Hai con người ngồi im lặng trên chiếc xe thể thao mui trần, cơn gió lớn vừa thổi qua làm cho tóc của thiếu niên bay loạn, người ngồi bên cạnh ảm đạm nhìn về phía hồ nước lớn trước mặt.
“Đột nhiên nửa đêm chạy đến đây làm gì?”
Từ Hi thẫn thờ suy nghĩ rất lâu nhưng chính y cũng chẳng hiểu vì sao mình lại tới nơi này, cúi đầu bật cười, cảm giác vừa buồn bã vừa lạc lõng, ngay cả hơi thở của mình cũng không điều khiển được khiến nó có chút gấp gáp.
“Tại sao không trả lời?”
“Tôi mệt mỏi!”
Tạ Giang đặt tay lên vô lăng, hắn cũng có điều không nói ra nên hiểu được một số chuyện giữ yên trong lòng khó chịu thế nào.
“Vì sao cậu lại chọn nơi này?”
Từ Hi thở dài bất lực lắc đầu “Vì nơi này chính là nơi tôi vừa yêu vừa hận, năm đó… Sinh mệnh của cha mẹ tôi kết thúc tại nơi này!”
Hắn có chút giật mình, còn đinh ninh rằng y sẽ viện ra một cái cớ nào đó nhưng không, trong bóng đêm ánh mắt của y chợt lóe sáng như sao trời rồi vụt tắt, qua đó hắn nhìn thấy được nỗi tuyệt vọng mong ước vùng vẫy ra khỏi cái hố sâu không đáy mang tên quá khứ này.
Đột nhiên Từ Hi mỉm cười quay sang nhìn hắn, đôi bàn tay lạnh lẽo mang theo mùi hương cỏ chanh quen thuộc lướt qua chạm vào mặt hắn “Anh thực sự…”
“Hửm?”
“Tại sao lại tới nơi này?”
Hắn không nói, chỉ ôn nhu cúi đầu nhìn xuống bờ cát rộng lớn dưới chân mình, khóe môi vô thức nhếch lên, có thể nói loại cảm giác này chưa từng có, khoảnh khắc nhìn thấy hắn như vậy tim y thắt lại một cái sau đó đập rất nhanh rất nhanh, không dám tiếp tục bị vẻ đẹp này làm cho mê đắm, y quay đầu bước đi được vài bước thì hơi ngoảnh đầu nhìn lại nói với hắn.
“Cảm ơn vì đã đến, ừm… tôi đi trước!”
Còn tưởng Tạ Giang sẽ không có ý kiến, ai ngờ được hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía y “Cậu muốn đi đâu?”
“Hmm tôi cũng không biết nữa!”
“Cùng tôi quay về đi!”
Từ Hi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ trước lời này của hắn, nhất thời không tin được vào tai mình xoay người lại nhìn hắn lắp bắp “Cùng… Cùng anh quay về?”
Hắn phì cười “Hiện tại cái gì cũng rõ ràng rồi, tôi cũng không ngại nói ra, tôi thật lòng với Tạ Lăng, nhưng em ấy lại chẳng vừa mắt tôi…”
“Thì…?”
Hắn lắc đầu, không phải ai cũng có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn, y cũng xem như vinh hạnh hơn người rồi, trong lúc hắn không phòng bị đặt tay lên đôi vai ấy, y mỉm cười “Nếu thật như vậy… cưỡng cầu cũng vô ích, anh có nghĩ vậy không?”
“Vấn đề chính là tôi… Thôi bỏ đi!” Tạ Giang thu lại nét mặt khổ sở ấy, con người băng lãnh lại trỗi dậy chiếm lấy toàn bộ.
“Tôi cảm thấy giữa chúng ta cũng không hẳn là không có điểm chung!”
Từ Hi khựng lại có phần căng thẳng “Giữa chúng ta có điểm nào chung?”
Hắn khép hờ mắt lại hít một hơi sâu tựa người vào xe “Cô đơn trơ trọi giữa cuộc đời này!”
“Anh không chán ghét tôi vì chuyện của Tạ Lăng sao?”
“Ừm… có chứ, nhưng mà hiện tại đã không còn nữa…”
Y hiểu rõ hắn có thể dùng năng lực đoạt được những thứ mình thích, chỉ là đối với người hắn thực sự yêu thương không có biện pháp cưỡng cầu.
Tự hỏi bản thân có phải nên cảm thấy tổn thương không? Đại não lập tức phản ứng đáp lại một câu ‘Không có tư cách’.
“Trời cũng gần sáng rồi, tôi về trước!” Từ Hi sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.
Tạ Giang quay đầu nhìn y cười cười “Cùng về không?”
Y gật đầu không hề do dự, tại sao phải từ chối huống hồ trong túi cũng không còn một đồng.
Cả đêm qua không ngủ đáng ra nên mệt mỏi uể oải mới phải, nhưng tại sao y lại chỉ cảm thấy phiền muộn đến muốn khóc.
Ngoài cửa xe gió lớn liên tục ùa vào làm hai mắt y khô khốc vừa nhắm lại nước mắt liền chảy ra.
Không ngờ bị Tạ Giang vô tình nhìn thấy, hắn đưa tay mở ngăn tủ lấy ra túi đựng khăn giấy đặt lên đùi y “Làm sao vậy?”
“Không có, gió làm cay mắt!”
Hắn im lặng không hỏi thêm nữa chăm chú lái xe, nhìn bộ dáng nghiêm túc này dường như hắn đã trở lại là hắn của mọi ngày, vân đạm phong khinh.
Đi được một đoạn xa thì Từ Hi ngủ gục. Đầu tựa vào ghế, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy như đang nói mớ.
Tạ Giang biết y đang ngủ cũng giảm bớt tốc độ lại bật hệ thống chống sốc trên xe, ung dung đi về phía căn nhà ở ngoại ô của mình.
Lúc y mở mắt đã là buổi trưa, mùi hương hoa cỏ từ cửa sổ chạy sộc vào mũi, loại mùi hương này luôn luôn dễ chịu như vậy.
Bên cạnh không có người, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra sau vườn, có một lão nhân đang tưới nước cho mấy cái cây từ cao tới thấp.
“Ông ơiiiii!”
Người kia bất ngờ đứng từ dưới nhìn lên sau đó nở nụ cười “Chào cậu, Từ thiếu gia!”
“Làm sao ông biết tên tôi?”
“Là ngài Tạ đã nói cho tôi biết!”
“Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng có lẽ ngài ấy sẽ về sớm vì có cậu ở đây, Từ thiếu gia!”
Là như vậy sao? Hoá ra loại tình huống này cũng có thể xảy ra, còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, chớp mắt lại trở về nằm gọn trong lòng bàn tay hắn…
“Đột nhiên nửa đêm chạy đến đây làm gì?”
Từ Hi thẫn thờ suy nghĩ rất lâu nhưng chính y cũng chẳng hiểu vì sao mình lại tới nơi này, cúi đầu bật cười, cảm giác vừa buồn bã vừa lạc lõng, ngay cả hơi thở của mình cũng không điều khiển được khiến nó có chút gấp gáp.
“Tại sao không trả lời?”
“Tôi mệt mỏi!”
Tạ Giang đặt tay lên vô lăng, hắn cũng có điều không nói ra nên hiểu được một số chuyện giữ yên trong lòng khó chịu thế nào.
“Vì sao cậu lại chọn nơi này?”
Từ Hi thở dài bất lực lắc đầu “Vì nơi này chính là nơi tôi vừa yêu vừa hận, năm đó… Sinh mệnh của cha mẹ tôi kết thúc tại nơi này!”
Hắn có chút giật mình, còn đinh ninh rằng y sẽ viện ra một cái cớ nào đó nhưng không, trong bóng đêm ánh mắt của y chợt lóe sáng như sao trời rồi vụt tắt, qua đó hắn nhìn thấy được nỗi tuyệt vọng mong ước vùng vẫy ra khỏi cái hố sâu không đáy mang tên quá khứ này.
Đột nhiên Từ Hi mỉm cười quay sang nhìn hắn, đôi bàn tay lạnh lẽo mang theo mùi hương cỏ chanh quen thuộc lướt qua chạm vào mặt hắn “Anh thực sự…”
“Hửm?”
“Tại sao lại tới nơi này?”
Hắn không nói, chỉ ôn nhu cúi đầu nhìn xuống bờ cát rộng lớn dưới chân mình, khóe môi vô thức nhếch lên, có thể nói loại cảm giác này chưa từng có, khoảnh khắc nhìn thấy hắn như vậy tim y thắt lại một cái sau đó đập rất nhanh rất nhanh, không dám tiếp tục bị vẻ đẹp này làm cho mê đắm, y quay đầu bước đi được vài bước thì hơi ngoảnh đầu nhìn lại nói với hắn.
“Cảm ơn vì đã đến, ừm… tôi đi trước!”
Còn tưởng Tạ Giang sẽ không có ý kiến, ai ngờ được hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía y “Cậu muốn đi đâu?”
“Hmm tôi cũng không biết nữa!”
“Cùng tôi quay về đi!”
Từ Hi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ trước lời này của hắn, nhất thời không tin được vào tai mình xoay người lại nhìn hắn lắp bắp “Cùng… Cùng anh quay về?”
Hắn phì cười “Hiện tại cái gì cũng rõ ràng rồi, tôi cũng không ngại nói ra, tôi thật lòng với Tạ Lăng, nhưng em ấy lại chẳng vừa mắt tôi…”
“Thì…?”
Hắn lắc đầu, không phải ai cũng có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn, y cũng xem như vinh hạnh hơn người rồi, trong lúc hắn không phòng bị đặt tay lên đôi vai ấy, y mỉm cười “Nếu thật như vậy… cưỡng cầu cũng vô ích, anh có nghĩ vậy không?”
“Vấn đề chính là tôi… Thôi bỏ đi!” Tạ Giang thu lại nét mặt khổ sở ấy, con người băng lãnh lại trỗi dậy chiếm lấy toàn bộ.
“Tôi cảm thấy giữa chúng ta cũng không hẳn là không có điểm chung!”
Từ Hi khựng lại có phần căng thẳng “Giữa chúng ta có điểm nào chung?”
Hắn khép hờ mắt lại hít một hơi sâu tựa người vào xe “Cô đơn trơ trọi giữa cuộc đời này!”
“Anh không chán ghét tôi vì chuyện của Tạ Lăng sao?”
“Ừm… có chứ, nhưng mà hiện tại đã không còn nữa…”
Y hiểu rõ hắn có thể dùng năng lực đoạt được những thứ mình thích, chỉ là đối với người hắn thực sự yêu thương không có biện pháp cưỡng cầu.
Tự hỏi bản thân có phải nên cảm thấy tổn thương không? Đại não lập tức phản ứng đáp lại một câu ‘Không có tư cách’.
“Trời cũng gần sáng rồi, tôi về trước!” Từ Hi sau một hồi im lặng cũng lên tiếng.
Tạ Giang quay đầu nhìn y cười cười “Cùng về không?”
Y gật đầu không hề do dự, tại sao phải từ chối huống hồ trong túi cũng không còn một đồng.
Cả đêm qua không ngủ đáng ra nên mệt mỏi uể oải mới phải, nhưng tại sao y lại chỉ cảm thấy phiền muộn đến muốn khóc.
Ngoài cửa xe gió lớn liên tục ùa vào làm hai mắt y khô khốc vừa nhắm lại nước mắt liền chảy ra.
Không ngờ bị Tạ Giang vô tình nhìn thấy, hắn đưa tay mở ngăn tủ lấy ra túi đựng khăn giấy đặt lên đùi y “Làm sao vậy?”
“Không có, gió làm cay mắt!”
Hắn im lặng không hỏi thêm nữa chăm chú lái xe, nhìn bộ dáng nghiêm túc này dường như hắn đã trở lại là hắn của mọi ngày, vân đạm phong khinh.
Đi được một đoạn xa thì Từ Hi ngủ gục. Đầu tựa vào ghế, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy như đang nói mớ.
Tạ Giang biết y đang ngủ cũng giảm bớt tốc độ lại bật hệ thống chống sốc trên xe, ung dung đi về phía căn nhà ở ngoại ô của mình.
Lúc y mở mắt đã là buổi trưa, mùi hương hoa cỏ từ cửa sổ chạy sộc vào mũi, loại mùi hương này luôn luôn dễ chịu như vậy.
Bên cạnh không có người, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra sau vườn, có một lão nhân đang tưới nước cho mấy cái cây từ cao tới thấp.
“Ông ơiiiii!”
Người kia bất ngờ đứng từ dưới nhìn lên sau đó nở nụ cười “Chào cậu, Từ thiếu gia!”
“Làm sao ông biết tên tôi?”
“Là ngài Tạ đã nói cho tôi biết!”
“Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng có lẽ ngài ấy sẽ về sớm vì có cậu ở đây, Từ thiếu gia!”
Là như vậy sao? Hoá ra loại tình huống này cũng có thể xảy ra, còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, chớp mắt lại trở về nằm gọn trong lòng bàn tay hắn…
Danh sách chương