Không ai để ý cô, nhưng mỗi lần cô đổi phương hướng thì vẫn sẽ bị ngăn lại.
Thời Dao nhíu mày lại, nhưng vẫn lễ phép: “Bạn học, có thể nhường đường chút không?”
Có một người phát ra tiếng cười khinh thường.
Thời Dao nhận ra người đó là Tần Y Nhiên, cô nhíu mày càng sâu, thấy những người đó đều vây quanh mình, trong lòng có chút bực bội cũng có chút sợ hãi, cho nên giọng điệu cũng có chút không tốt: “Có thể nhường đường không?”
Những người đó vẫn không nói chuyện.
Nhưng chàng trai cao lớn da đen đứng trước mặt Thời Dao đã cất bước nhích lại gần cô.
Thời Dao mím môi, khóe mắt liếc thấy hai người đứng hai bên cô cũng chuyển động, cô lui nửa bước theo bản năng, sau đó mới cảm giác được người phía sau cũng đã bước về phía cô.
Lúc người phía trước chỉ cách Thời Dao nửa mét thì cô mới lên tiếng: “Tránh ra……”
Người kia lại không hề có ý dừng lại, càng ngày càng đến gần Thời Dao.
Nhưng đến lúc người kia sắp dán lên người Thời Dao, một bình nước không nghiêng không lệch đập thẳng vào đầu anh ta, cùng với tiếng chửi nhỏ của anh ta, một giọng nói thanh nhã trầm thấp đã truyền đến: “Lỗ tai bị điếc sao? Không nghe thấy cô ấy nói gì sao, nói mày tránh ra đó!”
Lúc giọng nói kia kết thúc, người đứng ở trước mặt Thời Dao đã che đầu sau đó nhìn lại.
Anh ta xoay người, vừa lúc tránh khỏi tầm mắt của Thời Dao, để cô có thể nhìn rõ người tới.
Lâm Gia Ca đã đổi bộ đồ thể thao hồi chiều, dáng người thon dài mặc một chiếc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, cả người thoạt nhìn thanh nhã lại tự phụ.
Chỉ là biểu cảm của anh không tốt lắm, đôi mắt lãnh đạm lại tràn đầy sự tàn bạo.
Anh thấy người đứng trước mặt Thời Dao chưa tránh ra, lại mở miệng, giọng nói còn tàn nhẫn hơn lúc nãy nhiều: “Tao lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Cuối cùng người da đen đứng trước mặt Thời Dao cũng mở miệng, giọng nói cũng rất hung ác: “Bố mày cũng nói, bố mày không cho……”
Người kia còn chưa nói xong đã bị Lâm Gia Ca đấm một quyền ngã xuống mặt đất.
Thời Dao sợ tới mức cả người run run, giây tiếp theo cổ tay cô đã bị Lâm Gia Ca túm chặt, dáng người cao lớn thon dài đã che trước mặt cô, ngăn cách cô với đám người Tần Y Nhiên.
“Phì!” Người bị Lâm Gia Ca đám ngã xuống đất đã hùng hùng hổ hổ đứng lên: “Lâm Gia Ca, cmn mày đừng có phách lối, mày đừng tưởng rằng bố mày sẽ sợ mày, bố mày nói cho mày biết, bố mày đã để mắt tới em gái sau lưng mày, mày……”
“Mày thử nhìn một cái xem!” Giống như vừa rồi, anh ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Gia Ca chặn lại.
Lúc Lâm Gia Ca mở miệng, Thời Dao đứng sau lưng anh cũng cảm nhận được hơi thở phách lối bá đạo của anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ thong dong sạch sẽ thường ngày.
“Cô ấy do tao bảo vệ!”
Giọng anh trầm thấp nhưng lại dày đặc sự lạnh lẽo.
“Nếu mày không sợ chết, mày cứ việc động vào cô ấy.”
Có lẽ khí thế của Lâm Gia Ca quá mạnh, lực áp bách quá nặng, nên người da đen kia không nói chuyện.
Nhưng tầm mắt của hai người lại nhìn thẳng vào nhau, không ai chịu nhường.
Không khí trở nên có chút giương cung bạt kiếm.
Thời Dao có chút lo lắng, có khi nào bọn họ đánh nhau không, Lâm Gia Ca chỉ có một mình, rõ ràng đánh không lại a……
~(~o ̄3 ̄)~
Thời Dao nhíu mày lại, nhưng vẫn lễ phép: “Bạn học, có thể nhường đường chút không?”
Có một người phát ra tiếng cười khinh thường.
Thời Dao nhận ra người đó là Tần Y Nhiên, cô nhíu mày càng sâu, thấy những người đó đều vây quanh mình, trong lòng có chút bực bội cũng có chút sợ hãi, cho nên giọng điệu cũng có chút không tốt: “Có thể nhường đường không?”
Những người đó vẫn không nói chuyện.
Nhưng chàng trai cao lớn da đen đứng trước mặt Thời Dao đã cất bước nhích lại gần cô.
Thời Dao mím môi, khóe mắt liếc thấy hai người đứng hai bên cô cũng chuyển động, cô lui nửa bước theo bản năng, sau đó mới cảm giác được người phía sau cũng đã bước về phía cô.
Lúc người phía trước chỉ cách Thời Dao nửa mét thì cô mới lên tiếng: “Tránh ra……”
Người kia lại không hề có ý dừng lại, càng ngày càng đến gần Thời Dao.
Nhưng đến lúc người kia sắp dán lên người Thời Dao, một bình nước không nghiêng không lệch đập thẳng vào đầu anh ta, cùng với tiếng chửi nhỏ của anh ta, một giọng nói thanh nhã trầm thấp đã truyền đến: “Lỗ tai bị điếc sao? Không nghe thấy cô ấy nói gì sao, nói mày tránh ra đó!”
Lúc giọng nói kia kết thúc, người đứng ở trước mặt Thời Dao đã che đầu sau đó nhìn lại.
Anh ta xoay người, vừa lúc tránh khỏi tầm mắt của Thời Dao, để cô có thể nhìn rõ người tới.
Lâm Gia Ca đã đổi bộ đồ thể thao hồi chiều, dáng người thon dài mặc một chiếc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, cả người thoạt nhìn thanh nhã lại tự phụ.
Chỉ là biểu cảm của anh không tốt lắm, đôi mắt lãnh đạm lại tràn đầy sự tàn bạo.
Anh thấy người đứng trước mặt Thời Dao chưa tránh ra, lại mở miệng, giọng nói còn tàn nhẫn hơn lúc nãy nhiều: “Tao lặp lại lần nữa, tránh ra!”
Cuối cùng người da đen đứng trước mặt Thời Dao cũng mở miệng, giọng nói cũng rất hung ác: “Bố mày cũng nói, bố mày không cho……”
Người kia còn chưa nói xong đã bị Lâm Gia Ca đấm một quyền ngã xuống mặt đất.
Thời Dao sợ tới mức cả người run run, giây tiếp theo cổ tay cô đã bị Lâm Gia Ca túm chặt, dáng người cao lớn thon dài đã che trước mặt cô, ngăn cách cô với đám người Tần Y Nhiên.
“Phì!” Người bị Lâm Gia Ca đám ngã xuống đất đã hùng hùng hổ hổ đứng lên: “Lâm Gia Ca, cmn mày đừng có phách lối, mày đừng tưởng rằng bố mày sẽ sợ mày, bố mày nói cho mày biết, bố mày đã để mắt tới em gái sau lưng mày, mày……”
“Mày thử nhìn một cái xem!” Giống như vừa rồi, anh ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Gia Ca chặn lại.
Lúc Lâm Gia Ca mở miệng, Thời Dao đứng sau lưng anh cũng cảm nhận được hơi thở phách lối bá đạo của anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ thong dong sạch sẽ thường ngày.
“Cô ấy do tao bảo vệ!”
Giọng anh trầm thấp nhưng lại dày đặc sự lạnh lẽo.
“Nếu mày không sợ chết, mày cứ việc động vào cô ấy.”
Có lẽ khí thế của Lâm Gia Ca quá mạnh, lực áp bách quá nặng, nên người da đen kia không nói chuyện.
Nhưng tầm mắt của hai người lại nhìn thẳng vào nhau, không ai chịu nhường.
Không khí trở nên có chút giương cung bạt kiếm.
Thời Dao có chút lo lắng, có khi nào bọn họ đánh nhau không, Lâm Gia Ca chỉ có một mình, rõ ràng đánh không lại a……
~(~o ̄3 ̄)~
Danh sách chương