<tbody>Nguyệt Nương hừ lạnh một tiếng, đi qua, lấy một cái gối lam trù thêu hoa để vào sau lưng Đại phu nhân, giúp cho bà có thể ngồi thoải mái một chút.
Đại phu nhân ngồi ổn định, nhìn về phía Tam di thái thái, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi nói thật ra xem, ngươi bất đắc dĩ thế nào? Đến mức làm ra loại chuyện vô lương tâm này!”
Tam di thái thái cúi thấp đầu xuống, hai vai không nhịn được run run, khóc nói: “Phu nhân, là Nhị di thái thái nói muốn đem Minh Lan gả cho ca ca của Hồ đại nhân làm vợ kế. Phu nhân, ca ca của Hồ đại nhân đã hơn năm mươi tuổi, trong nhà đã có vài tiểu thiếp, nữ nhi của hắn so với Minh Lan còn lớn tuổi hơn. Đem Minh Lan gả cho hắn, không phải đem vứt nàng vào hố lửa sao? Tín Trung cũng không muốn nhìn Minh Lan chịu khổ, mới bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Trang Tín Xuyên, hắn căn bản không biết trà giả lại nguy hại đến vậy…”
Đại phu nhân tay nắm mép giường cả giận nói: “Mặc dù là như thế, ngươi sao không đến tìm ta thương lượng? Trà là thứ uống vào trong bụng, sao có thể làm giả? Chỉ cần có nửa điểm sai lầm, có thể sẽ liên quan đến mạng người, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ các ngươi không rõ?”
Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân lại sắp nổi giận, vội hạ thắt lưng giúp đỡ Đại phu nhân xoa ngực, lo lắng nói: “Phu nhân, Chu đại phu vừa mới nói muốn người tĩnh dưỡng, có gì bình tĩnh từ từ nói, không nên tức giận.” Nói xong lại có chút trách cứ nhìn Tam di thái thái, nhưng mà nàng dù sao vẫn chỉ là hạ nhân, Đại phu nhân không lên tiếng, nàng cũng khó mà nói ra điều gì.
Tam di thái thái thấy Đại phu nhân vẫn chưa nguôi giận, nóng vội bò đến bên giường Đại phu nhân, cầm tay bà đang đặt ở mép giường, khóc nói: “Phu nhân, ta cũng muốn tới nói chuyện với phu nhân, nhưng, Nhị di thái thái nói, hàng năm vận chuyển trà đều phải dựa vào Hồ đại nhân, cho dù cùng người thương lượng, người cũng sẽ vì nể mặt Hồ đại nhân mà không ngăn cản nổi, cho nên… Cho nên…”
“Cho nên ngươi liền tự chủ trương, lấy Trà Hành ra làm giao dịch?” Đại phu nhân chỉ vào Tam di thái thái, vô cùng đau đớn: “Xảo Vân, ngươi thật hồ đồ, ta như vậy cũng không đáng được ngươi tin tưởng sao?”
Tam di thái thái cúi đầu khóc òa lên, “Phu nhân, ta thân phận hèn mọn, rất nhiều chuyện ta cũng không biết trông cậy vào ai, ta cũng biết ta muốn làm gì cũng không được, ta muốn nghĩ cũng không được. Đối với lão gia, Trang phủ vẫn là trên hết, ta cũng không dám có nửa điểm không an phận, nhưng mà, phu nhân…” Tam di thái thái ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Đại phu nhân: “Chỉ có Tín Trung và Minh Lan, ta không thể không suy nghĩ, không thể không quản, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn Minh Lan chịu khổ, ta không phải không tin tưởng phu nhân, chỉ là lúc ấy quá sợ hãi, nhất thời hồ đồ mới… Phu nhân, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của ta, là ta ép buộc Tín Trung. Người cũng biết, Tín Trung là đứa nhỏ thành thật, hắn nhịn không được khi thấy ta khổ sở cầu xin, nên mới đáp ứng, ngàn sai vạn sai đều là do ta, phu nhân đừng đem Tín Trung đến quan phủ, cũng đừng đuổi hắn đi mà…”
Nói xong, Tam di thái thái lại cúi xuống dập đầu trước Đại phu nhân, một cái rồi lại một cái, liên tiếp không ngừng.
Đại phu nhân đã tuyên bố người thừa kế vị trí gia chủ sẽ không phải là Trang Tín Xuyên nữa. Tam di thái thái tuy rằng không dám kỳ vọng Tín Trung sẽ là người thừa kế, nhưng có thể khẳng định bây giờ nàng cũng không cần quá lo lắng chỗ Nhị phòng nữa. Tín Trung tương lai cùng Nhị phòng không có quan hệ, nhất định chỉ có liên quan với Đại phòng, cho nên nhất định phải xem xem Đại phu nhân tính xử trí Tín Trung thế nào, trước hết cần phải van cầu bà tha thứ.
Phu nhân xử phạt nàng như thế nào cũng được, chỉ cần bà có thể tha thứ cho Tín Trung, cho hắn ở lại Trang phủ, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
Đại phu nhân thấy nàng như vậy, nhớ tới Tín Ngạn đối với mình cũng vô cùng quan trọng, nhớ tới Tín Trung vẫn là một đứa nhỏ thành thật, tâm vốn cứng rắn lại không khỏi mềm nhũn.
Bà cúi hạ thắt lưng nâng Tam di thái thái dậy: “Xảo Vân, ngươi đứng lên đi.”
Tam di thái thái ngẩng đầu lên, trên trán đã cụng đến sưng đỏ, “Phu nhân sẽ không đem Tín Trung giao cho quan phủ, cũng sẽ không đuổi nó đi chứ?”
Đại phu nhân nhìn trán của nàng, mặt lộ vẻ thần sắc không đành lòng: “Tín Xuyên ta còn không giao cho quan phủ huống chi Tín Trung? Hơn nữa, Tín Trung là huyết mạch của Trang phủ, ta làm sao có thể đuổi hắn đi? Ngươi đừng lo lắng quá nhiều!”
“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Tam di thái thái lúc này mới nín khóc mỉm cười, vừa muốn dập đầu tiếp, Đại phu nhân đã giữ chặt nàng, “Ngươi cũng đã có tuổi, đừng động một tí đã quỳ xuống dập đầu như vậy!”
“Mặc kệ Xảo Vân bao nhiêu tuổi, ở trong lòng Xảo Vân, phu nhân vĩnh viễn đều là chủ tử của Xảo Vân!” Tam di thái thái thật tâm nói.
Đại phu nhân cười cười.
Tần Thiên nhìn thấy vậy, không thể không cảm khái, thật sự là ai cũng có phương pháp sinh tồn riêng. Nhị di thái thái vì có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà tùy ý kiêu ngạo cướp đoạt thứ nàng ta muốn. Tam di thái thái tuy nhìn có vẻ hèn mọn, lại luôn nắm giữ được nhược điểm của Đại phu nhân là dễ mềm lòng, cũng là một biện pháp đạt tới mục đích của nàng ta, Trang phủ nhiều người nhìn có vẻ đơn gian, nhưng lòng lại không hề đơn giản chút nào.
Bị Tam di thái thái nháo một trận, Đại phu nhân càng thêm mệt mỏi, sắc mặt càng khổ sở, Tam di thái thái lúc này mới nói: “Là nô tỳ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, đều là lỗi của nô tỳ…”
“Được rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi.” Đại phu nhân nói xong, lại nhìn về phía Tần Thiên, nói: “Ở ngăn tủ của ta còn có hai bình tuyết liên sinh cơ cao, ngươi đưa cho Tam di thái thái, để nàng cầm bình dược này bôi cho Tam thếu gia đi.”
Tuyết liên sinh cơ cao chính là dược liệu trị ngoại thương tốt nhất. Tam di thái thái luôn miệng cảm tạ. Đại phu nhân lại bảo Lam Sơn cầm một lọ khác đưa cho Nhị thiếu gia.
Tần Thiên lĩnh mệnh cùng nha hoàn của Tam di thái thái hộ tống nàng ta trở về. Lúc đưa Tam di thái thái đến Thu Hương viện, Tam di thái thái nhận thấy Tần Thiên là nha hoàn bên người được sủng ái của Đại phu nhân, đối với nàng vô cùng khách khí, thưởng cho nàng 100 quan tiền, Tần Thiên cũng không chối từ, cười cầm lấy.
Tam di thái thái sai người đem tuyết liên sinh cơ cao đưa đến phòng của thiếu gia trong viện. Chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh đã phái nha hoàn lại đây, mời Tần Thiên qua đó.
Đi qua một hành lang gấp khúc, xuyên qua cửa ngách là khu phòng ở của Tam thiếu gia. Vừa mới tiến vào, nàng đã thấy Phương Nghiên Hạnh mặt mang mỉm cười đứng ở cửa nhìn nàng. Bên cạnh là đệ đệ của nàng, Phương Kiến Thụ.
“Tam thiếu phu nhân, Phương thiếu gia.” Tần Thiên đi đến, hướng về hai người thi lễ, Phương Nghiên Hạnh vội vàng kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Hảo muội muội, chỉ có chúng ta trong này đâu cần dùng đến nghi thức xã giao chứ…” Nói xong quay đầu nói với Phương Kiến Thụ: “Tiểu đệ, ngươi nói đúng không?”
Phương Kiến Thụ nhìn Tần Thiên cười nói: “Nhân sinh quý tri tâm, định giao vô mộ sớm, cô nương đối gia tỷ có lòng, chúng ta như thế nào không biết, ở trong lòng chúng ta đã sớm đem cô nương trở thành bằng hữu.”
“Ngươi nói như vậy, ta liền không khách khí!” Tần Thiên cười cười, thu hồi cấp bậc lễ nghĩa.
Mấy tháng qua, Phương thị tỷ đệ cơ hồ đều ngày ngày đi thỉnh an Đại phu nhân, cùng Tần Thiên tiếp xúc một thời gian, Phương thị tỷ đệ cũng không phải người hồ đồ, cũng dần dần hiểu được lần trước Tần Thiên mượn câu chuyện nói về hài cố ý chỉ điểm cho nàng, lại càng ngày càng thân cận với Tần Thiên.
“Ta thật thích tính cách lanh lẹ này của muội.” Phương Nghiên Hạnh lôi kéo cánh tay của nàng vào phòng ngồi xuống, lại sai người dâng trà. Phương Kiến Thụ cũng đi theo.
Tần Thiên ngồi xuống liền hỏi tình trạng của Tam thiếu gia. Phu nhân phái nàng lại đây đương nhiên không chỉ đưa thuốc đơn giản như vậy, Tần Thiên đã sớm phát hiện, phu nhân đối với Trang Tín Trung vẫn rất trân trọng.
“Đã gọi đại phu đến khám, chỉ là vết thương ngoài da, cũng không tổn thương gân cốt, phu nhân đưa dược tới, ta đã bôi cho hắn rồi. Tín Trung nói đã thoải mái hơn nhiều, không còn đau nữa, muốn nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ Đại phu nhân.” Phương Nghiên Hạnh nói xong, lại hỏi: “Ta nghe nói phu nhân sau đó nghất xỉu, người có sao không?”
Sau khi Đại phu nhân bất tỉnh, gây ra động tĩnh không nhỏ, Phương Nghiên Hạnh thu được tin tức cũng không có gì kỳ quái. Có điều bệnh tình nặng nhẹ thế nào, mọi người cũng không biết được.
“Phu nhân chỉ bị say nắng, không có gì trở ngại.” Tần Thiên trả lời.
“Vậy ta an tâm rồi…” Phương Nghiên Hạnh cúi đầu thở dài, “Trước đó thấy Nhị phòng khí thế bức nhân, trong lòng ta thật khó chịu, ta cũng muốn giống như muội vậy, vì Đại phu nhân mà cãi lại, nhưng mà…”
Tần Thiên cũng nhìn thấy lúc đó Tam di thái thái gắt gao lôi kéo tay nàng, “Ta nghĩ phu nhân cũng sẽ thông cảm.” Phương Nghiên Hạnh thần sắc xấu hổ, có một số việc quả thật cũng không tiện nói rõ ra.
Lúc trước Phương Nghiên Hạnh vẫn vì thế mà áy náy, lúc này nói ra, trong lòng cũng dễ chịu hơn, “Muội trở về báo với Đại phu nhân, ngày mai ta lại đến vấn an.”
Tần Thiên thấy giờ không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ. Lúc đi ra cửa, Phương Kiến Thụ nói: “Ta cũng phải đi về, Tần Thiên, chúng ta tiện đường, cùng nhau đi thôi.”</tbody>
Danh sách chương