“Muốn chạy? Đã muộn rồi!” Chỉ thấy tên thủ lĩnh đầu trọc cười to một tiếng, sau đó nâng cự nỏ trên tay lên.
“Vèo!”
Một mũi tên màu đen mang theo hàn khí bức người phóng tới chỗ của Hắc Long. Lúc này, khoảng cách giữa Hắc Long và tên thủ lĩnh đầu trọc chỉ chừng hơn chục thước, làm cho nó dù nó có muốn tránh, cũng không thể tránh được.
“A!”
Mũi tên trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Hắc Long, khiến nó đau đớn đến kêu to lên thành tiếng. Phải biết rằng, Hắc Long lúc này chỉ là linh hồn thể, thứ có thể khiến nó đau đớn đến như vậy chỉ có thể là công kích đến từ linh hồn. Như vậy, trên mũi tên của tên thủ lĩnh đầu trọc này đã bôi lên một thứ chất độc gây ra hiệu quả ăn mòn linh hồn nào đó, cho nên mới khiến Hắc Long kêu lên to đến như thế.
“Hắc Long, ngươi không sao chứ?” Mặc dù thường ngày Trần Vũ và Hắc Long luôn luôn đấu khẩu với nhau, nhưng vào lúc này Trần Vũ cũng rất lo lắng cho nó.
“Hắc hắc, trên mũi tên của ta có bôi lên nước bọt của Thực Hồn Thú, loại hồn thú này thường dùng linh hồn để làm thức ăn, nước bọt của nó đối với linh hồn thể tuyệt đối là có tính công kích hủy diệt. Ta muốn thử xem, con trùng đen này của ngươi, có thể chịu đựng được mấy mũi tên của ta!” Tên thủ lĩnh đầu trọc vừa nói, vừa tiếp tục nâng cự nỏ lên, lại lắp thêm một mũi tên màu đen, tỏa ra hàn khí cực kỳ kinh người.
“Hống!” Hắc Long rống to lên một tiếng. Mặc dù nó đã bị tổn thương, nhưng nó cũng không dễ dàng chịu thua như vậy, cả người nó tản mát ra một luồng khí cực kỳ kinh người, ép cho đám người Hắc Hổ bang đều phải chấn động mà lui lại. Thậm chí mấy kẻ có thực lực thấp, bị chấn cho quỳ rạp xuống đất, các khớp xương không ngừng vang lên tiếng răng rắc. Nếu đây là thực thể của Hắc Long, e rằng đám người Hắc Hổ bang này đã bị khí thế của nó ép cho nổ tan xác rồi.
Hắc Long tức giận nói: “Đám rác rưởi các ngươi cũng dám làm bản Hắc Long ta bị thương! Ta nhất định sẽ đập nát đầu của các ngươi! Sau đó lại ném các ngươi làm mồi cho Dã Trư!”
Hắc Long vung long trảo, đập mạnh về phía tên thủ lĩnh đầu trọc kia. Một kích này là một kích toàn lực của Hắc Long, tỏa ra khí thế cực kỳ kinh người, đứng nói là đám Hắc Hổ bang trước mặt chỉ là những tên võ giả cấp thấp, cho dù là một cường giả Thiên Giai xuất hiện ở đây, cũng bị nó trực tiếp đập chết.
Nhưng ngay tại lúc này, trên tay tên thủ lĩnh đầu trọc đột nhiên lại đem một cái gương tròn vung lên, xung quanh cái gương tròn này khắc rất nhiều trận văn phức tạp, mà trận văn vừa được kích phát liền toát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, cực kỳ yêu dị. Một trảo này của Hắc Long, trực tiếp bị luồng ánh sáng màu đỏ chấn cho nát bấy. Thân hình của Hắc Long cũng bị những tia sáng màu đỏ kia xuyên thủng, tạo thành vô số lỗ thủng chẳng khác nào một cái rổ đựng cá.
“A!” Trong miệng của Hắc Long kêu lên một tràng thảm thiết. Cũng may nó chỉ là linh hồn thể, cho nên mặc dù bị đánh cho tan nát, nhưng vẫn không thể thể chết được.
“Vũ tiểu tử, bản tọa bị thương rồi, bản tọa không đánh nữa!” Hắc Long nói xong liền bay vèo trở về trong Hắc Long Giới, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Trần Vũ nữa.
Mặt Trần Vũ suýt chút nữa thì đen lại. Con Hắc Long này từ khi nào lại nhát gan như vậy?
“Ha ha ha! Các ngươi muốn đấu với ta sao? Các ngươi còn non lắm! Ha ha ha!” Lúc này, tên thủ lĩnh đầu trọc đắc lại ý cười to lên một tiếng.
Đám người Trần Vũ đều giận mà không thể nói nên lời.
“Tiểu thư có cần ta đem đầu của tên đầu trọc kia hái xuống hay không?” Không biết từ lúc nào, phía sau lưng của Mạc Hiên hiện lên một hư ảnh của nữ nhân. Cái hư ảnh nữ nhân này cực kỳ quỷ dị, dường như ngoài Mạc Hiên ra, không có bất kỳ ai khác có thể nhìn thấy được.
“Khoan đã, ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ kỳ quái, chúng ta cứ tiếp tục đợi đi!” Mạc Hiên chỉ hơi mấp máy đôi môi truyền âm lại cho nữ nhân áo đen ở phía sau.
“Vâng, thưa tiểu thư!” Nữ nhân áo đen chỉ hơi gật đầu một chút, sau đó liền tan biến mất, không thấy đâu nữa.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Thập Tam Nương lại nhìn về phía sau lưng của Mạc Hiên, khẽ cười một tiếng.
Bây giờ không có Hắc Long hỗ trợ, Trần Vũ chỉ có thể lui về trận tuyến phía sau. Khi nhìn thấy Trần Vũ đi đến chỗ mình, Mạc Hiên không khỏi chăm chọc: “Thế nào, không phải ngươi nói bọn chúng chỉ là râu ria thôi sao? Làm thế nào lại chạy trở về rồi?”
Da mặt Trần Vũ vốn dĩ rất dày, hắn làm gì chịu thua thiệt như vậy, hắc hất đầu, ưỡn ngực lên, nói: “Hừ, tôm tép nhãi nhép thì vẫn chỉ là tôm tép nhãi nhép, chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ lên đem bọn hắn bắt xuống cho ngươi xem!”
Mặc dù biết là Trần Vũ đang nói cứng, nhưng Mạc Hiên cũng chỉ cười cười, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Nàng lúc này đi lên phía trước, nhìn tên thủ lĩnh đầu trọc đứng trên vách núi, nói: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai? Làm sao lại biết được hành tung của bọn ta?”
Tên thủ lĩnh đầu trọc dường như đã biết trước nàng sẽ hỏi câu này, cho nên khi vừa nghe nàng hỏi như vậy, liền cười lên khặc khặc, nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn biết được câu trả lời sao, vậy thì mau mau cởi đồ ra cho bản đại gia xem cái nào! Ha ha ha!”
Nghe được lời nói vô sỉ như vậy, Mạc Hiên đã nắm chặt hai tay, chỉ cần nàng gật đầu một cái, tên đầu trọc này nhất định sẽ chết. Chỉ có điều, trên tay của tên thủ lĩnh đầu trọc này bỗng nhiên lại nhiều thêm một thứ, mà thứ này Mạc Hiên vừa nhìn thấy, đã sợ đến hết hồn.
“Ngươi… ngươi làm sao có được miếng ngọc bội đó?” Mạc Hiên vừa sợ vừa giận, nhìn về phía miếng ngọc bội có hình hồ điệp, được làm bằng Bích Ngọc Lân ở trên tay của tên thủ lĩnh đầu trọc kia.
“Cái này sao? Khặc khặc khặc, nếu ngươi muốn biết, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi cởi hết quần áo, bò lên đây cho bản đại gia xem là được! Ha ha ha!” Bộ dáng của tên đầu trọc này cực kỳ đắc ý, trong mắt của hắn hoàn toàn không hề che đậy một chút ý dâm nào, dường như đã muốn ăn chắc nàng rồi vậy.
“Chết!”
Nhưng ngay vào lúc này, trong miệng của Mạc Hiên lạnh lùng toát ra một chữ, sau đó liền thấy trên khuôn mặt tươi cười của tên thủ lĩnh đầu trọc đột nhiên cứng lại. Trong hai mắt của tên thủ lĩnh đầu trọc hiện lên một vẻ không thể nào tin được. Hắn hơi cúi đầu xuống, trước ngực hắn là một mũi dao nhọn xuyên thẳng qua, trên mũi dao còn dính đầy máu tươi của hắn. Khi hắn quay đầu lại, tên thuộc hạ đứng ở phía sau lưng run run cầm lấy cán dao, sợ hãi nói: “Không… không… không phải ta… thật sự là không phải ta…”
Trong vẻ mặt hoảng sợ của tên thuộc hạ này, hai mắt của tên thủ lĩnh đầu trọc trợn ngược lên, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng: “Tại… sao…”
Sau đó, cả thân hình của hắn đã đổ ầm xuống dưới vạch núi.
Bịch!
Tên thủ lĩnh đầu trọc cứ như vậy mà tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
“Tất cả mọi người, theo ta xông lên!” Đúng lúc này, Mạc Hiên hô to một tiếng, trực tiếp dẫm lên lưng thú cưỡi, phi thân nhảy lên trên vách núi. Mỗi một đường kiếm của nàng lóe lên, là đầu của một tên Hắc Hổ bang bay khỏi cổ. Nàng ra tay vừa tàn nhẫn, vừa dứt khoát, không hề có một chút lưu tình nào.
Cho đến khi nơi này chỉ còn lại duy nhất một mình tên thuộc hạ vừa mới giết chết tên thủ lĩnh đầu trọc kia mới dừng lại.
“Dẫn đường!” Mũi kiếm lành lạnh của Mạc Hiên chỉa thẳng vào cổ tên thủ hạ Hắc Hổ bang này.
Tên này cả người đều co rúm lại, không có một chút khí thế nào, toàn thân run rẩy nói: “Đại nhân, đại nhân… xin người… xin người tha mạng cho tiểu nhân…”
“Lắm mồm, mau dẫn đường cho ta!” Mạc Hiên tức giận quát to một tiếng, sau đó vung lên một cước đá cho hắn văng mạnh lên trước. Đương nhiên, nàng dù sao cũng là cường giả Thiên Giai, dùng lực rất vừa vặn, chỉ để cho tên này kêu lên a á mấy tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn chạy trước dẫn đường, không dám chậm trễ một chút nào.
Đến lúc này, đám người Trần Vũ mới chạy kịp theo phía sau. Trong lòng Trần Vũ phát lạnh, hắn không nghĩ đến, đám nữ nhân này một khi nổi điên lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trần Vũ thử sờ sờ lên cái cổ của mình, vẫn may là cái đầu của hắn vẫn còn ở đúng vị trí cũ, không hề sai lệch một chút nào.
“Sau này vẫn là đừng nên trêu chọc đám nữ nhân điên này thì hơn!” Trần Vũ thầm nghĩ nghĩ như vậy, sau đó mới liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh đầu trọc kia, hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Ài, điểm kinh nghiệm của ta a!”
“Vèo!”
Một mũi tên màu đen mang theo hàn khí bức người phóng tới chỗ của Hắc Long. Lúc này, khoảng cách giữa Hắc Long và tên thủ lĩnh đầu trọc chỉ chừng hơn chục thước, làm cho nó dù nó có muốn tránh, cũng không thể tránh được.
“A!”
Mũi tên trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Hắc Long, khiến nó đau đớn đến kêu to lên thành tiếng. Phải biết rằng, Hắc Long lúc này chỉ là linh hồn thể, thứ có thể khiến nó đau đớn đến như vậy chỉ có thể là công kích đến từ linh hồn. Như vậy, trên mũi tên của tên thủ lĩnh đầu trọc này đã bôi lên một thứ chất độc gây ra hiệu quả ăn mòn linh hồn nào đó, cho nên mới khiến Hắc Long kêu lên to đến như thế.
“Hắc Long, ngươi không sao chứ?” Mặc dù thường ngày Trần Vũ và Hắc Long luôn luôn đấu khẩu với nhau, nhưng vào lúc này Trần Vũ cũng rất lo lắng cho nó.
“Hắc hắc, trên mũi tên của ta có bôi lên nước bọt của Thực Hồn Thú, loại hồn thú này thường dùng linh hồn để làm thức ăn, nước bọt của nó đối với linh hồn thể tuyệt đối là có tính công kích hủy diệt. Ta muốn thử xem, con trùng đen này của ngươi, có thể chịu đựng được mấy mũi tên của ta!” Tên thủ lĩnh đầu trọc vừa nói, vừa tiếp tục nâng cự nỏ lên, lại lắp thêm một mũi tên màu đen, tỏa ra hàn khí cực kỳ kinh người.
“Hống!” Hắc Long rống to lên một tiếng. Mặc dù nó đã bị tổn thương, nhưng nó cũng không dễ dàng chịu thua như vậy, cả người nó tản mát ra một luồng khí cực kỳ kinh người, ép cho đám người Hắc Hổ bang đều phải chấn động mà lui lại. Thậm chí mấy kẻ có thực lực thấp, bị chấn cho quỳ rạp xuống đất, các khớp xương không ngừng vang lên tiếng răng rắc. Nếu đây là thực thể của Hắc Long, e rằng đám người Hắc Hổ bang này đã bị khí thế của nó ép cho nổ tan xác rồi.
Hắc Long tức giận nói: “Đám rác rưởi các ngươi cũng dám làm bản Hắc Long ta bị thương! Ta nhất định sẽ đập nát đầu của các ngươi! Sau đó lại ném các ngươi làm mồi cho Dã Trư!”
Hắc Long vung long trảo, đập mạnh về phía tên thủ lĩnh đầu trọc kia. Một kích này là một kích toàn lực của Hắc Long, tỏa ra khí thế cực kỳ kinh người, đứng nói là đám Hắc Hổ bang trước mặt chỉ là những tên võ giả cấp thấp, cho dù là một cường giả Thiên Giai xuất hiện ở đây, cũng bị nó trực tiếp đập chết.
Nhưng ngay tại lúc này, trên tay tên thủ lĩnh đầu trọc đột nhiên lại đem một cái gương tròn vung lên, xung quanh cái gương tròn này khắc rất nhiều trận văn phức tạp, mà trận văn vừa được kích phát liền toát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, cực kỳ yêu dị. Một trảo này của Hắc Long, trực tiếp bị luồng ánh sáng màu đỏ chấn cho nát bấy. Thân hình của Hắc Long cũng bị những tia sáng màu đỏ kia xuyên thủng, tạo thành vô số lỗ thủng chẳng khác nào một cái rổ đựng cá.
“A!” Trong miệng của Hắc Long kêu lên một tràng thảm thiết. Cũng may nó chỉ là linh hồn thể, cho nên mặc dù bị đánh cho tan nát, nhưng vẫn không thể thể chết được.
“Vũ tiểu tử, bản tọa bị thương rồi, bản tọa không đánh nữa!” Hắc Long nói xong liền bay vèo trở về trong Hắc Long Giới, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Trần Vũ nữa.
Mặt Trần Vũ suýt chút nữa thì đen lại. Con Hắc Long này từ khi nào lại nhát gan như vậy?
“Ha ha ha! Các ngươi muốn đấu với ta sao? Các ngươi còn non lắm! Ha ha ha!” Lúc này, tên thủ lĩnh đầu trọc đắc lại ý cười to lên một tiếng.
Đám người Trần Vũ đều giận mà không thể nói nên lời.
“Tiểu thư có cần ta đem đầu của tên đầu trọc kia hái xuống hay không?” Không biết từ lúc nào, phía sau lưng của Mạc Hiên hiện lên một hư ảnh của nữ nhân. Cái hư ảnh nữ nhân này cực kỳ quỷ dị, dường như ngoài Mạc Hiên ra, không có bất kỳ ai khác có thể nhìn thấy được.
“Khoan đã, ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ kỳ quái, chúng ta cứ tiếp tục đợi đi!” Mạc Hiên chỉ hơi mấp máy đôi môi truyền âm lại cho nữ nhân áo đen ở phía sau.
“Vâng, thưa tiểu thư!” Nữ nhân áo đen chỉ hơi gật đầu một chút, sau đó liền tan biến mất, không thấy đâu nữa.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Thập Tam Nương lại nhìn về phía sau lưng của Mạc Hiên, khẽ cười một tiếng.
Bây giờ không có Hắc Long hỗ trợ, Trần Vũ chỉ có thể lui về trận tuyến phía sau. Khi nhìn thấy Trần Vũ đi đến chỗ mình, Mạc Hiên không khỏi chăm chọc: “Thế nào, không phải ngươi nói bọn chúng chỉ là râu ria thôi sao? Làm thế nào lại chạy trở về rồi?”
Da mặt Trần Vũ vốn dĩ rất dày, hắn làm gì chịu thua thiệt như vậy, hắc hất đầu, ưỡn ngực lên, nói: “Hừ, tôm tép nhãi nhép thì vẫn chỉ là tôm tép nhãi nhép, chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ lên đem bọn hắn bắt xuống cho ngươi xem!”
Mặc dù biết là Trần Vũ đang nói cứng, nhưng Mạc Hiên cũng chỉ cười cười, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Nàng lúc này đi lên phía trước, nhìn tên thủ lĩnh đầu trọc đứng trên vách núi, nói: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai? Làm sao lại biết được hành tung của bọn ta?”
Tên thủ lĩnh đầu trọc dường như đã biết trước nàng sẽ hỏi câu này, cho nên khi vừa nghe nàng hỏi như vậy, liền cười lên khặc khặc, nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn biết được câu trả lời sao, vậy thì mau mau cởi đồ ra cho bản đại gia xem cái nào! Ha ha ha!”
Nghe được lời nói vô sỉ như vậy, Mạc Hiên đã nắm chặt hai tay, chỉ cần nàng gật đầu một cái, tên đầu trọc này nhất định sẽ chết. Chỉ có điều, trên tay của tên thủ lĩnh đầu trọc này bỗng nhiên lại nhiều thêm một thứ, mà thứ này Mạc Hiên vừa nhìn thấy, đã sợ đến hết hồn.
“Ngươi… ngươi làm sao có được miếng ngọc bội đó?” Mạc Hiên vừa sợ vừa giận, nhìn về phía miếng ngọc bội có hình hồ điệp, được làm bằng Bích Ngọc Lân ở trên tay của tên thủ lĩnh đầu trọc kia.
“Cái này sao? Khặc khặc khặc, nếu ngươi muốn biết, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi cởi hết quần áo, bò lên đây cho bản đại gia xem là được! Ha ha ha!” Bộ dáng của tên đầu trọc này cực kỳ đắc ý, trong mắt của hắn hoàn toàn không hề che đậy một chút ý dâm nào, dường như đã muốn ăn chắc nàng rồi vậy.
“Chết!”
Nhưng ngay vào lúc này, trong miệng của Mạc Hiên lạnh lùng toát ra một chữ, sau đó liền thấy trên khuôn mặt tươi cười của tên thủ lĩnh đầu trọc đột nhiên cứng lại. Trong hai mắt của tên thủ lĩnh đầu trọc hiện lên một vẻ không thể nào tin được. Hắn hơi cúi đầu xuống, trước ngực hắn là một mũi dao nhọn xuyên thẳng qua, trên mũi dao còn dính đầy máu tươi của hắn. Khi hắn quay đầu lại, tên thuộc hạ đứng ở phía sau lưng run run cầm lấy cán dao, sợ hãi nói: “Không… không… không phải ta… thật sự là không phải ta…”
Trong vẻ mặt hoảng sợ của tên thuộc hạ này, hai mắt của tên thủ lĩnh đầu trọc trợn ngược lên, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng: “Tại… sao…”
Sau đó, cả thân hình của hắn đã đổ ầm xuống dưới vạch núi.
Bịch!
Tên thủ lĩnh đầu trọc cứ như vậy mà tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
“Tất cả mọi người, theo ta xông lên!” Đúng lúc này, Mạc Hiên hô to một tiếng, trực tiếp dẫm lên lưng thú cưỡi, phi thân nhảy lên trên vách núi. Mỗi một đường kiếm của nàng lóe lên, là đầu của một tên Hắc Hổ bang bay khỏi cổ. Nàng ra tay vừa tàn nhẫn, vừa dứt khoát, không hề có một chút lưu tình nào.
Cho đến khi nơi này chỉ còn lại duy nhất một mình tên thuộc hạ vừa mới giết chết tên thủ lĩnh đầu trọc kia mới dừng lại.
“Dẫn đường!” Mũi kiếm lành lạnh của Mạc Hiên chỉa thẳng vào cổ tên thủ hạ Hắc Hổ bang này.
Tên này cả người đều co rúm lại, không có một chút khí thế nào, toàn thân run rẩy nói: “Đại nhân, đại nhân… xin người… xin người tha mạng cho tiểu nhân…”
“Lắm mồm, mau dẫn đường cho ta!” Mạc Hiên tức giận quát to một tiếng, sau đó vung lên một cước đá cho hắn văng mạnh lên trước. Đương nhiên, nàng dù sao cũng là cường giả Thiên Giai, dùng lực rất vừa vặn, chỉ để cho tên này kêu lên a á mấy tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn chạy trước dẫn đường, không dám chậm trễ một chút nào.
Đến lúc này, đám người Trần Vũ mới chạy kịp theo phía sau. Trong lòng Trần Vũ phát lạnh, hắn không nghĩ đến, đám nữ nhân này một khi nổi điên lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trần Vũ thử sờ sờ lên cái cổ của mình, vẫn may là cái đầu của hắn vẫn còn ở đúng vị trí cũ, không hề sai lệch một chút nào.
“Sau này vẫn là đừng nên trêu chọc đám nữ nhân điên này thì hơn!” Trần Vũ thầm nghĩ nghĩ như vậy, sau đó mới liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh đầu trọc kia, hắn không khỏi thở dài một tiếng: “Ài, điểm kinh nghiệm của ta a!”
Danh sách chương