Khung cảnh đêm hôm đó còn vấn vương mãi, cho đến ngày hôm sau đi học, Nhiễm Dao vẫn nghĩ đến.
Cô xoa đầu và xua tan hình bóng khuôn mặt anh ra khỏi tâm trí cô lần thứ 68--
Người ta chỉ thuận tay theo phép lịch sự của quý ông thôi, cô ở đây nhớ nhung gì chứ.
Sáng nay không có lớp học, nhưng cô sẽ tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Nhiễm Dao đói bụng lắm rồi, may mà lúc này trong căng tin không có người, không phải đợi, chẳng mấy chốc đã có được một suất cơm thịt heo nướng bình dân.
Sau khi ăn xong, cô lại hơi buồn ngủ, nhưng lát nữa còn có việc phải làm, cô lười biếng ngáp dài dưới ánh mặt trời, nhấp vào Vương giả vinh diệu, định kiềm chế cơn buồn ngủ.
"Một mình à?"
Chiếc ghế trước mặt đột nhiên bị kéo đi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhiễm Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Tân Bạch đang ngồi trước mặt cô, điện thoại được đặt theo chiều ngang.
Từ trước tới nay đều nghe nói ngược sáng là khó coi, người này là ngoại lệ, đối mặt với với ánh sáng rực rỡ như vậy, gương mặt này vẫn không hề có chút khuyết điểm.
Anh lắc lắc điện thoại: "Chơi chung?"
"A, được," cô chậm rãi chớp mắt, "Tại sao anh lại ở đây?"
"Chơi bóng xong đến mua nước, tình cờ nhìn thấy em."
Chàng trai ngẩng đầu lên và uống hết nửa chai nước, yết hầu không ngừng chuyển động, và một lớp mồ hôi mỏng có thể nhìn thấy ở hõm cổ.
Không biết vì sao, mặt cô hơi nóng.
Nhiễm Dao nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể mất tự nhiên đổi chủ đề: "Mà này, sao anh vẫn luôn chơi Lý Bạch vậy?"
Anh nhìn cô một cái rồi nhướng mày: "Em không thích à?"
"Ồ..."
Sao bầu không khí có vẻ quái la...
Cô cứng ngắc xoay cổ tay, lưng tê rần, cười khan: "Em còn tưởng rằng anh chỉ có thể chơi mỗi tướng này, haha."
Cố Tân Bạch dường như bị khiêu khích, giọng nói của anh trầm xuống, cười, "Vậy thì em thử xem."
"Thử cái gì?"
"Thử xem anh có thể chơi tướng khác không."
Vậy làm sao thử...
Cô oán thầm, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, cô vẫn luôn cưỡi trên đầu anh, thử xem sao.
Nhiễm Dao cụp mắt xuống, đang muốn nhìn anh đổi sang chơi gì, liếc mắt thấy người ta đã chọn Vân Trung Quân.
Trong Vương giả vinh diệu có các CP(couple) ví dụ như tiểu Kiều và Châu Du là một đôi, Ngu Cơ Hạng Võ một đôi, mà ghép đôi chính thức của Dao là Vân Trung Quân.
Cô dường như lần đầu tiên thấy người chơi tướng này.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của Vân Trung Quân, thì tầng năm đã bị Hậu Nghệ thay thế.
Nhưng mà rất nhanh, avatar này lại xuất hiện trở lại trong đội và bị khóa.
Là Cố Tân Bạch, anh chọn Vân Trung Quân.
Trước khi bắt đầu, chàng trai đã chỉnh lại tư thế ngồi và thản nhiên nói: "Tướng này yếu lắm".
Nhưng cuối cùng đánh cho đối thủ vẫn không thể chống trả, giành MVP chiến thắng, số lần chết là không.
Nhiễm Dao vốn là cảm thấy ván này nguy hiểm quá, nhìn chằm chằm hỏi anh: "Không phải nói anh hùng này rất yếu sao?"
Anh nheo mắt lại, nụ cười trên môi tràn ra vẻ cương quyết lại ngông cuồng.
“Nhưng anh mạnh mà.”
Thiếu niên không hề khiêm tốn, tóc mái lộn xộn nhuộm vàng chói lọi dưới ánh nắng rực rỡ.
Từng tấc ánh sáng, từng tấc nỏng bỏng.
Ngay lúc đó, cô chợt hiểu tại sao thần tượng của mình thường được miêu tả toả sáng trong fanclub, hóa ra thật sự có người cười lên thì cả thế giới đều phải tập trung vào người ấy.
Một lúc sau, Nhiễm Dao không nhịn được hỏi lại: "Tại sao yếu mà anh còn chơi?”
Anh thu lại vẻ mặt đùa giỡn, đột nhiên nhìn cô, trong ánh mắt có mấy phần nghiêm túc.
“Em thấy thế nào?”
…
…
Cuối cùng cô không dám nghĩ, cô chạy trốn mất dạng.
Còn muốn để cô nghĩ thế nào nữa chứ, Nhiễm Dao hơi sụp đổ nghĩ, cô không thể cảm nhận được, nếu lại cảm nhận, bốn bỏ làm năm, anh có lẽ thích cô rồi.
Cô biết mình rất dễ rơi vào ảo tưởng, đau khổ thế này, năm 18 tuổi đã trải qua cũng đủ rồi.
Cô không muốn đoán suy nghĩ của bất kỳ ai nữa, trừ khi nó quý giá, chói lọi và độc nhất, và chỉ được trao cho cô.
*
Có lẽ là nhận ra được ý đồ uyển chuyển của cô, một tuần sau, Cố Tân Bạch lại bình thường như cũ, không nói mấy câu lấp lửng mơ hồ thế nữa.
Cô nghĩ, đa số các chàng trai đều vậy, đối mặt ngày hôm đó có lẽ là chủ ý nhất thời của anh, phát hiện cô không xé tầng cửa sổ giấy kia, cũng rất có chừng mực lùi về sau 2 bước. Lúc này nhiệt huyết đã biến mất sạch sẽ, cũng biết phải làm thế nào giữ khoảng cách với cô.
Rất thông minh.
Theo lý mà nói điều này rất vừa ý cô, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy buồn bực và không thở được.
Sau khi tầng cửa số giấy mập mờ đã bị che giấu, vẫn cứ tiếp tục bận bịu ở đó, cô nghĩ rằng sẽ không ai phá vỡ, cho đến khi tất cả họ quên sự tồn tại của nó.
Cho đến buổi chiều hôm đó.
Tâm trạng của cô đã ổn định hơn nhiều cũng tỉnh táo không ít.
Vào cuối tuần, bố mẹ cô lại hẹn gia đình Cố Tân Bạch ăn cơm.
Sau bữa ăn, mọi người đi đánh bài, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này cô không đề xuất đi chơi, họ chỉ ngồi trong phòng riêng trên lầu ba, nghe hết bài này đến bài khác, nghịch điện thoại di động.
Anh ấy vẫn lên tiếng trước.
Cố Tân Bạch nói: “Sao gần đây em không chơi game với anh?”
Cô cũng không biết làm sao cười: "Ngày hôm qua không phải chúng ta chơi sao, năm người chúng ta."
“Ý anh nói là chỉ hai người chúng ta.”
"..."
Cô thật sự muốn hỏi dưới tình huống này, hai người chúng ta chơi thế nào, đó không phải là làm cho mối quan hệ cứng ngắc lại càng thêm tệ hơn sao…
May mắn thay, ai đó đang online.
Người bạn này đã mở ra những ý tưởng mới cho cô.
Cô khẽ ho một tiếng, "Năm người có thể giúp anh chia sẻ áp lực, một mình anh mang em đi, em sợ sẽ liên lụy anh.”
“Em có một người bạn ở đây, anh xem bây giờ cô ấy hạng vương giả, nhưng trước kia chơi ghép đôi với bạn trai vẫn luôn thua, cuối cùng chính bạn trai của bạn em đã lấy điện thoại của cậu ấy để giúp lên cấp.”
Cô vốn là muốn chứng minh quan điểm của mình, ai ngờ trọng tâm của anh lại không ở đó, ngược lại hỏi cô: “Em muốn lên vương giả sao?”
Nhiễm Dao dừng lại, “Cũng, cũng tạm được, đi lên thì tốt hơn không.”
Anh nói: “Anh cũng có thể giúp em đánh đến vương giả?”
Đầu óc cô lóe lên, nghĩ đó là nghiệp vụ mới của anh, "Cái đó...cũng được.”
Sau đó vô cùng hồn nhiên ngước mắt lên: “Thu phí thế nào?”
Anh nhíu mày, “Thu phí?”Anh lại bị cô làm cho thích thú, khẽ hỏi lại: “Làm sao anh có thể lấy tiền em được?”
“Như vậy sao được, thế coi như em ăn không của anh sao, anh…”
Thiếu niên đột nhiên ngắt lời: "Nhưng trước khi thảo luận chuyện này, chúng ta hãy xác định lại một vấn đề."
Cô không hiểu nội tình chớp mắt: "Chuyện gì?"
“Em cảm thấy chuyện của bạn em bình thường sao?”
“Bình thường mà.”
“Ừ.” Anh ấy nói, “Việc giúp bạn gái lên vương giả là chuyện hiển nhiên.”
Cố Tân Bạch để điện thoại di động xuống, nghiêng người sang đối diện cô, trên mặt không hề có biểu cảm đùa giỡn.
“Nếu em cảm thấy anh không có lý do gì để giúp em lên cấp, chi bằng đổi thành cách khác hợp lý hơn.”
"——Làm bạn gái của anh thì sao?"
Cô xoa đầu và xua tan hình bóng khuôn mặt anh ra khỏi tâm trí cô lần thứ 68--
Người ta chỉ thuận tay theo phép lịch sự của quý ông thôi, cô ở đây nhớ nhung gì chứ.
Sáng nay không có lớp học, nhưng cô sẽ tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Nhiễm Dao đói bụng lắm rồi, may mà lúc này trong căng tin không có người, không phải đợi, chẳng mấy chốc đã có được một suất cơm thịt heo nướng bình dân.
Sau khi ăn xong, cô lại hơi buồn ngủ, nhưng lát nữa còn có việc phải làm, cô lười biếng ngáp dài dưới ánh mặt trời, nhấp vào Vương giả vinh diệu, định kiềm chế cơn buồn ngủ.
"Một mình à?"
Chiếc ghế trước mặt đột nhiên bị kéo đi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhiễm Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Tân Bạch đang ngồi trước mặt cô, điện thoại được đặt theo chiều ngang.
Từ trước tới nay đều nghe nói ngược sáng là khó coi, người này là ngoại lệ, đối mặt với với ánh sáng rực rỡ như vậy, gương mặt này vẫn không hề có chút khuyết điểm.
Anh lắc lắc điện thoại: "Chơi chung?"
"A, được," cô chậm rãi chớp mắt, "Tại sao anh lại ở đây?"
"Chơi bóng xong đến mua nước, tình cờ nhìn thấy em."
Chàng trai ngẩng đầu lên và uống hết nửa chai nước, yết hầu không ngừng chuyển động, và một lớp mồ hôi mỏng có thể nhìn thấy ở hõm cổ.
Không biết vì sao, mặt cô hơi nóng.
Nhiễm Dao nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể mất tự nhiên đổi chủ đề: "Mà này, sao anh vẫn luôn chơi Lý Bạch vậy?"
Anh nhìn cô một cái rồi nhướng mày: "Em không thích à?"
"Ồ..."
Sao bầu không khí có vẻ quái la...
Cô cứng ngắc xoay cổ tay, lưng tê rần, cười khan: "Em còn tưởng rằng anh chỉ có thể chơi mỗi tướng này, haha."
Cố Tân Bạch dường như bị khiêu khích, giọng nói của anh trầm xuống, cười, "Vậy thì em thử xem."
"Thử cái gì?"
"Thử xem anh có thể chơi tướng khác không."
Vậy làm sao thử...
Cô oán thầm, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, cô vẫn luôn cưỡi trên đầu anh, thử xem sao.
Nhiễm Dao cụp mắt xuống, đang muốn nhìn anh đổi sang chơi gì, liếc mắt thấy người ta đã chọn Vân Trung Quân.
Trong Vương giả vinh diệu có các CP(couple) ví dụ như tiểu Kiều và Châu Du là một đôi, Ngu Cơ Hạng Võ một đôi, mà ghép đôi chính thức của Dao là Vân Trung Quân.
Cô dường như lần đầu tiên thấy người chơi tướng này.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của Vân Trung Quân, thì tầng năm đã bị Hậu Nghệ thay thế.
Nhưng mà rất nhanh, avatar này lại xuất hiện trở lại trong đội và bị khóa.
Là Cố Tân Bạch, anh chọn Vân Trung Quân.
Trước khi bắt đầu, chàng trai đã chỉnh lại tư thế ngồi và thản nhiên nói: "Tướng này yếu lắm".
Nhưng cuối cùng đánh cho đối thủ vẫn không thể chống trả, giành MVP chiến thắng, số lần chết là không.
Nhiễm Dao vốn là cảm thấy ván này nguy hiểm quá, nhìn chằm chằm hỏi anh: "Không phải nói anh hùng này rất yếu sao?"
Anh nheo mắt lại, nụ cười trên môi tràn ra vẻ cương quyết lại ngông cuồng.
“Nhưng anh mạnh mà.”
Thiếu niên không hề khiêm tốn, tóc mái lộn xộn nhuộm vàng chói lọi dưới ánh nắng rực rỡ.
Từng tấc ánh sáng, từng tấc nỏng bỏng.
Ngay lúc đó, cô chợt hiểu tại sao thần tượng của mình thường được miêu tả toả sáng trong fanclub, hóa ra thật sự có người cười lên thì cả thế giới đều phải tập trung vào người ấy.
Một lúc sau, Nhiễm Dao không nhịn được hỏi lại: "Tại sao yếu mà anh còn chơi?”
Anh thu lại vẻ mặt đùa giỡn, đột nhiên nhìn cô, trong ánh mắt có mấy phần nghiêm túc.
“Em thấy thế nào?”
…
…
Cuối cùng cô không dám nghĩ, cô chạy trốn mất dạng.
Còn muốn để cô nghĩ thế nào nữa chứ, Nhiễm Dao hơi sụp đổ nghĩ, cô không thể cảm nhận được, nếu lại cảm nhận, bốn bỏ làm năm, anh có lẽ thích cô rồi.
Cô biết mình rất dễ rơi vào ảo tưởng, đau khổ thế này, năm 18 tuổi đã trải qua cũng đủ rồi.
Cô không muốn đoán suy nghĩ của bất kỳ ai nữa, trừ khi nó quý giá, chói lọi và độc nhất, và chỉ được trao cho cô.
*
Có lẽ là nhận ra được ý đồ uyển chuyển của cô, một tuần sau, Cố Tân Bạch lại bình thường như cũ, không nói mấy câu lấp lửng mơ hồ thế nữa.
Cô nghĩ, đa số các chàng trai đều vậy, đối mặt ngày hôm đó có lẽ là chủ ý nhất thời của anh, phát hiện cô không xé tầng cửa sổ giấy kia, cũng rất có chừng mực lùi về sau 2 bước. Lúc này nhiệt huyết đã biến mất sạch sẽ, cũng biết phải làm thế nào giữ khoảng cách với cô.
Rất thông minh.
Theo lý mà nói điều này rất vừa ý cô, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy buồn bực và không thở được.
Sau khi tầng cửa số giấy mập mờ đã bị che giấu, vẫn cứ tiếp tục bận bịu ở đó, cô nghĩ rằng sẽ không ai phá vỡ, cho đến khi tất cả họ quên sự tồn tại của nó.
Cho đến buổi chiều hôm đó.
Tâm trạng của cô đã ổn định hơn nhiều cũng tỉnh táo không ít.
Vào cuối tuần, bố mẹ cô lại hẹn gia đình Cố Tân Bạch ăn cơm.
Sau bữa ăn, mọi người đi đánh bài, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này cô không đề xuất đi chơi, họ chỉ ngồi trong phòng riêng trên lầu ba, nghe hết bài này đến bài khác, nghịch điện thoại di động.
Anh ấy vẫn lên tiếng trước.
Cố Tân Bạch nói: “Sao gần đây em không chơi game với anh?”
Cô cũng không biết làm sao cười: "Ngày hôm qua không phải chúng ta chơi sao, năm người chúng ta."
“Ý anh nói là chỉ hai người chúng ta.”
"..."
Cô thật sự muốn hỏi dưới tình huống này, hai người chúng ta chơi thế nào, đó không phải là làm cho mối quan hệ cứng ngắc lại càng thêm tệ hơn sao…
May mắn thay, ai đó đang online.
Người bạn này đã mở ra những ý tưởng mới cho cô.
Cô khẽ ho một tiếng, "Năm người có thể giúp anh chia sẻ áp lực, một mình anh mang em đi, em sợ sẽ liên lụy anh.”
“Em có một người bạn ở đây, anh xem bây giờ cô ấy hạng vương giả, nhưng trước kia chơi ghép đôi với bạn trai vẫn luôn thua, cuối cùng chính bạn trai của bạn em đã lấy điện thoại của cậu ấy để giúp lên cấp.”
Cô vốn là muốn chứng minh quan điểm của mình, ai ngờ trọng tâm của anh lại không ở đó, ngược lại hỏi cô: “Em muốn lên vương giả sao?”
Nhiễm Dao dừng lại, “Cũng, cũng tạm được, đi lên thì tốt hơn không.”
Anh nói: “Anh cũng có thể giúp em đánh đến vương giả?”
Đầu óc cô lóe lên, nghĩ đó là nghiệp vụ mới của anh, "Cái đó...cũng được.”
Sau đó vô cùng hồn nhiên ngước mắt lên: “Thu phí thế nào?”
Anh nhíu mày, “Thu phí?”Anh lại bị cô làm cho thích thú, khẽ hỏi lại: “Làm sao anh có thể lấy tiền em được?”
“Như vậy sao được, thế coi như em ăn không của anh sao, anh…”
Thiếu niên đột nhiên ngắt lời: "Nhưng trước khi thảo luận chuyện này, chúng ta hãy xác định lại một vấn đề."
Cô không hiểu nội tình chớp mắt: "Chuyện gì?"
“Em cảm thấy chuyện của bạn em bình thường sao?”
“Bình thường mà.”
“Ừ.” Anh ấy nói, “Việc giúp bạn gái lên vương giả là chuyện hiển nhiên.”
Cố Tân Bạch để điện thoại di động xuống, nghiêng người sang đối diện cô, trên mặt không hề có biểu cảm đùa giỡn.
“Nếu em cảm thấy anh không có lý do gì để giúp em lên cấp, chi bằng đổi thành cách khác hợp lý hơn.”
"——Làm bạn gái của anh thì sao?"
Danh sách chương