Chờ khách nhân đều đã đến đông đủ, Tần Thiên hướng về Thanh Liễu ra hiệu. Thanh Liễu hiểu ý, chỉ huy vài kẻ tạp dịch cùng nhau đem mấy thứ chuyển lên đài.

Những khách nhân hiếu kỳ mắt cũng không chớp nhìn động tác của nhóm tạp dịch, thấy bọn họ đem mấy bát mấy đĩa nhỏ mang lên bàn dài trước sân khâu, trong bát trong đĩa đều là lá trà.

Để làm gì a? Mọi người nghi hoặc khó hiểu.

Jill Sam cũng lộ ra thần sắc hứng thú.

Thừa lúc tạp dịch đang chuẩn bị, Tần Thiên công đạo nhóm phiên dịch vài câu, an bài bọn họ bên cạnh các thương nhân nước ngoài. Các thương nhân này đều không đến cùng một quốc gia, tất nhiên ngôn ngữ khác biệt, vì thế Tần Thiên dựa theo quốc gia tương ứng mà tách nhóm thương nhân ra, mỗi một loại ngôn ngữ đều sắp xếp một phiên dịch, bảo đảm nhóm thương nhân nước ngoài có thể hiểu lời nàng nói.

Sau khi an bài xong xuôi, Tần Thiên đi lên trước đài.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn mọi người, ý cười trong suốt nói: “Hôm nay thỉnh các vị đến, là muốn giới thiệu về lá trà của chúng ta cho mọi người biết. Đối với lá trà, không biết các vị bằng hữu hiểu biết bao nhiêu? Biết chủng loại của chúng hay không? Có thể phân biệt rõ lá trà nào ngon lá trà nào không ngon? Biết lá trà được sao chế ra như thế nào? Còn có, mọi người chắc cũng biết, lá trà không chỉ là đồ uống, mà còn có công hiệu riêng biệt?”

Tần Thiên vừa nói, phiên dịch một bên thấp giọng thuật lại. Tần Thiên mỗi khi hỏi một câu, sẽ dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía mọi người, hơn nữa mỉm cười của nàng, thanh âm mềm nhẹ của nàng, tự nhiên khiến mọi người phản ứng, một số thương nhân nước ngoài thậm chí còn đáp lại, nhỏ giọng dùng các loại ngôn ngữ khác nhau trả lời “Không, không biết”.

“Tin tưởng lá trà đã là sản phẩm mà các bằng hữu của các quốc gia yêu thích, nếu lá trà được các bằng hữu hoan nghênh như vậy, ta cũng hy vọng, các vị bằng hữu không chỉ mua được lá trà mang về, cũng có thể mang cả văn hóa trà mang về đất nước của mình.”

Tần Thiên hiểu được, hiện tại ngoại quốc tiến cử lá trà chủ yếu là một loại đồ uống thông thường, dựa theo thói quen ẩm thực của các quốc gia mà điều phối, bởi vì không hiểu biết lắm về trà, chỉ cảm thấy trà tương đối bình thường, khiến các thương nhân ngoại quốc luôn muốn ép giá, mà một số trà ngon lại không được các thương nhân nước ngoài biết đến.

Về phần thỉnh các thương hành đến, cũng là muốn làm cho bọn họ hiểu được, lá trà cũng không phải là món lời kếch sù mà bọn họ nghĩ đến, có thể tùy ý để bọn họ ép giá xâm lược, mỗi một loại lá trà, đều có giá trị tương ứng với đẳng cấp của nó, nếu không, ở hoàn cảnh nơi đây, các trà thương vì kiếm lời cũng chỉ đành dùng trà bình thường, kết quả là, một số tiệc trà xã giao bởi vì không có trà đáng giá mà dần dần điêu linh, cuối cùng bị hao tổn, ảnh hưởng đến toàn bộ ngành sản xuất.

Thời gian kế tiếp, Tần Thiên giới thiệu các loại lá trà thường gặp nhất ở hiện tại, còn nói về quá trình chế tác của nó, sau khi ngắt xuống, đến chế tác, rồi cất giữ, lại dạy mọi người cách phân biệt lá trà thật giả, cùng với công hiệu của các loại lá trà.

Tần Thiên biết toạ đàm giảng giải về tri thức trà như vậy sẽ dễ bị nhàm chán, nói lâu, sẽ làm cho mọi người chán ghét, cho nên vì muốn thời thời khắc khắc khiến mọi người hứng thú, Tần Thiên trong lúc giảng giải thỉnh thoảng lại sử dụng một ít nhạc đệm nho nhỏ khiến mọi người vui vẻ.

Ví dụ như thời điểm nói đến chủng loại của lá trà, Tần Thiên sẽ sai người đưa tới mỗi một bàn mẫu trà, sau đó Tần Thiên lại tự thân đi tới, vì mọi người nhiệt tình giảng giải, có đôi khi còn có thể nói đến một số truyền thuyết chuyện xưa, làm cho các thương nhân ngoại quốc ngạc nhiên không thôi.

Thời điểm nói về việc sao chế, Tần Thiên lại sai người ta mang lên hỏa lò bát tô, bảo sư phó chế trà biểu diễn trước mặt mọi người. Nhìn sư phó dùng đôi tay sao trà trong nồi sắt, dưới động tác thuần thục ào ào của hắn, lá chè tươi chậm rãi biến thành trà, các thương nhân ngoại thương vừa thấy mới mẻ, vừa thấy thú vị, thỉnh thoảng lại theo động tác của sư phó chế trà phát ra một tiếng than sợ hãi.

Cuối cùng, Tần Thiên còn mang theo sư phó chế trà đi đến mỗi một bàn, để bọn họ xem hai tay đầy vết chai của sư phó chế trà.

“Một sư phó sao chế trà tốt đều phải trải qua gian khổ huấn luyện lâu dài, hơn nữa mỗi một phương pháp sao chế lại không giống nhau, có thể nói, lá trà thành công hay không cũng do trình độ sao chế của sư phó, cho nên sư phó sao chế tốt chính là người mà các đại Trà Hành luôn khát cầu, tiền công cao nhất của sư phó chế trà có thể đạt tới con số này.”

Nói xong, Tần Thiên tuôn ra một con số khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Lập tức, ngồi ở bên cạnh Jill Sam là một vị thương nhân cũng đến từ Anh lợi quốc ngạc nhiên hỏi: “Really?”

Lúc ấy Tần Thiên đang nói cao hứng, nhất thời không chú ý, liền quăng ra một câu: “Sure”

Lời này vừa nói ra, toàn trường tức khắc trở nên tĩnh lặng, mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, Tần Thiên vội vàng chữa cháy, “Ta học từ Triệu phiên dịch tiên sinh, vừa mới học được vài từ, trừ từ này ra, ta còn biết yes, no, hello…”

Khi nói chuyện, Tần Thiên mở hai tay, bả vai, đôi mắt đen láy quay tròn dạo qua một vòng, hơn nữa trên hai gò má của nàng có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vẻ mặt kia còn có vẻ đáng yêu cùng thú vị nói không nên lời, lúc này chọc mọi người cười ha ha, các thương nhân nước ngoài vì nàng vỗ tay, càng không ngừng khen Tần Thiên là một vị nữ tử đáng yêu.

Toàn cảnh vô cùng náo nhiệt, mỗi người dường như đều có được sự vui vẻ.

Tạ Đình Quân ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Tần Thiên, hắn theo mọi người cùng nhau vỗ tay, nghe Lý Tri phủ cùng Chu Quan Trường ngồi bên cạnh khen ngợi nàng, trong lòng lại có cảm giác tự hào.

Đúng vậy, nàng cho tới bây giờ đều rất khác biệt, mặc kệ nàng có thân phận gì, mặc kệ nàng lâm vào hoàn cảnh nào, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng sẽ trở thành một người hào quang lấp lánh.

Nữ tử như vậy có thể nào trách hắn vì nàng thần hồn điên đảo? Đúng vậy, chính là thần hồn điên đảo, mặc kệ là quá khứ, hiện tại, thậm chí là tương lai, hắn tin tưởng, sẽ không có một nữ nhân nào có thể thay thế được vị trí của nàng trong cảm nhận của hắn. Nàng đối với hắn mà nói là duy nhất, không thể thay thế, nếu nói trong quá khứ hắn còn có nhiều cố kỵ, hiện tại hắn đã nắm quyền vì sao không thể có được nữ tử mà mình thiết tha mong mỏi này?

Lúc Tạ Đình Quân tâm thần nhộn nhạo, đồng thời, các thương hành tâm tình cũng không thể bình tĩnh.

Mắt thấy Tần Thiên được mọi người hoan nghênh cùng tán thưởng, Trang Minh Hỉ trong lòng giống như nuôi độc xà, đó là oán hận của nàng, là đố kỵ của nàng.

Nàng dùng toàn bộ ý chí, mới có thể khống chế được mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tay đặt dưới bàn lại gắt gao vò váy, chỉ biết lấy động tác này để phát tiết hận ý trong lòng.

Vì sao mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần có mặt nàng ta, bản thân liền trở nên ảm đạm cơ hồ khiến cho không còn ai chú ý đến, các thương nhân ngoại quốc này vốn cùng nàng giao hảo tốt, lúc này tất cả vì Tần Thiên vỗ tay vì nàng khen ngợi. Tần Thiên người này thật sự là khắc tinh của nàng, trong cuộc sống của nàng vì sao phải có người này tồn tại.

“Nổi danh dưới vô hư sĩ, Tần đương gia quả nhiên xứng đáng với danh hiệu nữ trung hào kiệt. Chỉ cần thật sự khiến các thương nhân nước ngoài có ý thức về lá trà, về sau chúng ta sẽ chiếm ưu thế.” Phan quan có tâm tình tốt, thấy tình hình này, hắn cảm thấy địa vị Thương tổng tám chín phần mười sẽ thuộc về tay mình, tất nhiên không chút nào keo kiệt ca ngợi Tần Thiên.

“Nhưng Tần đương gia thế nhưng cũng dạy cho thương nhân ngoại quốc cách phân biệt trà thật giả, trà ngon trà không ngon, như vậy về sau chúng ta…” Một gã thương hành có chút tức giận nói.

Lá trà kém chất lượng có thể mang đến lợi nhuận rất lớn cho bọn họ, vì vậy mấy thương hành tất nhiên phản đối với hành động của Tần Thiên.

Phan quan lúc này nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn không rõ vì sao triều đình để Thịnh Thế gia nhập thương hội? Bởi vì hai năm qua có một số người làm việc không chút kiêng nể, bị thương nhân ngoại quốc trách cứ liên lụy đến tánh mạng thân gia, việc này không cần phải nhắc lại, hơn nữa việc buôn bán tối kỵ một chữ tham, vạn nhất thật sự có người uống phải trà giả xảy ra chuyện, các vị nghĩ rằng có thể thoát khỏi liên quan hay sao?”

Một phen nói khiến mọi người đều im bặt.

“Mọi người yên tâm, ta thấy hành động của Tần đương gia cũng vì muốn bình ổn giá cả của lá trà, chỉ cần giá cả vừa phải, mọi người lo gì không kiếm được lời?” Phan quan lại nói.

Chúng thương hành thế này mới gật đầu.

“Phan quan thật sự có tư thái Thương tổng.” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên cười nói, “Nay xem ra, đian vị Thương tổng này sớm hay muộn cũng thuộc về huynh, tiểu muội hiện tại trước kính Phan quan một ly.”

Phan quan đè nặng cái chén cười xua tay: “Thẩm phu nhân nói lời này còn quá sớm”

Trang Minh Hỉ tiếp tục cười nói: “Mọi người đều là người sáng suốt, có một số việc ai cũng rõ ràng.” Nói xong nàng nhìn về phía Dương quan ở bên cạnh, hỏi một câu: “Dương quan, ngươi nói đúng không?”

Trong số mọi người ở đây, người có tâm tình khó chịu nhất, trừ bỏ Trang Minh Hỉ thì chính là Dương quan. Hắn thân gia bối cảnh cùng Phan quan tương xứng, làm sao cam nguyện đứng dưới. Nhưng thấy tình thế này, địa vị Thương tổng có vẻ sẽ vào tay Phan quan. Kỳ hạn địa vị Thương tổng này quan phủ cũng không quy định nghiêm minh, có lẽ sẽ làm cả đời, bản thân chẳng phải cả đời đều phải cúi đầu trước người khác hay sao?

Nghĩ vậy, Dương quan tâm tình buồn giận tới cực điểm. Nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trong chốn làm ăn, sao có thể biểu lộ cảm xúc ra mặt. Hắn vẫn dùng chiêu bài ôn hòa tươi cười, hướng về Phan quan nói: “Phan quan, ngươi cũng không cần phải khiêm tốn.”

Những người đang ngồi đây cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Phan quan sao lại không biết tâm tư của Dương quan, lập tức cười cười, không nói tiếp, đề tài cũng bởi vì sự trầm mặc của Phan quan mà không thể tiếp tục.

Bên kia, Tần Thiên đã giới thiệu xong tri thức về lá trà, mặc kệ là ngoại thương hay là thương hành đều cảm thấy được lợi không ít.

Nhưng Jill Sam lại buồn bực, chỉ như thế này mà có thể mở cửa tiến nhập sinh ý của tầng lớp quý tộc hay sao? Không khỏi giống trò đùa rồi.

Hắn vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên, vừa vặn Tần Thiên cũng hướng hắn nhìn qua. Tần Thiên tất nhiên biết suy nghĩ của hắn, nàng mỉm cười, xoay người đi lên sân khấu, lại nói: “Đã giới thiệu xong đại khái văn hóa trà của chúng ta, hiện tại ta sẽ vì các vị triển lãm một chút tinh túy của văn hóa trà —— công phu trà “

“Công phu trà?” Mọi người kinh dị.

Tần Thiên cũng không vội giải thích nghi hoặc cho mọi người, nàng nhẹ nhàng vỗ tay ba nhịp, lập tức có nha hoàn bưng khay đi ra, trên khay bày đủ các loại trà cụ, có ấm trà, tiểu hỏa lò, khay trà…. Đi ở cuối cùng là hai cô nương trẻ tuổi mỹ mạo, một người tay ôm tỳ bà, một người ôm thất huyền cầm.

Kỳ thật, công phu trà từ xưa đến nay, chưa nói tới việc hình thành hệ thống giảng trà, càng không có tên gọi “Công phu trà” này. Tần Thiên lại cảm thấy, hoàn toàn có thể thừa dịp này, hình thành nên sự đặc sắc của lá trà, khiến việc uống trà trở thành một loại nhã sự, một cảm giác mới mẻ, chính là hướng đến cuộc sống cao cao tại thượng an nhàn sung sướng mà các quý tộc yêu thích nhất.

Năm đó nàng có thể đem Bích loa xuân thành công đẩy mạnh tiêu thụ lên tiên đế, đó là nhờ vào mấy thứ này phụ trợ. Có điều lúc đó trà nghệ của nàng còn rất thô ráp vụng về, trải qua vài năm tích lũy kinh nghiệm, kết hợp với việc giảng trà, Tần Thiên liền dùng tên gọi “Công phu trà” ở kiếp trước.

Mắt thấy một loạt dụng cụ tình mỹ, cùng với toàn cảnh hoa lệ này, Dương quan tâm tình càng thêm trầm trọng. Hắn thấy Tần Thiên thừa dịp mọi người chuẩn bị ngồi vào một bên nghỉ ngơi, tâm niệm vừa chuyển, hắn đứng lên rời khỏi bàn tròn.

Những người còn lại đang chú ý toàn cảnh trên sân khấu, cũng không thèm để ý. Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng hắn, một chút cười lạnh ngưng ở khóe miệng.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện