“Đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Trương đại bá sáng nay không biết bị cái gì kích thích, đang yên đang lành ở trong phòng mình định tự sát.” Người đến thở hổn hển nói, “May mà được người phát hiện sớm, nên không xảy ra chuyện gì lớn, hiện tại ở thiện đường toàn bộ đều rối loạn, ai cũng đang nói về chuyện này.”
“Tự sát?” Ôn Liễu Niên nhíu mày.
“Nhà Trương đại bá, là ngôi nhà lớn dưới tàng cây liễu ở thành Bắc?” Nha dịch bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn.” Người đến gật đầu, “Lúc trước vẫn luôn khỏe mạnh, hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, tự nhiên lại nghĩ quẩn như vậy.”
Ôn Liễu Niên mang theo nha dịch, đi nhanh tới thiện đường tra xét.
Đại khái là vừa xảy ra chuyện, cho nên bên trong thiện đường so với bình thường loạn hơn, quản sự sau khi nghe được thông truyền, qua nửa ngày mới vội vàng chạy đến, “Không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi, “Vì sao ở trên đường nghe người ta nói trong thiện đường này có lão nhân muốn tự sát?”
“Hiện tại đã khuyên giải xong rồi.” Quản sự đưa mọi người đến tiền thính, nói, “Nguyên nhân cũng không phải chuyện lớn gì. Tối hôm qua trong lúc ăn cơm, vài lão nhân trong lúc vô tình nói về thổ phỉ trong núi Thương Mang, đều nói đang mong đại nhân có thể sớm ngày mang binh đem chúng tiêu diệt sạch sẽ, kết quả bị Trương đại bá nghe được nên tự suy nghĩ nhiều. Hắn vốn có nhi tử tên là Trương Sinh Thụy, mấy năm trước tự dưng mất tích, nghe nói là vào trong núi làm thổ phỉ, cũng có không ít người đã từng nhìn thấy.”
“Trương bá khi còn trẻ nổi danh bướng bỉnh, lại sĩ diện, đại khái là nhất thời cảm thấy mất mặt.” Người bên cạnh cũng nói, “Cho nên mới hồ đồ.”
“Lão nhân gia hiện giờ không sao chứ?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Đã mời đại phu, không có việc gì.” Quản sự nói, “Vừa uống thuốc xong thì ngủ, trước khi đại nhân tới ta đang dặn dò những lão nhân còn lại, sau này ngàn vạn lần đừng nhắc đến việc này, coi như chưa từng xảy ra.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Trương Sinh Thụy thực sự là đi làm thổ phỉ?”
“Tám chín phần là vậy.” Quản sự nói, “Ta mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng mà trong thành thực sự có người tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tại thời điểm vị đại nhân tiền nhiệm còn đang giữ chức, có một đám thổ phỉ từng vào trong thành càn quét, thành Bắc từng nhà đều gặp phải tai họa, hơn nữa còn đi vòng qua Trương gia, lúc đó trong thành có khá nhiều lời đàm tiếu. Trương đại bá cả đời ngay thẳng, không nghĩ tới đến lúc già rồi còn bị đâm một nhát vào cột sống, vì vậy dưới cơn nóng giận liền bán nhà cửa vườn tược, bảo là muốn ra bên ngoài xin ăn, là chúng ta khuyên can đủ điều mới đồng ý vào thiện đường.”
“Thực sự là nghiệp chướng.” Người còn lại thở dài, “Trương đại bá tuy nói hơi nóng tính, nhưng cũng là người đàng hoàng, không biết sao lại dưỡng ra một nhi tử như vậy.”“Quản sự có biết diện mạo Trương Sinh Thụy ra sao không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Tất nhiên biết.” Quản sự gật đầu, “Mọi người đều cùng lớn lên từ nhỏ, cũng xem như quen thuộc lẫn nhau.”
“Như vậy thì tốt.” Ôn Liễu Niên nói, “Lát nữa ngươi cùng ta về phủ nha một chuyến, đem tướng mạo Trương Sinh Thụy vẽ ra nhìn thử xem.”
Quản sự tất nhiên liên tục đáp ứng, đi theo Ôn Liễu Niên thăm hỏi qua các lão nhân trong thiện đường, lại đặc biệt chiếu cố Trương đại bá xong, liền cùng đến nha môn tri phủ. Tào Đại vốn đang ở sân sau phơi chăn, nghe được Tri phủ đại nhân cho mời còn tưởng là lại muốn vẽ tranh của mỹ nam tử.
“Hóa ra là Tào tiên sinh đến vẽ tranh a.” Quản sự thấy xong cười nói, “Vậy thì không cần đến ta rồi, Tào Trương hai nhà vốn là hàng xóm đối diện.”
“Muốn vẽ Trương Sinh Thụy?” Tào Đại nghe vậy cũng nói, “Vậy thì quả thực không cần miêu tả, ta với hắn lúc trước rất thân.”
“Làm phiền tiên sinh.” Ôn Liễu Niên giúp hắn trải giấy Tuyên Thành ra, sau đó cùng quản sự ngồi ở một bên nhỏ giọng tán gẫu, thảo luận một ít việc cải tạo thiện đường. Còn chưa đến một nén hương, thì một bức chân dung đã được hoàn thành.
Nam tử trên giấy khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn qua còn có chút nhát gan, thực sự không giống như là thổ phỉ, ngược lại trông như một người làm ăn nhỏ.
Quản sự gật đầu, “Quả là y như thật, Tào tiên sinh quả là một hoạ sư giỏi.”
“Vẽ tranh người quen tất nhiên là vậy.” Tào Đại đem bút rửa sạch sẽ, ngẫm ngẫm lại thở dài, “Chỉ là không biết hắn suy nghĩ cái gì, đang yên đang lành lại chạy đi làm thổ phỉ.”
“Có phải là thổ phỉ hay không còn chưa chắc chắn, phải đợi có chứng cứ mới có thể xác định.” Ôn Liễu Niên nói, “Việc này mong rằng hai vị tạm thời giữ bí mật.”
“Tất nhiên.” Quản sự cùng Tào Đại đều gật đầu, “Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định cái gì cũng không nói.”
Sau mùng bốn, trong thành một ngày so với một ngày càng náo nhiệt hơn, Ôn Liễu Niên từ bên ngoài mời ba, năm gánh hát, tiểu thư, thư sinh thần tiên yêu tinh thay nhau diễn, cuối cùng cũng coi như đền bù xong chuyện tiếc nuối vì không có mỹ nam tử. Dân chúng ai ai cũng nói, từ khi được sinh ra cho tới bây giờ, trải qua một năm an ổn nhất.
Mười lăm tháng giêng, trong thành treo đèn hoa đăng khắp nơi, lúc hoàng hôn buông xuống xung quanh đều là điểm sáng đỏ rực, trông rất đẹp mắt.
Ôn Liễu Niên đổi một thân thường phục, định cùng Mộc Thanh Sơn đi dạo hội hoa đăng.
“Đại nhân.” Thượng Vân Trạch từ ngoài cửa bước vào.
Ôn Liễu Niên lập tức nói, “Bản quan định một mình ra bên ngoài nhìn một chút.”
Sao đã biến thành 'một mình'? Mộc Thanh Sơn trong lòng buồn bực, vậy ta phải làm sao? Thượng Vân Trạch cười nói, “Đại nhân sợ là trong thời gian ngắn không đi được .”
“Vì sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.“Có khách đến đây.” Thượng Vân Trạch nghiêng người.
Triệu Việt cùng Lục Truy bước vào tiểu viện.
Ôn Liễu Niên có chút bất ngờ, cười tủm tỉm chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
“Bản đồ trong núi đã vẽ xong, vừa vặn xuống núi có chút việc, cho nên tiện đường đưa tới cho đại nhân.” Lục Truy nói.
Ôn Liễu Niên mời hai người vào thư phòng, nhận lấy quyển trục mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên tỉ mỉ vẽ ra thế núi Thương Mang, ở mỗi một hang ổ thổ phỉ đều đánh dấu ký hiệu, bên cạnh cũng không ít chú thích rõ ràng, có thể nói là tỉ mỉ đến cực điểm.
“Đa tạ Nhị đương gia.” Ôn Liễu Niên rất hài lòng, nhìn hết mọi chỗ một lượt, lại không tìm thấy thổ phỉ nào tên Trương Sinh Thụy trong đó, vì vậy nói, “Có thể hỏi thêm một chuyện hay không?”
“Tất nhiên.” Lục Truy gật đầu, “Đại nhân xin cứ nói.”
“Trong thành này có một gia định họ Trương, có người nói con của họ vào núi làm thổ phỉ, tên là Trương Sinh Thụy.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhị đương gia có biết không?”
“Trương Sinh Thụy?” Lục Truy lắc đầu, “Chưa từng nghe qua, nhưng mà dãy núi Thương Mang khá dài, thêm một hai ổ phỉ ẩn nấp cũng không khó, trên bức vẽ này cũng chưa chắc đã đầy đủ.”
Ôn Liễu Niên rút bức họa từ bên trong tủ sách ra, “Chính là hắn.”
Lục Truy cầm lấy trong tay, liếc mắt nhìn, sau đó bật cười, “Hóa ra người này tên là Trương Sinh Thụy.”
“Nhị đương gia gặp qua?” Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi.
“Quả thật thuộc một nhóm thổ phỉ trong núi Thương Mang, Hổ Đầu Cương.” Lục Truy đem chân dung đưa cho Triệu Việt, “Lúc trước còn từng tới Triêu Mộ nhai gây hấn, nhưng sau khi bị đánh cho lui về thì cũng không còn thấy xuất hiện nữa.”
Ôn Liễu Niên nhíu mày, “Thực sự là đi làm thổ phỉ.” Chỉ nghĩ bản thân tiêu dao khoái hoạt, lại không cần biết đến cha mẹ già ở nhà, cũng thật tiếc cho một cái tên đầy văn nhã như thế.
“Hổ Đầu Cương cũng không phải thứ tốt gì, mỗi một người đều là những kẻ khó đối phó, trong núi có không ít thổ phỉ đều từng bị bọn chúng cho ăn trái đắng.” Lục Truy nói, “Hơn nữa bởi vì địa thế ở đấy, bên ngoài đánh vào rất khó, cho đến bây giờ cũng không biết kẻ đầu lĩnh tên gì, hình như xưa nay chưa từng lộ diện.”
Ôn Liễu Niên tìm trên địa đồ Hổ Đầu Cương, chỉ thấy địa hình quả thực là rất hiểm trở, trước có vách núi cạnh có hồ sâu, nếu là thật sự cứng đối cứng, hơi bất cẩn một chút thì sẽ phải chịu thiệt.
“Đại nhân nếu là cần, sau này ta sẽ lưu ý động tĩnh của nhóm người này.” Lục Truy nói.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đa tạ Nhị đương gia.”
“Đại nhân khách khí, nếu hai bên đã đồng ý hai hợp tác, thì cái này cũng là việc nằm trong phận sự.” Lục Truy cười cười, “Nếu bản đồ đã đưa xong, vậy chúng ta liền cáo từ trước.”Triệu Việt xoay người bước ra ngoài.
“Đại đương gia!” Ôn Liễu Niên nhiệt tình gọi hắn lại.
Triệu Việt: …
Lại có chuyện gì?!
“Nếu cũng đã xuống núi, không bằng mọi người cùng nhau đi dạo hội hoa đăng?” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời.
Đi hội hoa đăng rất được! Ám vệ từ bên ngoài trở về, chưa rõ mọi người đang nói chuyện gì, mới chỉ nghe đến hai chữ 'hoa đăng', vì vậy lập tức bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.
Triệu Việt: …
Lục Truy nói, “Đi dạo một vòng cũng không sao.”
Triệu Việt rất muốn lật bàn rồi đánh hắn một trận.
Ta đã nói câu nào chưa, mà đã nói 'Đi dạo một vòng cũng không sao'?
Lục Truy ý tứ sâu xa nhìn hắn —— Chú ý thái độ, chúng ta còn phải dựa vào quan phủ dẫn Mục gia trang tới.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, “Được.”
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia vì sao vẻ mặt lại dữ tợn như vậy?”
Lục Truy bình tĩnh giải thích, “Gần đây trời hơi lạnh.”
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, “Trời lạnh?”
Lục Truy tiếp tục nói, “Bị đông lạnh lâu, cho nên thành mặt than.”
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên vẻ mặt thân thiết, “Hai vị đương gia vẫn là sớm xuống núi một chút mới tốt.”
Triệu Việt không thể nhịn được nữa, xoay người đi đầu bước ra ngoài.
Lúc trước nghe hắn cùng Lục Truy hai người nói chuyện phiếm, còn đang nói đến rất tốt, vì sao đổi thành chính mình thì lại bắt đầu muốn ăn đòn?
Quả thực ngứa răng. Bạn đang �
Đương nhiên, vì để tránh cho dân chúng rối loạn, ám vệ còn cố ý đưa cho Triệu Việt một cái nón rộng vành, bốn phía rủ lưới đen, hiệu quả che mặt tương đối tốt.
Triệu Việt đầu ong ong vang, lúc trước như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, chính mình lại còn sẽ có một ngày không tiện gặp người.
Lục Truy nhẫn cười, thật sự muốn đem cảnh tượng này vẽ xuống.
Tuy nói dù không sánh được với những nơi giàu có đông đúc, nhưng trong thành cũng ít khi được thấy hội hoa đăng, cho nên dân chúng như trước rất là mong chờ, không ít người thậm chí trời chưa tối đã chạy tới. Thượng Vân Trạch từ trên quầy nhỏ mua chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ, tiện tay đưa cho Mộc Thanh Sơn.
Ám vệ gặm bánh, ở phía sau xem trò vui.
Mộc Thanh Sơn nói, “Tiểu hài tử mới thích những thứ này.”
“Ai nói vậy.” Thượng Vân Trạch nói, “Ta cũng thích.”
Mộc Thanh Sơn: …
Vậy vì sao ngươi không tự mua xài đi?
“Có muốn ăn giò heo không?” Thượng Vân Trạch lại hỏi.
“Không ăn, ngán.” Mộc Thanh Sơn nói, “Muốn ăn kẹo hồ lô.”
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu một cái, kéo hắn đi tìm tiểu quán bán kẹo hồ lô, người đến người đi rất là chen chúc, nên hắn liền dắt tay một cách rất tự nhiên, để tránh khỏi bị lạc mất.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, không dễ dàng a, cuối cùng cũng coi như có chút tiến bộ.
“Đại nhân đâu rồi?” Hoa Đường nhìn xung quanh.
Lục Truy lắc đầu, “Không để ý, mới nãy còn ở phía trước.”
Triệu Ngũ cầm một bao đậu tằm xào đi tới trước mặt.
Hoa Đường hỏi, “Có nhìn thấy đại nhân đi đâu không?”
“Chỗ rẽ đằng trước.” Triệu Ngũ chỉ tay một cái, “Ở với Triệu đại đương gia, đang cùng nhau nặn kẹo.”
Hoa Đường cùng Lục Truy không hẹn mà cùng trầm mặc một chút.
Vì sao cảm giác lại … quỷ dị như vậy.
“Trương đại bá sáng nay không biết bị cái gì kích thích, đang yên đang lành ở trong phòng mình định tự sát.” Người đến thở hổn hển nói, “May mà được người phát hiện sớm, nên không xảy ra chuyện gì lớn, hiện tại ở thiện đường toàn bộ đều rối loạn, ai cũng đang nói về chuyện này.”
“Tự sát?” Ôn Liễu Niên nhíu mày.
“Nhà Trương đại bá, là ngôi nhà lớn dưới tàng cây liễu ở thành Bắc?” Nha dịch bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn.” Người đến gật đầu, “Lúc trước vẫn luôn khỏe mạnh, hôm nay không biết là xảy ra chuyện gì, tự nhiên lại nghĩ quẩn như vậy.”
Ôn Liễu Niên mang theo nha dịch, đi nhanh tới thiện đường tra xét.
Đại khái là vừa xảy ra chuyện, cho nên bên trong thiện đường so với bình thường loạn hơn, quản sự sau khi nghe được thông truyền, qua nửa ngày mới vội vàng chạy đến, “Không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi, “Vì sao ở trên đường nghe người ta nói trong thiện đường này có lão nhân muốn tự sát?”
“Hiện tại đã khuyên giải xong rồi.” Quản sự đưa mọi người đến tiền thính, nói, “Nguyên nhân cũng không phải chuyện lớn gì. Tối hôm qua trong lúc ăn cơm, vài lão nhân trong lúc vô tình nói về thổ phỉ trong núi Thương Mang, đều nói đang mong đại nhân có thể sớm ngày mang binh đem chúng tiêu diệt sạch sẽ, kết quả bị Trương đại bá nghe được nên tự suy nghĩ nhiều. Hắn vốn có nhi tử tên là Trương Sinh Thụy, mấy năm trước tự dưng mất tích, nghe nói là vào trong núi làm thổ phỉ, cũng có không ít người đã từng nhìn thấy.”
“Trương bá khi còn trẻ nổi danh bướng bỉnh, lại sĩ diện, đại khái là nhất thời cảm thấy mất mặt.” Người bên cạnh cũng nói, “Cho nên mới hồ đồ.”
“Lão nhân gia hiện giờ không sao chứ?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Đã mời đại phu, không có việc gì.” Quản sự nói, “Vừa uống thuốc xong thì ngủ, trước khi đại nhân tới ta đang dặn dò những lão nhân còn lại, sau này ngàn vạn lần đừng nhắc đến việc này, coi như chưa từng xảy ra.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Trương Sinh Thụy thực sự là đi làm thổ phỉ?”
“Tám chín phần là vậy.” Quản sự nói, “Ta mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng mà trong thành thực sự có người tận mắt nhìn thấy, hơn nữa tại thời điểm vị đại nhân tiền nhiệm còn đang giữ chức, có một đám thổ phỉ từng vào trong thành càn quét, thành Bắc từng nhà đều gặp phải tai họa, hơn nữa còn đi vòng qua Trương gia, lúc đó trong thành có khá nhiều lời đàm tiếu. Trương đại bá cả đời ngay thẳng, không nghĩ tới đến lúc già rồi còn bị đâm một nhát vào cột sống, vì vậy dưới cơn nóng giận liền bán nhà cửa vườn tược, bảo là muốn ra bên ngoài xin ăn, là chúng ta khuyên can đủ điều mới đồng ý vào thiện đường.”
“Thực sự là nghiệp chướng.” Người còn lại thở dài, “Trương đại bá tuy nói hơi nóng tính, nhưng cũng là người đàng hoàng, không biết sao lại dưỡng ra một nhi tử như vậy.”“Quản sự có biết diện mạo Trương Sinh Thụy ra sao không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Tất nhiên biết.” Quản sự gật đầu, “Mọi người đều cùng lớn lên từ nhỏ, cũng xem như quen thuộc lẫn nhau.”
“Như vậy thì tốt.” Ôn Liễu Niên nói, “Lát nữa ngươi cùng ta về phủ nha một chuyến, đem tướng mạo Trương Sinh Thụy vẽ ra nhìn thử xem.”
Quản sự tất nhiên liên tục đáp ứng, đi theo Ôn Liễu Niên thăm hỏi qua các lão nhân trong thiện đường, lại đặc biệt chiếu cố Trương đại bá xong, liền cùng đến nha môn tri phủ. Tào Đại vốn đang ở sân sau phơi chăn, nghe được Tri phủ đại nhân cho mời còn tưởng là lại muốn vẽ tranh của mỹ nam tử.
“Hóa ra là Tào tiên sinh đến vẽ tranh a.” Quản sự thấy xong cười nói, “Vậy thì không cần đến ta rồi, Tào Trương hai nhà vốn là hàng xóm đối diện.”
“Muốn vẽ Trương Sinh Thụy?” Tào Đại nghe vậy cũng nói, “Vậy thì quả thực không cần miêu tả, ta với hắn lúc trước rất thân.”
“Làm phiền tiên sinh.” Ôn Liễu Niên giúp hắn trải giấy Tuyên Thành ra, sau đó cùng quản sự ngồi ở một bên nhỏ giọng tán gẫu, thảo luận một ít việc cải tạo thiện đường. Còn chưa đến một nén hương, thì một bức chân dung đã được hoàn thành.
Nam tử trên giấy khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn qua còn có chút nhát gan, thực sự không giống như là thổ phỉ, ngược lại trông như một người làm ăn nhỏ.
Quản sự gật đầu, “Quả là y như thật, Tào tiên sinh quả là một hoạ sư giỏi.”
“Vẽ tranh người quen tất nhiên là vậy.” Tào Đại đem bút rửa sạch sẽ, ngẫm ngẫm lại thở dài, “Chỉ là không biết hắn suy nghĩ cái gì, đang yên đang lành lại chạy đi làm thổ phỉ.”
“Có phải là thổ phỉ hay không còn chưa chắc chắn, phải đợi có chứng cứ mới có thể xác định.” Ôn Liễu Niên nói, “Việc này mong rằng hai vị tạm thời giữ bí mật.”
“Tất nhiên.” Quản sự cùng Tào Đại đều gật đầu, “Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định cái gì cũng không nói.”
Sau mùng bốn, trong thành một ngày so với một ngày càng náo nhiệt hơn, Ôn Liễu Niên từ bên ngoài mời ba, năm gánh hát, tiểu thư, thư sinh thần tiên yêu tinh thay nhau diễn, cuối cùng cũng coi như đền bù xong chuyện tiếc nuối vì không có mỹ nam tử. Dân chúng ai ai cũng nói, từ khi được sinh ra cho tới bây giờ, trải qua một năm an ổn nhất.
Mười lăm tháng giêng, trong thành treo đèn hoa đăng khắp nơi, lúc hoàng hôn buông xuống xung quanh đều là điểm sáng đỏ rực, trông rất đẹp mắt.
Ôn Liễu Niên đổi một thân thường phục, định cùng Mộc Thanh Sơn đi dạo hội hoa đăng.
“Đại nhân.” Thượng Vân Trạch từ ngoài cửa bước vào.
Ôn Liễu Niên lập tức nói, “Bản quan định một mình ra bên ngoài nhìn một chút.”
Sao đã biến thành 'một mình'? Mộc Thanh Sơn trong lòng buồn bực, vậy ta phải làm sao? Thượng Vân Trạch cười nói, “Đại nhân sợ là trong thời gian ngắn không đi được .”
“Vì sao?” Ôn Liễu Niên hỏi.“Có khách đến đây.” Thượng Vân Trạch nghiêng người.
Triệu Việt cùng Lục Truy bước vào tiểu viện.
Ôn Liễu Niên có chút bất ngờ, cười tủm tỉm chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”
“Bản đồ trong núi đã vẽ xong, vừa vặn xuống núi có chút việc, cho nên tiện đường đưa tới cho đại nhân.” Lục Truy nói.
Ôn Liễu Niên mời hai người vào thư phòng, nhận lấy quyển trục mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên tỉ mỉ vẽ ra thế núi Thương Mang, ở mỗi một hang ổ thổ phỉ đều đánh dấu ký hiệu, bên cạnh cũng không ít chú thích rõ ràng, có thể nói là tỉ mỉ đến cực điểm.
“Đa tạ Nhị đương gia.” Ôn Liễu Niên rất hài lòng, nhìn hết mọi chỗ một lượt, lại không tìm thấy thổ phỉ nào tên Trương Sinh Thụy trong đó, vì vậy nói, “Có thể hỏi thêm một chuyện hay không?”
“Tất nhiên.” Lục Truy gật đầu, “Đại nhân xin cứ nói.”
“Trong thành này có một gia định họ Trương, có người nói con của họ vào núi làm thổ phỉ, tên là Trương Sinh Thụy.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhị đương gia có biết không?”
“Trương Sinh Thụy?” Lục Truy lắc đầu, “Chưa từng nghe qua, nhưng mà dãy núi Thương Mang khá dài, thêm một hai ổ phỉ ẩn nấp cũng không khó, trên bức vẽ này cũng chưa chắc đã đầy đủ.”
Ôn Liễu Niên rút bức họa từ bên trong tủ sách ra, “Chính là hắn.”
Lục Truy cầm lấy trong tay, liếc mắt nhìn, sau đó bật cười, “Hóa ra người này tên là Trương Sinh Thụy.”
“Nhị đương gia gặp qua?” Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi.
“Quả thật thuộc một nhóm thổ phỉ trong núi Thương Mang, Hổ Đầu Cương.” Lục Truy đem chân dung đưa cho Triệu Việt, “Lúc trước còn từng tới Triêu Mộ nhai gây hấn, nhưng sau khi bị đánh cho lui về thì cũng không còn thấy xuất hiện nữa.”
Ôn Liễu Niên nhíu mày, “Thực sự là đi làm thổ phỉ.” Chỉ nghĩ bản thân tiêu dao khoái hoạt, lại không cần biết đến cha mẹ già ở nhà, cũng thật tiếc cho một cái tên đầy văn nhã như thế.
“Hổ Đầu Cương cũng không phải thứ tốt gì, mỗi một người đều là những kẻ khó đối phó, trong núi có không ít thổ phỉ đều từng bị bọn chúng cho ăn trái đắng.” Lục Truy nói, “Hơn nữa bởi vì địa thế ở đấy, bên ngoài đánh vào rất khó, cho đến bây giờ cũng không biết kẻ đầu lĩnh tên gì, hình như xưa nay chưa từng lộ diện.”
Ôn Liễu Niên tìm trên địa đồ Hổ Đầu Cương, chỉ thấy địa hình quả thực là rất hiểm trở, trước có vách núi cạnh có hồ sâu, nếu là thật sự cứng đối cứng, hơi bất cẩn một chút thì sẽ phải chịu thiệt.
“Đại nhân nếu là cần, sau này ta sẽ lưu ý động tĩnh của nhóm người này.” Lục Truy nói.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đa tạ Nhị đương gia.”
“Đại nhân khách khí, nếu hai bên đã đồng ý hai hợp tác, thì cái này cũng là việc nằm trong phận sự.” Lục Truy cười cười, “Nếu bản đồ đã đưa xong, vậy chúng ta liền cáo từ trước.”Triệu Việt xoay người bước ra ngoài.
“Đại đương gia!” Ôn Liễu Niên nhiệt tình gọi hắn lại.
Triệu Việt: …
Lại có chuyện gì?!
“Nếu cũng đã xuống núi, không bằng mọi người cùng nhau đi dạo hội hoa đăng?” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời.
Đi hội hoa đăng rất được! Ám vệ từ bên ngoài trở về, chưa rõ mọi người đang nói chuyện gì, mới chỉ nghe đến hai chữ 'hoa đăng', vì vậy lập tức bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.
Triệu Việt: …
Lục Truy nói, “Đi dạo một vòng cũng không sao.”
Triệu Việt rất muốn lật bàn rồi đánh hắn một trận.
Ta đã nói câu nào chưa, mà đã nói 'Đi dạo một vòng cũng không sao'?
Lục Truy ý tứ sâu xa nhìn hắn —— Chú ý thái độ, chúng ta còn phải dựa vào quan phủ dẫn Mục gia trang tới.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, “Được.”
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia vì sao vẻ mặt lại dữ tợn như vậy?”
Lục Truy bình tĩnh giải thích, “Gần đây trời hơi lạnh.”
Ôn Liễu Niên nghi hoặc, “Trời lạnh?”
Lục Truy tiếp tục nói, “Bị đông lạnh lâu, cho nên thành mặt than.”
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên vẻ mặt thân thiết, “Hai vị đương gia vẫn là sớm xuống núi một chút mới tốt.”
Triệu Việt không thể nhịn được nữa, xoay người đi đầu bước ra ngoài.
Lúc trước nghe hắn cùng Lục Truy hai người nói chuyện phiếm, còn đang nói đến rất tốt, vì sao đổi thành chính mình thì lại bắt đầu muốn ăn đòn?
Quả thực ngứa răng. Bạn đang �
Đương nhiên, vì để tránh cho dân chúng rối loạn, ám vệ còn cố ý đưa cho Triệu Việt một cái nón rộng vành, bốn phía rủ lưới đen, hiệu quả che mặt tương đối tốt.
Triệu Việt đầu ong ong vang, lúc trước như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, chính mình lại còn sẽ có một ngày không tiện gặp người.
Lục Truy nhẫn cười, thật sự muốn đem cảnh tượng này vẽ xuống.
Tuy nói dù không sánh được với những nơi giàu có đông đúc, nhưng trong thành cũng ít khi được thấy hội hoa đăng, cho nên dân chúng như trước rất là mong chờ, không ít người thậm chí trời chưa tối đã chạy tới. Thượng Vân Trạch từ trên quầy nhỏ mua chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ, tiện tay đưa cho Mộc Thanh Sơn.
Ám vệ gặm bánh, ở phía sau xem trò vui.
Mộc Thanh Sơn nói, “Tiểu hài tử mới thích những thứ này.”
“Ai nói vậy.” Thượng Vân Trạch nói, “Ta cũng thích.”
Mộc Thanh Sơn: …
Vậy vì sao ngươi không tự mua xài đi?
“Có muốn ăn giò heo không?” Thượng Vân Trạch lại hỏi.
“Không ăn, ngán.” Mộc Thanh Sơn nói, “Muốn ăn kẹo hồ lô.”
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu một cái, kéo hắn đi tìm tiểu quán bán kẹo hồ lô, người đến người đi rất là chen chúc, nên hắn liền dắt tay một cách rất tự nhiên, để tránh khỏi bị lạc mất.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, không dễ dàng a, cuối cùng cũng coi như có chút tiến bộ.
“Đại nhân đâu rồi?” Hoa Đường nhìn xung quanh.
Lục Truy lắc đầu, “Không để ý, mới nãy còn ở phía trước.”
Triệu Ngũ cầm một bao đậu tằm xào đi tới trước mặt.
Hoa Đường hỏi, “Có nhìn thấy đại nhân đi đâu không?”
“Chỗ rẽ đằng trước.” Triệu Ngũ chỉ tay một cái, “Ở với Triệu đại đương gia, đang cùng nhau nặn kẹo.”
Hoa Đường cùng Lục Truy không hẹn mà cùng trầm mặc một chút.
Vì sao cảm giác lại … quỷ dị như vậy.
Danh sách chương