“Ta tự mình đi là được rồi.” Bất thình lình bị ôm, Mộc Thanh Sơn cũng bị sợ hết hồn.
Thượng Vân Trạch đặt hắn xuống dưới đất, cười nói, “Định tự mình leo tường?”
“…” Mộc Thanh Sơn trầm mặc, bởi vì như vậy hình như có chút ngu xuẩn, hơn nữa mình cũng không chắc có thể bò ra ngoài.
Thượng Vân Trạch giúp hắn sửa sang lại cổ áo bị lộn xộn.
Ôn Liễu Niên ngồi xổm ở đầu tường hỏi, “Chúng ta có thể xuống dưới được chưa?”
Thượng Vân Trạch bình tĩnh rút tay về.
Triệu Ngũ mang theo Ôn Liễu Niên nhảy xuống, đoàn người từ trong hẻm nhỏ đi ra, lại lượn trên đường cái một vòng rồi mới trở lại phủ nha.
Bên trong đại sảnh, Mục Vạn Lôi nhắm nửa con mắt giống như lão tăng ngồi thiền, hiển nhiên nhàm chán đến cực điểm, Mục Vạn Hùng thì lại sắp tức giận đến cực điểm, cả người nhìn qua giống như ăn phải thuốc nổ —— Từ Vân Nam chạy tới thành Thương Mang một đường đều là núi, không sánh được với đường bằng dễ đi, đêm cũng không nghỉ ngơi mà chạy đến, vốn dĩ đã mệt mỏi đến cực điểm, kết quả thật vất vả vào được trong thành, còn chưa kịp ăn cơm nghỉ ngơi đã đến phủ nha này, phải chịu khát chờ tới bây giờ, không có lòng đưa cơm nước thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả nước trà cũng không có người đến rót thêm!
“Đại nhân đã trở lại.” Quản gia chạy đến thông báo, vào nhà rồi giật mình, “Sao lại tối như vậy.”
Mục Vạn Hùng: …
Chuyện này chẳng lẽ không phải hỏi ngươi sao? “Nước trà không thêm món tráng miệng cũng không bưng lên, nếu để cho đại nhân biết thì phải làm sao.” Quản gia giậm chân oán giận, lại nói, “Mong hai vị quý khách ngàn vạn lần đừng tức giận, vài hạ nhân này là mới tuyển được mấy ngày trước, làm việc cũng chưa được tốt lắm.”
“Đương nhiên sẽ không.” Mục Vạn Lôi cười cười, “Chuyện nhỏ mà thôi, chúng ta cũng sẽ không nói chuyện này cho đại nhân.”
“Hai vị quả thật là hảo hán giang hồ, làm việc chính là ngay thẳng.” Quản gia vừa tán thưởng, vừa gọi hạ nhân mang trà cùng món tráng miệng tới, lại bỏ thêm chút dầu thắp, trong phòng cuối cùng cũng sáng lên.
Mục Vạn Hùng còn chưa kịp ăn món tráng miệng, Ôn Liễu Niên đã sải bước vào trong nhà, cười ha hả nói, “Hai vị thứ lỗi, bản quan về trễ.”
“Đại nhân không cần khách khí, chúng ta chờ cũng không lâu lắm.” Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là đem tay mới vừa đưa đến mâm rụt trở về.
“Vậy thì tốt.” Ôn Liễu Niên cung kính nói, “Lần này thực sự là đa tạ hai vị trang chủ .”
“Mục trang chủ.” Triệu Ngũ cũng tiến vào đại sảnh, bên cạnh là Hoa Đường.
Vì chuyện cầu hôn lần trước bị cự tuyệt, lần thứ hai gặp lại chắc chắn không tránh được sẽ lúng túng, nhưng hai huynh đệ Mục Vạn Lôi đều là kẻ già đời, tất nhiên cũng chỉ cười ha hả cho qua chuyện, coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.Thượng Vân Trạch vốn là định đưa Mộc Thanh Sơn trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà không chịu được hắn muốn xem trò vui, vì vậy cũng mang theo hắn lại đây. Sau khi mọi người tự giới thiệu lẫn nhau xong, Ôn Liễu Niên nói, “Các vị, mời đến thư phòng.”
Vì vậy Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai bỏ lỡ cơ hội dùng món tráng miệng.
“Trong núi Thương Mang thổ phỉ đông đảo, muốn tiêu diệt sạch sẽ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, không biết hai vị trang chủ có… kế sách gì không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Mục Vạn Lôi dừng một chút, nói, “Mục gia trang với thành Thương Mang cách nhau rất xa, hai người huynh đệ chúng ta đối với chuyện này cũng không rõ.” Nếu thật có thể có kế sách, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới cùng quan phủ liên thủ, mà sợ là đã sớm dẫn người xông lên Triêu Mộ nhai, nhổ cỏ tận gốc vĩnh trừ hậu hoạ.
Ôn Liễu Niên nghe vậy kinh ngạc, “Xem thư của hai vị trang chủ lúc trước, bản quan còn tưởng rằng đã nắm rõ rồi.”
Mục Vạn Lôi: …
Ngươi là từ chỗ nào đọc ra tầng hàm nghĩa này?
“Nếu là như vậy thì chuyện rắc rối rồi.” Ôn Liễu Niên mặt mày ủ rũ ngồi ở trên ghế, mất luôn vẻ xuân phong đắc ý khi nãy.
Mục Vạn Lôi phản ứng kịp, nhìn tư thế này, là trước kia một chút chuẩn bị cũng không có, liền chờ mình đến rồi đi tiêu diệt thổ phỉ?
“Nghe nói đại nhân đã hướng về triều đình mượn đạn pháo?” Mục Vạn Hùng không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
“Cũng là có chuyện này, nhưng mà núi Thương Mang lớn như vậy, vài cái đạn pháo có thể có ích lợi gì.” Ôn Liễu Niên nói, “Vốn cũng chỉ là mượn tới làm dáng một chút.”
Mục Vạn Hùng: …
“Hai vị trang chủ thật sự không thể nghĩ thêm vài biện pháp?” Ôn Liễu Niên ánh mắt thành khẩn.
Mục Vạn Hùng trong nháy mắt rất muốn lật bàn, bọn họ chỉ là đến đây 'hỗ trợ' mà thôi, vì sao bây giờ lại thành người mang đến tất cả hy vọng?.
“Bản quan làm việc với dân thì có thể, nhưng đánh trận tiêu diệt thổ phỉ thực sự là một chữ cũng không biết a.” Ôn Liễu Niên vẻ mặt khó xử.
Mục Vạn Lôi nhìn về phía Triệu Ngũ cùng Thượng Vân Trạch, “Hai vị thấy thế nào?”
Thượng Vân Trạch nói, “Giống như đại nhân từng nói, dãy núi Thương Mang rộng lớn, Đằng Vân bảo cùng với họ từ trước đến giờ đều không xâm phạm lẫn nhau, ta quả thực không biết tình hình trong núi rốt cuộc ra sao.”
Triệu Ngũ nói, “Nếu tất cả mọi người không biết, vậy chuyện này cũng chỉ có thể bàn bạc kỹ càng hơn.”
…
Mục Vạn Lôi bắt đầu đau đầu.
“Trời cũng tối rồi, hai vị sớm trở về nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai lại bàn.” Ôn Liễu Niên nói, bộ dạng như đã nhận phải đả kích.
Mục Vạn Hùng: …
Nhận phải đả kích chẳng lẽ không phải là mình sao?
Mục Van Lôi nói, “Còn có một việc, sợ là muốn làm phiền đại nhân.”Ôn Liễu Niên nói, “Trang chủ mời nói.”
Mục Van Lôi nói, “Trong thành Thương Mang khách điếm quá ít, Mục gia trang đến quá nhiều người, sợ là không đủ chỗ.”
Ôn Liễu Niên hơi khó xử, “Thế nhưng bên trong phủ nha cũng không có thừa khách phòng.”
“Trong thành có còn tòa nhà nào không?” Mục Vạn Lôi nói, “Chúng ta có thể thuê lại.”
“Có ngược lại là có, mà muốn nói cũng phải chờ ngày mai.” Mộc Thanh Sơn nói, “Hiện giờ dân chúng chắc đều đã nghỉ ngơi.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Vậy thì chờ ngày mai đi, người tập võ ngủ ngoài trời một đêm chắc không có vấn đề lớn.” Ngữ điệu cứ như nói chuyện đương nhiên.
Mục Vạn Hùng đã hoàn toàn không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện.
Hai bên sau khi tạm biệt, Mục Vạn Hùng hỏi, “Đại ca đối vị Tri phủ đại nhân này thấy thế nào?”
Mục Van Lôi nói, “Mười phần thì có tám chín phần giả bộ hồ đồ, vì nếu là người có thể cùng Truy Ảnh cung qua lại, thì cũng không thể ngu ngốc thành dạng như vậy.”
“Vì sao phải giả bộ hồ đồ?” Mục Vạn Hùng không rõ, “Chúng ta rõ ràng chính là đến giúp hắn.”
“Bây giờ ra vẻ hồ đồ một chút, tương lai làm việc có thể bớt đi một ít.” Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng phản ứng lại, “Đại ca ý là, hắn muốn đem hết chuyện diệt cướp ném cho Mục gia trang?”
Mục Vạn Lôi gật đầu.
“Này cũng quá gian trá rồi.” Mục Vạn Hùng trợn mắt, “Hắn cũng không nghĩ, trên đời làm sao có thể có chuyện tốt như vậy.” Chủ nhà gặp kẻ cướp, hàng xóm đến giúp đỡ, kết quả chủ nhà không chỉ một chữ cám tạ cũng không có, ngược lại còn đóng kín cửa rồi đi ngủ, da mặt phải dày bao nhiêu thì mới có thể làm được như thế.
“Người làm quan thường rất giả dối, tất nhiên so với người bình thường khó đối phó hơn.” Mục Van Lôi nói, “Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi trước, sáng mai lại nói.”
“Không trách có thể cùng Truy Ảnh cung qua lại.” Mục Vạn Lôi nói, “Đều đi chiếm tiện nghi không ai chịu thua thiệt.”
Mục Vạn Lôi đi vào nhà trọ, mơ hồ cảm thấy cái vị Tri phủ đại nhân này, có vẻ có hơi khó đối phó. Nhưng cũng may mắn là muốn cùng hợp tác chứ không phải đối địch, hẳn là còn không đến mức quá giằng co.
Bên trong nha phủ, Ôn Liễu Niên còn đang xoa bụng —— Ăn hơi nhiều.
Mộc Thanh Sơn nói, “Đại nhân vừa nãy diễn có chút giả.”
“Giả là được rồi.” Ôn Liễu Niên nói, “Chính là muốn làm cho bọn họ biết, bản quan không phải dễ đối phó như vậy, mới có thể làm cho bọn họ không cần quá kiêu ngạo.”
Triệu Ngũ nói, “Đại nhân định làm như thế nào?”
Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, “Trước tiên dọa bọn họ.”
Hoa Đường nghi hoặc, “Doạ hai anh em nhà họ Mục?”
“Không phải.” Ôn Liễu Niên cười híp mắt nói, “Dọa thổ phỉ trong núi Thương Mang.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Một lời vừa nói ra, hiện trường tất cả mọi người cảm thấy, bất kể là dùng phương pháp 'doạ' gì, có lẽ đều sẽ phi thường thiếu đạo đức.
“Đại đương gia.” trên Triệu Mộ nhai, Lục Truy nói, “Nhận được tin tức truyền đến từ Đằng Vân bảo, người Mục gia trang đã vào thành, có lẽ đêm nay sẽ đến gặp Ôn đại nhân.”
“Tổng cộng đến bao nhiêu người?” Triệu Việt hỏi.
“Đệ tử ước chừng hơn hai trăm người, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cùng đến.” Lục Truy nói, “Bọn họ lần này là quyết tâm muốn đối phó Đại đương gia.”
Triệu Việt trút kiếm vào vỏ, “Tự tìm đường chết.”
“Nhưng mà ngược lại cũng không cần sốt ruột.” Lục Truy nói, “Dưới núi có Ôn đại nhân, nói không chừng sau ba ngày, có thể làm huynh đệ hai người hắn tức chết, chúng ta cũng bớt được việc.”
Triệu Việt liền nghĩ tới khuôn mặt của Ôn Liễu Niên.
Tuy rằng biết rõ là trêu đùa, hắn lại cảm thấy nếu bằng vào cái miệng đó… cũng không phải không thể a.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liền đến cửa nha môn —— Bằng không nếu như vị Ôn đại nhân này lại chạy đi ăn điểm tâm, còn không biết phải đợi bao lâu.
“Hai vị lại đến tìm đại nhân nhà ta a.” Người gác cửa nhận ra hai người, cười nói, “Mau vào, đại nhân đang ăn điểm tâm.”
Mục Vạn Hùng nghe vậy đầu choáng váng, còn tưởng rằng đến đã đủ sớm, sao lại có thể chạy ra ngoài ăn điểm tâm? !
May mà người gác cửa đúng lúc bổ sung thêm một câu, “Hiện giờ chắc đang ở nhà ăn.”
Hai anh em nhà họ Mục đều thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là ở nhà ăn.
Bên bàn cơm, Ôn Liễu Niên đang ôm một tô canh lớn, gần như cả mặt đều bị che đi.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng như trong dự liệu bị chấn kinh một chút.
Sức ăn này có thể quá tốt rồi hay không?
“Hai vị trang chủ đến rồi.” Ôn Liễu Niên cười ha ha đặt bát xuống, cùng bát sứ nhỏ Thanh Hoa đựng cơm bên cạnh của Mộc Thanh Sơn hình thành sự đối lập rõ ràng.
Không chỉ là anh em nhà họ Mục, thực ra những người còn lại trên bàn cũng rất buồn bực, vì sao hai người kia lượng cơm ăn lại chênh lệch to lớn đến thế, thân thể lại chẳng chênh lệch bao nhiêu?
Thượng Vân Trạch gắp một đũa thịt đưa qua.
Mộc Thanh Sơn thấp giọng oán giận, “Ăn không vô.” Hắn ban đầu vốn cũng không thích ăn mỳ cải chua, một chén nhỏ cũng ăn mãi mới hết, cũng không biết đại nhân rốt cuộc là thấy ngon ở điểm nào.
“Như đêm qua đã nói, hôm nay chúng ta muốn đi tìm nhà trống trong thành.” Mục Vạn Lôi nhắc nhở, “Đại nhân còn nhớ không?”
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Sư gia đã sắp xếp lại danh sách những hộ còn nhà trống trong thành, mới vừa định mang nha dịch đi hỏi thử.”
“Như vậy rất tốt.” Mục Vạn Lôi thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ đại nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Cũng không cần phải đa tạ, chỉ là có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.”
Mục Vạn Lôi gật đầu, “Đại nhân xin cứ nói.”
Ôn Liễu Niên hai mắt tràn ngập nghi hoặc, “Mục gia trang cách thành Thương Mang xa xôi ngàn dặm, hai vị trang chủ đến tột cùng vì sao phải đến giúp bản quan tiêu diệt thổ phỉ?”
Thượng Vân Trạch đặt hắn xuống dưới đất, cười nói, “Định tự mình leo tường?”
“…” Mộc Thanh Sơn trầm mặc, bởi vì như vậy hình như có chút ngu xuẩn, hơn nữa mình cũng không chắc có thể bò ra ngoài.
Thượng Vân Trạch giúp hắn sửa sang lại cổ áo bị lộn xộn.
Ôn Liễu Niên ngồi xổm ở đầu tường hỏi, “Chúng ta có thể xuống dưới được chưa?”
Thượng Vân Trạch bình tĩnh rút tay về.
Triệu Ngũ mang theo Ôn Liễu Niên nhảy xuống, đoàn người từ trong hẻm nhỏ đi ra, lại lượn trên đường cái một vòng rồi mới trở lại phủ nha.
Bên trong đại sảnh, Mục Vạn Lôi nhắm nửa con mắt giống như lão tăng ngồi thiền, hiển nhiên nhàm chán đến cực điểm, Mục Vạn Hùng thì lại sắp tức giận đến cực điểm, cả người nhìn qua giống như ăn phải thuốc nổ —— Từ Vân Nam chạy tới thành Thương Mang một đường đều là núi, không sánh được với đường bằng dễ đi, đêm cũng không nghỉ ngơi mà chạy đến, vốn dĩ đã mệt mỏi đến cực điểm, kết quả thật vất vả vào được trong thành, còn chưa kịp ăn cơm nghỉ ngơi đã đến phủ nha này, phải chịu khát chờ tới bây giờ, không có lòng đưa cơm nước thì cũng thôi đi, thậm chí ngay cả nước trà cũng không có người đến rót thêm!
“Đại nhân đã trở lại.” Quản gia chạy đến thông báo, vào nhà rồi giật mình, “Sao lại tối như vậy.”
Mục Vạn Hùng: …
Chuyện này chẳng lẽ không phải hỏi ngươi sao? “Nước trà không thêm món tráng miệng cũng không bưng lên, nếu để cho đại nhân biết thì phải làm sao.” Quản gia giậm chân oán giận, lại nói, “Mong hai vị quý khách ngàn vạn lần đừng tức giận, vài hạ nhân này là mới tuyển được mấy ngày trước, làm việc cũng chưa được tốt lắm.”
“Đương nhiên sẽ không.” Mục Vạn Lôi cười cười, “Chuyện nhỏ mà thôi, chúng ta cũng sẽ không nói chuyện này cho đại nhân.”
“Hai vị quả thật là hảo hán giang hồ, làm việc chính là ngay thẳng.” Quản gia vừa tán thưởng, vừa gọi hạ nhân mang trà cùng món tráng miệng tới, lại bỏ thêm chút dầu thắp, trong phòng cuối cùng cũng sáng lên.
Mục Vạn Hùng còn chưa kịp ăn món tráng miệng, Ôn Liễu Niên đã sải bước vào trong nhà, cười ha hả nói, “Hai vị thứ lỗi, bản quan về trễ.”
“Đại nhân không cần khách khí, chúng ta chờ cũng không lâu lắm.” Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là đem tay mới vừa đưa đến mâm rụt trở về.
“Vậy thì tốt.” Ôn Liễu Niên cung kính nói, “Lần này thực sự là đa tạ hai vị trang chủ .”
“Mục trang chủ.” Triệu Ngũ cũng tiến vào đại sảnh, bên cạnh là Hoa Đường.
Vì chuyện cầu hôn lần trước bị cự tuyệt, lần thứ hai gặp lại chắc chắn không tránh được sẽ lúng túng, nhưng hai huynh đệ Mục Vạn Lôi đều là kẻ già đời, tất nhiên cũng chỉ cười ha hả cho qua chuyện, coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.Thượng Vân Trạch vốn là định đưa Mộc Thanh Sơn trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà không chịu được hắn muốn xem trò vui, vì vậy cũng mang theo hắn lại đây. Sau khi mọi người tự giới thiệu lẫn nhau xong, Ôn Liễu Niên nói, “Các vị, mời đến thư phòng.”
Vì vậy Mục Vạn Hùng không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai bỏ lỡ cơ hội dùng món tráng miệng.
“Trong núi Thương Mang thổ phỉ đông đảo, muốn tiêu diệt sạch sẽ tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, không biết hai vị trang chủ có… kế sách gì không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Mục Vạn Lôi dừng một chút, nói, “Mục gia trang với thành Thương Mang cách nhau rất xa, hai người huynh đệ chúng ta đối với chuyện này cũng không rõ.” Nếu thật có thể có kế sách, cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới cùng quan phủ liên thủ, mà sợ là đã sớm dẫn người xông lên Triêu Mộ nhai, nhổ cỏ tận gốc vĩnh trừ hậu hoạ.
Ôn Liễu Niên nghe vậy kinh ngạc, “Xem thư của hai vị trang chủ lúc trước, bản quan còn tưởng rằng đã nắm rõ rồi.”
Mục Vạn Lôi: …
Ngươi là từ chỗ nào đọc ra tầng hàm nghĩa này?
“Nếu là như vậy thì chuyện rắc rối rồi.” Ôn Liễu Niên mặt mày ủ rũ ngồi ở trên ghế, mất luôn vẻ xuân phong đắc ý khi nãy.
Mục Vạn Lôi phản ứng kịp, nhìn tư thế này, là trước kia một chút chuẩn bị cũng không có, liền chờ mình đến rồi đi tiêu diệt thổ phỉ?
“Nghe nói đại nhân đã hướng về triều đình mượn đạn pháo?” Mục Vạn Hùng không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
“Cũng là có chuyện này, nhưng mà núi Thương Mang lớn như vậy, vài cái đạn pháo có thể có ích lợi gì.” Ôn Liễu Niên nói, “Vốn cũng chỉ là mượn tới làm dáng một chút.”
Mục Vạn Hùng: …
“Hai vị trang chủ thật sự không thể nghĩ thêm vài biện pháp?” Ôn Liễu Niên ánh mắt thành khẩn.
Mục Vạn Hùng trong nháy mắt rất muốn lật bàn, bọn họ chỉ là đến đây 'hỗ trợ' mà thôi, vì sao bây giờ lại thành người mang đến tất cả hy vọng?.
“Bản quan làm việc với dân thì có thể, nhưng đánh trận tiêu diệt thổ phỉ thực sự là một chữ cũng không biết a.” Ôn Liễu Niên vẻ mặt khó xử.
Mục Vạn Lôi nhìn về phía Triệu Ngũ cùng Thượng Vân Trạch, “Hai vị thấy thế nào?”
Thượng Vân Trạch nói, “Giống như đại nhân từng nói, dãy núi Thương Mang rộng lớn, Đằng Vân bảo cùng với họ từ trước đến giờ đều không xâm phạm lẫn nhau, ta quả thực không biết tình hình trong núi rốt cuộc ra sao.”
Triệu Ngũ nói, “Nếu tất cả mọi người không biết, vậy chuyện này cũng chỉ có thể bàn bạc kỹ càng hơn.”
…
Mục Vạn Lôi bắt đầu đau đầu.
“Trời cũng tối rồi, hai vị sớm trở về nghỉ ngơi đi, có việc gì ngày mai lại bàn.” Ôn Liễu Niên nói, bộ dạng như đã nhận phải đả kích.
Mục Vạn Hùng: …
Nhận phải đả kích chẳng lẽ không phải là mình sao?
Mục Van Lôi nói, “Còn có một việc, sợ là muốn làm phiền đại nhân.”Ôn Liễu Niên nói, “Trang chủ mời nói.”
Mục Van Lôi nói, “Trong thành Thương Mang khách điếm quá ít, Mục gia trang đến quá nhiều người, sợ là không đủ chỗ.”
Ôn Liễu Niên hơi khó xử, “Thế nhưng bên trong phủ nha cũng không có thừa khách phòng.”
“Trong thành có còn tòa nhà nào không?” Mục Vạn Lôi nói, “Chúng ta có thể thuê lại.”
“Có ngược lại là có, mà muốn nói cũng phải chờ ngày mai.” Mộc Thanh Sơn nói, “Hiện giờ dân chúng chắc đều đã nghỉ ngơi.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Vậy thì chờ ngày mai đi, người tập võ ngủ ngoài trời một đêm chắc không có vấn đề lớn.” Ngữ điệu cứ như nói chuyện đương nhiên.
Mục Vạn Hùng đã hoàn toàn không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện.
Hai bên sau khi tạm biệt, Mục Vạn Hùng hỏi, “Đại ca đối vị Tri phủ đại nhân này thấy thế nào?”
Mục Van Lôi nói, “Mười phần thì có tám chín phần giả bộ hồ đồ, vì nếu là người có thể cùng Truy Ảnh cung qua lại, thì cũng không thể ngu ngốc thành dạng như vậy.”
“Vì sao phải giả bộ hồ đồ?” Mục Vạn Hùng không rõ, “Chúng ta rõ ràng chính là đến giúp hắn.”
“Bây giờ ra vẻ hồ đồ một chút, tương lai làm việc có thể bớt đi một ít.” Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng phản ứng lại, “Đại ca ý là, hắn muốn đem hết chuyện diệt cướp ném cho Mục gia trang?”
Mục Vạn Lôi gật đầu.
“Này cũng quá gian trá rồi.” Mục Vạn Hùng trợn mắt, “Hắn cũng không nghĩ, trên đời làm sao có thể có chuyện tốt như vậy.” Chủ nhà gặp kẻ cướp, hàng xóm đến giúp đỡ, kết quả chủ nhà không chỉ một chữ cám tạ cũng không có, ngược lại còn đóng kín cửa rồi đi ngủ, da mặt phải dày bao nhiêu thì mới có thể làm được như thế.
“Người làm quan thường rất giả dối, tất nhiên so với người bình thường khó đối phó hơn.” Mục Van Lôi nói, “Thời gian cũng không còn sớm, nghỉ ngơi trước, sáng mai lại nói.”
“Không trách có thể cùng Truy Ảnh cung qua lại.” Mục Vạn Lôi nói, “Đều đi chiếm tiện nghi không ai chịu thua thiệt.”
Mục Vạn Lôi đi vào nhà trọ, mơ hồ cảm thấy cái vị Tri phủ đại nhân này, có vẻ có hơi khó đối phó. Nhưng cũng may mắn là muốn cùng hợp tác chứ không phải đối địch, hẳn là còn không đến mức quá giằng co.
Bên trong nha phủ, Ôn Liễu Niên còn đang xoa bụng —— Ăn hơi nhiều.
Mộc Thanh Sơn nói, “Đại nhân vừa nãy diễn có chút giả.”
“Giả là được rồi.” Ôn Liễu Niên nói, “Chính là muốn làm cho bọn họ biết, bản quan không phải dễ đối phó như vậy, mới có thể làm cho bọn họ không cần quá kiêu ngạo.”
Triệu Ngũ nói, “Đại nhân định làm như thế nào?”
Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, “Trước tiên dọa bọn họ.”
Hoa Đường nghi hoặc, “Doạ hai anh em nhà họ Mục?”
“Không phải.” Ôn Liễu Niên cười híp mắt nói, “Dọa thổ phỉ trong núi Thương Mang.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Một lời vừa nói ra, hiện trường tất cả mọi người cảm thấy, bất kể là dùng phương pháp 'doạ' gì, có lẽ đều sẽ phi thường thiếu đạo đức.
“Đại đương gia.” trên Triệu Mộ nhai, Lục Truy nói, “Nhận được tin tức truyền đến từ Đằng Vân bảo, người Mục gia trang đã vào thành, có lẽ đêm nay sẽ đến gặp Ôn đại nhân.”
“Tổng cộng đến bao nhiêu người?” Triệu Việt hỏi.
“Đệ tử ước chừng hơn hai trăm người, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cùng đến.” Lục Truy nói, “Bọn họ lần này là quyết tâm muốn đối phó Đại đương gia.”
Triệu Việt trút kiếm vào vỏ, “Tự tìm đường chết.”
“Nhưng mà ngược lại cũng không cần sốt ruột.” Lục Truy nói, “Dưới núi có Ôn đại nhân, nói không chừng sau ba ngày, có thể làm huynh đệ hai người hắn tức chết, chúng ta cũng bớt được việc.”
Triệu Việt liền nghĩ tới khuôn mặt của Ôn Liễu Niên.
Tuy rằng biết rõ là trêu đùa, hắn lại cảm thấy nếu bằng vào cái miệng đó… cũng không phải không thể a.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liền đến cửa nha môn —— Bằng không nếu như vị Ôn đại nhân này lại chạy đi ăn điểm tâm, còn không biết phải đợi bao lâu.
“Hai vị lại đến tìm đại nhân nhà ta a.” Người gác cửa nhận ra hai người, cười nói, “Mau vào, đại nhân đang ăn điểm tâm.”
Mục Vạn Hùng nghe vậy đầu choáng váng, còn tưởng rằng đến đã đủ sớm, sao lại có thể chạy ra ngoài ăn điểm tâm? !
May mà người gác cửa đúng lúc bổ sung thêm một câu, “Hiện giờ chắc đang ở nhà ăn.”
Hai anh em nhà họ Mục đều thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là ở nhà ăn.
Bên bàn cơm, Ôn Liễu Niên đang ôm một tô canh lớn, gần như cả mặt đều bị che đi.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng như trong dự liệu bị chấn kinh một chút.
Sức ăn này có thể quá tốt rồi hay không?
“Hai vị trang chủ đến rồi.” Ôn Liễu Niên cười ha ha đặt bát xuống, cùng bát sứ nhỏ Thanh Hoa đựng cơm bên cạnh của Mộc Thanh Sơn hình thành sự đối lập rõ ràng.
Không chỉ là anh em nhà họ Mục, thực ra những người còn lại trên bàn cũng rất buồn bực, vì sao hai người kia lượng cơm ăn lại chênh lệch to lớn đến thế, thân thể lại chẳng chênh lệch bao nhiêu?
Thượng Vân Trạch gắp một đũa thịt đưa qua.
Mộc Thanh Sơn thấp giọng oán giận, “Ăn không vô.” Hắn ban đầu vốn cũng không thích ăn mỳ cải chua, một chén nhỏ cũng ăn mãi mới hết, cũng không biết đại nhân rốt cuộc là thấy ngon ở điểm nào.
“Như đêm qua đã nói, hôm nay chúng ta muốn đi tìm nhà trống trong thành.” Mục Vạn Lôi nhắc nhở, “Đại nhân còn nhớ không?”
“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Sư gia đã sắp xếp lại danh sách những hộ còn nhà trống trong thành, mới vừa định mang nha dịch đi hỏi thử.”
“Như vậy rất tốt.” Mục Vạn Lôi thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ đại nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Cũng không cần phải đa tạ, chỉ là có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.”
Mục Vạn Lôi gật đầu, “Đại nhân xin cứ nói.”
Ôn Liễu Niên hai mắt tràn ngập nghi hoặc, “Mục gia trang cách thành Thương Mang xa xôi ngàn dặm, hai vị trang chủ đến tột cùng vì sao phải đến giúp bản quan tiêu diệt thổ phỉ?”
Danh sách chương