Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một mùa Tết Âm lịch nữa.
Từ trước đến nay trên giường của Lục Kinh Tả chỉ có mùi của riêng mình cậu, bây giờ còn dính thêm mùi của cô, cuối cùng quyện thành mùi của cả hai người. Tống Kiểu Kiểu đang nằm nhoài người trên ấy, trước mặt để một quyển tiểu thuyết, cô đang đọc rất hăng say.
Lục Kinh Tả vừa bước vào liền trông thấy Tống Kiểu Kiểu nằm ình trên giường, trong phòng bật điều hòa cực kỳ ấm áp. Lúc này cô đang mặc một chiếc áo len mỏng, thiết kế ôm sát phác họa ra vòng eo thon nhỏ, bên dưới là một chiếc quần jean màu xanh đậm, đôi chân vắt lên một góc chín mươi độ, thoắt ẩn thoắt hiện, rất ung dung tự tại.
Sau khi được nếm thử hương vị của "trái cấm" càng khiến cho người khác khó lòng nào mà kiềm chế, gần như chỉ một cái liếc mắt cậu cũng có cảm giác thân thuộc.
Tống Kiểu Kiểu đã nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, nhưng cô đang đọc sách say mê nên cũng không màng ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu: "Anh tới rồi."
Bỗng nhiên một cảm giác ấm nóng cận kề ngay sau lưng, cô hí hoáy, cười nói: "Đừng phá, đang đọc sách mà?"
Môi của cậu chạm vào vành tai cô, khi cậu nói chuyện hơi ngưa ngứa: "Sách có "hay"* bằng anh không?"
(* Trong tiếng Trung còn có nghĩa là đẹp.)
Tống Kiểu Kiểu cong môi: "Có, "hay" hơn anh."
"Anh không tin."
Sau khi dứt lời Tống Kiểu Kiểu chỉ thấy trời đất tối sầm, cô bị người nào đó lật cả người qua, còn chưa kịp nói năng gì thì bờ môi của người ấy đã phủ xuống.
"Anh... ưm..." Cô vô thức muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại bị kéo mở, cậu canh đúng thời cơ, ngay lập tức mạnh mẽ lách vào. Lôi kéo triền quấn đầu lưỡi mềm mại của cô hồi lâu, cách tấn công của cậu quá mức ngang tàng khiến cô chẳng còn sức lực chống đỡ, chẳng bao lâu sau cô đành buông vũ khí đầu hàng.
Bàn tay thanh mảnh của cậu không ngừng di chuyển, mỗi lần di đến đâu thắp lửa đến đó. Tình thế dần dần tiến triển đến nỗi cả hai đều không thể kiểm soát tình hình được nữa, Lục Kinh Tả mở chiếc tủ đầu giường ra nhìn: "Chỉ còn ba cái, lát nữa xài hết chúng ta lại đi mua cái khác?"
Tống Kiểu Kiểu trợn trừng mắt: "Cái gì? Không được!"
Lục Kinh Tả giơ tay bịt kín cặp mắt long lanh nước của cô lại: "Phản đối không có hiệu lực."
Đối với cơ thể của nhau bọn họ đã quá mức thân thuộc, chẳng bao lâu sau đã nhập đề. Tống Kiểu Kiểu học múa được mười mấy năm, tuy rằng sau này không còn học nữa nhưng độ dẻo dai của cơ thể cũng đã được chui rèn trong quãng thời gian dài, nên những tư thế đòi hỏi độ khó cao cũng không thành vấn đề đối với cô.
"Thật sự không nổi nữa..."
"Còn một cái cuối cùng."
"Anh thật là... ah... đáng ghét..."
Tống Kiểu Kiểu cuộn mình trong chăn, bên trong vẫn còn mùi vị quen thuộc, đôi gò má của cô hoen đỏ như trái táo chín. Lục Kinh Tả nhìn người nọ đang ủ thành một cuộn tròn, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà ôm chầm lấy cô, cô ngọ ngoạy: "Trời ơi, nóng... đáng ghét!"
Lục Kinh Tả nghe thấy giọng nói ủy mị của cô, bèn hôn một cái vào cần cổ trắng nõn như chiếc lọ sứ ấy: "Ngoài trời tuyết còn rơi kìa, lạnh lắm."
"Em không lạnh."
"Em không lạnh nhưng mà anh lạnh, chỉ có ôm em anh mới hết lạnh thôi."
Mặt Tống Kiểu Kiểu càng đỏ lựng, cô thẳng thừng quay người lại, giơ tay dồn sức nắn bóp đôi gò má thanh tú của cậu, giống như đang nhào bột mì vậy, mà chỉ với một mục đích duy nhất: Trút giận! Lục Kinh Tả thấy cô nắn bóp cũng không kháng cự, chỉ ngoan ngoãn mặc cô "vo tròn bóp dẹt".
Sau khi nháo nhào một trận, cả hai lại ôm nhau ngủ hồi lâu, đến khi tỉnh dậy lần nữa sắc trời bên ngoài đã hơi xẩm tối.
Tống Kiểu Kiểu dọc dọc ngón tay cậu: "Tết năm nay qua chỗ dì ư?"
"Không qua."
"Hử?"
"Năm nay ăn Tết ở đây."
"Thật không?" Tống Kiểu Kiểu càng bất ngờ hơn: "Ở đây? Nơi này?"
Lục Kinh Tả nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, cười nói: "Đúng vậy, chính là ở chỗ này, anh với ba anh."
"Chú Lục cũng quay về sao?"
"Phải."
Sáng nay Lục Kinh Tả vừa nhận được điện thoại của Lục Giản, nói rằng năm nay không bay đi đâu hết, sẽ ăn Tết ngay tại Thành phố S.
"Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi." Tống Kiểu Kiểu cọ cọ vào lồng ngực cậu.
***
Mấy ngày sau, Lục Giản quay về. Lúc về còn có lòng xách quà qua, Tống Khánh Quốc cực kỳ phấn khích, nhất định muốn giữ ông ấy ở lại cùng nhau ăn cơm. Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã rất tốt rồi, lại còn một quãng thời gian rất dài rồi mới được gặp lại nhau, thế nên Lục Giản cũng không từ chối. Cả hai vừa uống rượu vừa tán gẫu, bầu không khí trên bàn ăn rất vui vẻ. Ban đầu bọn họ chỉ bàn những chuyện nằm trong phạm vi của bậc trưởng thành thôi, chẳng biết vì sao mà trọng tâm chủ đề lại chuyển sang bậc con cái.
Mà trên bàn ăn lúc này người được gọi là "con" chỉ có thể là Lục Kinh Tả và Tống Kiểu Kiểu. Khi Tống Khánh Quốc nhìn Lục Kinh Tả, ánh mắt rất ưng lòng: "Lão Lục à, đứa nhỏ nhà ông mới giỏi làm sao, tôi thích vô cùng."
Lục Giản cười phá lên: "Ông thích thằng nhóc thối nhà tôi à, ấy vậy mà tôi lại ưng con gái nhà ông hơn. Ông nhìn xem, dung mạo xinh xắn, khôn ngoan biết chuyện, lại còn thân thiết với ba mẹ xiết bao."
"Đứa nhỏ nhà ông cũng hoàn hảo mà, nghe nói thành tích cũng xuất sắc, bây giờ đã có thể hỗ trợ ông rồi phải không?"
"Hỗ trợ gì chứ, chỉ là đi theo học tập mà thôi, không gây phiền phức thêm cho tôi là mừng rồi."
"..."
Nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả liếc nhìn nhau một cái rồi cúi xuống ngấm ngầm ăn cơm.
Sau khi kết thúc bữa tối, Tống Khánh Quốc cũng biết chuyện cả hai năm nay ăn Tết tại đây. Vậy nên ông niềm nở chào mời, mời hai ba con bọn họ năm nay cùng đón năm mới với gia đình mình.
Tống Kiểu Kiểu nghe thấy thế, hai con mắt lập tức sáng rỡ.
Lục Giản từ chối: "Không cần đâu, hai ba con tôi cứ tùy tiện ăn chút đỉnh là được rồi, thế này phiền phức lắm."
"Ấy, ông với tôi còn khách khí như vậy làm gì? Phiền với chả phức, nếu ông mà nói vậy tôi sẽ giận đấy. Hơn nữa hai ba con ông có thể nấu món gì cho ra hồn. Dù sao gia đình tôi cũng chỉ có ba người, thêm vài người một chút cũng xôm hơn."
Đúng lúc Vương Tuệ Lâm cũng từ trong bếp ra, nghe thấy vậy cũng cười nói: "Đúng rồi, dẫu sao cũng chỉ có hai người thôi mà. Ở lại với bọn tôi đi, trước kia cũng đâu phải chưa từng ở cùng."
Quãng thời gian trước gia đình hai bên đúng là có đón năm mới cùng nhau, nhưng đây đã là chuyện của những ngày xa xôi rồi, những ngày mà vẫn còn Trịnh Tú Vận.
Hai vợ chồng thay nhau thuyết phục, cuối cùng Lục Giản đành đồng ý.
Sau khi Lục Giản đồng ý, cặp mắt Tống Kiểu Kiểu đong đầy niềm vui, nếu không phải trong nhà còn có người, cô đoán mình đã bổ nhào vào từ lâu rồi.
Đến khi hai ba con Lục Giản quay về nhà, Tống Khánh Quốc đang trợ giúp trong bếp, ông lí nhí hỏi Vương Tuệ Lâm: "Bà xã, bà có bực không vậy?"
Vương Tuệ Lâm nhìn ông: "Bực vụ gì?"
"Ban nãy mời lão Lục đón năm mới với gia đình mà không bàn trước với bà."
Vương Tuệ Lâm mỉm cười: "Tôi còn tưởng chuyện gì? Chúng ta quen lão Lục bao nhiêu năm rồi, nếu ông mà bàn với tôi về vấn đề này, tôi nhất định sẽ lấy cái xẻng xúc ông."
Tống Khánh Quốc cười haha mấy tiếng: "Bà xã, bà thật tốt."
Vương Tuệ Lâm lườm ông, rồi như đang nghĩ đến điều gì đó: "Khánh Quốc, ông nói xem lão Lục vẫn còn phơi phới như vậy, sau này có nên tìm một người khác không?"
Tống Khánh Quốc thở dài một hơi: "Tình cảm của ông ấy đối với Trịnh Tú Vận đâu phải bà không biết, tôi đoán lão Lục khó lòng nào đi bước nữa."
Nhắc đến Trịnh Tú Vận, Vương Tuệ Lâm cũng nhức nhối: "Bọn họ ly hôn cũng gần ba năm rồi, hơn nữa tôi còn nghe nói... Trịnh Tú Vận đã tái hôn rồi."
"Vẫn là người kia à?"
"Uhm."
Trong mắt Tống Khánh Quốc ánh lên một tia ác cảm, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành thôi: "Lão Lục của chúng ta quá xui rủi mới gặp phải hai người bọn họ."
Vương Tuệ Lâm đương nhiên cũng đứng về phe của Lục Giản, cách sống của Trịnh Tú Vận là cách sống mà bà không thể nào chấp nhận được. Nếu như ngay từ đầu đã không yêu Lục Giản, vậy hà cớ gì lại phải cho ông ấy hy vọng, thậm chí làm hại cả cuộc đời của ông ấy. Ngày trước bà còn thật lòng thật dạ mà giáp mặt Trịnh Tú Vận, nhưng hiện tại đối với bà con người này đã trở nên gai mắt đến cực điểm.
"Thôi được rồi. Về phần ông ấy, nói đến ông ấy chỉ làm ảnh hưởng tâm trạng hơn thôi, cứ xem như ông ấy lại lần lữa vài năm nữa, nếu đến lúc ông ấy muốn tái hôn, Kinh Tả cũng đã trưởng thành hơn rồi, chắc sẽ không..."
"Haiz, nói cho cùng vẫn nhức đầu quá. Chúng ta không muốn lão Lục cứ mãi cô đơn lẻ bóng như vậy, nhưng mà cũng không muốn đứa nhỏ Lục Kinh Tả phải chịu tủi thân. Ông nói xem có phải chúng ta bận tâm quá mức rồi không?"
"Hai người chúng ta quả thật chỉ vì cái tên Lục Giản kia mà buồn nẫu ruột mà. Haiz, kệ đi kệ đi, chuyện mai này để mai này tính."
Tống Kiểu Kiểu lúc này cũng cầm ly nước lẳng lặng quay về phòng.
***
Tuy rằng ba con Lục Giản không đón năm mới ở nhà mình nhưng vẫn muốn dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, hai ba con cùng nhau quét từ trong ra ngoài một lượt. Hôm giao thừa còn dán đầy đủ câu đối xuân trong nhà rồi cả hai mới qua nhà Tống trợ giúp.
Lục Giản và Tống Khánh Quốc bị Vương Tuệ Lâm quay mòng mòng, nhưng hai người đàn ông ấy cũng chẳng than thở tí nào. Dù sao làm việc gì cũng phải tin tưởng nhau, một bên làm một bên nói thì bao giờ mới xong.
Vương Tuệ Lâm từ trong bếp ló đầu ra nhìn hai người đang dính cạnh nhau, mỉm cười bất đắc dĩ, rồi tầm mắt lại rơi vào Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả ở phía đối diện đang lau chùi kính. Mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ này dường như ngày càng khắn khít, hiếm khi nào thấy hai đứa cãi cọ cấu xé nhau như ngày bé nữa, bà gọi: "Kinh Tả, trong nhà sắp hết nước tương rồi, ra siêu thị mua đi."
Lục Kinh Tả bỏ giẻ lau trên tay xuống: "Dạ, dì."
"Uhm, đi đi."
Vương Tuệ Lâm thật sự đã sai bảo nhân tài Lục Kinh Tả một cách dễ dàng.
"Tớ đi với cậu*." Tống Kiểu Kiểu cũng đi theo.
(* Vì cả hai vẫn đang giấu mối quan hệ của mình với gia đình nên trước mặt người nhà mình vẫn dịch xưng hô là tớ với cậu nhé.)
Tống Khánh Quốc dõi theo bóng lưng của cả hai: "Hai đứa nhỏ này..."
Lục Giản nhìn theo, cũng chỉ cười cười.
Ra khỏi chung cư Tống Kiểu Kiểu không đợi nổi liền nắm chặt bàn tay cậu, cô đung đưa một cái: "Lục Kinh Tả, em rất thích anh đón năm mới cùng với em."
Khóe môi Lục Kinh Tả ngậm cười: "Anh cũng rất thích."
"Nếu sau này hai gia đình chúng ta có thể cùng nhau đón năm mới như vậy thì tốt biết mấy."
Lục Kinh Tả tưởng tượng về những lời cô nói, nếu thật sự được như vậy, cậu sẵn lòng qua nhà cô suốt đời.
Tống Kiểu Kiểu nhìn khuôn mặt dịu dàng của cậu, trong đầu chợt nhớ đến những lời ba mẹ cô nói trong bếp vào mấy hôm trước. Nếu mai này chú Lục thật sự muốn gắn bó với người khác... Cô lắc đầu, nhịp chân bước chậm lại.
Cậu hỏi cô: "Sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu dừng hẳn lại, cô nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: "Lục Kinh Tả, em muốn thật nghiêm túc nói với anh chuyện này."
"Nói đi, chuyện gì nào?"
"Bất luận trong tương lai có nảy sinh chuyện gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh. Anh nhất định không được quên những lời này."
Từ trước đến nay trên giường của Lục Kinh Tả chỉ có mùi của riêng mình cậu, bây giờ còn dính thêm mùi của cô, cuối cùng quyện thành mùi của cả hai người. Tống Kiểu Kiểu đang nằm nhoài người trên ấy, trước mặt để một quyển tiểu thuyết, cô đang đọc rất hăng say.
Lục Kinh Tả vừa bước vào liền trông thấy Tống Kiểu Kiểu nằm ình trên giường, trong phòng bật điều hòa cực kỳ ấm áp. Lúc này cô đang mặc một chiếc áo len mỏng, thiết kế ôm sát phác họa ra vòng eo thon nhỏ, bên dưới là một chiếc quần jean màu xanh đậm, đôi chân vắt lên một góc chín mươi độ, thoắt ẩn thoắt hiện, rất ung dung tự tại.
Sau khi được nếm thử hương vị của "trái cấm" càng khiến cho người khác khó lòng nào mà kiềm chế, gần như chỉ một cái liếc mắt cậu cũng có cảm giác thân thuộc.
Tống Kiểu Kiểu đã nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, nhưng cô đang đọc sách say mê nên cũng không màng ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu: "Anh tới rồi."
Bỗng nhiên một cảm giác ấm nóng cận kề ngay sau lưng, cô hí hoáy, cười nói: "Đừng phá, đang đọc sách mà?"
Môi của cậu chạm vào vành tai cô, khi cậu nói chuyện hơi ngưa ngứa: "Sách có "hay"* bằng anh không?"
(* Trong tiếng Trung còn có nghĩa là đẹp.)
Tống Kiểu Kiểu cong môi: "Có, "hay" hơn anh."
"Anh không tin."
Sau khi dứt lời Tống Kiểu Kiểu chỉ thấy trời đất tối sầm, cô bị người nào đó lật cả người qua, còn chưa kịp nói năng gì thì bờ môi của người ấy đã phủ xuống.
"Anh... ưm..." Cô vô thức muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại bị kéo mở, cậu canh đúng thời cơ, ngay lập tức mạnh mẽ lách vào. Lôi kéo triền quấn đầu lưỡi mềm mại của cô hồi lâu, cách tấn công của cậu quá mức ngang tàng khiến cô chẳng còn sức lực chống đỡ, chẳng bao lâu sau cô đành buông vũ khí đầu hàng.
Bàn tay thanh mảnh của cậu không ngừng di chuyển, mỗi lần di đến đâu thắp lửa đến đó. Tình thế dần dần tiến triển đến nỗi cả hai đều không thể kiểm soát tình hình được nữa, Lục Kinh Tả mở chiếc tủ đầu giường ra nhìn: "Chỉ còn ba cái, lát nữa xài hết chúng ta lại đi mua cái khác?"
Tống Kiểu Kiểu trợn trừng mắt: "Cái gì? Không được!"
Lục Kinh Tả giơ tay bịt kín cặp mắt long lanh nước của cô lại: "Phản đối không có hiệu lực."
Đối với cơ thể của nhau bọn họ đã quá mức thân thuộc, chẳng bao lâu sau đã nhập đề. Tống Kiểu Kiểu học múa được mười mấy năm, tuy rằng sau này không còn học nữa nhưng độ dẻo dai của cơ thể cũng đã được chui rèn trong quãng thời gian dài, nên những tư thế đòi hỏi độ khó cao cũng không thành vấn đề đối với cô.
"Thật sự không nổi nữa..."
"Còn một cái cuối cùng."
"Anh thật là... ah... đáng ghét..."
Tống Kiểu Kiểu cuộn mình trong chăn, bên trong vẫn còn mùi vị quen thuộc, đôi gò má của cô hoen đỏ như trái táo chín. Lục Kinh Tả nhìn người nọ đang ủ thành một cuộn tròn, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà ôm chầm lấy cô, cô ngọ ngoạy: "Trời ơi, nóng... đáng ghét!"
Lục Kinh Tả nghe thấy giọng nói ủy mị của cô, bèn hôn một cái vào cần cổ trắng nõn như chiếc lọ sứ ấy: "Ngoài trời tuyết còn rơi kìa, lạnh lắm."
"Em không lạnh."
"Em không lạnh nhưng mà anh lạnh, chỉ có ôm em anh mới hết lạnh thôi."
Mặt Tống Kiểu Kiểu càng đỏ lựng, cô thẳng thừng quay người lại, giơ tay dồn sức nắn bóp đôi gò má thanh tú của cậu, giống như đang nhào bột mì vậy, mà chỉ với một mục đích duy nhất: Trút giận! Lục Kinh Tả thấy cô nắn bóp cũng không kháng cự, chỉ ngoan ngoãn mặc cô "vo tròn bóp dẹt".
Sau khi nháo nhào một trận, cả hai lại ôm nhau ngủ hồi lâu, đến khi tỉnh dậy lần nữa sắc trời bên ngoài đã hơi xẩm tối.
Tống Kiểu Kiểu dọc dọc ngón tay cậu: "Tết năm nay qua chỗ dì ư?"
"Không qua."
"Hử?"
"Năm nay ăn Tết ở đây."
"Thật không?" Tống Kiểu Kiểu càng bất ngờ hơn: "Ở đây? Nơi này?"
Lục Kinh Tả nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, cười nói: "Đúng vậy, chính là ở chỗ này, anh với ba anh."
"Chú Lục cũng quay về sao?"
"Phải."
Sáng nay Lục Kinh Tả vừa nhận được điện thoại của Lục Giản, nói rằng năm nay không bay đi đâu hết, sẽ ăn Tết ngay tại Thành phố S.
"Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi." Tống Kiểu Kiểu cọ cọ vào lồng ngực cậu.
***
Mấy ngày sau, Lục Giản quay về. Lúc về còn có lòng xách quà qua, Tống Khánh Quốc cực kỳ phấn khích, nhất định muốn giữ ông ấy ở lại cùng nhau ăn cơm. Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã rất tốt rồi, lại còn một quãng thời gian rất dài rồi mới được gặp lại nhau, thế nên Lục Giản cũng không từ chối. Cả hai vừa uống rượu vừa tán gẫu, bầu không khí trên bàn ăn rất vui vẻ. Ban đầu bọn họ chỉ bàn những chuyện nằm trong phạm vi của bậc trưởng thành thôi, chẳng biết vì sao mà trọng tâm chủ đề lại chuyển sang bậc con cái.
Mà trên bàn ăn lúc này người được gọi là "con" chỉ có thể là Lục Kinh Tả và Tống Kiểu Kiểu. Khi Tống Khánh Quốc nhìn Lục Kinh Tả, ánh mắt rất ưng lòng: "Lão Lục à, đứa nhỏ nhà ông mới giỏi làm sao, tôi thích vô cùng."
Lục Giản cười phá lên: "Ông thích thằng nhóc thối nhà tôi à, ấy vậy mà tôi lại ưng con gái nhà ông hơn. Ông nhìn xem, dung mạo xinh xắn, khôn ngoan biết chuyện, lại còn thân thiết với ba mẹ xiết bao."
"Đứa nhỏ nhà ông cũng hoàn hảo mà, nghe nói thành tích cũng xuất sắc, bây giờ đã có thể hỗ trợ ông rồi phải không?"
"Hỗ trợ gì chứ, chỉ là đi theo học tập mà thôi, không gây phiền phức thêm cho tôi là mừng rồi."
"..."
Nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả liếc nhìn nhau một cái rồi cúi xuống ngấm ngầm ăn cơm.
Sau khi kết thúc bữa tối, Tống Khánh Quốc cũng biết chuyện cả hai năm nay ăn Tết tại đây. Vậy nên ông niềm nở chào mời, mời hai ba con bọn họ năm nay cùng đón năm mới với gia đình mình.
Tống Kiểu Kiểu nghe thấy thế, hai con mắt lập tức sáng rỡ.
Lục Giản từ chối: "Không cần đâu, hai ba con tôi cứ tùy tiện ăn chút đỉnh là được rồi, thế này phiền phức lắm."
"Ấy, ông với tôi còn khách khí như vậy làm gì? Phiền với chả phức, nếu ông mà nói vậy tôi sẽ giận đấy. Hơn nữa hai ba con ông có thể nấu món gì cho ra hồn. Dù sao gia đình tôi cũng chỉ có ba người, thêm vài người một chút cũng xôm hơn."
Đúng lúc Vương Tuệ Lâm cũng từ trong bếp ra, nghe thấy vậy cũng cười nói: "Đúng rồi, dẫu sao cũng chỉ có hai người thôi mà. Ở lại với bọn tôi đi, trước kia cũng đâu phải chưa từng ở cùng."
Quãng thời gian trước gia đình hai bên đúng là có đón năm mới cùng nhau, nhưng đây đã là chuyện của những ngày xa xôi rồi, những ngày mà vẫn còn Trịnh Tú Vận.
Hai vợ chồng thay nhau thuyết phục, cuối cùng Lục Giản đành đồng ý.
Sau khi Lục Giản đồng ý, cặp mắt Tống Kiểu Kiểu đong đầy niềm vui, nếu không phải trong nhà còn có người, cô đoán mình đã bổ nhào vào từ lâu rồi.
Đến khi hai ba con Lục Giản quay về nhà, Tống Khánh Quốc đang trợ giúp trong bếp, ông lí nhí hỏi Vương Tuệ Lâm: "Bà xã, bà có bực không vậy?"
Vương Tuệ Lâm nhìn ông: "Bực vụ gì?"
"Ban nãy mời lão Lục đón năm mới với gia đình mà không bàn trước với bà."
Vương Tuệ Lâm mỉm cười: "Tôi còn tưởng chuyện gì? Chúng ta quen lão Lục bao nhiêu năm rồi, nếu ông mà bàn với tôi về vấn đề này, tôi nhất định sẽ lấy cái xẻng xúc ông."
Tống Khánh Quốc cười haha mấy tiếng: "Bà xã, bà thật tốt."
Vương Tuệ Lâm lườm ông, rồi như đang nghĩ đến điều gì đó: "Khánh Quốc, ông nói xem lão Lục vẫn còn phơi phới như vậy, sau này có nên tìm một người khác không?"
Tống Khánh Quốc thở dài một hơi: "Tình cảm của ông ấy đối với Trịnh Tú Vận đâu phải bà không biết, tôi đoán lão Lục khó lòng nào đi bước nữa."
Nhắc đến Trịnh Tú Vận, Vương Tuệ Lâm cũng nhức nhối: "Bọn họ ly hôn cũng gần ba năm rồi, hơn nữa tôi còn nghe nói... Trịnh Tú Vận đã tái hôn rồi."
"Vẫn là người kia à?"
"Uhm."
Trong mắt Tống Khánh Quốc ánh lên một tia ác cảm, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành thôi: "Lão Lục của chúng ta quá xui rủi mới gặp phải hai người bọn họ."
Vương Tuệ Lâm đương nhiên cũng đứng về phe của Lục Giản, cách sống của Trịnh Tú Vận là cách sống mà bà không thể nào chấp nhận được. Nếu như ngay từ đầu đã không yêu Lục Giản, vậy hà cớ gì lại phải cho ông ấy hy vọng, thậm chí làm hại cả cuộc đời của ông ấy. Ngày trước bà còn thật lòng thật dạ mà giáp mặt Trịnh Tú Vận, nhưng hiện tại đối với bà con người này đã trở nên gai mắt đến cực điểm.
"Thôi được rồi. Về phần ông ấy, nói đến ông ấy chỉ làm ảnh hưởng tâm trạng hơn thôi, cứ xem như ông ấy lại lần lữa vài năm nữa, nếu đến lúc ông ấy muốn tái hôn, Kinh Tả cũng đã trưởng thành hơn rồi, chắc sẽ không..."
"Haiz, nói cho cùng vẫn nhức đầu quá. Chúng ta không muốn lão Lục cứ mãi cô đơn lẻ bóng như vậy, nhưng mà cũng không muốn đứa nhỏ Lục Kinh Tả phải chịu tủi thân. Ông nói xem có phải chúng ta bận tâm quá mức rồi không?"
"Hai người chúng ta quả thật chỉ vì cái tên Lục Giản kia mà buồn nẫu ruột mà. Haiz, kệ đi kệ đi, chuyện mai này để mai này tính."
Tống Kiểu Kiểu lúc này cũng cầm ly nước lẳng lặng quay về phòng.
***
Tuy rằng ba con Lục Giản không đón năm mới ở nhà mình nhưng vẫn muốn dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, hai ba con cùng nhau quét từ trong ra ngoài một lượt. Hôm giao thừa còn dán đầy đủ câu đối xuân trong nhà rồi cả hai mới qua nhà Tống trợ giúp.
Lục Giản và Tống Khánh Quốc bị Vương Tuệ Lâm quay mòng mòng, nhưng hai người đàn ông ấy cũng chẳng than thở tí nào. Dù sao làm việc gì cũng phải tin tưởng nhau, một bên làm một bên nói thì bao giờ mới xong.
Vương Tuệ Lâm từ trong bếp ló đầu ra nhìn hai người đang dính cạnh nhau, mỉm cười bất đắc dĩ, rồi tầm mắt lại rơi vào Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả ở phía đối diện đang lau chùi kính. Mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ này dường như ngày càng khắn khít, hiếm khi nào thấy hai đứa cãi cọ cấu xé nhau như ngày bé nữa, bà gọi: "Kinh Tả, trong nhà sắp hết nước tương rồi, ra siêu thị mua đi."
Lục Kinh Tả bỏ giẻ lau trên tay xuống: "Dạ, dì."
"Uhm, đi đi."
Vương Tuệ Lâm thật sự đã sai bảo nhân tài Lục Kinh Tả một cách dễ dàng.
"Tớ đi với cậu*." Tống Kiểu Kiểu cũng đi theo.
(* Vì cả hai vẫn đang giấu mối quan hệ của mình với gia đình nên trước mặt người nhà mình vẫn dịch xưng hô là tớ với cậu nhé.)
Tống Khánh Quốc dõi theo bóng lưng của cả hai: "Hai đứa nhỏ này..."
Lục Giản nhìn theo, cũng chỉ cười cười.
Ra khỏi chung cư Tống Kiểu Kiểu không đợi nổi liền nắm chặt bàn tay cậu, cô đung đưa một cái: "Lục Kinh Tả, em rất thích anh đón năm mới cùng với em."
Khóe môi Lục Kinh Tả ngậm cười: "Anh cũng rất thích."
"Nếu sau này hai gia đình chúng ta có thể cùng nhau đón năm mới như vậy thì tốt biết mấy."
Lục Kinh Tả tưởng tượng về những lời cô nói, nếu thật sự được như vậy, cậu sẵn lòng qua nhà cô suốt đời.
Tống Kiểu Kiểu nhìn khuôn mặt dịu dàng của cậu, trong đầu chợt nhớ đến những lời ba mẹ cô nói trong bếp vào mấy hôm trước. Nếu mai này chú Lục thật sự muốn gắn bó với người khác... Cô lắc đầu, nhịp chân bước chậm lại.
Cậu hỏi cô: "Sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu dừng hẳn lại, cô nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: "Lục Kinh Tả, em muốn thật nghiêm túc nói với anh chuyện này."
"Nói đi, chuyện gì nào?"
"Bất luận trong tương lai có nảy sinh chuyện gì, em vẫn sẽ luôn bên cạnh anh. Anh nhất định không được quên những lời này."
Danh sách chương