Dịch: Duẩn Duẩn
Ở sân bay, xa xa Hạ Nhật đã nhìn thấy Hạ Thiên trông ngóng mình, bên cạnh còn có Giang Hạo Thiên đang đứng.
"Sao cậu lại tới đây?" Hạ Nhật hỏi Giang Hạo Thiên. Cô rất sợ cái cảnh ly biệt ở sân bay.
"Hạ Thiên nói với tớ." Giang Hạo Thiên đỡ người cô, gật đầu bảo: "Tốt lắm, dáng người vẫn đẹp, da dẻ hồng hào, không hổ là mối tình đầu của Giang Hạo Thiên."
Tên này cũng thật là, chuyện đã xảy ra cả mấy trăm năm rồi.
"Lần đầu tiên để cậu không từ mà biệt, lần này tuyệt đối không."
"Lần đầu tiên không liên lạc với cậu, lần này tuyệt đối không." Hạ Nhật vỗ vai Giang Hạo Thiên: "Có điều, bố của đứa bé à, không sợ mẹ của đứa bé sẽ ghen sao?"
"Cậu không biết đấy à? Đàn ông đôi khi cũng có sự quyến luyến khó quên với mối tình đầu như phụ nữ." Giang Hạo Thiên ngượng ngùng nói.
Đúng vậy, giống như Mông Qua cũng mãi vương vấn mối tình đầu mang tên Tô Hồng Liên.
Hệ thống loa của sân bay đang nhắc nhở chuyến bay đến Argentina sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa.
Khi Thành Chí Cao chạy đến, Hạ Nhật và Hạ Thiên đang tạm biệt Giang Hạo Thiên.
"Hạ Nhật, cậu không thể đi, Mông Qua đang từ chối điều trị với bác sĩ." Thành Chí Cao vội kéo tay Hạ Nhật, nuốt nước miếng: "Hơn nữa nó còn tuyệt thực nữa."
"Thành Chí Cao." Hạ Nhật thở dài: "Mông Qua là người thế nào cậu phải hiểu. Anh ta là kẻ lưu manh, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào."
"Lần này nó làm thật." Thành Chí Cao bỗng dưng cảm thấy quen biết Mông Qua là điều tồi tệ nhất đời mình. Kiểu làm hòa này khiến anh ta muốn phát điên.
"Tên đó rất biết giả bộ, Thành Chí Cao, đừng để bị anh ta lừa."
"Thằng điên đó gọi luật sư tới lập di chúc, người thừa hưởng tài sản chính là cậu, không những thế còn ký hẳn vào giấy hiến tạng. Tới nước này rồi cậu còn nghĩ nó giở trò à?"
Hạ Nhật bật cười. Cô thật sự cảm thấy chuyện đó rất buồn cười. Loại người như Mông Qua mà cũng biết ký giấy hiến tạng ư. Có lẽ, đến giờ tên kia vẫn chẳng hiểu tinh thần nhân đạo là gì. Trước đây có lần cô bảo anh đi hiến máu cùng mình, anh còn xem thường bảo: "Máu tôi còn chẳng đủ nuôi tôi, nói chi đến việc hiến máu. Hơn nữa, người bình thường sao có thể nhận được máu của người IQ cao như tôi." Có lần anh còn chỉ biểu tượng ruy băng đỏ - biểu thị sự ủng hộ và hỗ trợ dành cho cộng đồng người sống chung với HIV/AIDS, hỏi cô đó là gì. Con người ích kỷ vô tâm thế ấy mà cũng hào hiệp trượng nghĩa đến vậy ư.
Hạ Nhật vỗ đầu Thành Chí Cao, cười trêu: Tiếc thay, chiều cao và cân nặng của cậu lại không được tỷ lệ thuận với chỉ số IQ của cậu.
"Hạ Nhật, cậu nghe tớ bảo này. Tên điên kia lần này muốn bên sứt càng bên gãy gọng thiệt đấy. Còn nhờ hẳn luật sư lập một phần văn kiện, cho phép nó thực hiện quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với các bác sĩ điều trị cơ thể mà không có sự cho phép của nó. Luật sư đang trực ở đó hai mươi bốn giờ, hiện tại mọi người hoàn toàn không có cách nào hết."
Hạ Nhật rũ vai, chiếc túi cứ vậy rớt xuống. Thành Chí Cao nhặt lên đeo lại vào vai Hạ Nhật.
"Hạ Nhật, thật ra tớ biết thừa là nó giở trò, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Ai có thể nói chính xác được chuyển cả đời người? Cùng về với tớ đi thôi! Về với nó đi, từ rày về sau, cậu muốn hành hạ nó thế nào cũng được."
Hạ Nhật để mặc Thành Chí Cao kéo mình đi.
"Chị." Hạ Thiên nắm tay chị gái mình: "Chị đã hứa sẽ đi Argentina cùng em."
Vô số bức hình chiếu lại như đoạn phim điện ảnh, từng bức một là khuôn mặt buồn bã âu sầu của cô.
"Hạ Thiên, em có thực sự muốn đến Argentina không?"
"Vâng! Em muốn. Chẳng phải chị nói chỗ đó rất thú vị sao?"
Hạ Nhật, em có dám đánh cuộc không, anh cuộc là em chưa hề chết tâm với anh. Hạ Nhật nhớ lại những lời Mông Qua nói với khí thế cực kỳ tự tin. Sao anh có thể tự tin như thế chứ? Anh tưởng rằng cô vẫn là cô gái ngốc nghếch hôm nào, không chịu đựng được mỗi khi thấy anh chịu khổ ư? "Thành Chí Cao, cậu về nói với Mông Qua, không có ích gì đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn ở bên cạnh Hạ Thiên. Về phần anh ta, muốn làm gì thì làm."
Như thế, tên kia sẽ biết mình thực sự chết tâm rồi chứ?
Nửa giờ sau, Hạ Nhật nhìn thấy mặt trời lơ lửng trên tầng mây xuyên qua cửa sổ máy bay. Thành phố mang tên Bắc Kinh dần biến thành một đốm trắng nhỏ, và rồi biến mất.
***
Buenos Aries, thành phố được xây dựng trên thảo nguyên Pampas, là một trong những thành phố thịnh vượng nhất Argentina. Chủ nhà hát, ông Joseph, là một người có tiếng tăm ở vùng này. Nhà hát là nơi mà ông yêu thích. Ông nội ông là người Scotland, thích Shakespeare, mà Joseph thì chịu ảnh hưởng từ ông nội từ nhỏ nên cũng có một niềm si mê đặc biệt với Shakespeare, vì thế cách đây vài năm, ông đã tự bỏ tiền túi để xây dựng nhà hát nhỏ có sức chứa hơn một nghìn người.
Hạ Nhật được bố trí ở một căn nhà nhỏ ba tầng kiểu Tây gần rạp hát. Cô và Hạ Thiên sống trên tầng ba, hai tầng dưới dành cho những nhân viên khác làm việc trong nhà hát.
Ngày đầu tiên đến đây, Hạ Nhật bận bịu đến mức đảo lộn cả múi giờ.
Tới mười giờ tối ở Argentina, Hạ Nhật nhận được một tin nhắn do Mông Qua gửi tới, trong đó chỉ có hai chữ rất đơn giản: Quay lại.
Hạ Nhật nhìn chằm chặp hai từ đơn ấy hồi lâu rồi xóa đi.
Ông Joseph bụng phệ là một người hiếu khách, sau hôm đến Argentina, ông mời chị em họ đến nhà. Hạ Nhật không ngờ là tiểu thư nhà Joseph đã phải lòng Hạ Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là con gái của ông Joseph, tuổi khoảng chừng hai mươi, vừa trông thấy Hạ Thiên hai mắt liền sáng lên lấp lánh, chẳng chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh thằng bé, phóng điện liên tục.
Đúng thật là một cô gái nhiệt tình, mang phong cách Nam Mỹ cực kỳ quyến rũ, nóng bỏng và tràn đầy năng lượng.
Trong bữa ăn, Hạ Nhật nhờ ông Joseph tìm trường cho Hạ Thiên. Trước khi ông bố đồng ý, cô con gái đã vỗ ngực tuyên bố để con lo liệu.
Trên đường về, "anh lớn" Hạ Thiên nhất quyết không chịu, nằng nặc đòi đi tìm việc cho bằng được.
Học cho tốt tiếng đã rồi hẵng nói sau - Hạ Nhật vỗ đầu Hạ Thiên. Thật ra cô cũng khá lo lắng về ngôn ngữ. Hầu hết mọi người ở đây đều nói tiếng Tây Ban Nha, ngặt nỗi cô hoàn toàn không biết một chữ Tây Ban Nha nào. Sáng nay cô có đến nhà hát một chuyến, nhưng thấy rằng rất khó để giao tiếp với nhân viên ở đó.
Khi trời chập choạng tối, tiểu thư Joseph nhiệt tình đến thăm. Cô nàng lái xe chở chị em họ đi tắm biển. Điều làm Hạ Nhật hài lòng nhất ở tiểu thư nhà Joseph là cô nàng nói thạo tiếng Anh như bố. Hạ Nhật đang phân vân không biết có nên thuyết phục cô nàng dạy tiếng Tây Ban Nha cho mình hay không.
Hạ Thiên rất thích khí hậu ở thành phố này, không nắng chói chang như ở Miami, cũng không lạnh lẽo như ở Bắc Kinh. Mặc dù mang làn gió đại dương hơi ẩm ướt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Cậu nhìn chị gái mình, gối đầu nằm trên bờ cát, mải miết nhìn ngắm bầu trời mà không nói năng gì.
Hạ Thiên thoát khỏi cô nàng nhà Joseph phiền phức, đến bên cạnh chị mình nằm xuống, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn thấy vô vàn vì sao trên bầu trời đêm Argentina.
Khoảng chừng mười giờ, điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn đến, cô cũng không để ý, nhìn bầu trời tiếc nuối: Giá như bố vẫn còn thì tốt biết mấy, Hạ Thiên nhỉ.
Ở đất nước xa lạ này, khuôn mặt của bố ngày càng xa vời, cơ hồ sắp quên mất dáng vẻ của ông rồi. Chẳng biết nhiều năm sau, cô có quên được dáng vẻ của Mông Qua hay không.
Lúc về đến chỗ ở, sau khi tắm xong, Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Nhật đang ngẩn ngơ ở ban công, vừa hút thuốc vừa cầm điện thoại, nhìn thấy cậu liền lật đật giấu điếu thuốc sau lưng.
***
Gần đây, Hà Đinh Đương luôn nơm nớp lo sợ. Kể từ khi sếp bị tai nạn xe và nhập viện tới giờ, sếp thứ hai đã được thay thế và chuyển đến phòng anh. Tên người Hàn đáng băm này hôm nào mặt mũi cùng sầm sì. Mà việc này cũng khó trách anh ta khi mà sếp nằm viện, kế hoạch hợp tác hai vở nhạc kịch với công ty nước ngoài hai năm trước bị trì hoãn, không những thế cô Hạ đột nhiên lại nộp đơn xin từ chức, phong cảnh của vở nhạc kịch cũng vì đó mà bị hoãn vô thời hạn, bởi vậy công ty phải trả một khoản bồi thường thiệt hại không hề nhỏ.
Điều khiến Hà Đinh Đương đau đầu hơn cả là tên người Hàn này dường như đang trút giận lên người mình, khiến cô ấy ngày nào cũng dè dè dặt dặt.
Thật ra, trước khi sếp bị tan nạn, Hà Đinh Đương đã biết mối quan hệ giữa anh và tên người Hàn này rất căng thẳng. Có lần cô ấy đã nghe thấy cuộc cãi vã của họ. Khi đó tên người Hàn mắng sếp là một thằng vô trách nhiệm, về phần tại sao lại như vậy cô ấy cũng không biết.
Bây giờ, Hà Đinh Đương ngày ngày cầu nguyện Boss đại nhân sẽ mau chóng khỏe lại và quay trở về văn phòng. Mặc dù trông anh lúc nào cũng lạnh tanh nhưng không sớm nắng chiều mưa như lúc này.
Chẳng qua là nghe trợ lý Dương nói tình trạng của ông chủ gần đây có vẻ rất tệ. Thực ra cô ấy từng cố đến bệnh viện thăm anh, nhưng một nhân vật vô danh tiểu tốt như cô ấy sao có thể vào được, vừa mới đặt chân lên tầng Boss nằm đã bị vệ sĩ cản lại.
Chủ đề liên quan đến chuyện boss và Tô Hồng Liên cùng gặp tai nạn lúc rạng sáng ngày càng một hot! Trên mạng, báo chí, TV có rất nhiều ý kiến trái chiều, mọi người đều nhất trí cho rằng boss đã nɠɵạı ŧìиɦ, sau đó các phương tiện truyền thông lớn còn theo dõi và đưa tin trực tiếp ngay tại đầu cầu bệnh viện.
Về lý do tại sao cánh truyền thông lại nhất trí cho rằng boss nɠɵạı ŧìиɦ hay hôn nhân lục đục nằm ở việc các tay săn ảnh không chụp được dù chỉ là một nửa khuôn mặt của vợ sếp ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm. Thậm chí một số người còn mạnh dạn dự đoán hai người đã ly hôn, còn boss thì "lửa cũ lại cháy" với Tô Hồng Liên.
Đúng thật là những tay viết xiên viết quàng! Hai ngày nay, các hãng truyền thông lớn còn bày đặt bắt chước những người biết chuyện trong bệnh viện đưa tin boss đại nhân đang hấp hối? Đúng thật là nói hươu nói vượn! Hôm đó rõ ràng cô ấy đã hỏi trợ lý Dương, anh ta bảo rằng sếp đang hồi phục và có chuyển biến tốt.
Thế nhưng hôm nay tên người Hàn lại không đến làm việc. Anh ta không phải là người rất yêu nghề kính nghiệp, một ngày không đi làm là không chịu được ư... Hà Đinh đương không dám nghĩ tiếp, thu hết can đảm gọi điện cho trợ lý Dương, cầu xin anh ta đưa cô tới gặp Mông Qua.
Đúng vậy, Mông Qua, cái tên này luôn ở trong trái tim cô ấy. Đúng vậy, cô ấy si mê anh, mặc dù biết anh đã là chồng của cô Hạ, mặc dù cô ấy luôn hy vọng bọn họ sẽ ở bên nhau suốt đời.
Chỉ là bây giờ cô ấy thực sự lo lắng cho anh.
Có hai vệ sĩ đứng ở khu VTP, Hà Đinh Đương đi theo Dương Sưu, nghe anh ta nói chuyện với một vệ sĩ trong đó. Người vệ sĩ đi vào một lúc rồi gật đầu với họ.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Hà Đinh Đương không nhịn được khóc òa lên, sao lại thành thế này, khuôn mặt đẹp trai ban đầu lại tiều tụy hốc hác đến nhường ấy? Người nằm trên giường bệnh giống như một giây nữa sẽ rời khỏi cõi đời.
Lúc nhìn thấy cô ấy, anh chỉ mấp máy miệng.
Khi thấy cô ấy cười, cố gắng an ủi anh, người đó bỗng nhìn cô ấy ngây dại, làm sao cô ấy lại không biết anh đang nhìn một gương mặt khác cơ chứ.
Khi trở ra, Dương Sưu nói với cô rằng cô Hạ đi rồi.
Đi rồi? Người phụ nữ ngớ ngẩn ấy sao nỡ chứ?
Hà Đinh Đương biết anh yêu cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh lại yêu cô ta đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
Hóa ra hai vệ sĩ ngoài cửa để ngăn cản gia đình anh, còn luật sư trong phòng là để ngăn trở bác sĩ. Anh có biết anh đang làm gì không vậy? Anh có biết anh đang gϊếŧ chết chính mình không? Anh tưởng anh là siêu nhân chắc?
Bà nội nó, Hà Đinh Đương cáu tiết mắng thầm một câu, đoạn hung tợn đến chỗ Dương Sưu hùng hổ nói: Có số điện thoại của người phụ nữ đó không, đưa tôi.
Bấm số xong, không nhận, không nhận à, bà đây gọi tiếp, không nhận tiếp thì bà đây gọi nữa. Dù gì bà đây cũng đã chết.
Rốt cuộc cũng có người nhận.
Hà Đinh Đương mắng to: Ả họ Hạ kia, chỉ mong cuối cùng cô sẽ không hối hận.
Ở sân bay, xa xa Hạ Nhật đã nhìn thấy Hạ Thiên trông ngóng mình, bên cạnh còn có Giang Hạo Thiên đang đứng.
"Sao cậu lại tới đây?" Hạ Nhật hỏi Giang Hạo Thiên. Cô rất sợ cái cảnh ly biệt ở sân bay.
"Hạ Thiên nói với tớ." Giang Hạo Thiên đỡ người cô, gật đầu bảo: "Tốt lắm, dáng người vẫn đẹp, da dẻ hồng hào, không hổ là mối tình đầu của Giang Hạo Thiên."
Tên này cũng thật là, chuyện đã xảy ra cả mấy trăm năm rồi.
"Lần đầu tiên để cậu không từ mà biệt, lần này tuyệt đối không."
"Lần đầu tiên không liên lạc với cậu, lần này tuyệt đối không." Hạ Nhật vỗ vai Giang Hạo Thiên: "Có điều, bố của đứa bé à, không sợ mẹ của đứa bé sẽ ghen sao?"
"Cậu không biết đấy à? Đàn ông đôi khi cũng có sự quyến luyến khó quên với mối tình đầu như phụ nữ." Giang Hạo Thiên ngượng ngùng nói.
Đúng vậy, giống như Mông Qua cũng mãi vương vấn mối tình đầu mang tên Tô Hồng Liên.
Hệ thống loa của sân bay đang nhắc nhở chuyến bay đến Argentina sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa.
Khi Thành Chí Cao chạy đến, Hạ Nhật và Hạ Thiên đang tạm biệt Giang Hạo Thiên.
"Hạ Nhật, cậu không thể đi, Mông Qua đang từ chối điều trị với bác sĩ." Thành Chí Cao vội kéo tay Hạ Nhật, nuốt nước miếng: "Hơn nữa nó còn tuyệt thực nữa."
"Thành Chí Cao." Hạ Nhật thở dài: "Mông Qua là người thế nào cậu phải hiểu. Anh ta là kẻ lưu manh, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào."
"Lần này nó làm thật." Thành Chí Cao bỗng dưng cảm thấy quen biết Mông Qua là điều tồi tệ nhất đời mình. Kiểu làm hòa này khiến anh ta muốn phát điên.
"Tên đó rất biết giả bộ, Thành Chí Cao, đừng để bị anh ta lừa."
"Thằng điên đó gọi luật sư tới lập di chúc, người thừa hưởng tài sản chính là cậu, không những thế còn ký hẳn vào giấy hiến tạng. Tới nước này rồi cậu còn nghĩ nó giở trò à?"
Hạ Nhật bật cười. Cô thật sự cảm thấy chuyện đó rất buồn cười. Loại người như Mông Qua mà cũng biết ký giấy hiến tạng ư. Có lẽ, đến giờ tên kia vẫn chẳng hiểu tinh thần nhân đạo là gì. Trước đây có lần cô bảo anh đi hiến máu cùng mình, anh còn xem thường bảo: "Máu tôi còn chẳng đủ nuôi tôi, nói chi đến việc hiến máu. Hơn nữa, người bình thường sao có thể nhận được máu của người IQ cao như tôi." Có lần anh còn chỉ biểu tượng ruy băng đỏ - biểu thị sự ủng hộ và hỗ trợ dành cho cộng đồng người sống chung với HIV/AIDS, hỏi cô đó là gì. Con người ích kỷ vô tâm thế ấy mà cũng hào hiệp trượng nghĩa đến vậy ư.
Hạ Nhật vỗ đầu Thành Chí Cao, cười trêu: Tiếc thay, chiều cao và cân nặng của cậu lại không được tỷ lệ thuận với chỉ số IQ của cậu.
"Hạ Nhật, cậu nghe tớ bảo này. Tên điên kia lần này muốn bên sứt càng bên gãy gọng thiệt đấy. Còn nhờ hẳn luật sư lập một phần văn kiện, cho phép nó thực hiện quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với các bác sĩ điều trị cơ thể mà không có sự cho phép của nó. Luật sư đang trực ở đó hai mươi bốn giờ, hiện tại mọi người hoàn toàn không có cách nào hết."
Hạ Nhật rũ vai, chiếc túi cứ vậy rớt xuống. Thành Chí Cao nhặt lên đeo lại vào vai Hạ Nhật.
"Hạ Nhật, thật ra tớ biết thừa là nó giở trò, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Ai có thể nói chính xác được chuyển cả đời người? Cùng về với tớ đi thôi! Về với nó đi, từ rày về sau, cậu muốn hành hạ nó thế nào cũng được."
Hạ Nhật để mặc Thành Chí Cao kéo mình đi.
"Chị." Hạ Thiên nắm tay chị gái mình: "Chị đã hứa sẽ đi Argentina cùng em."
Vô số bức hình chiếu lại như đoạn phim điện ảnh, từng bức một là khuôn mặt buồn bã âu sầu của cô.
"Hạ Thiên, em có thực sự muốn đến Argentina không?"
"Vâng! Em muốn. Chẳng phải chị nói chỗ đó rất thú vị sao?"
Hạ Nhật, em có dám đánh cuộc không, anh cuộc là em chưa hề chết tâm với anh. Hạ Nhật nhớ lại những lời Mông Qua nói với khí thế cực kỳ tự tin. Sao anh có thể tự tin như thế chứ? Anh tưởng rằng cô vẫn là cô gái ngốc nghếch hôm nào, không chịu đựng được mỗi khi thấy anh chịu khổ ư? "Thành Chí Cao, cậu về nói với Mông Qua, không có ích gì đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn ở bên cạnh Hạ Thiên. Về phần anh ta, muốn làm gì thì làm."
Như thế, tên kia sẽ biết mình thực sự chết tâm rồi chứ?
Nửa giờ sau, Hạ Nhật nhìn thấy mặt trời lơ lửng trên tầng mây xuyên qua cửa sổ máy bay. Thành phố mang tên Bắc Kinh dần biến thành một đốm trắng nhỏ, và rồi biến mất.
***
Buenos Aries, thành phố được xây dựng trên thảo nguyên Pampas, là một trong những thành phố thịnh vượng nhất Argentina. Chủ nhà hát, ông Joseph, là một người có tiếng tăm ở vùng này. Nhà hát là nơi mà ông yêu thích. Ông nội ông là người Scotland, thích Shakespeare, mà Joseph thì chịu ảnh hưởng từ ông nội từ nhỏ nên cũng có một niềm si mê đặc biệt với Shakespeare, vì thế cách đây vài năm, ông đã tự bỏ tiền túi để xây dựng nhà hát nhỏ có sức chứa hơn một nghìn người.
Hạ Nhật được bố trí ở một căn nhà nhỏ ba tầng kiểu Tây gần rạp hát. Cô và Hạ Thiên sống trên tầng ba, hai tầng dưới dành cho những nhân viên khác làm việc trong nhà hát.
Ngày đầu tiên đến đây, Hạ Nhật bận bịu đến mức đảo lộn cả múi giờ.
Tới mười giờ tối ở Argentina, Hạ Nhật nhận được một tin nhắn do Mông Qua gửi tới, trong đó chỉ có hai chữ rất đơn giản: Quay lại.
Hạ Nhật nhìn chằm chặp hai từ đơn ấy hồi lâu rồi xóa đi.
Ông Joseph bụng phệ là một người hiếu khách, sau hôm đến Argentina, ông mời chị em họ đến nhà. Hạ Nhật không ngờ là tiểu thư nhà Joseph đã phải lòng Hạ Thiên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là con gái của ông Joseph, tuổi khoảng chừng hai mươi, vừa trông thấy Hạ Thiên hai mắt liền sáng lên lấp lánh, chẳng chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh thằng bé, phóng điện liên tục.
Đúng thật là một cô gái nhiệt tình, mang phong cách Nam Mỹ cực kỳ quyến rũ, nóng bỏng và tràn đầy năng lượng.
Trong bữa ăn, Hạ Nhật nhờ ông Joseph tìm trường cho Hạ Thiên. Trước khi ông bố đồng ý, cô con gái đã vỗ ngực tuyên bố để con lo liệu.
Trên đường về, "anh lớn" Hạ Thiên nhất quyết không chịu, nằng nặc đòi đi tìm việc cho bằng được.
Học cho tốt tiếng đã rồi hẵng nói sau - Hạ Nhật vỗ đầu Hạ Thiên. Thật ra cô cũng khá lo lắng về ngôn ngữ. Hầu hết mọi người ở đây đều nói tiếng Tây Ban Nha, ngặt nỗi cô hoàn toàn không biết một chữ Tây Ban Nha nào. Sáng nay cô có đến nhà hát một chuyến, nhưng thấy rằng rất khó để giao tiếp với nhân viên ở đó.
Khi trời chập choạng tối, tiểu thư Joseph nhiệt tình đến thăm. Cô nàng lái xe chở chị em họ đi tắm biển. Điều làm Hạ Nhật hài lòng nhất ở tiểu thư nhà Joseph là cô nàng nói thạo tiếng Anh như bố. Hạ Nhật đang phân vân không biết có nên thuyết phục cô nàng dạy tiếng Tây Ban Nha cho mình hay không.
Hạ Thiên rất thích khí hậu ở thành phố này, không nắng chói chang như ở Miami, cũng không lạnh lẽo như ở Bắc Kinh. Mặc dù mang làn gió đại dương hơi ẩm ướt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Cậu nhìn chị gái mình, gối đầu nằm trên bờ cát, mải miết nhìn ngắm bầu trời mà không nói năng gì.
Hạ Thiên thoát khỏi cô nàng nhà Joseph phiền phức, đến bên cạnh chị mình nằm xuống, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn thấy vô vàn vì sao trên bầu trời đêm Argentina.
Khoảng chừng mười giờ, điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn đến, cô cũng không để ý, nhìn bầu trời tiếc nuối: Giá như bố vẫn còn thì tốt biết mấy, Hạ Thiên nhỉ.
Ở đất nước xa lạ này, khuôn mặt của bố ngày càng xa vời, cơ hồ sắp quên mất dáng vẻ của ông rồi. Chẳng biết nhiều năm sau, cô có quên được dáng vẻ của Mông Qua hay không.
Lúc về đến chỗ ở, sau khi tắm xong, Hạ Thiên nhìn thấy Hạ Nhật đang ngẩn ngơ ở ban công, vừa hút thuốc vừa cầm điện thoại, nhìn thấy cậu liền lật đật giấu điếu thuốc sau lưng.
***
Gần đây, Hà Đinh Đương luôn nơm nớp lo sợ. Kể từ khi sếp bị tai nạn xe và nhập viện tới giờ, sếp thứ hai đã được thay thế và chuyển đến phòng anh. Tên người Hàn đáng băm này hôm nào mặt mũi cùng sầm sì. Mà việc này cũng khó trách anh ta khi mà sếp nằm viện, kế hoạch hợp tác hai vở nhạc kịch với công ty nước ngoài hai năm trước bị trì hoãn, không những thế cô Hạ đột nhiên lại nộp đơn xin từ chức, phong cảnh của vở nhạc kịch cũng vì đó mà bị hoãn vô thời hạn, bởi vậy công ty phải trả một khoản bồi thường thiệt hại không hề nhỏ.
Điều khiến Hà Đinh Đương đau đầu hơn cả là tên người Hàn này dường như đang trút giận lên người mình, khiến cô ấy ngày nào cũng dè dè dặt dặt.
Thật ra, trước khi sếp bị tan nạn, Hà Đinh Đương đã biết mối quan hệ giữa anh và tên người Hàn này rất căng thẳng. Có lần cô ấy đã nghe thấy cuộc cãi vã của họ. Khi đó tên người Hàn mắng sếp là một thằng vô trách nhiệm, về phần tại sao lại như vậy cô ấy cũng không biết.
Bây giờ, Hà Đinh Đương ngày ngày cầu nguyện Boss đại nhân sẽ mau chóng khỏe lại và quay trở về văn phòng. Mặc dù trông anh lúc nào cũng lạnh tanh nhưng không sớm nắng chiều mưa như lúc này.
Chẳng qua là nghe trợ lý Dương nói tình trạng của ông chủ gần đây có vẻ rất tệ. Thực ra cô ấy từng cố đến bệnh viện thăm anh, nhưng một nhân vật vô danh tiểu tốt như cô ấy sao có thể vào được, vừa mới đặt chân lên tầng Boss nằm đã bị vệ sĩ cản lại.
Chủ đề liên quan đến chuyện boss và Tô Hồng Liên cùng gặp tai nạn lúc rạng sáng ngày càng một hot! Trên mạng, báo chí, TV có rất nhiều ý kiến trái chiều, mọi người đều nhất trí cho rằng boss đã nɠɵạı ŧìиɦ, sau đó các phương tiện truyền thông lớn còn theo dõi và đưa tin trực tiếp ngay tại đầu cầu bệnh viện.
Về lý do tại sao cánh truyền thông lại nhất trí cho rằng boss nɠɵạı ŧìиɦ hay hôn nhân lục đục nằm ở việc các tay săn ảnh không chụp được dù chỉ là một nửa khuôn mặt của vợ sếp ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm. Thậm chí một số người còn mạnh dạn dự đoán hai người đã ly hôn, còn boss thì "lửa cũ lại cháy" với Tô Hồng Liên.
Đúng thật là những tay viết xiên viết quàng! Hai ngày nay, các hãng truyền thông lớn còn bày đặt bắt chước những người biết chuyện trong bệnh viện đưa tin boss đại nhân đang hấp hối? Đúng thật là nói hươu nói vượn! Hôm đó rõ ràng cô ấy đã hỏi trợ lý Dương, anh ta bảo rằng sếp đang hồi phục và có chuyển biến tốt.
Thế nhưng hôm nay tên người Hàn lại không đến làm việc. Anh ta không phải là người rất yêu nghề kính nghiệp, một ngày không đi làm là không chịu được ư... Hà Đinh đương không dám nghĩ tiếp, thu hết can đảm gọi điện cho trợ lý Dương, cầu xin anh ta đưa cô tới gặp Mông Qua.
Đúng vậy, Mông Qua, cái tên này luôn ở trong trái tim cô ấy. Đúng vậy, cô ấy si mê anh, mặc dù biết anh đã là chồng của cô Hạ, mặc dù cô ấy luôn hy vọng bọn họ sẽ ở bên nhau suốt đời.
Chỉ là bây giờ cô ấy thực sự lo lắng cho anh.
Có hai vệ sĩ đứng ở khu VTP, Hà Đinh Đương đi theo Dương Sưu, nghe anh ta nói chuyện với một vệ sĩ trong đó. Người vệ sĩ đi vào một lúc rồi gật đầu với họ.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Hà Đinh Đương không nhịn được khóc òa lên, sao lại thành thế này, khuôn mặt đẹp trai ban đầu lại tiều tụy hốc hác đến nhường ấy? Người nằm trên giường bệnh giống như một giây nữa sẽ rời khỏi cõi đời.
Lúc nhìn thấy cô ấy, anh chỉ mấp máy miệng.
Khi thấy cô ấy cười, cố gắng an ủi anh, người đó bỗng nhìn cô ấy ngây dại, làm sao cô ấy lại không biết anh đang nhìn một gương mặt khác cơ chứ.
Khi trở ra, Dương Sưu nói với cô rằng cô Hạ đi rồi.
Đi rồi? Người phụ nữ ngớ ngẩn ấy sao nỡ chứ?
Hà Đinh Đương biết anh yêu cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh lại yêu cô ta đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
Hóa ra hai vệ sĩ ngoài cửa để ngăn cản gia đình anh, còn luật sư trong phòng là để ngăn trở bác sĩ. Anh có biết anh đang làm gì không vậy? Anh có biết anh đang gϊếŧ chết chính mình không? Anh tưởng anh là siêu nhân chắc?
Bà nội nó, Hà Đinh Đương cáu tiết mắng thầm một câu, đoạn hung tợn đến chỗ Dương Sưu hùng hổ nói: Có số điện thoại của người phụ nữ đó không, đưa tôi.
Bấm số xong, không nhận, không nhận à, bà đây gọi tiếp, không nhận tiếp thì bà đây gọi nữa. Dù gì bà đây cũng đã chết.
Rốt cuộc cũng có người nhận.
Hà Đinh Đương mắng to: Ả họ Hạ kia, chỉ mong cuối cùng cô sẽ không hối hận.
Danh sách chương