Trên chuôi Tế Nguyệt đao, treo một con hồ ly nhỏ được khắc bằng ngọc, Triệu Việt tháo dây tơ hồng được quấn trên chuôi đao ra, sau đó quấn từng vòng lên trên cổ tay hắn.
Ôn Liễu Niên cùng hắn mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay có chút lành lạnh.
"Lạnh sao?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lồng ngực rắn chắc kia.
Hồng giáp lang vèo vèo chạy tới, vốn dĩ muốn kháng nghị chuyện mình bị ném choáng một chút, kết quả chưa kịp bò lên giường, thì bị một kiện ngoại bào bay tới, toàn thân đều bị đè bên dưới, nửa ngày cũng không tìm thấy lối ra, đành phải mờ mịt xoay vòng vòng.
Cuộc sống của trùng thật sự phi thường nhấp nhô, khúc chiết, lại u ám.
"Là cái gì thế?" Nhìn hắn lấy từ bên trong y phục ra một cái bình nhỏ, Ôn Liễu Niên hỏi.
"Thanh Đằng cao." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, "Bình thường dùng để trị thương." Bây giờ tất nhiên là có... tác dụng khác.
Đống lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt, cơ hồ muốn chiếu sáng toàn bộ sơn động. Hồng giáp lang lao lực nửa ngày bò ở trong đống y phục, cuối cùng choáng váng chui ra, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Ôn Liễu Niên hừ nhẹ một tiếng, mày hơi nhíu lại.
Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực, hôn môi nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Hồng giáp lang cố sức bò lên trên giường.
Đau đớn quá mức rõ ràng, Ôn Liễu Niên cắn gối đầu, ngón tay không tự giác liền nắm lấy ga trải giường dưới thân.
Thế là Hồng giáp lang rất vất vả mới bò được một nửa, bị hắn lôi lôi kéo kéo, lại lăn lộc cộc xuống dưới.
Càng choáng hơn.
Triệu Việt từ phía sau ôm lấy toàn bộ thân thể hắn, kiên nhẫn để hắn chậm rãi thích ứng.
Sau khi trải qua một trận giày vò hồi lâu, Ôn Liễu Niên thấp giọng 'ưmmm' một tiếng, phía sau lưng là một mảnh ửng đỏ.
Triệu Việt chỉ hận không thể khảm nhập hắn vào trong xương mình.
Chiếm đoạt giống như mưa to gió giật, Ôn Liễu Niên vô lực ghé vào trên giường, tầm mắt đã bị hơi nước nhiễm đến một mảnh mơ hồ, nhưng vẫn là khẩn trương nắm chặt hắn chống tay phải ở bên gối.
Liếc mắt một cái liền khiến người thích, đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.
Hồng giáp lang ghé vào trên đống y phục, ngẩng đầu nhìn hai người trên giường, xúc tu nhỏ ủ rũ xuống.
Bất quá chỉ là đến chơi, rốt cuộc là đang làm gì thế...
Ánh lửa trong thạch động công chiếu ra một đôi thân ảnh đang dây dưa, củi khô không ngừng phát ra tiếng 'tách tách' nhỏ vụn, người bên dưới thỉnh thoảng phức tạp cúi đầu rên rĩ, thẳng đến một lúc lâu sau, mới dần dần an tĩnh lại.
Hồng giáp lang nhắm mắt hô hô ngủ say.
Triệu Việt xuống giường nhóm thêm một đống lửa mới, để tránh đem người đông lạnh, lại nấu chút nước ấm, tinh tế giúp hắn lau sạch người.Ôn Liễu Niên trốn trong ổ chăn rất dày, chỉ lộ gương mặt nhỏ nhắn ra nhìn hắn.
"Còn khó chịu không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Triệu Việt cúi đầu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn lên môi hắn.
Ôn Liễu Niên nhích người vào bên trong, lại không tự giác nhíu mi.
"Đừng lộn xộn." Triệu Việt đè hắn lại.
Ôn Liễu Niên lỗ tai càng nóng hơn, đơn giản liền nhắm mắt lại, giả vờ chính mình đã ngủ.
Một lát sau, Triệu Việt xốc chăn lên, cũng nằm bên cạnh hắn.
Lông mi Ôn Liễu Niên có chút run rẩy.
Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình, tay phải xoa ấn thắt lưng hắn.
Ôn Liễu Niên lại rụt rụt, lại bị hắn ôm đến càng chặt.
Ôm ấp kiên cố lại ấm áp, giống như thế gian này là nơi tránh gió vững vàng nhất.
Ngoài động mưa gió rả rích, tiếng mưa 'sàn sạt' truyền vào trong tai, không biết vì sao cũng có chút ý lạnh.
Xúc cảm trên môi nóng ướt, là nụ hôn quen thuộc nhất. Ôn Liễu Niên ở trong mộng nhếch khóe miệng, sau đó ngủ đến càng ngọt ngào.
Dây tơ hồng quấn trên cổ tay, cởi không được tháo cũng không ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên thấy hai bên má hơi ngứa, phí sức hồi lâu mở mắt, quay đầu chỉ thấy một vật nhỏ đỏ rực.
Hồng giáp lang vui vẻ dựng thẳng xúc tu, tỉnh !
"Sao lại là ngươi." Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng, ngón tay cọ cọ cái lưng đang phát sáng của nó.
Trong sơn động rất an tĩnh, bên cạnh cũng không có ai, Ôn Liễu Niên chống người muốn ngồi dậy, lại bị một trận đau nhức ngã lại xuống giường.
"Làm sao vậy?" Triệu Việt vừa vặn mang theo một thùng nước bước vào, sau khi nhìn thấy thì vội vàng bỏ lại vật ngồi vào bên giường.
Ôn Liễu Niên rụt người vào trong ổ chăn, một lúc lâu sau mới nói: "Sớm."
"Có phải không thoải mái ở đâu hay không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, có.
"Ta nấu cháo rồi." Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại tóc, "Đợi lát nữa ăn một chút, sau đó chúng ta trở về phủ nha."
Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói: "Nếu nghĩa phụ hỏi thì sao."
Triệu Việt nắm tay hắn: "Ngươi muốn nói thật không ?"
Ôn Liễu Niên liều mạng lắc đầu, ngốc mới nói !
"Giao cho ta là được." Triệu Việt hôn lên đầu ngón tay của hắn.
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên không tin, "Mấy chuyện nói dối này, chẳng lẽ không phải nên là ta làm sao."
Triệu Việt bật cười, vươn tay xoa bóp hai má hắn: "Không nói dối với ngươi, là ta không muốn nói, chứ không phải sẽ không nói.""Thật sự sẽ không dối gạt ta? Ôn Liễu Niên cổ họng hơi sưng.
Triệu Việt gật đầu: "Đời này cũng sẽ không."
Ôn Liễu Niên cười hì hì, thò tay giật giật tóc của hắn.
Hồng giáp lang ghé vào một bên, một bên cắn thịt vụn một bên khẩn trương nhìn hai người.
Đừng có ném y phục lại đây nha...
Bên trong phủ nha, Chu Đỉnh Thiên đang phát giận, chạy đi đâu rồi, cư nhiên cả đêm cũng không trở về.
"Phụ thân." Chu Mộ Bạch rất bất đắc dĩ.
Chu Đỉnh Thiên giận nói: "Vẻ mặt này của ngươi là sao." Quả thực bất hiếu ! Sớm biết như thế, lúc trước khi vừa sinh ra, nên đưa cho Vương Nhị Cẩu bán bánh quẩy đầu đường, cũng tốt hơn bây giờ mỗi ngày nhìn thấy phiền.
"Tử Sơ đã lớn rồi, sao mấy chuyện này người còn muốn quản hắn." Chu Mộ Bạch rót ly trà đưa qua, "Chuyện diệt trừ thổ phỉ đã kết thúc, khi nào chúng ta trở về Khổng Tước môn?"
"Chuyện này..." Chu Đỉnh Thiên sờ sờ cằm, còn cần phải suy xét một chút.
Chu Mộ Bạch nói: "Chẳng lẽ phụ thân còn tính một đường đến Vương Thành?"
"Đề nghị này của ngươi rất tốt !" Chu Đỉnh Thiên gật đầu, "Cứ quyết định như vậy đi."
Chu Mộ Bạch: ...
Ta vẫn chưa đề nghị như thế.
"Một đường đến Vương Thành thăm cữu cữu ngươi, sau đó thì trở về Khổng Tước môn." Chu Đỉnh Thiên gõ gõ ngón tay quyết định.
Chu Mộ Bạch lắc lắc chén trà trong tay: "Cũng được."
"Bất quá lần này trở về, đại khái có đau đầu." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta xem như thấy qua vài chuyện trên đời thì còn dễ nói chuyện, nhưng phụ thân tiểu Liễu tử lại là chuyện khác." Nếu biết nhi tử bảo bối nhà mình chạy theo nam nhân, dự tính không hôn mê ba ngày sẽ không tỉnh, còn có đệ muội nếu là dong dài lên, thì đó gọi là ma âm quán nhĩ a, yêu cơ giang hồ so ra còn kém xa.
Chu Mộ Bạch cười cười giống như là đang nói cho chính mình nghe: "Hai người hữu tình hữu ý, người bên ngoài ngoại trừ nói chúc mừng, thì còn có thể làm gì?" Huống hồ mặc dù là có cản trở, dựa theo tính tình từ nhỏ đến lớn của hắn, chỉ sợ cũng không ai có thể ngăn cản.
"Đại nhân, ngươi làm sao vậy?" Bên ngoài truyền đến giọng nói kinh ngạc của gia đinh.
"Không sao." Ôn Liễu Niên ghé vào trên lưng Triệu Việt, vẻ mặt rất là bình tĩnh, "Không cẩn thận bị thương một chút."
"Đi đâu vậy?" Chu Đỉnh Thiên từ cửa viện bước ra.
"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên gãi mặt, "Tối qua tụi con đến núi Thương Mang."
"Ở núi Thương Mang cả một đêm?" Chu Đỉnh Thiên trừng to mắt.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Chỗ đó có sơn động, bình thường nếu trong lòng con buồn phiền, thì sẽ đến đó ở một đêm."
"Bị thương có nghiêm trọng không?" Chu Mộ Bạch hỏi.
"Không nghiêm trọng lắm." Ôn Liễu Niên hừ hừ nói, "Trở về nghỉ ngơi một lúc thì sẽ tốt.""Bị thương ở đâu, cho nghĩa phụ xem thử." Chu Đỉnh Thiên không yên lòng.
"Không được !" Ôn Liễu Niên ôm chặt cổ Triệu Việt, "Không cho xem."
"Té bị thương có cái gì mà không cho xem." Chu Đỉnh Thiên vỗ đầu hắn, lạnh lùng nói, "Rốt cuộc bị thương ở đâu !"
"Lúc đi lên núi bị trượt chân, không cẩn thận bị té dập mông." Triệu Việt nâng người lên trên một chút, "Không có chuyện gì, tiền bối không cần lo lắng."
Chu Mộ Bạch một bên nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ôn Liễu Niên giận dỗi trừng hắn, ngươi tiếp tục cười nữa xem, ta đến trước mặt di nương cáo trạng !
Chu Đỉnh Thiên cũng dở khóc dở cười: "Không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Triệu Việt nói, "Ta mang hắn trở về phòng trước."
Chu Đỉnh Thiên cuối cùng gật đầu cho đi.
"Có cái gì mà mắc cười !" Thẳng đến trở về phòng, Ôn Liễu Niên còn đang tức giận.
Triệu Việt giúp hắn cởi giày, "Được rồi được rồi nằm nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi tìm chút thuốc."
"Muốn đi tìm ai?" Ôn Liễu Niên cảnh giác, ngàn vạn lần đừng nói là Tả hộ pháp nha, loại chuyện này phải mở miệng như thế nào !
Triệu Việt nói: "Lục Truy."
Ôn Liễu Niên yên tâm nằm trở về: "Trở về nhanh một chút."
Triệu Việt giúp hắn dịch lại góc chăn, xoay người đến Thượng phủ đối diện.
Lục Truy đang phơi nắng trùng tử ở trên bàn.
Triệu Việt vẻ mặt tràn ngập ghét bỏ: "Ngươi là tính toán tiếp nhận Hổ Đầu bang sao?"
Lục Truy tức ngực nói: "Ta làm thức ăn cho nhi tử ngươi."
Hồng giáp lang vui vẻ từ trong ngực Triệu Việt bò ra, thân mật dùng xúc tu cọ cọ Lục Truy.
Triệu Việt nói: "Có thuốc không?"
"Lại có bệnh gì khó nói à?" Lục Truy thả Hồng giáp lang lên trên bàn.
Triệu Việt mày nhảy dựng.
"Nếu là chứng bệnh bình thường, có Tả hộ pháp ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không tìm ta." Lục Truy đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Không cương được hay là cương lâu quá?"
Triệu Việt rất muốn một chưởng đập chết hắn: "Thuốc trị thương."
"Thuốc trị thương?" Lục Truy đáy mắt rất là nghi hoặc, cư nhiên là bệnh tật bình thường như thế? Không phải a...
Triệu Việt nhìn thẳng hắn.
Một lúc lâu sau, Lục Truy hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi là nói... Thuốc trị thương?!"
Triệu Việt nói: "Bằng không thì sao?"
"Ở sơn động của ta?!" Lục Truy đứng lên.
Triệu Việt lãnh tĩnh nói: "Bây giờ là sơn động của ta, không có liên quan đến ngươi."
"Ngươi... Bọn..." Lục Truy tâm tình khó có thể nói thành lời, lúc trước còn cho là mượn tạm, như thế rất tốt, muốn lấy lại cũng không được. "Thuốc đâu !" Triệu Việt không kiên nhẫn.
Lục Truy lắc đầu, vào phòng cầm bình sứ nhỏ ra đưa cho hắn, "Không ngờ nha, ngươi cư nhiên nhanh như vậy liền dùng đến." Còn tưởng phải đợi mười năm tám năm, chung quy Ôn đại nhân vừa nhìn là biết không dễ lừa, đại đương gia thật sự là rất ngốc, người ngoài nhìn thấy quả thực muốn nghiến răng.
"Đa tạ." Triệu Việt tiếp nhận bình sứ.
"Nói, đừng nói là cho đại nhân... đi?" Lục Truy trong lòng còn nghi ngờ, "Đứng lên, đi hai bước."
Triệu Việt một chưởng đánh đến mệnh môn(*) hắn.
(*) Mệnh môn: (1) Kinh huyệt ở khoảng giữa 2 trái thận. (2) Chỉ hai bên má, gần tai.
Lục Truy lắc mình né tránh, thân ảnh bạch y lướt qua chỉ trong nháy mắt.
Triệu Việt lười tiếp tục để ý đến hắn, đứng lên bước nhanh ra ngoài.
Lục Truy lắc đầu chậc chậc, lấy ngón tay búng búng Hồng giáp lang.
Chuẩn bị hạ lễ cho phụ thân ngươi a.
Kéo người mặt đỏ bừng từ trong ổ chăn ra bôi thuốc xong, lại nhìn hắn ăn hết một chén cháo gà, Triệu Việt mới rời khỏi phòng ngủ, để một mình hắn hảo hảo nghỉ ngơi.
Vừa mới bước ra cửa viện, một thanh kiếm chói lọi nghênh diện hướng đến, dựa theo bản năng người luyện võ lắc mình tránh thoát, Chu Mộ Bạch theo sát sau đó lại là một chưởng đánh tới, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhanh chóng nói: "Phụ thân kêu ta thử công phu của ngươi."
Triệu Việt không kịp nghĩ nhiều, thả người rút đao ra khỏi vỏ, giây lát liền cùng hắn một đường chiến đấu từ phủ nha đến sau núi.
Chu Đỉnh Thiên cúi đầu nhìn một lúc, trong lòng khẽ lắc đầu.
Lần trước đánh không lại chính mình thì có thể hiểu được, nhưng ứng phó Mộ Bạch cũng có vẻ cố hết sức, võ công trụ cột thật sự không được tốt lắm.
Sau khi đánh hơn trăm chiêu, Chu Mộ Bạch ở không trung tránh thoát một đao của hắn, thu kiếm nhảy xuống đất, ôm quyền nói: "Vừa nãy có gì mạo phạm, mong đại đương gia thứ lỗi."
"Đến đây." Chu Đỉnh Thiên xoay người đi vào trong rừng.
"Ngươi đi với phụ thân đi." Chu Mộ Bạch nói, "Ta trở về trước."
Triệu Việt gật đầu, đi vài bước đuổi theo Chu Đỉnh Thiên.
"Xem ra sư đệ kia của ta cũng không chỉ dạy ngươi bao nhiêu." Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn.
Triệu Việt nói: "Là thiên phú của ta không đủ."
"Ngươi thật sự không tính là kì tài có một không hai." Chu Đỉnh Thiên nói, "Nhưng cũng không đến nỗi bình thường, muốn mang Tiểu Liễu tử trở về, luyện công phu cho tốt trước rồi nói tiếp."
Triệu Việt nói: "Ta -- "
"Cầm đi." Chu Đỉnh Thiên cắt ngang lời hắn, ném một quyển sách nhỏ qua, "Ngày mai bắt đầu, ta dạy cho ngươi nội công tâm pháp Khổng Tước môn."
"Đa tạ tiền bối." Triệu Việt trong lòng vui vẻ.
Chu Đỉnh Thiên trừng hắn thổi râu mép.
Té ngã ở trong núi.
Thật sự cho rằng nghĩa phụ ngươi ngốc sao.
Sớm muộn gì cũng có một ngày bị thằng nhóc con kia làm tức chết.
Dù không đành lòng, nhưng ván đã đóng thuyền, Chu Đỉnh Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận hán tử cao to này làm con dâu, vận công giúp hắn đả thông kinh mạch trong cơ thể, thẳng đến lúc dùng cơm chiều mới thả người đi.
Trong phòng ngủ trống trơn, ổ chăn cũng lạnh. Triệu Việt trong lòng cả kinh, bước ra ngoài nói: "Đại nhân đâu?" Đang bị thương sao có thể chạy lung tung khắp nơi.
"Đại đương gia." Hạ nhân nói, "Đại nhân vừa mới ra ngoài không lâu, lao đầu lại đây báo, nói là phạm nhân mới bắt được muốn tự sát."
Thật sự là phiền phức.
Bên trong địa lao, ánh mắt Ly Giao âm trầm nhìn phía trước.
"Nghe nói ngươi tuyệt thực?" Ôn Liễu Niên lúc này cũng không mặc quan phục, một thân bạch y sạch sẽ, trên người tỏa ra vài phần phong độ của người trí thức.
"Ta muốn gặp Vân Đoạn Hồn." Ly Giao gằn từng câu từng chữ, thanh âm trầm thấp đến kì lạ.
"Ta đã nói là không biết." Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Sao ngươi lại cứng đầu không tin."
"A." Ly Giao nói, "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"
"Tin hay không tùy ngươi. " Ôn Liễu Niên lắc đầu, xoay người bước ra ngoài.
"Ngươi không sợ ta chết sao?" Ly Giao ở phía sau hắn gào rống.
"Ngươi thật sự là kỳ quái." Ôn Liễu Niên dừng bước, "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là tù nhân, nguyện ý nói ra càng nhiều chuyện thì nói, không muốn nói đối với ta cũng không tổn thất gì, cho dù chết thì đã sao?"
"Ngươi !" Ly Giao giận dữ.
"Nếu không chết, ngươi đại khái còn có cơ hội tìm ta cùng Đại Minh Vương báo thù. Bất quá một khi chết, dựa theo tội nghiệt đời này ngươi tạo ra, đại khái địa phủ cũng sẽ không thả hồn ngươi chuyển kiếp làm người." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên ta biết, ngươi sẽ không để bản thân mình chết, không chỉ không chết, ngược lại còn sẽ nỗ lực gấp bội muốn sống sót, bởi vì như vậy mới có khả năng chuyển bại thành thắng, đòi lại khuất nhục ngày hôm nay."
Ly Giao ngực phập phồng kịch liệt.
Ôn Liễu Niên cười cười: "Ta chờ ngươi hướng ta đòi nợ."
"Triệu đại đương gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm lao đầu.
Ôn Liễu Niên xoay người bước ra ngoài.
"Sao lại chạy đến đây." Triệu Việt nhíu mày.
"Không có gì." Ôn Liễu Niên kéo tay hắn ra ngoài, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta đi ăn cơm."
"Về sau -- "
"Về sau ta sẽ không tự mình chạy tới đây nữa." Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn, "Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa."
Triệu Việt trong lòng bất đắc dĩ: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."
Ôn Liễu Niên thò tay: "Muốn cõng."
Triệu Việt nghe lời ngồi xổm ở trước mặt hắn.
Ám vệ cầm bao hạt dưa đi ngang qua, một bên chậc chậc một bên lắc đầu.
Triệu đại đương gia thật sự là giống hệt Tiểu Ngũ a...
Đều là mệnh sau khi thành thân bị treo lên trên cây dùng roi quật.
Chúng ta một chút cũng không muốn đồng tình.
Ôn Liễu Niên cùng hắn mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay có chút lành lạnh.
"Lạnh sao?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lồng ngực rắn chắc kia.
Hồng giáp lang vèo vèo chạy tới, vốn dĩ muốn kháng nghị chuyện mình bị ném choáng một chút, kết quả chưa kịp bò lên giường, thì bị một kiện ngoại bào bay tới, toàn thân đều bị đè bên dưới, nửa ngày cũng không tìm thấy lối ra, đành phải mờ mịt xoay vòng vòng.
Cuộc sống của trùng thật sự phi thường nhấp nhô, khúc chiết, lại u ám.
"Là cái gì thế?" Nhìn hắn lấy từ bên trong y phục ra một cái bình nhỏ, Ôn Liễu Niên hỏi.
"Thanh Đằng cao." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, "Bình thường dùng để trị thương." Bây giờ tất nhiên là có... tác dụng khác.
Đống lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt, cơ hồ muốn chiếu sáng toàn bộ sơn động. Hồng giáp lang lao lực nửa ngày bò ở trong đống y phục, cuối cùng choáng váng chui ra, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Ôn Liễu Niên hừ nhẹ một tiếng, mày hơi nhíu lại.
Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực, hôn môi nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Hồng giáp lang cố sức bò lên trên giường.
Đau đớn quá mức rõ ràng, Ôn Liễu Niên cắn gối đầu, ngón tay không tự giác liền nắm lấy ga trải giường dưới thân.
Thế là Hồng giáp lang rất vất vả mới bò được một nửa, bị hắn lôi lôi kéo kéo, lại lăn lộc cộc xuống dưới.
Càng choáng hơn.
Triệu Việt từ phía sau ôm lấy toàn bộ thân thể hắn, kiên nhẫn để hắn chậm rãi thích ứng.
Sau khi trải qua một trận giày vò hồi lâu, Ôn Liễu Niên thấp giọng 'ưmmm' một tiếng, phía sau lưng là một mảnh ửng đỏ.
Triệu Việt chỉ hận không thể khảm nhập hắn vào trong xương mình.
Chiếm đoạt giống như mưa to gió giật, Ôn Liễu Niên vô lực ghé vào trên giường, tầm mắt đã bị hơi nước nhiễm đến một mảnh mơ hồ, nhưng vẫn là khẩn trương nắm chặt hắn chống tay phải ở bên gối.
Liếc mắt một cái liền khiến người thích, đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.
Hồng giáp lang ghé vào trên đống y phục, ngẩng đầu nhìn hai người trên giường, xúc tu nhỏ ủ rũ xuống.
Bất quá chỉ là đến chơi, rốt cuộc là đang làm gì thế...
Ánh lửa trong thạch động công chiếu ra một đôi thân ảnh đang dây dưa, củi khô không ngừng phát ra tiếng 'tách tách' nhỏ vụn, người bên dưới thỉnh thoảng phức tạp cúi đầu rên rĩ, thẳng đến một lúc lâu sau, mới dần dần an tĩnh lại.
Hồng giáp lang nhắm mắt hô hô ngủ say.
Triệu Việt xuống giường nhóm thêm một đống lửa mới, để tránh đem người đông lạnh, lại nấu chút nước ấm, tinh tế giúp hắn lau sạch người.Ôn Liễu Niên trốn trong ổ chăn rất dày, chỉ lộ gương mặt nhỏ nhắn ra nhìn hắn.
"Còn khó chịu không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Triệu Việt cúi đầu, ôn nhu hạ xuống một nụ hôn lên môi hắn.
Ôn Liễu Niên nhích người vào bên trong, lại không tự giác nhíu mi.
"Đừng lộn xộn." Triệu Việt đè hắn lại.
Ôn Liễu Niên lỗ tai càng nóng hơn, đơn giản liền nhắm mắt lại, giả vờ chính mình đã ngủ.
Một lát sau, Triệu Việt xốc chăn lên, cũng nằm bên cạnh hắn.
Lông mi Ôn Liễu Niên có chút run rẩy.
Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình, tay phải xoa ấn thắt lưng hắn.
Ôn Liễu Niên lại rụt rụt, lại bị hắn ôm đến càng chặt.
Ôm ấp kiên cố lại ấm áp, giống như thế gian này là nơi tránh gió vững vàng nhất.
Ngoài động mưa gió rả rích, tiếng mưa 'sàn sạt' truyền vào trong tai, không biết vì sao cũng có chút ý lạnh.
Xúc cảm trên môi nóng ướt, là nụ hôn quen thuộc nhất. Ôn Liễu Niên ở trong mộng nhếch khóe miệng, sau đó ngủ đến càng ngọt ngào.
Dây tơ hồng quấn trên cổ tay, cởi không được tháo cũng không ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên thấy hai bên má hơi ngứa, phí sức hồi lâu mở mắt, quay đầu chỉ thấy một vật nhỏ đỏ rực.
Hồng giáp lang vui vẻ dựng thẳng xúc tu, tỉnh !
"Sao lại là ngươi." Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng, ngón tay cọ cọ cái lưng đang phát sáng của nó.
Trong sơn động rất an tĩnh, bên cạnh cũng không có ai, Ôn Liễu Niên chống người muốn ngồi dậy, lại bị một trận đau nhức ngã lại xuống giường.
"Làm sao vậy?" Triệu Việt vừa vặn mang theo một thùng nước bước vào, sau khi nhìn thấy thì vội vàng bỏ lại vật ngồi vào bên giường.
Ôn Liễu Niên rụt người vào trong ổ chăn, một lúc lâu sau mới nói: "Sớm."
"Có phải không thoải mái ở đâu hay không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, có.
"Ta nấu cháo rồi." Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại tóc, "Đợi lát nữa ăn một chút, sau đó chúng ta trở về phủ nha."
Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói: "Nếu nghĩa phụ hỏi thì sao."
Triệu Việt nắm tay hắn: "Ngươi muốn nói thật không ?"
Ôn Liễu Niên liều mạng lắc đầu, ngốc mới nói !
"Giao cho ta là được." Triệu Việt hôn lên đầu ngón tay của hắn.
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên không tin, "Mấy chuyện nói dối này, chẳng lẽ không phải nên là ta làm sao."
Triệu Việt bật cười, vươn tay xoa bóp hai má hắn: "Không nói dối với ngươi, là ta không muốn nói, chứ không phải sẽ không nói.""Thật sự sẽ không dối gạt ta? Ôn Liễu Niên cổ họng hơi sưng.
Triệu Việt gật đầu: "Đời này cũng sẽ không."
Ôn Liễu Niên cười hì hì, thò tay giật giật tóc của hắn.
Hồng giáp lang ghé vào một bên, một bên cắn thịt vụn một bên khẩn trương nhìn hai người.
Đừng có ném y phục lại đây nha...
Bên trong phủ nha, Chu Đỉnh Thiên đang phát giận, chạy đi đâu rồi, cư nhiên cả đêm cũng không trở về.
"Phụ thân." Chu Mộ Bạch rất bất đắc dĩ.
Chu Đỉnh Thiên giận nói: "Vẻ mặt này của ngươi là sao." Quả thực bất hiếu ! Sớm biết như thế, lúc trước khi vừa sinh ra, nên đưa cho Vương Nhị Cẩu bán bánh quẩy đầu đường, cũng tốt hơn bây giờ mỗi ngày nhìn thấy phiền.
"Tử Sơ đã lớn rồi, sao mấy chuyện này người còn muốn quản hắn." Chu Mộ Bạch rót ly trà đưa qua, "Chuyện diệt trừ thổ phỉ đã kết thúc, khi nào chúng ta trở về Khổng Tước môn?"
"Chuyện này..." Chu Đỉnh Thiên sờ sờ cằm, còn cần phải suy xét một chút.
Chu Mộ Bạch nói: "Chẳng lẽ phụ thân còn tính một đường đến Vương Thành?"
"Đề nghị này của ngươi rất tốt !" Chu Đỉnh Thiên gật đầu, "Cứ quyết định như vậy đi."
Chu Mộ Bạch: ...
Ta vẫn chưa đề nghị như thế.
"Một đường đến Vương Thành thăm cữu cữu ngươi, sau đó thì trở về Khổng Tước môn." Chu Đỉnh Thiên gõ gõ ngón tay quyết định.
Chu Mộ Bạch lắc lắc chén trà trong tay: "Cũng được."
"Bất quá lần này trở về, đại khái có đau đầu." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta xem như thấy qua vài chuyện trên đời thì còn dễ nói chuyện, nhưng phụ thân tiểu Liễu tử lại là chuyện khác." Nếu biết nhi tử bảo bối nhà mình chạy theo nam nhân, dự tính không hôn mê ba ngày sẽ không tỉnh, còn có đệ muội nếu là dong dài lên, thì đó gọi là ma âm quán nhĩ a, yêu cơ giang hồ so ra còn kém xa.
Chu Mộ Bạch cười cười giống như là đang nói cho chính mình nghe: "Hai người hữu tình hữu ý, người bên ngoài ngoại trừ nói chúc mừng, thì còn có thể làm gì?" Huống hồ mặc dù là có cản trở, dựa theo tính tình từ nhỏ đến lớn của hắn, chỉ sợ cũng không ai có thể ngăn cản.
"Đại nhân, ngươi làm sao vậy?" Bên ngoài truyền đến giọng nói kinh ngạc của gia đinh.
"Không sao." Ôn Liễu Niên ghé vào trên lưng Triệu Việt, vẻ mặt rất là bình tĩnh, "Không cẩn thận bị thương một chút."
"Đi đâu vậy?" Chu Đỉnh Thiên từ cửa viện bước ra.
"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên gãi mặt, "Tối qua tụi con đến núi Thương Mang."
"Ở núi Thương Mang cả một đêm?" Chu Đỉnh Thiên trừng to mắt.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Chỗ đó có sơn động, bình thường nếu trong lòng con buồn phiền, thì sẽ đến đó ở một đêm."
"Bị thương có nghiêm trọng không?" Chu Mộ Bạch hỏi.
"Không nghiêm trọng lắm." Ôn Liễu Niên hừ hừ nói, "Trở về nghỉ ngơi một lúc thì sẽ tốt.""Bị thương ở đâu, cho nghĩa phụ xem thử." Chu Đỉnh Thiên không yên lòng.
"Không được !" Ôn Liễu Niên ôm chặt cổ Triệu Việt, "Không cho xem."
"Té bị thương có cái gì mà không cho xem." Chu Đỉnh Thiên vỗ đầu hắn, lạnh lùng nói, "Rốt cuộc bị thương ở đâu !"
"Lúc đi lên núi bị trượt chân, không cẩn thận bị té dập mông." Triệu Việt nâng người lên trên một chút, "Không có chuyện gì, tiền bối không cần lo lắng."
Chu Mộ Bạch một bên nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ôn Liễu Niên giận dỗi trừng hắn, ngươi tiếp tục cười nữa xem, ta đến trước mặt di nương cáo trạng !
Chu Đỉnh Thiên cũng dở khóc dở cười: "Không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Triệu Việt nói, "Ta mang hắn trở về phòng trước."
Chu Đỉnh Thiên cuối cùng gật đầu cho đi.
"Có cái gì mà mắc cười !" Thẳng đến trở về phòng, Ôn Liễu Niên còn đang tức giận.
Triệu Việt giúp hắn cởi giày, "Được rồi được rồi nằm nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi tìm chút thuốc."
"Muốn đi tìm ai?" Ôn Liễu Niên cảnh giác, ngàn vạn lần đừng nói là Tả hộ pháp nha, loại chuyện này phải mở miệng như thế nào !
Triệu Việt nói: "Lục Truy."
Ôn Liễu Niên yên tâm nằm trở về: "Trở về nhanh một chút."
Triệu Việt giúp hắn dịch lại góc chăn, xoay người đến Thượng phủ đối diện.
Lục Truy đang phơi nắng trùng tử ở trên bàn.
Triệu Việt vẻ mặt tràn ngập ghét bỏ: "Ngươi là tính toán tiếp nhận Hổ Đầu bang sao?"
Lục Truy tức ngực nói: "Ta làm thức ăn cho nhi tử ngươi."
Hồng giáp lang vui vẻ từ trong ngực Triệu Việt bò ra, thân mật dùng xúc tu cọ cọ Lục Truy.
Triệu Việt nói: "Có thuốc không?"
"Lại có bệnh gì khó nói à?" Lục Truy thả Hồng giáp lang lên trên bàn.
Triệu Việt mày nhảy dựng.
"Nếu là chứng bệnh bình thường, có Tả hộ pháp ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không tìm ta." Lục Truy đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Không cương được hay là cương lâu quá?"
Triệu Việt rất muốn một chưởng đập chết hắn: "Thuốc trị thương."
"Thuốc trị thương?" Lục Truy đáy mắt rất là nghi hoặc, cư nhiên là bệnh tật bình thường như thế? Không phải a...
Triệu Việt nhìn thẳng hắn.
Một lúc lâu sau, Lục Truy hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi là nói... Thuốc trị thương?!"
Triệu Việt nói: "Bằng không thì sao?"
"Ở sơn động của ta?!" Lục Truy đứng lên.
Triệu Việt lãnh tĩnh nói: "Bây giờ là sơn động của ta, không có liên quan đến ngươi."
"Ngươi... Bọn..." Lục Truy tâm tình khó có thể nói thành lời, lúc trước còn cho là mượn tạm, như thế rất tốt, muốn lấy lại cũng không được. "Thuốc đâu !" Triệu Việt không kiên nhẫn.
Lục Truy lắc đầu, vào phòng cầm bình sứ nhỏ ra đưa cho hắn, "Không ngờ nha, ngươi cư nhiên nhanh như vậy liền dùng đến." Còn tưởng phải đợi mười năm tám năm, chung quy Ôn đại nhân vừa nhìn là biết không dễ lừa, đại đương gia thật sự là rất ngốc, người ngoài nhìn thấy quả thực muốn nghiến răng.
"Đa tạ." Triệu Việt tiếp nhận bình sứ.
"Nói, đừng nói là cho đại nhân... đi?" Lục Truy trong lòng còn nghi ngờ, "Đứng lên, đi hai bước."
Triệu Việt một chưởng đánh đến mệnh môn(*) hắn.
(*) Mệnh môn: (1) Kinh huyệt ở khoảng giữa 2 trái thận. (2) Chỉ hai bên má, gần tai.
Lục Truy lắc mình né tránh, thân ảnh bạch y lướt qua chỉ trong nháy mắt.
Triệu Việt lười tiếp tục để ý đến hắn, đứng lên bước nhanh ra ngoài.
Lục Truy lắc đầu chậc chậc, lấy ngón tay búng búng Hồng giáp lang.
Chuẩn bị hạ lễ cho phụ thân ngươi a.
Kéo người mặt đỏ bừng từ trong ổ chăn ra bôi thuốc xong, lại nhìn hắn ăn hết một chén cháo gà, Triệu Việt mới rời khỏi phòng ngủ, để một mình hắn hảo hảo nghỉ ngơi.
Vừa mới bước ra cửa viện, một thanh kiếm chói lọi nghênh diện hướng đến, dựa theo bản năng người luyện võ lắc mình tránh thoát, Chu Mộ Bạch theo sát sau đó lại là một chưởng đánh tới, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhanh chóng nói: "Phụ thân kêu ta thử công phu của ngươi."
Triệu Việt không kịp nghĩ nhiều, thả người rút đao ra khỏi vỏ, giây lát liền cùng hắn một đường chiến đấu từ phủ nha đến sau núi.
Chu Đỉnh Thiên cúi đầu nhìn một lúc, trong lòng khẽ lắc đầu.
Lần trước đánh không lại chính mình thì có thể hiểu được, nhưng ứng phó Mộ Bạch cũng có vẻ cố hết sức, võ công trụ cột thật sự không được tốt lắm.
Sau khi đánh hơn trăm chiêu, Chu Mộ Bạch ở không trung tránh thoát một đao của hắn, thu kiếm nhảy xuống đất, ôm quyền nói: "Vừa nãy có gì mạo phạm, mong đại đương gia thứ lỗi."
"Đến đây." Chu Đỉnh Thiên xoay người đi vào trong rừng.
"Ngươi đi với phụ thân đi." Chu Mộ Bạch nói, "Ta trở về trước."
Triệu Việt gật đầu, đi vài bước đuổi theo Chu Đỉnh Thiên.
"Xem ra sư đệ kia của ta cũng không chỉ dạy ngươi bao nhiêu." Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn.
Triệu Việt nói: "Là thiên phú của ta không đủ."
"Ngươi thật sự không tính là kì tài có một không hai." Chu Đỉnh Thiên nói, "Nhưng cũng không đến nỗi bình thường, muốn mang Tiểu Liễu tử trở về, luyện công phu cho tốt trước rồi nói tiếp."
Triệu Việt nói: "Ta -- "
"Cầm đi." Chu Đỉnh Thiên cắt ngang lời hắn, ném một quyển sách nhỏ qua, "Ngày mai bắt đầu, ta dạy cho ngươi nội công tâm pháp Khổng Tước môn."
"Đa tạ tiền bối." Triệu Việt trong lòng vui vẻ.
Chu Đỉnh Thiên trừng hắn thổi râu mép.
Té ngã ở trong núi.
Thật sự cho rằng nghĩa phụ ngươi ngốc sao.
Sớm muộn gì cũng có một ngày bị thằng nhóc con kia làm tức chết.
Dù không đành lòng, nhưng ván đã đóng thuyền, Chu Đỉnh Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận hán tử cao to này làm con dâu, vận công giúp hắn đả thông kinh mạch trong cơ thể, thẳng đến lúc dùng cơm chiều mới thả người đi.
Trong phòng ngủ trống trơn, ổ chăn cũng lạnh. Triệu Việt trong lòng cả kinh, bước ra ngoài nói: "Đại nhân đâu?" Đang bị thương sao có thể chạy lung tung khắp nơi.
"Đại đương gia." Hạ nhân nói, "Đại nhân vừa mới ra ngoài không lâu, lao đầu lại đây báo, nói là phạm nhân mới bắt được muốn tự sát."
Thật sự là phiền phức.
Bên trong địa lao, ánh mắt Ly Giao âm trầm nhìn phía trước.
"Nghe nói ngươi tuyệt thực?" Ôn Liễu Niên lúc này cũng không mặc quan phục, một thân bạch y sạch sẽ, trên người tỏa ra vài phần phong độ của người trí thức.
"Ta muốn gặp Vân Đoạn Hồn." Ly Giao gằn từng câu từng chữ, thanh âm trầm thấp đến kì lạ.
"Ta đã nói là không biết." Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Sao ngươi lại cứng đầu không tin."
"A." Ly Giao nói, "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"
"Tin hay không tùy ngươi. " Ôn Liễu Niên lắc đầu, xoay người bước ra ngoài.
"Ngươi không sợ ta chết sao?" Ly Giao ở phía sau hắn gào rống.
"Ngươi thật sự là kỳ quái." Ôn Liễu Niên dừng bước, "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là tù nhân, nguyện ý nói ra càng nhiều chuyện thì nói, không muốn nói đối với ta cũng không tổn thất gì, cho dù chết thì đã sao?"
"Ngươi !" Ly Giao giận dữ.
"Nếu không chết, ngươi đại khái còn có cơ hội tìm ta cùng Đại Minh Vương báo thù. Bất quá một khi chết, dựa theo tội nghiệt đời này ngươi tạo ra, đại khái địa phủ cũng sẽ không thả hồn ngươi chuyển kiếp làm người." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên ta biết, ngươi sẽ không để bản thân mình chết, không chỉ không chết, ngược lại còn sẽ nỗ lực gấp bội muốn sống sót, bởi vì như vậy mới có khả năng chuyển bại thành thắng, đòi lại khuất nhục ngày hôm nay."
Ly Giao ngực phập phồng kịch liệt.
Ôn Liễu Niên cười cười: "Ta chờ ngươi hướng ta đòi nợ."
"Triệu đại đương gia." Bên ngoài truyền đến thanh âm lao đầu.
Ôn Liễu Niên xoay người bước ra ngoài.
"Sao lại chạy đến đây." Triệu Việt nhíu mày.
"Không có gì." Ôn Liễu Niên kéo tay hắn ra ngoài, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta đi ăn cơm."
"Về sau -- "
"Về sau ta sẽ không tự mình chạy tới đây nữa." Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn, "Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa."
Triệu Việt trong lòng bất đắc dĩ: "Lần sau không được lấy lý do này nữa."
Ôn Liễu Niên thò tay: "Muốn cõng."
Triệu Việt nghe lời ngồi xổm ở trước mặt hắn.
Ám vệ cầm bao hạt dưa đi ngang qua, một bên chậc chậc một bên lắc đầu.
Triệu đại đương gia thật sự là giống hệt Tiểu Ngũ a...
Đều là mệnh sau khi thành thân bị treo lên trên cây dùng roi quật.
Chúng ta một chút cũng không muốn đồng tình.
Danh sách chương