Tần Thiên nghe thấy, nhìn Hỉ Thước trên bầu trời liếc mắt một cái, vội vàng thối lui đến mặt sau cây cột.
Hỉ Thước thấy người rốt cục tránh đi, cao hứng chụp cánh lao xuống, một lát đã đậu trên quần áo, cúi đầu dùng móng cào cào.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên âm thanh của Linh Nhi cô nương: “Tống ma ma, ngươi vừa từ chỗ nào trở về vậy?”
Tiếp theo là thanh âm náo nhiệt của Tống ma ma: “Ta mới vừa từ chỗ phu nhân trở về, từ xa đã thấy cô nương, vội chạy lại đây”.
Nghe được thanh âm các nàng, Tiểu Mai nhất thời luống cuống, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng thối lui đến bên người Tần Thiên, mở to hai mắt nhìn hướng ra cửa.
“Phu nhân khỏe không?” Ngoài cửa, Linh Nhi cô nương không nhanh không chậm hỏi.
“Phu nhân khỏe, ta ở trong sân đợi cả buổi mới thấy phu nhân, cho nên lúc sau mới gấp trờ về, không ở trong này tiếp đãi cô nương, hi vọng cô nương không lấy làm phiền lòng”. Tống ma ma thanh âm mỉm cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng bà lúc này dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Ma ma sao lại nói như vậy. Bất quá là tới lấy vài món quần áo, ta tự đi lấy được, không dám làm phiền ma ma”.
Thanh âm hai người cách cửa càng ngày càng gần.
Tần Thiên biết thành bại là ở lúc này, nàng đẩy Tiểu Mai ra, vội tiến lên đuổi nhóm Hỉ Thước đang bám trên kiện quần áo phơi trên dây thừng.
Nhưng mà trên quần áo này không biết có gì hấp dẫn đám Hỉ Thước, đám Hỉ Thước tuy rằng hoảng sợ nhưng lại luyến tiếc buông ra, vì vậy nhất tề cắp quần áo bay đi.
Thời điểm Linh nhi cô nương và Tống ma ma bước vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy một màn Hỉ Thước cắp quần áo bay đi mất.
Hai người nhất tề biến sắc.
Linh Nhi cô nương chỉ vào bầu trời dậm chân nói: “Không xong rồi, quần áo bị chim chóc cắp bay đi rồi”.
Mà Tống ma ma một bên vội xoay người cầm một khối đá to định hướng về nhóm Hỉ Thước đuổi đánh. Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng tiến lên ngăn nàng lại.
Nàng gắt gao giữ chặt tay Tống ma ma đang cầm khối thạch đá, lớn tiếng nói: “Tống ma ma, trăm ngàn không thể, đây chính là điềm lành a”.
Nói xong, Tần Thiên tại thời điểm Tống ma ma cùng Linh Nhi cô nương đang trố mắt nhìn liền hướng về phương hướng Hỉ Thước rời đi, bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó lớn tiếng nói: “Hỉ Thước là cát điểu, nhiều Hỉ Thước đem quần áo di nương cắp bay đi như vậy, nhất định sẽ có đại hỷ sự xuất hiện trên người di nương. Ma ma đuổi đánh Hỉ Thước, cũng chính là đem không khí vui mừng đánh bay đi mất rồi”.
Hỉ Thước thấy người rốt cục tránh đi, cao hứng chụp cánh lao xuống, một lát đã đậu trên quần áo, cúi đầu dùng móng cào cào.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên âm thanh của Linh Nhi cô nương: “Tống ma ma, ngươi vừa từ chỗ nào trở về vậy?”
Tiếp theo là thanh âm náo nhiệt của Tống ma ma: “Ta mới vừa từ chỗ phu nhân trở về, từ xa đã thấy cô nương, vội chạy lại đây”.
Nghe được thanh âm các nàng, Tiểu Mai nhất thời luống cuống, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng thối lui đến bên người Tần Thiên, mở to hai mắt nhìn hướng ra cửa.
“Phu nhân khỏe không?” Ngoài cửa, Linh Nhi cô nương không nhanh không chậm hỏi.
“Phu nhân khỏe, ta ở trong sân đợi cả buổi mới thấy phu nhân, cho nên lúc sau mới gấp trờ về, không ở trong này tiếp đãi cô nương, hi vọng cô nương không lấy làm phiền lòng”. Tống ma ma thanh âm mỉm cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng bà lúc này dáng vẻ tươi cười nịnh nọt.
“Ma ma sao lại nói như vậy. Bất quá là tới lấy vài món quần áo, ta tự đi lấy được, không dám làm phiền ma ma”.
Thanh âm hai người cách cửa càng ngày càng gần.
Tần Thiên biết thành bại là ở lúc này, nàng đẩy Tiểu Mai ra, vội tiến lên đuổi nhóm Hỉ Thước đang bám trên kiện quần áo phơi trên dây thừng.
Nhưng mà trên quần áo này không biết có gì hấp dẫn đám Hỉ Thước, đám Hỉ Thước tuy rằng hoảng sợ nhưng lại luyến tiếc buông ra, vì vậy nhất tề cắp quần áo bay đi.
Thời điểm Linh nhi cô nương và Tống ma ma bước vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy một màn Hỉ Thước cắp quần áo bay đi mất.
Hai người nhất tề biến sắc.
Linh Nhi cô nương chỉ vào bầu trời dậm chân nói: “Không xong rồi, quần áo bị chim chóc cắp bay đi rồi”.
Mà Tống ma ma một bên vội xoay người cầm một khối đá to định hướng về nhóm Hỉ Thước đuổi đánh. Tần Thiên nhìn thấy, vội vàng tiến lên ngăn nàng lại.
Nàng gắt gao giữ chặt tay Tống ma ma đang cầm khối thạch đá, lớn tiếng nói: “Tống ma ma, trăm ngàn không thể, đây chính là điềm lành a”.
Nói xong, Tần Thiên tại thời điểm Tống ma ma cùng Linh Nhi cô nương đang trố mắt nhìn liền hướng về phương hướng Hỉ Thước rời đi, bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó lớn tiếng nói: “Hỉ Thước là cát điểu, nhiều Hỉ Thước đem quần áo di nương cắp bay đi như vậy, nhất định sẽ có đại hỷ sự xuất hiện trên người di nương. Ma ma đuổi đánh Hỉ Thước, cũng chính là đem không khí vui mừng đánh bay đi mất rồi”.
Danh sách chương