Sự thực chứng minh, tài hoa của Ôn đại nhân xác thật không phải bình thường, hơn nữa bởi vì những năm gần đây hắn vẫn luôn tìm hiểu về cuộc sống của người dân, cho nên so với lúc mới thi đậu Thám Hoa thì ngòi bút đã chính chắn hơn vài phần, cố sự cực kỳ giản dị mà sinh động, hiểu rất rõ dân chúng muốn xem cái gì.

Mộc Thanh Sơn vừa giúp hắn thổi khô mực, sửa sang sắp xếp lại cố sự.

Mấy trăm năm trước, trong Yêu Phong thành nổi lên bốn phía, ma quỷ hoành hành, dân chúng cả ngày lo sợ bất an,vẫn luôn trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, bụng ăn không no y phục không đủ che thân, sinh hoạt rất là gian khổ. May mắn có đại tướng quân Huyền Vũ - Triệu Việt ở tiên giới suất lĩnh thiên binh thiên tướng, trên người tỏa ra ngàn ánh hào quang chói lọi từ trên trời giáng xuống, vì dân chúng mà càn quét sạch tai họa.

Nhưng dù đã dẹp được nạn yêu quái, nhưng bên trong thành từ lâu cũng đã trở nên tiêu điều. Dân chúng phải mạo hiểm dưới cái nắng hè chói chang khai khẩn đất hoang. Triệu đại tướng quân sau khi nhìn thấy, thương cảm cho nỗi khổ của nhân gian cho nên từ Thiên Giới đưa xuống Thổ địa công, bếp Vương gia, Thần Tài, Thất tiên nữ, Long vương, Phong Thần, Lỗ Ban gia, Chung Quỳ, Thác Tháp Thiên Vương - Lý Tịnh cùng một đám thần tiên khác. Trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh thành tràn ngập hương hoa, ruộng đồng cây lúa trổ bông, nhà cửa cao rộng, ai ai cũng y phục chỉnh tề, từng nhà đều là lương thực đầy kho đến tiền chất đầy hòm.

Đương nhiên, bởi không xác định được Triệu Việt rốt cuộc là có phải người tốt hay không, Ôn đại nhân lần này vẫn không công khai tên của hắn, mà vẫn giống như trước, lấy tên 'Triệu công tử' thay thế.

“Sư gia thấy cố sự thế nào?” Ôn Liễu Niên hỏi.

Mộc Thanh Sơn trầm mặc chốc lát, “Đại nhân có muốn nghe lời thật không?”

“Tất nhiên.” Ôn Liễu Niên gật đầu.

Mộc Thanh Sơn nói, ”Có chút hoang đường.”

“Hoang đường là được rồi, càng hoang đường dân chúng mới càng thích.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu ngươi viết chuyện về anh nông dân bình thường hiền lành thật thà trồng trọt rồi cưới vợ, sẽ không ai có hứng thú tìm xem.”

“Ta vẫn cảm thấy hành động lần này của đại nhân có chút mạo hiểm.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Hiện tại chúng ta cũng chỉ là dựa vào khẩu cung của Vương Thiên Hổ cùng một đám thổ phỉ nên mới đoán Triệu Việt không phải một người đại gian đại ác, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.”

“Không chỉ là khẩu cung của Vương Thiên Hổ.” Ôn Liễu Niên nói.

Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, sau đó nói, “Còn có một cái bánh bao.”

Ôn Liễu Niên gật đầu, “Sư gia tiếp tục.”

Mộc Thanh Sơn nói, ”Mà coi như thêm một cái bánh bao nữa cũng chưa chắc đã nói nên được điều gì. Nếu như Triệu Việt thật ra là một kẻ hiểm ác, vậy bây giờ đại nhân vẽ lên hình tượng mê hoặc chúng sinh cho hắn, nếu sau này người dân ngây ngô vào núi gặp hắn thì chưa chắc đã nghĩ hắn là một đầu lĩnh thổ phỉ.” Hơn nữa dựa theo mức độ thịnh hành của những bức họa kia ở trong thành, Mộc sư gia thậm chí cảm thấy chỉ cần Triệu Việt ra lệnh một tiếng, thì sẽ có vô số dân chúng fan cuồng chạy theo đánh vào nha phủ.“Sư gia lo xa rồi.” Ôn Liễu Niên cười cười, “Ta đối với việc này đã sớm có suy xét.”

“Mọi chuyện cũng không thể đều dựa vào Đằng Vân bảo.” Mộc Thanh Sơn nói.

“Ngược lại, ta nguyện ý mọi chuyện đều bị dựa vào.” Thượng Vân Trạch bưng một bát cháo ngân nhĩ bước vào, “Đang nói chuyện gì vậy?”

“Thượng bảo chủ.” Ôn Liễu Niên liếc nhìn chén cháo, “Chúng ta đang nói chuyện về Triệu Việt.”

“Nhà bếp còn rất nhiều, đại nhân có thể sai người đi hâm nóng lại.” Thượng Vân Trạch đem bát đưa cho Mộc Thanh Sơn, “Ăn chút cho ấm người.” Đầu mùa đông trời giá rét, người thì vừa gầy yếu, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

“Đa tạ.” Mộc Thanh Sơn hiển nhiên đối với cháo không có hứng thú, tiếp tục nói, “Đại nhân vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, hiện nay sức ảnh hưởng của Triệu Việt ở trong thành thực sự quá lớn, thậm chí vượt qua cả quan phủ, nếu như hắn thật sự là một kẻ ác, vậy sau này đại nhân sẽ đối phó như thế nào?”

“Là đang nói về chuyện này sao?” Thượng Vân Trạch nghe vậy bật cười, “Chuyện này ngược lại là không cần phải lo lắng, nâng hắn cũng là quan phủ nâng lên, nếu thật sự không phải hạng người lương thiện, muốn giẫm xuống chân cũng dễ thôi.”

“Có nghĩa là?” Mộc Thanh Sơn truy hỏi tới cùng.

“Coi như ở chung quanh thành bây giờ đều là bức họa, cũng không một ai biết người trong bức họa đến tột cùng là ai, đều chỉ biết gọi chung chung là Triệu công tử.” Thượng Vân Trạch nói, “Cho nên người mà dân chúng hâm mộ, kỳ thật chỉ là người được sáng tạo dưới ngòi bút của Tào họa sư mà thôi, chứ không phải vị thổ phỉ nào đó trong núi Thương Mang.”

“Không sai.” Ôn Liễu Niên cũng gật đầu, “Nếu như có ngày Triệu Việt đánh vào trong thành, vậy thì dán bảng cáo thị nói hắn là yêu quái trong núi Thương Mang, biến hình trở thành Triệu công tử có ý đồ mê hoặc lòng người, đến lúc đó dân chúng tất nhiên sẽ tranh nhau bắt trói hắn lên giá châm lửa.” Đã là thổ phỉ thì cũng thôi đi, lại còn dám giả mạo người 'ôn lương hiền lành thần dũng vô địch ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái' trong lòng mọi người – Triệu công tử, tất nhiên là không thể nhẫn nhịn.

“Hắt xì.” Trong núi Thương Mang, sau lưng Triệu Đại đương gia ào ào đổ mồ hôi lạnh.

“Thì ra là như vậy.” Mộc Thanh Sơn tỉnh ngộ.

“Ta đi tìm vài người buôn sách đến.” Ôn Liễu Niên nói, “Ngày mai liền cho khắc bản in.”

“Để ta đi cho.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Đại nhân viết cả một ngày, cũng mệt mỏi rồi.”

“Không sao.” Ôn Liễu Niên bước ra cửa, “Ta vừa vặn tiện đường, xuống nhà bếp ăn bát cháo.”

Hơi đói bụng.

Mộc Thanh Sơn đem bản thảo trên bàn sửa lại.

“Hiện tại không nóng.” Thượng Vân Trạch lại đưa bát tới, “Ăn đi.”

“Đa tạ Thượng bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn bưng bát, ngồi ở bên cạnh bàn từ từ ăn.

Tốc độ phải nói là rất chậm a. . .Mà mọt sách ăn chậm cũng là chuyện đương nhiên, vì vậy Thượng Vân Trạch tràn ngập hứng thú, ngồi đối diện hắn nhìn chằm chằm.

Mộc Thanh Sơn như có gai ở sau lưng, “Thượng bảo chủ có việc sao?”

“Không có.” Thượng Vân Trạch gõ gõ bàn, “Ngày mai ngươi có bận gì không?”

“Có.” Mộc Thanh Sơn gật đầu. “Vậy ngày kia thì sao?” Thượng Vân Trạch lại hỏi.

“Cũng có.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Gần đây mới bắt giam hơn trăm thổ phỉ, cũng nên phái người đưa lên cấp trên, trong thành lại có không ít công trình đang xây dựng, có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Mọt sách.” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Mộc Thanh Sơn đặt muỗng xuống.

Thượng Vân Trạch nói, ”Ngày mai cùng đi dùng cơm, được không?”

“Cùng đi dùng cơm?” Mộc Thanh Sơn đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

“Trong thành này tuy không có tửu lâu nào đặc biệt, nhưng ta biết có tiểu quán cũng không tệ lắm.” Thượng Vân Trạch nói, ”Mang ngươi đi ăn cá.”

“Ta không ăn cá.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu.

“Vậy đi ăn gà xào cay.” Thượng Vân Trạch lại nói.

“Cũng không ăn cay.”

“Canh thịt dê.”

“Không ăn rau thơm với tỏi.”

Thượng Vân Trạch trừng mắt, cong ngón tay gõ gõ đầu hắn, “Cố ý chọc giận ta đúng không?”

“Tất nhiên không phải.” Mộc Thanh Sơn oan ức che đầu, “Ta chính là không ăn, dù ngon đến mấy cũng không muốn ăn.”

Thượng Vân Trạch nghẹn lời, không trách thấy hắn ăn cháo ngân nhĩ giống như là uống thuốc.

Biết văn nhân hầu như đều có chút tật xấu, mà tật xấu nhiều như vậy cũng xem như là hiếm thấy, thấy vẻ mặt bị khi dễ của hắn, Thượng bảo chủ đơn giản cầm lấy bát cháo còn đang ăn dở, sau vài muỗng ăn sạch.

Mộc Thanh Sơn: …

“Đi.” Thượng Vân Trạch kéo hắn đứng lên.

“Làm gì vậy?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

“Đi ra ngoài ăn khuya.” Thượng Vân Trạch vừa đi vừa hỏi, “Còn có cái gì ngươi không ăn được?”

“… Cà rốt.”

“Còn có?”

“Thịt mỡ.”

“Còn!”

”Khoai tây nghiền.”

“…”

“Không trách gầy như vậy.” Thượng Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi, ôm hắn xoay người lên ngựa, “Sao tật xấu nhiều như vậy.” Đã mọt sách rồi lại còn kén ăn! Mộc Thanh Sơn xoa xoa tay, hơi lạnh.

Thượng Vân Trạch cởi áo choàng xuống, đem người vây lại chặt chẽ, một đường dẫn hắn đến chợ đêm, ăn một bát mỳ sợi thịt gà không có thịt mỡ cùng cà rốt, cũng tuyệt đối không cay mà lại rất thanh đạm.

“Sư gia đâu rồi?” Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên tìm xung quanh.

“Đã cùng Thượng bảo chủ đi ra ngoài .” Người quét dọn nói, ”Hai người cùng cưỡi một con ngựa, nhìn qua tâm tình rất tốt, còn nói có lẽ sẽ về trễ một chút.”

“Rất tốt rất tốt.” Ôn đại nhân nhìn qua rất hài lòng, quay người nhanh nhẹn trở về thư phòng.

“Đại đương gia sao còn chưa nghỉ ngơi?” Trên Triệu Mộ nhai, Lục Truy thả người nhảy lên nóc nhà.

“Luôn cảm thấy trong lòng có chút chột dạ.” Triệu Việt quay đầu, “Ngươi xem ấn đường của ta có phải đã biến đen hay không?”

Lục Truy cảm thấy buồn cười, “Đâu chỉ là ấn đường đen, mà là cả khuôn mặt đều biến thành màu đen.”

“Ta hối hận rồi.” Triệu Việt khẽ nhíu mày. Lục Truy dừng một chút, sau đó thử dò xét hỏi, “Đại đương gia hối hận lúc trước tới Triêu Mộ nhai này?”

Triệu Việt nhìn về xa xa, như là đang suy nghĩ điều gì.

“Nếu là hối hận rồi, hiện tại xuống núi vẫn còn kịp.” Lục Truy cười cười, “Mặc kệ Đại đương gia quyết định như nào, các huynh đệ đều vẫn thề sống chết đi theo.”

“Không phải hối hận đến Triêu mộ nhai.” Triệu Việt lắc đầu.

“Vậy Đại đương gia là đang hối hận chuyện gì?” Lục Truy không rõ.

Triệu Việt nói, “Hối hận ngày đó không nên cho hắn cái bánh bao kia.”

Lục Truy: …

Nhớ đến thư sinh vẻ mặt chính nghĩa đứng ở trên bờ ruộng ngày đó, Triệu Việt quả thực đầu đau sắp nứt.

Ở đâu có dáng vẻ Tri phủ chứ, hoàn toàn chính là vị tổ tông chọc không nổi a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện