Trịnh Tùng rời khỏi phủ thành chủ, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Đứng trước mặt Mạc Ly, hắn quả thật là nhận được áp lực cực lớn, đến cả thở, cũng không dám thở mạnh nữa.

Rời khỏi phủ thành chủ, Trịnh Tùng cũng không đi đến doanh trại, mà hắn đi thẳng về nhà, hắn muốn nằm ngủ một giấc cho thật sảng khoái. Với thực lực của hắn như hiện tai, việc ăn ngủ cũng không phải thật sự là quá cần thiết. Nhưng đôi lúc, có người lại muốn được nghỉ ngơi, được thả long tinh thần một chút. Cái cảm giác ấy, quả thật là rất an tường.

Chỉ có điều, khi Trịnh Tùng vừa đến phủ đệ của mình, liền nhìn thấy hai người đứng đợi ở bên ngoài cửa phủ. Là một đôi nam nữ. Người nam tuy đang băng bó đầy mình, chỉ lộ ra một đôi mắt sưng húp, nhưng Trịnh Tùng vừa nhìn là có thể nhận ra hắn. Tên nam nhân này còn không phải là Trần Hữu Lượng thì là ai? Mà nữ nhân bên cạnh hắn, Trịnh Tùng cũng đã gặp mặt mấy lần, nàng ta là vợ của Trương Nhượng, mà Trượng Nhượng lại là em ruột của bà vợ cả. Cho nên lúc này, Trịnh Tùng cảm thấy thật sự đau đầu. Không cần hỏi, Trịnh Tùng cũng biết bọn họ đến đây để làm gì rồi.

“Đại nhân!” Mấy tên thủ vệ thấy Trịnh Tùng đi trở về, vội vàng đi lên cúi đầu chào hỏi.

Trịnh Tùng cũng liền để ý đến bọn họ, phất phất tay rồi nhìn sang một nam, một nữ kia, nói: “Hai ngươi có chuyện gì thì hãy vào trong nhà rồi hẵn nói!”

“Vâng, thưa đại nhân!” Cả hai người đều cúi đầu, đáp lại.

Trịnh Tùng đi vào, hai người cũng vội vàng bước theo phía sau. Lúc này, Trịnh Tùng đương nhiên là không có trở về phòng ngủ, mà hắn trực tiếp đi thẳng vào thư phòng, ngồi trước ghế hổ, chăm chú nhìn một nam một nữ trước mặt.

“Nói đi, các ngươi tới tìm ta có việc gì?” Trong giọng nói của Trịnh Tùng kèm theo một vẻ chán ghét. Hai người này, hắn thật sự chẳng muốn liên quan đến một chút nào. Nếu như không phải nể mặt vợ mình, hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa tới bọn họ.

Trần Hữu Lượng liếc mắt nhìn sang nữ nhân bên cạnh, rồi trực tiếp quỳ rạp dưới đất, khóc lóc: “Đại nhân, bọn người kia thật sự là quá quắc, bọn hắn không những đánh trượng phu của cô cô tiểu nhân bị thương hôn mê, mà còn đem tiểu nhân đánh thành ra thế này. Ngài nhìn xem, đây chính là bọn chúng không hề để ngài vào trong mắt a!”

“Rầm!”

Trịnh Tùng vừa nghe xong mấy lời này, liền tức giận đập bàn, quát: “Im miệng, chuyện ngày hôm nay, ta không muốn các ngươi nhắc lại nữa! Với lại, sau này các ngươi không có chuyện gì cũng đừng đi tới tìm ta! Hiểu chưa?”

Trịnh Tùng vừa nói, vừa vô ý, hữu ý liếc mắt nhìn sang nữ nhân đang đứng im lặng ở dưới kia. Quả thật, nữ nhân này có tướng mạo tương đối xuất sắc, dáng người thon gầy, đường cong gợi cảm, mà cặp ngực lại cực kỳ no đủ. Nàng gả cho cái tên ngu ngốc Trương Nhượng kia, đúng là quá phí của trời.

Những suy nghĩ mờ ám vừa mới hiện lên trong đầu, Trịnh Tùng vội vàng lắc lắc đầu, xua tay nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”

Nói xong, Trịnh Tùng lấy từ trong người ra một bình đan dược, ném về phía Trần Hữu Lượng, nói: “Đây là đan dược trị thương của ta, ngươi đem về thoa lên người, vết thương sẽ rất nhanh liền khỏi. Còn đây là Dưỡng Hồn đan, ngươi đem về cho Trương Nhượng uống. Chỉ cần tĩnh dưỡng ít hôm, thì hắn nhất định sẽ hồi phục lại không ít!

Trịnh Tùng lại ném một bình đan dược về phía nữ nhân đang đứng bên cạnh Trần Hữu Lượng. Trên mặt của nữ nhân này cũng không hề có một chút biểu hiện vui mừng nào, ngược lại là rất bình thản đem bàn tay trẳng trẻo, mịn màn của mình cầm lấy bình đan dược kia, sau đó bỏ nó vào bên trong túi đựng đồ đeo bên hông. Nữ nhân này nhìn có vẻ yếu đuối không chịu nổi, nhưng động tác vừa rồi của nàng, đã cho thấy nàng cũng là người tu luyện.

Trần Hữu Lượng đứng một bên, đem bình đan dược hơi mở ra nhìn một chút, ngay lập tức, một mùi dược liệu nồng đậm phả vào mũi, làm hắn không khỏi run lên. Đây quả thật là một bình Cao cấp đan dược, giá trị phải lên tới mấy trăm tinh thạch, hắn dù có tiền cũng không mua nổi a!

“Đa… đa tạ đại nhân đã ban thưởng!” Trần Hữu Lượng biết cho dù mình nói thêm gì nữa cũng vô dụng, cho nên chỉ dập đầu tạ ơn rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Nhưng khi hắn lui ra khỏi thư phòng, vẫn không quên đưa mắt liếc nhìn nữ nhân bên cạnh một cái. Nữ nhân này chỉ khẽ gật đầu đáp lại, từ đầu đến cuối đều không nói câu nào.

Trần Hữu Lượng đi rồi, mà nữ nhân này vẫn còn đang đứng ở trong phòng, Trịnh Tùng không khỏi nhíu mày lại, nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Nữ nhân này hơi ngước mặt lên, đưa ánh mắt đầy sóng nước của mình nhìn Trịnh Tùng, y phục trên người nàng đã bắt đầu được gở xuống.

“Ngươi…” Trịnh Tùng không khỏi nước xuống một ngụm nước miếng, lý trí bảo hắn nên ngăn cản nàng ta lại, nhưng con tim lại đang khao khát muốn chiêm ngưỡng toàn bộ thân hình đẹp đẽ kia.

Nữ nhân này, muốn làm gì a?

Trịnh Tùng còn chưa kịp định thần lại, đã thấy nữ nhân này trần truồng đi tới thư án, nhẹ nhàng đặt tay lên chiến giáp của hắn, từng chút từng chút đem chiến giáp của hắn cởi ra ngoài. Trịnh Tùng là một Kỵ Sĩ, nên các khối cơ bắp trên người hắn cực kỳ cứng rắn. Nữ nhân này nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lên từng khối thịt trên người Trịnh Tùng, cúi sát đầu vào tai Trịnh Tùng, phà một hơi hương khí lên mặt hắn, rồi nỉ non thì thầm vào tai hắn: “Đại nhân, đêm nay nô tì sẽ phục vụ cho đại nhân! Bất kỳ điều gì mà đại nhân yêu cầu, nô tì cũng sẽ thực hiện theo!”

Trong đầu Trịnh Tùng lóe lên tinh quang, hắn tuy rằng đã cưới vợ nhiều năm, nhưng vợ hắn là một người cực kỳ cổ hũ, tuyệt đối không cho hắn làm bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào. Với lại, hắn thật sự rất sợ vợ, nên không dám có yêu cầu quá phận với nàng.

Rất nhanh, trong thư phong bắt đầu vang lên những thứ âm thanh cực kỳ dâm tục, là tiếng kẽo kẹt của đồ vật, cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân, trộn lẫn với hơi thở phì phò của đàn ông.

Mà lúc này, ở cách đó không xa, Trần Hữu Lượng híp mắt lại cười một cách vô cùng tà ác: “Cô cô, ngươi vì ta mà phải hy sinh thân thể, ta, Trần Hữu Lượng xin thề, ta nhất định sẽ đòi lại tất cả món nợ của ngày hôm nay! Ta nhất định sẽ cho tất cả mọi người biết, kẻ dám động đến Trần Hữu Lượng ta, đều phải trả giá đắt! Ha ha ha!”

Tiếng cười đắc ý của Trần Hữu Lượng hòa lẫn vào trong đêm tối âm u, như tiếng kêu của loài chim cú, chuyên môn đi ăn đêm!

Lúc này, bọn người Trần Vũ đã đi vào trong thành, mà người đi đến đón Trần Vũ, lại là Trịnh Khải. Nhìn thấy Trịnh Khải, bọn người Trần Vũ không khỏi có chút kinh ngạc. Người này không phải đã đuổi theo Tiểu Tà truy bắt Phong Lang Vương hay sao?

Vốn dĩ, những chuyện diễn ra ở bên trong Yêu Thú Sơn Mạch, nhóm người Trần Vũ đều không hề hay biết gì cả. Mà Hắc Long là do Trần Vũ triệu hồi trở về, nó cũng chưa kịp nói ra tin tức gì, đã phải chiến đấu kịch liệt với Trịnh Tùng, bây giờ cũng đã trở về Hắc Long Giới để tĩnh dưỡng!

“Đi theo ta!” Trịnh Khải chỉ hơi nhìn nhóm người Trần Vũ một chút, sau đó trực tiếp trèo lên một con chiến mã, chạy trước dẫn đường.

Còn nhóm người Trần Vũ thì được sắp xếp ngồi trên một cỗ xe do hai con chiến mã kéo đi. Mới nhìn, cỗ xe này có vẻ hơi chật hẹp, nhưng khi đi lên rồi, bọn người Trần Vũ mới phát hiện, không gian bên trong lại rất rộng rãi, đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi cùng. Đây có lẽ là một món vật phẩm không gian cao cấp nào đó. Mà hình như, những loại vật phẩm như thế này đều cực kỳ xa xỉ, không nghĩ đến ở một nơi hẻo lánh như Phượng Hoàng trấn vẫn có thể xuất hiện được. Xem ra, Phượng Hoàng trấn này không hề đơn giản một chút nào.

Mà lúc này, trên con đường rộng rãi ba bốn làn xe có thể đi lại, lại hoàn toàn vắng lặng, không có lấy một người. Giờ này, có lẽ hầu hết mọi người đều đã đi nghỉ, hoặc là tranh thủ thời gian tu luyện, nên chẳng có mấy ai đi ra ngoài.

“Lộc cộc! Lộc cộc!”

“Lộc cộc! Lộc cộc!”

Âm thanh đơn điệu của tiếng vó ngựa dường như đã phá vỡ không khí tĩnh mịch của nơi này. Trịnh Khải cưỡi ngựa đi ở phía trước, vẫn lạnh lùng không nói thêm câu nào. Mà đoàn xe ngựa của nhóm người Trần Vũ cứ lặng lẽ theo ở phía sau hắn. Những con đường được lát đá hoa cương vang lên những tiếng lộc cộc của xe ngựa, từng ngôi nhà gỗ, cứ thế lặng lẽ bị lướt qua. Đến cuối cùng, chiếc xe ngựa dừng lại ở trước một tòa phủ đệ vô cùng đồ sộ, hai bên cửa thì có hai hàng thị vệ đứng thẳng tắp.

Đám thị vệ vừa nhìn thấy đoàn xe của Trần Vũ đi đến, liền có người đi lên hô: “Đứng lại!”

Trịnh Khải cũng không muốn nhiều lời, hắn trực tiếp móc ra một tấm hoàng kim lệnh bài, rồi giơ lên trước mặt tên thị vệ kia. Tên thị vệ vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này, liền cầm lấy kiểm tra một chút, sau đó trả lại cho Trịnh Khải, nói: “Quy cũ nhất định không thể không làm a!”

“Ta hiểu!” Trịnh Khải khẽ nói một tiếng, rồi gật đầu dẫn theo đoàn xe ngựa của đám người Trần Vũ đi vào bên trong.

Cái phụ đệ này, chính là phủ của đương nhiệm thành chủ, Mạc Ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện