——Em có muốn thả diều không? ——Tôi xứng sao?

Ngay lập tức, Nhiễm Dao nảy ra suy nghĩ này đầu tiên.

Vì vậy, cô trả lời theo bản năng [Không cần, không cần, anh cứ chơi như bình thường là được rồi.]

Ai ngờ vừa mới gửi đi, trượt ngón tay, chạm vào tính năng bổ trợ cưỡi lên đầu anh.

“……”

Trong nháy mắt, da đầu cô tê rần, tai ù đi, rõ ràng là anh không mở mic ra, nhưng dường như cô có thể nghe thấy tiếng cười khẽ ngắn ngủi của anh ở đằng kia.

Cô thực sự không có ý đó …

Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan thì Lý Bạch đưa cô đi tới dòng suối, tình cờ gặp một đồng đội đi về.

Rõ ràng, bạn kia cũng đã nhìn thấy đoạn chat của họ trên kênh, mà lúc này Lý Bạch dường như di chuyển, công chúa Dao Dao trên đỉnh đầu cũng đi theo.

Đi thả diều.

Đồng đội dừng lại tại chỗ bối rối một lúc.

[Team] C05772(Lỗ Ban số bảy):?

Sau mấy giây, đồng đội mới bắt đầu phát biểu chính thức, giống như là được cao nhân chỉ điểm, trong lời nói không khỏi tán thưởng.

[ Team ]C05772(Lỗ Ban số bảy): Hiểu rồi, hóa ra con gái nói không muốn chính là muốn.

[Team] C05772(Lỗ Ban số bảy): Người anh em, cậu có người yêu không phải không có nguyên nhân.

Nhiễm Dao: “…”

Cô rất muốn giải thích rằng họ không có quan hệ gì, nhưng không có thời gian, vì vậy chỉ đành xem như không có gì.

Bị hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao thì lần sau sẽ không ghép với những người qua đường này nữa.

Chơi đến cuối trận, ưu thế của họ đã quá rõ ràng, về cơ bản, đối thủ bị đè bẹp trên mặt đất như cá mắm, họ không thể trở mình.

Có lẽ đối phương bàn bạc chiến lược mới, cảm thấy không thể khuất phục như thế được, ít nhất phải giết vài người rồi mới thua vì vậy bọn họ tìm được mục tiêu mới ——

Cũng chính là Nhiễm Dao.

Dao được xem như là nhận vật phụ trợ yếu, đặc biệt không kháng cự, nói chung là rất dễ giết.

Trong team hiển nhiên có rất nhiều đồng đội có máu mặt, nhưng bên kia lại không thèm để ý tới, chỉ đuổi theo cô đi hơn nửa hẻm núi, sau đó liền kết liễu cô bên sông.

Với tinh thần cố chấp như vậy, Nhiễm Dao suýt chút nữa cảm động.

Cô hé môi, không nói nên lời: “…”

Vừa định nói vài câu, trong mic đột nhiên phát ra một giọng nói trẻ tuổi.

“Mới về đến phòng ngủ, mạng lag một chút.” Trong giọng nói của anh lộ rõ ​​vẻ không vui “Ai giết em.”

Cô mím môi.

“Tào Tháo…đối thủ.”

Anh uể oải ừ một tiếng, giọng nói rất nặng.

“Anh ta tiêu rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện