Bên trong Ôn phủ, hai hạ nhân đang đầy mặt lo lắng.

"Đại nhân ngồi ở đây cũng gần một canh giờ rồi?"

"Cũng không phải, cơm cũng không ăn được hai muỗng, liền vào trong đình này ngồi, cũng không thấy nói chuyện."

"Ngay cả điểm tâm Vương thẩm làm cũng không ăn."

"Đại đương gia rốt cuộc đi đâu, sao còn chưa thấy trở về, nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, có thể xảy ra chuyện hay không a."

"Không bằng đến Sơn Hải Cư xem thử? Tìm Lục nhị đương gia đến đây."

"Đi, ta đi đến đó, ngươi canh chừng đại nhân a, ngàn vạn lần trong lòng đừng nghĩ quẩn rồi nhảy xuống hồ nha."

"Phi phi phi, cái miệng của ngươi nói bậy bạ cái gì đó hả, đang êm đẹp đại nhân của chúng ta sao có thể nhảy xuống hồ !"

"Đây chẳng phải là ta đang lo lắng sao, bằng không không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm hồ nước làm gì."

"Suỵt, đại nhân đứng lên."

"Hai hạ nhân lập tức đứng thẳng, cười tươi như hoa chào hỏi: "Đại nhân muốn đi ăn cơm a?"

"Hiện tại ăn cơm gì nữa." Ôn Liễu Niên ỉu xìu hỏi, "Đại đương gia trở về chưa?"

"Vẫn chưa." Hạ nhân đồng loạt lắc đầu.

"Sao còn chưa trở về." Ôn Liễu Niên nói thầm, tuy nói lúc trước đáp ứng để hắn đi tìm Hoàng thượng, nhưng thủy chung rốt cuộc không an tâm, nhiều lần suy xét vẫn là ra cửa, một đường ngồi kiệu thẳng đến hoàng cung.

"Triệu đại đương gia?" Sở Uyên kinh ngạc, "Không nghe có người thông truyền, đến khi nào vậy?"

Ôn Liễu Niên: "..."

"Có thể trên đường có chuyện trì hoãn hay không." Sở Uyên hỏi, "Có cần trẫm phái người ra ngoài tìm không?"

"Đa tạ Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên gật đầu đáp ứng - Vạn nhất còn dư nghiệt Thanh Cầu ở Vương thành, thủy chung vẫn là không yên.

Sau thời gian một nén nhang, Ngự Lâm quân được phái ra ngoài thăm dò trở về, nói trên đường vừa vặn gặp được Triệu đại đương gia cùng tiểu vương gia trở về thành, hai người lúc trước cùng đến ngoại ô giải sầu.

Ôn Liễu Niên ánh mắt mờ mịt: "A?"

Sở Uyên cũng rất buồn bực: "Vậy Thẩm minh chủ đâu?"

"Không thấy." Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân lắc đầu, "Bất quá tâm tình tiểu vương gia nhìn qua tựa hồ không tốt, hẳn là đang giận dỗi với Thẩm minh chủ."

Sở Uyên bỗng bật cười, nhìn Ôn Liễu Niên nói: "Đại khái là Triệu đại đương gia đang đi trên đường vừa vặn gặp được, không yên lòng liền đi theo ra khỏi thành."

"Vậy thì tốt rồi." Ôn Liễu Niên thở phào, "Vậy vi thần cáo lui trước."

"Triệu đại đương gia tìm trẫm, là có chuyện gì?" Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: "Hắn không yên lòng để vi thần đến Đông Hải."

"Thế nhưng trẫm đã cam đoan, ái khanh sẽ không có bất cứ nguy hiểm." Sở Uyên nói."Vi thần đã nói qua." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng hắn vẫn là không yên lòng."

Sở Uyên nói: "Ngữ điệu ái khanh tựa hồ có chút khoe khoang."

Ôn Liễu Niên khiêm tốn lắc đầu: "Không có không có."

Sở Uyên buồn cười nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt.

"Cũng được, trẫm cùng ái khanh một đường đến Ôn phủ." Sở Uyên đứng lên.

"Hoàng thượng?" Ôn Liễu Niên chấn kinh.

"Dù sao cũng phải cho Triệu đại đương gia một cái cam đoan." Sở Uyên nói, "Bằng không nếu là hắn không đồng ý, chỉ sợ ái khanh cũng không thể thuận lợi xuôi Nam."

Ôn Liễu Niên nhấn mạnh: "Chuyện lớn trong nhà, đó giờ đều là do vi thần làm chủ." Ý kiến người còn lại cũng không quan trọng lắm, rất có tính phu cương.

"Ngay cả ăn miếng thịt cũng phải trốn đến chỗ của trẫm, ái khanh vẫn là đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa." Sở Uyên ngữ điệu có chút đồng tình.

Ôn Liễu Niên: "..."

Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, mang theo một đường ra cửa.

Diệp Cẩn sắc mặt tràn ngập sát khí xông tới, phía sau còn có Thẩm Thiên Phong không rõ tình hình - Lúc trước Triệu Việt đưa người về nhà, còn chưa hỏi rõ ràng là sao thế này, thì lại vỗ bàn chạy vào trong cung, nhìn giống như là muốn đốt phòng.

"Tiểu -" một chữ "Cẩn" còn chưa nói ra khỏi miệng, Diệp Cẩn đã lập tức nói: "Ta muốn đi Đông Hải !"

"Đi Đông Hải làm gì?" Sở Uyên như trong dự liệu không tán thành.

"Luyến tiếc Ôn đại nhân." Diệp Cẩn không chút nghĩ ngợi, thốt ra.

Ôn Liễu Niên vừa mừng vừa lo, thật không?

"Cứ quyết định như vậy đi, ta trở về thu thập đồ vật, Ôn đại nhân đi bao lâu, ta liền đi bấy lâu." Diệp Cẩn đánh nhịp.

"Không được hồ nháo." Sở Uyên nhíu mày.

"Ngươi quản ta." Diệp Cẩn xoay người bước ra ngoài, bóng dáng vừa lãnh diễm, lại vừa ngạo kiều.

Sở Uyên đau đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Phong.

Thẩm minh chủ lắc đầu: "Khuyên không được." Huống hồ cho dù có thể khuyên, cũng không nỡ khuyên.

Đừng nói là Đông Hải, cho dù là Nam Man Bắc Cương thậm chí Tây Dương, tất nhiên cũng sẽ gật đầu đáp ứng.

"Ái khanh trở về trước đi." Sở Uyên thở dài, "Trẫm đi xem Tiểu Cẩn."

"Vâng." Ôn Liễu Niên gật đầu, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, vì thế vừa về nhà liền chạy thẳng đến thư phòng hỏi đến tột cùng.

"Chạy cái gì, cũng không sợ ngã." Triệu Việt vươn tay tiếp được hắn.

"Nói tốt là muốn đi tìm Hoàng thượng, như thế nào lại cùng Diệp cốc chủ ra khỏi thành." Ôn Liễu Niên nói, "Còn nữa, vì sao Diệp cốc chủ lại muốn đi Đông Hải?"

"Buổi sáng vốn dĩ muốn đến hoàng cung, lại vừa vặn gặp Diệp cốc chủ ở cửa cung, lúc ấy nhìn vẻ mặt hắn tựa hồ không tốt lắm, lo lắng sẽ xảy ra chuyện liền đi theo." Triệu Việt nói, "Về phần Diệp cốc chủ vì sao muốn đi Đông Hải, ta cũng không biết, chỉ có thể đoán đại khái là có liên quan đến Đoạn Bạch Nguyệt.""Lại là Tây Nam vương?" Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.

"Diệp cốc chủ nói có hắn ở đó, tất nhiên sẽ bảo ngươi không việc gì." Triệu Việt nói, "Nghe ngữ điệu tựa hồ rất mâu thuẫn với Đoạn Bạch Nguyệt."

"Lúc trước không nhìn ra a." Ôn Liễu Niên mờ mịt, "Lúc Hoàng thượng viết thư nhờ Tây Nam vương tìm dùm Hồng giáp lang, Diệp cốc chủ còn rất cao hứng." Như thế nào đột nhiên liền bắt đầu mâu thuẫn.

"Vậy thì kỳ quái." Triệu Việt ôm hắn ngồi ở trên ghế, "Bất quá người Hoàng gia bước ra, làm việc tựa hồ đều có chút kỳ quái."

"Vậy có Diệp cốc chủ ở đó, ngươi có thể đáp ứng cho ta đến Đông Hải không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Hoàng thượng cũng không đáp ứng cho Diệp cốc chủ đến đó." Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt của hắn.

"Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Đã làm quan ở trong triều, sao có thể suốt ngày rảnh rỗi. Huống hồ dựa vào đầu óc của ta, đừng nói là một tên Tây Nam vương, cho dù là ba mươi sáu trại chủ ở Vân Nam, cũng không nhất định có thể gây khó dễ cho ta."

"Không thể không đi sao?" Triệu Việt bất đắc dĩ, "Ta thà rằng ngươi ở lại Vương thành."

"Ta muốn đi." Ôn Liễu Niên nói, "Muốn cách ngươi gần một chút, cũng muốn thử xem chính mình rốt cuộc có thể làm bao nhiêu chuyện."

Triệu Việt nhìn hắn thở dài.

"Ngươi đáp ứng ta đi." Ôn Liễu Niên thanh âm rất mềm.

Triệu Việt vẫn là không yên lòng.

Ôn Liễu Niên đột nhiên từ trong lòng hắn đứng lên.

Triệu Việt còn tưởng là mình không tỏ thái độ thì chọc hắn tức giận, chỉ là còn chưa kịp mở miệng dỗ, Ôn Liễu Niên đã bắt đầu cởi y phục.

Triệu đại đương gia: "..."

Ôn Liễu Niên tháo đai lưng, để ngoại bào ở một bên, tốc độ quả thật rất nhanh.

Triệu Việt nắm tay hắn: "Làm gì vậy?"

Ôn đại nhân nói: "Sắc dụ."

Triệu Việt dở khóc dở cười: "Đừng hồ nháo."

"Vậy ngươi đáp ứng ta." Ôn Liễu Niên kiên trì.

Triệu Việt nói: "Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

Ôn Liễu Niên trả lời: "Vậy ta sẽ cởi quần !"

Triệu Việt: "..."

Ôn Liễu Niên mặc lý y kiên quyết nhìn hắn.

Triệu Việt kéo hắn ôm vào trong lòng: "Cũng không sợ cảm lạnh."

"Ta muốn đi Đông Hải !" Ôn Liễu Niên siêng năng.

"Chờ ta đến tìm Hoàng thượng trước." Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn.

Ôn Liễu Niên than thở, sao còn chưa chịu từ bỏ, chính mình ngay cả xiêm y cũng cởi rồi.

Triệu Việt mặc lại ngoại bào cho hắn.

"Sờ thử xem." Ôn Liễu Niên cọ cọ, "Gần đây ta gầy đi rồi.""Thật sao?" Triệu Việt nhéo nhéo thắt lưng hắn.

"Thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt thành thật trả lời: "Vẫn là có thịt."

Ôn Liễu Niên rất là nghi hoặc: "Sao ta ăn hay không ăn vẫn dư thịt vậy." Đoạn thời gian trước rõ ràng ăn không ngon.

"Đây là chuyện tốt." Triệu Việt mặc lại y phục cho hắn, "Được rồi, đi ăn cơm đi."

Ôn đại nhân trong lòng có chút tiếc nuối, bị hắn nắm tay ra cửa.

Cư nhiên cũng không hôn một cái, đừng nói chi là làm chuyện khác.

Đã nói Sở Uyên muốn đến nhà tìm, nhưng sau khi ăn cơm xong, Triệu Việt vẫn ở đại sảnh chờ. Mắt thấy đã sắp khuya, Tứ Hỉ công công mới vội vã chạy tới, nói là hôm nay Hoàng thượng có chuyện không rời đi được, ngày mai mới có thể đến.

"Là vì Diệp cốc chủ?" Ôn Liễu Niên nhiều chuyện hỏi.

"Cũng không phải." Tứ Hỉ công công sầu mi khổ kiểm, "Cũng không biết là làm sao, hai người vẫn trong thư phòng, ngay cả Thẩm minh chủ cũng không được vào."

"Không cãi nhau chứ?" Ôn Liễu Niên lo lắng.

"Ngược lại là không có, nhưng cũng không sai biệt lắm." Tứ Hỉ công công hạ giọng nói, "Dự tính lúc này Hoàng thượng có đau đầu."

Ôn Liễu Niên trong lòng lập tức chột dạ.

Thứ nhất lo lắng Hoàng thượng cùng Diệp cốc chủ, thứ hai cũng lo lắng nam nhân nhà mình.

Tâm tình Hoàng thượng rõ ràng không tốt, hai người ngày mai còn muốn trò chuyện, vạn nhất trò chuyện xảy ra chuyện thì phải làm sao.

Đêm nay, Ôn đại nhân mất ngủ, không ngừng quấy rối Triệu đại đương gia, cuối cùng bị đặt ở trên giường hôn một cái, mới miễn cưỡng dừng lại, nhưng vẫn là không muốn ngủ, vẫn nằm sấp nhích tới nhích lui, không phải thẳng tắp đem chính mình dựng thành một cây gậy, thì chính là co thành một đống, lăn từ đầu này đến đầu kia.

Triệu Việt dở khóc dở cười.

"Trời - sáng - rồi - a -" Ôn Liễu Niên nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn phía Đông lộ ra một đường trắng.

"Ép buộc đủ rồi?" Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn.

Ôn Liễu Niên ghé vào trong lòng hắn: "Hôm nay gặp được Hoàng thượng, nói chuyện phải có chừng mực."

"Tất nhiên, ta cũng không ngốc." Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, "Chỉ cần ngươi có thể không gặp nguy hiểm, ta cần gì phải đôi co với Hoàng thượng."

Sao lại chắc chắn sẽ có nguy hiểm chứ. �

Ôn Liễu Niên ở trong lòng nghĩ.

Lúc trước bản thân cũng là nghe qua không ít chuyện thủ lĩnh bộ lạc Nam Man, nghe nói ở bên cạnh Tây Nam vương không hề ít, cũng không biết lúc này có mang theo cùng đến Đông Hải không.

Phong tục khác biệt ngôn ngữ không thông, phun lửa lên núi đao mọi thứ đều thông thạo, loại kỳ nhân dị sĩ này, ở Vương thành có thể thấy được không?

Tất nhiên phải đến mở mang tầm mắt.

Ngàn dặm ngoài Đông Hải, một nhóm nam tử ăn mặc kỳ dị đột nhiên liền ớn lạnh một cái.

"Làm sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt buông chén rượu trong tay.

"Hồi vương gia, cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh." Nam tử hồi đáp.

"Bốn người cùng nhau phía sau lưng ớn lạnh?" Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, "Đây cũng không phải là điềm báo gì tốt, e là phải đi huân tẩy cầu phúc đổi vận a."

"Đại nhân, đại đương gia." Một lát sau, quản gia ở ngoài cửa nói, "Người trong cung đến, nói là Hoàng thượng lập tức sẽ đến."

"Ta đi xem thử, ngươi ngủ tiếp đi." Triệu Việt dịch lại góc chăn đắp cho hắn.

Ôn Liễu Niên gục mí mắt, mơ mơ màng màng gật đầu - Cuối cùng là bắt đầu có chút mệt mỏi.

Triệu Việt xoay người xuống giường.

Ước chừng sau một chén trà, Sở Uyên quả nhiên liền cải trang đến Ôn phủ, vành mắt có chút phát đen, hiển nhiên cũng là không nghỉ ngơi tốt.

"Hoàng thượng." Triệu Việt nói.

"Trẫm biết đại đương gia đang lo lắng cái gì." Sở Uyên khoát tay, "Tiểu Cẩn cũng là vì vậy mà ồn ào cả đêm, trước để trẫm yên tĩnh một lát."

Triệu Việt phân phó hạ nhân đi pha trà.

"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công vội vã chạy vào, "Diệp cốc chủ lại tới nữa a."

Sở Uyên sắc mặt lập tức trắng bệch: "Thẩm minh chủ đâu?"

"Không ở, chỉ có một mình Diệp cốc chủ." Tứ Hỉ công công đáp.

"Ôn ái khanh đâu?" Sở Uyên lại hỏi.

"Còn đang nghỉ ngơi." Triệu Việt nói, "Tối qua cảm lạnh, thứ không thể cung nghênh Hoàng thượng."

Hai người hỗ trợ đều không ở đây, Sở Uyên cảm thấy tâm mình chưa bao giờ mệt qua như thế.

Diệp Cẩn đằng đằng sát khí vọt vào tiểu viện.

Hắn còn chưa mở miệng, Sở Uyên đã lao tâm lao lực quá độ: "Trẫm đáp ứng ngươi là được." Bằng không nếu là tiếp tục làm ầm ĩ lên, quả thực chịu không nổi a.

Một chân Diệp Cẩn còn chưa rảo bước qua cửa, sau khi nghe được liền xoay người bước ra ngoài.

Về nhà thu thập hành lý.

Triệu Việt: "..."

"Đại đương gia cũng nhìn thấy rồi." Sở Uyên bất đắc dĩ nói, "Nếu quả thật có nguy hiểm, trẫm không có khả năng đáp ứng để Tiểu Cẩn đến đó."

Triệu Việt nói: "Nhưng bên cạnh Diệp cốc chủ có Thẩm minh chủ bảo hộ."

"Bên cạnh Ôn đại nhân cũng có người Truy Ảnh cung, nếu đại đương gia vẫn không yên lòng, ảnh vệ trong cung cũng có thể một tấc cũng không rời bảo hộ ái khanh." Sở Uyên nói, "Huống hồ trong tay trẫm đang nắm thóp Đoàn Bạch Nguyệt, hắn sẽ không manh động. Ôn ái khanh là ta rường cột nước nhà Đại Sở ta, đừng nói là một tên Đoàn Bạch Nguyệt, cho dù là tám tên hay mười tên, thêm vào cùng một chỗ cũng không thành vấn đề, trẫm chỉ biết so tất cả mọi người trẫm càng quan tâm an nguy của hắn."

Triệu Việt do dự một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

"Được."

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện