Nhìn thấy Hồ Mị Nương không một tiếng động xuất hiện ở phía trước, Trần Vũ có chút kinh hãi. Hắn không khỏi quay sang nhìn hai anh em Trần Minh và Tiểu Phương. Nhưng lúc này hai người bọn họ lại chẳng có một chút phản ứng nào, dường như hai người vẫn còn đang ngủ rất say. Trong lòng Trần Vũ bỗng nhiên trầm xuống.

Hồ Mị Nương liền đi tới, cười nói: “Đệ đệ cứ yên đi, ta chỉ là thi triển một chút mị thuật, để cho hai người bọn họ ngủ một giấc thật say mà thôi!”

Nói đến đây, cánh môi của Hồ Mị Nương bỗng nhiên ghé sát lên khuôn mặt của Trần Vũ, nói: “Tiểu mỹ nhân của đệ, dáng ngủ thật sự rất đáng yêu nha!”

Trần Vũ hơi xoay đầu một chút, hắn suýt chút nữa là bị rớt hai tròng mắt ra ngoài.

Trần Vũ chỉ thấy Tiểu Phương đang nằm ôm chặt lấy thanh kiếm, khóe môi hơi nhếch lên cười một cách rất đắc ý, nhìn thấy nụ cười này của nàng, đột nhiên Trần Vũ cảm thấy lông tóc của mình bắt đầu dựng ngược lên. Không biết là tên xui xẻo nào gặp phải nàng trong giấc mơ đó nữa.

Nhưng điều làm cho Trần Vũ xấu hổ nhất chính là, lúc này quần áo trên người nàng đều bị xốc ngược lên tới tận rốn, cũng may là trên người nàng còn có một bộ dồ ngủ ở bên trong, nếu không thì không biết là bao nhiêu cảnh xuân bị tiết lộ ra hết bên ngoài.

“Đã nhìn đủ chưa?” Lúc này Hồ Mị Nương lại lên tiếng, làm cho Trần Vũ có chút xấu hổ không dám nhìn nữa.

Hắn lúc này mới để ý tới là, nữ nhân này rõ ràng vẫn còn kê sát người vào mặt mình a!

Nhìn thấy sự lúng túng ở trên mặt của Trần Vũ, Hồ Mị Nương mới cười hì hì một tiếng, rồi đưa tay khoác lên trên người của hắn. Chỉ trong chớp mắt, Trần Vũ đã cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên trở nên nhẹ đi, mà khung cảnh ở xung quanh cũng hoàn toàn thay đổi. Hắn nhìn thấy mình đang đứng trên một thân cây to, phía trên đầu thì đang treo lấy một vầng trăng đỏ như huyết.

Lúc này, Hồ Mị Nương mới thả người ngồi xuống nhánh cây, một tay chỉ lên bầu trời, nói: “Đệ có biết tại sao mặt trăng lúc nào cũng đỏ như vậy hay không?”

Trần Vũ hơi chút ngơ ngác, hắn cũng không biết nguyên nhân tại sao mặt trăng lại đỏ như vậy.

Lúc này, Hồ Mị Nương mới chậm rãi nói: “Cách đây rất lâu, rất rất lâu về trước, mặt trăng cũng không phải đỏ như vậy. Nhưng vào một ngày nọ, mặt trăng lại bỗng dưng biến thành một mảnh đỏ rực như máu. Có người nói rằng đó là do hiện tượng kỳ lạ nào đó của thiên nhiên tạo ra. Cũng có người nói rằng, đây là điềm báo của sự diệt vong. Lại có rất nhiều người nói rất nhiều giả thuyết khác nhau. Nhưng một vị trưởng lão của Hồ tộc chúng ta lại nói khác với tất cả mọi người, nàng nói, là do Nguyệt Thần đang bị thương, vết thương của nàng đã nhuộm đỏ cả mặt trăng. Cho nên mặt trăng mới đỏ như vậy. Giả thuyết này của nàng chẳng ai tin cả, và mọi người đều cho đó là một lời nói vô căn cứ mà thôi. Nhưng rất lâu sau đó, đã có người chứng minh được, lời nói của nàng là sự thật. Người đó nói rằng, Nguyệt Thần đang bị thương, là nàng bị thương trong một cuộc chiến tranh trên Thần Giới. Một cuộc chiến tranh rất thảm khốc!”

Trần Vũ rất là kinh ngạc nhìn về phía mặt trăng đang đỏ rực kia, một lúc lâu mới nhìn sang Hồ Mị Nương, hỏi: “Tỷ tỷ nói những chuyện này với ta để làm gì?”

“Vì?” Nàng đột nhiên có chút chần chờ, sau đó lại thở dài một hơi, nói: “Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy đệ trong lòng ta cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là ta đã từng gặp đệ ở một nơi nào đó rồi, nhưng ta không biết rõ là gặp đệ ở đâu. Ta chỉ biết, đệ rất khác với những người còn lại!”

Trần Vũ bị mấy lời này của nàng làm cho giật thốt lên, không lẽ nàng đã nhìn ra được mình có hệ thống ở trên người? Nhưng rất nhanh hắn liền trầm tĩnh trở lại, vì Tiểu Nguyệt đã từng nói, ở một giới này, không ai có thể nhìn thấy được hệ thống trên người của hắn, cho dù là Thần Cấp!

Nghĩ như vậy, Trần Vũ càng thêm yên tâm, nói: “Ta cũng cảm thấy tỷ rất quen mắt nha! Vừa nhìn thấy tỷ là ta đã có một cảm giác rất thân quen rồi!”

“Thật sao?” Hồ Mị Nương đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy tay Trần Vũ, khiến hắn suýt chút nữa là bị dọa cho té ngã xuống cây.

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, nụ cười trên mặt của Hồ Mị Nương trở nên tắt ngấm, nàng có chút u oán nhìn về phía hắn, trách móc: “Đệ đang gạt ta!”

“Đệ không có gạt tỷ, lời nói của đệ là thật nha!” Trần Vũ giả trang ra một bộ dáng như muốn moi tim, móc gan ra để chúng minh cho lời nói của mình là thật.

Nhưng ánh mắt của Hồ Mị Nương sắc bén đến cỡ nào, nàng nâng một ngón tay lên chỉ vào mũi hắn, hừ nhẹ một tiếng: “Đệ muốn lừa ta sao? Hồ tộc chúng ta đã tu luyện mị thuật từ nhỏ, một chút lời nói dối của đệ chẳng lẽ ta không thể nhận ra được ta sao? Đệ thật sự rất xấu nha!”

Mặc dù lời nói của nàng là như vậy, nhưng Trần Vũ có thể thấy được trong lời nói của nàng không hề có ý trách cứ hắn một chút nào. Hắn không khỏi tò mò mà hỏi thăm: “Tỷ tỷ, nửa đêm tỷ kêu ta ra đây không phải chỉ để nói mấy lời này thôi đấy chứ?”

Đến lúc này, chỉ nghe thấy Hồ Mị Nương thở dài một tiếng, nàng lại nhìn ánh trăng đỏ rực ở trên bầu trời, nói: “Đệ có bao giờ tin vào duyên số hay không?”

Duyên số, hai chữ này thật sự quá mức mơ hồ, Trần Vũ cũng không tin trên đời này thật sự có cái gọi là duyên số. Mọi sự ở trên đời đều có sự sắp đặt hết cả, nếu không thì tại sao hắn tự dưng lại bị đưa đến nơi này, tại sao mà hắn lại gặp được những người như nàng. Nhưng nghĩ lại, Trần Vũ lại cảm thấy thứ này cũng không hẳn là không thể tồn tại. Mọi sự ở trên đời có nhân thì ắt sẽ có quả, cái gọi là duyên số cũng chỉ là một loại nhân quả mà thôi!

Không biết là Trần Vũ có thể nghe thấy những lời này không, nhưng lúc này nàng lại tựa như là tự nói với chính mình vậy: “Hồ tộc chúng ta nhìn như đang phong quang vô hạn, được người người kính trọng. Nhưng ta biết rất rõ, thời kỳ thịnh vượng nhất của Hồ tộc chúng ta đã trôi qua từ rất lâu rồi. Đã mấy trăm năm nay, Hồ tộc chúng ta chưa từng xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế nào, cũng chưa từng có người đạt đến cảnh giới Thần Cấp. Hổ Ban nhất tộc thì không ngừng rình mò ở bên cạnh, lúc nào cũng giơ sẵn móng vuốt, chực chờ cho chúng ta sơ sẩy là vồ lấy. Ngay cả khi đám con cháu trong tộc chúng ta bị bắt đi bán làm nô lệ, chúng ta cũng không thể cứu bọn họ trở về. Đây thật sự là một sỉ nhục to lớn nhất từ trước đến nay của Hồ tộc chúng ta! Nhưng những người kia, lại không coi trọng chuyện này. Thậm chí ngay cả việc Thiên Hồ, là thần thú thủ hộ của Hồ tộc chúng ta bị mất tích, bọn họ cũng không thèm để ý, lại phân tranh với nhau, đấu đá nhau. Ta không biết, ta còn có thể duy trì được chuyện này đến bao giờ nữa đây?”

Nàng thở dài một hơi, không còn tiếp tục nói nữa.

“Chỉ cần Hồ tộc vẫn còn ngươi, thì sẽ không thể bị diệt vọng!”

“Ai?”

Lúc này đột nhiên có âm thanh xuất hiện ở bên cạnh, làm cho Hồ Mị Nương có chút kinh hãi, không biết từ lúc nào tay nàng đã cầm sẵn cung tên rồi.

“Đừng bắn! Là ta!”

Không biết từ chỗ nào, lão Tần mỉm cười phi thân tới. Nhìn thấy lão, Hồ Mị Nương có chút buông lỏng, nhưng cung tên trên tay vẫn giữ chặt. Lão Tần có chút cười khổ, nhìn nàng, nói: “Ngươi có thể bỏ cung tên xuống nói chuyện được hay không? Ta chẳng lẽ còn không bằng tên tiểu quỷ kia hay sao?”

“Đương nhiên là không bằng!” Cả Trần Vũ và Hồ Mị Nương đều đồng thanh hô lên.

Lời này làm cho lão Tần cảm giác đau nhói, lão thở dài một hơi: “Ài, năm tháng thật là hại người a! Nhớ năm xưa, ta phong lưu khoái hoạt, hào hoa phong nhã đến cỡ nào…”

“Ngưng!” Hồ Mị Nương có chút không kiên nhẫn, lên tiếng ngắt lời lão, nàng nói: “Ngươi đến đây từ khi nào?”

Nàng hỏi ra lời này, trong lòng cũng bất giác có chút kinh hãi. Rõ ràng bị lão tiến đến gần như vậy mà nàng không thể phát giác được, lão Tần Quân này quả thật là không hề đơn giản một chút nào, xem ra cảnh giới của lão cũng không có bị hao mòn như vẻ bề ngoài của lão.

Lão Tần cười cười, nói: “Thật ra là ta cũng vừa mới đến, ta đem đến cho ngươi một tin tức tốt và một tin tức xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện