Sau khai giảng đã là cuối tháng hai, cách kỳ thi đại học vào tháng sáu chỉ ba tháng nữa, Trần Thục viết thời gian đếm ngược đến ngày thi đại học bên dưới góc trái bảng. Từng ngày lại từng ngày vơi đi, kỳ thi đại học cũng dần dần đến gần.
Đợt thi thử đầu tiên vào trung tuần tháng ba, sau khi thi xong mọi người không hề có cảm giác nhẹ nhõm, mà ngược lại càng cảm thấy bí bách hơn. Đề thi thử đều không đơn giản, bài thi của kỳ thi đại học năm nay quả thực không cách nào tưởng tượng được, cũng chính vì vậy nên tâm tư xốc nổi của một vài học sinh năm ba sau đợt thi thử đã chìm lắng xuống.
Kiểm tra sức khỏe cho kỳ thi đại học vào đầu tháng tư, trường cao trung số 1 và số 2 khám cùng ngày.
Vào thời điểm xếp hàng lấy máu, Tống Kiểu Kiểu nhìn mấy bạn học phía trước lấy máu xong ấn miếng bông gòn gục mặt xuống, không nhịn được hỏi một chút: "Đau lắm hả?"
"Lấy máu không đau, nhưng bác sĩ này lấy đau, một bạn nữ trước tớ bị cô ta lấy ba lần mới lấy được." Có lẽ quá đau, lúc nói đến đây vẻ mặt cô gái khẽ run giật.
Nỗi sợ hãi vô cùng nặng nề lập tức bao phủ Tống Kiểu Kiểu, thật ra cô cũng không sợ đau lắm, duy chỉ có khi đối diện với tiêm lấy máu là không cưỡng lại được cảm giác sợ hãi. Nếu cho thẳng một kim thì còn được, còn nếu rút của cô liên tục mấy kim, nghĩ đến đây, sắc mặt cô đều trở nên trắng bệch.
Từ Cám xếp trước, sau khi lấy xong cô quay lại bên cạnh Tống Kiểu Kiểu: "Bác sĩ này y thuật quá tệ, đã hung dữ, còn rút đau, tớ phải khiếu nại cô ta."
Sau khi nói xong cô mới chú ý mặt Tống Kiểu Kiểu trắng bệch, lập tức nhớ đến Tống Kiểu Kiểu sợ mấy việc tiêm chích thế này, cô cắn răng: "Thật ra... thật ra cũng không tới nỗi."
Tống Kiểu Kiểu xua tay bất lực: "Cậu không cần giải thích nữa, đã hình thành bóng ma."
Từ Cám: "..."
Cuối cùng đến thời điểm Tống Kiểu Kiểu lấy máu, quả nhiên bị lấy tận hai lần mới lấy xong, sau khi quay người đi những giọt nước mắt liền rơi xuống "lách tách", Từ Cám sốt ruột vội dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Được rồi được rồi, không sao, không đau."
Một người trưởng thành khóc khi bị lấy máu là chuyện rất mất mặt, nhưng lúc này không có ai cười nhạo các cô, bởi vì bọn họ ở hàng này phàm đã bị lấy qua đều là nữ sinh học cùng, không ửng hồng đôi mắt thì cũng rơi lệ "lách tách" giống Tống Kiểu Kiểu. Cảnh tượng hoành tráng thế này nên các học sinh khác xếp hàng lấy máu phía sau, đặc biệt là nữ sinh đều lặng lẽ ra đứng ở hàng khác.
Từ Cám kéo cô đi ra ngoài: "Đừng khóc nữa, tớ mời cậu ăn sáng, tớ mới thấy ngoài cổng bệnh viện có một phố quà vặt."
Tống Kiểu Kiểu khóc thút thít "uhm" một tiếng.
Vào lúc đi đến đại sảnh, bước chân hai người ăn ý ngừng lại.
"Đó... đó là Lục Kinh Tả phải không?"
"Uhm."
"Cô gái cạnh cậu ấy thật quen mắt nha, có phải đã gặp ở đâu đó rồi không nhỉ?" Từ Cám gãi đầu, khẽ "oh" một tiếng: "Chẳng phải cô ấy chính là hoa khôi trường cao trung số 2 An Thấm sao?"
***
Lúc này Lục Kinh Tả đang nhíu chặt mày nhìn cô gái trước mặt: "Nói xong rồi?"
An Thấm cảm nhận được sự lạnh nhạt của cậu, cô mỉm cười, lắc đầu: "Chưa xong."
Lục Kinh Tả đã không có ý định nghe tiếp nữa, cậu quay người đi, nhưng vừa động liền bị An Thấm nắm chặt cổ tay lại.
"Buông ra!" Giọng cậu mang theo sự giận dữ kiềm nén.
"Lục Kinh Tả, tớ thật sự rất thích cậu, tớ cũng xấu hổ lắm, sao cậu đối xử với tớ lạnh lùng vậy?"
"Tôi không thích cậu, buông tay cho tôi."
An Thấm không buông, nhướng mày với cậu: "Nếu tớ không buông tay, cậu còn có thể đánh tớ luôn hay sao?"
Đúng là Lục Kinh Tả thật sự không làm mấy chuyện như đánh con gái, mi tâm cậu lúc này vì tức giận mà run lên không kiểm soát, cậu nhắm mắt lại: "Tôi có thích một cô gái."
Vẻ mặt của An Thấm hơi sững sờ, hỏi dò: "Các cậu chưa quen nhau phải không?"
"Chuyện này không cần cậu quan tâm."
An Thấm nhìn cậu như thế đã hiểu: "Nếu như chưa quen nhau, vậy thì tớ có đủ tư cách để theo đuổi cậu công bằng. Dù sao tớ chính là thích cậu, cậu cũng đâu quản được."
Tống Kiểu Kiểu kéo Từ Cám, thanh âm vẫn còn chút khàn: "Đi thôi, không nên nhìn, chẳng phải muốn mời tớ ăn sáng sao?"
"Hả? Giờ đi sao? Kiểu Kiểu?"
Có lẽ do tiếng Kiểu Kiểu cuối cùng Từ Cám gọi có chút lớn, Lục Kinh Tả theo tiềm thức quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ra khỏi đại sảnh, sự nóng nảy bị đè nén tạm thời không thể áp chế được nữa, cậu dùng sức vung tay An Thấm ra, sải bước rời khỏi.
An Thấm nhìn bóng lưng cậu rời đi, bất đắc dĩ nhún vai: "Ngay cả khi vứt bỏ tớ vẫn rất đẹp trai."
Từ Cám đuổi theo Tống Kiểu Kiểu, cô ôm bả vai cô ấy đổi hướng: "Chị gái, chị đi lộn hướng rồi, bên này nè."
"Vậy hả?"
"Uhm, cậu nói xem sao cậu phải chạy đi thế?"
"Đói bụng chứ sao."
"Oh?" Con ngươi Từ Cám đảo một vòng: "Mà nói chứ cô nàng kia cũng dũng cảm thật nhỉ? Cậu nói xem lúc nãy cô ấy nói gì với Lục Kinh Tả?"
Tống Kiểu Kiểu liếm môi: "Sao tớ biết được?"
"Tớ đoán chắc chắn là tỏ tình."
Nhịp chân Tống Kiểu Kiểu hơi dừng lại, nhưng không đáp lời.
"Kiểu Kiểu!" Thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Từ Cám ngoảnh đầu lại nhìn, là Lục Kinh Tả, cô vươn tay kéo Tống Kiểu Kiểu vẫn còn đang đi lên phía trước: "Là Lục Kinh Tả."
Tống Kiểu Kiểu ngừng lại, mà Lục Kinh Tả cũng đã đứng trước mặt bọn cô: "Kiểu Kiểu?"
Tống Kiểu Kiểu cúi đầu "uhm" một tiếng.
Tầm mắt Từ Cám đảo quanh trên người cả hai, tiếp đó nói: "Tớ đột nhiên nhớ ra lúc nãy tớ để di động chỗ Kỷ Vị rồi, tớ phải đi lấy đây, vậy... các cậu đi trước đi."
Sau khi Từ Cám rời đi thì chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Kinh Tả cũng cùng lúc nhìn rõ lông mi cô ươn ướt: "Cậu... khóc sao?"
Tống Kiểu Kiểu đưa tay sờ mi mắt: "Tớ..."
"Tớ với cô ấy không có gì cả." Lục Kinh Tả gấp gáp giải thích trước Tống Kiểu Kiểu.
"Hả?"
"Tớ với cô ấy không có gì cả, tớ không thích cô ấy."
"Cậu... cậu nói với tớ làm gì?"
"Tớ sợ cậu hiểu lầm."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới: "Tớ khóc là vì vừa nãy lúc lấy máu bác sĩ kia lấy đau quá."
Lục Kinh Tả tiến một bước lại gần cô, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cậu khẽ lan tỏa: "Kiểu Kiểu, thật ra tớ..."
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy tim đập mạnh kịch liệt, cô vô thức lùi về sau một bước, mà khi cô lùi về sau, trong đôi mắt thâm sâu của Lục Kinh Tả lộ ra chút ảm đạm.
"Thế... tớ đói rồi, cậu đói không?"
"Vậy bọn mình đi mua chút gì đó ăn?"
"Uhm, được."
***
Tống Kiểu Kiểu cũng không biết bản thân mình thế nào, cô cảm nhận được dạo gần đây mình trở nên hơi kỳ lạ. Cô mà nhìn thấy Lục Kinh Tả thì trong lòng sẽ có một cảm giác vô cùng phức tạp, nhưng cô lại không nói rõ được rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên nỗi niềm này không tồn tại bao lâu đã bị bài thi thử số hai và số ba lũ lượt kéo đến phá nát tan tành. Bài thi thử số hai Tống Kiểu Kiểu thi không tệ, nhưng bài thi thử số ba rõ ràng có chút kém. Thiếu một điểm sẽ thay đổi toàn bộ tình hình quỹ đạo cuộc đời thành đi xuống, Tống Kiểu Kiểu trở nên vừa buồn bực lại vừa sợ hãi.
Cô bỗng nhiên rất lo lắng cho chính mình, nếu thời điểm thi đại học thi không tốt thì phải làm sao đây? Nếu không thể cùng Lục Kinh Tả lên cùng trường đại học thì làm thế nào bây giờ? Đến cả Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc cũng nhận thấy cô áp lực nặng nề. Mấy ngày nay Vương Tuệ Lâm đều theo chỉ dẫn mà làm đồ ăn ngon cho cô, hy vọng có thể thuyên giảm áp lực trong cô đôi chút, nhưng mà đều tốn công vô ích.
Một buổi tối tháng năm, vào lúc hai người mở video để ôn thi. Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả bên kia màn hình di động, có lẽ do gần đây áp lực quá lớn, cộng thêm bài thi thử số ba vừa rồi của cô lại không phát huy tốt. Ngay lập tức cô có chút suy sụp, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Lục Kinh Tả nói xong một đề mà không nhận được lời hồi đáp của cô liền ngẩng đầu lên, cậu nhìn đầu cô rũ xuống, bờ vai nhỏ của Tống Kiểu Kiểu run rẩy từng hồi, trong mắt lộ ra chút lo lắng: "Kiểu Kiểu, cậu sao vậy? Có phải tớ giải thích nhanh quá rồi không?"
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên, cũng không nói gì, chỉ là nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đột nhiên "cạch --" một tiếng, bên kia video đã cúp máy. Tâm trạng Tống Kiểu Kiểu cũng trầm xuống, nước mắt rơi càng dữ dội hơn, cô vốn dĩ cũng không muốn như vậy...
Đang lúc cô định nằm vùi xuống cánh tay khóc, điện thoại lại vang lên, hiển thị cuộc gọi là Lục Kinh Tả.
"Alo?" Giọng cô nức nở nghẹn ngào.
"Ra ngoài, tớ đang đợi cậu ngay cửa."
Tống Kiểu Kiểu lau nước mắt qua loa, cũng không ngắt điện thoại, tùy tiện cất vào túi áo rồi chạy ra ngoài. Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng ngay đó, cô đóng cửa lại rồi dựa vào, cúi đầu không nói gì.
Lục Kinh Tả nhét di động vào túi quần, cậu đi về phía cô, đưa tay dắt tay cô: "Xuống dưới dạo bộ?"
Tống Kiểu Kiểu "uhm" một tiếng.
Đêm tháng năm gió hơi lạnh, gió đêm còn mang theo hương hoa dành dành nhàn nhạt, phía chân trời xa xăm ánh trăng sáng vô cùng, rọi tỏa bạc trắng đầy mặt đất, trong tiểu khu hơn mười một giờ sẽ không huyên náo như ban ngày.
Hai người cứ xuôi theo con đường trong tiểu khu mà chầm chậm đi, đi rồi lại đi, tâm trạng buồn bực của Tống Kiểu Kiểu cũng dần dần lắng xuống.
Lát sau, Lục Kinh Tả mới mở lời hỏi cô: "Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?"
"Uhm, tốt hơn nhiều rồi."
"Có phải gần đây áp lực quá lớn không?"
"Uhm." Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn cậu: "Tớ rất lo tớ sẽ thi không tốt, tớ sợ rằng tớ thi không đậu vào Đại học S."
Lục Kinh Tả dừng lại, Tống Kiểu Kiểu cũng dừng theo, cậu nhìn cô chằm chằm: "Thành tích của cậu đã rất ổn rồi, chỉ cần trước kỳ thi đại học cậu cố gắng ôn tập, điều chỉnh tốt tâm thái thì sẽ không có trở ngại gì lớn cả."
"Thật sao?"
"Tất nhiên, thời điểm đầu học kỳ tên cậu vẫn còn bên ngoài top một trăm, bây giờ cũng đã ở top năm mươi rồi, chắc chắn là có thể."
"Nhưng mà bài thi thử số ba tớ phát huy không tốt."
"Chính vì bài thi thử số ba không phát huy tốt, nên tiếp theo cậu phải cố gắng điều chỉnh lại, nếu không sẽ thật sự ảnh hưởng đến kỳ thi đại học."
Tống Kiểu Kiểu hơi lưỡng lự, rất lâu sau, cô mới buồn bã hỏi một câu: "Nếu tớ thật sự không thi đậu Đại học S, cậu sẽ làm sao?"
Đầu mũi phảng phất hương hoa dành dành, tâm tư Tống Kiểu Kiểu bắt đầu thấp thỏm nỗi bất an, cô thậm chí hơi hối hận, vì sao bản thân lại muốn hỏi cậu ấy như vậy. Ngay vào lúc cô cảm thấy vô cùng dằn vặt, cô đã nghe được lời hồi đáp của cậu.
"Cậu đi nơi nào thì tớ đi nơi ấy."
Đợt thi thử đầu tiên vào trung tuần tháng ba, sau khi thi xong mọi người không hề có cảm giác nhẹ nhõm, mà ngược lại càng cảm thấy bí bách hơn. Đề thi thử đều không đơn giản, bài thi của kỳ thi đại học năm nay quả thực không cách nào tưởng tượng được, cũng chính vì vậy nên tâm tư xốc nổi của một vài học sinh năm ba sau đợt thi thử đã chìm lắng xuống.
Kiểm tra sức khỏe cho kỳ thi đại học vào đầu tháng tư, trường cao trung số 1 và số 2 khám cùng ngày.
Vào thời điểm xếp hàng lấy máu, Tống Kiểu Kiểu nhìn mấy bạn học phía trước lấy máu xong ấn miếng bông gòn gục mặt xuống, không nhịn được hỏi một chút: "Đau lắm hả?"
"Lấy máu không đau, nhưng bác sĩ này lấy đau, một bạn nữ trước tớ bị cô ta lấy ba lần mới lấy được." Có lẽ quá đau, lúc nói đến đây vẻ mặt cô gái khẽ run giật.
Nỗi sợ hãi vô cùng nặng nề lập tức bao phủ Tống Kiểu Kiểu, thật ra cô cũng không sợ đau lắm, duy chỉ có khi đối diện với tiêm lấy máu là không cưỡng lại được cảm giác sợ hãi. Nếu cho thẳng một kim thì còn được, còn nếu rút của cô liên tục mấy kim, nghĩ đến đây, sắc mặt cô đều trở nên trắng bệch.
Từ Cám xếp trước, sau khi lấy xong cô quay lại bên cạnh Tống Kiểu Kiểu: "Bác sĩ này y thuật quá tệ, đã hung dữ, còn rút đau, tớ phải khiếu nại cô ta."
Sau khi nói xong cô mới chú ý mặt Tống Kiểu Kiểu trắng bệch, lập tức nhớ đến Tống Kiểu Kiểu sợ mấy việc tiêm chích thế này, cô cắn răng: "Thật ra... thật ra cũng không tới nỗi."
Tống Kiểu Kiểu xua tay bất lực: "Cậu không cần giải thích nữa, đã hình thành bóng ma."
Từ Cám: "..."
Cuối cùng đến thời điểm Tống Kiểu Kiểu lấy máu, quả nhiên bị lấy tận hai lần mới lấy xong, sau khi quay người đi những giọt nước mắt liền rơi xuống "lách tách", Từ Cám sốt ruột vội dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Được rồi được rồi, không sao, không đau."
Một người trưởng thành khóc khi bị lấy máu là chuyện rất mất mặt, nhưng lúc này không có ai cười nhạo các cô, bởi vì bọn họ ở hàng này phàm đã bị lấy qua đều là nữ sinh học cùng, không ửng hồng đôi mắt thì cũng rơi lệ "lách tách" giống Tống Kiểu Kiểu. Cảnh tượng hoành tráng thế này nên các học sinh khác xếp hàng lấy máu phía sau, đặc biệt là nữ sinh đều lặng lẽ ra đứng ở hàng khác.
Từ Cám kéo cô đi ra ngoài: "Đừng khóc nữa, tớ mời cậu ăn sáng, tớ mới thấy ngoài cổng bệnh viện có một phố quà vặt."
Tống Kiểu Kiểu khóc thút thít "uhm" một tiếng.
Vào lúc đi đến đại sảnh, bước chân hai người ăn ý ngừng lại.
"Đó... đó là Lục Kinh Tả phải không?"
"Uhm."
"Cô gái cạnh cậu ấy thật quen mắt nha, có phải đã gặp ở đâu đó rồi không nhỉ?" Từ Cám gãi đầu, khẽ "oh" một tiếng: "Chẳng phải cô ấy chính là hoa khôi trường cao trung số 2 An Thấm sao?"
***
Lúc này Lục Kinh Tả đang nhíu chặt mày nhìn cô gái trước mặt: "Nói xong rồi?"
An Thấm cảm nhận được sự lạnh nhạt của cậu, cô mỉm cười, lắc đầu: "Chưa xong."
Lục Kinh Tả đã không có ý định nghe tiếp nữa, cậu quay người đi, nhưng vừa động liền bị An Thấm nắm chặt cổ tay lại.
"Buông ra!" Giọng cậu mang theo sự giận dữ kiềm nén.
"Lục Kinh Tả, tớ thật sự rất thích cậu, tớ cũng xấu hổ lắm, sao cậu đối xử với tớ lạnh lùng vậy?"
"Tôi không thích cậu, buông tay cho tôi."
An Thấm không buông, nhướng mày với cậu: "Nếu tớ không buông tay, cậu còn có thể đánh tớ luôn hay sao?"
Đúng là Lục Kinh Tả thật sự không làm mấy chuyện như đánh con gái, mi tâm cậu lúc này vì tức giận mà run lên không kiểm soát, cậu nhắm mắt lại: "Tôi có thích một cô gái."
Vẻ mặt của An Thấm hơi sững sờ, hỏi dò: "Các cậu chưa quen nhau phải không?"
"Chuyện này không cần cậu quan tâm."
An Thấm nhìn cậu như thế đã hiểu: "Nếu như chưa quen nhau, vậy thì tớ có đủ tư cách để theo đuổi cậu công bằng. Dù sao tớ chính là thích cậu, cậu cũng đâu quản được."
Tống Kiểu Kiểu kéo Từ Cám, thanh âm vẫn còn chút khàn: "Đi thôi, không nên nhìn, chẳng phải muốn mời tớ ăn sáng sao?"
"Hả? Giờ đi sao? Kiểu Kiểu?"
Có lẽ do tiếng Kiểu Kiểu cuối cùng Từ Cám gọi có chút lớn, Lục Kinh Tả theo tiềm thức quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ra khỏi đại sảnh, sự nóng nảy bị đè nén tạm thời không thể áp chế được nữa, cậu dùng sức vung tay An Thấm ra, sải bước rời khỏi.
An Thấm nhìn bóng lưng cậu rời đi, bất đắc dĩ nhún vai: "Ngay cả khi vứt bỏ tớ vẫn rất đẹp trai."
Từ Cám đuổi theo Tống Kiểu Kiểu, cô ôm bả vai cô ấy đổi hướng: "Chị gái, chị đi lộn hướng rồi, bên này nè."
"Vậy hả?"
"Uhm, cậu nói xem sao cậu phải chạy đi thế?"
"Đói bụng chứ sao."
"Oh?" Con ngươi Từ Cám đảo một vòng: "Mà nói chứ cô nàng kia cũng dũng cảm thật nhỉ? Cậu nói xem lúc nãy cô ấy nói gì với Lục Kinh Tả?"
Tống Kiểu Kiểu liếm môi: "Sao tớ biết được?"
"Tớ đoán chắc chắn là tỏ tình."
Nhịp chân Tống Kiểu Kiểu hơi dừng lại, nhưng không đáp lời.
"Kiểu Kiểu!" Thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Từ Cám ngoảnh đầu lại nhìn, là Lục Kinh Tả, cô vươn tay kéo Tống Kiểu Kiểu vẫn còn đang đi lên phía trước: "Là Lục Kinh Tả."
Tống Kiểu Kiểu ngừng lại, mà Lục Kinh Tả cũng đã đứng trước mặt bọn cô: "Kiểu Kiểu?"
Tống Kiểu Kiểu cúi đầu "uhm" một tiếng.
Tầm mắt Từ Cám đảo quanh trên người cả hai, tiếp đó nói: "Tớ đột nhiên nhớ ra lúc nãy tớ để di động chỗ Kỷ Vị rồi, tớ phải đi lấy đây, vậy... các cậu đi trước đi."
Sau khi Từ Cám rời đi thì chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Kinh Tả cũng cùng lúc nhìn rõ lông mi cô ươn ướt: "Cậu... khóc sao?"
Tống Kiểu Kiểu đưa tay sờ mi mắt: "Tớ..."
"Tớ với cô ấy không có gì cả." Lục Kinh Tả gấp gáp giải thích trước Tống Kiểu Kiểu.
"Hả?"
"Tớ với cô ấy không có gì cả, tớ không thích cô ấy."
"Cậu... cậu nói với tớ làm gì?"
"Tớ sợ cậu hiểu lầm."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới: "Tớ khóc là vì vừa nãy lúc lấy máu bác sĩ kia lấy đau quá."
Lục Kinh Tả tiến một bước lại gần cô, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cậu khẽ lan tỏa: "Kiểu Kiểu, thật ra tớ..."
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy tim đập mạnh kịch liệt, cô vô thức lùi về sau một bước, mà khi cô lùi về sau, trong đôi mắt thâm sâu của Lục Kinh Tả lộ ra chút ảm đạm.
"Thế... tớ đói rồi, cậu đói không?"
"Vậy bọn mình đi mua chút gì đó ăn?"
"Uhm, được."
***
Tống Kiểu Kiểu cũng không biết bản thân mình thế nào, cô cảm nhận được dạo gần đây mình trở nên hơi kỳ lạ. Cô mà nhìn thấy Lục Kinh Tả thì trong lòng sẽ có một cảm giác vô cùng phức tạp, nhưng cô lại không nói rõ được rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên nỗi niềm này không tồn tại bao lâu đã bị bài thi thử số hai và số ba lũ lượt kéo đến phá nát tan tành. Bài thi thử số hai Tống Kiểu Kiểu thi không tệ, nhưng bài thi thử số ba rõ ràng có chút kém. Thiếu một điểm sẽ thay đổi toàn bộ tình hình quỹ đạo cuộc đời thành đi xuống, Tống Kiểu Kiểu trở nên vừa buồn bực lại vừa sợ hãi.
Cô bỗng nhiên rất lo lắng cho chính mình, nếu thời điểm thi đại học thi không tốt thì phải làm sao đây? Nếu không thể cùng Lục Kinh Tả lên cùng trường đại học thì làm thế nào bây giờ? Đến cả Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc cũng nhận thấy cô áp lực nặng nề. Mấy ngày nay Vương Tuệ Lâm đều theo chỉ dẫn mà làm đồ ăn ngon cho cô, hy vọng có thể thuyên giảm áp lực trong cô đôi chút, nhưng mà đều tốn công vô ích.
Một buổi tối tháng năm, vào lúc hai người mở video để ôn thi. Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả bên kia màn hình di động, có lẽ do gần đây áp lực quá lớn, cộng thêm bài thi thử số ba vừa rồi của cô lại không phát huy tốt. Ngay lập tức cô có chút suy sụp, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Lục Kinh Tả nói xong một đề mà không nhận được lời hồi đáp của cô liền ngẩng đầu lên, cậu nhìn đầu cô rũ xuống, bờ vai nhỏ của Tống Kiểu Kiểu run rẩy từng hồi, trong mắt lộ ra chút lo lắng: "Kiểu Kiểu, cậu sao vậy? Có phải tớ giải thích nhanh quá rồi không?"
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu lên, cũng không nói gì, chỉ là nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đột nhiên "cạch --" một tiếng, bên kia video đã cúp máy. Tâm trạng Tống Kiểu Kiểu cũng trầm xuống, nước mắt rơi càng dữ dội hơn, cô vốn dĩ cũng không muốn như vậy...
Đang lúc cô định nằm vùi xuống cánh tay khóc, điện thoại lại vang lên, hiển thị cuộc gọi là Lục Kinh Tả.
"Alo?" Giọng cô nức nở nghẹn ngào.
"Ra ngoài, tớ đang đợi cậu ngay cửa."
Tống Kiểu Kiểu lau nước mắt qua loa, cũng không ngắt điện thoại, tùy tiện cất vào túi áo rồi chạy ra ngoài. Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng ngay đó, cô đóng cửa lại rồi dựa vào, cúi đầu không nói gì.
Lục Kinh Tả nhét di động vào túi quần, cậu đi về phía cô, đưa tay dắt tay cô: "Xuống dưới dạo bộ?"
Tống Kiểu Kiểu "uhm" một tiếng.
Đêm tháng năm gió hơi lạnh, gió đêm còn mang theo hương hoa dành dành nhàn nhạt, phía chân trời xa xăm ánh trăng sáng vô cùng, rọi tỏa bạc trắng đầy mặt đất, trong tiểu khu hơn mười một giờ sẽ không huyên náo như ban ngày.
Hai người cứ xuôi theo con đường trong tiểu khu mà chầm chậm đi, đi rồi lại đi, tâm trạng buồn bực của Tống Kiểu Kiểu cũng dần dần lắng xuống.
Lát sau, Lục Kinh Tả mới mở lời hỏi cô: "Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?"
"Uhm, tốt hơn nhiều rồi."
"Có phải gần đây áp lực quá lớn không?"
"Uhm." Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn cậu: "Tớ rất lo tớ sẽ thi không tốt, tớ sợ rằng tớ thi không đậu vào Đại học S."
Lục Kinh Tả dừng lại, Tống Kiểu Kiểu cũng dừng theo, cậu nhìn cô chằm chằm: "Thành tích của cậu đã rất ổn rồi, chỉ cần trước kỳ thi đại học cậu cố gắng ôn tập, điều chỉnh tốt tâm thái thì sẽ không có trở ngại gì lớn cả."
"Thật sao?"
"Tất nhiên, thời điểm đầu học kỳ tên cậu vẫn còn bên ngoài top một trăm, bây giờ cũng đã ở top năm mươi rồi, chắc chắn là có thể."
"Nhưng mà bài thi thử số ba tớ phát huy không tốt."
"Chính vì bài thi thử số ba không phát huy tốt, nên tiếp theo cậu phải cố gắng điều chỉnh lại, nếu không sẽ thật sự ảnh hưởng đến kỳ thi đại học."
Tống Kiểu Kiểu hơi lưỡng lự, rất lâu sau, cô mới buồn bã hỏi một câu: "Nếu tớ thật sự không thi đậu Đại học S, cậu sẽ làm sao?"
Đầu mũi phảng phất hương hoa dành dành, tâm tư Tống Kiểu Kiểu bắt đầu thấp thỏm nỗi bất an, cô thậm chí hơi hối hận, vì sao bản thân lại muốn hỏi cậu ấy như vậy. Ngay vào lúc cô cảm thấy vô cùng dằn vặt, cô đã nghe được lời hồi đáp của cậu.
"Cậu đi nơi nào thì tớ đi nơi ấy."
Danh sách chương