Editor: Kim Chi
"Nhìn trúng Thịnh biểu đệ nhà cậu." Trần Hoàn thấy Túc vương phi vẻ mặt khó hiểu, liền nhỏ giọng nói: "Đại thọ lần này của thái phu nhân, chỉ sợ bà bà cũng muốn đến chúc."
"Si tâm vọng tưởng!" Túc vương phi nghe thấy Vương gia vậy mà lại còn có hy vọng xa vời như vậy, bật cười, vỗ bàn lạnh lùng nói: "Nam tử nhà chúng ta, còn chưa đến lượt nàng tùy chọn đâu!" Tề Thịnh là con út anh quốc công, thuở nhỏ được sủng ái nhất, không nói anh quốc công, chỉ nói Túc vương phi, cũng sẽ không để hắn kết thân cùng cái người sa cơ thất thế như vậy. Nghĩ đến đây, Túc vương phi mộtlần nữa lắc đầu cười lạnh: "Nhà chồng này của ngươi, thật không rõ đầu óc ở đâu, thế mà còn có thể có chức vị? thật làm ta mở mang tầm mắt!" Cũng không sợ mất đầu sao?!
Trần Hoàn chỉ trầm ngâm không nói.
Nếu có trí tuệ, sẽ làm viên quan tép riu hai ba mươi năm, đến khi nữ hài nhi được tiến cung mới thể hiện? Đây là đang tính kế nhà dòng dõi như vậy,vì là nhà cậu ruột nàng, cũng không so đo. Đổi lại thế gia nhà người ta, sớm lau sạch Vương gia không còn một mảnh. Nay đầu óc đã có tiền sử không tốt, còn nhất định muốn nhập kinh nơi nơi mất mặt, nếu nàng không may gả vào làm tức phụ cái nhà này, còn có thể xem diễn kịch.
"Nếu đến lúc đó bà bà ta có làm gì va chạm, kính xin dì cùng cậy không lấy làm phiền lòng." Cho dù là vì con trai của mình, Trần Hoàn cũng không muốn ngồi chờ chết, bồi đám người kia tung tăng nhảy nhót làm người ta lên án, lúc này chỉ thỉnh cầu nói với Túc vương phi: "Chuyện trong cung, chúng ta người nhỏ, lời nhẹ, ta cùng với muội cũng không thân cận." nói lời này ánh mắt hướng tới A Nguyên tỏ ý xin lỗi, lại vẫn nói: "Muốn ta từ nơi này đi cửa sau, chỉ sợ là không thể, ta chỉ nghĩ an phận thủ thường, nuôi lớn con trai ta, không phát sinh chuyện gì là được."
Túc vương phi thấy cháu ngoại hiểu chuyện minh bạch, cũng thật vui mừng, nhưng vẫn thấy nàng bị ủy khuất, lại nghe Trần Hoàn thấy giọng nói: "Dì chớ ra mặt vì ta, bằng không các nàng biết trong lòng dì cậu có ta, về sau yêu cầu càng nhiều." Nàng chỉ nghĩ khoác áo da dê mà sông, chỉ cần phu quân của nàng còn toàn tâm toàn ý với nàng, mệt nhọc cũng có là gì, nhưng mà chịu thua thiệt nữa, cũng khôngthể để dì cậu liên lụy mới phải.
Cậu cùng dì, cũng không thiếu nàng.
"Ngươi hiểu chuyện như vậy, ta thật đau lòng." Túc vương phi vỗ vỗ tay Trần Hoàn, vẫn nói: "Chỉ là tỷ tỷ tính tình nóng nảy khác hẳn ngươi, không biết là giống ai." Vị nhị tỷ kia của nàng, quả nhiên là mềm như bún, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nếu không phải gả cho một phu quân có lương tâm, đã sớm an vị dưới mồ, nào còn có thể hưởng phúc đến bây giờ chứ? Thấy Trần Hoàn mỉm cười, nàng chỉ nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ mong rất nhiều, nhưng mà dì còn muốn nói với ngươi, nếu Vương gia thật sự khắt khe với ngươi, chớ quanh co, phủ anh quốc công, nhất định sẽ ra mặt cho ngươi."
"Mẫu thân năm đó nói qua, ta là huyết mạch Tề gia, cậu dì vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ta." Đôi mắt Trần Hoàn phiếm hồng, sau cố cười nói: "Vào kinh cũng đã nhiều ngày, trong kinh người người nhìn vào phú quý phong lưu, nội bộ không biết dơ bẩn đến bao nhiêu, chỉ có nhà chúng ta, thái thái bình bình, làm lòng người an nhiên." Nhà người ngoài như chọi với phượng hoàng, nào có tốt đẹp được như phủ anhquốc công? nói tới cái này, Trần Hoàn cũng cảm thấy bản thân mình thập phần may mắn.
"Nếu năm đó..." Túc vương phi có chút buồn bã.
A Nguyên dỏng lỗ tai lên nghe, chỉ cảm thấy vị biểu tỷ này là người tốt không sai, hơn nữa cũng khôngcó yếu đuối, cũng có tính toán của mình, có thể sống tốt qua ngày, trong lòng vốn thân cận nhà mẹ đẻ, nàng liền cười hì hì túm tay Trần Hoàn hỏi: "Nay, ta cũng có cháu trai sao?" Thấy khóe miệng Trần Hoàn hơi co rút, gần như không thể duy trì sự đạm nhạt nữa, nàng ra vẻ lão khí hoành thù (như ông cụ non) nói: "Ta làm dì, nên tặng cháu trai ngoại lễ gặp mặt." Với cháu trai ngoại của nhỏ hơn một tuổi, dáng vẻ công chúa điện hạ hoàn toàn không chút áp lực.
Nàng muốn trưởng bối đã lâu lắm rồi.
Nhìn mặt bánh bao béo ú của A Nguyên, Túc vương phi thực bất đắc dĩ, lại thấy Trần Hoàn vừa tâm ý của bản thân, liền lưu nàng lại ăn cơm, sau giờ ngọ, phu quân Trần Hoàn, đường huynh Vương quý nhân vẻ mặt kinh sợ tới đón người, cũng không biết phía trước, huynh đệ Phượng Khanh nói gì đó với hắn. Chỉ là vị biểu tỷ phu tiện nghi này nhìn thấy Trần Hoàn, giống như nhìn thấy cứu tinh, ân cần mà dẫn dắt thê tử đi, A Nguyên đã cách xa xa, liền thấy bộ dạng vị này có vẻ rất kính sợ Túc vương phủ, trong lòng tò mò không biết Phượng Khanh đã nói gì với hắn, mà mỹ nhân đại ca của nàng chỉ lắc lắc đầu cười cười, thế nào cũng không chịu nhiều lời với nàng.
A Dung dưới sự giám sát của Phượng Khanh, chỉ ngồi ở một bên xem bảng chữ mẫu lúc rảnh rỗi của A Nguyên, lại có chút không có ý tốt gọi A Nguyên lại đây, nắm chính tay nàng viết vài chữ, gương mặt nhàn nhã thoải mái, hoàn toàn không cảm thấy việc vây bé mập này tỏng ngực có gì không ổn. Chung quy, trước đây ôm đều đã ôm qua, như này có tính là gì chứ? Bản thân A Nguyên cũng thích thanh hương nhàn nhạt cùng khí mát lạnh trong ngực A Dung, huống hồ A Dung đúng là mỹ nhân, công chúa điện hạ từ trước đến giờ đều phân biệt đối xử với mỹ nhân.
Phượng Khanh dở khóc dở cười nhìn hai người đĩnh đạc như vậy, vừa cảm thấy chính mình dẫn sói vào nhà, vừa cảm thấy bực mình. Túc vương phi lại mong hai đứa nhỏ càng thân cận càng tốt, kéo các nhi tử đi không cho phá hư chuyện tốt. Đến buổi tối, thẳng đến khi Túc vương trở về, A Dung lặng lẽ cảm ơn vị lão nhạc phụ đã châm chước này, rồi mới buông tay áo chậm rãi rời đi, chỉ còn lại Phượng khanh sững sờ gãi gãi đầu nhìn cây trâm trên tóc A Nguyên mà nhảy dựng lên.
Mấy ngày tự tại, đã đến đại thọ thái phu nhân anh quốc công.
Bởi Túc vương phi luôn coi vị thái phu nhân như mẹ, mấy ngày nay đối với thọ lễ phá lệ để bụng. A Nguyên thấy Túc vương phi cho người chuẩn bị mấy xe thọ lễ, mì trường thọ bình phong kim Phật mọi thứ câu toàn, xong xuôi mới theo Túc vương phi cùng đi ra, chuẩn bị hướng đến phủ anh quốc công.
Mới vừa ra khỏi cửa, A Nguyên liền thấy xen lẫn bên trong đám ca ca là Phượng Minh, thấy vị tứ hoàng huynh này vẻ mặt ngại ngùng, mặc một thân thường phục xanh ngọc, phá lệ anh khí bừng bừng, chợt cảm giác có chút không tốt, đi qua, ngẩng đầu hỏi: "Tứ hoàng huynh cũng đi theo chúng ta?!" Gia yến đại thọ thái phu nhân, vị này đến xem náo nhiệt cái gì? Cũng đâu thân cận lắm!
Phượng Minh đỏ mặt, nhưng mà nghĩ tức phụ vẫn quan trọng nhất, da mặt dày nói: "Thái phu nhân là trưởng bối của vương thúc, vậy dĩ nhiên cũng là trưởng bối của ta, làm vãn bối, làm sao có thể khôngchúc thọ thái phu nhân?" nói xong, liền thấp giọng khụ một tiếng: "Ta, ta đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ, tuy không bao nhiêu tiền, nhưng là tâm ý của ta." hắn đã có cố vấn Đức phi, nàng cảm thấy đưa kim ngân thực quá tục khí, chỉ bảo Phượng Minh chuẩn bị vật phong nhã, lại đi trước ra chùa ngoài kinh tự tay cầu bùa bình an, tâm ý chu toàn mọi mặt, rồi mới dám lại đây.
A Nguyên há miệng thở dốc, cũng không làm Phượng Minh mang theo thọ lễ biến mất.
Bất khuất như vậy, cũng là chỗ tốt của tứ hoàng huynh nàng.
Chỉ hy vọng, cậu có thể bị lay động bởi tâm ý Phượng Minh. Chung quý, một hoàng tử, nguyện ý làm đến những việc này, quả thực rất khó.
Tề Thiện chẳng lẽ còn có thể lướt qua tâm ý Phượng Minh mà gả cho người bên ngoài? Chụp lấy Phượng Minh đã sợ sệt, A Nguyên chân tâm nói: "Tứ hoàng huynh lúc này đây, nhất định có thể làm cho cậu nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa." Nàng đương nhiên sẽ không nhắc tới Tề Thiện, chung quy tư tình trao nhận không phải thanh danh tốt.
Phượng Minh nghe hoàng muội chúc phúc, vẻ mặt sáng rọi, tựa hồ cao hứng muốn tung bay.
"Nữ hài nhi Tề gia đều là tai họa!" Túc vương mắt thấy Phượng Minh phấn đấu quên mình nhảy vào hố lửa, lại nghĩ nghĩ đến mình, cảm khái một tiếng.
Phát ra từ tâm can!
Túc vương phi hung dữ nhìn lại, Túc vương lại nghĩ tới thư phòng thê lương kia, chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, nhịn xuống lười thật lòng của mình.
Có Phượng Minh, đội ngũ Túc vương phủ thật đẹp mắt.
một đường trùng trùng điệp điệp đến phủ anh quốc công, liền thấy lúc này của lớn phủ quốc công mở rộng, anh quốc công tự mình đứng ở cửa, đón tiếp mọi người vào, mỉm cười chào hỏi với phu thê Túc vương, lại thấy Phượng Minh, sắc mặt có chút vi diệu, cũng không để Phượng Minh rời đi, chỉ cảm ơn lễ vật của hắn, thấy Phượng Minh run rẩy lấy ra bùa bình an của mình, nghe được đây là chính hắn cầu trước Phật, mặt khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Phượng Minh cũng có chút không giống xưa.
"Chẳng lẽ tứ hoàng huynh cầu một cái bùa bình an?" A nguyên nhỏ giọng hỏi.
"không phải." Trong phủ giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, nha đầu tiểu tư (nô tài) đều gấp rút bận rộn, Phượng Minh nhìn xung quanh, thấy không có thân ảnh Tề Thiện, liền thất vọng chút, lúc này thấp giọng nói: "Ta mang bùa trong chùa trở về, chỉ là chỉ có năm cái, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mẫu phi, cuối cùng..." trước đối mắt bé mập trừng lên, có chút chột dạ nói: "không có!"
"Ta sẽ nhớ kỹ!" A Nguyên mặt bánh bao buông một câu thoại kinh điển, thấy Phượng Minh nháy mắt mềm nhũn, nói với mình vô số lời hay, ưng thuận vô số điều, rồi mới hài lòng buông tha hắn, chỉ hừ hừ nói: "Đây là để hoàng huynh biết, bùa bình an, quả thực càn nhiều càng tốt."
"Hoàng muội nói phải." Phượng Minh sợ bé mập này, cười làm lành nói.
A Nguyên ưỡn cái bụng nhỏ của mình, Phượng Minh đằng sau thành thật theo sát, càng làm nàng cảm thấy bản thân uy vũ hơn. một bước uy vũ này, liền uy vũ đến viện thái phu nhân, từ từ xa, đã thấy mộtmùi hương ngọt ngào tỏa lại đây, làm A Nguyên rút ra cái mũi nhỏ lần theo hương thơm này mà đi, thấy phòng ở của thái phu nhân, cũng không cần nha đầu một bên vén mành, tự mình tiến vào, thấy bên trong chỉ có vài vị dì mợ, bên trên còn có một thanh biên tuấn tú trò chuyện cùng thái phu nhân mộtthân hồng y, chỉ hét lớn: "A Nguyên chúc mừng đại thọ ngoại tổ mẫu!"
nói xong, liền chạy đến bên người thái phu nhân, móng vuốt nhỏ chắp lại nói: " Đại ngoại tổ mẫu phúc như đông hải trường lưu thủy, thọ tỷ nam sơn bất lão tùng*, hằng năm đều có ngày như hôm nay nha!" Nhanh nhẹ trôi chảy như vậy, lại là một bé mập hiếu thảo, một vòng trai gái trong phòng đều bật cười.
Phúc như đông hải trường lưu thủy/ Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Phúc tựa biển đông dòng chảy mãi/ thọ sánh non nam tùng không già.
"Con của ta." Thái phu nhân thấy hiếm lạ không chịu được, ôm A Nguyên thật chặt một lát mới luyến tiếc buông tay ra.
A nguyên xong xuôi mới thỉnh an nhóm dì mợ, lại có phu thê Túc vương dẫn mấy nam hài nhi tiến vào, bái thọ thái phu nhân, hậu viện đều là nữ quyến, Túc vương liền đi trước ra ngoài, chỉ để Túc vương phi cùng nhi tử khuê nữ ở lại hầu hạ dưới gối thái phu nhân. trong này, Phượng Minh không thỉnh tự tự nhiên dễ khiến người khác chú ý, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ôn hòa của thái nhân liền cố gắng hít sâu, muốn cho lão tổ mẫu một ấn tượng tốt về Phượng Minh, thời điểm Thành vương điện hạ đangmuốn dùng bùa bình an đánh bóng tương lai tổ mẫu yêu quý, chợt nghe bên ngoài có nha đầu cất giọng nói.
"Thuận vương điện hạ tới mừng thọ lão thái thái."
"Nhìn trúng Thịnh biểu đệ nhà cậu." Trần Hoàn thấy Túc vương phi vẻ mặt khó hiểu, liền nhỏ giọng nói: "Đại thọ lần này của thái phu nhân, chỉ sợ bà bà cũng muốn đến chúc."
"Si tâm vọng tưởng!" Túc vương phi nghe thấy Vương gia vậy mà lại còn có hy vọng xa vời như vậy, bật cười, vỗ bàn lạnh lùng nói: "Nam tử nhà chúng ta, còn chưa đến lượt nàng tùy chọn đâu!" Tề Thịnh là con út anh quốc công, thuở nhỏ được sủng ái nhất, không nói anh quốc công, chỉ nói Túc vương phi, cũng sẽ không để hắn kết thân cùng cái người sa cơ thất thế như vậy. Nghĩ đến đây, Túc vương phi mộtlần nữa lắc đầu cười lạnh: "Nhà chồng này của ngươi, thật không rõ đầu óc ở đâu, thế mà còn có thể có chức vị? thật làm ta mở mang tầm mắt!" Cũng không sợ mất đầu sao?!
Trần Hoàn chỉ trầm ngâm không nói.
Nếu có trí tuệ, sẽ làm viên quan tép riu hai ba mươi năm, đến khi nữ hài nhi được tiến cung mới thể hiện? Đây là đang tính kế nhà dòng dõi như vậy,vì là nhà cậu ruột nàng, cũng không so đo. Đổi lại thế gia nhà người ta, sớm lau sạch Vương gia không còn một mảnh. Nay đầu óc đã có tiền sử không tốt, còn nhất định muốn nhập kinh nơi nơi mất mặt, nếu nàng không may gả vào làm tức phụ cái nhà này, còn có thể xem diễn kịch.
"Nếu đến lúc đó bà bà ta có làm gì va chạm, kính xin dì cùng cậy không lấy làm phiền lòng." Cho dù là vì con trai của mình, Trần Hoàn cũng không muốn ngồi chờ chết, bồi đám người kia tung tăng nhảy nhót làm người ta lên án, lúc này chỉ thỉnh cầu nói với Túc vương phi: "Chuyện trong cung, chúng ta người nhỏ, lời nhẹ, ta cùng với muội cũng không thân cận." nói lời này ánh mắt hướng tới A Nguyên tỏ ý xin lỗi, lại vẫn nói: "Muốn ta từ nơi này đi cửa sau, chỉ sợ là không thể, ta chỉ nghĩ an phận thủ thường, nuôi lớn con trai ta, không phát sinh chuyện gì là được."
Túc vương phi thấy cháu ngoại hiểu chuyện minh bạch, cũng thật vui mừng, nhưng vẫn thấy nàng bị ủy khuất, lại nghe Trần Hoàn thấy giọng nói: "Dì chớ ra mặt vì ta, bằng không các nàng biết trong lòng dì cậu có ta, về sau yêu cầu càng nhiều." Nàng chỉ nghĩ khoác áo da dê mà sông, chỉ cần phu quân của nàng còn toàn tâm toàn ý với nàng, mệt nhọc cũng có là gì, nhưng mà chịu thua thiệt nữa, cũng khôngthể để dì cậu liên lụy mới phải.
Cậu cùng dì, cũng không thiếu nàng.
"Ngươi hiểu chuyện như vậy, ta thật đau lòng." Túc vương phi vỗ vỗ tay Trần Hoàn, vẫn nói: "Chỉ là tỷ tỷ tính tình nóng nảy khác hẳn ngươi, không biết là giống ai." Vị nhị tỷ kia của nàng, quả nhiên là mềm như bún, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Nếu không phải gả cho một phu quân có lương tâm, đã sớm an vị dưới mồ, nào còn có thể hưởng phúc đến bây giờ chứ? Thấy Trần Hoàn mỉm cười, nàng chỉ nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ mong rất nhiều, nhưng mà dì còn muốn nói với ngươi, nếu Vương gia thật sự khắt khe với ngươi, chớ quanh co, phủ anh quốc công, nhất định sẽ ra mặt cho ngươi."
"Mẫu thân năm đó nói qua, ta là huyết mạch Tề gia, cậu dì vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ta." Đôi mắt Trần Hoàn phiếm hồng, sau cố cười nói: "Vào kinh cũng đã nhiều ngày, trong kinh người người nhìn vào phú quý phong lưu, nội bộ không biết dơ bẩn đến bao nhiêu, chỉ có nhà chúng ta, thái thái bình bình, làm lòng người an nhiên." Nhà người ngoài như chọi với phượng hoàng, nào có tốt đẹp được như phủ anhquốc công? nói tới cái này, Trần Hoàn cũng cảm thấy bản thân mình thập phần may mắn.
"Nếu năm đó..." Túc vương phi có chút buồn bã.
A Nguyên dỏng lỗ tai lên nghe, chỉ cảm thấy vị biểu tỷ này là người tốt không sai, hơn nữa cũng khôngcó yếu đuối, cũng có tính toán của mình, có thể sống tốt qua ngày, trong lòng vốn thân cận nhà mẹ đẻ, nàng liền cười hì hì túm tay Trần Hoàn hỏi: "Nay, ta cũng có cháu trai sao?" Thấy khóe miệng Trần Hoàn hơi co rút, gần như không thể duy trì sự đạm nhạt nữa, nàng ra vẻ lão khí hoành thù (như ông cụ non) nói: "Ta làm dì, nên tặng cháu trai ngoại lễ gặp mặt." Với cháu trai ngoại của nhỏ hơn một tuổi, dáng vẻ công chúa điện hạ hoàn toàn không chút áp lực.
Nàng muốn trưởng bối đã lâu lắm rồi.
Nhìn mặt bánh bao béo ú của A Nguyên, Túc vương phi thực bất đắc dĩ, lại thấy Trần Hoàn vừa tâm ý của bản thân, liền lưu nàng lại ăn cơm, sau giờ ngọ, phu quân Trần Hoàn, đường huynh Vương quý nhân vẻ mặt kinh sợ tới đón người, cũng không biết phía trước, huynh đệ Phượng Khanh nói gì đó với hắn. Chỉ là vị biểu tỷ phu tiện nghi này nhìn thấy Trần Hoàn, giống như nhìn thấy cứu tinh, ân cần mà dẫn dắt thê tử đi, A Nguyên đã cách xa xa, liền thấy bộ dạng vị này có vẻ rất kính sợ Túc vương phủ, trong lòng tò mò không biết Phượng Khanh đã nói gì với hắn, mà mỹ nhân đại ca của nàng chỉ lắc lắc đầu cười cười, thế nào cũng không chịu nhiều lời với nàng.
A Dung dưới sự giám sát của Phượng Khanh, chỉ ngồi ở một bên xem bảng chữ mẫu lúc rảnh rỗi của A Nguyên, lại có chút không có ý tốt gọi A Nguyên lại đây, nắm chính tay nàng viết vài chữ, gương mặt nhàn nhã thoải mái, hoàn toàn không cảm thấy việc vây bé mập này tỏng ngực có gì không ổn. Chung quy, trước đây ôm đều đã ôm qua, như này có tính là gì chứ? Bản thân A Nguyên cũng thích thanh hương nhàn nhạt cùng khí mát lạnh trong ngực A Dung, huống hồ A Dung đúng là mỹ nhân, công chúa điện hạ từ trước đến giờ đều phân biệt đối xử với mỹ nhân.
Phượng Khanh dở khóc dở cười nhìn hai người đĩnh đạc như vậy, vừa cảm thấy chính mình dẫn sói vào nhà, vừa cảm thấy bực mình. Túc vương phi lại mong hai đứa nhỏ càng thân cận càng tốt, kéo các nhi tử đi không cho phá hư chuyện tốt. Đến buổi tối, thẳng đến khi Túc vương trở về, A Dung lặng lẽ cảm ơn vị lão nhạc phụ đã châm chước này, rồi mới buông tay áo chậm rãi rời đi, chỉ còn lại Phượng khanh sững sờ gãi gãi đầu nhìn cây trâm trên tóc A Nguyên mà nhảy dựng lên.
Mấy ngày tự tại, đã đến đại thọ thái phu nhân anh quốc công.
Bởi Túc vương phi luôn coi vị thái phu nhân như mẹ, mấy ngày nay đối với thọ lễ phá lệ để bụng. A Nguyên thấy Túc vương phi cho người chuẩn bị mấy xe thọ lễ, mì trường thọ bình phong kim Phật mọi thứ câu toàn, xong xuôi mới theo Túc vương phi cùng đi ra, chuẩn bị hướng đến phủ anh quốc công.
Mới vừa ra khỏi cửa, A Nguyên liền thấy xen lẫn bên trong đám ca ca là Phượng Minh, thấy vị tứ hoàng huynh này vẻ mặt ngại ngùng, mặc một thân thường phục xanh ngọc, phá lệ anh khí bừng bừng, chợt cảm giác có chút không tốt, đi qua, ngẩng đầu hỏi: "Tứ hoàng huynh cũng đi theo chúng ta?!" Gia yến đại thọ thái phu nhân, vị này đến xem náo nhiệt cái gì? Cũng đâu thân cận lắm!
Phượng Minh đỏ mặt, nhưng mà nghĩ tức phụ vẫn quan trọng nhất, da mặt dày nói: "Thái phu nhân là trưởng bối của vương thúc, vậy dĩ nhiên cũng là trưởng bối của ta, làm vãn bối, làm sao có thể khôngchúc thọ thái phu nhân?" nói xong, liền thấp giọng khụ một tiếng: "Ta, ta đã chuẩn bị lễ vật mừng thọ, tuy không bao nhiêu tiền, nhưng là tâm ý của ta." hắn đã có cố vấn Đức phi, nàng cảm thấy đưa kim ngân thực quá tục khí, chỉ bảo Phượng Minh chuẩn bị vật phong nhã, lại đi trước ra chùa ngoài kinh tự tay cầu bùa bình an, tâm ý chu toàn mọi mặt, rồi mới dám lại đây.
A Nguyên há miệng thở dốc, cũng không làm Phượng Minh mang theo thọ lễ biến mất.
Bất khuất như vậy, cũng là chỗ tốt của tứ hoàng huynh nàng.
Chỉ hy vọng, cậu có thể bị lay động bởi tâm ý Phượng Minh. Chung quý, một hoàng tử, nguyện ý làm đến những việc này, quả thực rất khó.
Tề Thiện chẳng lẽ còn có thể lướt qua tâm ý Phượng Minh mà gả cho người bên ngoài? Chụp lấy Phượng Minh đã sợ sệt, A Nguyên chân tâm nói: "Tứ hoàng huynh lúc này đây, nhất định có thể làm cho cậu nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa." Nàng đương nhiên sẽ không nhắc tới Tề Thiện, chung quy tư tình trao nhận không phải thanh danh tốt.
Phượng Minh nghe hoàng muội chúc phúc, vẻ mặt sáng rọi, tựa hồ cao hứng muốn tung bay.
"Nữ hài nhi Tề gia đều là tai họa!" Túc vương mắt thấy Phượng Minh phấn đấu quên mình nhảy vào hố lửa, lại nghĩ nghĩ đến mình, cảm khái một tiếng.
Phát ra từ tâm can!
Túc vương phi hung dữ nhìn lại, Túc vương lại nghĩ tới thư phòng thê lương kia, chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi mình, nhịn xuống lười thật lòng của mình.
Có Phượng Minh, đội ngũ Túc vương phủ thật đẹp mắt.
một đường trùng trùng điệp điệp đến phủ anh quốc công, liền thấy lúc này của lớn phủ quốc công mở rộng, anh quốc công tự mình đứng ở cửa, đón tiếp mọi người vào, mỉm cười chào hỏi với phu thê Túc vương, lại thấy Phượng Minh, sắc mặt có chút vi diệu, cũng không để Phượng Minh rời đi, chỉ cảm ơn lễ vật của hắn, thấy Phượng Minh run rẩy lấy ra bùa bình an của mình, nghe được đây là chính hắn cầu trước Phật, mặt khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Phượng Minh cũng có chút không giống xưa.
"Chẳng lẽ tứ hoàng huynh cầu một cái bùa bình an?" A nguyên nhỏ giọng hỏi.
"không phải." Trong phủ giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, nha đầu tiểu tư (nô tài) đều gấp rút bận rộn, Phượng Minh nhìn xung quanh, thấy không có thân ảnh Tề Thiện, liền thất vọng chút, lúc này thấp giọng nói: "Ta mang bùa trong chùa trở về, chỉ là chỉ có năm cái, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, mẫu phi, cuối cùng..." trước đối mắt bé mập trừng lên, có chút chột dạ nói: "không có!"
"Ta sẽ nhớ kỹ!" A Nguyên mặt bánh bao buông một câu thoại kinh điển, thấy Phượng Minh nháy mắt mềm nhũn, nói với mình vô số lời hay, ưng thuận vô số điều, rồi mới hài lòng buông tha hắn, chỉ hừ hừ nói: "Đây là để hoàng huynh biết, bùa bình an, quả thực càn nhiều càng tốt."
"Hoàng muội nói phải." Phượng Minh sợ bé mập này, cười làm lành nói.
A Nguyên ưỡn cái bụng nhỏ của mình, Phượng Minh đằng sau thành thật theo sát, càng làm nàng cảm thấy bản thân uy vũ hơn. một bước uy vũ này, liền uy vũ đến viện thái phu nhân, từ từ xa, đã thấy mộtmùi hương ngọt ngào tỏa lại đây, làm A Nguyên rút ra cái mũi nhỏ lần theo hương thơm này mà đi, thấy phòng ở của thái phu nhân, cũng không cần nha đầu một bên vén mành, tự mình tiến vào, thấy bên trong chỉ có vài vị dì mợ, bên trên còn có một thanh biên tuấn tú trò chuyện cùng thái phu nhân mộtthân hồng y, chỉ hét lớn: "A Nguyên chúc mừng đại thọ ngoại tổ mẫu!"
nói xong, liền chạy đến bên người thái phu nhân, móng vuốt nhỏ chắp lại nói: " Đại ngoại tổ mẫu phúc như đông hải trường lưu thủy, thọ tỷ nam sơn bất lão tùng*, hằng năm đều có ngày như hôm nay nha!" Nhanh nhẹ trôi chảy như vậy, lại là một bé mập hiếu thảo, một vòng trai gái trong phòng đều bật cười.
Phúc như đông hải trường lưu thủy/ Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Phúc tựa biển đông dòng chảy mãi/ thọ sánh non nam tùng không già.
"Con của ta." Thái phu nhân thấy hiếm lạ không chịu được, ôm A Nguyên thật chặt một lát mới luyến tiếc buông tay ra.
A nguyên xong xuôi mới thỉnh an nhóm dì mợ, lại có phu thê Túc vương dẫn mấy nam hài nhi tiến vào, bái thọ thái phu nhân, hậu viện đều là nữ quyến, Túc vương liền đi trước ra ngoài, chỉ để Túc vương phi cùng nhi tử khuê nữ ở lại hầu hạ dưới gối thái phu nhân. trong này, Phượng Minh không thỉnh tự tự nhiên dễ khiến người khác chú ý, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt ôn hòa của thái nhân liền cố gắng hít sâu, muốn cho lão tổ mẫu một ấn tượng tốt về Phượng Minh, thời điểm Thành vương điện hạ đangmuốn dùng bùa bình an đánh bóng tương lai tổ mẫu yêu quý, chợt nghe bên ngoài có nha đầu cất giọng nói.
"Thuận vương điện hạ tới mừng thọ lão thái thái."
Danh sách chương