Trước khi Tần Thiên hai người đến, Đại phu nhân vừa mới gặp đại chưởng quỹ Trà Hành thông báo sổ sách, sau khi kiểm tra xong, đại chưởng quỹ vừa đi khỏi, Đại phu nhân nói với nha hoàn Nguyệt nương thân tín bên cạnh: “Tín Xuyên càng ngày càng kỳ cục, gọi hắn phụ trách thu trà, hắn thế nhưng lại làm ra hành vi cân thiếu bất nghĩa này”.

Đại phu nhân càng nói càng giận, càng nói càng thất vọng: “Thời điểm lão gia còn sống, thường xuyên nói, nông dân trồng trà rất đáng thương, quanh năm suốt tháng vất vả cày cấy,  cũng bất quá chỉ có thể đủ ăn, nuôi sống người nhà, nếu gặp phải thời tiết không tốt, trong một năm liền bị chặt đứt đường sống. Lão gia từng dặn dò ta hàng trăm ngàn lần, Thịnh Thế chúng ta tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn trái lương tâm này để kiếm tiền”.

Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, đau lòng nói: “Những lời này ta không chỉ một lần nói với Tín Xuyên, nhưng không nghĩ tới, hắn vẫn làm ra loại chuyện này” bà vỗ bàn: “Còn tiếp tục làm như vậy, uy tín của Thịnh Thế chỉ sợ đều bị hủy trong tay hắn”.

Thịnh Thế Trà Hành kinh doanh là lá trà đã qua xử lý. Đầu tiên là thu mua chè tươi tại các trà nông, tiếp theo đem chè tươi theo đặc tính của từng loại xử lý thành đủ loại lá trà, sau đó đem bán đi các nơi trên cả nước, thu lợi rất nhiều.

Nguồn cung cấp chủ yếu cho Thịnh Thế Trà Hành là trà nông ở vùng núi phụ cận Dương Thành, có đôi khi cũng đi tỉnh ngoài thu mua chè tươi.

Trước kia, chuyện thu trà đã có người khác phụ trách, nhưng năm nay, Đại phu nhân không chịu được Lý di nương cứ một mực ỉ ôi đòi hỏi, đem việc thu mua chè tươi giao cho Nhị thiếu gia trang phủ Tín Xuyên, nhưng không ngờ tới chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện này.

Việc này làm cho mười mấy năm công sức phát triển Thịnh Thế Trà Hành ảnh hưởng rất lớn, Đại phu nhân như thế nào có thể dễ dàng tha thứ? Nguyệt nương là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, cho tới nay đều đi theo bên người phu nhân hỗ trợ xử lý các việc ở Trà Hành, nhận được sự tín nhiệm của Đại phu nhân, cũng hiểu rõ nhất tâm tư của Đại phu nhân.

Nàng một bên giúp Đại phu nhân xoa bóp bả vai, một bên nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ngài không cần nóng vội, tức giận kẻo hại thân thể. Nhị thiếu gia vốn nhiều khiếm khuyết, cần chậm rãi chỉ dạy, đáng tiếc…” Nói tới đây, nàng bỗng ngừng lại, không nói gì thêm nữa.

Đại phu nhân sao không biết ý tứ của nàng.

Đáng tiếc … đáng tiếc Tín Ngạn bẩm sinh bị điếc, nếu không hẳn chính là sự chọn lựa tốt nhất, sẽ không phải như hiện tại lo phiền nhiều việc.

Nói tới con của mình, Đại phu nhân xót xa trăm mối, khó có thể thư giải, không khỏi thở dài.

Đúng lúc này, nghe thấy nha hoàn bên ngoài thông báo, Dương ma ma đã trở lại.

Nguyệt nương nói: “Chắc là mang hai nha đầu nhìn thấy điềm lành kia đến”.

“Điềm lành?” Đại phu nhân nắm khăn tay cười lạnh: “Ta còn chưa chết, ngay cả nha đầu hạ đẳng nhất trong phủ cũng muốn đi lấy lòng bên kia, tẩy kiện quần áo cũng có thể tấy ra được Điềm lành”.

Đối với điềm lành gây ra ồn ào huyên náo trong phủ, Nguyệt nương cũng một bụng tức giận, nàng cúi xuống bên tai Đại phu nhân cắn răng nói: “Phu nhân, muốn gió lặng, không ngại giết gà dọa khỉ”.

Đại phu nhân giận tái mặt đi ra.

Khi Tần Thiên cùng Tiểu Mai tiến vào, Đại phu nhân không nói hai lời liền quyết định đem hai nàng bán đi.

Chính là làm cho Đại phu nhân và Nguyệt nương không ngờ tới, vốn là một con gà mái nhỏ yếu đuối lại bỗng nhiên biến thành một con gà chọi nói những lời cả vú lấp miệng em.

Chẳng những dám chống đối người trong phòng phu nhân, còn dám mắng phu nhân không phân rõ phải trái.

Dù Đại phu nhân kiến thức rộng rãi cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nguyệt nương lại phân phó một ma ma khác tới giữ lấy Tần Thiên.

Đối mặt với tình thế cấp bách, Tần Thiên bằng bất cứ giá nào, ai cũng đều có giới hạn nhẫn nhịn, kể cả Phật tổ tu dưỡng tốt đến mấy lúc gặp loại chuyện này cũng không khỏi rống giận.

Nàng tuy rằng xuyên qua thành nha hoàn, chẳng lẽ nàng cũng trở thành một nha hoàn đê tiện không rên một tiếng đã chịu cho người khác bài bố? Một khi bị bán ra ngoài, vận mệnh không cần nói cũng biết. Nếu nói khó nghe, ngay cả chết cũng không bằng.

Tần Thiên chỉ cảm thấy một cỗ trọc khí tràn ngập trong lòng, cũng không biết nên oán ai, chỉ biết mình tuyệt đối không thể cứ như vậy ngoan ngoãn nhận mệnh.

Nàng phản kháng vùng lên, cùng các ma ma đánh thành một đoàn, mang loại khí thế đồng quy vu tận. Bên cạnh Tiểu Mai xem đến choáng váng, không nghĩ tới nàng ngày thường luôn cười hì hì, như một con cừu nhỏ dễ bị khi dễ, hóa ra khi nổi giận lên cũng đáng sợ như sói a.

Mắt thấy bởi vì Tần Thiên phản kháng, Đại phu nhân sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong đầu Tiểu Mai nhanh chóng chuyển ý niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện