Trà Hành,

Từ chưởng quỹ hùng hổ đi vào phòng của Đại phu nhân.

Rất nhanh đã tới tiết Trung thu, Đại phu nhân đang cùng Giang quản sự thương thảo về vấn đề quà tặng chúc tết cho quan viên và tiền thưởng cho các công nhân làm việc trong Trà Hành.

Thấy Từ chưởng quỹ vẻ mặt khẩn trương, Đại phu nhân trong lòng rùng mình, bảo Giang quản sự lui xuống, lại sai Nguyệt Nương châm trà dọn chỗ.

“Không phải ta bảo ngươi đi đến chỗ Hồ đại nhân thương nghị vấn đề vận chuyển trà năm tới sao? Đã xảy ra chuyện gì.” Đợi Từ chưởng quỹ ngồi xuống, Đại phu nhân liền hỏi.

Từ chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, rồi mới nói: “Phu nhân, ta đi gặp Hồ đại nhân, nhưng Hồ đại nhân vừa thấy ta đã mở miệng nói, chuyện vận chuyển trà hắn chỉ muốn thương nghị với Nhị thiếu gia! Nói xong sai người đuổi ta ra ngoài.”

“Chỉ thương nghị với Tín Xuyên?” Đại phu nhân giận tái mặt, tay phải vỗ mạnh vào tay vịn ghế, xem ra, bọn họ vẫn không chịu hết hy vọng.

Đại phu nhân hướng về Từ chưởng quỹ vẫy tay, nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.” Từ chưởng quỹ lo lắng lui xuống.

“Phu nhân, Hồ đại nhân đây là ý gì?” Nguyệt Nương khó hiểu.

Đại phu nhân trầm giọng nói, “Bọn họ không cam lòng ta xử trí Tín Xuyên như vậy, đang ép ta một lần nữa để Tín Xuyên cầm quyền. Cũng muốn nói cho ta biết, nói cho mọi người biết, địa vị của bọn họ ở Trang phủ là vô cùng trọng yếu!”

Nguyệt Nương ý thức được sự tình nghiêm trọng, trong lòng có chút hoảng: “Phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất để bọn họ thực hiện được, chẳng phải lại cho bọn họ cơ hội? Nếu về sau bọn họ luôn dùng điều này đến kiềm chế, chúng ta sẽ càng khó tránh né!”

Đại phu nhân trong lòng cũng có chút lo lắng, nếu Tín Xuyên quả thật có năng lực chấp chưởng Trà Hành, bọn họ có Hồ đại nhân làm chỗ dựa giống như hổ thêm cánh, đối với Trà Hành mà nói là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, Tín Xuyên làm người không tốt, tâm thuật bất chính, duy lợi, trước để hắn trở thành quản sự, đã gây ra chuyện lớn như vậy, nếu thật sự để hắn chấp chưởng Trà Hành, Trà Hành nhất định sẽ bị hủy ở trong tay hắn!

Tuy nhiên Hồ đại nhân cùng bọn họ gắn bó tương quan. Vận chuyển trà đối với Trà Hành mà nói giống như mạch máu trong cơ thể, không vận chuyển trà được, lá trà cũng không thể được bán ra khắp nơi, Trà Hành cũng tương đương bị hủy, khó khăn này thật không dễ vượt qua.

Đại phu nhân cau mày trầm ngâm một lúc lâu, sau đó phân phó Nguyệt Nương, “Nguyệt Nương, ngươi cùng ta tới tri phủ nha môn một chuyến, lặng lẽ, đừng để lộ ra.”

***

Tri phủ nha môn.

Đại phu nhân ngồi kiệu nhỏ từ cửa hông nha môn tiến vào.

Phía trước nha môn là đại đường, phía sau là nơi ở của Tri phủ đại nhân.

Đại phu nhân hạ kiệu trong sân, được hạ nhân dẫn tới đại sảnh, chỉ chốc lát, tri phủ Vương đại nhân cùng phu nhân Hoàng thị đi ra tiếp đón.

Vương đại nhân đã hơn sáu mươi tuổi, Hoàng thị đại khái hơn năm mươi tuổi, hai người đều đang mặc y phục thường ngày. Bởi vì Đại phu nhân cùng Hoàng thị có chút giao tình, cho nên Vương đại nhân cũng rất chiếu cố Đại phu nhân. Nhưng rốt cuộc cũng không giống Hồ đại nhân cùng Lý Tú Mai có quan hệ thân thích, mà Vương đại nhân năm đó cũng không có dã tâm như Hồ đại nhân, cho nên Vương đại nhân không có khả năng giống Hồ đại nhân bảo hộ được Đại phu nhân nhiều như vậy.

Đại phu nhân hướng hai người hành lễ.

Hoàng thị vội vàng nói: “Hoa Anh, không cần đa lễ.” Lại lôi kéo nàng ngồi xuống ghế, cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng, nói “Hoa Anh, vì sao vẻ mặt ưu sầu?”

Đại phu nhân nhìn hai người đem sự tình ngọn nguồn nói ra.

“Đại nhân, vận chuyển trà đối với Trà Hành chúng ta có bao nhiêu trọng yếu ngài hẳn biết rõ, nhưng Hồ đại nhân này rõ ràng luôn can thiệp vào việc nội vụ của Trà Hành chúng ta, quả thật không thích hợp cho lắm. Hơn nữa, Tín Xuyên lúc trước làm ra chuyện gì ngài cũng rõ ràng, đứa nhỏ này tuyệt đối không thích hợp trở thành chưởng quản Trà Hành, Thịnh Thế chúng ta là Trà Hành lớn nhất tại Dương Thành, hàng năm nộp thuế mấy vạn lượng bạc, mặc kệ như thế nào cũng là thương nhân số một số hai vì triều đình quyên ngân lượng, Trà Hành chúng ta nếu khó giữ được, đối với bản thành, đối với triều đình mà nói, lúc đó chẳng phải càng tổn thất sao?” Đại phu nhân tình chân thiết ý khẩn cầu, “Thỉnh đại nhân vì dân phụ làm chủ!”

Vương đại nhân yên lặng nghe xong, mặt lộ vẻ ngượng nghịu, “Đại phu nhân, không phải bản quan không giúp ngươi, kì thực…” Vương đại nhân cùng Hoàng thị liếc mắt nhìn nhau, Hoàng thị thở dài, nói tiếp: “Hoa Anh, lão gia nhà ta tuổi tác đã cao, muốn cáo lão hồi hương.”

Đại phu nhân tâm trầm xuống, nhìn về phía Vương đại nhân, “Đại nhân từng nói qua, tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, sao lại bỗng nhiên cáo lão hồi hương?”

Vương đại nhân vuốt vuốt chòm râu hoa râm, thở dài, đứng dậy, “Sau khi thái tử bị phế, khắp nơi thế lực rục rịch, tranh đấu gay gắt, thậm chí lan đến các địa phương xung quanh, bản quan đã già, không muốn bị cuốn vào trong thị phi này, thầm nghĩ hồi hương gieo trồng nuôi cá, an hưởng lúc tuổi già.”

Nghe xong lời này, Đại phu nhân tạm thời áp chế phiền não, thật tình thật lòng nói: “Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, vị chi biết cơ, đại nhân là người đại trí tuệ, dân phụ chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió, một ít việc nhỏ vụn vặt của dân phụ đã quấy nhiễu đại nhân.”

Có lẽ lời này của Đại phu nhân đã đả động đến Vương đại nhân, Vương đại nhân xoay người nhìn Đại phu nhân cười nói: “Đại phu nhân là nữ tử bản quan bội phục cũng như thưởng thức, bản quan có chuyện tiết lộ cho phu nhân biết, cũng giúp phu nhân có sự chuẩn bị.”

“Chuyện gì?”

Vương đại nhân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong sảnh, chậm rãi nói: “Bản quan thu được tin tức, Hồ đại nhân đã nói chuyện với Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân đã thượng tấu lên trên để Hồ đại nhân tiếp nhận vị trí của bản quan.”

Đại phu nhân kinh hãi đứng lên: “Đại nhân ý nói, chờ đại nhân lui xuống, tiếp nhận sẽ là Hồ đại nhân?”

“Không sai…” Vương đại nhân dừng lại cước bộ, nhìn về phía Đại phu nhân, “Cho nên bản quan cho rằng Đại phu nhân tạm thời không nên chống chọi với Hồ đại nhân, không ngại lui một bước. Một khi xé rách da mặt, chỉ sợ Đại phu nhân ngày sau càng thêm khổ sở.”

Đại phu nhân ngã ngồi xuống ghế, trong lòng lạnh lẽo.

***

Lan Hoa viện.

Trang Tín Xuyên tựa vào tháp quý phi, Lưu Bích Quân ngồi ở một bên tay cầm một mâm bồ đào, một quả rồi lại một quả đút vào miệng hắn, bên cạnh còn có một nha đầu khác, đang xoa bóp chân cho hắn.

Trang Tín Xuyên nghiêng thân mình, hưởng thụ hầu hạ của thê tử và nha hoàn, thoải mái mắt lim dim.

Lưu Bích Quân ngón tay chỉ chỉ ở trên mặt hắn, cười duyên nói: “Phu quân, bồ đào ngọt hay không ngọt?”

Trang Tín Xuyên cầm tay nàng đặt ở bên môi hôn một cái, cười nói: “Ngọt, bồ đào ngọt, người càng ngọt hơn.” Nói xong, cũng không quản còn có nha hoàn ở đây, liền đem Lưu Bích Quân nằm xuống tháp, đặt ở dưới thân, một phen xoa nắn.

Lưu Bích Quân thở gấp liên tục, “Phu quân, còn có người ở đây…”

Trang Tín Xuyên cười nói: “Sợ cái gì, người nàng mang đến, về sau còn không phải của ta, vừa vặn để các nàng học tập, về sau cũng biết nên hầu hạ ta như thế nào”.

Nha hoàn bên dưới xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt xuân sắc.

Lưu Bích Quân hơi giận, Trang Tín Xuyên lại hôn miệng nàng một cái, sắc sắc nói: “Bất quá gia trong lòng hiểu rõ, thứ nhất đương nhiên là nương tử của ta, nàng nhìn xem, có ai có thể giống nương tử của ta hoa dung nguyệt mạo như vậy? Ta hiện tại thầm nghĩ đến nàng rồi, những người khác ta đều không muốn chạm vào?”

Lưu Bích Quân lúc này mới nở nụ cười, “Coi như chàng thành thật. Nếu không, ta cũng sẽ không lấy từ nhà mẹ đẻ mấy đống bạc lớn chuyển tới nơi này!”

Trang Tín Xuyên tươi cười ngưng đọng, lại khôi phục nguyên trạng, “Biết nương tử tốt mà, ta sẽ thương ngươi báo đáp ngươi, ” nói xong tựa đầu cúi xuống ngực nàng ta, phát ra thanh âm chậc chậc.

Lưu Bích Quân ngẩng đầu lên, cười duyên, thở hào hển, bên cạnh nha hoàn xấu hổ đến mức cúi gằm mặt xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài có người thông truyền: “Nhị di thái thái cùng Tứ tiểu thư đến.”

“Mất hứng!” Trang Tín Xuyên ngẩng đầu lên, Lưu Bích Quân vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo.

Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ tiến vào, nhìn thấy Trang Tín Xuyên cà lơ phất phơ, mà Lưu Bích Quân quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, vẻ mặt đỏ bừng.

Hai người làm sao không rõ chuyện gì vừa xảy ra, Nhị di thái thái lập tức nhíu mày, nếu đổi lại là người khác, Nhị di thái thái nhất định sẽ chỉ trích nàng ta ban ngày ban mặt quyến rũ Tín Xuyên, phá hư thân thể hắn, nhưng với Lưu Bích Quân, Nhị di thái thái cũng khó nói, đành phải đem bất mãn nuốt vào trong bụng. Ai bảo bọn hắn còn có rất nhiều chỗ cần dựa vào nhà mẹ đẻ của nàng ta chứ? Trang Minh Hỉ cười đi lên gọi một tiếng: “Nhị ca, nhị tẩu.”

Lưu Bích Quân ngượng ngùng, cúi đầu mặt đỏ hồng nói câu: “Nương cùng muội muội trước ngồi chơi, ta đi sai nha hoàn đem điểm tâm lại đây.” Nói xong che mặt rồi đi ra ngoài.

Linh Nhi đi theo phía sau Nhị di thái thái, nhìn bóng dáng nàng ta, lòng sinh đố kỵ. Tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thấy hắn nhìn cũng không thèm nhìn mình, trong lòng vô hạn oán niệm.

Nhị di thái thái tới ngồi xuống tháp, nói: “Hôm nay sao không đến Trà Hành?”

“Đã có dượng làm chủ, con cần gì đi Trà Hành chịu khổ?” Trang Tín Xuyên cầm lấy Bồ Đào ở bên cạnh lên, ném vào trong miệng.

“Cũng đúng…” Nhị di thái thái gật đầu, tiếp theo lại cầm lấy tay hắn nhìn nhìn, đau lòng nói: “Con cũng nên tĩnh dưỡng một chút, phụ nhân rắn rết kia, đã vậy còn ép buộc con quá mức.”

“Chuyện vận chuyển trà, không sợ Đại nương không thỏa hiệp, chỉ cần Đại nương lên tiếng, chúng ta có thể nhân cơ hội thừa thắng xông lên.” Trang Minh Hỉ cười một bên ngồi xuống cạnh bàn tròn khắc hoa văn hải đường, nghĩ nghĩ lại nói: “Còn phải sai người tới báo cho dòng họ biết được việc này, để bọn họ biết lợi hại của chúng ta, sẽ không che chở Đại nương!”

Nhị di thái thái cảm thấy có lý, vội vàng kêu tâm phúc đi làm việc này.

Lúc này Trang Tín Xuyên đứng lên nói: “Cần gì phiền toái như vậy, không bằng nhân cơ hội này bức Đại nương giao ra vị trí đương gia!”

Trang Minh Hỉ xem xét liếc mắt nhìn Đại ca, nói: “Nào có đơn giản như vậy, nay Đại nương có dòng họ làm chỗ dựa, Nhị ca ở Trà Hành địa vị không vững, lúc này xé rách mặt, chúng ta sẽ giống như lần trước, chiếm không được tiện nghi. Trước tiên ở Trà Hành giữ lấy địa vị, thu mua lòng người, biểu hiện chút năng lực, lại nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thừa kế mới có thể trở thành đối thủ của người khác…”

Nói tới đây, Trang Minh Hỉ chậm rãi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hơn nữa với thực lực của dượng, vị trí đương gia đương nhiên là vật trong lòng bàn tay!”

Trang Minh Hỉ đứng lên, đi đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, cười cười, nhẹ giọng nói: “Đại ca, lần trước chúng ta nóng vội, cho nên thất bại thảm hại, lúc này đây chúng ta nhất định phải rút kinh nghiệm, sắp đặt chu đáo rồi sau đó mới hành động”.

Trang Tín Xuyên quay đầu nhìn muội muội, thở dài: “Đáng tiếc muội muội thân là nữ nhi.”

Trang Minh Hỉ nhíu mày cười nói: “Muội muội nhất định toàn lực tương trợ ca ca! Ca ca sự thành ngày sau đừng quên muội muội là được rồi.”

“Muội là bào muội của ta, ca ca dù thế nào cũng đều không quên muội muội tốt với ta.” Trang Tín Xuyên cười nói.

Nhị di thái thái ở bên cạnh nhìn hai đứa con của mình tương thân tương ái, trong lòng vô hạn thỏa mãn.

“Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?” Nhị di thái thái nhìn về phía nữ nhi. Đối với nữ nhi thông minh, Nhị di thái thái cũng cảm thấy không bằng, không khỏi đắc ý, vì nàng thỉnh phu tử dạy đọc sách tập viết quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Trang Minh Hỉ trong suốt cười: “Hiện tại chúng ta cái gì cũng đều không cần làm, bởi vì sốt ruột không phải là chúng ta.”

Một bên Linh Nhi thấy Nhị thiếu gia lại có hi vọng trở thành đương gia, trong lòng kích động không thôi,bản thân nếu trở thành thiếp thất của hắn, tuy rằng không thể so với chính thất uy phong, nhưng cả đời vinh hoa phú quý cũng hưởng không hết.

Đang nghĩ tới, lại nghe thấy Trang Tín Xuyên nói: “Không biết có thể nhân cơ hội này nói với Đại nương con muốn nha đầu kia hay không?”

Linh Nhi tâm trầm xuống, không khỏi cúi đầu, trong ánh mắt lộ ra ghen ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện