Sau khi Thời Dao đăng tất cả các hình ảnh lên, cô lại bắt đầu gõ bàn phím:

“Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một chút, tôi hoàn toàn không có ý bới móc người đứng sau cái tên Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố làm gì, đây chỉ là tôi vô tình phát hiện, muốn trách chỉ trách người đặt tên quá vô ý, cho rằng lấy tên khác là sẽ không bị mọi người phát hiện, nhưng cô ta lại quên mất một điều rằng, trước đây cô ta đã dùng cái tên này và những lần người khác nhắc tới cô ta bằng cách @ thì cụm nickname cũ vẫn không thay đổi.

Vì vậy, từ những hình ảnh trên có thể chứng minh, Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố chính là nickname sau này của hoa khôi Đại học G, Tần Y Nhiên!”

Thời Dao còn cố ý chỉnh kiểu chữ khác cho câu này, phóng to lên, tô đỏ cho dễ thấy.

“Ở đây tôi còn muốn nhấn mạnh một điều, tôi thật sự không có ý nhằm vào Tần Y Nhiên, tôi chỉ nói lên sự thật thuần túy mà thôi, rõ ràng hoa khôi thanh sạch không lấm bụi trần mà mọi người hằng tôn thờ lại là người… một lời khó nói hết, chỉ đọc qua mấy cái tên trước kia của cô ta cũng đủ thấy: “Tần Y Nhiên là hoa khôi của trường dù có ai phản đối đi nữa”, hay “Ta là nữ thần chẳng sợ ai”.

Gõ xong tất cả, Thời Dao kiểm tra lại câu chữ của mình, sau đó thấy không có gì sai sót, cô mới bấm đăng tải.

Hà Điền Điền nhìn thấy như vậy, liền lo lắng lên tiếng:

- Dao Dao, Dao Dao, cậu không thấy cậu quên gì sao? Tại sao chỉ đăng có bấy nhiêu hình? Còn những hình có câu nói cô ta chửi bới nói xấu sau lưng người khác, sao cậu không đăng luôn? - Tất nhiên là mình không quên, nhưng bây giờ chưa phải là lúc thích hợp, trước tiên chỉ đăng bấy nhiêu đây đi đã, để Tần Y Nhiên cảm nhận cái cảm giác thế nào là đứng ngồi không yên, sau đó đợi đến tối, mình lại đánh thêm một đòn tâm lý nữa…

Thời Dao nói xong, liền bắt đầu soạn tin thứ hai, tiêu đề: “Tại sao Hoa khôi Đại học G lại thay đổi danh tính không muốn cho mọi người biết mình là ai?”

“Thật không ngờ nha, Hoa khôi lớn của Đại học G lại chính là một anh hùng bàn phím thứ thiệt, không nói nhiều phí lời, mọi người cứ xem hình rồi sẽ hiểu.”

Sau đó, Thời Dao lại đăng tải những tấm hình Tần Y Nhiên dùng những nickname khác nhau để công kích nói xấu sau lưng người khác, sau đó giải thích với những người bạn cùng phòng: “… Đợi đến tối, chắc tinh thần của Tần Y Nhiên đã bị những bình luận trên diễn đàn công kích đến chịu không nổi rồi, lúc này lại đánh thêm một đòn trí mạng nữa, các cậu nghĩ đi, buổi tối chính là lúc mọi người đã đi học về, số lượt truy cập lên diễn đàn là nhiều nhất trong ngày, chắc canh sẽ cùng nhau ùa vào chỉ trích cô ta, hơn nữa những người từng bị cô ta nói xấu nhất định sẽ làm ầm lên! Vì vậy, buổi tối chính là lúc mình bắt cô ta chịu đựng tất cả những gì mà mình đã phải trải qua mấy ngày nay!”

- Dao Dao, lúc này mình chỉ muốn nói với cậu một chữ: “thấm”, đánh kiểu này là sẽ đau thấm từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác.

- Mình vẫn cho rằng cậu chỉ biết ăn, không ngờ cậu lại thâm sâu như vậy! Ha ha ha! - Giang Nguyệt vừa nói vừa nhào đến trước mặt Thời Dao, ôm cô: “Làm sao bây giờ, tự nhiên mình thấy yêu cậu chết đi được, muốn gả cho cậu quá!”

Lãnh Ôn: “So với cậu, Tần Y Nhiên đúng là đồ bỏ!”

Thời Dao né tránh được móng vuốt đang sờ soạng trên người cô của Giang Nguyệt xong, lại nói: “Có phải là đồ bỏ hay không thì mình không biết, nhưng chắc canh mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện