Kết quả phỏng vấn được thông báo vào tháng Hai, Tống Kiểu Kiểu và Phương Du Nhiên đã thành công vượt qua buổi phỏng vấn. Thi viết và phỏng vấn đều thông qua chỉ trong một lần, giờ chỉ cần đợi sang tháng Ba xin cấp bằng chứng nhận nữa thôi. Ngay tối hôm ấy, bốn người trong ký túc xá cùng nhau ra ngoài ăn mừng.

Chẳng mấy chốc đã bước sang kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ đông vào năm tư đại học này Tống Kiểu Kiểu mong đợi từ rất lâu rồi. Bởi vì cô và Lục Kinh Tả đã hẹn nhau, kỳ nghỉ đông năm nay sẽ cùng đến thành phố phía Bắc du lịch. Tống Kiểu Kiểu đã sớm xem xong địa điểm, bọn họ dự định sẽ đến Vân Thành - một thành phố phương Bắc điển hình. Nơi mùa đông trải dài suốt bốn mùa quanh năm, thời điểm này du lịch cũng vừa hay ngay mùa tuyết rơi nhiều nhất.

Về chuyện ra ngoài du lịch cô đã báo cáo đầy đủ với phụ huynh trong nhà. Trải qua quãng thời gian dài, thái độ của Tống Khánh Quốc đối với Lục Kinh Tả đã dịu xuống từ lâu, chân chính đón nhận và chấp thuận cậu, còn Vương Tuệ Lâm vẫn luôn đứng về phía Lục Kinh Tả chưa khi nào nao núng. Riêng chú Lục, sau khi biết họ sắp đi du lịch, ông thẳng tay dúi cho Tống Kiểu Kiểu tấm thẻ, đồng thời còn dặn cứ chi tiêu thoải mái không cần phải tiết kiệm. Sau đó Tống Kiểu Kiểu có kiểm tra qua, trong tấm thẻ này lại chứa tận mười vạn, cô lập tức sợ đến nỗi rơi cả tấm thẻ trên tay.

Tấm thẻ không khác gì củ khoai nóng này bị ném sang Lục Kinh Tả: "Chú cho... nhiều quá rồi, chúng ta có tiền mà, anh nên trả lại thì hơn." Hiện tại bọn họ đã tiết kiệm được kha khá tiền, hơn nữa hôm qua Vương Tuệ Lâm lại còn dúi cho cô một vạn tệ, kinh phí du lịch xem như ổn thỏa.

Lục Kinh Tả lại lần nữa chuyển tấm thẻ vào tay cô: "Nếu ba anh đã cho rồi thì em cứ yên tâm cầm lấy."

"Nhưng mà... nhiều tiền quá." Tận mười vạn tệ, không phải một tệ cũng chẳng phải một nghìn tệ, mà là vạn tệ, quá khoa trương.

Lục Kinh Tả mỉm cười hôn lên đôi môi khẽ hé mở của cô, nói: "Trưởng lão ban tặng không được từ chối."

Tống Kiểu Kiểu vẫn thấy vô cùng bất an, cuối cùng Lục Kinh Tả không còn cách nào khác, đành phải thu hồi tấm thẻ về.

Kế hoạch ban đầu của họ là chuyến du lịch đôi, rốt cuộc thì hay rồi, Kỷ Vị biết chuyện họ sắp đi du lịch nên không nói câu nào tự thu xếp hành lý muốn theo cùng. Kỷ Vị biết có nghĩa Triệu Thanh Nghiên cũng biết, về sau loan rộng ra đến Từ Cám cũng hô hào muốn đi theo, rồi sau nữa còn tăng thêm một người là Sở Nhập Ngô. Vốn tưởng rằng chuyến du lịch đôi lãng mạn nay lại trở thành chuyến du lịch đoàn sáu người.

Tống Kiểu Kiểu nhìn bốn người ríu rít kéo vali, thật bó tay.

Bọn họ bay chuyến buổi chiều, phải mất hơn ba tiếng để bay từ Thành phố S đến Vân Thành. Ban đầu Từ Cám muốn ngồi cùng Tống Kiểu Kiểu, nhưng Lục Kinh Tả mặt mũi nhặng xị không chịu đổi chỗ với cô ấy, cuối cùng cô ấy bị Sở Nhập Ngô gọi về.

Sau khi quay lại chỗ ngồi, Từ Cám còn nhỏ giọng lèm bèm: "Nhỏ nhen, quá nhỏ nhen."

Sở Nhập Ngô nhìn cô ấy, cười nói: "Vốn dĩ người ta là chuyến du lịch đôi ngọt ngào biết mấy, bỗng chốc biến thành chuyến du lịch đoàn sáu người. Bây giờ cậu còn muốn chiếm luôn người của cậu ta, cậu nói xem cậu ta có thể rộng rãi được không?"

Tống Kiểu Kiểu rất hiếm dịp được ngồi máy bay, cho nên sau khi máy bay cất cánh còn khá phấn khích, cô khều Lục Kinh Tả rồi thấp giọng nói: "Anh xem, bay rồi kìa, bay rồi kìa."

"Chúng ta đang lên cao này."

"Cao quá đi mất."

"Hóa ra Thành phố S của chúng ta nhìn từ trên cao xuống trông như thế này, thật xinh đẹp làm sao."

Lục Kinh Tả cưng chiều xoa đầu cô: "Nếu nhìn vào ban đêm sẽ càng đẹp hơn nữa."

Tống Kiểu Kiểu vô cùng háo hức, nhưng háo hức tầm nửa tiếng lại bắt đầu buồn ngủ, cô không khỏi ngáp vài cái, thấy vậy Lục Kinh Tả hỏi cô: "Buồn ngủ rồi phải không?"

"... Uhm, hơi hơi."

Lục Kinh Tả ấn đầu Tống Kiểu Kiểu lên vai mình: "Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi."

Tống Kiểu Kiểu gật đầu, giấu tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của cậu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Đợi đến khi Tống Kiểu Kiểu được Lục Kinh Tả đánh thức thì máy bay đã hạ cánh rồi, cô mơ màng hỏi: "Đến rồi sao?"

"Uhm, đến rồi." Lục Kinh Tả dịu dàng đáp.

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, sáu người cùng nhau xuống máy bay. Bởi vì mọi người đi tận bảy ngày, lại còn đến thành phố phía Bắc nên vali của mọi người hầu như đều thuộc cỡ lớn. Xuống máy bay rồi bọn họ dựa theo chỉ dẫn tại sân bay đi lấy vali của mình.

Khi đến nơi mọi người đã đặt xong khách sạn, khách sạn này khá gần sân bay. Mất khoảng mười phút để gọi xe, nhưng vì đám bọn họ đông người nên phải gọi hai chiếc.

Khách sạn là do Lục Kinh Tả đặt, bọn họ sáu người đặt ba phòng. Từ Cám riêng lẻ một phòng, ba tên con trai đám Kỷ Vị một phòng lớn, cậu và Tống Kiểu Kiểu một phòng. Dàn xếp vô cùng ổn thỏa.

Tống Kiểu Kiểu thấy Từ Cám mặt mày ấm ức lại còn không nói không rằng, cô lén giật giật tay áo cậu: "Hay để em với Từ Cám ở chung một phòng nhé?"

Lục Kinh Tả nhìn cô, lạnh lùng cự tuyệt: "Đừng hòng nghĩ đến chuyện này."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Lục Kinh Tả kéo vali của Tống Kiểu Kiểu vào phòng, sau đó mở vali ra sắp xếp. Tống Kiểu Kiểu ngẫm nghĩ rồi nói với cậu: "Em qua xem phòng của Từ Cám nhé?"

Sau khi nói xong cô vẫn chưa rời khỏi, vốn dĩ Lục Kinh Tả đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp lại hành lý bỗng bất ngờ bật dậy, nắm chặt cổ tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, đầm giọng nói: "Anh không vui."

Tống Kiểu Kiểu biết, chuyến du lịch đôi ngọt ngào nay biến thành sáu người, ắt hẳn cậu phải không vui rồi, nên cô chỉ mỉm cười an ủi cậu: "Được rồi, không sao đâu mà."

"Anh chỉ muốn du lịch đôi với em, không muốn dẫn bọn họ theo."

Tống Kiểu Kiểu vuốt ve cặp má anh tuấn của cậu: "Vậy bây giờ phải làm sao? Bọn họ đều theo cả rồi, chẳng lẽ đuổi họ về à?"

Chuyện này chắc chắn không thể nào.

"Còn em nữa, ban nãy không muốn ở chung phòng với anh." Lục Kinh Tả đột nhiên nói rất ấm ức.

Tống Kiểu Kiểu bất ngờ, tỏ vẻ cực kỳ oan uổng: "Đâu có, em nào không muốn chung phòng với anh chứ."

"Vậy mà vừa nãy em còn muốn ở chung phòng với Từ Cám."

"Chuyện đấy... chẳng phải bọn em đều là con gái sao?"

"Nhưng em vẫn là bạn gái của anh."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Rốt cuộc cô đành đầu hàng: "Được được được, bạn gái của anh, bạn gái của anh, chịu chưa?"

Lục Kinh Tả ôm chặt hơn nữa, cô cảm thấy chút kẽ hở hoàn toàn bị cậu lấp kín mất rồi, may mà cô mặc áo lông nên còn dư ra được chút đỉnh.

"Kiểu Kiểu..." Giọng nói của cậu bỗng dưng trầm thấp hẳn.

Mặt Tống Kiểu Kiểu chợt ửng hồng: "Sao... sao thế?"

"Anh muốn hôn em."

"Nhưng mà... ưm..." Những lời còn dở dang ấy đã bị cậu nuốt chửng.

"Ngọt..." Thăm dò hồi lâu cậu chợt thốt ra.

"Lúc nãy Từ Cám có cho em viên kẹo."

Lục Kinh Tả nhìn xoáy vào cô, rồi lần nữa phủ môi xuống, tiếp tục quyện lấy chút tư vị ngọt ngào còn sót lại, sau đó bờ môi mỏng neo xuống cần cổ mảnh mai rồi mút vào.

Tống Kiểu Kiểu run giọng: "Đừng, đừng làm vậy." Sẽ hằn lại dấu mất.

Lục Kinh Tả không hề nghe cô, còn mút mạnh từng cái rồi từng cái. Tống Kiểu Kiểu vừa giận vừa ngượng, cô giơ tay đẩy cậu ra: "Hằn lại dấu sẽ bị người ta nhìn thấy đấy, anh cũng thật là..."

"Không sao."

"Sao lại không sao?"

"Anh có mang khăn quàng cổ cho em, còn có áo len cổ cao nữa."

Tống Kiểu Kiểu lúc này chẳng biết nên tức giận hay nên buồn bực nữa, không ngờ cậu đã tính toán vẹn toàn từ lâu như vậy rồi.

Hôn từ dưới lên trên, rồi lại lần nữa phủ lấp. Cô cảm giác sống lưng mình đang chạm vào mặt giường êm ái, đôi mắt sâu thẳm của cậu như bùng cháy ngọn lửa hừng hực. Trái tim Tống Kiểu Kiểu bất giác đập dồn dập, vừa xao xuyến lại vừa tê dại.

Ngay tại thời điểm tình nồng ý đậm thì ngoài cửa lại vang lên tràng dài tiếng gõ cửa không chút thích hợp. Là Từ Cám: "Kiểu Kiểu, hai người sửa soạn xong chưa? Cùng ra ăn chiều nhé?"

Tống Kiểu Kiểu chợt bừng tỉnh, cô vội gỡ tay cậu ra, hơi rướn cao giọng đáp: "Sắp xong rồi."

"Bọn tớ đợi hai người ngay đại sảnh nhé."

"Được."

Qua hồi lâu, Tống Kiểu Kiểu nghĩ chắc có lẽ cô ấy đã rời đi, lúc này mới thở phào một hơi. Cô thật sự điên mất rồi, rõ ràng bị cậu mê hoặc mà, suýt chút nữa đã...

Tống Kiểu Kiểu giơ tay đẩy người trước mặt ra: "Mau đứng dậy, bọn họ còn đợi mình ra ăn kia kìa."

Lục Kinh Tả khép chặt đôi mắt u ám lại, căm hận nói: "Thật muốn ném bọn họ về Thành phố S mà."

Tống Kiểu Kiểu cười mấy tiếng, thấy toàn thân cậu mềm nhũn bèn giơ tay đẩy cậu ra. Cô ngồi trở dậy, vòng tay ra sau lưng cài chặt móc, kéo chiếc áo mỏng xuống rồi kéo dây khóa chiếc áo lông lên: "Anh cũng sửa soạn nhanh chút đi."

Lục Kinh Tả bướng bỉnh nằm bất động, Tống Kiểu Kiểu thấy vậy bèn thò tay ra véo cậu: "Mau lên, em đói bụng rồi."

"Đói bụng sao?"

"Uhm."

Lục Kinh Tả lúc này mới trở dậy: "Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn thôi."

"Mặc thêm chiếc áo len nữa, ngoài trời rét lắm." Nói rồi cậu lấy từ vali ra một chiếc áo len cổ cao.

Tống Kiểu Kiểu vốn không muốn mặc, nhưng khi nhìn vào chiếc áo cổ cao này cô bỗng nhớ đến cảm giác nhoi nhói mà ban nãy bị cậu mút. Không cần soi cô cũng biết chắc chắn trên cổ mình đã hằn lại dấu rồi, nên cô chỉ có thể cởi áo khoác lông ra rồi mặc chiếc áo len này vào. Hẳn nhiên khi mặc áo len vào cô nhất quyết không màng đến ánh mắt cháy bỏng nọ.

Mặc xong quần áo, cô chải chuốt lại mái tóc dài có phần đểnh đoảng của mình rồi mới kéo Lục Kinh Tả ra tụ họp với đám bọn họ.

Khi cả hai đến đại sảnh thì bốn người còn lại cũng đã có mặt, trông thấy hai người cả đám liền ra chào đón.

"Đến rồi à? Buổi chiều nên ăn món gì đây?"

"Vừa nãy tớ có xem qua cẩm nang những món ăn ngon, bọn mình ăn thử món lẩu ở đây nhé, thế nào?"

"Được thôi, trời lạnh như này mà ăn một chầu lẩu nóng hổi thì hơi đã đấy."

Thế là một chầu lẩu vào buổi chiều đều nhận được tấm vé thông qua.

Dựa theo cẩm nang những món ăn ngon tại Vân Thành, bọn họ đã tìm thấy một nhà hàng lẩu nức tiếng có mạng lưới chi nhánh rộng khắp. Bước vào nhà hàng liền bị hương thơm phả vào mặt làm thèm chảy cả nước bọt, Từ Cám hít hít mũi: "Thơm quá đi mất."

Tống Kiểu Kiểu liếm môi, công nhận thơm thật.

Buổi trưa khách rất đông, bọn họ phải đợi một khoảng thời gian mới xếp được chỗ.

Chầu lẩu này mọi người ăn phải gọi là thỏa thuê. Thậm chí người lúc nào mở miệng ra cũng bắt bẻ như Triệu Thanh Nghiên còn nói rằng ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa vẫn muốn cùng nhau ăn lại. Đương nhiên tâm tư của mọi người cũng đều nghĩ như vậy, món lẩu ngon thế này thật sự có ăn thêm mấy ngày nữa cũng không ngán.

Ăn xong chầu lẩu đã gần tám giờ tối. Vì hôm nay là ngày đầu tiên, cộng thêm việc ngồi máy bay trong quãng thời gian dài nên cũng không có chuẩn bị gì. Sau bữa ăn chiều mọi người liền mệnh ai người nấy về khách sạn.

Lục Kinh Tả dọn quần áo trong vali ra treo vào tủ đồ trong khách sạn, cậu liếc nhìn Tống Kiểu Kiểu đang nằm trên sofa chơi di động, lấy đồ ngủ của cô ra rồi nói: "Kiểu Kiểu, đi tắm đi."

Tống Kiểu Kiểu quăng di động xuống rồi đáp lời, sau khi nhìn vào bộ đồ ngủ cầm trên tay thì toàn thân như bị sét đánh: "Anh... anh, anh bảo em mặc kiểu đồ ngủ này á?"

Mỏng như vậy? Hở như này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện