Nửa ngày sau, Kim Quang Ảnh Viên vẫn đang ngồi tại trên cây, sau lưng chính là Hoàng Thiên Lô, đột nhiên vươn tay ngáp dài một cái:

“Oáp! Chết, ngủ ngon thật. Mong rằng chủ nhân sẽ không để ý.”

Nó vội quay sang nhìn về phía đám cấm chế, thấy tất cả vẫn còn nguyên vẹn thì mới thở phào.

Lưu Chính Minh lúc đấy do đang bận thử lĩnh ngộ lấy được Lôi Đình ý cảnh bên trong [ Lôi Kiếp Bản Nguyên ], thế nên cũng chỉ tạm đánh mấy cái cấm chế rồi nhanh chóng tiến hành luyện hoá cùng lĩnh ngộ, cũng không có giao cho nó phải canh phòng.

Nhưng nó tự nhận với tư cách là một đầu khế ước thú thông minh, đương nhiên phải có trách nhiệm cảnh giới cho chủ nhân mình, thế nên mới có một cái màn này.

Bạch Kim Kim đứng dây vươn vai hai lần, trong đầu nhưng lại nghĩ:

“Không biết chủ nhân định làm gì với [ Lôi Kiếp Bản Nguyên ] nhỉ? Trực tiếp luyện hoá là được rồi chứ có vấn đề gì đâu?”

Đột nhiên, nó bỗng dưng nghe thấy một tiếng sấm rền vang dội đất trời. Bạch Kim Kim thấy vậy giật mình:

“Chẳng lẽ xung quanh đây có kẻ nào độ kiếp? Nhưng trên trời làm gì có kiếp vân đâu? Như thế thì chỉ có thể là...”

Nó nhanh chóng quay về phía đám cấm chế, chỉ thấy toàn bộ đều đang rung động, bề mặt bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt.

Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cấm chế liền bị phá nát, để lộ ra thân ảnh bên trong. Một thanh niên tuổi chừng chưa đến đôi mươi, thân mặc một bộ lam y sẫm màu, với mái tóc dài đen nhánh xoã xuống tận vai, trên tay cầm một thanh hắc sắc đoản đao dài hơn tam thước, quanh thân đao lấp loé từng đạo lam sắc lôi điện.

Chỉ thấy hắn mở mắt ra, mắt phải tựa như tinh không vô tận, dễ dàng khiến cho người trầm mê trong đấy, mắt trái lại lấp loé từng đợt thiểm điện như có như không, lấp loé không ngừng.

“Cuối cùng thì cũng lĩnh ngộ [ Lôi Đình Đao Ý ], thật sự may mắn là có được [ Lôi Kiếp Bản Nguyên ], nếu không thì việc này sẽ khó hơn rất nhiều.”

Thanh niên đấy hơi cảm thán nói ra. Đây đương nhiên chính là Lưu Chính Minh vừa mới luyện hoá và suy diễn thành công ra được loại Đao Chi Ý Cảnh đầu tiên.

Lưu Chính Minh thu hồi Viễn Xạ Cầu, giờ đang trong hình thái Viễn Xạ Đao vào lại trong không gian hệ thống. Không gian này về căn bản chỉ có thể thu được những đồ vật mua từ trong hệ thống, hoặc trên căn bản là những món đồ đã được chính hắn nhận chủ. Đây cũng là lý do mà Lưu Chính Minh lúc nào cũng phải lấy thêm không gian giới chỉ để đề phòng trường hợp vật tư quá nhiều, dù sao dược liệu hắn là không nhận chủ được.

Lưu Chính Minh vừa đột phá xong, cũng quyết định tiến vào hệ thống không gian. Bất quá đập vào mặt hắn nhanh chóng là một cái bảng hiệu với dòng chữ:

“Hệ thống đang nâng cấp, xin ký chủ quay lại vào lúc khác.”

“Ách, lại nâng cấp một lần nữa nha, ta vậy mà quên mất vụ này.” Lưu Chính Minh vỗ đầu nói ra:

“Lần trước nâng cấp là mất tổng cộng 1 ngày, xem ra lần này cũng như vậy. Ta nhớ là hệ thống cũng có nói rằng sẽ có bình tư chất trận pháp cải tạo dịch trung phẩm nhỉ? Rất mong là nó đủ cho ta học được đại đa số Thiên Cấp trận pháp nha.”

Trận pháp tư chất cải tạo dịch bình là một vật phẩm rất có giá trị trợ giúp, lần trước Lưu Chính Minh vừa mới chỉ uống có một bình Hạ Phẩm cũng đủ để hắn có thể lĩnh ngộ được Địa cấp trận pháp rồi.

Bất quá hiểu là về hiểu, không phải trận pháp nào hắn cũng có thể bố trí. Trận đạo là một con đường vô cùng thú vị, người học trận đạo phải học được cách sử dụng trận bàn, tìm hiểu trận tâm, phác thảo trận tuyến, khắc hoạ trận văn, hình thành trận pháp, không một công đoạn nào có thể thiếu. Chính vì điều này nên cảnh giới cũng là một điều vô cùng quan trọng.

Đơn giản chính là cái khâu phác thảo trận tuyến, khâu này giống như luyện đan thuật, có độ yêu cầu rất cao đối với linh hồn cùng tinh thần lực. Trận pháp càng phức tạp thì cường độ yêu cầu lại càng cao. Tất nhiên, cũng có những trận pháp vô cùng đơn giản, chỉ cần hiểu kỹ ảo diệu trong đó là được rồi, giống như [ Tứ Tượng Hợp Thể Tụ Linh Trận ], yêu cầu của trận pháp này không quá cao, chỉ cần có năng lượng đến đầy đủ là chủ yếu.

Cấm chế về căn bản cũng chính là một phiên bản đơn giản hoá của pháp trận, dùng đến chính là một số đầu trận trận tuyến cùng trận văn, kết hợp với năng lượng của người thi hành cấm chế. Tất nhiên cũng có một số đạo cấm chế vô cùng phức tạp, với nhiều công năng vô cùng thú vị, tỉ như cấm chế giới hạn cảnh giới,...

Bất quá đổi với Lưu Chính Minh bây giờ mà nói hắn cũng có thể trong nháy mắt bố trí đi ra, bất quá giới hạn cảnh giới có lẽ cũng chỉ có thể để cho đồng cấp trở xuống, mà cũng là chỉ với đa số, đối với đối thủ cảnh giới quá cao thì cấm chế của hắn sẽ không có tác dụng gì cả.

Lưu Chính Minh nhanh chóng gạt tâm tư đấy sang một bên, thấy cũng không có gì để làm, hắn nhanh chóng offline. Vừa mở mắt lại một lần nữa ra, lần này đã thấy vị trí của Kim Quang Ảnh Viên, hắn nhanh chóng hướng về đấy tung cước bộ.

Hiện tại hắn đã đột phá đến Kim Đan kỳ, cũng không sợ phung phí năng lượng, dưới chân linh lực hoá thành phong thuộc tính, chỉ ba cái hô hấp là hắn đã xuất hiện trước mắt của Bạch Kim Kim, lúc này đang đứng nhìn hắn, đôi mắt loé sáng vẻ ngưỡng mộ.

“Chúc mừng chủ nhân đột phá Đấu Linh cảnh.”

Một âm thanh vang lên trong đầu hắn. Lưu Chính Minh chỉ mỉm cười nói:

“Cái này cũng không phải việc gì đáng để chúc mừng, tu luyện hơn nửa năm mới đạt được tới mức này, ta thấy như này còn là chậm đó, mà ta cũng không nghĩ đại lục này sẽ gọi đó là Đấu Linh cảnh đâu. Chúng ta vẫn còn phải cố gắng nhiều.”

“Vâng thưa chủ nhân.” Kim Quang Ảnh Viên nghe vậy như gà mổ thóc đồng dạng gật đầu. Nó đã từng tận mắt chứng kiến tên này đạt đến từ Đấu Sư bát tinh lên đến Đấu Linh nhất tinh trong vòng hai tháng, vậy nên nghe lời này cũng không cảm thấy có gì mao bệnh, dù sao cũng là kinh ngạc đủ rồi.

Lưu Chính Minh thấy vậy, có chút buồn cười nói ra:

“Được rồi, tiểu Kim, ngươi có đang bận bịu gì không?”

“Không thưa chủ nhân, nhưng để làm gì?” Bạch Kim Kim thắc mắc.

“Để đi tìm một khu nào có dân cư sinh sống chứ còn gì, chúng ta cũng đâu thể suốt ngày ở nơi hoang vắng như thế này được. Dù sao đây cũng là một đại lục mới cơ mà, chí ít cũng phải hiểu là chũng ta đang ở đâu chứ. “

Cứ thế, một người người một thú nhanh chóng hướng một phương hướng bất định đi tớim Lưu Chính Minh cũng không có quên lấy ra vật phẩm [ Cóc Tìm Vàng ], cũng để tìm xem liệu có đạt được thu hoạch không.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, Lưu Chính Minh đã cùng với Kim Quang Ảnh Viên do không sử dụng quá nhiều năng lực của mình, cũng chỉ là vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy, vậy nên cũng chỉ vừa được có mấy trăm dặm, vẫn chưa gặp bất cứ thôn xóm nào, xung quanh vẫn chỉ toàn rừng núi.

Lưu Chính Minh giờ phút này đang nướng lấy một con heo rừng vừa mới bắt được. Tuy nói là đạt đến Kim đan kỳ là không cần phải ăn uống, bất quá điều này chính là liên quan đến hư vinh vị giác, hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Đây căn bản chính là một loại thói quen rồi.

Điều này về căn bản cũng đúng với rất nhiều tu sĩ khác, rõ ràng có năng lực ngự không, thế thì còn phải lấy bàn ra nói chuyện để làm gì? Tất cả cũng chỉ đều là hình thức mà thôi.

Một bên, Kim Quang Ảnh Viên đang ngồi gặm lấy một miếng đùi, không ngừng thán phục về tài nghệ nấu nướng của hắn.

Đúng lúc đấy, một âm thanh máy móc vang lên bên trong đầu hắn:

“Đinh! Hệ thống đang cập nhật phiên bản mới. 10%...35%...80%...100%.Tải hoàn tất, hệ thống tấn cấp phiên bản 2.0”

“Keng! Ký chủ khai mở Đao Chi Ý Cảnh, [ Luyện Đao Quyết ] đã mất đi tác dụng, bị [ Hỗn Chân Công ] thôn phệ.”

“Keng! Năng lượng tiến hoá không đủ, [ Hỗn Chân Công ] vẫn tại Hoàng cấp thượng phẩm.”

“Thôn phệ [ Luyện Đao Quyết ] manh cho ký chủ một thẻ thăng cấp tam đoạn Đao Ý. Phải chăng sử dụng ngay?”

“Dùng.” Lưu Chính Minh dùng ý thức đáp lại.

Lại một lần nữa, hắn đột nhiên cảm nhận được thế gian lôi điện là không đồng dạng, trong con ngươi lôi điện lấp loé cũng càng thêm dày đặc.

“Đinh! [ Lôi Đình Kiếm Ý ( nhất đoạn) ] đột phá đến [ Lôi Đình Kiếm Ý ( tứ đoạn) ]”

Lưu Chính Minh cảm nhận lại tình trạng toàn thân về xong, thấy không có gì bất thường, nhưng hắn vẫn có cảm giác đã quên cái gì đó.

“A! Đúng rồi, tiểu Tiện Tiện! Nó đâu rồi?” Hắn rất nhanh chóng nhớ ra.

Làm một cái cô đơn mấy cái vô hạn vô hạn năm hệ thống linh về sau, tiểu Tiện Tiện thường xuyên bắt chuyện với hắn, nhưng sao lần này lại im re như vậy? Cảm thấy khó hiểu, Lưu Chính Minh nhanh chóng tiến nhập hệ thống không gian. Xung quanh vẫn là một gian phòng hạng sang đầy đủ tiện nghi, gần như không có chút nào thay đổi so với lúc trước. Bất quá điều quan trọng nhất, tiểu Tiện Tiện là không có!

Lưu Chính Minh nhanh chóng lục tung cả căn phòng lên, vẫn không hề thấy có bất cứ dấu hiệu nào còn sót lại của hệ thống linh.

“Ê! Tiện Tiện! Ngươi đâu rồi? Đừng có nói là đi vệ sinh đấy nhé!” Lưu Chính Minh cơ hồ là hét lên. Nhưng vẫn không có tiếng nào đáp lại.

Chán nản quay đầu lại, Lưu Chính Minh mới phát hiện được trên mặt bàn có một phong thư nho nhỏ.

Vội vàng bỏ đi lớp bên ngoài, đập vào mắt hắn chính là mấy hàng chữ thẳng tắp, nét chữ như phượng múa rồng bay, khiến cho Lưu Chính Minh vốn hay khoe khoang là chữ đẹp lúc còn ở Địa Cầu như nhìn thấy thiên thư đồng dạng.

Thư viết:

“Ký chủ thân mến,

Có lẽ đến khi ngươi đọc được đến dòng này, nghĩa là ngươi đã thành công đột phá kim đan kỳ. Với tốc độ của một người tiếp xúc với những thứ như này trong chưa đầy 7 tháng, ta cũng chỉ có thể khen là ngươi đã làm rất tốt. Bất quá cũng đừng vì thế mà tự mãn, Kim đan kỳ nhìn như vậy nhưng cũng chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Hiện tại hệ thống cũng đã được nâng cấp lên một phiên bản mới, ta cũng bắt đầu có thể ngưng tụ ra được chân thân rồi, vậy nên lúc này ta đang ở một nơi rất xa, ngươi cũng không cần mất công tìm kiếm. Nếu ta vượt qua được, thì chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, còn nếu không thì được gặp ngươi có lẽ là một trong những kỷ niệm vui nhất của ta từ trước tới nay.

Lời chào thân ái và hẹn gặp lại.

Hệ Văn Thống ( Tiện Tiện)

Ps: ta có thay đổi giao diện rồi đấy, nhớ xem kỹ nha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện