Dịch giả: Xiao Pearl
Biên: Tigôn Tía
_ DIANA _
"Thử đi," James hướng về phía tôi, trong tay là một cái chai nhỏ.
Khẽ lắc đầu, tôi đẩy cái chai lại cho anh không quên gửi kèm một ánh mắt đầy nghi ngờ. Không đời nào mình sẽ uống chai đó. Ai mà biết được sẽ như nào.
Cả hai chúng tôi giam mình trong lều chăm chú xem xét những gì đã trộm được từ tầng hầm của ngôi nhà gỗ. Không quá khó để tẩu thoát trót lọt đêm qua.
Trò chơi vẫn đang diễn ra trong dự tính của tôi. Ý tôi là, đêm nay đã là đêm cuối cùng.
Anh thở dài, uể oải đặt xuống cuốn sách trông có vẻ cũ kĩ. "Tôi chẳng thể nào đọc được mấy cái này. Hẳn là tôi không có khiếu viết cho lắm."
Tôi đảo mắt và nhìn kĩ nó. Rồi cười tủm tỉm khi cố thu vào mắt những từ nhỏ. Tự hỏi sao anh đọc được nhỉ? Đó là những chữ tiếng Anh cổ.
"Người hướng dẫn không dạy anh những thứ này à?" Tôi vừa hỏi vừa lật sang trang khác. "Đống này toàn những câu bùa chú."
"Pháp thuật ư?" James hứng thú nhìn lại cuốn sách, đôi mắt sáng lên và miệng nhoẻn cười. "Ai mà biết được những gì trong này đều quý giá. Ma thuật đã bị cấm gần một thế kỉ kia mà."
Đúng vậy, chỉ những thợ săn có đặc quyền mới được phép sử dụng mà không làm trái luật. Những câu thần chú và chất độc này là những con ác chủ bài, chỉ có thể có nhờ những thỏa thuận của ta với bọn phù thủy.
Dù có chút hạn chế, khi một ma thuật cấm hoặc cái thứ gì đó tương tự như vậy. Nhưng nếu không thành thạo mấy dòng ấy thì những ngày làm thợ săn coi như sẽ kết thúc.
"Ta nên cho Bernadette thấy." Tôi đề nghị. "Anh biết đấy, phù thủy đã tạo ra thuốc độc của tôi."
"Đúng vậy", James gật đầu. "Lâu rồi tôi chưa gặp bà ta."
Tôi phá lên cười "Anh sẽ bất ngờ đấy, bà ta trông còn trẻ hơn xưa."
Chính xác là thế, Bernadette luôn ghét cơ thể với làn da nhăn nheo của mình. Bà ta hỏi xin tôi về thành phần và công cụ cần thiết để tạo ra câu thần chú toan dẹp đi cuộc đình công của da dẻ, và dĩ nhiên, tôi sẵn lòng giúp bà ấy, bù lại bà phải cho tôi một chất độc có đặc tính cao hơn.
Chỉ có một sự cố là hiệu quả mới được chút ít thì đã hết, khi bà già vừa phấn khích không nói nên lời, một trường hợp hi hữu.
Nghĩ kĩ thì, mấy tháng rồi tôi chưa gặp lại bà. Nhiệm vụ ưu tiên mà tôi nhận được ít nhất cần một tháng để làm xong.
Khoan, hình như đang có tiếng lầm bầm từ xa, tương đối lớn để ở lều cũng có thể nghe thấy.
"Thật không thể tin được là chúng ta bị phát hiện." giọng nói thật quen thuộc.
Ai đó cười đáp "Vòng đầu tiên chúng ta đã thắng. Tôi nghĩ rằng điều đó xứng đáng để thỏa mãn, Thomas à."
Thomas. John Thomas Tedro.
Cậu ta là tên đã cướp được lá cờ được cho là do đội Xavier tìm được. Theo tất cả những gì tôi biết, cậu ta chính là đồng đội của Xavier và cũng là con trai của ngài hiệu trưởng.
Tôi và James đã trao đổi bằng mắt trước khi chúng tôi quay lại để nghe một cách cẩn thận.
"Này, mong rằng bố tao sẽ kết thúc mọi thứ thật nhanh". Thomas nói. "Sáng hôm sau sẽ có một trận náo loạn đây. Tao dám chắc 101%."
Tôi nhăn mày lặp lại cẩn thận câu nói vừa nghe trong đầu.
"Cậu mong chờ chuyện gì vậy Thom?" Đồng đội của cậu ta cười tủm tỉm. "Tất nhiên là một cuộc náo loạn có thể làm rung chuyển đất nước này. Đó sẽ là sự tàn sát giữa các Alphas sau k- Á!"
Tôi ngừng thở. Mái tóc đen nhánh của hắn hiện lên trong tâm trí tôi, một cái tên nằm trong những chữ cái mạnh mẽ màu neon.
Xavier.
Còn những tên hướng dẫn đã trốn thoát thì sao? "Tên khốn này! Nói nhỏ chút coi!" Thomas huýt lên.
"Chính cậu đã nói mà. Cậu-"
"Im đi Mike."
"Gì chứ? Cậu nên im mới đúng!"
"Cậu..."
Tới đoạn này thì chúng tôi dừng nghe.
Không cần nói thêm gì, chúng tôi lập tức di chuyển, lúc này bình tĩnh là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề cho nhanh, giữ mặt lạnh và tránh bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.
Tuy chỉ là bề ngoài nhưng tôi không tài nào nhịn được, cứ cảm thấy lo lắng dù mặt không để lộ cảm xúc đó ra.
Cảm xúc, thứ tốt đẹp như vậy bọn tôi vẫn chưa giũ sạch bên ngoài được.
Quay lại trong lều, James để những thứ bọn tôi tìm thấy trên tấm kẹp tài liệu nhỏ, trong khi tôi nhanh chóng ra khỏi cái lều mà không gây tiếng động.
Ba phút cho chuẩn bị, bởi hầu hết những gì chúng tôi cần đều đã ở đấy.
Không chút chần chừ, James đi theo hướng còn lại, dẫn đến chỗ của Thomas và đồng bọn của anh ta, trong khi tôi chạy hết tốc lực tới khu rừng, vừa khéo léo tránh những cái cây.
Tai phải tôi được gắn thêm một thiết bị được sửa lại cho giống một phụ kiện, tạo ra những âm thanh thấp trước khi phát ra tiếng bíp.
Mỗi lần tôi đặt chân lên mặt đất khi chạy, sẽ mất thời gian hơn. Gió thổi mạnh khiến mái tóc che mất tầm nhìn và tôi nguyền rủa sao chúng tôi lại thiếu nhiều thông tin đến vậy.
Chúng tôi không biết ai đã tấn công, không một dấu hiệu nào được lưu lại, có thể lúc đầu là do hai tên khốn đó hoặc có thể không, bởi hai đội ở đấy và vì lợi ích chết tiệt nào đó mà chúng tôi không hề biết liệu hai Alpha còn sống hay không.
Vừa vui vẻ được 3 phút trước, tôi và James đã cảm thấy ớn lạnh và thứ tiếp theo mà tôi biết được là bọn tôi đã quay vòng lại chỗ đã đánh dấu.
Tôi quan sát những dấu chân, vài dấu vết có thể dẫn đến chỗ người ở và cũng có thể dẫn tới chỗ Xavier.
Một sự nhất trí giữa tôi và James đó là tôi sẽ lần theo Xavier, còn anh là Kent.
Một tiếng bíp vang lên từ lỗ tai bên phải và tôi đi chậm lại.
Giọng nói của James phát qua cái loa nhỏ. Dù âm thanh bị nghẽn nhưng tôi vẫn có thể nắm được những từ cần thiết.
"Bọn tấn công bên Xavier đang tiến tới phần phía tây của bờ sông đó", anh nói.
Và tôi nghe thấy tiếng hét thảm thương đâu đó, có chăng là của Thomas.
Biên: Tigôn Tía
_ DIANA _
"Thử đi," James hướng về phía tôi, trong tay là một cái chai nhỏ.
Khẽ lắc đầu, tôi đẩy cái chai lại cho anh không quên gửi kèm một ánh mắt đầy nghi ngờ. Không đời nào mình sẽ uống chai đó. Ai mà biết được sẽ như nào.
Cả hai chúng tôi giam mình trong lều chăm chú xem xét những gì đã trộm được từ tầng hầm của ngôi nhà gỗ. Không quá khó để tẩu thoát trót lọt đêm qua.
Trò chơi vẫn đang diễn ra trong dự tính của tôi. Ý tôi là, đêm nay đã là đêm cuối cùng.
Anh thở dài, uể oải đặt xuống cuốn sách trông có vẻ cũ kĩ. "Tôi chẳng thể nào đọc được mấy cái này. Hẳn là tôi không có khiếu viết cho lắm."
Tôi đảo mắt và nhìn kĩ nó. Rồi cười tủm tỉm khi cố thu vào mắt những từ nhỏ. Tự hỏi sao anh đọc được nhỉ? Đó là những chữ tiếng Anh cổ.
"Người hướng dẫn không dạy anh những thứ này à?" Tôi vừa hỏi vừa lật sang trang khác. "Đống này toàn những câu bùa chú."
"Pháp thuật ư?" James hứng thú nhìn lại cuốn sách, đôi mắt sáng lên và miệng nhoẻn cười. "Ai mà biết được những gì trong này đều quý giá. Ma thuật đã bị cấm gần một thế kỉ kia mà."
Đúng vậy, chỉ những thợ săn có đặc quyền mới được phép sử dụng mà không làm trái luật. Những câu thần chú và chất độc này là những con ác chủ bài, chỉ có thể có nhờ những thỏa thuận của ta với bọn phù thủy.
Dù có chút hạn chế, khi một ma thuật cấm hoặc cái thứ gì đó tương tự như vậy. Nhưng nếu không thành thạo mấy dòng ấy thì những ngày làm thợ săn coi như sẽ kết thúc.
"Ta nên cho Bernadette thấy." Tôi đề nghị. "Anh biết đấy, phù thủy đã tạo ra thuốc độc của tôi."
"Đúng vậy", James gật đầu. "Lâu rồi tôi chưa gặp bà ta."
Tôi phá lên cười "Anh sẽ bất ngờ đấy, bà ta trông còn trẻ hơn xưa."
Chính xác là thế, Bernadette luôn ghét cơ thể với làn da nhăn nheo của mình. Bà ta hỏi xin tôi về thành phần và công cụ cần thiết để tạo ra câu thần chú toan dẹp đi cuộc đình công của da dẻ, và dĩ nhiên, tôi sẵn lòng giúp bà ấy, bù lại bà phải cho tôi một chất độc có đặc tính cao hơn.
Chỉ có một sự cố là hiệu quả mới được chút ít thì đã hết, khi bà già vừa phấn khích không nói nên lời, một trường hợp hi hữu.
Nghĩ kĩ thì, mấy tháng rồi tôi chưa gặp lại bà. Nhiệm vụ ưu tiên mà tôi nhận được ít nhất cần một tháng để làm xong.
Khoan, hình như đang có tiếng lầm bầm từ xa, tương đối lớn để ở lều cũng có thể nghe thấy.
"Thật không thể tin được là chúng ta bị phát hiện." giọng nói thật quen thuộc.
Ai đó cười đáp "Vòng đầu tiên chúng ta đã thắng. Tôi nghĩ rằng điều đó xứng đáng để thỏa mãn, Thomas à."
Thomas. John Thomas Tedro.
Cậu ta là tên đã cướp được lá cờ được cho là do đội Xavier tìm được. Theo tất cả những gì tôi biết, cậu ta chính là đồng đội của Xavier và cũng là con trai của ngài hiệu trưởng.
Tôi và James đã trao đổi bằng mắt trước khi chúng tôi quay lại để nghe một cách cẩn thận.
"Này, mong rằng bố tao sẽ kết thúc mọi thứ thật nhanh". Thomas nói. "Sáng hôm sau sẽ có một trận náo loạn đây. Tao dám chắc 101%."
Tôi nhăn mày lặp lại cẩn thận câu nói vừa nghe trong đầu.
"Cậu mong chờ chuyện gì vậy Thom?" Đồng đội của cậu ta cười tủm tỉm. "Tất nhiên là một cuộc náo loạn có thể làm rung chuyển đất nước này. Đó sẽ là sự tàn sát giữa các Alphas sau k- Á!"
Tôi ngừng thở. Mái tóc đen nhánh của hắn hiện lên trong tâm trí tôi, một cái tên nằm trong những chữ cái mạnh mẽ màu neon.
Xavier.
Còn những tên hướng dẫn đã trốn thoát thì sao? "Tên khốn này! Nói nhỏ chút coi!" Thomas huýt lên.
"Chính cậu đã nói mà. Cậu-"
"Im đi Mike."
"Gì chứ? Cậu nên im mới đúng!"
"Cậu..."
Tới đoạn này thì chúng tôi dừng nghe.
Không cần nói thêm gì, chúng tôi lập tức di chuyển, lúc này bình tĩnh là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề cho nhanh, giữ mặt lạnh và tránh bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.
Tuy chỉ là bề ngoài nhưng tôi không tài nào nhịn được, cứ cảm thấy lo lắng dù mặt không để lộ cảm xúc đó ra.
Cảm xúc, thứ tốt đẹp như vậy bọn tôi vẫn chưa giũ sạch bên ngoài được.
Quay lại trong lều, James để những thứ bọn tôi tìm thấy trên tấm kẹp tài liệu nhỏ, trong khi tôi nhanh chóng ra khỏi cái lều mà không gây tiếng động.
Ba phút cho chuẩn bị, bởi hầu hết những gì chúng tôi cần đều đã ở đấy.
Không chút chần chừ, James đi theo hướng còn lại, dẫn đến chỗ của Thomas và đồng bọn của anh ta, trong khi tôi chạy hết tốc lực tới khu rừng, vừa khéo léo tránh những cái cây.
Tai phải tôi được gắn thêm một thiết bị được sửa lại cho giống một phụ kiện, tạo ra những âm thanh thấp trước khi phát ra tiếng bíp.
Mỗi lần tôi đặt chân lên mặt đất khi chạy, sẽ mất thời gian hơn. Gió thổi mạnh khiến mái tóc che mất tầm nhìn và tôi nguyền rủa sao chúng tôi lại thiếu nhiều thông tin đến vậy.
Chúng tôi không biết ai đã tấn công, không một dấu hiệu nào được lưu lại, có thể lúc đầu là do hai tên khốn đó hoặc có thể không, bởi hai đội ở đấy và vì lợi ích chết tiệt nào đó mà chúng tôi không hề biết liệu hai Alpha còn sống hay không.
Vừa vui vẻ được 3 phút trước, tôi và James đã cảm thấy ớn lạnh và thứ tiếp theo mà tôi biết được là bọn tôi đã quay vòng lại chỗ đã đánh dấu.
Tôi quan sát những dấu chân, vài dấu vết có thể dẫn đến chỗ người ở và cũng có thể dẫn tới chỗ Xavier.
Một sự nhất trí giữa tôi và James đó là tôi sẽ lần theo Xavier, còn anh là Kent.
Một tiếng bíp vang lên từ lỗ tai bên phải và tôi đi chậm lại.
Giọng nói của James phát qua cái loa nhỏ. Dù âm thanh bị nghẽn nhưng tôi vẫn có thể nắm được những từ cần thiết.
"Bọn tấn công bên Xavier đang tiến tới phần phía tây của bờ sông đó", anh nói.
Và tôi nghe thấy tiếng hét thảm thương đâu đó, có chăng là của Thomas.
Danh sách chương