Từ sau bữa ăn khuya ở đoàn chương trình thực tế lần trước Vương Bồi Phàm say rượu để lộ với Tôn Châu việc Tưởng Thỏa mất trí nhớ, mấy ngày nay trong lòng Tôn Châu vẫn luôn nghẹn muốn chết.
Vì thế Tôn Châu bí mật tra xét, càng hoang đường là hắn tra được Tưởng Thỏa thật sự mất trí nhớ.
Vương Bồi Phàm sau khi say không nói dối, nhưng Tôn Châu phát thề cũng là thật.
Thề không thề vẫn còn là tiếp theo (*mặt không hiểu*, gốc: 发誓不发誓的倒还是其次, ai giúp em với!), vốn dĩ hắn tuyệt đối không phải người mê tín. Chỉ là thân là người đứng xem, Tôn Châu cũng không xem trọng tình cảm giữa Phó Úy Tư và Tưởng Thỏa.
Mười năm trước thời điểm Tưởng Thỏa thi tài năng được khai quật, trực tiếp ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất*, cũng chính là công ty của Phó Úy Tư.
*Ối giời ơi các mẹ ơi, các chương trước em bị nhầm không ghi tên công ty, công ty này tên là Tinh Nhất đấy ạ, em xin nỗi nhiều nhiều 🙇.
Tuy rằng nói lúc ấy Tưởng Thỏa ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất, nhưng cùng Phó Úy Tư loại Thái Tử gia này không có bất kì quen biết gì. Nhưng tình cờ, một lần công ty tụ hội, đám người Phó Úy Tư và Tôn Châu vừa vặn ở ngay phòng chơi bên cạnh.
Phó Úy Tư hôm đó thua lỗ sạch vốn, ngược lại nhận lấy một đại mạo hiểm. Quỷ mới biết ngày ấy Tiểu Tứ gia nghẹn khuất bao nhiêu, nhưng nghẹn khuất hơn vẫn còn ở phía sau.
Đánh cược đại mạo hiểm hôm ấy là Phó Úy Tư chủ động ra cửa hộp(*) tìm người yêu cầu một nụ hôn, cho đến khi đối phương đồng ý mới thôi. Về phần sau khi đồng ý Phó Úy Tư nên xử lý như thế nào, đó là chuyện của hắn.
*Thông thường, các không gian kín được trang trí nội thất đặc biệt sang trọng được gọi là hộp, chẳng hạn như phòng ăn, KTV, v.v...
Lúc đó Phó Úy Tư cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc 19 tuổi, hai chữ "thu liễm" và "chịu thua" hắn căn bản không biết là gì. Có chơi có chịu, hắn uống chén rượu rồi làm theo. Dường như là vừa ra khỏi cửa, Phó Úy Tư liền đâm vào Tưởng Thỏa.
Anh em ầm ĩ kêu gọi Phó Úy Tư hôn người ta, loại hôn vào chỗ chết kia.
Trong lòng Phó Úy Tư mặc dù không vui, nhưng nhìn thấy bộ dáng của người trước mắt, liền cúi đầu xuống.
Hắn cho rằng mình có thể hôn đối phương là vinh hạnh của đói phương, ai ngờ môi mới vừa chạm vào mềm mại kia, đã bị tặng cho một bạt tai.
Tưởng Thỏa mười bảy tuổi nào biết cái gì gọi là sợ hãi, mở to miệng mắng Phó Úy Tư: “Biến thái! Thần kinh! Anh tìm chết hả!”
Mắng còn chưa tính, tay đấm chân đá cũng không thiếu.
Phó Úy Tư chịu đòn này không đánh trả, dù sao hắn trước nay chưa bao giờ ra tay với phụ nữ.
Nhưng đám anh em một bên từng người nhìn liền ngây người, bao gồm cả Tôn Châu. Từ nhỏ đến lớn, Phó Tiểu Tứ gia có khi nào bị người ta “khi dễ” như vậy, bị “khi dễ” cũng không sao, thế mà không rút súng ra bắn vỡ đầu đối phương.
Cũng là lần đánh cuộc đó, khiến hai người từ đầu không hề quen biết, trở thành có quen biết.
Tôn Châu vốn tưởng rằng loại con gái giống như Tưởng Thỏa, đáp ứng với Phó Úy Tư là chuyện ván đã đóng thuyền, không ngờ lại khiến cho Phó Úy Tư ăn bơ.
Về sau cũng không biết có phải bởi vì quả bơ này hay không, Phó Úy Tư nguyên bản không quen biết Tưởng Thỏa, thế nhưng thật sự để bụng về cô nàng.
Mười bảy tuổi ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất Tưởng Thỏa vẫn là học sinh, sau khi trải qua chuyện đêm đó, không đợi Phó Úy Tư mở miệng, cô đã bị công ty tuyết tàng (*). Cô ký hợp đồng mười năm với công ty giải trí Tinh Nhất hiệp cùng lắm mới được mấy ngày, giống như tự tay đẩy mình đến nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời.
(*) Nghĩa đen: che phủ một thứ gì đó bằng tuyết, đơn giản nghĩa là che đậy hoặc che giấu một cái gì đó. Thuật ngữ này thường được sử dụng trong showbiz. Khi một công ty đã tuyết tàng một ca sĩ, diễn viên, công ty sẽ ngừng casting phim, phát hành album hoặc sắp xếp các sự kiện thương mại cho họ. Trong khi hợp đồng của họ chưa hết hạn, ca sĩ hoặc diễn viên đó không thể nhận công việc từ một công ty khác.
Việc này cũng đã qua, Tôn Châu cho rằng loại nhân vật bia đỡ đạn như Tưởng Thỏa này khẳng định sớm đã biến mất, ai ngờ 5 năm sau Phó Úy Tư vậy mà đi đến với Tưởng Thỏa.
Một vài mối quan hệ tốt, ví dụ như Tôn Châu, đều biết lí do Tưởng Thỏa và Phó Úy Tư ở bên nhau.
Có vài năm trong nhà Tưởng Thỏa xảy ra chuyện, cô đi khắp nơi góp tiền, còn tìm tới cho vay nặng lãi. Đám người cho vay nặng lãi kia có thể ăn thịt người, lãi mẹ đẻ lãi con, làm sao Tưởng Thỏa có thể trả lại.
Tôn Châu vốn tưởng rằng Tưởng Thỏa chủ động đến tìm ít nhiều có thể bị nhà tư bản Phó Úy Tư này nhục nhã một chút, ai biết rằng nhà tư bản độc ác này không những không nhục nhã người ta, còn không nói hai lời trực tiếp ngay trước mặt hắn ôm người lên nhà.
Mấy năm nay Tưởng Thỏa và Phó Úy Tư ở bên nhau tình huống như thế nào Tôn Châu đại khái cũng hiểu rõ.
Tóm lại, theo quan điểm của Tôn Châu, Tưởng Thỏa giống như yểm bùa Phó Úy Tư (hơi chế nè), có thể trị người thành dễ bảo.
Nói tóm lại, chỉ cần đụng tới chuyện của Tưởng Thỏa, Phó Úy Tư liền trở nên rất…… biến thái.
Gần đây Tôn Châu ăn không ngon ngủ không yên, ngẫu nhiên thời điểm hắn phong hoa tuyết nguyệt(*) đột nhiên sẽ nghĩ chuyện Tưởng Thỏa mất trí nhớ này.
(*) Ban đầu đề cập đến phong cảnh thiên nhiên thường được mô tả trong thơ cũ. Cũng đề cập đến xxx ( ͡° ͜ʖ ͡°).
Nghĩ đến chuyện này hắn không sao hứng thú được với những chuyện khác.
Haiz, hắn thật sự rất phiền à nghen.
Thấy Phó Úy Tư không nói gì, Tôn Châu nhìn hắn nhướng mày: “Hỏi cậu đó, nguyện ý không?”
Phó Úy Tư xụ mặt: “Tôi vì sao phải vì anh em đoạn tử tuyệt tôn? Anh em của tôi cũng tuyệt đối không có khả năng khiến tôi vì hắn đoạn tử tuyệt tôn. Cậu nói đúng không?”
Dứt lời cúi đầu một lần nữa cầm từ ống đựng bút lên một chiếc bút kí tên.
Tôn Châu bị Phó Úy Tư làm hơi choáng: “Không phải.”
Phó Úy Tư người này sao mà khôn khéo vậy, không đợi Tôn Châu ra khỏi chỗ vòng vo, đã hỏi ngược lại hắn: “Đổi thành là cậu, cậu nguyện ý vì anh em đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Tôn Châu chột dạ: “Lão Phó, cậu biết nhà tôi mấy đời đơn truyền (sinh một)……”
“Được, tôi đã biết.” Còn không đợi Tôn Châu nói hết lời, Phó Úy Tư đã cắt lời, “Cho nên cậu không coi tôi là anh em phải không?”
Tôn Châu: "Không phải! Hai ta quan hệ mặc tã, tôi sao có thể không coi cậu là anh em.”
“Vậy nên cậu có chuyện gì nói thẳng đi.” Phó Úy Tư hùng hổ doạ người.
“Là bạn học Tiểu Tưởng nhà cậu đó, sau lần đó tai nạn xe cộ kia……” Tôn Châu nói được một nửa tự bấm nút tạm dừng cho chính mình.
Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng! Phó Úy Tư nghe được bốn chữ "tai nạn xe cộ" này, biểu tình chuyển thành nghiêm túc: “Làm sao?”
Tôn Châu đứng lên, khoát tay: “Không không không, tôi không thể nhiều lời! Tôi đã nhắc nhở đủ rồi!”
Nói xong, Tôn Châu lòng bàn chân bôi dầu liền rời đi.
Khi xuống thang máy, Tôn Châu vỗ nhẹ vào trái tim nhỏ bé của mình: “Suýt nữa thì đoạn tử tuyệt tôn trời má!"
Có một số việc dù thà tin rằng là có còn hơn là không!
Lỡ như hắn thật sự bởi vì nói chuyện này mà đoạn tử tuyệt tôn, rồi hắn lấy mặt mũi gì mà đi gặp tổ tiên Tôn gia!
Tôn Châu đi rồi, trong văn phòng dường như lâm vào một loại trống rỗng.
Phó Úy Tư không ngốc, Tôn Châu đột nhiên đầy miệng nhắc tới như vậy, hắn đương nhiên đặt trong lòng.
Kết hợp với những lời kia của Tôn Châu, Phó Úy Tư ngồi tại chỗ ngừng lại một chút, cầm lấy di động gọi cho Triệu Minh: “Tra một chút về trường hợp của Tưởng Thỏa hôm tai nạn xe cộ đó, có phải đã lọt qua điều gì.”
= = =
Tưởng Thỏa đi ra từ bệnh viện liên tiếp hắt xì vài cái, một bên Vương Bồi Phàm khẩn trương mà vội vàng kéo vạt áo cô lại “Đừng cảm lạnh.”
Tưởng Thỏa không để bụng: “Khẳng định là có người đang nghĩ đến tớ.”
Vương Bồi Phàm bất đắc dĩ liếc trắng: “Đúng ha, lúc này mẹ kế cậu không biết đã mắng tổ tông ba đời nhà cậu bao nhiêu hồi.”
Tưởng Thỏa xua xua tay: “Đi, về nhà về nhà, gọi đồ ăn ngoài chúc mừng!”
Nghĩ đến đồ ăn ngoài Tưởng Thỏa liền thèm nhỏ dãi.
Đầu năm nay thức ăn ngoài phát triển, có thể so với mười năm trước tốt hơn nhiều, muốn ăn gì trực tiếp lên mạng đặt là được. Tuy rằng nói có thể đi nhà hàng ăn đương nhiên là tốt nhất, nhưng so với ở nhà hàng cho người vây xem, Tưởng Thỏa vẫn là thích ăn ở nhà không kiêng nể gì.
Hai người vừa tới nhà không lâu, nhân viên giao đồ ăn cũng vừa vặn gọi điện thoại tới cho biết sẽ lập tức đưa lên nhà.
Tưởng Thỏa hưng phấn, chủ động muốn đi lấy đồ ăn.
Vương Bồi Phàm không khỏi nhắc nhở Tưởng Thỏa một câu: “Cậu vẫn phải chú ý ẩm thực một chút, béo lên rồi lại giảm béo rất phiền toái.”
Tưởng Thỏa mới không quan tâm được nhiều như vậy: “Không có ăn cuộc đời còn gì niềm vui!”
Vương Bồi Phàm muốn ngăn cô, nhưng ngẫm lại lại từ bỏ.
Hôm nay cao hứng, cần phải chúc mừng.
“Vậy tớ đi thay bộ quần áo, đồ ăn tới cậu ăn trước đi.” Vương Bồi Phàm nói rồi đi về phòng ngủ.
Tưởng Thỏa đích thực là cô gái mười bảy tuổi, không tim không phổi chỉ nghĩ đến ăn.
Cô vô cùng cao hứng đi mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra lại gặp được Phó Úy Tư đối diện.
Trên người hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, trên tay xách theo áo khoác tây trang, hiển nhiên cũng là vừa trở về, đang ấn mật mã khóa.
Tưởng Thỏa muốn trực tiếp đóng cửa làm lơ, nhưng lại cảm thấy hành động này quá cố tình, huống hồ anh zai giao cơm cũng sắp tới.
Phó Úy Tư nghe thấy động tĩnh đối diện bên này cũng xoay người lại, trực tiếp đối mắt với Tưởng Thỏa.
Hắn rất nhanh chú ý tới vết cào dưới hàm cô.
Cùng lúc đó, Tưởng Thỏa cũng chú ý tới vết cào trên xương lông mày của Phó Úy Tư.
So với vết thương ở hàm dưới của cô, chỗ xương lông mày của hắn thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Ba đường máu đã đông lại, nhưng thoạt nhìn vẫn là mười phần khiến người ta sợ hãi.
Đại khái là nhìn đến chỗ hắn bị thương Tưởng Thỏa có chút chột dạ, cô liền chủ động chào hỏi: “Tan tầm ha.”
Phó Úy Tư “Ừ” một tiếng: “Em đang làm gì?”
Tưởng Thỏa dứt khoát trả lời: “Chờ đồ ăn.”
Phó Úy Tư nhíu mày: “Loại đồ ăn ngoài này không sạch sẽ không vệ sinh, em ăn ít một chút.”
Hắn xưa nay chưa bao giờ để cô ăn mấy thứ này.
Thấy hắn lại là bộ dáng gia trưởng, Tưởng Thỏa theo bản năng có chút tâm lí nghịch phản, ngữ khí không khỏi cũng có chút không kiên nhẫn: “Ừ, tôi biết rồi.”
Phó Úy Tư làm sao không nhìn ra thái độ của cô, thở dài: “Về sau muốn ăn gì nói với tôi, tôi rảnh liền làm cho em, không rảnh bảo dì Chu làm cho em, được không?”
Tưởng Thỏa vốn dĩ cho rằng hắn còn muốn tiếp tục giáo huấn mình, không nghĩ rằng hắn lại nói những lời này, trong lúc nhất thời làm cô không biết nên nói gì.
“Chúng ta không thân cũng chẳng quen, không cần phiền toái anh như vậy.” Tưởng Thỏa nói xong lễ phép nói tiếng cảm ơn với hắn.
Phó Úy Tư còn muốn nói chút gì, Tưởng Thỏa liền nhìn thấy cửa thang máy mở ra.
Là anh zai giao đồ ăn tới.
Cô vội vàng vẫy tay gọi đối phương, vô cùng cao hứng: “Ở đây, ở đây!”
Anh zai giao đồ ăn chậm rãi chạy tới, thấy là Tưởng Thỏa, ngoài ý muốn lại kích động: “Cô có thể ký tên cho toi không? Tôi rất thích phim cô đóng. Đương nhiên nếu không tiện cũng không sao, làm phiền cô.”
“Tiện chứ tiện chứ.” Tưởng Thỏa nhận bút anh zai giao đồ ăn đưa cho, nghiêm tức từng nét bút viết xuống đại danh của mình.
Tính lên, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ coi kí tên cho người, có chút ít hưng phấn nói.
Anh zai giao đồ ăn sau khi nhận được chữ khí trong lòng cao hứng, không nhịn được lại lắm miệng hỏi câu: “Có thể mạo muội hỏi một chút, tay của cô làm sao vậy?”
Tưởng Thỏa vung bao băng gạc tay một chút, cười nói: “Thời điểm công tác ở đoàn phim không cẩn thận bị bỏng, qua mấy ngày liền không sao.”
Anh zai giao đồ ăn cảm thấy mỹ mãn, toát miệng lộ ra hàm răng trắng: “Vậy là tốt rồi, chúc cô dùng bữa vui vẻ nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
Anh zai giao đồ ăn xoay người rời đi, Tưởng Thỏa lại gặp được Phó Úy Tư.
Tại thời điểm Tưởng Thỏa cùng anh zai giao đồ ăn nói chuyện, Phó Úy Tư vẫn luôn đứng yên ở chỗ đó. Tưởng Thỏa không biết hắn nghĩ cái gì, nhưng hai tròng mắt của hắn vẫn luôn ở trên người cô, muốn nói lại thôi.
Lúc này Tưởng Thỏa cũng không còn biết nói gì cùng Phó Úy Tư, mang đồ ăn quay đầu trực tiếp vào nhà. Cửa vừ đóng, ngăn cản hình bóng của người kia bên ngoài. Nhưng cô lại không nhịn được đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo ra ngoài.
Phó Úy Tư xoay người đi mở cửa.
Vương Bồi Phàm đổi xong quần áo đi ra, hỏi: “Sao lâu vậy?”
Tưởng Thỏa có tật giật mình mà đem theo đồ ăn ngoài chạy về phòng khách, nói: “Cùng anh zai giao cơm hộp hàn huyên vài câu, hắn còn muốn tớ ký tên nữa nha.”
Chỉ đáng tiếc là cô dùng tay phải ký, chẳng đẹp chút nào.
Vương Bồi Phàm nghĩ nghĩ: “Về sau cậu không thể đi lấy đồ ăn nữa, không an toàn và cũng không tốt của hình tượng của cậu.”
Việc này cũng là cô thiếu suy xét, tại sao có thể để Tưởng Thỏa đi lấy đồ ăn. Tuy rằng anh zai giao đồ ăn đại đa số đều là người tốt, nhưng khó đảm lời lời đàm tiếu.
Tưởng Thỏa ngoan ngoãn gật đầu, tâm tư căn bản không nghe lời Vương Bồi Phàm nói. Cô một bên mở đồ ăn ra, một bên ngửi mùi thơm.
Điểm chính là đồ ăn bốc lên, mùi thơm nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Bên ngoài.
Phó Úy Tư vừa mới tiến vào cửa nhà mình, chuông điện thoại vang lên.
Hắn liếc mắt nhìn tên người gọi, sau đó đặt lên tai.
Triệu Minh đầu kia ngữ khí có chút bất đồng, nói: “Tra được.”
Phó Úy Tư lạnh lùng mở miệng: “Nói.”
Triệu Minh hít một hơi: “sau lần tai nạn xe cộ đó, Tưởng tiểu thư cô ấy, mất trí nhớ, không có mười năm ký ức. Nói cách khác, hiện tại ký ức của cô ấy chỉ dừng lại ở thời điểm 17 tuổi.”
Áo khoác cầm trên tay Phó Úy Tư “Bịch” một tiếng rơi xuống đất, lần đầu tiên không thể tin được những gì mình nghe thấy, thanh âm dường như cũng có chút run rẩy: “Cậu nói cái gì?”
Lần này Triệu Minh từng câu từng chữ chậm rãi nói rõ ràng: “Tưởng tiểu thư mất trí nhớ.”
_______________
MyMeap: Đang cảm thấy rất hối hận khi đào hố bộ này (•‿•), quá quá quá nhiều từ/cụm từ khó hiểu trong khi bản thân thù không có tí kinh nghiệm nào (●´⌓"●). Chương này tiêng mấy cái giải nghĩa trên tốn mất hơn tiếng:)))))
Mọi người thương thì vote và cmt cho em nhé (≧▽≦)
Vì thế Tôn Châu bí mật tra xét, càng hoang đường là hắn tra được Tưởng Thỏa thật sự mất trí nhớ.
Vương Bồi Phàm sau khi say không nói dối, nhưng Tôn Châu phát thề cũng là thật.
Thề không thề vẫn còn là tiếp theo (*mặt không hiểu*, gốc: 发誓不发誓的倒还是其次, ai giúp em với!), vốn dĩ hắn tuyệt đối không phải người mê tín. Chỉ là thân là người đứng xem, Tôn Châu cũng không xem trọng tình cảm giữa Phó Úy Tư và Tưởng Thỏa.
Mười năm trước thời điểm Tưởng Thỏa thi tài năng được khai quật, trực tiếp ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất*, cũng chính là công ty của Phó Úy Tư.
*Ối giời ơi các mẹ ơi, các chương trước em bị nhầm không ghi tên công ty, công ty này tên là Tinh Nhất đấy ạ, em xin nỗi nhiều nhiều 🙇.
Tuy rằng nói lúc ấy Tưởng Thỏa ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất, nhưng cùng Phó Úy Tư loại Thái Tử gia này không có bất kì quen biết gì. Nhưng tình cờ, một lần công ty tụ hội, đám người Phó Úy Tư và Tôn Châu vừa vặn ở ngay phòng chơi bên cạnh.
Phó Úy Tư hôm đó thua lỗ sạch vốn, ngược lại nhận lấy một đại mạo hiểm. Quỷ mới biết ngày ấy Tiểu Tứ gia nghẹn khuất bao nhiêu, nhưng nghẹn khuất hơn vẫn còn ở phía sau.
Đánh cược đại mạo hiểm hôm ấy là Phó Úy Tư chủ động ra cửa hộp(*) tìm người yêu cầu một nụ hôn, cho đến khi đối phương đồng ý mới thôi. Về phần sau khi đồng ý Phó Úy Tư nên xử lý như thế nào, đó là chuyện của hắn.
*Thông thường, các không gian kín được trang trí nội thất đặc biệt sang trọng được gọi là hộp, chẳng hạn như phòng ăn, KTV, v.v...
Lúc đó Phó Úy Tư cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc 19 tuổi, hai chữ "thu liễm" và "chịu thua" hắn căn bản không biết là gì. Có chơi có chịu, hắn uống chén rượu rồi làm theo. Dường như là vừa ra khỏi cửa, Phó Úy Tư liền đâm vào Tưởng Thỏa.
Anh em ầm ĩ kêu gọi Phó Úy Tư hôn người ta, loại hôn vào chỗ chết kia.
Trong lòng Phó Úy Tư mặc dù không vui, nhưng nhìn thấy bộ dáng của người trước mắt, liền cúi đầu xuống.
Hắn cho rằng mình có thể hôn đối phương là vinh hạnh của đói phương, ai ngờ môi mới vừa chạm vào mềm mại kia, đã bị tặng cho một bạt tai.
Tưởng Thỏa mười bảy tuổi nào biết cái gì gọi là sợ hãi, mở to miệng mắng Phó Úy Tư: “Biến thái! Thần kinh! Anh tìm chết hả!”
Mắng còn chưa tính, tay đấm chân đá cũng không thiếu.
Phó Úy Tư chịu đòn này không đánh trả, dù sao hắn trước nay chưa bao giờ ra tay với phụ nữ.
Nhưng đám anh em một bên từng người nhìn liền ngây người, bao gồm cả Tôn Châu. Từ nhỏ đến lớn, Phó Tiểu Tứ gia có khi nào bị người ta “khi dễ” như vậy, bị “khi dễ” cũng không sao, thế mà không rút súng ra bắn vỡ đầu đối phương.
Cũng là lần đánh cuộc đó, khiến hai người từ đầu không hề quen biết, trở thành có quen biết.
Tôn Châu vốn tưởng rằng loại con gái giống như Tưởng Thỏa, đáp ứng với Phó Úy Tư là chuyện ván đã đóng thuyền, không ngờ lại khiến cho Phó Úy Tư ăn bơ.
Về sau cũng không biết có phải bởi vì quả bơ này hay không, Phó Úy Tư nguyên bản không quen biết Tưởng Thỏa, thế nhưng thật sự để bụng về cô nàng.
Mười bảy tuổi ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất Tưởng Thỏa vẫn là học sinh, sau khi trải qua chuyện đêm đó, không đợi Phó Úy Tư mở miệng, cô đã bị công ty tuyết tàng (*). Cô ký hợp đồng mười năm với công ty giải trí Tinh Nhất hiệp cùng lắm mới được mấy ngày, giống như tự tay đẩy mình đến nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời.
(*) Nghĩa đen: che phủ một thứ gì đó bằng tuyết, đơn giản nghĩa là che đậy hoặc che giấu một cái gì đó. Thuật ngữ này thường được sử dụng trong showbiz. Khi một công ty đã tuyết tàng một ca sĩ, diễn viên, công ty sẽ ngừng casting phim, phát hành album hoặc sắp xếp các sự kiện thương mại cho họ. Trong khi hợp đồng của họ chưa hết hạn, ca sĩ hoặc diễn viên đó không thể nhận công việc từ một công ty khác.
Việc này cũng đã qua, Tôn Châu cho rằng loại nhân vật bia đỡ đạn như Tưởng Thỏa này khẳng định sớm đã biến mất, ai ngờ 5 năm sau Phó Úy Tư vậy mà đi đến với Tưởng Thỏa.
Một vài mối quan hệ tốt, ví dụ như Tôn Châu, đều biết lí do Tưởng Thỏa và Phó Úy Tư ở bên nhau.
Có vài năm trong nhà Tưởng Thỏa xảy ra chuyện, cô đi khắp nơi góp tiền, còn tìm tới cho vay nặng lãi. Đám người cho vay nặng lãi kia có thể ăn thịt người, lãi mẹ đẻ lãi con, làm sao Tưởng Thỏa có thể trả lại.
Tôn Châu vốn tưởng rằng Tưởng Thỏa chủ động đến tìm ít nhiều có thể bị nhà tư bản Phó Úy Tư này nhục nhã một chút, ai biết rằng nhà tư bản độc ác này không những không nhục nhã người ta, còn không nói hai lời trực tiếp ngay trước mặt hắn ôm người lên nhà.
Mấy năm nay Tưởng Thỏa và Phó Úy Tư ở bên nhau tình huống như thế nào Tôn Châu đại khái cũng hiểu rõ.
Tóm lại, theo quan điểm của Tôn Châu, Tưởng Thỏa giống như yểm bùa Phó Úy Tư (hơi chế nè), có thể trị người thành dễ bảo.
Nói tóm lại, chỉ cần đụng tới chuyện của Tưởng Thỏa, Phó Úy Tư liền trở nên rất…… biến thái.
Gần đây Tôn Châu ăn không ngon ngủ không yên, ngẫu nhiên thời điểm hắn phong hoa tuyết nguyệt(*) đột nhiên sẽ nghĩ chuyện Tưởng Thỏa mất trí nhớ này.
(*) Ban đầu đề cập đến phong cảnh thiên nhiên thường được mô tả trong thơ cũ. Cũng đề cập đến xxx ( ͡° ͜ʖ ͡°).
Nghĩ đến chuyện này hắn không sao hứng thú được với những chuyện khác.
Haiz, hắn thật sự rất phiền à nghen.
Thấy Phó Úy Tư không nói gì, Tôn Châu nhìn hắn nhướng mày: “Hỏi cậu đó, nguyện ý không?”
Phó Úy Tư xụ mặt: “Tôi vì sao phải vì anh em đoạn tử tuyệt tôn? Anh em của tôi cũng tuyệt đối không có khả năng khiến tôi vì hắn đoạn tử tuyệt tôn. Cậu nói đúng không?”
Dứt lời cúi đầu một lần nữa cầm từ ống đựng bút lên một chiếc bút kí tên.
Tôn Châu bị Phó Úy Tư làm hơi choáng: “Không phải.”
Phó Úy Tư người này sao mà khôn khéo vậy, không đợi Tôn Châu ra khỏi chỗ vòng vo, đã hỏi ngược lại hắn: “Đổi thành là cậu, cậu nguyện ý vì anh em đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Tôn Châu chột dạ: “Lão Phó, cậu biết nhà tôi mấy đời đơn truyền (sinh một)……”
“Được, tôi đã biết.” Còn không đợi Tôn Châu nói hết lời, Phó Úy Tư đã cắt lời, “Cho nên cậu không coi tôi là anh em phải không?”
Tôn Châu: "Không phải! Hai ta quan hệ mặc tã, tôi sao có thể không coi cậu là anh em.”
“Vậy nên cậu có chuyện gì nói thẳng đi.” Phó Úy Tư hùng hổ doạ người.
“Là bạn học Tiểu Tưởng nhà cậu đó, sau lần đó tai nạn xe cộ kia……” Tôn Châu nói được một nửa tự bấm nút tạm dừng cho chính mình.
Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng! Phó Úy Tư nghe được bốn chữ "tai nạn xe cộ" này, biểu tình chuyển thành nghiêm túc: “Làm sao?”
Tôn Châu đứng lên, khoát tay: “Không không không, tôi không thể nhiều lời! Tôi đã nhắc nhở đủ rồi!”
Nói xong, Tôn Châu lòng bàn chân bôi dầu liền rời đi.
Khi xuống thang máy, Tôn Châu vỗ nhẹ vào trái tim nhỏ bé của mình: “Suýt nữa thì đoạn tử tuyệt tôn trời má!"
Có một số việc dù thà tin rằng là có còn hơn là không!
Lỡ như hắn thật sự bởi vì nói chuyện này mà đoạn tử tuyệt tôn, rồi hắn lấy mặt mũi gì mà đi gặp tổ tiên Tôn gia!
Tôn Châu đi rồi, trong văn phòng dường như lâm vào một loại trống rỗng.
Phó Úy Tư không ngốc, Tôn Châu đột nhiên đầy miệng nhắc tới như vậy, hắn đương nhiên đặt trong lòng.
Kết hợp với những lời kia của Tôn Châu, Phó Úy Tư ngồi tại chỗ ngừng lại một chút, cầm lấy di động gọi cho Triệu Minh: “Tra một chút về trường hợp của Tưởng Thỏa hôm tai nạn xe cộ đó, có phải đã lọt qua điều gì.”
= = =
Tưởng Thỏa đi ra từ bệnh viện liên tiếp hắt xì vài cái, một bên Vương Bồi Phàm khẩn trương mà vội vàng kéo vạt áo cô lại “Đừng cảm lạnh.”
Tưởng Thỏa không để bụng: “Khẳng định là có người đang nghĩ đến tớ.”
Vương Bồi Phàm bất đắc dĩ liếc trắng: “Đúng ha, lúc này mẹ kế cậu không biết đã mắng tổ tông ba đời nhà cậu bao nhiêu hồi.”
Tưởng Thỏa xua xua tay: “Đi, về nhà về nhà, gọi đồ ăn ngoài chúc mừng!”
Nghĩ đến đồ ăn ngoài Tưởng Thỏa liền thèm nhỏ dãi.
Đầu năm nay thức ăn ngoài phát triển, có thể so với mười năm trước tốt hơn nhiều, muốn ăn gì trực tiếp lên mạng đặt là được. Tuy rằng nói có thể đi nhà hàng ăn đương nhiên là tốt nhất, nhưng so với ở nhà hàng cho người vây xem, Tưởng Thỏa vẫn là thích ăn ở nhà không kiêng nể gì.
Hai người vừa tới nhà không lâu, nhân viên giao đồ ăn cũng vừa vặn gọi điện thoại tới cho biết sẽ lập tức đưa lên nhà.
Tưởng Thỏa hưng phấn, chủ động muốn đi lấy đồ ăn.
Vương Bồi Phàm không khỏi nhắc nhở Tưởng Thỏa một câu: “Cậu vẫn phải chú ý ẩm thực một chút, béo lên rồi lại giảm béo rất phiền toái.”
Tưởng Thỏa mới không quan tâm được nhiều như vậy: “Không có ăn cuộc đời còn gì niềm vui!”
Vương Bồi Phàm muốn ngăn cô, nhưng ngẫm lại lại từ bỏ.
Hôm nay cao hứng, cần phải chúc mừng.
“Vậy tớ đi thay bộ quần áo, đồ ăn tới cậu ăn trước đi.” Vương Bồi Phàm nói rồi đi về phòng ngủ.
Tưởng Thỏa đích thực là cô gái mười bảy tuổi, không tim không phổi chỉ nghĩ đến ăn.
Cô vô cùng cao hứng đi mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra lại gặp được Phó Úy Tư đối diện.
Trên người hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, trên tay xách theo áo khoác tây trang, hiển nhiên cũng là vừa trở về, đang ấn mật mã khóa.
Tưởng Thỏa muốn trực tiếp đóng cửa làm lơ, nhưng lại cảm thấy hành động này quá cố tình, huống hồ anh zai giao cơm cũng sắp tới.
Phó Úy Tư nghe thấy động tĩnh đối diện bên này cũng xoay người lại, trực tiếp đối mắt với Tưởng Thỏa.
Hắn rất nhanh chú ý tới vết cào dưới hàm cô.
Cùng lúc đó, Tưởng Thỏa cũng chú ý tới vết cào trên xương lông mày của Phó Úy Tư.
So với vết thương ở hàm dưới của cô, chỗ xương lông mày của hắn thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Ba đường máu đã đông lại, nhưng thoạt nhìn vẫn là mười phần khiến người ta sợ hãi.
Đại khái là nhìn đến chỗ hắn bị thương Tưởng Thỏa có chút chột dạ, cô liền chủ động chào hỏi: “Tan tầm ha.”
Phó Úy Tư “Ừ” một tiếng: “Em đang làm gì?”
Tưởng Thỏa dứt khoát trả lời: “Chờ đồ ăn.”
Phó Úy Tư nhíu mày: “Loại đồ ăn ngoài này không sạch sẽ không vệ sinh, em ăn ít một chút.”
Hắn xưa nay chưa bao giờ để cô ăn mấy thứ này.
Thấy hắn lại là bộ dáng gia trưởng, Tưởng Thỏa theo bản năng có chút tâm lí nghịch phản, ngữ khí không khỏi cũng có chút không kiên nhẫn: “Ừ, tôi biết rồi.”
Phó Úy Tư làm sao không nhìn ra thái độ của cô, thở dài: “Về sau muốn ăn gì nói với tôi, tôi rảnh liền làm cho em, không rảnh bảo dì Chu làm cho em, được không?”
Tưởng Thỏa vốn dĩ cho rằng hắn còn muốn tiếp tục giáo huấn mình, không nghĩ rằng hắn lại nói những lời này, trong lúc nhất thời làm cô không biết nên nói gì.
“Chúng ta không thân cũng chẳng quen, không cần phiền toái anh như vậy.” Tưởng Thỏa nói xong lễ phép nói tiếng cảm ơn với hắn.
Phó Úy Tư còn muốn nói chút gì, Tưởng Thỏa liền nhìn thấy cửa thang máy mở ra.
Là anh zai giao đồ ăn tới.
Cô vội vàng vẫy tay gọi đối phương, vô cùng cao hứng: “Ở đây, ở đây!”
Anh zai giao đồ ăn chậm rãi chạy tới, thấy là Tưởng Thỏa, ngoài ý muốn lại kích động: “Cô có thể ký tên cho toi không? Tôi rất thích phim cô đóng. Đương nhiên nếu không tiện cũng không sao, làm phiền cô.”
“Tiện chứ tiện chứ.” Tưởng Thỏa nhận bút anh zai giao đồ ăn đưa cho, nghiêm tức từng nét bút viết xuống đại danh của mình.
Tính lên, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ coi kí tên cho người, có chút ít hưng phấn nói.
Anh zai giao đồ ăn sau khi nhận được chữ khí trong lòng cao hứng, không nhịn được lại lắm miệng hỏi câu: “Có thể mạo muội hỏi một chút, tay của cô làm sao vậy?”
Tưởng Thỏa vung bao băng gạc tay một chút, cười nói: “Thời điểm công tác ở đoàn phim không cẩn thận bị bỏng, qua mấy ngày liền không sao.”
Anh zai giao đồ ăn cảm thấy mỹ mãn, toát miệng lộ ra hàm răng trắng: “Vậy là tốt rồi, chúc cô dùng bữa vui vẻ nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
Anh zai giao đồ ăn xoay người rời đi, Tưởng Thỏa lại gặp được Phó Úy Tư.
Tại thời điểm Tưởng Thỏa cùng anh zai giao đồ ăn nói chuyện, Phó Úy Tư vẫn luôn đứng yên ở chỗ đó. Tưởng Thỏa không biết hắn nghĩ cái gì, nhưng hai tròng mắt của hắn vẫn luôn ở trên người cô, muốn nói lại thôi.
Lúc này Tưởng Thỏa cũng không còn biết nói gì cùng Phó Úy Tư, mang đồ ăn quay đầu trực tiếp vào nhà. Cửa vừ đóng, ngăn cản hình bóng của người kia bên ngoài. Nhưng cô lại không nhịn được đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo ra ngoài.
Phó Úy Tư xoay người đi mở cửa.
Vương Bồi Phàm đổi xong quần áo đi ra, hỏi: “Sao lâu vậy?”
Tưởng Thỏa có tật giật mình mà đem theo đồ ăn ngoài chạy về phòng khách, nói: “Cùng anh zai giao cơm hộp hàn huyên vài câu, hắn còn muốn tớ ký tên nữa nha.”
Chỉ đáng tiếc là cô dùng tay phải ký, chẳng đẹp chút nào.
Vương Bồi Phàm nghĩ nghĩ: “Về sau cậu không thể đi lấy đồ ăn nữa, không an toàn và cũng không tốt của hình tượng của cậu.”
Việc này cũng là cô thiếu suy xét, tại sao có thể để Tưởng Thỏa đi lấy đồ ăn. Tuy rằng anh zai giao đồ ăn đại đa số đều là người tốt, nhưng khó đảm lời lời đàm tiếu.
Tưởng Thỏa ngoan ngoãn gật đầu, tâm tư căn bản không nghe lời Vương Bồi Phàm nói. Cô một bên mở đồ ăn ra, một bên ngửi mùi thơm.
Điểm chính là đồ ăn bốc lên, mùi thơm nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Bên ngoài.
Phó Úy Tư vừa mới tiến vào cửa nhà mình, chuông điện thoại vang lên.
Hắn liếc mắt nhìn tên người gọi, sau đó đặt lên tai.
Triệu Minh đầu kia ngữ khí có chút bất đồng, nói: “Tra được.”
Phó Úy Tư lạnh lùng mở miệng: “Nói.”
Triệu Minh hít một hơi: “sau lần tai nạn xe cộ đó, Tưởng tiểu thư cô ấy, mất trí nhớ, không có mười năm ký ức. Nói cách khác, hiện tại ký ức của cô ấy chỉ dừng lại ở thời điểm 17 tuổi.”
Áo khoác cầm trên tay Phó Úy Tư “Bịch” một tiếng rơi xuống đất, lần đầu tiên không thể tin được những gì mình nghe thấy, thanh âm dường như cũng có chút run rẩy: “Cậu nói cái gì?”
Lần này Triệu Minh từng câu từng chữ chậm rãi nói rõ ràng: “Tưởng tiểu thư mất trí nhớ.”
_______________
MyMeap: Đang cảm thấy rất hối hận khi đào hố bộ này (•‿•), quá quá quá nhiều từ/cụm từ khó hiểu trong khi bản thân thù không có tí kinh nghiệm nào (●´⌓"●). Chương này tiêng mấy cái giải nghĩa trên tốn mất hơn tiếng:)))))
Mọi người thương thì vote và cmt cho em nhé (≧▽≦)
Danh sách chương