Thời điểm trễ một chút, Triệu Việt đổi xong y phục dạ hành, ngồi ở bên giường nói, "Ngủ sớm một chút."

"Ừm." Ôn Liễu Niên tựa đầu vào giường, "Ngươi cũng phải cẩn thận."

Triệu Việt nói, "Được."

Ôn Liễu Niên nhìn hắn....Rõ ràng chỉ là một lần mật thám rất bình thường, cư nhiên cũng sinh ra hương vị lưu luyến chia tay, Triệu đại đương gia lần đầu tiên biết cái gì gọi là sau lưng có gai -- Đi cũng không được, tiếp tục ngồi tựa hồ càng kỳ quái hơn.

Cuối cùng vẫn là Ôn Liễu Niên mở miệng trước, "Tả hộ pháp bọn họ đại khái là đang đợi."

"Ta đi đây." Triệu Việt thuận thế đứng lên.

Ôn Liễu Niên gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi phòng ngủ.

Người còn lại đang ở trong viện cách vách uống trà, vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh tỏ vẻ 'Chúng ta hoàn toàn không có suy nghĩ nhiều', càng không có ai không thức thời đến mở miệng hỏi, 'vì sao cư nhiên qua lâu như vậy mới đi ra?'

Bởi vì không cần hỏi cũng có thể đoán được.

Thật sự là không cần quá rõ ràng.

Đoàn người chia làm hai đường, Triệu Ngũ cùng Hoa Đường mang theo Hồng giáp lang thẳng đến bãi tha ma, Triệu Việt thì cùng Lục Truy một đường đến Hổ Đầu Cương. Ám vệ thì ở lại thủ phủ nha, bảo hộ Ôn Liễu Niên cùng những người còn lại.

Trên trời ánh trăng sáng giống như một cái đĩa chói lọi, chiếu rọi xuống bốn phía cũng sáng sủa lên, Hoa Đường sau khi đến bãi tha ma, liền từ trong ngực lấy ra một cái chung nhỏ, mở ra đem Hồng giáp lang thả ra.

Triệu Ngũ để sát vào thì thấy, sau đó giật mình, "Sao lại bất động rồi." Còn nói không sẽ chết đói.

Hồng giáp lang phơi bụng nhỏ lên trời nằm trong lòng bàn tay Hoa Đường, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng trắng u u, giống như một viên ngọc thạch.

Bất động.

Đói.

Không có trùng ăn.

"Vật nhỏ này rất có linh tính, so với thiếu cung chủ không kém là bao." Hoa Đường nhẹ nhàng lật nó lại, ngón cái vuốt ve ở trên lưng đỏ bừng, "Chỉ giận dỗi mà thôi."

Triệu Ngũ: ...

Một con trùng cư nhiên cũng biết giận dỗi.

Hồng giáp lang xúc tu run run, không muốn động ! "Được được, lập tức liền có thể ăn cơm." Hoa Đường trấn an gõ gõ nó, lại thả Thanh đầu Cổ Vương ra.

Nhìn Cổ Vương rõ ràng so với mình còn béo hơn một vòng, Hồng giáp lang càng không muốn động.

Cuộc sống của trùng thật khác nhau.

Hoa Đường đem hai con bọ đưa cho Triệu Ngũ, dặn dò nói, "Thả vào trong hầm loạn táng, sau đó thì nhanh trở về trên cây."

"Được." Triệu Ngũ gật đầu, miệng ngậm viên thuốc Hoa Đường phối lúc trước, cầm Thanh đầu Cổ Vương cùng Hồng giáp lang thả người nhảy xuống hố sâu, khi mũi chân vừa chạm đất liền mượn lực nhảy lên phía trên, về trở bên cạnh Hoa Đường.

Bốn phía tựa hồ không hề ít cổ trùng, Thanh đầu Cổ Vương híp mắt nhỏ, theo bản năng phát ra tiếng vang ong ong.

Hồng giáp lang lúc trước còn đói đến mức như lọt vào trong sương mù, ngay cả xúc tu nhỏ cũng không nâng dậy nổi, sau khi nghe thấy tiếng động cũng vực dậy chút tinh thần, nhanh chóng lật người lại.

"Có được không a? Một chút động tĩnh cũng không có." Cho dù ánh trăng rất sáng, cũng không có khả năng thấy rõ hai con bọ trong hầm loạn táng, Triệu Ngũ lo lắng nói, "Một nơi lớn như vậy, cho dù lấy một xe Hồng giáp lang đổ vào, cũng không nhất định có thể tìm thấy."

Hoa Đường ghét bỏ nhìn hắn, "Ngươi ngược lại là có bản lĩnh, còn có thể tìm được một xe Hồng giáp lang, ngươi có biết là nó trân quý bao nhiêu không? Nếu không phải đối phương là Triệu đại đương gia, ta đã sớm cướp rồi."

Triệu Ngũ nghe vậy trầm mặc, một lát sau nói, "Cướp cũng không được tốt lắm, chúng ta là danh môn chính phái, lần sau lúc trở về Vân Nam thăm đại ca, ta bắt cho ngươi một con là được."

"Rất khó tìm." Hoa Đường kéo quai hàm tiếp tục nhìn xuống.

"Còn khó tìm hơn Cổ Vương?" Triệu Ngũ hỏi.

"Tất nhiên." Hoa Đường nói, "Lúc trước không phải từng nói với ngươi sao, chỉ cần nơi nào có Hồng giáp lang ở, xung quanh không có trùng tử nào dám tới gần, cho nên nếu không có ai dưỡng, thì chỉ có thể tìm một con Cổ Vương làm ký chủ mới có thể miễn cưỡng ăn no, đại đa số đều sẽ đói chết."

Triệu Ngũ nói, "Cho nên liền hiếm thấy?"

"Xuỵt..." Hoa Đường đưa tay làm dấu đừng lên tiếng, "Có tiếng động."

Triệu Ngũ ngưng thần, cùng nàng một đường nhìn xuống.

Tiếng Cổ Vương ong ong càng thêm vội vàng, cho dù có Hồng giáp lang ở bên cạnh, trăm chân cổ lúc trước được huynh đệ Mục gia bỏ vào trong hố sâu cũng lập tức nhận phải ảnh hưởng này, lập tức từ trên người thi thể chui ra ngoài, chen chúc chạy đến bên này.

Tuy nói cổ trùng sau khi luyện thành phẩm chất chỉ giống như tơ nhện, mắt người rất khó nhìn rõ, nhưng Hồng giáp lang thì khác a ! Bị bỏ đói ba ngày, mắt thấy rất nhiều thức ăn cuồn cuộn vọt tới, quả thực là hạnh phúc đến sắp ngất xỉu, vì thế 'vèo vèo' vọt qua, một đầu đâm vào trong bầy trăm chân cổ, há miệng ăn đến vui vẻ, xúc tu nhỏ duỗi đến thẳng tắp !

Thanh đầu Cổ Vương cũng không giành với nó, thậm chí trong đôi mắt nhỏ li ti còn có vài tia đồng tình, giống như phú hào đang nhìn kẻ sa cơ thất thế, chỉ có lúc trăm chân cổ đến gần bên miệng, mới có thể lười biếng một ngụm nuốt vào.

Trong hầm không hề ít dã khôi vốn dĩ đã sắp luyện xong, cổ trùng cũng đã xâm nhập vào trong tâm mạch, trận này lập tức bò ra bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ phát ra tiếng động khác thường, trong khoảng thời gian ngắn tiếng 'ô ô' trong hầm vang lên không ngừng, sau khi vô số thi thể ngồi dậy lại ầm ầm ngã xuống, nằm la liệt dưới ánh trăng, giống như cảnh tượng dưới Địa Ngục.

Triệu Ngũ khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Hoa Đường chu miệng, vẻ mặt một chút cũng không thay đổi.

Triệu Ngũ: ...

Như thế nào lá gan càng lúc càng lớn.

"Nhìn ta làm gì?" Hoa Đường buồn bực quay đầu.

Triệu Ngũ dừng một chút, "Đẹp mắt."

Hoa Đường giật mình trừng to mắt.

"Sao vậy?" Triệu Ngũ có chút không được tự nhiên.

"Nhìn không ra a." Hoa Đường chậc chậc, "Ngươi còn có lúc có thể nói ngọt như vậy."

Triệu Ngũ sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, "Phía dưới lúc nào có thể xong?"

Hoa Đường buồn cười.

Mỗi lần nói tình thoại mặt liền đỏ, thật đúng là... Người thành thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện