Lúc Vệ Sách đến hủy hôn, ta đang may áo cưới.

Tay phải vừa bị kim đâm vào, máu chảy ra, Vệ Sách lại không nhìn thấy một cái.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mở miệng ra là lời chất vấn: “Nghe Doãn Sở nói, cô đuổi tỳ nữ bên cạnh muội ấy ra khỏi phủ rồi?”

Doãn Sở là thứ muội của ta.

Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không cưới người khác nữa, chuyện quản lý gia đình rơi lên người ta.

Ta gật đầu: “Tỳ nữ đó năm lần bảy lượt trộm đồ trong phủ, thậm chí còn hạ…”

Ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Vệ Sách hung hăng cắt ngang.

“Phụ thân nàng ta bệnh, trộm đồ chỉ vì muốn gom tiền chữa bệnh cho phụ thân thôi.”

“Cô đuổi nàng ta đi chẳng khác nào chặt đường kiếm sống của cả nhà nàng ta.”

Hắn nhíu mày nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Thịnh Vu, từ khi nào mà cô đã trở nên tàn nhẫn như vậy?”

Ta muốn nói rõ nguyên nhân thì tiếng kêu sợ hãi của thứ muội chợt vang lên vào lúc này.

Vệ Sách không hề suy nghĩ, xoay người bước ra khỏi cửa.

Thứ muội ngã ngồi ở cửa ra vào, trên cánh tay có một đường vết thương, đang chảy máu.

Vệ Sách lập tức khom lưng xem xét vết thương, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Đây là làm sao vậy?”

“Này, do tên nhóc này cào đó.”

Thứ muội đau đến mức hít vào một hơi, hất cằm về phía con mèo bên cạnh.

Vệ Sách cúi đầu lau vết thương cho nó: “Vậy lát nữa ta sẽ bắt con mèo này tới trút giận cho muội.”

Bọn họ kề sát gần nhau, thứ muội tiện thể dựa vào lòng Vệ Sách, cong đôi mắt sáng cười lên, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Đừng mà, mèo con đáng yêu biết bao, ta phải nuôi cho tốt.”

Vệ Sách bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nó: “Muội đó, thật là giống tỷ tỷ muội trước kia.”

Ta nhìn từ xa xa, chợt cảm thấy bọn họ hình như mới là người yêu đã đính hôn.

Thứ muội như nghĩ tới điều gì đó, lén lút liếc mắt nhìn ta, kéo lấy tay áo Vệ Sách.

“Huynh có thể cầu tình giúp tỳ nữ của ta không? Em ấy đã đi theo ta nhiều năm rồi, ta không muốn em ấy đi.”

“Đích tỷ nghe lời huynh nhất, nếu huynh cầu tình tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Nó nói xong thì vành mắt dần đỏ lên, đong đầy nước mắt.

Vệ Sách nhìn về phía ta, chậm rãi mở miệng: “A Vu, nghe thấy chưa? Nếu nàng đồng ý thì hôn ước này sẽ tiếp tục.”

Ta có chút ngỡ ngàng, siết chặt ống tay áo nhẹ giọng hỏi hắn: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hắn nhất thời không nói gì, chỉ là bàn tay ôm thứ muội lại siết chặt, lần này trực tiếp ôm nó vào lòng.

“Vậy thì ta sẽ hủy hôn. Ta không thể nào cưới một cô gái tâm tư độc ác làm thê tử được.”

Ta hơi lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.

Hình như hắn quên rồi, cái mạng này của hắn vẫn là do đứa ác độc ta đây cứu về đấy.

*

Năm mười hai tuổi đó, Vệ Sách với thương tích chằng chịt ngã trước cửa Thịnh gia.

Hắn chỉ còn lại một hơi, ôm chân ta cầu xin ta cứu hắn.

Thứ muội nói với ta đây là thứ xui xẻo, bảo ta đá hắn đi.

Ta nhận Dược Vương làm thầy, từ nhỏ đã học y thuật, nhất thời động lòng trắc ẩn, đưa hắn vào phủ.

Sau khi về phủ bắt mạch thì mới phát hiện ra vết thương của hắn quá nặng, có lẽ sẽ không sống được đến khi trời sáng.

Ta vốn muốn chôn cất hắn đàng hoàng, nhưng hắn lại nắm chặt tay ta, ý chí cầu sinh mãnh liệt khiến ta có chút không đành lòng.

Trước khi sư phụ về cõi tiên đã để lại cho ta hai viên thuốc cứu mạng, nói là có thể khiến cho người thương nặng sắp mất sống lại.

Do dự mãi, ta đã cho hắn uống muốn viên.

Sợ không để ý thì hắn sẽ tắt thở, ta nhẹ giọng ngâm nga đồng dao, trông chừng hắn cả đêm.

Khi trời sáng, cổ họng ta đã khàn đi, mà hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Sau khi Vệ Sách tỉnh lại thì nói mình mất trí nhớ, ngày ngày đi theo sau ta, muốn làm gã sai vặt cho ta.

Mẫu thân ngầm cho phép, để mặc cho ta và hắn cả ngày cùng nhau chơi thả diều bắt bướm.

Lúc đó Vệ Sách nói, ta là cô gái tươi đẹp nhất hắn từng gặp.

Một năm sau, người Vệ gia tìm tới, muốn dẫn Vệ Sách về.

Thì ra hắn là thứ tử trong nhà, bị đích mẫu hãm hại, Vệ gia không quan tâm.

Bây giờ huynh trưởng của hắn bị bệnh sốt rét mất mạng, Vệ gia chỉ còn lại một mình hắn là nam đinh nên trông mong đến nhận.

Vệ Sách quay về không bao lâu thì Vệ gia tới nhà cầu hôn.

Mẫu thân cảm thấy phẩm tính của Vệ Sách tốt nên đã đồng ý hôn sự này.

Ta luôn cho rằng, sau này lớn lên gả cho Vệ Sách là một việc như nước chảy thành sông.

Không ngờ rằng, biến số lại xuất hiện.

*

Tin tức Vệ Sách muốn hủy hôn truyền đến tai phụ thân.

Phụ thân giận dữ, chỉ vào Vệ Sách nói: “Gần đến ngày cưới lại đột nhiên hủy hôn, ngươi bảo mặt mũi Thịnh gia để đâu?”

Vệ Sách vô cùng kiên quyết: “Thịnh Vu thay đổi rồi, nàng ta không còn là A Vu ngây thơ hồn nhiên trước kia nữa.”

Vệ gia vô cớ hủy hôn, việc này đã lan truyền trên phố, trong lúc nhất thời mọi người bàn tán ầm ĩ.

“Nào có ai gần xuất giá rồi còn hủy hôn với người ta? Vệ gia làm việc không tử tế quá đó.”

“Đúng đó đúng đó, nghe nói lúc Vệ Sách gặp khó khăn còn được Thịnh gia che chở đấy.”

Lời đồn đại xôn xao, đều đồng cảm với ta mà chỉ trích Vệ gia.

Nhưng chưa được hai ngày, ta đã bị người ta mời đến nha môn, nói là có người kiện ta.

Lúc ta đến nha môn, cửa đã bị vây chật như nêm cối.

Nhìn thấy ta đến, đám người im lặng trong phút chốc, sau đó thì lời nói cay nghiệt liên tục phun ra.

“Tâm địa nàng ta độc ác như thế, chẳng trách Vệ gia muốn hủy hôn.”

Thì ra Vệ Sách không chịu nổi việc thanh danh bị sỉ nhục, đã bảo tỳ nữ của thứ muội viết ra lời chứng, nói ra đủ thứ lý do mà ta khắt khe với người hầu.

Hắn còn chỉ vào ta nói: “Mẫu thân Thịnh Vu chưa thể dạy nàng ta dịu dàng ngoan ngoãn lương thiện thì đã mất sớm. Một trưởng nữ mất mẹ như nàng ta, nằm trong phạm vi năm điều không được cưới.”

“Trước kia ta nghĩ nàng ta lương thiện nên chấp nhận hôn sự này. Ai ngờ nàng ta ương ngạnh lộng quyền, bắt nạt thứ muội, ngược đãi tỳ nữ.”

Hắn nói như chuyện đương nhiên: “Có lẽ là nàng ta không có mẹ ruột dạy bảo nên phẩm tính mới trở nên quái đản. Cô gái như vậy, nhà ta tuyệt đối không cưới được.”

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích chuyện tỳ nữ của thứ muội trộm cắp và bỏ thuốc ta, lại lấy ra bằng chứng.

Vệ Sách ngẩn ra, nhìn về phía thứ muội: “Sao muội không nói với ta chuyện bỏ thuốc?”

Thứ muội ra vẻ mờ mịt lắc đầu: “Ta đâu có biết.”

Nhưng cho dù ta thắng kiện thì mọi người vẫn chỉ trỏ ta, nói ta không có mẹ dạy, không học được sự dịu dàng ngoan ngoãn của phụ nữ, lúc này mới khiến Vệ Sách sinh chán ghét.

Vệ Sách còn cao giọng tuyên bố, nói hắn muốn cưới thứ muội.

Thứ muội cảm động đến mức khóc sướt mướt, dáng vẻ yếu đuối như bông hoa trắng nhỏ.

ngay sau đó có người đàn bà dạy bảo con gái mình: “Con phải dịu dàng ngoan ngoãn một chút, nếu không sau này bị người ta hủy hôn giống vị tỷ tỷ này thì đời này tiêu rồi.”

Thanh danh của ta bị hủy rồi, không ai chịu cưới ta nữa.

Những người trước kia khen ta đoan trang cẩn trọng, hiện tại đều nói ta hung hăng tàn nhẫn, thật sự không phải là người thích hợp để thành đôi.

Sau khi phụ thân biết được việc này thì thở dài: “Nếu như thật sự không gả đi được, vậy thì sau này vào miếu cầu phúc cho Thịnh gia đi.”

Ai ngờ chưa quá hai ngày, Hoắc gia đã mời bà mối đến cầu hôn cho Hoắc Chương.

Hoắc Chương là đại gian thần khét tiếng.

Phụ thân vốn không chịu, một là không dám đắc tội Hoắc gia, hai là sợ ta thật sự không có ai thèm cho nên mới đồng ý mối hôn sự này.

*

Ngày ta xuất giá từ Thịnh phủ, dân chúng chỉ vào ta nói:

“Cái loại gian thần như Hoắc Chương, vậy mà cũng có người bằng lòng gả.”

“Thịnh gia thật sự gấp lắm rồi, sợ con gái chết già trong nhà đó.”

Đám người cười rộ lên, ta yên lặng ngồi trong kiệu.

Đi được nửa đường thì kiệu hoa chợt dừng lại.

Có người kinh ngạc nói: “Đây không phải là Vệ tiểu Tướng quân sao?”

Ngọn gió vén màn kiệu lên, ta thấy Vệ Sách mặc áo giáp đỏ thẫm đi qua đám người, giục ngựa chạy đến.

Hắn miễn cưỡng dừng lại trước kiệu hoa của ta, thở dốc liên tục: “A Vu, đi theo ta.”

Ta ngồi trong kiệu bất động: “Đi đâu?”

“Con người Hoắc Chương đã quen đùa bỡn quyền mưu, ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho hắn được.”

Ta ngồi trong kiệu, run giọng hỏi hắn: “Vậy ngươi có biết, bây giờ ngoại trừ hắn thì không còn ai muốn cưới ta nữa không?”

“Còn có ta.” Hắn gần như không hề suy nghĩ, thốt ra: “Ta sẽ không để nàng không gả đi được.”

“Lúc đưa nàng lên công đường, ta đã tính toán cho nàng rồi, muốn sau này nạp nàng làm thiếp.”

Ta cho rằng tai mình có vấn đề, lặp lại lần nữa: “Làm thiếp?”

Hắn nói như chuyện đương nhiên: “Đúng vậy. Nàng và ta đã quen biết nhiều năm, ta làm sao không có chút tình cảm nào với nàng được chứ?”

“Chỉ là nàng cường thế quá, nếu như cưới nàng rồi lại nạp Doãn Sở, chỉ sợ Doãn Sở sẽ chịu thiệt thòi trong tay.”

“Bây giờ Doãn Sở làm thê, nàng làm thiếp. Nàng thấy trời sinh lương thiện, tuyệt đối sẽ không lén ra tay hại nàng như những chính thất khác, các nàng nhất định có thể sống yên ổn với nhau.”

Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ cảm thấy hoang đường.

Thì ra là hắn muốn hưởng phúc Tề nhân (*), lại sợ ta không an phận cho nên mới náo loạn ra màn kịch lớn như thế, chỉ vì để ta làm thiếp, thứ muội làm thê.

(*) Phúc Tề nhân (齐人之福): Người ta gọi tổ hợp một thê một thiếp là phúc Tề nhân, bắt nguồn từ “Tề nhân có một thê một thiếp”.

Ta đang muốn lên tiếng thì có người đã lạnh giọng nói trước ta một bước:

“Vệ tiểu Tướng quân đúng là có mặt mũi lớn ghê, đến cướp người thì thôi, còn muốn để thê tử của bản Đô đốc làm thiếp à?”

Hoắc Chương vừa nói ra, Vệ Sách không nói gì nữa, nhưng hắn vẫn không chịu nhường đường.

Hoắc Chương cười lạnh hỏi hắn: “Cứ muốn bản Đô đốc lấy roi đánh ngươi thì ngươi mới biết cút đi sao?”

Ai ngờ, Vệ Sách lại nói vô cùng chắc chắn: “Thịnh Vu đã đính hôn với ta nhiều năm, một lòng tưởng nhớ ta.”

“So với làm thê tử của ngươi, nàng ấy nguyện ý làm thiếp của ta hơn.”

“Ngươi vung đao cướp người yêu của người khác như vậy, là hành động bất nghĩa.”

Ta ở trong kiệu hoa nắm chặt lấy áo cưới, cố gắng áp chế sự xúc động muốn lao xuống cho hắn một bạt tai.

Hắn đâm bị thóc chọc bị gạo trước mặt vị hôn phu của ta như vậy, bảo ta sau khi qua cửa phải xử lý thế nào? “Ta không muốn.” Ta cao giọng nói: “Cho dù là làm thê tử của Vệ Sách ngươi, ta cũng không thèm làm.”

“Hai người các ngươi thứ tử kết đôi với thứ nữ, quả thật là tuyệt phối. Đích xuất như ta đây không dính vào lung tung đâu.”

Hoắc Chương không nói thêm nữa, chỉ giơ roi lên, xông về phía Vệ Chương.

“Ngươi đã không chịu đi, vậy thì bị đụng chết cũng đừng trách bản Đô đốc.”

Vệ Sách là người tiếc mạng, thấy thế thì vội tránh đi, lập tức vọt vào biển người.

Trước khi đi, ta nghe thấy hắn nói với ta: “Thịnh Vu, cô sẽ hối hận.”

Ta lắc đầu cười lạnh, người hối hận là hắn chứ không phải ta.

Rời xa ta, hắn sẽ mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện