Đằng sau cánh cửa này là một căn phòng cũ kỹ, hơi thiếu ánh sáng. Chính giữa căn phòng là một cái bàn dài, ở trên đó đặt rất nhiều sách vở và các lọ thủy tinh lớn nhỏ khác nhau. Xung quanh đó là những kệ sách dày cộm, đã ố vàng bởi năm tháng. Một mùi ẩm mốc, kèm theo là những mùi hương kỳ lạ phả vào trong mặt. Và cuối cùng là một giọng nói già nua, lười nhác vang lên ở một góc tường nào đó: “Tiểu Minh, ngươi lại đến nữa à! Con bé con kia có đi theo ngươi đến không? Ồ, cậu bé này là ai vậy? Ta chưa từng thấy cậu ta ở trong thôn bao giờ cả? Là một con chim nhỏ của đám thợ săn mới đem đến thôn này sao?”

Âm thanh đó hơi dừng lại một chút: “À, ta quên mất! Các ngươi đừng có ngửi mấy cái mùi này, đây là thứ thuốc ma pháp ta mới nghĩ ra, các ngươi cẩn thận coi chừng bị trúng độc đấy! Ài, ta đã già rồi… trí nhớ chẳng ra sao cả! Những đứa trẻ thật đáng thương!”

“Ọe… ọe…”

Trần Vũ vừa bịt lấy miệng, vừa lao nhanh ra ngoài nhà gỗ, ôm bụng nôn liên tục. Trần Minh sắc mặt tuy có kém một chút, nhưng vẫn nhịn được, đi theo phía sau Trần Vũ hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ? Thành thật xin lỗi, ta quên nhắc nhở ngươi chuyện lão hay thử thuốc trong phòng, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, thuốc của lão cùng lắm là bị đau bụng vài ngày thì sẽ khỏi, không đến nỗi chết người được đâu!”

Mặc dù ngoài miệng là nói như thế, nhưng trên mặt Trần Minh vẫn có chút lo lắng. Vì hắn nghe nói, cách mấy tháng trước, cũng có một gã thợ săn đi đến tìm lão, không biết lúc đó lão đang thử nghiệm thứ thuốc gì, mà người thợ săn kia bị trúng độc, suýt chút nữa là mất mạng. Cũng may trong thôn có mấy vị y sư có thể giải được độc của lão, cho nên người thợ săn đó coi như là nhặt được về một cái mạng.

“Đinh!”

“Chúc mừng chủ nhân bị trúng độc mà không chết, cho nên nhận thêm thuộc tính kháng độc, có thể kháng toàn bộ độc tố từ cấp hai trở xuống!”

Không biết là Trần Vũ có nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thông hay không, nhưng lúc này sắc mặt của cậu ta đã xanh xao đến phát sợ. Trần Minh đứng ở một bên cũng có chút chột dạ. Phải qua chừng mấy lần hô hấp, Trần Vũ mới đứng thẳng người dậy, mệt mỏi nói: “Đại ca, anh suýt chút nữa là hại chết tôi rồi đấy!”

Trần Minh hơi lung túng, gãi gãi đầu nói: “Ta cũng không phải là cố ý! Thành thật xin lỗi người anh em a!”

Trần Vũ hơi liếc mắt một chút, cũng không nói gì thêm, lúc này mới xoay người đi vào lại trong nhà gỗ. Trần Minh vừa thấy thế thì sợ hết hồn.

“Này, người anh em! Ngươi còn dám chạy vào trong đó nữa hay sao?”

Mặt Trần Vũ lúc này cũng đã nhăn lại, nhưng hắn chỉ có thể lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ ngộ độc một chút mà thôi! Hiện tại tôi đã ổn rồi, anh không cần lo lắng!”

“Thật chứ?” Trần Minh nhìn Trần Vũ bằng một ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

“Đương nhiên là thật rồi! Anh nghĩ tôi rất muốn bị độc chết hay sao!” Trần Vũ trợn ngược hai mắt lên, sau đó kiên quyết đi nhanh vào trong nhà gỗ.

Trần Minh đưa hai mắt nhìn theo, chỉ đi đến trước cửa nhà, cũng không dám bước vào trong thêm lần nữa. Trần Vũ trong bụng chỉ biết cười khổ, hắn vừa đi vào vừa liên hệ với Tiểu Nguyệt: “Nguyệt nhi, ngươi thật sự không có lừa ta đấy chứ?”

Tiểu Nguyệt đang trôi lơ lửng trên quyển sách phát ra ánh sáng màu vàng, nhẹ nhàng cười nói: “Xin chủ nhân cứ yên tâm! Hiện tại thân thể của chủ nhân đã có thể kháng được độc tố ở trong căn nhà này rồi! Chủ nhân sẽ không gặp bất kỳ thương tổn nào nữa đâu!”

Mặc dù trong lòng có chút lo sợ, nhưng Trần Vũ vẫn dứt khoát đi vào. Hắn vừa bước vào tới cửa thì hai mắt liền mở lớn, suýt chút nữa đã hét lên thành tiếng.

Một ông lão tóc tai bù xù, hai hốc mắt lõm sâu, dáng người gầy còm đang đứng trước cửa nhìn hắn mỉm cười. Ông lão này chính là chủ nhân của căn nhà gỗ, là dược tề đại sư nổi danh một thời của Đại Việt hoàng triều, Trần Y Minh.

“Cậu nhóc, ngươi rất khá! Lần đầu tiên trúng phải khói độc của lão phu mà không hề bị việc gì, đúng là hiếm thấy a!”

Trần Vũ cũng chẳng thèm khách khí với lão, chỉ chỉ tay về phía Trần Minh: “Chẳng phải anh ta cũng không có việc gì hay sao?”

“Khà khà!” Ông lão nở ra nụ cười nham nhở, nói: “Ngươi nói cái tên đần độn đó sao? Ngày đầu tiên hắn chạy vào nhà của ta, đã phải nằm trên giường hơn một tuần, không phải là nhiều lần trúng độc, tạo thành kháng thể. Ngươi nghĩ hắn có thể không có việc gì được sao?”

“Thật?”

“Đương nhiên!”

Trần Minh đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ vừa nói chuyện, vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình, những lỗ chân lông trên người không khỏi mở rộng, sau lưng đổ đầy mồ hôi, vô thức lùi lại phía sau mấy bước.

Lúc này, Trần Vũ coi như là cũng xác định được lời nói của lão không sai, mới gật đầu, nói: “Không ngờ anh ta to xác như vậy mà lại yếu đuối như thế?”

“Hè hè, to xác chưa hẳn là khỏe mạnh! Với lại độc của lão phu, không phải ai cũng chịu được! Cậu nhóc, ta rất có hứng thú với cậu! Thế nào, có muốn theo ta lăn lộn hay không?”

Nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của lão nhìn về phía mình, Trần Vũ có chút lành lạnh, vội lùi lại, xua tay nói: “Ta không có hứng thú, không có hứng thú! Ta đến đây chỉ muốn hỏi mượn đại đồ đi đến Kinh Đô mà thôi! Nếu lão tốt bụng, có thể cho ta mượn muốn tấm đi!”

Nghe đến hai chữ Kinh Độ, vẻ mặt lão hơi có chút co lại, lão lẩm nhẩm trong miệng: “Kinh Đô sao? Nơi đó thật xa, đã lâu rồi ta không có trở về!”

Thấy lão đột nhiên thất thần như vậy, Trần Vũ cảm giác thấy có chút gì đó là lạ. Nhưng không đợi cho Trần Vũ kịp nói thêm điều gì, lão đột nhiên hé những chiếc răng đã vàng ố của mình ra, cười đầy khả ố: “Nhóc con, ngươi muốn có bản đồ để đi đến Kinh Đô, chuyện này cũng không thể là không được. Nhưng mà ngươi nhất định phải làm giúp ta một việc, như vậy thì ta sẽ giao bản đồ cho ngươi! Với lại, ta nói cho tên nhóc ngươi biết, địa đồ của ta là thứ chính xác nhất, trên đời này không có người nào có địa đồ chi tiết như vậy để đi đến Kinh Đô đâu!”

Không hiểu sao, nhìn thấy vẻ mặt này của lão, trong lòng của Trần Vũ liền muốn từ chối ngay lập tức, nhưng lúc này thanh âm của Tiểu Nguyệt lại vang lên trong đầu.

“Đinh! Hệ thống nhiệm vụ được mở ra! Chủ nhân nhận được nhiệm vụ ủy thác của dược tề đại sư Trần Y Minh, phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ là mở ra hệ thống sủng vật, nhận được một tấm khế ước sủng vật. Nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ năm cấp, toàn bộ thuộc tính trở về giá trị ban đầu.”

Nghe được một tiếng âm thanh nhắc nhở này, Trần Vũ cảm thấy mình muốn khóc mà khóc không được. Trong lòng hắn thầm nhủ: “Không phải là hệ thống muốn hố ta đấy chứ?”

Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn, thanh âm nhắc nhở của Tiểu Nguyệt lại vang lên lần nữa: “Thưa chủ nhân thân mến! Nhiệm vụ này là một nhiệm vụ bắt buộc, nếu chủ nhân muốn trở về nhà nhanh chóng, thì chủ nhân cần phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống!”

Nghe đến hai chữ về nhà, Trần Vũ chỉ có thể âm thầm siết chặt tay, ưỡn ngực mà bước tới, gật đầu nói: “Được rồi, lão muốn ta làm chuyện gì, ta nhất định sẽ hoàn thành cho lão!”

Trần Y Minh nghe thế liền cười lên khà khà, đem bàn tay gân guốc của mình vỗ lên vai Trần Vũ, tán thưởng, nói: “Tuổi trẻ rất tốt! Nhiệm vụ của ta cũng không có gì khó khăn lắm! Hiện tại ta đang nghiên cứu một loại thuốc mới, cần một loại dược thảo tên là Hồn Hoa, loại hoa này sống ở trong rừng sâu, mọc cũng rất nhiều, kiếm cũng không khó. Chỉ là số lượng hơi nhiều một chút, ta cần một trăm cân. Cho nên phải vất vả ngươi đi một chuyến vào rừng rồi!”

Lão nói xong, từ trên tay lật ra một cái, liền thấy một cái túi nhỏ bằng bàn tay, và một quyển sách mỏng, nằm gọn ở trên tay, nói: “Hai thứ này là túi không gian, và sách nhận biết dược thảo. Loại Hồn Hoa này tuy mọc rất nhiều, nhưng xung quanh nó cũng có một loại hoa có hình dáng tương tự như vậy nhưng lại là thứ vô dụng, ngươi cầm lấy quyển sách này mà tìm cho cẩn thận. Còn cái túi này có thể đựng được một trăm cân dược thảo mà không hề có bất kỳ khó khăn gì!”

Lão nói xong liền ném hai thứ này giao cho Trần Vũ, còn mình thì đi vào trong nhà khép cửa lại. Trần Vũ đứng nhìn cánh cửa gỗ khép ở trước mặt, không nói nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện