<tbody>Có thể ở lại bên cạnh Đại phu nhân đều là nha hoàn đối với Đại phu nhân trung thành và tận tâm, nay biết Đại phu nhân bệnh tình nghiêm trọng, làm sao để cho Nhị di thái thái quấy rầy Đại phu nhân nghỉ ngơi. Nhị di thái thái dù lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, một chút tác dụng đều không có.
Hồ đại nhân nhíu nhíu mày, chỉ vào nha hoàn trước mặt, không khỏi hờn giận nói: “Đây là ý gì? Chẳng lẽ bản quan quan tâm bệnh tình Trang phu nhân, vấn an Đại phu nhân cũng không được sao?”
Tần Thiên tiến lên từng bước, mắt cũng không nhìn Nhị di thái thái, hướng về Hồ đại nhân hành lễ, cúi đầu nói: “Hồi Đại nhân, phu nhân còn đang hôn mê, đại phu nói, phu nhân hiện tại phải tĩnh dưỡng, không thể chịu được quấy rầy huyên náo ồn ào, nếu không, đối với bệnh tình bất lợi!”
“Tiện tỳ, nơi này làm sao có chỗ cho ngươi nói chuyện!” Nhị di thái thái chỉ vào Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi.
Tần Thiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn Nhị di thái thái, âm thanh lạnh lùng nói: “Tần Thiên nói chuyện là thay mặt Đại thiếu gia!”
Thời điểm Tần Thiên nói chuyện, Hải Phú ở một bên đưa lời bọn họ nói viết trên giấy, rồi bày ra đưa hắn xem, kỳ thật Trang Tín Ngạn thông qua khẩu hình của bọn họ, đã có thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Trang Tín Ngạn hướng về phía Hồ đại nhân, hướng về mấy người trong dòng họ xoay người thở dài. Sắc mặt lạnh lùng lại không mất đi sự cung kính.
Đại thiếu gia tuy rằng tàn tật, nhưng dù thế nào cũng là trưởng tử đích tôn, ở Trang phủ địa vị gần bằng Đại phu nhân, có mặt mọi người, Nhị di thái thái cũng không dám ở trước mặt hắn làm càn.
Nhị di thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái, nhưng lại không biết nói gì.
Tần Thiên nhìn về phía Hồ đại nhân, cung kính nói: “Hồ đại nhân, các vị Tông gia lão gia, phu nhân thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì có thể nghị sự ngày khác được không?”
“Ta làm sao mà biết bà ta là thật sự suy yếu hay là giả bộ suy yếu!” Nhị di thái thái nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói: “Cút ngay!”
Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng ta, một bước cũng không nhường, “Nhị di thái thái, người muốn vào cũng có thể, nếu phu nhân bởi vậy xảy ra chuyện gì, trách nhiệm sẽ thuộc về người?”
Nhị di thái thái cũng hơi nao núng.
Tần Thiên lại nhìn về phía những người trong dòng họ, không nhanh không chậm nói: “Nếu phu nhân xảy ra chuyện sau khi các vị tông gia đi vào Trang phủ, không biết thế nhân sẽ nghĩ như thế nào?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, có chút do dự.
Nàng lại nhìn về phía Hồ đại nhân, thần sắc cung kính: “Phu nhân chúng ta cũng không giống với nữ nhân bình thường, bà là người chưởng quản Trà Hành lớn nhất ở Dương Thành, là cống thương, là quan trà đứng đầu Dương Thành, nếu phu nhân hôm nay thực sự xảy ra chuyện gì, liên lụy đến Đại nhân…”
Hồ đại nhân mày khẽ nhúc nhích, ánh mắt lóe ra.
“Làm càn!” Nhị di thái thái tức giận đến cả người phát run, nếu không phải Trang Tín Ngạn ở đây, nàng ta thực hận không thể đá Tần Thiên rồi tát nàng mấy cái, “Ngươi có thân phận gì, dám uy hiếp Hồ đại nhân cùng cùng các lão tông gia!”
“Nhị di thái thái sai lầm rồi, Tần Thiên chỉ nói ra sự thật mà thôi!” Tần Thiên nhìn nàng ta mỉm cười, “Hơn nữa, Tần Thiên là thay mặt Đại thiếu gia nói chuyện!” Nói xong, nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, đã thấy hắn đang nhìn nàng, hai mắt dưới ánh mặt trời lưu chuyển đen tuyền sáng bóng. Tuy rằng hắn vẫn vô thanh vô tức, nhưng có hắn ở bên cạnh, quả thật giúp nàng có thêm can đảm. Bằng không, nàng cũng không dám làm càn như vậy.
Trang Tín Ngạn quay đầu đi, hướng về phía Hồ đại nhân cùng mấy người trong dòng họ vái chào, phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhị di thái thái tức giận đến mặt trắng bệch, lại không thể làm được gì.
Tần Thiên nhìn nàng ta bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng có sảng khoái nho nhỏ, nhưng mà sau đó, bỗng nhiên nhớ tới cụm từ “Cáo mượn oai hùm”, không khỏi lại có chút dở cười dở mếu.
Đúng lúc này, Trang Minh Hỉ từ sau đi ra, đi đến bên cạnh mẫu thân, nhỏ giọng tế khí nói: “Nương, phu nhân thân thể không khoẻ cũng không phải ngày một ngày hai, phu nhân tuổi cũng đã lớn, thân thể càng ngày càng suy yếu, thật sự là làm cho người ta lo lắng, kỳ thật thực hẳn nên để phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, đừng để bà phải quan tâm nhiều chuyện như vậy…”
Một câu nhắc nhở Nhị di thái thái. Nhị di thái thái quay đầu nhìn mấy người trong dòng họ cười nói: “Minh Hỉ nói đúng, phu nhân thân thể một khi đã suy yếu như vậy, càng nên đem vị trí đương gia giao trả, để bọn tiểu bối quan tâm sự vụ, bà cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt!”
Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt một cái, đã thấy nàng ta đang nhìn mình, khóe miệng tuy rằng mang theo ý cười, nhưng hai mắt lại lạnh như băng. Trang Minh Hỉ tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm, nhưng Tần Thiên lại cảm giác nàng ta so với mẫu thân của nàng ta càng khó đối phó hơn. Trong lòng không khỏi cảm khái, tiểu cô nương ở cổ đại rốt cuộc ăn gì lớn lên, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư phức tạp như vậy.
Bất quá nàng sao lại thua trên tay một tiểu nha đầu chứ?
Tần Thiên thấy vị tộc trưởng lão nhân kia run rẩy vừa muốn nói, vội vàng mở miệng nói trước: “Tần Thiên biết hôm nay các vị lão gia muốn cùng phu nhân thương nghị chuyện trọng yếu, loại chuyện này không tới phiên Tần Thiên xen vào, nhưng nếu lúc phu nhân tinh thần không tỉnh táo lại phải ra quyết định, có hay không đối với phu nhân không công bằng? Hơn nữa cũng không hợp tình hợp lý, còn thỉnh các vị lão gia cho phu nhân nghỉ ngơi thời gian vài ngày, đến lúc đó lại nói chuyện cũng không muộn!”
Ở phía sau, mọi người đối với tiểu nha đầu trước mắt này không khỏi có vài phần kính trọng, nhất là Hồ đại nhân. Hắn mỗi ngày gặp không ít người, một số có thân phận có địa vị ở trước mặt hắn vẫn miễn cưỡng cùng bất an, gió chiều nào xoay chiều ấy. Nhưng nha đầu trước mặt này, tuổi còn nhỏ, thân phận thấp kém, lại có thể ở trước mặt hắn, ở trước mặt nhiều người như vậy vẫn bình tĩnh, nói chuyện đâu vào đấy, làm cho người ta không thể không sợ hãi, ngay cả một tiểu nha đầu bên cạnh cũng đã khí phách như vậy, khó trách Đại phu nhân thân là nữ tử lại có thể duy trì Trà Hành nhiều năm sừng sững không suy suyển!
Trang thị Tộc trưởng Trang Thành Chí cũng biết việc ngày hôm nay cố gắng nữa cũng không có kết quả, vạn nhất cứng rắn bức bách, khiến cho Đại phu nhân xảy ra vấn đề gì, bọn họ đều thoát không khỏi có can hệ, nghĩ vậy, Trang Thành Chí lên tiếng: “Nếu Đại phu nhân thân thể không khoẻ, chúng ta ngày khác lại bàn sau vậy!”
Muốn dời đến khi nào đây? Đêm dài lắm mộng! Nhị di thái thái nóng vội thốt ra, “Ba ngày! Ba ngày sau, tin tưởng phu nhân cũng đã khỏe lại! Nếu thật sự nằm trên giường không dậy nổi, vị trí đương gia này bà có muốn kham cũng không nổi!”
Tần Thiên quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, nhìn hắn có ý hỏi, Trang Tín Ngạn nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Được, hẹn ước ba ngày sau, chờ phu nhân tỉnh lại, Tần Thiên nhất định sẽ chuyển đạt lời của các vị lão gia!” Tần Thiên nói xong hướng về phía bọn họ thi lễ: “Xin tiễn Nhị di thái thái cùng các vị lão gia!”
Nhị di thái thái nhìn nàng, hận đến mức tròng mắt đều muốn lồi ra!
***
Chờ Nhị di thái thái bọn họ đi khỏi, Tam di thái thái mới từ bên ngoài đi vào, nàng gọi lại Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đang muốn đi vào, trong mắt hàm chứa lệ nói: “Đại thiếu gia, phu nhân hiện tại thế nào rồi?”
Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, xoay người đi vào phòng, Tần Thiên cũng không muốn để ý tới nàng ta, nhưng nể nàng ta là mẹ chồng của Phương Nghiên Hạnh, cũng không muốn khó khăn nàng ta, nhân tiện nói: “Phu nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh.” Nàng ta đứng cùng một chiến tuyến với Nhị di thái thái, tình huống thật sự tất nhiên không thể để nàng ta biết được.
Nhìn Tam di thái thái thần sắc lo lắng, Tần Thiên chỉ cảm thấy phiền chán, xoay người đi vào.
Trong phòng, Đại phu nhân từ miệng Nguyệt Nương đã biết mọi việc, bà khen Tần Thiên vài câu, lại hỏi Trang Tín Ngạn nói lên phương pháp giải quyết vừa rồi.</tbody>
Danh sách chương