"Cho nên, ý của hoàng huynh là thế nào đây?"
đang là mùa thu, vừa lúc hoa trong ngự hoa viên đua nở, tại đình nhỏ bên cạnh hồ nước, một đứa nhỏ béo tròn lười biếng ghé vào bàn đá rồi bảo cung nữ lui ra xa, tự mình đùa với con rùa nhỏ trên bàn đá, một bên lật rùa để nó có gắng lật mình, mộtbên thở dài nói "Hoàng huynh, không phải hoàng muội nói ngươi, ngài đây thật là quá ngu ngốc a, đều đã qua mấy năm rồi, lòng của ngươi ngay cả người qua đường cũng biết, sao lại trị không được biểu tỷ của ta vậy?"
nói xong, nghểnh cái cổ có 3 lớp mỡ, lộ ra biểu tình hận rèn sắt không thành thép nói"không đúng nha, ngay cả khi biểu tỷ của ta lập gia đình cũng căn bản không biết ngươi là ai a!"
Bị nàng đả kích như vậy, thiếu niên ở đối diện vốn đang giả chết, cả người co quắpmột chút rồi lại bất động.
Từ lúc đường muội có thể nói chuyện, hắn đã lĩnh giáo việc bi thương vì bị độc miệng đả kích rất nhiều năm.
A Nguyên thấy Phượng Minh giả chết, gãi đầu một cái, đem rùa nhỏ đặt ở trước mặt của hắn, khó xử nói "Nếu không, ngươi trực tiếp nói với cậu ta, nói là muốn cầu hôn, được không?"
Nay nàng đã năm tuổi, 5 năm qua, một nửa thời gian là ở trong phủ với vợ chồng Túc vương một nửa khác là ở trong cung cùng Thái Hậu. Từ năm đó, Phượng Minh vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mấy năm nay, nàng coi như hiểu Tứ hoàng tử, hắn là người lương thiện sáng sủa, huống gì bốn năm trước Tam công chúa và Tứ công chúa cũngđã xuất giá, bình thường A Nguyên chỉ có thể chơi đùa với Ngũ công chúa, và làm bạn với Phượng Minh có tính trẻ con. Đương nhiên, trong cung cũng có người đáng ghét, nhưng là A Nguyên đối với người mình chán ghét, trực tiếp làm như không thấy.
Phượng đồng, năm đó nhìn trúng đích thứ nữ Tề Thiện của cậu nàng là anh quốc công, mấy năm nay vẫn không có đón dâu, nghe nói bởi vì anh quốc công phủ khôngthích phu gia nạp thiếp nên ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có, thật sự làm A Nguyên kính nể.
Tại hoàng gia, người tự nguyện thủ thân như ngọc giống Phượng Minh thật sự khôngnhiều lắm. Liền ví như Phượng Đồng, trắc phi có 2, thứ phi lại càng không cần nói , chính phi còn chưa vào cửa mà ngay cả thứ tử đều đã sinh ra, theo lời A Nguyên thì ai bị gả cho hắn người đó chính là không hay ho.
Hai năm trước, cậu nàng đã cho trưởng nữ đính hôn với nhị ca nàng là Phượng Đường, nay nếu lại cưới hỏi với người của hoàng gia thật quá mức gây chú ý. Nếu không bởi vì vậy, Đức phi là dưỡng mẫu của Phượng Minh đã sớm cầu Hoàng thượng thành toàn, làm sao lại kéo dài đến bây giờ chứ? "không không không!" Nghe A Nguyên nói như vậy, Phượng Minh làm sao còn dám giả chết, nhất thời nóng nảy, nhảy dựng lên liều mạng xua tay, trong ánh mắt kinh ngạc của A Nguyên, hắn có chút mất mác nói, "Ngươi nói đúng, nàng còn không biết ta là ai đâu, nếu là sự tình không thành hỏng mất thanh danh của nàng thì phải làm thế nào?" Dừng một chút, hắn kề sát A Nguyên, cười làm lành nói "Hảo muội muội, ngươi cũng thân cận với biểu tỷ của mình phải không, có từng nghe nàng nói, nàng trúng ý người nào không?" Thấy cục thịt to trừng mắt dùng ánh mắt thể tin mình, cũng biết hỏi tiểu hài tử về vấn đề tình cảm có chút không thích hợp, đành phải nhỏ giọng nói, "Ta làthật thích nàng."
Bằng không, cũng sẽ không vì Tề Thiện, vì một chút hy vọng mong manh mà giữ mình rất nhiều năm.
A Nguyên nhìn đường huynh, cũng cảm thấy hắn đáng thương.
Phượng Minh là người yêu thật tâm, nếu thật có thể thành thân với biểu tỷ, A Nguyên cảm thấy tiểu tử này sợ là sẽ thành phụ vương thứ hai, tuyệt đối trân trọng thê tử, nghĩ nghĩ, nàng muốn giúp đường huynh một phen, huống gì đám hỏi với hoàng tử đối với cậu nàng cũng là có lợi, nàng ra vẻ thành thạo vỗ vỗ bã vai Phượng Minh, thấy Phượng Minh vội vàng cúi lưng để nàng vỗ, hài lòng nói "Hoàng huynh yên tâm, chỗ hoàng bá phụ, ta sẽ cố gắng." Đương nhiên, có được hay không, không quan hệ tới nàng a.
"A Nguyên ngươi thật sự là người tốt!" Bị đường muội rút dao tương trợ làm cảm động đến rơi nước mắt, Phượng Minh nắm móng vuốt của tiểu đường muội, há miệng run rẩy lấy từ trong ngực ra một đôi vòng chạm khắc từ ngà voi, nhiệt tình đưa cho A Nguyên đang kiêu ngạo ngữa cổ nhìn "Muội muội cầm chơi đi, là tâm ý của huynh trưởng một" nói xong, lấy lòng hỏi, "A Nguyên còn thiếu cái gì sao?"
"Tứ hoàng huynh vì sao không hỏi ta xem?!" bị thờ ơ lạnh nhạt rất lâu, Ngũ công chúa ở một bên nhịn không được bắt lấy ống tay áo của Phượng Minh nói, "Chẳng lẽ ta không phải là muội muội sao? Hoàng huynh bất công như vậy, ta sinh khí, thật sinh khí!"
Ngũ công chúa và A Nguyên luôn chơi cùng một chỗ, nay càng thêm hỏng rồi, quả thực chính là Thiên Ma tinh. Phượng Minh sao dám đắc tội nàng, lau mặt một cái, rồi lần nữa móc ra một cái trâm gài tóc có gắn trân châu ai oán nói, "Đây là mua cho ngươi." Có 2 muội muội như vậy, hoàng tử điện hạ cảm thấy uy nghiêm của huynh trưởng không còn sót lại chút gì, không khỏi bi tráng nói, "Sau này ta sẽ nói với mẫu phi hảo hảo chỉ bảo các ngươi, bằng không sau này các ngươi làm sao có thể gả ra ngoài đây?"
Ai cưới hai yêu tinh này về chắc sẽ thắt cổ hết a!
Vừa nói xong đã thấy 2 muội muội đang chạm trán so lễ vật, đưa ánh mắt không có hảo ý nhìn vạt áo của hắn.
Phượng Minh thấy không tốt, túm vạt áo xoay người chạy, phía sau 2 nữ hài nhi tôn quý cũng vội vàng đuổi theo, phía sau nữa là một đám nội giám cung nữ khóc khôngra nước mắt kêu to"Điện hạ cẩn thận!" vừa gọi vừa đuổi theo.
Phượng Minh sợ chạy nhanh làm hai muội muội phía sau bị ngã, nên vừa chạy vừa quay đầu xem, thình lình nhìn thấy đằng trước là Hoàng Thượng đang kéo tay một phi tử mỉm cười nhìn mình, vội vàng dừng lại, tới trước mặt Hoàng Thượng cung kính nói"Thỉnh an phụ hoàng." Ánh mắt nhìn phi tử kia, khẽ nhíu mày nhưng vẫn là biết lễ cúi đầu rồi không tới phi tần trẻ tuổi kia nữa.
Hoàng Thượng thấy hắn quy củ như vậy, hết sức hài lòng, lại thấy 2 cái nha đầu hi hi ha ha chạy lại đây mỉm cười hỏi "đang làm cái gì?" Gọi A Nguyên và Ngũ công chúa đến bên người mình, tự tay lau mồ hôi cho 2 đứa nhỏ rồi mới ôn thanh nói "Trong vườn vẫn còn lạnh lẽo, cẩn thận gặp gió lại bị bệnh." Khi hắn nói lời này, ánh mắt từ ái vô cùng, A Nguyên cảm giác được, chỉ cười hì hì ôm cánh tay của hắn nói "Hoàng bá phụ không biết đâu, tứ hoàng huynh keo kiệt cực kì, không dễ dàng gì đi ra ngoài mộtlần, vậy mà chỉ cho ta và hoàng tỷ một chút đồ vật, huynh trưởng luôn nói yêu quý muội muội nên chúng ta tự nhiên phải so đo với hoàng huynh."
Tuy nhìn như cáo trạng nhưng ngữ khí lại vô cùng thân mật, Hoàng Thượng mỉm cười nhìn A Nguyên nhe răng trợn mắt với Phượng Minh giả vờ tức giận nói "Đúng là phải phạt!"
A Nguyên và Ngũ công chúa lại không hề lo lắng, một trái một phải lặng lẽ đẩy phi tần kia qua một bên rồi cười nói "Vậy phạt hoàng huynh một tức phụ đi để hoàng huynh mỗi ngày đều phải nghe sư tử Hà Đông rống nha!" Bất quá là đồng ngôn đồng ngữ,nói xong lại hi hi ha ha cười lớn.
Trái tim của Phượng Minh lại đập mạnh, cẩn thận nhìn Hoàng Thượng nhướn mày, sau lại nhịn không được nhỏ giọng nói "Nếu là, nếu là… thật sự có ngày đó, dù là sư tử Hà Đông rống, nhi thần cũng nguyện ý."
Hoàng Thượng thấy bộ dáng hắn lắp bắp, trong lòng buồn cười, nhưng cũng khôngnhận lời.
Tâm tư của Phượng Minh hắn có thể đoán được vài phần. anh quốc công là người hắntín nhiệm, tâm tính Phượng Minh hắn cũng ít nhiều minh bạch, không hề có dã tâm gì.
Nếu là Phượng Minh dám thoải mái đi đến trước mặt bản thân cầu cưới Tề Thiện, hắncũng sẽ không phủ quyết, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đồng lòng vì Phượng Minh cố gắng lại cũng có hứng thú, làm tâm tình của Hoàng Thượng đang phiền muộn vì triều đình cũng khoái trá hơn rất nhiều, lúc này cười nói, "Đại để nữ tử đều là bị sủng ái mới thành thói quen đó! Nếu có nhiều trắc thất, chỉ sợ sẽ thành nhu tình như nước."
nói xong, Hoàng Thượng giả vời nhìn Phượng Minh sắc mặt đại biến hỏi "không bằng, trước thưởng cho ngươi một trắc phi?" Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Minh vặn vẹo, một bộ muốn té xỉu, ở trong lòng cười to, mặt ngoài lại càng thêm ôn hòa.
A Nguyên ôm chân hoàng bá phụ, nhìn hoàng bá phụ xấu xa khi dễ con trai của mình,không khỏi đáng thương nhìn Phượng Minh đang muốn ngất, ngoài miệng lại nói "Tứ ca vui vẻ quá nên muốn ngất sao!"
"Đừng đừng!" Phượng Minh mắt đẫm lệ, thật muốn quỳ xuống, lắc đầu từ chối "Nhi thần không có ý muốn đó, vương phi, vương phi chỉ cần một người là đủ rồi." nóixong, trên mặt liền đỏ.
Con trai của mình vậy mà lại bị khuê nữ của bạn hữu ăn sạch sành sanh, Hoàng Thượng trong lòng cũng thật bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn biết, có thể để tin đồn đến trong tai của hắn, trong chuyện này phải có bút tích của Hoàng Hậu và Đức phi, muốn làm hắn có chút ý nghĩ để ngày sau đề cậpsẽ không cảm thấy đột ngột. Nhưng nghĩ đến Hoàng Hậu không thèm để ý Phượng Minh kết thân huân quý, cũng không có kiêng kị hoàng tử của hắn, trong mắt lóe quamột tia ôn nhu, lẩm bẩm nói "Đến cùng, cũng là ta không nhìn lầm." Hoàng Hậu nguyện ý vì hạnh phúc của hoàng tử khác để tâm trù tính, tâm tình như vậy làm trong lòng hắn cảm thấy trong hậu cung này, vẫn còn có thê tử chân tâm vì hắn .
"Hoàng Thượng." phi tần trẻ tuổi ở một bên, từ lúc mấy hoàng tử hoàng nữ xuất hiệnliền bị chèn vào một xó, không cam lòng mang theo vài phần oán khí ôn nhu gọi mộttiếng Hoàng Thượng. Nhưng mà gọi xong, bất thình lình nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên không vui.
Hoàng Thượng biến sắc làm sắc mặt phi tần cũng liền trắng.
Trong hậu cung, phi tần bởi vì chọc giận Hoàng Thượng mà thất sủng không phải số ít. Năm đó sủng phi trong truyền thuyết Từ phi, cũng là bởi vì vậy mà thất sủng. Tuy còn có chút thánh quyến, nhưng là khí thế cũng đã ngã xuống, nay ở trong cung cũng bị chôn vùi vào mọi người.
A Nguyên mới mặc kệ trong lòng phi tử này nghĩ cái gì. Đối với nàng mà nói, trong hậu cung này, trừ bỏ Thái Hậu, còn lại chỉ có Hoàng Hậu và Đức phi là nàng chân tâm thân cận, còn lại bất quá chỉ là người qua đường. Tuy rằng hiện nay Hoàng Hậu và Đức phi cũng không thèm để ý đến ân sủng, nhưng là A Nguyên vẫn luôn bực tức khi Hoàng Thượng ngủ lại trong cung mấy phi tần trẻ tuổi. Nay thấy Hoàng Thượng không thích, trong lòng A Nguyên liền đảo một vòng, cúi đầu nháy mắt với Ngũ công chúa, càng thêm làm nũng với Hoàng Thượng, làm phi tử ở một bên tự mình thấp thỏm.
nói tới vị này, kỳ thật A Nguyên cũng không xa lạ. Đây là cô gái năm đó đang còn là tú nữ đã dám tranh chấp với Từ phi trong ngự hoa viên, là tận mắt A Nguyên nhìn thấy. Lại luôn làm ra bộ dáng không nhiễm bụi trần làm A Nguyên chán ghét cực kì.
Thanh cao như vậy, làm cái gì lại muốn đến trong hậu cung làm thiếp chứ? Chẳng qua là bày cái gương mặt này ra để cầu vinh hoa phú quý nhiều hơn mà thôi.
Trong lòng khinh thường cô gái này, nhưng mà A Nguyên cũng thấy bất đắc dĩ.
Sau này nàng mới biết được, năm đó biểu tỷ gả thấp làm Túc vương phi lo lắng là gả cho nhà mẹ đẻ của cô gái này, A Nguyên ở trong lòng cảm thấy lo lắng cho biểu tỷ.
Dưỡng ra dạng nữ nhân như vậy, chỉ sợ cũng là ra vẻ đạo mạo, lấy quy củ làm ra chuyện bao người không biết.
"Hoàng Thượng nếu là chán ghét thần thiếp làm bạn, chỉ nói một tiếng là được, tội gì phải ở chỗ này làm nhục thần thiếp?" tần phi này hiện nay gọi Vương quý nhân, đôi mắt ngập nước thấp giọng nói, "Để vài vị điện hạ nhìn, ta còn có thể diện gì đây "
"Chẳng lẽ ý tứ quý nhân là chướng mắt bản cung, muốn bản cung không nên xuấthiện trước mặt quý nhân sao?" A Nguyên không khách khí quay đầu hỏi.
"Ngươi đi xuống đi." Hoàng Thượng có chút không vui, nhìn Vương quý nhân còn muốn nói nữa, lãnh đạm nói, "Hôm nay gọi ngươi bồi trẫm dạo chơi công viên, là làm ngươi cực khổ, trở về nghỉ ngơi đi." nói xong, cúi người cười nói với A Nguyên và Ngũ công chúa "Chốc lát nữa, tới chỗ hoàng tổ mẫu có được không?" Thấy 2 nha đầu hoan hô, lại cười nói "Vẫn là cười tốt xem hơn chút." Thấy Vương quý nhân còn không điliền trầm mặt sắc hỏi, "Lời của trẫm, ngươi cũng không muốn nghe sao?" Trong lòng sinh ra không thích và phiền chán.
A Nguyên vẫn biết hoàng bá phụ thật ra là tra nam, nay chính mắt thấy, một khắc trước còn có chút thương yêu đảo mắt liền vô tình, không khỏi rụt cổ cảm than, cũng hiểu trong lòng hoàng bá phụ, tình thân so với mĩ nhân trọng yếu hơn nhiều, nhìn thấy Vương quý nhân nghiêng ngả lảo đảo đi, ở trong lòng thở dài một cái.
Năm đó Vương quý nhân tranh chấp với Từ phi, nghe nói trong lòng Hoàng Thượng đãcảm thấy đây không phải là người quy củ, dù là đối với tài tình và tướng mạo đều rất hài lòng, nhưng cũng không còn muốn. Vẫn là Hoàng Hậu góp lời, nói chẳng qua là sai sót nhỏ, để Hoàng Thượng bỏ lỡ mỹ nhân như thế thật đáng tiếc, nhờ vậy mới có cơ hội ở lại trong cung. Nhưng Hoàng Thượng lại không chịu cho nàng địa vị cao, nhập cung bất quá chỉ là thường tại. đã qua 5 năm, tuy rằng ngày thường sủng ái không dứt nhưng vẫn chỉ là cái thân phận của quý nhân, này mệnh cũng không biết là tốt hay xấu. Nhưng mà A Nguyên minh bạch tâm tư Hoàng Hậu nên chỉ bàng quan.
Có quy tắc biết tiến thoái để người ca tụng, chỉ có Hoàng Hậu là đủ rồi. Phi tử là cho Hoàng Thượng giải buồn, nếu cũng đoan trang hiên thục thì Hoàng Hậu phải làm sao?
Hoàng Thượng ngày thường không thèm để ý chuyện hậu cung quanh quanh quẩn quẩn, nay nghĩ đến cũng không thấy quan trọng hơn A Nguyên, lúc này thấy A Nguyên tự tại đứng đó, liền mỉm cười hỏi "Như thế nào lại tự cười như vậy?"
"Hôm qua phụ vương đưa thư nhà vào." A Nguyên vươn tay để Hoàng Thượng ôm mình dậy, ôm cổ Hoàng Thượng cười nói " Thư nói nhị ca ca đã bình an đến Biện Châu, trong lòng ta rất sung sướng." Nửa năm trước, Hoàng Thượng ra thánh chỉ để nhị ca nàng là Phượng Đường và nhị hoàng tử cùng nhau ra kinh tuần tra các châu phủ, giống như khâm sai, đây là Hoàng Thượng tín nhiệm, nhưng là lần đầu nhìn huynh trưởng đi xa nhà, làm trong lòng A Nguyên bất an cực kì, hiện tại mới hơi yên lòng, còn cười nói với Hoàng Thượng "Nghe nói ở phía nam có cá bạc ngon cực, sau này nói nhị ca gởi về cho hoàng bá phụ nha?" nói xong, tròng mắt loạn chuyển, che cái miệng nhỏ nhắn cười thấy răng không thấy mắt.
"Là cho trẫm, hay là vào bụng nhỏ của ngươi?" A Nguyên tham ăn, thích bạc, miệng cũng hư, một thân tật xấu, nhưng Hoàng Thượng vẫn thích cực, càng xem càng yêutrêu ghẹo bộ dáng của A Nguyên "Để phụ vương ngươi thấy ngươi lại mập, chỉ sợ lại oán đến trên đầu trẫm." Túc vương vẫn cảm thấy, khuê nữ của mình thật biết điều, biến thành cục thịt như hôm nay đều là lỗi ở hoàng huynh luôn một lòng đưa đồ ăn vào miệng khuê nữ.
"Ta là công chúa, công chúa không phải đều là thiên kim ngàn vàng sao?" A Nguyênnói sạo.
"Vì thế ngươi nên ngươi mới lớn lên nặng như thiên kim?" Hoàng Thượng cười ha hả.hắn xưa nay đối với các công cháu không liên lụy chính sự càng thêm rộng rãi, lúc này ôm A Nguyên, nắm tay ngũ công chúa đi về cung Thái Hậu. Phượng Minh ở phía sau ủ rũ cúi đầu đi theo, cùng tới cung Thái Hậu uống một bụng nước trà rồi mới cáo lui đira, tới cung Đức phi thỉnh an. Nay tuổi hắn đã lớn, ở bên ngoài đã có vương phủ bởi vậy cũng không có thường xuyên tiến cung, trong lòng đối Đức phi rất là tưởng niệm, cũng muốn để Đức phi thấy chính.
Còn chưa tới trong cung Đức phi, Phượng Minh một người đằng trước ngăn lại. Nhấc mắt nhìn lại, thấy chính là tam hoàng tử Phượng Đồng, nghĩ tới hắn mấy năm nay ở kinh thành nơi nơi bày ra bộ dáng "Chiêu hiền đãi sĩ", Phượng Minh ghê tởm khôngđược, lạnh mặt vòng qua Phượng Đồng muốn đi, lại nghe thấy phía sau cười lạnh nói: "Thế nào, tứ hoàng đệ, nay thấy huynh trưởng ngay cả câu chào cũng không có?"
"Nếu là ngươi cảm thấy ta vô lễ, tới chỗ phụ hoàng cáo ta đi." Phượng Minh chán ghét nhất loại làm bộ làm tịch này, trợn trắng mắt nói.
nói tới đây, Tam hoàng tử liền giận. hắn thân là hoàng tử, bực nào tôn quý, nay ngay cả một tiểu tử chỉ biết là lấy lòng hai tiểu nha đầu cũng không bằng. Nghĩ tới vừa rồi, Phượng Minh chính là dựa vào việc thân cận muội muội khoe mẽ trước mặt Hoàng Thượng, còn tiện đường mò vào cung Thái Hậu lấy lòng, Phượng đồng liền cảm thấy trong lòng ủy khuất lợi hại, chặt chẽ nhìn Phượng Minh lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ hôm nay tứ đệ là là muốn khoe khoang trước mặt hoàng huynh sao?" nói xong chỉ lạnh nhạt nói, "Chỉ là ta coi tứ đệ làm nô tài cho 2 nha đầu, luôn cảm thấy không tốt."
"Hoàng huynh làm nô tài cũng bị bọn muội muội chướng mắt, việc gì còn giả bộ trước mặt ta đây?" Phượng Minh nay cũng không phải hiếu niên lỗ mãng không ưng là đánh lúc trước, bị A Nguyên nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, khóe miệng hắn cũng trơn trượt lên chậm rãi nói "Lúc nào đó, hoàng huynh cũng nên đi nịnh bợ các muội muộiđi, không chừng cũng được chỗ tốt như đệ đệ, đến lúc đó còn phải cảm ơn ta chỉ bảo đó!" Thấy mặt Phượng Đồng đỏ lên, hắn cảm thấy trong lòng hết giận cực, ôm cánh tay nhìn Phượng đồng đang tức giận nói "Chưa bảo hoàng huynh cúi chào ta, đã là đệ đệ cung kính huynh trưởng."
Phượng Đồng tuy rằng lớn tuổi, nhưng là Phượng Minh thân phận lại cao hơn mộtchút. Năm đó hai vị hoàng tử ra cung, lúc tấn phong, Hoàng Thượng phong Phượng Đồng là quận vươnglại trực tiếp cho Phượng Minh làm thân vương, tỏ vẻ ân sủng đối với dưỡng mẫu của Phượng Minh là Đức phi và cũng là ân sủng của Định quốc công phủ. Như vậy là đệ đệ áp qua huynh trưởng, làm Phượng Đồng trong lòng canh cánh rất nhiều năm, nay bị Phượng Minh chọc phá, trong lòng cực hận đệ đệ chướng mắt này, cả người tức giận đến phát run, xoay người rời đi.
Mắt thấy huynh trưởng khiến người ta chán ghét tức giận bỏ chạy, trong lòng Phượng Minh thật là thư thái vạn phần, càng thêm sùng bái đường muội lúc trước cười xấu xa dạy hắn mấy câu nói đó, cảm thấy đường muội thật là cơ trí vô cùng, nhìn thân ảnh Phượng đồng biến mất mới hài lòng đến cung Đức phi, thỉnh an xong thấy trên mặt Đức phi lộ ra nhàn nhạt do dự, vội vàng hỏi, "Mẫu phi có tâm sự sao?" Thấy Đức phi chỉ mỉm cười lắc đầu, hắn vỗ lồng ngực của mình nói, "Mẫu phi ngay cả nhi tử cũng muốn giấu diếm sao? Nay nhi tử đã phong vương, phàm là có việc, nhi tử đều có thể giải quyết!"
"Việc ở hậu cung, ngươi chớ nhúng tay." Đức phi trìu mến nhìn nhi tử, ôn thanh nói, "Ta đã cùng mẫu hậu của ngươi ngầm lộ ra chút tiếng gió bên tai Hoàng Thượng, chỉ là ta nghĩ, ngươi chỉ một phía tình nguyện cũng không phải chuyện tốt, làm vợ chồng tốt nhất là lưỡng tình tương duyệt. Nếu là tiểu thư Tề gia nguyện ý mới là lương duyên, đúng không?" Nếu là tứ hôn, anh quốc công phủ tự nhiên vô pháp cự tuyệt, nhưng như vậy so với lừa gạt có cái gì khác đâu? Đức phi không nguyện ý làm chuyện như vậy, tuy muốn thành toàn cho nhu tử nhưng cũng không nguyện ý ủy khuất Tề Thiện.
"Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?" Phượng Minh nay đã 16, chân tay luống cuống hỏi.
"Thế nào cũng phải để tiểu thư nhân gia biết, ngươi là ai, đúng không?" Thấy Phượng Minh ngượng ngùng, Đức phi trong lòng cảm thấy vừa an ủi vừa thất lạc, ôn hòa nói, "Để Tề gia tiểu thư biết tâm ý của ngươi, mới chính là chuyện quan trọng."
"Nàng không thích ta thì làm thế nào?" Phượng Minh lắp bắp hỏi.
"Vậy dùng chân tâm để nàng thích." Đức phi nhìn nhi tử trước mắt, cảm thấy mìnhkhông có được hạnh phúc lại có thể để đứa con trai này cùng một cô bé khác hạnh phúc cũng tốt, thở dài một cái nói, "Ngươi thường ngày như thế nào lấy lòng 2 muội muội? Có thể làm bọn muội muội chân tâm thân cận với ngươi, tâm của Tề gia tiểu thư cũng không phải cục đá. Cần dùng chân tâm, mới vừa đổi được chân tâm. Ngươi minh bạch chưa?" Thấy Phượng Minh dùng sức gật đầu, trên mặt của nàng lại lộ ra tươi cười đ, tiếp tục nói, "Thê tử cũng không phải vật bên cạnh ngươi, ngươi phải đối đãi tốt với nàng, không cần chần chừ làm nàng thương tâm."
Đương nhiên, Phượng Minh nếu là làm Tề Thiện ủy khuất, chỉ sợ nam nhân anh quốc công phủ có thể chặt hắn làm hai.
Đức phi trong lòng cảm thấy thú vị, sau lại nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọngnói, "Về phần biểu muội ở Dương gia của người, ngày sau không cần thân cận, miễn cho hỏng thể diện của ngươi!"
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của mẫu phi, Phượng Minh theo bản nhìn về phía ngoài cung, cảm thấy một câu của mẫu phi nhà mình so với tuyết tháng 6 còn lạnh hơn.
hắn quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn!
đang là mùa thu, vừa lúc hoa trong ngự hoa viên đua nở, tại đình nhỏ bên cạnh hồ nước, một đứa nhỏ béo tròn lười biếng ghé vào bàn đá rồi bảo cung nữ lui ra xa, tự mình đùa với con rùa nhỏ trên bàn đá, một bên lật rùa để nó có gắng lật mình, mộtbên thở dài nói "Hoàng huynh, không phải hoàng muội nói ngươi, ngài đây thật là quá ngu ngốc a, đều đã qua mấy năm rồi, lòng của ngươi ngay cả người qua đường cũng biết, sao lại trị không được biểu tỷ của ta vậy?"
nói xong, nghểnh cái cổ có 3 lớp mỡ, lộ ra biểu tình hận rèn sắt không thành thép nói"không đúng nha, ngay cả khi biểu tỷ của ta lập gia đình cũng căn bản không biết ngươi là ai a!"
Bị nàng đả kích như vậy, thiếu niên ở đối diện vốn đang giả chết, cả người co quắpmột chút rồi lại bất động.
Từ lúc đường muội có thể nói chuyện, hắn đã lĩnh giáo việc bi thương vì bị độc miệng đả kích rất nhiều năm.
A Nguyên thấy Phượng Minh giả chết, gãi đầu một cái, đem rùa nhỏ đặt ở trước mặt của hắn, khó xử nói "Nếu không, ngươi trực tiếp nói với cậu ta, nói là muốn cầu hôn, được không?"
Nay nàng đã năm tuổi, 5 năm qua, một nửa thời gian là ở trong phủ với vợ chồng Túc vương một nửa khác là ở trong cung cùng Thái Hậu. Từ năm đó, Phượng Minh vẫn luôn đối với nàng rất tốt, mấy năm nay, nàng coi như hiểu Tứ hoàng tử, hắn là người lương thiện sáng sủa, huống gì bốn năm trước Tam công chúa và Tứ công chúa cũngđã xuất giá, bình thường A Nguyên chỉ có thể chơi đùa với Ngũ công chúa, và làm bạn với Phượng Minh có tính trẻ con. Đương nhiên, trong cung cũng có người đáng ghét, nhưng là A Nguyên đối với người mình chán ghét, trực tiếp làm như không thấy.
Phượng đồng, năm đó nhìn trúng đích thứ nữ Tề Thiện của cậu nàng là anh quốc công, mấy năm nay vẫn không có đón dâu, nghe nói bởi vì anh quốc công phủ khôngthích phu gia nạp thiếp nên ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có, thật sự làm A Nguyên kính nể.
Tại hoàng gia, người tự nguyện thủ thân như ngọc giống Phượng Minh thật sự khôngnhiều lắm. Liền ví như Phượng Đồng, trắc phi có 2, thứ phi lại càng không cần nói , chính phi còn chưa vào cửa mà ngay cả thứ tử đều đã sinh ra, theo lời A Nguyên thì ai bị gả cho hắn người đó chính là không hay ho.
Hai năm trước, cậu nàng đã cho trưởng nữ đính hôn với nhị ca nàng là Phượng Đường, nay nếu lại cưới hỏi với người của hoàng gia thật quá mức gây chú ý. Nếu không bởi vì vậy, Đức phi là dưỡng mẫu của Phượng Minh đã sớm cầu Hoàng thượng thành toàn, làm sao lại kéo dài đến bây giờ chứ? "không không không!" Nghe A Nguyên nói như vậy, Phượng Minh làm sao còn dám giả chết, nhất thời nóng nảy, nhảy dựng lên liều mạng xua tay, trong ánh mắt kinh ngạc của A Nguyên, hắn có chút mất mác nói, "Ngươi nói đúng, nàng còn không biết ta là ai đâu, nếu là sự tình không thành hỏng mất thanh danh của nàng thì phải làm thế nào?" Dừng một chút, hắn kề sát A Nguyên, cười làm lành nói "Hảo muội muội, ngươi cũng thân cận với biểu tỷ của mình phải không, có từng nghe nàng nói, nàng trúng ý người nào không?" Thấy cục thịt to trừng mắt dùng ánh mắt thể tin mình, cũng biết hỏi tiểu hài tử về vấn đề tình cảm có chút không thích hợp, đành phải nhỏ giọng nói, "Ta làthật thích nàng."
Bằng không, cũng sẽ không vì Tề Thiện, vì một chút hy vọng mong manh mà giữ mình rất nhiều năm.
A Nguyên nhìn đường huynh, cũng cảm thấy hắn đáng thương.
Phượng Minh là người yêu thật tâm, nếu thật có thể thành thân với biểu tỷ, A Nguyên cảm thấy tiểu tử này sợ là sẽ thành phụ vương thứ hai, tuyệt đối trân trọng thê tử, nghĩ nghĩ, nàng muốn giúp đường huynh một phen, huống gì đám hỏi với hoàng tử đối với cậu nàng cũng là có lợi, nàng ra vẻ thành thạo vỗ vỗ bã vai Phượng Minh, thấy Phượng Minh vội vàng cúi lưng để nàng vỗ, hài lòng nói "Hoàng huynh yên tâm, chỗ hoàng bá phụ, ta sẽ cố gắng." Đương nhiên, có được hay không, không quan hệ tới nàng a.
"A Nguyên ngươi thật sự là người tốt!" Bị đường muội rút dao tương trợ làm cảm động đến rơi nước mắt, Phượng Minh nắm móng vuốt của tiểu đường muội, há miệng run rẩy lấy từ trong ngực ra một đôi vòng chạm khắc từ ngà voi, nhiệt tình đưa cho A Nguyên đang kiêu ngạo ngữa cổ nhìn "Muội muội cầm chơi đi, là tâm ý của huynh trưởng một" nói xong, lấy lòng hỏi, "A Nguyên còn thiếu cái gì sao?"
"Tứ hoàng huynh vì sao không hỏi ta xem?!" bị thờ ơ lạnh nhạt rất lâu, Ngũ công chúa ở một bên nhịn không được bắt lấy ống tay áo của Phượng Minh nói, "Chẳng lẽ ta không phải là muội muội sao? Hoàng huynh bất công như vậy, ta sinh khí, thật sinh khí!"
Ngũ công chúa và A Nguyên luôn chơi cùng một chỗ, nay càng thêm hỏng rồi, quả thực chính là Thiên Ma tinh. Phượng Minh sao dám đắc tội nàng, lau mặt một cái, rồi lần nữa móc ra một cái trâm gài tóc có gắn trân châu ai oán nói, "Đây là mua cho ngươi." Có 2 muội muội như vậy, hoàng tử điện hạ cảm thấy uy nghiêm của huynh trưởng không còn sót lại chút gì, không khỏi bi tráng nói, "Sau này ta sẽ nói với mẫu phi hảo hảo chỉ bảo các ngươi, bằng không sau này các ngươi làm sao có thể gả ra ngoài đây?"
Ai cưới hai yêu tinh này về chắc sẽ thắt cổ hết a!
Vừa nói xong đã thấy 2 muội muội đang chạm trán so lễ vật, đưa ánh mắt không có hảo ý nhìn vạt áo của hắn.
Phượng Minh thấy không tốt, túm vạt áo xoay người chạy, phía sau 2 nữ hài nhi tôn quý cũng vội vàng đuổi theo, phía sau nữa là một đám nội giám cung nữ khóc khôngra nước mắt kêu to"Điện hạ cẩn thận!" vừa gọi vừa đuổi theo.
Phượng Minh sợ chạy nhanh làm hai muội muội phía sau bị ngã, nên vừa chạy vừa quay đầu xem, thình lình nhìn thấy đằng trước là Hoàng Thượng đang kéo tay một phi tử mỉm cười nhìn mình, vội vàng dừng lại, tới trước mặt Hoàng Thượng cung kính nói"Thỉnh an phụ hoàng." Ánh mắt nhìn phi tử kia, khẽ nhíu mày nhưng vẫn là biết lễ cúi đầu rồi không tới phi tần trẻ tuổi kia nữa.
Hoàng Thượng thấy hắn quy củ như vậy, hết sức hài lòng, lại thấy 2 cái nha đầu hi hi ha ha chạy lại đây mỉm cười hỏi "đang làm cái gì?" Gọi A Nguyên và Ngũ công chúa đến bên người mình, tự tay lau mồ hôi cho 2 đứa nhỏ rồi mới ôn thanh nói "Trong vườn vẫn còn lạnh lẽo, cẩn thận gặp gió lại bị bệnh." Khi hắn nói lời này, ánh mắt từ ái vô cùng, A Nguyên cảm giác được, chỉ cười hì hì ôm cánh tay của hắn nói "Hoàng bá phụ không biết đâu, tứ hoàng huynh keo kiệt cực kì, không dễ dàng gì đi ra ngoài mộtlần, vậy mà chỉ cho ta và hoàng tỷ một chút đồ vật, huynh trưởng luôn nói yêu quý muội muội nên chúng ta tự nhiên phải so đo với hoàng huynh."
Tuy nhìn như cáo trạng nhưng ngữ khí lại vô cùng thân mật, Hoàng Thượng mỉm cười nhìn A Nguyên nhe răng trợn mắt với Phượng Minh giả vờ tức giận nói "Đúng là phải phạt!"
A Nguyên và Ngũ công chúa lại không hề lo lắng, một trái một phải lặng lẽ đẩy phi tần kia qua một bên rồi cười nói "Vậy phạt hoàng huynh một tức phụ đi để hoàng huynh mỗi ngày đều phải nghe sư tử Hà Đông rống nha!" Bất quá là đồng ngôn đồng ngữ,nói xong lại hi hi ha ha cười lớn.
Trái tim của Phượng Minh lại đập mạnh, cẩn thận nhìn Hoàng Thượng nhướn mày, sau lại nhịn không được nhỏ giọng nói "Nếu là, nếu là… thật sự có ngày đó, dù là sư tử Hà Đông rống, nhi thần cũng nguyện ý."
Hoàng Thượng thấy bộ dáng hắn lắp bắp, trong lòng buồn cười, nhưng cũng khôngnhận lời.
Tâm tư của Phượng Minh hắn có thể đoán được vài phần. anh quốc công là người hắntín nhiệm, tâm tính Phượng Minh hắn cũng ít nhiều minh bạch, không hề có dã tâm gì.
Nếu là Phượng Minh dám thoải mái đi đến trước mặt bản thân cầu cưới Tề Thiện, hắncũng sẽ không phủ quyết, nhưng nhìn mấy đứa nhỏ đồng lòng vì Phượng Minh cố gắng lại cũng có hứng thú, làm tâm tình của Hoàng Thượng đang phiền muộn vì triều đình cũng khoái trá hơn rất nhiều, lúc này cười nói, "Đại để nữ tử đều là bị sủng ái mới thành thói quen đó! Nếu có nhiều trắc thất, chỉ sợ sẽ thành nhu tình như nước."
nói xong, Hoàng Thượng giả vời nhìn Phượng Minh sắc mặt đại biến hỏi "không bằng, trước thưởng cho ngươi một trắc phi?" Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Minh vặn vẹo, một bộ muốn té xỉu, ở trong lòng cười to, mặt ngoài lại càng thêm ôn hòa.
A Nguyên ôm chân hoàng bá phụ, nhìn hoàng bá phụ xấu xa khi dễ con trai của mình,không khỏi đáng thương nhìn Phượng Minh đang muốn ngất, ngoài miệng lại nói "Tứ ca vui vẻ quá nên muốn ngất sao!"
"Đừng đừng!" Phượng Minh mắt đẫm lệ, thật muốn quỳ xuống, lắc đầu từ chối "Nhi thần không có ý muốn đó, vương phi, vương phi chỉ cần một người là đủ rồi." nóixong, trên mặt liền đỏ.
Con trai của mình vậy mà lại bị khuê nữ của bạn hữu ăn sạch sành sanh, Hoàng Thượng trong lòng cũng thật bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn biết, có thể để tin đồn đến trong tai của hắn, trong chuyện này phải có bút tích của Hoàng Hậu và Đức phi, muốn làm hắn có chút ý nghĩ để ngày sau đề cậpsẽ không cảm thấy đột ngột. Nhưng nghĩ đến Hoàng Hậu không thèm để ý Phượng Minh kết thân huân quý, cũng không có kiêng kị hoàng tử của hắn, trong mắt lóe quamột tia ôn nhu, lẩm bẩm nói "Đến cùng, cũng là ta không nhìn lầm." Hoàng Hậu nguyện ý vì hạnh phúc của hoàng tử khác để tâm trù tính, tâm tình như vậy làm trong lòng hắn cảm thấy trong hậu cung này, vẫn còn có thê tử chân tâm vì hắn .
"Hoàng Thượng." phi tần trẻ tuổi ở một bên, từ lúc mấy hoàng tử hoàng nữ xuất hiệnliền bị chèn vào một xó, không cam lòng mang theo vài phần oán khí ôn nhu gọi mộttiếng Hoàng Thượng. Nhưng mà gọi xong, bất thình lình nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên không vui.
Hoàng Thượng biến sắc làm sắc mặt phi tần cũng liền trắng.
Trong hậu cung, phi tần bởi vì chọc giận Hoàng Thượng mà thất sủng không phải số ít. Năm đó sủng phi trong truyền thuyết Từ phi, cũng là bởi vì vậy mà thất sủng. Tuy còn có chút thánh quyến, nhưng là khí thế cũng đã ngã xuống, nay ở trong cung cũng bị chôn vùi vào mọi người.
A Nguyên mới mặc kệ trong lòng phi tử này nghĩ cái gì. Đối với nàng mà nói, trong hậu cung này, trừ bỏ Thái Hậu, còn lại chỉ có Hoàng Hậu và Đức phi là nàng chân tâm thân cận, còn lại bất quá chỉ là người qua đường. Tuy rằng hiện nay Hoàng Hậu và Đức phi cũng không thèm để ý đến ân sủng, nhưng là A Nguyên vẫn luôn bực tức khi Hoàng Thượng ngủ lại trong cung mấy phi tần trẻ tuổi. Nay thấy Hoàng Thượng không thích, trong lòng A Nguyên liền đảo một vòng, cúi đầu nháy mắt với Ngũ công chúa, càng thêm làm nũng với Hoàng Thượng, làm phi tử ở một bên tự mình thấp thỏm.
nói tới vị này, kỳ thật A Nguyên cũng không xa lạ. Đây là cô gái năm đó đang còn là tú nữ đã dám tranh chấp với Từ phi trong ngự hoa viên, là tận mắt A Nguyên nhìn thấy. Lại luôn làm ra bộ dáng không nhiễm bụi trần làm A Nguyên chán ghét cực kì.
Thanh cao như vậy, làm cái gì lại muốn đến trong hậu cung làm thiếp chứ? Chẳng qua là bày cái gương mặt này ra để cầu vinh hoa phú quý nhiều hơn mà thôi.
Trong lòng khinh thường cô gái này, nhưng mà A Nguyên cũng thấy bất đắc dĩ.
Sau này nàng mới biết được, năm đó biểu tỷ gả thấp làm Túc vương phi lo lắng là gả cho nhà mẹ đẻ của cô gái này, A Nguyên ở trong lòng cảm thấy lo lắng cho biểu tỷ.
Dưỡng ra dạng nữ nhân như vậy, chỉ sợ cũng là ra vẻ đạo mạo, lấy quy củ làm ra chuyện bao người không biết.
"Hoàng Thượng nếu là chán ghét thần thiếp làm bạn, chỉ nói một tiếng là được, tội gì phải ở chỗ này làm nhục thần thiếp?" tần phi này hiện nay gọi Vương quý nhân, đôi mắt ngập nước thấp giọng nói, "Để vài vị điện hạ nhìn, ta còn có thể diện gì đây "
"Chẳng lẽ ý tứ quý nhân là chướng mắt bản cung, muốn bản cung không nên xuấthiện trước mặt quý nhân sao?" A Nguyên không khách khí quay đầu hỏi.
"Ngươi đi xuống đi." Hoàng Thượng có chút không vui, nhìn Vương quý nhân còn muốn nói nữa, lãnh đạm nói, "Hôm nay gọi ngươi bồi trẫm dạo chơi công viên, là làm ngươi cực khổ, trở về nghỉ ngơi đi." nói xong, cúi người cười nói với A Nguyên và Ngũ công chúa "Chốc lát nữa, tới chỗ hoàng tổ mẫu có được không?" Thấy 2 nha đầu hoan hô, lại cười nói "Vẫn là cười tốt xem hơn chút." Thấy Vương quý nhân còn không điliền trầm mặt sắc hỏi, "Lời của trẫm, ngươi cũng không muốn nghe sao?" Trong lòng sinh ra không thích và phiền chán.
A Nguyên vẫn biết hoàng bá phụ thật ra là tra nam, nay chính mắt thấy, một khắc trước còn có chút thương yêu đảo mắt liền vô tình, không khỏi rụt cổ cảm than, cũng hiểu trong lòng hoàng bá phụ, tình thân so với mĩ nhân trọng yếu hơn nhiều, nhìn thấy Vương quý nhân nghiêng ngả lảo đảo đi, ở trong lòng thở dài một cái.
Năm đó Vương quý nhân tranh chấp với Từ phi, nghe nói trong lòng Hoàng Thượng đãcảm thấy đây không phải là người quy củ, dù là đối với tài tình và tướng mạo đều rất hài lòng, nhưng cũng không còn muốn. Vẫn là Hoàng Hậu góp lời, nói chẳng qua là sai sót nhỏ, để Hoàng Thượng bỏ lỡ mỹ nhân như thế thật đáng tiếc, nhờ vậy mới có cơ hội ở lại trong cung. Nhưng Hoàng Thượng lại không chịu cho nàng địa vị cao, nhập cung bất quá chỉ là thường tại. đã qua 5 năm, tuy rằng ngày thường sủng ái không dứt nhưng vẫn chỉ là cái thân phận của quý nhân, này mệnh cũng không biết là tốt hay xấu. Nhưng mà A Nguyên minh bạch tâm tư Hoàng Hậu nên chỉ bàng quan.
Có quy tắc biết tiến thoái để người ca tụng, chỉ có Hoàng Hậu là đủ rồi. Phi tử là cho Hoàng Thượng giải buồn, nếu cũng đoan trang hiên thục thì Hoàng Hậu phải làm sao?
Hoàng Thượng ngày thường không thèm để ý chuyện hậu cung quanh quanh quẩn quẩn, nay nghĩ đến cũng không thấy quan trọng hơn A Nguyên, lúc này thấy A Nguyên tự tại đứng đó, liền mỉm cười hỏi "Như thế nào lại tự cười như vậy?"
"Hôm qua phụ vương đưa thư nhà vào." A Nguyên vươn tay để Hoàng Thượng ôm mình dậy, ôm cổ Hoàng Thượng cười nói " Thư nói nhị ca ca đã bình an đến Biện Châu, trong lòng ta rất sung sướng." Nửa năm trước, Hoàng Thượng ra thánh chỉ để nhị ca nàng là Phượng Đường và nhị hoàng tử cùng nhau ra kinh tuần tra các châu phủ, giống như khâm sai, đây là Hoàng Thượng tín nhiệm, nhưng là lần đầu nhìn huynh trưởng đi xa nhà, làm trong lòng A Nguyên bất an cực kì, hiện tại mới hơi yên lòng, còn cười nói với Hoàng Thượng "Nghe nói ở phía nam có cá bạc ngon cực, sau này nói nhị ca gởi về cho hoàng bá phụ nha?" nói xong, tròng mắt loạn chuyển, che cái miệng nhỏ nhắn cười thấy răng không thấy mắt.
"Là cho trẫm, hay là vào bụng nhỏ của ngươi?" A Nguyên tham ăn, thích bạc, miệng cũng hư, một thân tật xấu, nhưng Hoàng Thượng vẫn thích cực, càng xem càng yêutrêu ghẹo bộ dáng của A Nguyên "Để phụ vương ngươi thấy ngươi lại mập, chỉ sợ lại oán đến trên đầu trẫm." Túc vương vẫn cảm thấy, khuê nữ của mình thật biết điều, biến thành cục thịt như hôm nay đều là lỗi ở hoàng huynh luôn một lòng đưa đồ ăn vào miệng khuê nữ.
"Ta là công chúa, công chúa không phải đều là thiên kim ngàn vàng sao?" A Nguyênnói sạo.
"Vì thế ngươi nên ngươi mới lớn lên nặng như thiên kim?" Hoàng Thượng cười ha hả.hắn xưa nay đối với các công cháu không liên lụy chính sự càng thêm rộng rãi, lúc này ôm A Nguyên, nắm tay ngũ công chúa đi về cung Thái Hậu. Phượng Minh ở phía sau ủ rũ cúi đầu đi theo, cùng tới cung Thái Hậu uống một bụng nước trà rồi mới cáo lui đira, tới cung Đức phi thỉnh an. Nay tuổi hắn đã lớn, ở bên ngoài đã có vương phủ bởi vậy cũng không có thường xuyên tiến cung, trong lòng đối Đức phi rất là tưởng niệm, cũng muốn để Đức phi thấy chính.
Còn chưa tới trong cung Đức phi, Phượng Minh một người đằng trước ngăn lại. Nhấc mắt nhìn lại, thấy chính là tam hoàng tử Phượng Đồng, nghĩ tới hắn mấy năm nay ở kinh thành nơi nơi bày ra bộ dáng "Chiêu hiền đãi sĩ", Phượng Minh ghê tởm khôngđược, lạnh mặt vòng qua Phượng Đồng muốn đi, lại nghe thấy phía sau cười lạnh nói: "Thế nào, tứ hoàng đệ, nay thấy huynh trưởng ngay cả câu chào cũng không có?"
"Nếu là ngươi cảm thấy ta vô lễ, tới chỗ phụ hoàng cáo ta đi." Phượng Minh chán ghét nhất loại làm bộ làm tịch này, trợn trắng mắt nói.
nói tới đây, Tam hoàng tử liền giận. hắn thân là hoàng tử, bực nào tôn quý, nay ngay cả một tiểu tử chỉ biết là lấy lòng hai tiểu nha đầu cũng không bằng. Nghĩ tới vừa rồi, Phượng Minh chính là dựa vào việc thân cận muội muội khoe mẽ trước mặt Hoàng Thượng, còn tiện đường mò vào cung Thái Hậu lấy lòng, Phượng đồng liền cảm thấy trong lòng ủy khuất lợi hại, chặt chẽ nhìn Phượng Minh lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ hôm nay tứ đệ là là muốn khoe khoang trước mặt hoàng huynh sao?" nói xong chỉ lạnh nhạt nói, "Chỉ là ta coi tứ đệ làm nô tài cho 2 nha đầu, luôn cảm thấy không tốt."
"Hoàng huynh làm nô tài cũng bị bọn muội muội chướng mắt, việc gì còn giả bộ trước mặt ta đây?" Phượng Minh nay cũng không phải hiếu niên lỗ mãng không ưng là đánh lúc trước, bị A Nguyên nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, khóe miệng hắn cũng trơn trượt lên chậm rãi nói "Lúc nào đó, hoàng huynh cũng nên đi nịnh bợ các muội muộiđi, không chừng cũng được chỗ tốt như đệ đệ, đến lúc đó còn phải cảm ơn ta chỉ bảo đó!" Thấy mặt Phượng Đồng đỏ lên, hắn cảm thấy trong lòng hết giận cực, ôm cánh tay nhìn Phượng đồng đang tức giận nói "Chưa bảo hoàng huynh cúi chào ta, đã là đệ đệ cung kính huynh trưởng."
Phượng Đồng tuy rằng lớn tuổi, nhưng là Phượng Minh thân phận lại cao hơn mộtchút. Năm đó hai vị hoàng tử ra cung, lúc tấn phong, Hoàng Thượng phong Phượng Đồng là quận vươnglại trực tiếp cho Phượng Minh làm thân vương, tỏ vẻ ân sủng đối với dưỡng mẫu của Phượng Minh là Đức phi và cũng là ân sủng của Định quốc công phủ. Như vậy là đệ đệ áp qua huynh trưởng, làm Phượng Đồng trong lòng canh cánh rất nhiều năm, nay bị Phượng Minh chọc phá, trong lòng cực hận đệ đệ chướng mắt này, cả người tức giận đến phát run, xoay người rời đi.
Mắt thấy huynh trưởng khiến người ta chán ghét tức giận bỏ chạy, trong lòng Phượng Minh thật là thư thái vạn phần, càng thêm sùng bái đường muội lúc trước cười xấu xa dạy hắn mấy câu nói đó, cảm thấy đường muội thật là cơ trí vô cùng, nhìn thân ảnh Phượng đồng biến mất mới hài lòng đến cung Đức phi, thỉnh an xong thấy trên mặt Đức phi lộ ra nhàn nhạt do dự, vội vàng hỏi, "Mẫu phi có tâm sự sao?" Thấy Đức phi chỉ mỉm cười lắc đầu, hắn vỗ lồng ngực của mình nói, "Mẫu phi ngay cả nhi tử cũng muốn giấu diếm sao? Nay nhi tử đã phong vương, phàm là có việc, nhi tử đều có thể giải quyết!"
"Việc ở hậu cung, ngươi chớ nhúng tay." Đức phi trìu mến nhìn nhi tử, ôn thanh nói, "Ta đã cùng mẫu hậu của ngươi ngầm lộ ra chút tiếng gió bên tai Hoàng Thượng, chỉ là ta nghĩ, ngươi chỉ một phía tình nguyện cũng không phải chuyện tốt, làm vợ chồng tốt nhất là lưỡng tình tương duyệt. Nếu là tiểu thư Tề gia nguyện ý mới là lương duyên, đúng không?" Nếu là tứ hôn, anh quốc công phủ tự nhiên vô pháp cự tuyệt, nhưng như vậy so với lừa gạt có cái gì khác đâu? Đức phi không nguyện ý làm chuyện như vậy, tuy muốn thành toàn cho nhu tử nhưng cũng không nguyện ý ủy khuất Tề Thiện.
"Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?" Phượng Minh nay đã 16, chân tay luống cuống hỏi.
"Thế nào cũng phải để tiểu thư nhân gia biết, ngươi là ai, đúng không?" Thấy Phượng Minh ngượng ngùng, Đức phi trong lòng cảm thấy vừa an ủi vừa thất lạc, ôn hòa nói, "Để Tề gia tiểu thư biết tâm ý của ngươi, mới chính là chuyện quan trọng."
"Nàng không thích ta thì làm thế nào?" Phượng Minh lắp bắp hỏi.
"Vậy dùng chân tâm để nàng thích." Đức phi nhìn nhi tử trước mắt, cảm thấy mìnhkhông có được hạnh phúc lại có thể để đứa con trai này cùng một cô bé khác hạnh phúc cũng tốt, thở dài một cái nói, "Ngươi thường ngày như thế nào lấy lòng 2 muội muội? Có thể làm bọn muội muội chân tâm thân cận với ngươi, tâm của Tề gia tiểu thư cũng không phải cục đá. Cần dùng chân tâm, mới vừa đổi được chân tâm. Ngươi minh bạch chưa?" Thấy Phượng Minh dùng sức gật đầu, trên mặt của nàng lại lộ ra tươi cười đ, tiếp tục nói, "Thê tử cũng không phải vật bên cạnh ngươi, ngươi phải đối đãi tốt với nàng, không cần chần chừ làm nàng thương tâm."
Đương nhiên, Phượng Minh nếu là làm Tề Thiện ủy khuất, chỉ sợ nam nhân anh quốc công phủ có thể chặt hắn làm hai.
Đức phi trong lòng cảm thấy thú vị, sau lại nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọngnói, "Về phần biểu muội ở Dương gia của người, ngày sau không cần thân cận, miễn cho hỏng thể diện của ngươi!"
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của mẫu phi, Phượng Minh theo bản nhìn về phía ngoài cung, cảm thấy một câu của mẫu phi nhà mình so với tuyết tháng 6 còn lạnh hơn.
hắn quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn!
Danh sách chương