Phó Úy Tư ngược lại cũng không phải cố ý khoe khoang gì, bởi hắn biết trong mắt Tưởng Thỏa cũng khinh thường.

Chỉ là nói trở lại, hắn nếu thật sự muốn khoe khoang, cũng có vốn liếng để là khoe khoang.

Phó gia ở thành phố Nam Châu là gia tộc hiển hách, có quan chức cấp cao, có doanh nghiệp tư nhân, cũng có giống như Phó Úy Tư hắc bạch hai đạo ăn sạch.

Bố của Phó Úy Tư tên là Phó Chính Nam, trước đây* cũng là nhân vật nổi tiếng ở thế giới ngầm, người đời gọi một tiếng Phó gia. Tới thế hệ này của Phó Úy Tư, hoàn toàn tẩy trắng. Phó Úy Tư ở đời này đứng hàng lão tứ, cho nên rất nhiều người đều gọi hắn một tiếng Tiểu Tứ gia.

*CV là thế kỉ trước??? Ủa bộ bố Phó là quái vật trăm tuổi hả? Hiện giờ Phó Chính Nam ở viện dưỡng lão, tên của Phó Úy Tư chính là biểu tượng cho thân phận địa vị ở thành phố Nam Châu, từ khi hắn tiến quân vào truyền thống giải trí, tên của hắn càng giống như một tờ giấy thông hành.

Điểm này, Tưởng Thỏa trước đây không mất trí nhớ đương nhiên biết rõ.

Đêm khuya đầu xuân mang theo lạnh lẽo nồng đậm.

Phó Úy Tư giơ tay nhìn đồng hồ, sắc trời cũng quả thực không còn sớm.

"Đi lên nghỉ ngơi đi." Hắn nhàn nhạt nói.

Tưởng Thỏa "Ồ" một tiếng, theo bản năng muốn mở miệng nói một tiếng tạm biệt, nhưng câu nói kia cuối cùng vẫn nuốt vào miệng.

Cô xoay người chuẩn bị lên nhà, lại không ngờ chân bị vướng bồn hoa bậc thang, cả người thiếu chút nữa ngã sấp mặt. May mắn Phó Úy Tư tay mắt lanh lẹ, bàn tay giữ chặt cánh tay cô, nhíu mày nói nhỏ: "Tại sao lại hấp tấp bộp chộp như vậy? Đi cũng không nhìn dưới chân."

Tưởng Thỏa đuối lý, có cảm giác chột dạ bị người lớn giáo huấn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi không cố ý."

Phó Úy Tư đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu, nhịn không được tưởng kéo cô ôm vào ngực mình.

Tưởng Thỏa nơi nào chịu, vùng vẫy tránh thoát hắn, chũng như trốn qua cửa chính ấn nút thang máy.

Mãi cho đến dưới hai người dưới nhà tách ra, Vương Bồi Phàm trên nhà cũng thở dài thật sâu.

Mấy giờ trước bạo lực internet đẩy Tưởng Thỏa về phía đỉnh điểm dư luận, bất quá trước mắt bình luận trên mạng về Tưởng Thỏa cơ bản đều đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, khó được nhất là có vài dân mạng thậm chí bởi chuyển thành fan. Nhưng khi xử lý sự tình này, Vương Bồi Phàm vẫn cảm thấy chính mình làm không tốt.

Dường như Tưởng Thỏa vừa nới mở cửa ra, Vương Bồi Phàm liền chú ý tới đôi môi sưng đỏ của cô.

"Sao lại thế này?" Vương Bồi Phàm bước nhanh đến bên người Tưởng Thỏa chỉ vào môi cô, vẻ mặt khẩn trương.

Tuy rằng chỉ là rách một miếng da, nhưng nháy mắt làm Vương Bồi Phàm nhớ đến Tưởng Thỏa năm ấy thương tích đầy mình.

Tưởng Thỏa xem thường: "Bị chó cắn."

Vương Bồi Phàm tâm tình tối tăm sau khi nghe được những lời này của Tưởng Thỏa nhịn không được cười khúc khích.

Tưởng Thỏa như vậy ngược lại thật ra làm Vương Bồi Phàm vô cùng yên tâm, bởi Vương Bồi Phàm biết, Tưởng Thỏa 17 tuổi tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình thua thiệt một chút.

Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bất kể là Tưởng Thỏa hay Vương Bồi Phàm, đều mệt lả cả người.

Vương Bồi Phàm dường như ngã lên giường liền ngủ, nhưng Tưởng Thỏa luôn luôn không tim không phổi, lúc này lại ngủ không được.

Đêm khuya tĩnh lặng, thời điểm khi chỉ có một mình, sự ra đi của người thân giống như phóng đại vô hạn trong lòng cô.

Cô luôn cảm thấy chuyện này rất không chân thật, thậm chí rất nhiều thời điểm cô căn bản không nghĩ rằng Tưởng lão đầu đã rời khỏi thế giới này.

Nhưng bất tri bất giác, nước mắt lại thấm ướt gối đầu.

Trong đầu Tưởng Thỏa không có mười năm ký ức, có chỉ là 17 tuổi trước kia đối chọi gay gắt với Tưởng lão đầu. Nhưng nghĩ kĩ lại, Tưởng lão đầu đối cô cũng rất tốt. Bất kể bận rộn ra sao, Tưởng lão đầu luôn nhớ kỹ sinh nhật của cô, luôn xuất hiện khi cô cần nhất. Đương nhiên không có mẹ kế cùng người con gái của mẹ kế kia xâm lấn, mọi thứ còn có thể tốt hơn.

Tưởng Thỏa mất đi ký ức giống như sống lại một đời, không có những hồi ức thống khổ của những năm kia, cũng không có nhiều ưu sầu như vậy. Chỉ là nghĩ đến bố mình đột nhiên biến mất, không còn có thể đấu khẩu với ông ấy, trong lòng cô liền dâng lên chua xót. Có lẽ đây là điều mỗi người mất đi người thân đều phải đối mặt.

= = =

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Tưởng Thỏa đã bị cốc cốc gõ mở.

Vương Bồi Phàm thiếu chút nữa khua chiêng gõ tróng trên giường Tưởng Thỏa: "10 giờ rồi cậu còn chưa chịu dậy, Tiểu Thiếp sắp tới rồi đấy."

Tưởng Thỏa giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, mắt còn chưa mở, tóc tai hỗn loạn, theo bản năng nói: "Tớ dậy ngay đây, đánh răng rữa mặt mười phút, rất nhanh sẽ đến phòng tập nhảy."

Vương Bồi Phàm ngẩn ra, cười vỗ vỗ mặt Tưởng Thỏa: "Giáo viên sẽ phạt cậu nhảy một giờ."

Tưởng Thỏa nháy mắt bừng tỉnh!

Sau khi thấy rõ ràng Vương Bồi Phàm trước mắt, Tưởng Thỏa lại lần nữa quay trở về giường.

Trời mới biết tối qua cô mất ngủ đến mấy giờ.

Thật tốt quá! Một ngày tươi đẹp không phải đi học!

Tưởng Thiếp nửa giờ sau đến, thời điểm cậu tới Tưởng Thỏa còn đang nằm trên giường ngáy o o.

Vương Bồi Phàm chuẩn bị đi gọi Tưởng Thỏa, lại bị Tưởng Thiếp ngăn lại: "Làm chị ấy ngủ đi, chị nhìn chị ấy hiếm khi ngủ được ngon như vậy."

Tưởng Thiếp tốt bụng không đành lòng quấy rầy Tưởng Thỏa ngủ, liền đi mua đồ ăn về làm cơm, chờ đến khi Tưởng Thỏa tỉnh dậy vừa vặn có thể ăn cơm nóng.

Tưởng Thỏa cũng quả thật tỉnh bởi mùi đồ ăn.

Thời gian mười năm, Tưởng Thiếp từ một cậu nhóc trổ mã thành một người đàn ông, thứ không thay đổi là, vẫn như cũ nấu ăn rất ngon.

Tưởng Thiếp là lớn lên là loại nam sinh trắng nõn, cao 1 mét 83, mắt to, mũi đẹp, nói theo cách bình thường, rất giống như bước ra từ manga. Mặc dù Tưởng Thỏa đã xem qua ảnh Tưởng Thiếp hiện tại, nhưng người sống sờ sờ trước mặt mình, vẫn cảm thấy...... Đẹp trai quá đi!

Nhưng Tưởng Thỏa vẫn có thể thấy trên người Tưởng Thiếp bóng dáng khi mười ba tuổi, sự tôn trọng và yêu quý đối với người chị gái như cô.

"Hương vị thế nào?" Tưởng Thiếp vẻ mặt ôn nhu nhìn Tưởng Thỏa hỏi.

Tưởng Thỏa nhét đầy vào miệng, liên tục gật đầu: "Ăn rất ngon!"

Tưởng Thiếp cười nhạt một tiếng gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Theo đạo lý mà nói Tưởng Thỏa lớn hơn so với Tưởng Thiếp bốn tuổi, nhưng hiện tại tuổi tâm lý của cô là 17 tuổi, như vậy tính ra Tưởng Thiếp ngược lại lớn hơn so với Tưởng Thỏa 7 tuổi.

Khả năng Tưởng Thiếp vẫn là một cậu học sinh, cho Tưởng Thỏa cảm giác chênh lệch cũng không lớn như với Phó Úy Tư, cô cũng không cảm thấy Tưởng Thiếp già, vẫn cảm thấy cậu bất quá là cậu nhóc lẽo đẽo theo sau mông mình.

Tưởng Thỏa ăn gần no, mới có thời gian cùng Tưởng Thiếp nói chuyện: "Nghe nói cậu hiện tại thành tích không tồi ha, tương lai đáng mong chờ. Chị cậu tuy rằng hiện tại trong trí nhớ chỉ có 17 tuổi, nhưng chị như cũ vẫn là chị của cậu, hiểu chứ?"

Tưởng Thiếp nhẹ nhàng cười, gắp nhanh miếng thịt kho tàu đến bát của chị: "Ăn nhiều một chút."

Từ khi Tưởng Thỏa còn đang ngủ, Tưởng Thiếp liền nghe được từ Vương Bồi Phàm những thay đổi của chị gái.

Giống như Vương Bồi Phàm, Tưởng Thiếp đột nhiên cảm thấy chị gái mất trí nhớ cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Tưởng Thiếp thật ra cũng không biết Tưởng Thỏa mấy năm nay theo Phó Úy Tư, nhưng cậu rõ ràng có thể cảm giác được chị gái không vui vẻ. Mấy năm nay chị gái thành minh tinh, quay phim, trở thành ảnh hậu, nhưng chị của cậu lại không giống chị của cậu.

Nhưng Tưởng Thỏa trước mắt, ngược lại làm Tưởng Thiếp cảm thấy chân thật.

"Đừng ngắt lời." Tưởng Thỏa dùng đũa gõ nhẹ một chút vào mu bàn tay Tưởng Thiếp, "Chị nói cậu phải lắng tai nghe."

"Vâng." Tưởng Thiếp dứt khoát buông đũa không chớp mắt nhìn Tưởng Thỏa.

Tưởng Thỏa bị cậu nhìn chằm chằm đến chột dạ, nhưng vẫn cứ dựng thẳng eo một bộ biểu tình chị đây là chị lớn "Cậu vốn dĩ học giỏi hơn chị, cho nên chị rất mừng cho cậu cậu hiện tại nghiên cứu sinh, cố gắng nỗ lục, tiếp tục học tiến sĩ! Học tập chăm chủ là tốt, nhưng mà tính cách này của cậu, cũng đừng chỉ lo mỗi việc học."

Vốn từ ngữ nghèo nàn, Tưởng Thỏa không nói được sâu hơn.

Tưởng Thiếp trong lúc nhất thời nghe không hiểu: "Vậy còn phải làm gì?"

"Yêu đương đó!" Tưởng Thỏa nói mắt nhìn Vương Bồi Phàm bên cạnh đang yên lặng ăn cơm, "Cô gái tốt ngay bên người, cũng đừng bỏ lỡ."

Tưởng Thiếp bị nói như vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra một thân ảnh hoạt bát, cười lắc lắc đầu.

Tưởng Thỏa bắt được thần sắc của Tưởng Thiếp, lập tức truy hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Tưởng Thiếp ngược lại thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng thật sự thắng không nổi ánh mắt chất vấn của chị gái, chỉ có thể thẳng thắn: "Gần đây, có một cô gái theo đuổi em."

Vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cô ấy thật sự rất biết quấn người."

"Thật vậy sao?Có ảnh không? Chị đây sẽ giúp cậu." Tưởng Thỏa hai mắt tỏa ánh sáng, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao em trai cô giống cô xinh đẹp như hoa, là tuyệt sắc hiếm có trên thế gian. Làm sao một anh chàng đẹp trai lại không có ai theo đuổi, vậy thì thật sự không thể dung thứ.

Nhưng Vương Bồi Phàm một bên nghe được Tưởng Thiếp nói lại không hưng phấn như Tưởng Thỏa, thậm chí, tâm tình của cô nháy mắt rơi xuống đáy vực.

Tưởng Thỏa về sau cũng chú ý tới sắc mặt Vương Bồi Phàm, vội vàng dừng đề tài này lại.

Hai chị em khó khăn mới gặp được nhau, sau đó Vương Bồi Phàm cũng không hề quấy rầy, cô cầm chìa khóa xe ra cửa, nói mình ra ngoài tìm thú vui.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Tưởng Thỏa và Tưởng Thiếp, Tưởng Thỏa ngồi không yên, lôi kéo Tưởng Thiếp nói muốn ra ngoài đi dạo.

Lúc ra đến cửa, Tưởng Thỏa đặc biệt đeo khẩu trang và đội mũ, cũng để Tưởng Thiếp đeo khẩu trang và mũ: "Nói cho cậu biết, chị gái cậu hiện tại là đại minh tinh, đi trên đường cũng bị một đống paparazzi chụp ảnh."

Trên thực tế căn bản không có ai chụp, nhưng Tưởng Thiếp vẫn mười phần phối hợp mà đeo khẩu trang lên.

Hai người đi dạo, bất tri bất giác đi tới gần nhà cũ.

Hôm qua Tưởng Thỏa còn ở chỗ này tranh chấp cùng mẹ kế, thậm chí lên hot search. Nhưng Tưởng Thỏa đáp ứng cho đôi mẹ con này thời gian hai ngày, cô hiện tại sẽ không hùng hổ đi dọa người. Qua kỳ hạn hai ngày, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Cách đó không xa, Đằng Giai Giai mang một chiếc ghế ra ngồi trước cửa nhà phơi nắng, rất nhanh mẹ kế Trịnh Thục Phân bưng một mâm trái cây ra.

Đôi mẹ con này ngược lại rất thanh nhàn, buổi chiều phơi nắng rất thoải mái.

"Tiểu Thiếp." Tưởng Thỏa nhìn phía trước, hô nhỏ người bên cạnh.

Tưởng Thiếp vội vàng đáp: "Sao vậy chị?"

Cậu đột nhiên cảm thấy người chị không vui vẻ lại xuất hiện.

Tưởng Thỏa quay đầu, mắt nhìn Tưởng Thiếp, khóe miệng giật một chút, nói: "Chị hôm qua đi viếng mộ bộ, ông ấy thế mà đã ra đi được 5 năm."

Tim Tưởng Thiếp đột nhiên cũng nhói đau một trận.

Tưởng Thỏa lạnh nhạt nói: "Nhà của bố chị sẽ lấy lại, đôi mẹ con kia chị sẽ khiến bọn họ có bao xa cút bấy xa."

Tưởng Thiếp vừa định mở miệng, liền bị Tưởng Thỏa ngăn cản: "Tiểu Thiếp, cậu đừng ngăn cản chị, cậu biết tính chị nhất."

Tưởng Thiếp thở dài: "Miễn là chị không phải chịu tổn thương, một chút đều không sao."

"Yên tâm." Tưởng Thỏa nhếch miệng cười cười.

Hiếm khi được nhìn thấy Tưởng Thiếp, Tưởng Thỏa cũng không muốn nói thêm những thứ mất hứng này, cô rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, duỗi tay ôm lấy cánh tay Tưởng Thiếp: "Đi, chúng ta đi dạo tiếp."

"Vâng."

Tháng 3 thời tiết sáng sủa, đúng là thời điểm thích hợp để đạp lên cỏ xanh.

Tưởng Thỏa liền cùng Tưởng Thiếp lang thang không mục tiêu đi lung tung bốn phía, cũng không biết rốt cuộc đi được bao lâu.

Bọn họ nói rất nhiều, đại đa số đều là Tưởng Thỏa nói. Trước kia cũng là như vậy, Tưởng Thỏa nói luôn tương đối nhiều. Tưởng Thiếp thích làm một người lắng nghe, cậu thích nghe chị gái khoác lác.

Từ sáng đến tối, chị em hai người lại đi một quán ven đường ăn gì đó.

Tưởng Thỏa mười bảy tuổi luôn thích ăn những thứ này: đậu hủ thúi, cá mực nướng, càng chua cay càng tốt*.

(MyMeap: Chỗ này em bịa nè.)

Rốt cuộc vẫn có người nhận ra Tưởng Thỏa, nhân cơ hội chụp mấy tấm ảnh, còn lấy một tiêu đề khuếch đại: [ Ảnh hậu rõ như ban ngày ôm dưới cánh tay một tiểu thịt tươi, mặt đầy cảnh xuân! ]

Tưởng Thỏa không hề biết tình huống xảy ra, lại lên hot search.

Quần chúng ăn dưa không khỏi lật lại tin tức về "Kim chủ" cô trước kia, xem ra này hai người đã thật sự chia tay.

Sau khi ăn xong Tưởng Thiếp đem Tưởng Thỏa đưa dưới cổng nhà, sau đó cũng chuẩn bị về thành phố Phong Châu.

*Bản gốc là Nam Châu, nhg em trai đg học ở Phong Châu, em nghĩ chắc tg nhầm lẫn nên sửa lại.

Cậu hôm nay xin nghỉ phép, phòng nghiên cứu còn một đống việc, thấy trạng thái của chị gái rất tốt, cậu cũng yên tâm. Chờ làm xong đống việc trong tay, cậu tính lại qua đây tiếp chị gái kiểm tra toàn thân.

Lúc lên nhà Tưởng Thỏa gọi điện thoại cho Vương Bồi Phàm, tên kia có vẻ đang ở quán bar, ồn ào đinh tai nhức óc. Tưởng Thỏa căn bản không nghe rõ Vương Bồi Phàm đang nói gì, vì thế vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho cô ấy.

Lên trên tầng, Tưởng Thỏa một bên cúi đầu xem di động, vừa muốn mở cửa nhà liền bị một người một phen kéo đến đối diện trong phòng.

Người nọ lực tay lớn, cũng không cho cô bất luận thời gì suy nghĩ gì. Tưởng Thỏa đang muốn hét lên, liền bị hắn bịt kín miệng áp lên tường.

Trong bóng tối, ác ma kia nhẹ nhàng cắn tai Tưởng Thỏa, ở bên tai cô chậm rãi nói: "Hừ, nhanh như vậy đã tìm được người mới thay thế?"

Nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc, ngược lại làm Tưởng Thỏa bình tĩnh lại.

Nhưng cô mới vừa mới thả lỏng, bàn tay kia liền trùm lên mông cô. Tưởng Thỏa chỗ nào chịu được, không nói hai lời liền nhấc chân hướng về phía người đá lên: "Người thay thế cái con khỉ, đó là em trai tôi! Còn anh, tôi cùng anh rất thân thiết sao? Mời anh ra khỏi nhà tôi!"

Bị đuổi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Úy Tư xuất hiên một vết nứt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện