắn lớn tiếng nói: “Như vậy, người này nên giải thích như thế nào? Nhị di thái thái cũng không thể phủ nhận Trương Dũng là người của Nhị phòng các ngươi chứ!”
_________________
Danh sách chương