Trung thu là một trong ba hội hoa đăng lớn nhất, chỉ có điều không giống như tiết Nguyên tiêu có hội múa đèn lồng. Nhưng cho dù không có đội múa đèn lồng, trên đường cũng vô cùng náo nhiệt.

Trên đường người người đi lại, đông đúc, dường như dân chúng toàn Dương Thành đều ùa ra ngoài vậy. Hai bên cửa hàng đều rất tấp nập, khắp nơi đều chăng đèn lồng. Chủ quán tiểu nhị nghênh đón đưa hướng, hai bên đường đứng đầy các sạp hàng rong, có bán son bột nước, trâm cài trang sức, bán đồ chơi của tiểu oa nhi, đồ ăn vặt, đủ loại, đa dạng, tiếng thét rao hàng, tiếng tiếp đón, liên tiếp, nối liền không dứt. Mỗi nhà mỗi hộ đều có một chuỗi dài đèn lồng dùng sào trúc dựng thẳng ngay trước cửa, đủ loại kiểu dáng màu sắc, chi ma đăng, đản xác đăng, vụn bào đăng, đạo thảo đăng, vẩy cá đăng, cốc xác đăng, qua tử đăng, có hình điểu thú, hoa cỏ, làm người ta không kịp nhìn, hoa mắt hỗn loạn.(sorry mọi người mình không tìm được hình minh họa T_T)

Sau khi đi một lúc, bởi vì quá đông người, bên này đẩy bên kia ủn, mấy người Tần Thiên và mấy người Trang Tín Trung bị tách ra. Hải Phú cũng không biết lạc nơi nào. Cũng may Tần Thiên theo sát ở phía sau Trang Tín Ngạn, không dám có nửa điểm sơ sẩy.

Cho dù là như thế, dọc theo đường đi mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh. Tần Thiên trong lòng cảm thán, đây mới là không khí ngày hội a! Giống như kiếp trước, ngày hội và ngày bình thường cũng không có gì khác biệt cho lắm, mọi người đối với ngày hội truyền thống càng lúc càng mờ nhạt.

Nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn bên cạnh, thấy hắn nhìn phía trước, chậm rãi bước đi, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có sự hân hoan của ngày hội, trên nét mặt lộ ra sự mờ mịt giống như không biết thân đang ở nơi nào, cùng với thế giới này có vẻ như không hề có liên quan.

Tần Thiên thử lấy tay che đi lỗ tai của mình, toàn bộ thế giới đột nhiên lặng yên hẳn, nhưng vẫn có từng đợt thanh âm nhè nhẹ thấu vào tai, cho dù là vậy, cũng khiến Tần Thiên thật không thoải mái, giống như bị ngăn cách với bên ngoài, sợ hãi cùng tịch mịch, giống như ở thế giới phồn hoa náo nhiệt người người đứng xem này đều cùng nàng không chút quan hệ, Tần Thiên chịu không nổi loại cảm giác này, vội vàng buông tay, đến lúc cảm nhận được không khí huyên náo xôn xao, tâm mới dần yên ổn.

Nàng chỉ có một lúc đã chịu không nổi, huống chi hắn vẫn luôn sinh hoạt trong sự tịch mịch? Nàng không tin hắn đã hoàn toàn chấp nhận sự tĩnh mịch này, bản thân biết rõ thế giới này có những thanh âm tồn tại, sao lại không khát vọng? Tần Thiên nhìn gương mặt hắn đạm mạc, trong lòng tràn đầy thương cảm.

Thật sự là đứa nhỏ khiến người ta đau lòng mà…

Ngẩng đầu thấy bên cạnh trên cây có treo một đèn lồng tạo hình con thỏ làm bằng giấy và tre trúc, tai dài, mắt đỏ, còn được dán lên một chòm râu, trông rất thú vị. Tần Thiên hai mắt sáng ngời, kéo kéo Trang Tín Ngạn ở phía trước.

Chờ Trang Tín Ngạn quay đầu lại, Tần Thiên liền chỉ vào đèn lồng treo ở trên cây, nói: “Nhìn này, có thú vị không kìa?”

Sợ hắn không hiểu, lại lấy vở để trong túi bên người ra, viết cho hắn xem.

“Nô tỳ lần đầu nhìn thấy đèn lồng thú vị như vậy, người nhìn chòm râu của con thỏ kia, giống như thật, rất thú vị!”

Tần Thiên một bên viết một bên cười, từ nhỏ đến lớn nàng đều như thế này, một chút việc nhỏ đều có thể làm cho nàng vui vẻ, bởi vì nàng biết, khoái hoạt cùng phiền não kỳ thật được quyết định bởi chính tâm tình của mình, nàng cố gắng phát hiện những chuyện khiến nàng vui vẻ. Một chút việc nhỏ nàng cũng sẽ phóng đại lên nhiều lần, khiến cuộc sống này không còn nhiều phiền não. Nếu không, nàng chỉ sợ sớm đã trở thành một nữ hài tử tính cách u buồn, âm u.

Cuộc đời vốn nhiều bất hạnh, thân sinh lại ngắn ngủi…

Hiện tại, nàng hy vọng có thể đem loại khoái hoạt này lây sang hắn, sao gương mặt vẫn lãnh nghiêm vậy chứ? Cười rộ lên nhìn thật đẹp mắt mà.

Trang Tín Ngạn theo tay nàng chỉ nhìn đèn lồng, nhíu mày, có vẻ như không ủng hộ Tần Thiên.

Dỗ thật không dễ a …

Tần Thiên bĩu môi, nghĩ nghĩ, vừa cười vừa viết xuống: “Người nhìn ánh mắt của nó, không phải rất giống Tam thiếu gia lần đầu tiên sao trà bị lửa hun cho đỏ mắt đó sao?”

Trang Tín Ngạn nhìn ánh mắt con thỏ trên đèn lòng, cũng không biết là do bị tươi cười của Tần Thiên cuốn hút, hay là thật sự nhớ tới cảnh Tín Trung hai mắt đỏ quạch, cảm thấy thú vị, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.

“Giống mà, giống mà!” Nhìn thấy nụ cười của hắn, Tần Thiên có một cảm giác thành tựu. Vốn chỉ muốn dỗ hắn vui vẻ, nhưng không biết tại sao, chính mình dường như so với hắn còn vui vẻ hơn, cảm giác này phát ra từ chính nội tâm, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má giống như hai đóa hoa nhỏ đang nở rộ, khiến gương mặt vốn điềm đạm của nàng đột nhiên sáng bừng, thế giới tái nhợt yên tĩnh bởi vì của nụ cười của nàng, bỗng nhiên có một vẻ sắc thái tươi đẹp.

Trang Tín Ngạn nhìn đèn lồng kia, cảm thấy quả thật hắn đang chứng kiến một đèn lồng quá ư xinh đẹp, quá ư thú vị.

Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, như bị một loại lực vô hình xoa bóp, vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Trang Tín Ngạn tiến lên từng bước, với tay lấy đèn lồng kia. Hắn vốn cao lớn, Tần Thiên phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, hắn lại chỉ cần dễ dàng vươn tay ra.

Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng kéo tay hắn: “Làm cái gì vậy, còn không biết là của ai?”

Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lông mày hơi nhíu, giống như một tiểu hài tử bốc đồng, Tần Thiên giật mình, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, bỗng nhiên hoảng hốt bất động, đèn lồng đã bị hắn cầm xuống dưới.

Hắn cầm đèn lồng đặt ở trước mắt nhìn kỹ, ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng chiếu vào trên người hắn, y bào có thêu chỉ vàng ở dưới ngọn đèn như ánh lên từng đường lấp lánh, chiếu ngược vào đôi mắt hắn, đó là một cảnh tượng kiều diễm đủ mê hoặc lòng người.

Bên cạnh không ít cô nương vì hắn dừng chân, mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, vẻ mặt yêu thích, luyến tiếc rời đi. Mà hắn hoàn toàn không phát hiện, chỉ đứng nhìn đèn lồng, giống như một bảo bối hiếm có. Hắn nhìn nhìn, ý cười thản nhiên trên mặt chậm rãi nở rộ.

Thấy hắn vui vẻ như vậy, Tần Thiên trong lòng cũng rất vui mừng.

Trang Tín Ngạn nhìn một lúc, quay đầu nhìn xung quanh, như đang tìm gì đó. Tần Thiên cũng đi theo hắn, đang cảm thấy kỳ quái, thì thấy hắn từ cách đó không xa nhặt được một sào trúc nhỏ về, sau đó cầm đèn lồng treo vào một đầu sào trúc, sau đó đưa cho Tần Thiên.

“Cho ta?” Tần Thiên cười tiếp nhận, cảm thấy rất thú vị, nhất thời cũng quên chuyện đèn lồng này có thể đã có chủ.

Trang Tín Ngạn thấy nàng bộ dáng cao hứng, trong lòng cũng vui sướng, lại không muốn biểu hiện ra ở trước mặt nàng. Hắn xoay người đi vài bước, thấy Tần Thiên còn chưa đuổi kịp, lại quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng.

Tần Thiên ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cười nói, “Cám ơn thiếu gia.”

Trang Tín Ngạn vội đổi mặt, ra vẻ không thèm để ý, bóng dáng đã có chút mất tự nhiên. Tần Thiên nhìn nhìn, nhịn không được nở nụ cười, “Rối loạn rồi, rõ ràng cũng rất vui vẻ mà…” Nàng cũng đi nhanh vài bước, vội đuổi theo hắn.

Còn chưa đi xa, liền gặp Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ cùng một công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào sắc xanh đen hướng về phía này đi tới.

Công tử trẻ tuổi cao lớn khôi ngô, dáng vẻ đường đường, ngẩng đầu thấy Tần Thiên thì cười nói: “Tiểu nha đầu, hóa ra ngươi ở chỗ này a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện