Từ Hi cảm giác trong ngực cực kỳ khó chịu, một phát hất tay người kia rồi đi về phía khác, người đó không buông tha lẽo đẽo theo sau y.

“Anh rốt cục muốn gì?” Từ Hi khó chịu quay phắt người lại hỏi.

Hắn nhếch môi cười, chỉ vỏn vẹn một câu “Đã lâu không gặp!”

Đúng vậy, tất cả đều là do hắn ta quá phận nên y mới phải làm như vậy.

Chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy hắn tiếp tục nói “Em vẫn ổn chứ!”

Y đến liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, quăng lại một câu “Còn không phải nhờ phúc của anh sao!” Sau đó tiến về phía hậu đài men theo con đường ban nãy dự tính quay về phòng nghỉ.

Tạ Giang đi theo sau như âm hồn bất tán, chẳng ngại gì đường đường chính chính vào phòng cùng với Từ Hi.

Không ngờ hắn dám làm vậy, y tức giận quát “Anh rốt cục muốn gì!!!”

Hắn bật cười khẽ lắc đầu “Thật không ngờ em như vậy lại đúng thật là con trai của Nghi tổng, tuy nhiên… Không phải vì vậy mà em có quyền chống lại mệnh lệnh của tôi!”

Y khinh thường hừ mạnh một tiếng “Mặc kệ tôi là ai đi nữa cũng không phải món đồ của anh, muốn tôi nghe theo anh? Dựa vào đâu? Anh lấy loại tư cách gì muốn tôi nghe theo anh!”

Rất nhanh, Tạ Giang tiến tới gần áp y vào tường, bàn tay hữu lực giữ chặt cổ khiến y không thở được, sắc mặt vô cùng khó coi “Anh mau buông ra!”

“Cầu xin tôi, tôi sẽ buông tha cậu, để cậu về lại bên cạnh tôi!!!”

Từ Hi im lặng giãy giụa, kết quả may mắn có người vào nhưng nhanh chóng nhận ra bản thân nhầm lẫn cúi đầu nhận lỗi rồi vội đóng cửa đi ra ngoài.

Tiếng kêu cứu vừa phát ra liền bị hắn dùng đôi môi bá đạo kìm lại, mà người kia cho dù có nghe thấy đi nữa cũng đành giả vờ câm điếc, bởi lẽ gã nhận ra được cái người đang trừng mắt nhìn gã kia chính là Tạ đại thần.

“Anh quá đề cao bản thân mình!”

Đúng vậy, hắn quá đề cao bản thân mình, vốn dĩ muốn để cho y rời đi, không cần mình giở thủ đoản phủi sạch mối quan hệ vẫn có thể đẩy y ra khỏi cuộc sống, không ngờ tới lúc y rời khỏi rồi mới nhận ra được bản thân có bao nhiêu tiếc nuối.

Tạ Lăng không còn khiến cho hắn hồn phách điên đảo như trước nữa, vị thiên sứ ấy từ khi nào đã trở nên trần tục như vậy, thay vào đó mỗi ngày hắn muốn được nhìn thấy Từ Hi, nhưng y đã đi rồi, lần này gặp lại thật sự phải cố gắng lắm mới không xông tới trói chặt y lại đem về nhà.

Nhìn thấy Tạ Giang thất thần, Từ Hi không nói thêm gì nữa đẩy hắn, thật nhanh chạy ra khỏi phòng đóng cửa lại, sở dĩ không thể rời khỏi là vì y muốn chờ tàn tiệc gặp Nghi Thái Yến hỏi rõ việc này.

Lòng vòng trong hậu sảnh, mấy căn phòng này đều giống nhau cả, mà giờ phút này chẳng biết Nghi Thái Yến đang ở chỗ nào.

“A! Thật may quá có thể gặp bà ở đây! Tôi muốn hỏi …”

“Tạm thời đừng nói gì cả, đi theo ta!”

Càng ngày y càng giống con rối, bất cứ ai cũng có thể điều khiển được, đi theo Nghi Thái Yến ra ngoài nơi có một chiếc xe đang chờ sẵn ở đó, y phân vân một chút bị ngừoi phía sau thúc giục “Không sao cả, ta sẽ không làm gì con đâu!”

Chiếc xe trong đêm tối đi vào một con đường vắng vẻ, rất lâu sau đó phía trước mặt là một khoảng sáng rực, rẽ qua con đường bao phủ bởi những hàng cây xanh cao to vừa phải lá cây tốt tưoi không khí ở đây vô cùng trong lành, đột nhiên xe dừng lại.

“Phu nhân, mời xuống xe, đã tới nơi!”

Nghi Thái Yến tao nhã mỉm cười gật đầu, xuống xe đứng một bên chờ Từ Hi.

Người vệ sĩ kia cũng cung kính giúp y mở cửa “Thiếu gia, mời xuống xe!”

Loại cảm giác này thật sự không quen, một chút cũng không quen.

———————————–

An vị trên bàn trà kiểu châu âu ở phòng khách rộng lớn, trước mặt là một tách trà lài thượng hạng đang toả hương thơm ngát.

Nghi Thái Yến thở dài chầm chậm nói “Tiểu Hi, đầu tiên… Ta muốn xin lỗi con!”

“Vì sao?” Y khẽ chau mày nhìn bà.

Bà cười khổ nhấp một ng trà rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

“Cha của con, chính là Từ Khiêm… Trước kia chúng ta đã từng có một quãng thời gian ở bên nhau, ta thực sự rất yêu anh ấy, chỉ là… Khoảng cách gia thể giữa chúng ta quá lớn, vốn dĩ ta muốn cùng anh ấy bỏ trốn kết quả bị ngừoi nhà bắt được sau đó liền cắt đứt mọi mối quan hệ của ta. Từ Hi, con vốn dĩ là con của ta, con là do ta sinh ra, năm đó … ” Nghi Thái Yến vừa kể, uỷ khuất trong lòng ào ạt tuôn trào, khoé mắt dường như ngấn lệ “Năm đó khi ta mang thai con, ông ngoại đã ra sức nghĩ cách muốn loại bỏ con, nhưng mà ta đã van xin ông ấy cho phép ta sinh ra con, sau đó ta sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Từ Khiêm. Đúng như lời hứa, sau khi hạ sinh con… Ta đã trao lại con cho anh ấy, rồi biến mất, có lẽ Từ Khiêm rất hận ta…”

Từ Hi từ nãy đến giờ vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng “Đúng vậy, tôi cũng hận bà, tôi thay mặt cha tôi hận bà… Hận cả gia đình các ngừoi nữa, thật may mắn khi ông trời đã ban cho tôi một ngừoi mẹ khác, ngừoi đó thậm chí tốt hơn bà cả ngàn lần!”

“Xin con hãy hiểu cho ta, ta khi ấy cũng là do bị ép buộc!”

“Vậy bà có nghĩ qua biện pháp chưa? Hào gia các người vốn dĩ rất xem thường ngừoi khác mà phải không!”

Bầu không khí trở nên nặng trĩu cả hai không nói gì cả, một bên trầm mặc, một bên giận dữ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện